Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Biển vọng hồn xa

24 Tháng Chín 201100:00(Xem: 10224)
Biển vọng hồn xa


Gió miên man thổi từ phía chân trời. Gió làm xôn xao mặt biển trong một ngày nắng ấm nơi vùng bão táp vừa đi qua. Xa xa, từng cánh buồm chao nghiêng rẽ sóng ra khơi, trông hệt như những con diều lớn đang cơn khát gió cứ lượn lờ qua lại rồi mất hút ngay dưới lớp mù sương lãng đãng...

Bờ biển buổi sáng thật yên tĩnh. Tôi đi lần ra cồn cát ngay phía trước cổng chùa. Nước rút làm cho bờ cát thoai thoải trải dài một màu trắng bạc lấp lánh. Để nguyên đôi chân trần, Tôi soải từng bước chậm rãi để tận hưởng hơi lạnh toát ra dưới làn cát mịn. Gió biển ban mai nghe mằn mặn cả mùi rong rêu sò ốc trôi dạt bám hờ bên ghềnh đá. Thoáng chút chạnh lòng, tôi quay nhìn về ngôi Tịnh Xá. Cả mặt dựng uy nghiêm ngày nào gần như đổ sập. Vẻ tan hoang trong ngày biển lặng vẫn không đủ sức để người giàu tưởng tượng như tôi thấy hết sự tàn phá ghê hồn mà gió bão vừa thôỉ qua một nơi vốn có tiếng là điểm du lịch ngàn phương lý tưởng này.

 Tôi về thăm biển khi cuộc sống cư dân làng chài đã trở lại bình thường. Mất mát đau thương nhưng người ta vẫn phải mưu sinh để tồn tại. Dân miền biển mà. Ý chí nghị lực đã bám sâu vào lòng cuộc sống rồi thì việc phải đối diện với sóng gió trùng dương là điều tất yếu. Suốt một đêm tôi không thể nào chợp mắt. Những câu chuyện thương tâm. Những lời kể rời rạc đứt khoảng cũng đúc kết thành một kho bi sử tình lâm ly giữa vùng bão tố. Cả tuần nay vị Sư trụ trì đã lập đàn tụng kinh siêu độ cho những vong linh vừa bỏ mình ngoài biển xa. Sư nói:_ Bờ biển này nổi tiếng thơ mộng bình yên. Cả mấy mươi năm chưa từng có bão lớn...Đâu ai nghĩ sự tàn phá lại kinh khủng như vậy...có lẽ luật nhân quả đã đến hồi báo ứng...

 Tôi không muốn lý giải luật nhân quả vào lúc này và với một khung cảnh quá nên thơ tuyệt vời như thế. Mà đã nói đến nhơn quả trả vay thì người ít niềm tin nhất cũng không thể phủ nhận. Nhưng xem ra…...có vẻ hơi bất công cho những cư dân vùng biển. Còn luận về luật bù trừ thì thiên hạ thời nay cũng không ngừng lên tiếng tranh luận. Tạo hóa đã mang tới cho con người cả một kho tàng đại dương trù phú thì cũng có thể gieo rắc mọi tai ương để dành lại những gì mà con người đôi lúc quá thờ ơ vung phí. Thôi thì đành vậy. Biển sâu thì sóng lớn, gió lộng thì mây trôi. Chuyện phù vân tan hợp là lẽ thường nhiên xưa nay rồi. Những cánh buồm ra khơi mang theo giấc mơ một đời người...bỗng chốc tan tành theo sóng gió.

Đi mãi mỏi chân, Tôi đến ngồi trên chiếc ghế xếp mà ai đó đặt sẵn. Bầu trời đang trong vắt bỗng như tối sầm lại. Khói mây mù che kín một góc trời xanh biếc. Sóng biển rì rào sao nghe có cả lời ai oán bi thương. Đang lúc mơ màng, tôi chợt thấy một thanh niên bước đến ngồi xuống đối diện bên tảng đá. Hắn có vẻ mặt xanh xao buồn thảm. Bộ quần áo dày màu cỏ úa rách tươm làm lộ rõ cả làn ra xám nâu của người miền biển. Hắn đưa mắt nhìn ra biển. Còn tôi thì lặng lẽ ngắm con người chẳng hiểu từ mặt đất chui lên hay từ cung trời rơi xuống. Trông hắn lạ lẫm và đáng thương sao sao... Chợt chàng trai quay qua nhìn tôi cất giọng khẻ khàng mà rắn rỏi:_ Tôi chẳng phải từ trời bay xuống hay dưới lòng đất trồi lên, mà ở tận ngoài tâm bão trở về. Thầy là người từ phương xa đến nên không biết... chứ ở đây chẳng ai xa lạ gì với thằng Lạc mồ côi này cả.

 Sống lưng tôi lạnh toát. Thoáng chốc cả cơ thể hâm hấp nóng ran như đang lên cơn sốt. Trời buổi sáng biển êm gió mát mà mồ hôi cứ đổ giọt, hơi thở dồn dập. Điều bình thường khi tiết trời đột ngột thay đổi hay vì câu chuyện thương tâm bất thường nơi vùng bão biển mà tôi vừa loáng thoáng nghe qua hồi chập tối. Cậu bé mồ côi tên Lạc từ vùng biển xa trôi dạt đến tận làng chài thanh bình này từ những ngày giông tố xa xưa, bỗng đâu được mọi người nhắc lại để cho câu chuyện thời hiện đại thêm thắt đôi phần liêu trai kỳ bí. Vào cái buổi sáng định mệnh ấy... những người đi biển sớm đã nhìn thấy một chiếc thuyền thúng dập dìu theo triều sóng gần kè đá. Ngỡ thuyền của dân đi biển bị cuốn trôi, họ lội đến xem... và thất thanh đứng lặng không tin cả vào mắt mình. Một đứa bé sơ sinh nằm yên trên đó. Đứa bé vẫn còn sống dù tay chân đã lạnh tím. Mọi người bế vội đứa bé đưa vào trạm xá của làng. Nó được cứu thoát. Và người ta bắt đầu cuộc tìm kiếm thân nhân trẻ thất lạc... Cả tháng trời biển động dữ dội. Nhiều làng chài nơi các vùng biển lân cận vừa trải qua những ngày tang thương bão táp. Ròng rã một thời gian dài... họ tìm đến các ngôi làng bị bão quét rồi cả đăng tin trên báo mà vẫn không có cha mẹ thân thuộc nào đến nhận lại con. Thế là Lạc- dân làng đã đặt tên cho thằng bé, được giao cho một phụ nữ góa chồng không con nuôi dưỡng. Cho đến năm mười hai tuổi Lạc lại mồ côi khi người mẹ nuôi lâm bịnh qua đời...

 Chàng trai có thân hình vạm vỡ lớn lên nơi vùng biển cát nhờ tấm lòng cưu mang của dân làng nên cũng tập tành theo người lớn học nghề đi biển. Cho đến khi kịp trưởng thành, Lạc chỉ biết làm bạn với gió biển mây ngàn, thỏa lòng với đời lãng tử phiêu du chẳng cần chi một bến bờ neo đậu. Rồi một lần, Lạc theo đám bạn chài vào quán trên phố hát hò vui chơi và làm quen với Thúy, con người chủ quán. Thúy xinh xắn nết na nên có nhiều chàng trai để ý theo đuổi. Nhưng Thúy chỉ thích Lạc. Hai người cũng đôi lần hẹn hò đi chơi và cảm thấy thật hạnh phúc vui vẻ mỗi lần gặp gỡ chuyện trò. Rồi Lạc lại theo bạn thuyền giông buồm vượt sóng ra khơi. Đợt đi biển ấy là lần đầu tiên Lạc biết lo sợ khi nhìn thấy biển động. Những cơn sóng dâng cao đã bao trùm hết niềm mơ ước chưa dám ngỏ thành lời của chàng trai trẻ từng bao phen tung hoành nơi biển cả.

 - Như vậy- Tôi cất tiếng hỏi mà nghe giọng mình rời rạc run lên:

- Cậu từ biển trở về và vẫn còn sống?... Dân làng đã lập bàn thờ cho cậu. Mấy hôm nay lại mời quý thầy về trai đàn chẩn tế...

 Chàng trai bật lên tràng cười khô khan nghe khùn khục như tiếng sóng vỗ ầm ầm vào lúc biển động.

 - Vâng. Vì dân làng lập đàn chẩn tế cho nên...cho nên tôi mới trở về đây. Sự thật thì...bộ thầy không nhận ra một hồn ma đang nói chuỵên với mình sao?

 Tôi trố mắt, run bắn nhưng cố trấn tỉnh hỏi:

- Cái gì? ...Hồn ma? Làm gì có chuyện ma cỏ vào giữa ban ngày ban mặt thế này.

 Lạc cười. Lúc này nụ cười nhẹ nhàng như sương khói trên khuôn mặt trắng xanh mờ ảo:

- Biết nói với Thầy thế nào đây? Ở đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hôm ấy nơi vùng trú bão... những chiếc thuyền cá bị sóng đánh vỡ tan. Nhiều bóng người vật vả cố ngoi lên từ những con sóng dữ dội để tìm sự sống. Thuyền của tôi may mắn không bị bão nhấn chìm... Có thể tôi đã sống nếu cố lái thuyền quay về đất liền. Nhưng tôi đưa thuyền trở lại nơi những chiếc tàu bị chìm với mong muốn cứu được người sống sót. Tôi đã cứu được nhiều người. Trên đường trở về... trời đã nhá nhem, bỗng tôi nghe có tiếng kêu cứu. Qua ánh trăng nhờ nhờ, tôi trông thấy cánh tay dơ lên nơi cột bườm bị gãy của một con tàu đã chìm. Sóng gió vẫn hoành hành. Những người trên thuyền khuyên không nên quay lại vì rất nguy hiểm. Song tôi bất chấp. Làm sao đành tâm khi thấy người ta sắp chết. Khi đến nơi chúng tôi thả dây cho người kia bám leo lên. Sóng đánh mạnh và gió xoáy làm cho thân chiếc tàu lắc lư chao đảo. Cứu được người, do trời tối và một đợt sóng dâng cao lên làm cho tôi mất thăng bằng chới với ngã nhoài xuống biển. Mọi người hoảng loạn nhưng không thể làm gì được. Vả lại còn mấy chục sanh mạng trên tàu nên chẳng ai dám mạo hiểm vào lúc như thế. Tôi bị sóng cuốn ra xa mất hút. Không thể ngoi lên. Không kêu được một tiếng. Trước khi chìm hẳn, tôi thoáng thấy cha mẹ mình. Và có cả hình bóng người con gái mới quen...

 Lời kể rõ ràng mạch lạc với đầy đủ mọi chi tiết mà tôi đã nghe. Có điều... phải nghe lời tự thuật của người từ thế giới vô hình trở về, thấy rờn rợn như ở chốn âm cung lạnh giá. Dù hơi bấn loạn, nhưng tôi cũng ý thức ra mình là bực Chúng trung tôn, không lẽ lại đi sợ một hồn ma. Tôi vội hắng giọng dò hỏi:

- Qúy thầy về đây theo lời mời của Sư trụ trì lập đàn chẩn tế cầu siêu độ cho các vong linh. Cậu hiện thân về... chắc có điều gì chưa ổn...?

- Dạ không. Con trở về- Kẻ tự xưng là hồn ma bỗng đổi cách xưng hô- để thăm lại chốn cũ lần cuối trước khi đi đến một cõi đời khác. Ngày trước dân làng đã cứu vớt một đứa bé lạc loài và nuôi dưỡng cho đến ngày khôn lớn thì nay con cứu người mà bỏ mạng cũng là hợp theo lẽ sống làm người nơi trần thế... Đó cũng có thể cho là duyên số hay nghiệp lực trả vay với đời mà kinh Phật đã nói. Thầy là người tu hành, lại có duyên với người tử nạn, nên con muốn có ít lời giải bày... Vì cảm kích dân làng quá tôn vinh thờ phụng lại còn lập trai đàn cầu siêu độ cho vong linh, nên con mới trở về. Con được tái sinh thì ân đức sâu dày này hằng ghi tạc... Con chẳng biết nói gì hơn là cầu mong sóng gió luôn bình yên để mọi người cùng vui sống trong cảnh an lành no đủ... 

 Một cơn gió lạnh thổi qua làm Tôi giật mình tỉnh thức. Vừa chợp mắtánh nắng đã lên cao. Lúc này nơi phía bờ biển đã đông người. Mặt biển luôn sinh động với nhiều màu sắc của một ngày mới gần như muốn khỏa lấp mọi tàn tích thương đau những ngày qua. Hít một hơi thở dài để chứng thật mình vẫn còn tĩnh táo, tôi đưa mắt dò xét xung quanh. Tảng đá nhỏ trước mặt vẫn im lìm vắng lặng... Dường như bóng ma chàng trai tên Lạc đã lẫn theo dòng người xuôi ra biển mất rồi. Không biết ngoài tôi thì có ai nhìn thấy. Nhưng đó chỉ là giấc mơ thôi mà. Bồi hồi nghĩ ngợi... tôi chẳng hiểu mình từ cõi mộng bước ra hay vẫn sống trong cảnh thật mà tâm trí lại vọng tưởng nên bao điều...

 Trên đoạn đường trở về, tôi đã gặp những đoàn y vàng, y nâu đến dự buổi lễ hoàn mãn trai đàn chẩn tế. Cúi nhìn xuống chân...lại phát hiện nhiều sinh vật biển đang nằm phơi mình trên mấy đụn cát. Hình như hôm nay chúng cũng dự cảm được điều khác lạ. Trong ánh nắng của sớm ban mai, một thế giới sinh linh bé nhỏ cũng biết tận hưởng cuộc sống qua từng giây phút bình yên hiện hữu...

Mặt đất bỗng trở nên thâm diệu hơn khi tiếng tụng kinh vọng hồn đồng điệu vang lên.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 13183)
Giác ngộ mới là cái cần làm, trong đó trước tiên là hiểu mình, đến hiểu bản chất của cuộc sống vạn vật, rồi quay lại với cuộc sống sôi động.
(Xem: 11779)
Thịt bò nói riêng và súc vật nuôi để làm thức ăn cho con người nói chung đã và đang tổn hại môi trường sinh thái.
(Xem: 14950)
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã làm rõ ràng việc chúng ta có thể tha thứ ra sao nhưng vẫn tin rằng trong ý chí tự do chọn lựa, tất cả chúng tathể không phải hành động tổn hạithực hiện những điều tốt đẹp.
(Xem: 13927)
Có một ý thức trực giác về nghiệp quả - một sự hiểu biết rằng hạnh phúc, và bất hạnh của chúng ta tùy thuộc vào hành động của chúng ta...
(Xem: 14065)
Con rùa nói: “Tôi không biết chiếc vòng vàng ở đâu? Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi đã nghe nói rằng tinh túy của toàn bộ Phật giáo là sự phát triển Bồ đề tâm...
(Xem: 13999)
Một ngày, nếu dành cho Thân dăm phút thực sự ngồi yên; rồi bằng quyết tâm, biết đâu sự kỳ diệu sẽ đến, là Tâm và Ý cũng ngồi yên như Thân.
(Xem: 13105)
Dù chỉ mới là những lời giới thiệu cô đọng nhưng súc tích của mỗi vị giảng sư nhưng đại chúng đều cảm nhận được biển tuệ mênh mông của quý ngài...
(Xem: 14586)
Thù hận có thể có những lợi ích ngắn hạn trong việc thúc đẩy những hành vi vị tha nhưng về lâu về dài sẽ làm hao mòn nhân cách. - Đức Đạt Lai Lạt Ma & Paul Ekman.
(Xem: 14513)
Thông điệp từ trái tim của mỗi người sẽ là sợi dây truyền thông đến cộng đồng, bằng sự tương tác và tương tức; rằng, nếu mình phát đi tình thương thì người khác sẽ cảm nhận được...
(Xem: 19356)
Buổi sáng ra vườn, nhìn lên trời cao bồng bềnh mây trắng/ Nhìn xuống khu vườn, còn thơm ngát sương lan/ Nhìn ra đầm sen, nở rộ những cánh sen hồng...
(Xem: 13819)
Chúng ta ai cũng có sẵn trong lòng tình thương bao la, mang tình thương bao la đó mà làm việc, ta sẽ vượt mọi trở ngại bên trong và bên ngoài
(Xem: 15559)
Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.
(Xem: 13945)
Nó đến Úc, vào lúc Brisbane đang vào mùa hoa phượng tím... Những góc trời tím màu hoa. Chị nói chắc mấy cây phượng nở hoa đón em...
(Xem: 14774)
Sớm. Phố hãy còn lặng lẽ trùm chăn trong cái lạnh của màn sương dày đặc. Mây kéo về giăng kín khiến khí trời thêm buốt giá.
(Xem: 15304)
Mùa sen nở, mùa của những linh thiêng nơi thánh tích và trong lòng người. Những thông điệp được phát đi giữa mùa sen cũng là tiếng nói của lương tri con người trước hiện tại.
(Xem: 14878)
Cuộc sống là một dự án do chính mình thực hiện. Cuộc sống của bạn hôm nay là kết quả của những thái độ và sự chọn lựa của bạn trước đây.
(Xem: 14048)
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
(Xem: 13626)
Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.
(Xem: 12920)
Bên trong cửa chùa, Nhân trở thành nhà làm vườn chuyên nghiệp tràn đầy niềm say mê sáng tạo cùng với nhiệt tình năng nổ của tuổi trẻ. Hắn có nhiều dự tính cho tương lai.
(Xem: 14098)
Khi tôi nhìn trăng trước mắt, tôi nghĩ đến trăng nửa khuya loáng thoáng trên tàu lá chuối sau vườn cũ. Tôi nghĩ đến đèn trung thu lúc nhỏ. Tôi nghĩ đến cái chõng tre giữa sân trên đó...
(Xem: 13247)
“Hôm nay cá nhân tôi sống dưới ánh sáng từ bi của Đạo Phật và tôi đã mang tình thương yêu ấy đến với mọi người, không phải do tôn giáo của tôi mang đến, mà việc nầy khởi đầu bằng tình thương của người mẹ không biết chữ của tôi…”
(Xem: 13792)
Anh và em là những người có đạo. Nhưng đạo của chúng ta là một tôn-giáo nhân bản, một tôn giáo không hề có tín lý hay giáo điều...
(Xem: 13154)
Tôi cố gắng để phát triển một động cơ hay quyết định, mà như một thầy tu Đạo Phật, cho đến khi Phật quả của tôi, cho đến khi tôi đạt đến Phật quả...
(Xem: 13043)
Tin vô thường, ta biết mọi điều không thể mãi mãi như thế này, để không hí hửng vênh vang với cái mình có được, hoặc đau khổ nhụt chí với những thất bại mất mát...
(Xem: 13386)
Bạn sẽ thật sự hạnh phúc khi tiếng nói của nội tâm của mình được vang vọng trong chiều hướng thăng tiến của tâm linh, không còn sự chấp thủ...
(Xem: 14798)
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa.
(Xem: 15103)
Giá trị của thành công được đo bằng thước đo của sự khó khăn, như lời Đức Phật dạy: “Ở đời đừng cầu không khó khăn hoạn nạn, vì không khó khăn hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy”.
(Xem: 13165)
Mênh mông là nước, xanh xanh sâu lắng, cười đùa. Vung tay là nước, cười ra nước, hồn của nước non. Giữa khoảng không nầy, không gì có thể bám víu.
(Xem: 15142)
Có những lần ta lắng nghe chiếc lá… Chiếc lá nói rằng… …em thoát thai từ mẹ cây, em sống bởi sự vay mượn khí trời, ánh nắng...
(Xem: 21976)
“Bạch mai, em đi mãi”. Không có sự dừng lại trong vòng chuyển dịch sinh -diệt, diệt – sinh. Nó đắp đổi nhau tạo nên dòng chảy cuộc đời.
(Xem: 15260)
Vô thường không phải là một điều xấu, nó cũng có mặt tốt: nếu hạnh phúc không tồn tại mãi mãi, thì sự bất hạnh cũng không vĩnh cửu.
(Xem: 14351)
Vậy là bên dưới những cuộc chiến, luôn có góc khuất, sự ẩn tàng của bình yên. Nếu khéo tay một chút, ta có thể phát huy năng lượng tươi tắn của đóa hoa...
(Xem: 14871)
Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn...
(Xem: 14470)
Thiện do Đức Phật trình bày, thiện ấy là tốt đẹp, cao thượng và hoàn chỉnh. Thiện ấy là xuyên suốt mọi thời gian mà không phải từng giai đoạn.
(Xem: 17637)
Nhớ về những điều xưa cũ để định vị mình của hiện tại, để trân quý những gì đã qua, để biết ơn những người đã ở bên mình, là động lực cho mình...
(Xem: 17889)
Có thì có tự mảy may, Không thì cả thế gian này cũng không. Vừng trăng vằng vặc in sông, Chắc chi có có, không không mơ màng. Phan Trang Hy
(Xem: 17904)
Mây trắng bay đi đây đó, phơi mình trong nắng, thế mây trắng có thong dong không? Tôi hỏi và ngồi thật im, quán thật sâu để nghe mây trắng trả lời...
(Xem: 13996)
Trước thế kỷ này các nhà khoa học và thần học đều giả định giống nhau rằng vật chất không thể được tạo ra (hoặc hủy diệt) bằng các phương tiện có trong thiên nhiên.
(Xem: 13573)
Vào cõi thơ Mặc Giang một thoáng chơi, ta càng say đắm, trí tuệđạo đức con người càng tăng trưởng, cảm nhận được niềm vui vô tận.
(Xem: 12882)
Đừng để đến lúc ly biệt rồi mới thấy tiếc nuối những ngày tháng tương phùng. Đừng để tới giờ chia cách rồi mới bàng hoàng nghĩ đến những phút giây gặp gỡ...
(Xem: 14813)
Chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là cố gắng một cách điên cuồng để đảo lộn mọi thứ, hai là cố gắng chấp nhận hoàn cảnh.
(Xem: 15164)
Ngày nay càng có nhiều sự thừa nhận qua sự phát triển và chứng minh của khoa học về sự nối kết gần giữa trạng thái của tâm và hạnh phúc.
(Xem: 15768)
Bằng việc quán tưởng về tiền bạc, chúng ta có thể cảm nhận được cả hai mặt của đồng tiền: nó có thể dìm ta xuống mà cũng có thể đưa ta lên...
(Xem: 15992)
Chẳng hay tự thuở nào, mỗi buổi sáng mở mắt bỏ chân xuống đất tìm dép để đi là con gọi mẹ. Cất bước, bước chân đầu tiên trong ngày là con gọi mẹ.
(Xem: 15617)
Một tâm thức an bìnhthanh thản giúp ta phát huy tình thươnglòng từ bi dễ dàng hơn, đấy là hai phẩm tính giúp ta loại bỏ mọi sự ganh tị, sợ hãi và nóng giận.
(Xem: 13244)
Đạo Phật nói cho tất cả chúng ta rằng, mọi người trên trái đất nầy đều là anh em. Tất cả chúng ta đều là người con của đức Phật. Bởi vì trong mỗi chúng ta đều có Phật tánh.
(Xem: 15307)
Cô bé choàng tỉnh giấc. Trời đêm. Vắng. Lạnh. Gió se sắt. Một giọng nói êm đềm cất lên: "Chào con gái của mẹ. Con hãy gia nhập đời sống trong khoảnh khắc vô cùng.
(Xem: 15788)
Trong năm giới luật (ngũ giới) dành cho những người con Phật tại gia, giới thứ tư là “không nói dối”. Rất nhiều người Phật tử đồng ý rằng, giới này là giới khó thực hiện nhất.
(Xem: 16480)
Nói dối, ta đã từng. Nói dối, có nghĩa là ta không thật thà. Có lúc bụng dạ ta thật thà nhưng ta nói dối và có khi bụng dạ ta không thật thà và ta nói dối…
(Xem: 16211)
Ai đó bảo, ngay khi cho bạn đã nhận lại (rất nhiều). Và thế là tôi áp dụng mệnh đề đó cho bằng an - một giá trị cao quý nơi tâm hồn...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant