Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Chết Là Lẽ Đương Nhiên

07 Tháng Sáu 201506:30(Xem: 7768)
Chết Là Lẽ Đương Nhiên

CHẾT LÀ LẼ ĐƯƠNG NHIÊN
và những bài pháp ngắn khác


Thích Đạt Ma Phổ Giác


Chết Là Lẽ Đương NhiênCó một Phật tử nhân ngày đầu năm đến Thiền Viện thăm Thiền sư và sau đó yêu cầu Thiền sư chúc phúc. Thiền sư liền chúc như sau: “Ông chết, cha chết, con chết, cháu chết, chắt chết, và chít chết.” Vị Phật tử nghe xong quá kinh hoàng, hoảng sợ nói: “Kính bạch thầy, hôm nay là ngày đầu năm sao thầy chúc con toàn sự chết chóc, thật là xui xẻo và bất hạnh cho gia đình chúng con.

Con muốn gia đình, người thân được sống an vui, hạnh phúc lâu dài chớ con đâu muốn gia đình con chết chóc, đau thương như thế. Kiểu chết hàng loạt như vậy thật khủng khiếp, hãi hùng.” Thiền sư từ tốn trả lời: “Ta chúc phúc như vậy là mong cho gia đình anh được đại phước đức. Vì sao? Vì gia đình nào mà được chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ quả là có phước báo to lớn.

Nếu trong một gia đình ông bà còn sống mà con cháu cứ chết dần, chết mòn thì thử hỏi gia đình đó có hạnh phúc được không? Hay là cành già không đổ mà lại đổ cành non. Có ai muốn như vậy không?” 

Thế gian này thật hạnh phúc là nhờ chết có trật tự, tức là ông già rồi thì ông chết, cha già rồi thì cha chết, con già rồi thì con chết, rồi đến cháu-chắt-chít đều theo thứ tự mà ra đi có trật tự. Chết có logic thì được gọi là hạnh phúc trọn vẹn, gia đình nào khi ông bà cha mẹ còn sống sờ sờ mà con cháu, chắt chít đều chết trước quả là một bất hạnh lớn lao. Như vậy, chúng ta thấy theo cách nhìn của thế gian khi được thì vui, khi mất thì buồn; “được” cho là an vui, hạnh phúc; “mất” cho là bất hạnh, khổ đau.

Với cái nhìn của các vị Thiền sư thì được hay mất là lẽ đương nhiên của cuộc đời, do đó không có gì để ta đáng phải bận tâm buồn phiền, lo lắng. Cho nên, “Sanh như đắp chăn Đông, Tử như cởi áo Hạ”. Sinh ra hay mất đi là việc bình thường của thế gian, ai rồi cũng phải đến lúc như thế. Cũng như hoàn cảnh ta đang nghèo khó mà bỗng dưng trúng số 10 tờ độc đắc, đêm đó ta có chắc mình ngủ được hay phải thức trọn cả đêm? Vì từ xưa nay mình chưa bao giờ được như thế, nay khi được lại quá sức tưởng tượng nên không tài nào chợp mắt. Và cũng như thế khi có việc mất mát, đau thương, mọi thứ vất vả gầy dựng đều đội nón ra đi, ta bị sốc, bị buồn rầu, đau khổ mà tiếc nuối mãi. 

Trong cuộc đời này có những việc thuận buồm xuôi gió nên ta được may mắn, tốt đẹp, hay còn gọi là “hên”. Ngược lại, những chuyện không may, xui rủi cứ đến với ta liên tục hết chuyện này đến chuyện khác. Chính vì những cái được-mất này mà làm ta dễ bị hụt hẫng, chới với, chơi vơi giữa dòng đời vô tận.

Ta cảm thấy đau lòng vì sự sống này luôn tràn ngập khổ đau, để rồi chịu chết trong si cuồng, khờ dại khi không đủ năng lực làm chủ bản thân, do đó trên oán trời, dưới trách đất, đổ thừa cho xã hội sao quá bất công. Người Phật tử chân chính khi đã tin sâu nhân quả rồi thì không còn phải bận bịu, lo toan những cái được hay mất mà chỉ biết làm sao trong hiện tại điều phục được từ ý nghĩ, lời nói, cho đến hành động luôn hướng về đạo đức mà làm các việc thiện lành, tốt đẹp.

NGƯỜI ĐỜI ĐƯỢC THÌ VUI MẤT LẠI BUỒN

Có một người họ Tái nên người ta thường gọi là Tái ông. Một hôm, con ngựa yêu quý và tốt nhất trong nhà đi đâu mất biệt không thấy trở về. Nghe tin hàng xóm mới đến chia buồn và nói lời an ủi: “Tội nghiệp cho cụ quá, cụ là người nhân từ, phúc hậu từ xưa nay, vậy mà có con ngựa quý lại bị mất.”

Lúc đó, Tái ông mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc như thế đâu, nhiều khi trong cái rủi lại có cái may.” Vài ngày sau con ngựa đi mất trở về và còn dắt theo con ngựa khác đẹp đẽ hơn, khi đó hàng xóm mới đến chia mừng cùng ông: “Đúng thật cụ là người có phước, tưởng đâu mất con ngựa quý, không ngờ lại còn được thêm một con ngựa đẹp khác nữa.”

Lúc này, Tái ông cũng cười và nói: “Cũng chưa hẳn như vậy, biết đâu trong cái may lại có cái rủi thì sao.” Và đúng là rủi thiệt, con trai duy nhất của ông từ ngày có con ngựa mới đến nhà nó vui vẻ, thích thú quá nên cưỡi ngựa suốt ngày, do đó bị té gẫy chân phải bó bột.

Thấy vậy, hàng xóm mới đến chia buồn: “Tội nghiệp cho cụ, cụ chỉ có đứa con trai duy nhất mà bây giờ lại bị gẫy chân, chịu tàn tật suốt đời. Như vậy là trong cái may mắn lại có cái xui xẻo phải không thưa ông cụ?”

Tái ông không vì thế mà buồn phiền, ông nói: “Cũng chưa chắc đâu, biết đâu trong cái rủi lại có cái may thì sao.” Chừng vài tháng sau vì có giặc giã khắp nơi nên nhà vua bắt thanh niên đi lính thú, cậu con trai đó nhờ bị gẫy chân nên được ở nhà sống với cha già trọn vẹn

Chuyện được mất là lẽ đương nhiên trong cuộc đời, ai có đầy đủ phước duyên lắm nên mới ít gặp chuyện rủi ro, xui xẻo. Người đời khi được thì sinh vui mừng, khi mất thì sinh phiền muộn, khổ đau. Chúng ta thử làm một bài toán nhân quả xem sao, nếu kiếp trước ta tạo ít phước báo mà gây nhiều nghiệp ác thì cuộc sống hiện tại ta gặp nhiều gian nan, trắc trở, chẳng được gì. 

Ta muốn cuộc sống được nhiều hơn mất thì ngay bây giờ phải biết gầy dựng từ lòng tin sâu nhân quả, phải tích cực tu tâm dưỡng tánh, làm nhiều việc phước thiện. Chúng ta sống bằng tất cả tấm lòng phát xuất từ ý nghĩ cho đến lời nóithể hiện ra hành động chân chính để cùng mọi người sống bằng trái tim yêu thươnghiểu biết

Ai đã từng có mặt trong cuộc đời mà không một lần gặp hoạn nạn hay vấp ngã, làm việc gì cũng thành công dễ dàng thì thường sinh tâm cống cao ngã mạn, khinh khi mọi người, làm cho thế nhân chán ghét, muốn lánh xa. Khi gặp hoạn nạn, mất mát, đau thương ta mới biết cảm thông cho hai đấng sinh thành đã vì ta mà chịu khổ nhọc trăm bề. 

Tái ông khi lần đầu tiên mất ngựa ai cũng nghĩ ông sẽ đau khổ, buồn rầu nên đến để an ủichia buồn cùng ông. Vậy mà ông vẫn bình thản, an nhiên, chẳng tỏ ra thái độ gì có vẻ buồn phiền nên mới nói “biết đâu trong cái rủi lại có cái may”.

Ông sống lạc quan, yêu đời như thế nên không bị hai ngọn gió được-mất làm lay động tinh thần, do đó luôn sống vui vẻ, thoải mái. Tương tự như thế, khi có thêm con ngựa đẹp do con ngựa mất dắt về ông cũng không vì thế mà hân hoan, vui mừng.

Chúng ta khi được thì vui, khi mất thì buồn nên niềm vui, nỗi buồn lúc nào cũng xâm chiếm tâm hồn. Có khi chúng làm cho ta thất điên bát đảo, có khi làm ta cảm thấy vui mừng, thích thú. Cứ như thế ta luôn bị hai ngọn gió được-mất này làm cho vui buồn lẫn lộn. Trong cuộc sống ai cũng thích được đầy đủ tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn ngon, ngủ nhiều nên khi được thì mọi người thích thú, vui vẻ, phấn khởi, hả hê, cho đó là niềm an vui, hạnh phúc. Chính vì vậy mà ai cũng mong kiếm thật nhiều tiền để hưởng thụ lạc thú dù chúng ngắn ngủi, qua mau.

Khi gặp cảnh làm ăn thua lỗ, mất mát, suy sụp thì phiền não, khổ đau cứ thế chất chồng theo ngày tháng. Có những trường hợp thua lỗ mà tán gia bại sản, tan nhà nát cửa, thân bại danh liệt, sự nghiệp chẳng còn, bao nhiêu công lao gầy dựng gần cả đời người, nhất là những nhà triệu phú thường hay tự tử vì không đủ sức chấp nhận, chịu đựng.

PHẬT AN NHIÊN TỰ TẠI TRƯỚC MỌI KHEN CHÊ

Nói đến khen chê ta hãy xem đức Phật khi bị như vậy Ngài xử trí thế nào? Một hôm, đức Phật đi trước và một nhóm sa môn ngoại đạo theo sau. Các vị sa môn trẻ hết lời khen ngợi đức Phật là vị tu hành chân chính, có trí tuệ và khả năng biện tài vô ngại, dám bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, thần dân thiên hạ để đi tu và là vị thầy dẫn đường xứng đáng nhất thời đó.

Khi nghe như vậy các vị tỳ kheo cùng đi với Phật rất hân hoan, khoái chí vì thầy của mình được mọi người khen tặng nên bản thân cũng được thơm lây. Đi được một đỗi lại gặp đám đông khác nói: “Ông sa môn Cồ Đàm là kẻ phá hoại sự sống của nhiều người. Ai cũng thích tiền tài, sắc đẹp, danh vọngăn ngon, mặc đẹp, ngủ nhiều. Vậy mà ông ta lại khuyên không nên chạy theo và dính mắc vào chúng mà làm tổn hại thân tâm. Ông ấy đi đến đâu là người ta đổ xô theo đến đó để tu tập khiến chồng bỏ vợ, cha bỏ con để sống đời xuất gia”.

Như chúng ta đã biết, người trẻ tuổi thì khen Phật quá hay, kẻ lớn tuổi thì chê Phật phá hoại hạnh phúc gia cang của nhiều người. Vì Phật nói chuyện nhân quả hay quá nên nhiều người phát tâm tu theo. Khi nghe chỉ trích Phật vẫn an nhiên, bình tĩnh. Trong khi đó các vị tỳ kheo cảm thấy rất khó chịu, bực bội.

Đến chỗ có bóng cây che mát Phật mới bảo các đệ tử ngồi xuống rồi từ tốn nói bài pháp như sau: “Này các đệ tử, khi nghe lời khen ta chớ vội mừng vì mừng quá sẽ mất bình tĩnh, hễ mất bình tĩnh thì tâm bị dao động, khi tâm bị dao động thì làm sao ta biết rõ người ta khen đúng hay sai.

Khi nghe ai đó chê bai hay chỉ trích thì ta chớ có vội buồn, vì khi buồn ta sẽ mất bình tĩnh, lúc mất bình tĩnh thì ta không biết lời chê đúng hay sai. Khen chê là chuyện thường tình của thế gian, có nhiều người khen để lấy lòng thiên hạ, có nhiều người chê vì ganh tị tật đố. Cho nên, chúng ta phải sáng suốt, bình tĩnh trước những lời khen chê đó”.

Cuộc sống của chúng ta hằng ngày lúc nào cũng phải tiếp xúc với hai sự khen-chê. Ta phải lắng nghe lời khen hay tiếng chê để biết mà sửa mình. Ai khen đúng thì ta cố gắng tiếp thu, thay đổi. Ai khen sai ta phải dè dặt, coi chừng nhưng phải bình tĩnh, khoan mừng, khoan buồn, khoan giận, khoan ghét thì chúng ta mới sáng suốt để nhận thức được tiếng khen đó nhằm vào mục đích gì.

Khi bị chê ta phải biết lắng nghe lời chê để biết được họ nhằm mục đích gì, họ chê để hạ nhục uy tín của ta hay chê để ta biết mình sai mà cố gắng sửa sai sao cho tốt đẹp hơn.

Theo tâm lý học Phật giáo, tất cả chúng sinh khi nghe ai khen đều rất phấn khởi, vui mừng; khi bị chê thì rất bực tức, khó chịu, buồn phiền. Nhiều khi ta chịu không nỗi nên tức quá cãi lại thành ra hai bên đấu khẩu nhau, cuối cùng “chó le lưỡi, nai giạt móng”. Lời khen tiếng chê tuy không thật nhưng nếu ta chấp vào đó thì thành ra mình bị nó sai sử, khi thì vui mừng quá mức, lúc lại buồn rầu, khổ đau.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 5530)
Phật xưa đưa cánh hoa cười Biết bao chuyển đổi cuộc đời Hiểu Thương Ta xin đi mãi con đường Theo chân Đức Phật mọi đường an vui .
(Xem: 6242)
Đoàn Tăng Lữ hằng ngày đi khất thực Thân dị hình khác biệt với thế gian Y áo vàng thanh thoát ánh đạo vàng Ôm bình bát chẳng màng đi chân đất .
(Xem: 5283)
Ta đứng giữa rừng thu hắt hiu, Sợi thu vàng vọt rớt trong chiều, Hoàng hôn phủ gót chân hoang dã, Nghe nàng thu chết giữa cô liêu
(Xem: 10176)
Đến đi rồi cũng một kiếp người Danh vọng bao giờ được thảnh thơi Tiền bạc như cục xà bông trượt Vừa nắm được rồi lại tuột rơi .
(Xem: 6483)
Đời xuất sĩ hoà mình trong cuộc sống Đi vào đời mang hạt giống tuệ bi Dẫu biết rằng thế cuộc lắm thị phi Bao tâm huyết không bao giờ thay đổi .
(Xem: 8476)
Chuyên tâm tu Phật Sống thật lòng ta Niệm chánh bỏ tà Là con đường sáng .
(Xem: 5914)
Nghiệp lực đeo nhau suốt cõi đời, Đau thương khổ ải biết nào lơi. Gieo nhân muôn thuở đang rình rập, Gặt quả ngàn năm chẳng thoát vơi.
(Xem: 6111)
Thiền Tịnh Mật tuỳ duyên ta tu đạo Đừng khen chê hay dở lẫn thấp cao Căn cơ ta thích hợp pháp môn nào Cứ mạnh tiến cho dù ai chỉ trích .
(Xem: 6877)
Bây giờ con mới hiểu ra Tu hành trước nhất thoát qua mê lầm Tụng kinh, gỏ mõ, thỉnh chuông Pháp thực tập để tâm buông niệm tà
(Xem: 5379)
Chuông chùa vang tiếng gọi Thức tỉnh khách đường xa Bao tháng ngày say đắm Chẳng nhớ lại lòng ta
(Xem: 6952)
Dòng đời biến chuyển luôn luôn Từng giây từng phút vui buồn trong ta Từ ngày học Phật hiểu ra Cuộc đời như giấc mộng qua sáng nầy
(Xem: 5917)
Sanh tử tử sanh chẳng chút ngừng Tiếp diễn muôn đời mãi không ngưng Nhìn dòng nước chảy luôn bất tận Cùng gió mây trời bổng nhẹ tưng
(Xem: 6755)
Bao la độ lượng giữa đời nầy Chất chứa khoan dung bỏ dở hay. Rác thối phân dơ đều ngậm trọn, Thây ươn gỗ mục vẫn ôm đầy.
(Xem: 6488)
Tháng tám lại về nhớ Mạ thương, Ân sâu trời bể ánh vầng dương. Gia nương hưng thịnh ngầm khoe ngọc, Dòng tộc phồn vinh lặng tỏa hương.
(Xem: 6585)
Vào năm 2003 khi thảo Vạn Hữu Trường Ca được nửa chừng, bèn nghĩ có lẽ dừng lại để sau này sẽ tiếp để đi vào Việt Nam Thi Sử Hùng Ca trước
(Xem: 5277)
Nơi vùng tịnh xá Kỳ Hoàn Gió trời nhẹ thổi, mây ngàn êm trôi Gốc cây cổ thụ trên đồi Sa Môn bốn vị cùng ngồi chuyện chơi
(Xem: 5671)
Chánh nhân Phật Tánh bây giờ Ở đây hiển hiện chẳng chờ ai cho Ta không ham muốn chức to Chỉ mong buông bỏ đắn đo đời mình
(Xem: 4907)
Biển ô nhiễm dân tôi tìm đất sống Thảm cảnh này quặn thắt tận tim gan Phá môi trường đến cả sự bình an Bao khốn khổ bao cảnh đời đói khát
(Xem: 4819)
Quê hương muôn đời mãi nhớ thương Tiền nhân dựng nước đổ máu xương Ơn nước đời đời xin đáp trả Tình người sâu đậm đẹp ngàn phương
(Xem: 5618)
Niết Bàn chẳng có ở cõi trên Đừng cầu van vái mãi mong lên Mò trăng dưới nước thêm mệt xác Tuỳ duyên mà sống đạo còn hơn
(Xem: 8364)
Gặp nhau thoáng chốc lại ra đi, Vương vấn trần gian thấm ướt mi !!! Khổ cực dựng xây gia tộc bởi, Sướng vui bồi đắp cháu con vì.
(Xem: 5607)
Chập chờn nhạn trắng khắp vườn cây, Giọt nắng đong đưa gió rũ mây. Thấm đọng đầu cành bầy bướm lượn, Ngập tràn trước ngõ đám hoa lay.
(Xem: 5524)
Cuộc đời bèo dạt mây trôi Trước đây trưởng giả đêm rồi trắng tay Đồng tiền ta kiếm bằng tay Bằng sức lao động chẳng ai phàn nàn
(Xem: 5480)
Sáu nẻo xuống lên là chi nhỉ Bốn loài sinh tử tựa chiêm bao Xa xưa như mới hôm nào Ngày mai mờ mịt cớ sao đón chờ
(Xem: 7525)
Đã biết khổ thì đừng gây thù oán Lấy từ bi xoá bỏ hận thù kia Nếu mai đây cuộc sống có chia lìa Ta vẫn nở nụ cười như Đức Phật
(Xem: 6199)
Nghiệp thì luôn có cả hai Nghiệp lành nghiệp dữ ở ngay tâm mình Tự ta chuyển nghiệp cho mình Nghe theo lời Phật an bình hôm nay
(Xem: 5160)
Vũ trụ xoay vần đêm sáng Đời người sanh tử mãi luôn Trăm sông chảy về biển cả Ai đi chẳng nhớ về nguồn ?
(Xem: 6242)
Tôi chết từng khoảnh khắc Từng sát-na hồi sinh. Tôi xác thân tứ đại Tôi linh hồn điêu linh!
(Xem: 6065)
Mục Kiền Liên vốn xuất thân Con ông trưởng giả vô ngần giàu sang Ông cha tu rất đàng hoàng Nổi danh đạo đức xóm làng biết tên
(Xem: 7527)
Pháp Phật bao trùm khắp đâu đây Cho ta thông suốt bản tâm nầy Cầu xin khấn mãi càng xa Phật Một ngọn gió lùa cũng tiêu mây
(Xem: 9940)
Đã trót sinh ra giữa cuộc đời, Ân tình sâu nặng chẳng nào lơi. Sinh thành dưỡng dục ơn trời đất, Cất giấu trong tim mọi khắc thời.
(Xem: 6997)
Hai tay trắng khẽ buông xuôi Thở dài hối hận, ôi thôi muộn màng! Mây mờ che phủ trăng vàng Thiết Sơn gió vẳng cung đàn hư không!
(Xem: 13262)
Thuở xưa ở dãy Tuyết Sơn Có chim oanh vũ dễ thương, hiền hòa Vì cha mẹ bị mù lòa Một mình chim phải bay ra khu rừng Kiếm tìm trái chín thơm lừng Mang về cung kính cúng dường mẹ cha.
(Xem: 5495)
Thu về bên chiếc lá, Non xanh khóm cúc vàng, Rộn rã hội mùa sang. Cha Mẹ là tất cả.
(Xem: 6557)
Tử sanh nghĩ cũng vô cùng Cớ sao lại cứ lạnh lùng khó thương Bao người lỡ bước lầm đường Một lời pháp thí tận tường tánh an
(Xem: 6478)
Vài hàng kính gửi Mẹ yêu Mỗi khi con nói Mẹ chiều Mẹ nghe Mẹ là người bạn cận kề, Suối nguồn tình Mẹ không hề cạn vơi.
(Xem: 5208)
Ra đi sống đời viễn xứ Hướng về đất nước quê hương Núi sông biển hồ mây nước Tình người nhiều nỗi nhớ thương
(Xem: 12207)
Mẹ muốn đi lễ Phật Con xin được cỏng Mẹ. Cõng Mẹ là cõng Phật Có phước đức vô lượng Bởi Mẹ sanh ra con Nuôi con bao khó nhọc.
(Xem: 6138)
Nơi núi cao bạn bè lui tới, Để hàn huyên rồi cũng chia phôi, Chiều tà bóng dục liên hồi, Cửa kia đã đóng đứng ngồi lại trông
(Xem: 6301)
Tháng Bảy Mùa Vu Lan. Bóng Mẹ trong hồn con lãng tử chưa về. Đêm qua say đọc thơ vô kể Vần điệu cài bóng hạc trời quê!
(Xem: 5740)
Cung dưỡng mẹ cha hiếu đạo hiền Phật đâu ngồi ở cảnh chùa riêng Bông hoa trái ngọt xin cầu phước Lạc lối lầm đường lẽ đương nhiên
(Xem: 6148)
Chúc mừng Khánh thọ “Sư Ông” Con xin cung kính đôi dòng thanh lương Từ ngày cách biệt quê hương Sư Ông theo trọn con đường “Như Lai”
(Xem: 5777)
Vu Lan nhớ mẹ bao giờ Dù bao cách biệt hai bờ đại dương Mẹ là bài hát quê hương Là đôi vai nhỏ chín thương sớm chiều
(Xem: 5692)
Sống cho đẹp mặt đẹp đời Đẹp duyên đẹp đạo khắp trời yêu thương Sống sao cho nhẹ vấn vương Cho tan nát cả bức tường vô minh
(Xem: 6091)
Tháng bảy Vu Lan nhớ Mẹ thương, Phòng không vắng vẻ dáng quanh tường. Lay mình trở giấc là thao thức, Ngẫm kỷ trần gian vốn chẳng thường.
(Xem: 6009)
Vu Lan thắng hội đến năm nay, Khấn nguyện song thân phút tỏ bày. Ngoài cửa gió đưa rung mái lá, Bên chùa hương tỏa lẫn chân mây.
(Xem: 5453)
Trăm năm nước biển mưa nguồn Ngàn năm học Phật vui buồn tự soi Cuộc đời cũng vậy mà thôi Ba ngàn thế giới đến rồi lại qua
(Xem: 5222)
Đời thi sĩ không buộc ràng nghi lễ Sống hoà mình với vũ trụ bao la Thương cây rừng cùng gió núi trăng ngà Chỉ biết đủ với am tranh thiền thất
(Xem: 5367)
Khua môi múa mép chẳng ích gì Vào tai ra miệng có ra chi Tu Phật ta cần hành pháp Phật Lợi ích cho mình bất khả nghi
(Xem: 5383)
Pháp Phật luôn thường suy nghiệm Tư duy thiền tịnh không hai Cuộc đời thoáng qua như gió Phút giây chợt tỉnh tháng ngày
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant