Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Chết Là Lẽ Đương Nhiên

07 Tháng Sáu 201506:30(Xem: 7746)
Chết Là Lẽ Đương Nhiên

CHẾT LÀ LẼ ĐƯƠNG NHIÊN
và những bài pháp ngắn khác


Thích Đạt Ma Phổ Giác


Chết Là Lẽ Đương NhiênCó một Phật tử nhân ngày đầu năm đến Thiền Viện thăm Thiền sư và sau đó yêu cầu Thiền sư chúc phúc. Thiền sư liền chúc như sau: “Ông chết, cha chết, con chết, cháu chết, chắt chết, và chít chết.” Vị Phật tử nghe xong quá kinh hoàng, hoảng sợ nói: “Kính bạch thầy, hôm nay là ngày đầu năm sao thầy chúc con toàn sự chết chóc, thật là xui xẻo và bất hạnh cho gia đình chúng con.

Con muốn gia đình, người thân được sống an vui, hạnh phúc lâu dài chớ con đâu muốn gia đình con chết chóc, đau thương như thế. Kiểu chết hàng loạt như vậy thật khủng khiếp, hãi hùng.” Thiền sư từ tốn trả lời: “Ta chúc phúc như vậy là mong cho gia đình anh được đại phước đức. Vì sao? Vì gia đình nào mà được chết theo thứ tự từ lớn đến nhỏ quả là có phước báo to lớn.

Nếu trong một gia đình ông bà còn sống mà con cháu cứ chết dần, chết mòn thì thử hỏi gia đình đó có hạnh phúc được không? Hay là cành già không đổ mà lại đổ cành non. Có ai muốn như vậy không?” 

Thế gian này thật hạnh phúc là nhờ chết có trật tự, tức là ông già rồi thì ông chết, cha già rồi thì cha chết, con già rồi thì con chết, rồi đến cháu-chắt-chít đều theo thứ tự mà ra đi có trật tự. Chết có logic thì được gọi là hạnh phúc trọn vẹn, gia đình nào khi ông bà cha mẹ còn sống sờ sờ mà con cháu, chắt chít đều chết trước quả là một bất hạnh lớn lao. Như vậy, chúng ta thấy theo cách nhìn của thế gian khi được thì vui, khi mất thì buồn; “được” cho là an vui, hạnh phúc; “mất” cho là bất hạnh, khổ đau.

Với cái nhìn của các vị Thiền sư thì được hay mất là lẽ đương nhiên của cuộc đời, do đó không có gì để ta đáng phải bận tâm buồn phiền, lo lắng. Cho nên, “Sanh như đắp chăn Đông, Tử như cởi áo Hạ”. Sinh ra hay mất đi là việc bình thường của thế gian, ai rồi cũng phải đến lúc như thế. Cũng như hoàn cảnh ta đang nghèo khó mà bỗng dưng trúng số 10 tờ độc đắc, đêm đó ta có chắc mình ngủ được hay phải thức trọn cả đêm? Vì từ xưa nay mình chưa bao giờ được như thế, nay khi được lại quá sức tưởng tượng nên không tài nào chợp mắt. Và cũng như thế khi có việc mất mát, đau thương, mọi thứ vất vả gầy dựng đều đội nón ra đi, ta bị sốc, bị buồn rầu, đau khổ mà tiếc nuối mãi. 

Trong cuộc đời này có những việc thuận buồm xuôi gió nên ta được may mắn, tốt đẹp, hay còn gọi là “hên”. Ngược lại, những chuyện không may, xui rủi cứ đến với ta liên tục hết chuyện này đến chuyện khác. Chính vì những cái được-mất này mà làm ta dễ bị hụt hẫng, chới với, chơi vơi giữa dòng đời vô tận.

Ta cảm thấy đau lòng vì sự sống này luôn tràn ngập khổ đau, để rồi chịu chết trong si cuồng, khờ dại khi không đủ năng lực làm chủ bản thân, do đó trên oán trời, dưới trách đất, đổ thừa cho xã hội sao quá bất công. Người Phật tử chân chính khi đã tin sâu nhân quả rồi thì không còn phải bận bịu, lo toan những cái được hay mất mà chỉ biết làm sao trong hiện tại điều phục được từ ý nghĩ, lời nói, cho đến hành động luôn hướng về đạo đức mà làm các việc thiện lành, tốt đẹp.

NGƯỜI ĐỜI ĐƯỢC THÌ VUI MẤT LẠI BUỒN

Có một người họ Tái nên người ta thường gọi là Tái ông. Một hôm, con ngựa yêu quý và tốt nhất trong nhà đi đâu mất biệt không thấy trở về. Nghe tin hàng xóm mới đến chia buồn và nói lời an ủi: “Tội nghiệp cho cụ quá, cụ là người nhân từ, phúc hậu từ xưa nay, vậy mà có con ngựa quý lại bị mất.”

Lúc đó, Tái ông mỉm cười nói: “Cũng chưa chắc như thế đâu, nhiều khi trong cái rủi lại có cái may.” Vài ngày sau con ngựa đi mất trở về và còn dắt theo con ngựa khác đẹp đẽ hơn, khi đó hàng xóm mới đến chia mừng cùng ông: “Đúng thật cụ là người có phước, tưởng đâu mất con ngựa quý, không ngờ lại còn được thêm một con ngựa đẹp khác nữa.”

Lúc này, Tái ông cũng cười và nói: “Cũng chưa hẳn như vậy, biết đâu trong cái may lại có cái rủi thì sao.” Và đúng là rủi thiệt, con trai duy nhất của ông từ ngày có con ngựa mới đến nhà nó vui vẻ, thích thú quá nên cưỡi ngựa suốt ngày, do đó bị té gẫy chân phải bó bột.

Thấy vậy, hàng xóm mới đến chia buồn: “Tội nghiệp cho cụ, cụ chỉ có đứa con trai duy nhất mà bây giờ lại bị gẫy chân, chịu tàn tật suốt đời. Như vậy là trong cái may mắn lại có cái xui xẻo phải không thưa ông cụ?”

Tái ông không vì thế mà buồn phiền, ông nói: “Cũng chưa chắc đâu, biết đâu trong cái rủi lại có cái may thì sao.” Chừng vài tháng sau vì có giặc giã khắp nơi nên nhà vua bắt thanh niên đi lính thú, cậu con trai đó nhờ bị gẫy chân nên được ở nhà sống với cha già trọn vẹn

Chuyện được mất là lẽ đương nhiên trong cuộc đời, ai có đầy đủ phước duyên lắm nên mới ít gặp chuyện rủi ro, xui xẻo. Người đời khi được thì sinh vui mừng, khi mất thì sinh phiền muộn, khổ đau. Chúng ta thử làm một bài toán nhân quả xem sao, nếu kiếp trước ta tạo ít phước báo mà gây nhiều nghiệp ác thì cuộc sống hiện tại ta gặp nhiều gian nan, trắc trở, chẳng được gì. 

Ta muốn cuộc sống được nhiều hơn mất thì ngay bây giờ phải biết gầy dựng từ lòng tin sâu nhân quả, phải tích cực tu tâm dưỡng tánh, làm nhiều việc phước thiện. Chúng ta sống bằng tất cả tấm lòng phát xuất từ ý nghĩ cho đến lời nóithể hiện ra hành động chân chính để cùng mọi người sống bằng trái tim yêu thươnghiểu biết

Ai đã từng có mặt trong cuộc đời mà không một lần gặp hoạn nạn hay vấp ngã, làm việc gì cũng thành công dễ dàng thì thường sinh tâm cống cao ngã mạn, khinh khi mọi người, làm cho thế nhân chán ghét, muốn lánh xa. Khi gặp hoạn nạn, mất mát, đau thương ta mới biết cảm thông cho hai đấng sinh thành đã vì ta mà chịu khổ nhọc trăm bề. 

Tái ông khi lần đầu tiên mất ngựa ai cũng nghĩ ông sẽ đau khổ, buồn rầu nên đến để an ủichia buồn cùng ông. Vậy mà ông vẫn bình thản, an nhiên, chẳng tỏ ra thái độ gì có vẻ buồn phiền nên mới nói “biết đâu trong cái rủi lại có cái may”.

Ông sống lạc quan, yêu đời như thế nên không bị hai ngọn gió được-mất làm lay động tinh thần, do đó luôn sống vui vẻ, thoải mái. Tương tự như thế, khi có thêm con ngựa đẹp do con ngựa mất dắt về ông cũng không vì thế mà hân hoan, vui mừng.

Chúng ta khi được thì vui, khi mất thì buồn nên niềm vui, nỗi buồn lúc nào cũng xâm chiếm tâm hồn. Có khi chúng làm cho ta thất điên bát đảo, có khi làm ta cảm thấy vui mừng, thích thú. Cứ như thế ta luôn bị hai ngọn gió được-mất này làm cho vui buồn lẫn lộn. Trong cuộc sống ai cũng thích được đầy đủ tiền tài, sắc đẹp, danh vọng, ăn ngon, ngủ nhiều nên khi được thì mọi người thích thú, vui vẻ, phấn khởi, hả hê, cho đó là niềm an vui, hạnh phúc. Chính vì vậy mà ai cũng mong kiếm thật nhiều tiền để hưởng thụ lạc thú dù chúng ngắn ngủi, qua mau.

Khi gặp cảnh làm ăn thua lỗ, mất mát, suy sụp thì phiền não, khổ đau cứ thế chất chồng theo ngày tháng. Có những trường hợp thua lỗ mà tán gia bại sản, tan nhà nát cửa, thân bại danh liệt, sự nghiệp chẳng còn, bao nhiêu công lao gầy dựng gần cả đời người, nhất là những nhà triệu phú thường hay tự tử vì không đủ sức chấp nhận, chịu đựng.

PHẬT AN NHIÊN TỰ TẠI TRƯỚC MỌI KHEN CHÊ

Nói đến khen chê ta hãy xem đức Phật khi bị như vậy Ngài xử trí thế nào? Một hôm, đức Phật đi trước và một nhóm sa môn ngoại đạo theo sau. Các vị sa môn trẻ hết lời khen ngợi đức Phật là vị tu hành chân chính, có trí tuệ và khả năng biện tài vô ngại, dám bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan, thần dân thiên hạ để đi tu và là vị thầy dẫn đường xứng đáng nhất thời đó.

Khi nghe như vậy các vị tỳ kheo cùng đi với Phật rất hân hoan, khoái chí vì thầy của mình được mọi người khen tặng nên bản thân cũng được thơm lây. Đi được một đỗi lại gặp đám đông khác nói: “Ông sa môn Cồ Đàm là kẻ phá hoại sự sống của nhiều người. Ai cũng thích tiền tài, sắc đẹp, danh vọngăn ngon, mặc đẹp, ngủ nhiều. Vậy mà ông ta lại khuyên không nên chạy theo và dính mắc vào chúng mà làm tổn hại thân tâm. Ông ấy đi đến đâu là người ta đổ xô theo đến đó để tu tập khiến chồng bỏ vợ, cha bỏ con để sống đời xuất gia”.

Như chúng ta đã biết, người trẻ tuổi thì khen Phật quá hay, kẻ lớn tuổi thì chê Phật phá hoại hạnh phúc gia cang của nhiều người. Vì Phật nói chuyện nhân quả hay quá nên nhiều người phát tâm tu theo. Khi nghe chỉ trích Phật vẫn an nhiên, bình tĩnh. Trong khi đó các vị tỳ kheo cảm thấy rất khó chịu, bực bội.

Đến chỗ có bóng cây che mát Phật mới bảo các đệ tử ngồi xuống rồi từ tốn nói bài pháp như sau: “Này các đệ tử, khi nghe lời khen ta chớ vội mừng vì mừng quá sẽ mất bình tĩnh, hễ mất bình tĩnh thì tâm bị dao động, khi tâm bị dao động thì làm sao ta biết rõ người ta khen đúng hay sai.

Khi nghe ai đó chê bai hay chỉ trích thì ta chớ có vội buồn, vì khi buồn ta sẽ mất bình tĩnh, lúc mất bình tĩnh thì ta không biết lời chê đúng hay sai. Khen chê là chuyện thường tình của thế gian, có nhiều người khen để lấy lòng thiên hạ, có nhiều người chê vì ganh tị tật đố. Cho nên, chúng ta phải sáng suốt, bình tĩnh trước những lời khen chê đó”.

Cuộc sống của chúng ta hằng ngày lúc nào cũng phải tiếp xúc với hai sự khen-chê. Ta phải lắng nghe lời khen hay tiếng chê để biết mà sửa mình. Ai khen đúng thì ta cố gắng tiếp thu, thay đổi. Ai khen sai ta phải dè dặt, coi chừng nhưng phải bình tĩnh, khoan mừng, khoan buồn, khoan giận, khoan ghét thì chúng ta mới sáng suốt để nhận thức được tiếng khen đó nhằm vào mục đích gì.

Khi bị chê ta phải biết lắng nghe lời chê để biết được họ nhằm mục đích gì, họ chê để hạ nhục uy tín của ta hay chê để ta biết mình sai mà cố gắng sửa sai sao cho tốt đẹp hơn.

Theo tâm lý học Phật giáo, tất cả chúng sinh khi nghe ai khen đều rất phấn khởi, vui mừng; khi bị chê thì rất bực tức, khó chịu, buồn phiền. Nhiều khi ta chịu không nỗi nên tức quá cãi lại thành ra hai bên đấu khẩu nhau, cuối cùng “chó le lưỡi, nai giạt móng”. Lời khen tiếng chê tuy không thật nhưng nếu ta chấp vào đó thì thành ra mình bị nó sai sử, khi thì vui mừng quá mức, lúc lại buồn rầu, khổ đau.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 5639)
Có người rất ái mộ Thiền Cho nên quyết chí tìm tiền in kinh Dù gian khó vẫn tiến hành Dù cho tốn kém lòng thành khắc ghi.
(Xem: 6735)
Một vì sao sáng khắp trời Một người gầy guộc giữa đời đảo điên Một mình một cõi lặng yên Rong chơi ngày tháng khắp miền rừng sâu
(Xem: 13467)
Rồi một ngày nữa sẽ qua đi Đời ta cảm PHÁP được những gì Thị phi rồi cũng bay theo gió Danh lợi cấp bằng chẳng thiết chi .
(Xem: 4259)
Tâm rộng lượng như biển hồ lay láng Khi mưa về, nước mát chảy mênh mang
(Xem: 5512)
Lênh đênh chìm nổi cuốn theo dòng Nhắm hướng tìm bờ phải gắng công Khổ cực chống chèo luôn nếm trải Gian nan lặn lội mãi quay vòng Chiều dần gió tạc hao tâm lực.
(Xem: 6035)
Tôi yêu quê lắm Việt Nam ơi ! Bao năm lưu lạc ở xứ người Tình quê còn đậm trên đất khách Lòng vẫn hướng về bóng mẹ quê.
(Xem: 4682)
Năm mới tâm hồn đổi mới Giận hờn ganh ghét bỏ đi Con đường quy y hướng đến Xa lìa khổ não ưu bi .
(Xem: 5217)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 5434)
Một cô vợ trẻ đẹp kia Đang lâm bệnh nặng, sắp lìa trần gian
(Xem: 9796)
Quê hương gọi nhớ nhung về Khi đi lại nhớ khi về lại trông Se se nặng trĩu trong lòng Lơ thơ giọt đắng giữa dòng chia phôi
(Xem: 7029)
Nước Biển Đông sóng gào gió thét Hồn Thuyền Nhân phiêu bạt lất lây Năm năm tháng tháng ngày ngày Thời thời khắc khắc đọa đày hồn đau
(Xem: 11196)
Xin cảm ơn đời suốt năm qua Nhờ Thầy hướng dẫn bước đường qua Vui buồn như khói mây làn gió Tự nhủ lòng mình đức vị tha .
(Xem: 5853)
Lất phất mưa bay thấy dạ mềm, Đàn ai trỗi khúc lướt tàn đêm. Lều thưa thu đến lay trong gió, Vách trống đông qua ngủ cạnh rèm.
(Xem: 6441)
Kính ngưỡng nguyện Mười phương Chư Phật Cùng Mười phương Bồ Tát Thánh Hiền Đàn Tràng thiết lập trang nghiêm Thùy từ quang giáng chứng minh độ trì
(Xem: 4836)
Trước bàn thờ Phật trang nghiêm, Đèn hay nến thắp sáng lên ánh hồng, Con thầm cầu nguyện trong lòng, Mong sao giác ngộ, thoát vòng u mê
(Xem: 10309)
Xin cảm ơn đời suốt năm qua Nhờ Thầy hướng dẫn bước đường qua Vui buồn như khói mây làn gió Tự nhủ lòng mình đức vị tha
(Xem: 6656)
CUNG tiễn Bính Thân, mời Đinh Dậu CHÚC mừng mai trổ khắp năm châu TÂN niên no ấm, người nhân hậu XUÂN mới thăng hoa, chẳng phải cầu
(Xem: 5652)
CUNG tiễn Bính Thân, mời Đinh Ḍậu CHÚC mừng mai trổ khặ́p năm châu TÂN niên no ấm, người nhân hậu XUÂN mới thăng hoa, chẳng phải cầu
(Xem: 6578)
Lối đạo thênh thang nào bước chậm, Đường đời chật hẹp chẳng đi mau. Trầm luân khắp nẻo nương Tam bảo, Hiển hiện nguồn chơn thoát khổ đau
(Xem: 5722)
Lăn lóc ba đường đời mãi khổ, Loanh quanh sáu cõi đạo còn xa. Duyên may khéo lỡ người nương pháp, Vén bớt mây mê nguyện Phật Đà.
(Xem: 7705)
Đường về cõi Phật chẳng đâu xa Hình tướng bên ngoài tạm bỏ qua Sống đạo từ bi lòng trải rộng Gieo duyên cùng khắp cõi ta bà .
(Xem: 5345)
Bác nông dân rất thiết tha Đi mời tu sỹ về nhà tụng kinh Cầu cho vợ được siêu sinh Vợ yêu khuất núi, gia đình nhớ nhung.
(Xem: 5555)
Ngày xưa có chị vợ kia Lẳng lơ, trắc nết, thiết gì chồng đâu Loạn luân phạm tội từ lâu Tư tình lén lút: chị dâu em chồng.
(Xem: 5245)
Gõ cửa trái tim giữa nắng hồng Nhớ về quê mẹ gió ngàn thông Xứ người muôn dậm đường xa cách Tiếng vọng chùa xưa đẹp cõi lòng .
(Xem: 6094)
Cuối thu bên hiên vắng, Chợp mắt thấy chiêm bao, Sao vẫn còn lo lắng?
(Xem: 10338)
Sống biết ơn là bước đầu học Phật Ơn đất trời ơn dưỡng dục mẹ cha Công ơn Thầy và tất cả đàn na Cùng đại chúng sẻ chia nhau giúp đở .
(Xem: 5001)
Người nghệ sĩ một lòng nương bóng Phật Ý niệm lành chẳng mất chút tư lương Sinh ra đời cho nghệ thuật cải lương Chẳng tham vị cầu nhân dân nghệ sĩ .
(Xem: 5170)
Ngồi đây thắp sáng niềm tin Soi đường dẫn lối tâm linh đời mình Thiền môn là bước hành trình Phá màn u tối ngục hình trong ta .
(Xem: 5609)
Thiện hữu cơ duyên chốn bụi trần, Sương pha hội ngộ cửa phù vân. Khêu đèn Bát Nhã soi tâm đức, Thả chiếc thuyền từ sáng trí nhân.
(Xem: 5188)
Bóng đêm vừa phủ ngang đồi Trong chùa im lặng sư ngồi tụng kinh Một tên cướp bất thình lình Tay cầm vũ khí, lặng thinh, lẻn vào
(Xem: 5668)
Bên bờ suối chảy xuôi dòng Tóc còn xanh mướt xoã trong gió rừng. Thiền sư khẽ nói ung dung: "Thế là ảo ảnh, vô thường đó con!"
(Xem: 5649)
Ta muốn bỏ mà có gì để bỏ Cuối đời rồi thân xác cũng rã ra Hiểu thương nhiều ta sống mãi vị tha Rồi từ đó vươn mình xin cống hiến .
(Xem: 5508)
Ơn người muôn thuở luôn sâu đậm, Nợ nghĩa bao năm chẳng nhạt mờ. Lý đạo niềm tin là chỗ dựa, Ân thâm bè báu gắng qua bờ.
(Xem: 6370)
Thân người muôn kiếp khó được Duyên sanh từ mẹ đến cha Nay nhờ cọng rau hạt muối Bây giờ mới có thân ta .
(Xem: 5293)
Việt Nam thương quá Việt Nam Quê hương tràn ngập muôn vàn khổ đau Tai trời ách nước thay nhau Dân tôi càng thấm nỗi đau khốn cùng
(Xem: 5578)
Lang thang lữ khách tạm dừng chân, Quán trọ bao năm đón cố nhân. Vẫn mãi loanh quanh đời lãng tử, Nên còn luẩn quẩn kiếp phong trần.
(Xem: 7112)
Trời dông, thác vỡ, lụt rồi, Mưa rơi ngoài đấy, thắm đầy trong đây, Buâng khuâng giữa cuộc đổi thay, Biển dâu chìm nổi, nạn tai vô thường
(Xem: 7774)
Miền Trung ơi! Bao lần tôi tự hỏi Sao tang thương, sao bão tố ngập tràn? Dân hiền hòa có làm chi nên tội? Sao triền miên những cộng nghiệp đa mang?
(Xem: 5387)
Tôi nhìn người hát rong Lòng rung cảm tiếng đàn Nơi quê người xứ lạ Giữa buổi chiều Thu sang .
(Xem: 6115)
Đêm trăng tròn nhớ Phật Tự sáng cả nguồn tâm Xoá mờ bao mê muội Giữa thế cuộc thăng trầm .
(Xem: 6122)
Đời là khổ hay tự mình muốn khổ Tu tập hoài mà chẳng dứt sân si Mở miệng ra hay hý luận li bì Ai chê trách tâm ta liền biến tướng .
(Xem: 4931)
Dân đã khổ lũ lụt càng thêm khổ Miền Trung ơi ! sao lại lắm đau thương Kẻ mất nhà người mất mạng thê lương Dân tôi khổ lòng tôi càng ray rứt .
(Xem: 5568)
Loanh quanh thoáng chốc lại rời đi, Tính thiệt hơn thua giúp ích chi ?
(Xem: 7242)
Hương thơm một nén cúng dường Lòng thành chỉ một con đường tiến tu Hướng về Tam Bảo cho dù Bao nhiêu gian khổ mịt mù khói tên
(Xem: 5631)
Rồi một ngày sẽ đến Thân xác này rã tan Đất trở về với đất Còn chi nữa mà tham.
(Xem: 5926)
Đời chú tiểu bên vườn cây trổ lá Quét sân chùa cho sạch bước đường tu Nhìn lá vàng rơi rụng nắng chiều Thu Suy nghiệm thấy bốn mùa trong chiếc lá .
(Xem: 5393)
Bên tách trà thơm ngắm dáng quỳnh, Rung rinh hé nở giữa đời xinh. Gió đưa khóm trúc hiên xao động, Trăng đậu cành hoa đóa lặng thinh.
(Xem: 5155)
Hoàng cung cảnh đẹp vô cùng Hoa thơm, cỏ lạ một vùng tươi xinh Có hòn non bộ hữu tình Có hồ bán nguyệt in hình trời mây
(Xem: 9990)
Còn gì trở ngại nữa đâu Con là sóng lớn bạc đầu dâng cao Cuốn phăng mọi vật dễ sao Sóng trôi cuồn cuộn ai nào cản chân
(Xem: 5774)
Đời người trong hơi thở Ra vào từng phút giây Thở ra mà không lại Là vĩnh biệt từ đây .
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant