Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Cổ tích ngày nay

01 Tháng Mười Một 201000:00(Xem: 14976)
Cổ tích ngày nay


image

Xưa rất xa xưa, có ba chú tiểu chân quê vừa lên tỉnh, kịp lúc xuân sang nên phố phường rộn rịp tươi vui.

Ba chú tiểu dáo dác nhìn bốn bề xao động trong cặp mắt nai ngơ ngác. Dọc theo lề đường, ánh đèn xanh đỏ lập lòe về đêm khiến cho các chú đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Và cứ thế, xe đưa các chú đến chùa như đã định.

Cũng như ở quê, chùa chiền cũng Phật, cũng trống chuông, khánh, mõ… Có khác chăng là sự nguy nga tráng lệ và những nền gạch bóng loáng tựa gương soi. Các chú tiểu mở to cặp mắt, phóng tầm nhìn về thế giới mới. Tưởng như trời đất Sài thành đã thu gọn trong tầm tay. Nào ngờ, một sự cố bất chợt xảy ra ngoài trí tưởng tượng.

Số là chỏm chúng tôi cùng trang lứa nên được sống chung một phòng. Dù là có ba chiếc giường hẳn hoi nhưng chúng tôi cứ như nam châm hạng ngoại hít chụm vào nhau rồi bày ra những trò thi thố, đùa vui, tinh ngịch, không kém hồn nhiên đạo vị nhưng đầy cơ khổ.

Chỏm tôi nhớ rất rõ, có một đêm sắp đến giao thừa, chúng tôi bàn tính nhau thi ngồi thiền với điều kiện “hễ ai xả thiền trước là người ấy thua”. Thế là cả ba cùng chụm lại một chiếc giường có tủ chắn, lưng xoay vào nhau, đoan thân kiết già tỉnh tọa. Ấy vậy mà chúng tôi vẫn không ngừng tích cực liếc mắt sang ngang, trộm canh chừng kiểm tra nhau và xem huynh kia đã xả thiền chưa.

Cứ người này sợ thua người kia nên mặc dù nói thiền mà chẳng định gì cả, hễ người kia còn ngồi yên thì điệu đây cũng chẳng chịu thua kém, cứ thế mà ngồi thiền mãi, ngồi mãi… cho đến tận khuya.

Cuối cùng, huynh lớn nhất lại không chịu nỗi cuộc “đua ngồi thiền” nữa nên đành xả thiền và tuyên bố chịu thua; ngã gục kế tiếp là chỏm Nhì, và chiến thắng sau rốt vẫn thuộc về chỏm tôi.

Dù không có cảm giác thanh thản như những giờ thiền chính hiệu, nhưng trong tôi cứ bùng lên niềm hân hoan của người chiến thắng, hãnh diện về chiến công oanh liệt của mình.…

Bất chợt, một ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên bên ngoài song cửa sổ, cả thảy chúng tôi ngước nhìn ra và ngỡ ngàng hết sức, chỏm chúng tôi cũng suy đoán thật nhiều và cuối cùng đưa ra quyết định vững chắc, đó là: “do chúng tôi tinh tấn ngồi thiền đến tận khuya, mà Hộ pháp thì thường đi tuần ban đêm để hộ trì những người gắng công tu tập, thế nên quý Ngài thấy chúng tôi tinh tấn tọa thiền bèn hiển linh”.

Chúng tôi lòng mừng khấp khởi, tin chắc rằng mình đã chứng quả nên không ai bảo ai, cả ba cùng hướng ra cửa sổ mà lạy, miệng lâm râm khấn nguyện mọi điều mong ước trên đời. Lúc ấy, chỏm tôi cũng bận bịu khẩn cầu quá nên không kịp lắng nghe nhị vị sư huynh đã khấn nguyện những gì.

Riêng chỏm tôi lúc ấy, cứ mỗi lạy là cầu cho cha mẹ bình yên, thoát khổ; bản thân mình thì tu hành được giải thoátmọi người cũng đều được giác ngộ, an vui. Mặc dù thích đủ thứ nhưng không dám khấn nguyện quá ba điều, vì chỏm chúng tôi e rằng tham quá sẽ không còn được chứng quả và hết được Hộ pháp hiển linh.

Chúng tôi hè nhau mà sì sụp lạy, không ai thèm quan tâm đến ai nữa. Lạy mãi, lạy mãi… cho đến khi yêu cầu mới của chỏm Nhì đề ra: “kể từ bây giờ, đốm sáng đầu tiên xuất hiệnquả chứng của chỏm Cả; đốm sáng kế tiếpquả chứng của chỏm Nhì, và đốm sáng cuối cùng là của chỏm Út tôi”.

Tất cả đang quỳ chắp tay ở tư thế sẵn sàng để đón nhận quả vị tu chứng của mình, thì bổng vụt lên một đốm sáng màu đỏ rực, chúng tôi quyết định đó là quả chiến thắng (vì màu đỏ vốn dĩ là màu của chiến thắng cơ mà); đốm thứ hai lóe lên, và chúng tôi thẩm định một lần nữa đó là quả hy vọng, vì là ánh sáng màu xanh. Cuối cùng, đến quả vị của chỏm tôi, thật bất ngờ vì đó là màu vàng của đạo pháp.

Chúng tôi sướng rơn cả mình mẩy, vì từ đây mỗi người trong chúng tôi đều đã được đắc quả. Chỏm chúng tôi cùng giao ước với nhau rằng: sáng mai ra, không ai được kể chuyện chứng quả đêm nay hết, vì như thế sẽ không nên, đắc quả là phải hiện thân như người bình thường, nếu không như vậy sẽ bị tổn phước, và nhất là cái miệng hở của chỏm tôi lại càng phải hết sức cẩn thận. Bàn bạc đâu vào đấy rồi, chúng tôi lại hè nhau hướng ra song cửa mà lạy nữa.

Đêm quá khuya và đốm sáng mỗi lúc bắn lên không trung một nhiều. Chỏm Nhì thôi không lạy nữa và nằm xuống ngủ, điệu tôi quay sang đánh thức dậy bảo: “chứng quả rồi mà còn ham ngủ nữa, dậy lạy đi”. Thế nhưng điệu Nhì vẫn không chịu nghe, cứ nằm ì ra đấy. Còn lại hai huynh đệ tôi miệng niệm hồng danh Phật và cứ lạy hoài cho đến khi phát minh mới tung ra từ chỏm Nhì.

Chỏm ta phát vào đùi một cái đét rõ to rồi tuyên bố: “A!, mấy chú ơi, đây không phải là Hộ pháp đi tuần đâu, tên lửa đó, chứ Hộ pháp đâu mà đi tuần đông quá vậy”.

Thế là niềm tin đắc quả phút chốc bỗng dưng sụp đỗ hoàn toàn, và điệu chúng tôi tiu nghỉu lê về giường của mình vùi ngủ mãi tận đến sáng mồng một Tết, quên cả đón giao thừa...

Thời thơ ấu đã đi qua, chỏm chúng tôi cũng lớn dần theo năm tháng. Giờ đây, quay ngược về quá khứ, chúng tôi mới “tỏ ngộ” ra rằng, những đốm sáng tung lên trời ấy không phải là quả chứng “A la hán” hay tên lửa gỉ gì cả, mà chỉ là những đốm pháo bông đón Tết mà thôi.

Ôi! Những nét hồn nhiêntrong sáng
Uế trược nào vấy được tuổi thơ ngây?


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12280)
Đã có người hỏi tôi câu hỏi này mà tôi không trả lời được: "Nói dân tộc Việt Nam có bốn nghìn năm văn hiến. Nhưng có thấy cái gì đâu!"
(Xem: 13426)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
(Xem: 14388)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
(Xem: 15630)
Mấy hôm nay, trời bắt đầu sang thu, thời tiết đã dần dần dịu lại, không khí mỗi lúc trở nên mát mẻ. Chỉ còn độ mươi ngày nữa thôi là đến ngày Lễ Vu Lan rồi.
(Xem: 17889)
Thử hình dung vào một ngày giữa năm Canh Dần 1920, Người đau nặng và trời nổi gió. Bên ngoài sấm rền, còn bên gối thì Người lấy ngón tay gõ nhịp...
(Xem: 13323)
Muốn hạnh phúc, mục tiêu chính của chúng ta là phải chiến đấu với những cảm xúc khổ đau này. Chúng ta chỉ có thể đạt được hạnh phúc khi chúng ta quyết tâmnỗ lực tu tập...
(Xem: 12174)
Trên con phố đìu hiu, buông rơi tình, mỏi mòn thả dài xuống làn sợi tóc sương ngon ngọt, thấm da buốt thịt, vì áo xanh tơ trời đã mòn mỏng theo năm tháng, không đủ để chở qua cơn giá lạnh...
(Xem: 14209)
Hành tung của chư vị Bồ Tát, mang nhục thân thị hiện cõi Ta bà, hóa độ chúng sanh, bằng cái nhìn bình thường của con người không thể nào biết được.
(Xem: 13848)
Vanga sinh ngày 31/1/1911, mất ngày 11/8/1996. Bà sống ẩn dật cả đời ở vùng hẻo lánh Kozhuth thuộc Petrich, Bungary. Vanga mất thị lực năm 12 tuổi...
(Xem: 13719)
Một ngày mùa đông năm Dân quốc thứ 25, trên tòa giảng trong chùa Cổ Lâm tại Nam Kinh, Hòa thượng Tuệ Học đang giảng kinh “Bát Đại Nhân Giác”.
(Xem: 14480)
Trên bàn thờ Phật hương tàn đã lâu. Hai cây nến đỏ cháy cũng gần hết. Ánh sáng lung linh mờ ảo trên mặt tượng Phật. Ẩn hiện nét cười hiền, siêu thoát.
(Xem: 16436)
Bố mẹ đi làm về. Bé gái miệng rất tươi: "Con chào bố mẹ ạ. Bố mẹ chào ông đi chứ?" Bố mẹ của bé lẳng lặng đi lên lầu.
(Xem: 21033)
Ngày còn nhỏ, tôi thường nghe dì dượng kể về chuyện tình của họ. Một tình yêu thật đẹp được tô điểm bằng những tình khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn...
(Xem: 22196)
Tiến trình lịch nghiệm của con người được trải dài theo từng tiếng khóc, tiếng cười tự thủa nằm nôi. Ai trong chúng ta không có tiếng khóc đầu đời, nụ cười măng sữa?
(Xem: 12842)
MỤC NGƯU ĐỔ là tranh chăn trâu. Tranh ra đời tự triều đại nào, dưới ngọn bút lông nào, khó mà tra cứu cho đích xác được.
(Xem: 13678)
Tôi sinh ra dưới một mái chùa. Nghe kể rằng sư phụ tôi khi ấy còn trẻ, một hôm đi ngang bỗng động tâm hỏi: "Mô Phật, sao sau chùa lại phơi tã lót?"
(Xem: 23169)
Thơ thiền là một bộ phận của thơ nói chung. Thơ, dù là thơ thiền, thì cũng không thể đi ra ngoài nguyên lý của nó. Ở Trung Quốc, nguyên lý tối cổ của thơ...
(Xem: 13323)
Tôi sinh ra thì thế chiến II đang hồi kết thúc. Lớn lên chút nữa, khi biết nghe và hiểu, những chuyện vãn người lớn về việc đánh nhau đâu đó...
(Xem: 30211)
Văn hóa học là một ngành khoa học nghiên cứu về văn hóa còn khá non trẻ so với các ngành khoa học khác như triết học, toán học, xã hội học, nhân chủng học...
(Xem: 13525)
Ngày xửa ngày xưa có một cây táo rất to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo hàng ngày. Cậu bé rất yêu cây táo...
(Xem: 13258)
Tiếng sẻ gọi nhau trong nắng mai thật quá hiếm giữa những âm thanh rộn ràng khác. Trước mặt nhà của nhà thơ Quách Tấn chúng ta...
(Xem: 12953)
Những ngọn sóng cứ đập vào vách đá, hôm kia, hôm qua, rồi hôm nay cũng vậy. Mà hình như chưa bao giờ ngừng nghỉ, những con sóng cứ lô xô...
(Xem: 12855)
Cứ đúng mười hai giờ trưa chú Tâm Mãn, trịnh trọng trong chiếc áo năm thân màu lam, mang bình bát đựng cơm cúng Phật đặt lên bàn giữa của Tổ đường...
(Xem: 12892)
Sắp Tết đến nơi rồi. Ngồi bên vỉa hè ngập nắng trước ngôi chùa suốt ngày đóng cổng tam quan im ỉm tịch lặng, dì Thanh rơm rớm nước mắt nhìn dòng người ngược xuôi...
(Xem: 14088)
Sau khi thỉnh được 107 tiếng đại hồng chung, chú Tâm Thể dùng cán vồ chuông khẻ điểm hai tiếng keng keng trên lưng chuông để báo hiệu cho sư huynh...
(Xem: 15146)
Hằng năm cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm hoang mang của buổi tựu trường.
(Xem: 22049)
Kinh ThiKinh Dịch như đôi cánh của con chim nhạn mang chở định mệnh lịch sử của Trung Hoa bay lượn suốt mấy mươi thế kỷ trên vòm trời Viễn Đông.
(Xem: 15016)
Từ bộ phim khiến cho người xem liên tưởngso sánh với giáo điều của Phật gia ở nhiều chiều. Đặc biệt bộ phim rất ấn tượng và sâu sắc...
(Xem: 14283)
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già...
(Xem: 19509)
Thiền sư là những vị chuyên tâm hành thiền và thông hiểu thiền định. Thiền là tiến trình tu tập đưa đến giải thoátgiác ngộ...
(Xem: 14196)
Cứ theo truyền thuyết Trung Hoa thì kẻ sanh trước loài người là ông Bàn Cổ làm chúa thiên hạ. Kế đó là vua Thiên Hoàng , Ðịa Hoàng và Nhơn Hoàng...
(Xem: 13381)
Tố Như, đó là trái tim cảm ứng với thiên thu, quán chiếu muôn đời trái tim Bồ Tát. Ðó là ánh sáng soi thấu vạn tượng, cảm chiếu chúng sinh.
(Xem: 12782)
Mưa thu rả rích, trời thu ảm đạm một màu, thỉnh thoảng một trận gió ào ào lùa qua khóm lá. Con đường mòn dẫn đến đỉnh núi gập ghềnh, khúc khuỷu...
(Xem: 12878)
Thời Phật Ca Diếp có một vị tỳ kheo trẻ tuổi, xướng tán rất hay. Khi cùng ở chung một chỗ với các vị tỳ kheo khác, thầy hay lộ vẻ kiêu ngạo...
(Xem: 15832)
Đứng bên ngoài khung cổng sắt đã khóa kỹ, Nghi nép vào hàng dậu được kết bằng cây dâm bụt, nhìn vào bóng tối yên lặng đang bao trùm cả tu viện.
(Xem: 12234)
Có người hỏi tôi rằng: “Thưa Thầy, phải sống làm sao cho thoải mái, không bị mọi thứ chi phối mình và phải giải quyết cuộc sống nầy ra sao, khi khổ đau đưa đến?”
(Xem: 13480)
Chùa nằm trên một cồn đất nhỏ bên cạnh dòng sông quanh năm nước lớn. Đêm, nghe tiếng ễnh ương ồm oam hòa với tiếng nước vỗ lên bờ kè đá...
(Xem: 15114)
Nếu như tháp là hình ảnh biểu trưng của Đức Phật vốn mang tính ước lệ, thì tượng lại thuộc dòng chảy nghệ thuật điêu khắc mang tính nhân dạng...
(Xem: 14835)
Người Việt có một câu nói: Mỹ là thiên đường giới trẻ, địa ngục giới già. Nay tôi đã vào cái tuổi giữa 70, câu nói này thật là thấm thía... Ôi, Thấm Thía, Tuổi Già Ở Mỹ ! Nguyễn Đức Nguyên
(Xem: 12423)
Cô gái Việt Nam vô cùng rụt rè xuất hiện trước cửa văn phòng giáo sư Baddley sau tiếng gõ rất khẽ. Anh chàng trợ lý có gương mặt rất sáng...
(Xem: 13882)
Năm ứng thân của đức Phật được 80 tuổi, Ngài đưa A Nan đi hành hóa tới tháp Già Bà La, ở đấy có rất nhiều vị tỳ kheo vân tập.
(Xem: 16422)
Rằm tháng Tư có ba sự kiện quan trọng mà người Phật tử nào cũng biết. Đó là ngày Phật đản sanh, thành đạoniết bàn, gọi chung là ngày lễ Vesak
(Xem: 14603)
Đã tròn một năm con xa quê. Ngày ấy ra đi mưa rơi dầm dề, nước chảy từng dòng len lỏi qua từng ngõ xóm. Ở nơi mới này, con vẫn thường thả bộ...
(Xem: 17564)
Những ý nguyện cuối cùng của ngài Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình...
(Xem: 12991)
Yếu tính của Phật pháp là sự vận hành diệu dụng của từ bitrí tuệ. Cho nên, Phật pháp trước hết là ngôi nhà dưỡng lão, là viện cô nhi, là trại tế bần.
(Xem: 14853)
Anh đã ra đi từ đó, từ thời buổi hỗn mang. Trong từng khoảnh khắc sát na, từng quãng liên tục vi tế của hạt bụi, anh từ chối chính mình.
(Xem: 14623)
Đến tháng 10 khi cây lá ở miền đông bắc Hoa Kỳ đã ngã vàng, người ta thấy ở khắp các thị trấn, thành phố và vùng quê đều có những hình ảnh...
(Xem: 28565)
Việt Nam là một trong những nước ở vùng Đông Nam Á, nhiệt đới gió mùa được thiên nhiên ưu đãi, nên có nhiều loại trái cây độc đáo.
(Xem: 14146)
Theo qui chế nhà chùa, Sa di (danh từ gọi chung cho các chú tiểu) được chia làm hai hạng: hạng thứ nhất, tuổi từ 7 đến 12, gọi là Sa di Khu Ô...
(Xem: 13265)
Ngày của Mẹ, xin tặng một đóa hoa hồng cho những ai còn Mẹ. Và xin tặng một biển hoa hồng cho những ai mất mẹ vì biển hoa hồng ấy như lá rừng lao xao...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant