Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Thầm lặng đời cha

25 Tháng Năm 201200:00(Xem: 16819)
Thầm lặng đời cha

Cứ độ khoảng 4 giờ sáng là Nam thức dậy ra lan can lầu ngắm nhìn thành phố chuẩn bị thức giấc trong không khí lành lạnh, sương phủ mờ mờ.

Bà Hai bán cháo lòng bên cạnh nhà lục đục quang gánh để đi bán tuốt dưới chợ; quán cà phê đầu ngõ bắt đầu mở cửa bày biện bàn ghế trong tiếng nhạc xập xình; mấy chiếc xe đẩy bán bánh mì, xôi mặn, bánh bao được kéo lê trên hẻm phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt vui tai; người công nhân quét rác nhà đối diện đạp xe về nhà rất đúng hẹn... Cái điệp khúc thân quen cứ lặp đi, lặp lại năm này sang năm khác.

thamlangdoicha-songanh
Ảnh minh họa

Sau ly trà nóng, Nam chợt giật mình khi thấy trên báo xuất hiện một hình ảnh rất quen kèm dòng tin “Người công nhân không tham của rơi”. Người hàng xóm đối diện nhà mình đây chứ đâu. Nam nóng ran cả người. Cái thằng cha quanh năm suốt tháng không thấy nói cười, mặt cứ đăm đăm như sợ người ta ăn hết của, không thấy lân la sang nhà hàng xóm dù chỉ một lần. Chả tốt vậy thiệt sao? Đọc lại mẩu tin lần nữa, Nam cố đánh lừa suy nghĩ của mình. Không. Không thể có chuyện đó. Vậy mà nó có thiệt. Chính hắn.

Từ sự bực bội, coi thường, Nam bắt đầu có cảm tình với Trung sau khi đọc xong bài viết. Trung đã trả lại một cái bóp tiền của người đánh rơi có tới tám mươi triệu đồng khi đang quét rác ban đêm giữa lòng thành phố. Chủ nhân hậu tạ số tiền kha khá, anh chối từ với cái cười đôn hậu, thật thà. Báo, đài đến viết bài, đưa tin, phỏng vấn, anh trốn biệt. Một tay nhà báo bí mật chụp lén được ảnh anh khi đang quét rác. Vậy là chịu.

Sáng nay Nam quyết định sang nhà Trung như một sự chia sẻ khâm phục, lại như một hành động chuộc lỗi với chính mình khi đã nghĩ không tốt về Trung.

- Anh đi làm mới về hả? Nam hỏi khẽ khi thấy Trung dắt chiếc xe đạp cà tàng về tới trước của căn nhà ọp ẹp, có lẽ nghèo nhất hẻm này.

- Dạ. Mà anh kiếm tui có chuyện gì hôn? Trung lo lắng.

- Không. Tui rủ anh uống cà phê sáng. Đọc báo thấy anh “ngon lành” quá.

- Ạ, cái vụ trả bóp đó hả. Có gì đâu. Người ta làm mất. Mình lượm thì trả lại. Đồ đó đâu phải của mình, lấy làm chi tội chết. Trung đáp tỉnh queo, dứt khoát.

- Rồi nhà anh? Rồi con anh? Tôi thấy anh còn khổ lắm phải hôn? Sao... sao…?

- Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Tui nghèo tiền, nghèo bạc, chớ nhứt định không tham lam, mình còn phải để đức cho con. Chuyện nhỏ có gì đáng nói.

Câu chuyện của Trung cứ lôi cuốn Nam không dừng lại. Trung xung phong đi bộ đội trong sự ngỡ ngàng của gia đình người thân. Mẹ anh khóc lóc vật vã:

- Con đừng đi. Bên Miên đánh nhau dữ lắm. Lỡ có gì. Bà bỗng im bặt.

- Nó muốn thì chìu. Làm anh hùng “rơm” với trái tim hồng hả con? Muốn làm liệt sĩ hay thương binh thì tùy. Tao không cản. Ba anh mai mỉa.

Không ai ngăn cản được Trung. Sau hơn bốn năm công tác ở chiến trường Campuchia, Trung ra quân cưới vợ, nhưng đứa con trai đầu lòng bị bại liệt hai chân. Trung đi xin việc khắp nơi nhưng đi đâu cũng bắt gặp cái lắc đầu kèm nụ cười thương hại. Có cơ quan lịch sự hơn thì cho một cái hẹn cho vui nhưng anh biết sẽ không bao giờ có kết quả.

Một đêm mưa, Trung thức giấc. Không thấy vợ, anh bồn chồn lo lắng. Mấy ngày nay cô ấy thất sắc, cứ nhìn cha con anh bằng ánh mắt lạ lùng. Lá thư viết vội vàng sai lỗi chính tả đầy dẫy trên bàn làm anh hiểu tất cả. Vợ anh không chịu đựng được cái cảnh chồng thất nghiệp, con trai tật nguyền lê lết khắp nhà, đến chuyện vệ sinh cũng không tự làm được. Anh trầm lặng không oán trách nửa lời, chỉ ôm con mà rơi nước mắt.

Thấy vắng bóng cô vợ khá lâu, hàng xóm tới thăm, anh nói vợ đi làm ăn xa kiếm tiền nuôi con rồi cười héo hắt. Rồi cái tin vợ Trung bỏ chồng theo trai cũng lan nhanh trên con hẻm nhỏ này. Người thương cảm cũng có. Người mai mỉa cũng có, với những câu chì chiết đau lòng “... Chắc nó ăn ở ác đức nên con nó mới bại xụi, vợ bỏ theo trai như vầy...”. Anh lặng im chịu đựng.

Ban ngày, thường sau một giấc ngủ ngắn ngủi, anh lại tranh thủ đi bán vé số dạo. Đứa nhỏ chắc độ sáu tuổi nhưng ốm yếu xanh xao được đeo phía sau lưng. Có lần giữa trưa nắng chang chang, Nam thấy Trung cho con ăn dưới bóng hàng cây sao bên cổng chùa. Mồ hôi nhễ nhại, anh vẫn cười. Từng muỗng cơm anh đút rất gọn gàng với những lời động viên âu yếm, xé lòng:

- Ráng ăn, ba cưng nhiều...

- Sao mẹ đi làm lâu quá không về thăm cha con mình hả ba? Đứa bé hỏi dồn.

- Ờ. Tại mẹ bận nhiều chuyện quá. Mà con có ba chăm sóc là đủ rồi.

Nói cho qua lề, chớ anh không hy vọng người đàn bà ấy trở về. Mặc. Anh không trách, không buồn, chỉ thương thằng bé thiếu vắng hơi ấm của mẹ nó. Biết sao bây giờ.

Buổi chiều, trước lúc đi làm, Trung lại tập đi cho con từng bước rất thận trọng, chỉ sợ con ngã, con đau. Có lần vấp ngã, đứa bé khóc òa lên giận dỗi, anh cuống cuồng dỗ dành đến khàn giọng. Quanh năm Nam chỉ thấy Trung loay hoay với mấy bộ đồ cũ mèm, đến đôi dép đứt quai vá víu nhiều chỗ, anh cũng không quan tâm... Vậy mà đứa bé luôn mặc những chiếc áo đẹp và mới, giày dép tươm tất. Có lẽ anh muốn dành tất cả cho con những gì tốt nhất, đẹp nhất, hạnh phúc nhất như để bù đắp những thiếu thốn, bất hạnh mà nó không đáng có.

- Chuyện học hành thằng nhỏ anh tính sao? Nam hỏi khẽ.

- Mai tui đưa nó tới trường. Nghèo mấy cũng cho nó ăn học đàng hoàng. Mấy anh ở phường tới động viên và cho tập vở, quần áo, thiệt tui mùng hết sức nhưng cứ lo.

- Lo gì, anh nói thử coi. Nếu được tôi giúp cho.

- Không, tui chỉ lo bạn nó trêu chọc chuyện bại liệt của nó. Mình thì sao cũng được, còn nó... Anh thở dài.

Người cha ấy và cũng là người mẹ đảm đang đang dang tay che chở cho đứa con bất hạnh của mình bằng tình thương không gì so sánh được. Người công nhân nghèo ấy sẵn sàng trả lại số tiền đánh rơi to tát, từ chối sự đền ơn có hậu đáng nhận kia để sống một cuộc đời trong sạch, thanh thản, thẳng ngay. Có lẽ đó cũng là một bài học lớn đầu đời của một người cha dành cho con mình trước bao cám dỗ, gian dối của cuộc đời.

Truyện ngắn của Song Anh
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1308)
Bốn pháp giới Sự, Lý, Lý Sự vô ngạiSự Sự vô ngại là những từ ngữ của tông Hoa Nghiêm.
(Xem: 1431)
Sống trên đời, có ai không mang ít nhiều âu lo? Người nghèo thì lo làm thế nào để mọi người trong gia đình mình đủ ăn đủ mặc.
(Xem: 1331)
Trong những chúng đệ tử Phật, thì chúng cư sĩ tại gia chiếm số lượng đông đảo và có những ảnh hưởng nhất định đối với diện mạo của Phật giáo nói chung.
(Xem: 1406)
Hạnh phúc chính là sự bình an của thân thể và sự yên tĩnh của tâm hồn.
(Xem: 1386)
Cái vòng tròn vô hình lại quay trọn môt vòng, mùa thu lại về với đất trời Bắc Mỹ.
(Xem: 1284)
Trong Trung luận của Bồ tát Long Thọ luận giảng về tánh Không, phần nhiều là những câu phủ định.
(Xem: 1341)
Trong năm bộ Nikaya của hệ Pali, Đức Phật thường nói đến sự “không có lõi cứng” của các hiện tượng, từ thân tâm, cho đến thế giớichúng sanh.
(Xem: 1351)
Mỗi người trong cuộc sống này luôn có một thử thách để chinh phụcvượt qua, đó là gì?
(Xem: 2037)
Một trong những hình thức ta nuôi dưỡng phiền giận về chính mình là mặc cảm tội lỗi.
(Xem: 1384)
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người.
(Xem: 1411)
Thực tập nhằm tăng cường khả năng tập trung hoặc chú ý đóng một vai trò quan trọng trong hầu hết các truyền thống tôn giáo lớn.
(Xem: 1279)
Trong phẩm Thế Chủ Diệu Nghiêm thứ nhất của Kinh Hoa Nghiêm, các thiên vương, các thần vương cho đến các Đại Bồ tát nói kệ tán thán Phật
(Xem: 1538)
Về pháp thiền quán vô thường tôi chia sẻ hôm nay, tôi sẽ không bàn đến đại vô thường như là cái chết, sự hủy diệt, sụp đổ hay sự chia ly.
(Xem: 1378)
Sau khi quy y Tam bảo, vì muốn tìm cầu tri thức, tôi đã nỗ lực nghiên cứu kinh điển. Kinh Phật mênh mông như biển cả,
(Xem: 1240)
Sống lâu, khỏe mạnh là một phước báu lớn. Nhưng không phải ai cũng có được phước báo này.
(Xem: 1207)
Ăn chay không thực hành trong tâm lý cứng nhắc, khắc nghiệt mà ăn chay cần duy trì trong một tâm thái an lạc, nhẹ nhàng và hạnh phúc!
(Xem: 1272)
Thiểu dục: là ít muốn. Tri túc: là biết đủ. “Thiểu dục tri túc”, tức là ít ham muốn và biết đủ.
(Xem: 1257)
Biết chế ngự tâm thì sẽ giảm đi hoặc chấm dứt hẳn những tham vọng, cuồng nộ, sân hận, bẳn gắt, ganh tỵ, đố kỵ, si mê...
(Xem: 1396)
Con người khi mất đi, vẫn còn âm hồn như trong đạo Phật vẫn luôn nhắc đến thuyết luân hồi,
(Xem: 1129)
Phra Ajaan Lee Dhammadharo (1907-1961), là một trong những vị thiền sư theo truyền thống tu khổ hạnh trong rừng.
(Xem: 1116)
Người thế gian không biết nên oán trách cha mẹ không có phước nên sanh mình ra khổ.
(Xem: 1173)
"Một thời Đức Phật du hóa tại thành Vương-xá, trong rừng Trúc, vườn Ca-lan-đa. Bấy giờ, Tôn giả Tam-di-đề cũng đi du hóa ở thành Vương-xá, tại Ôn tuyền lâm.
(Xem: 1313)
"Chánh niệm" - Đó là một từ được bàn tán nhiều khi một người lần đầu tiên tìm hiểu về thiền địnhPhật giáo. Chánh niệm là gì?
(Xem: 1333)
Trí huệ là cái mỗi chúng sanh đều vốn có, chỉ vì bị khuất lấp do những che chướng tạm thời, phiền não chướngsở tri chướng, mà không thấy không biết
(Xem: 1103)
Kinh Vu lan, một bản kinh ngắn nhưng hàm súc, tràn đầy ý nghĩa nhân văn, chan chứa đạo lý, thấm đẫm tình người và đặc biệtgiá trị giáo dục nhân cách với đặc trưng hiếu đạo.
(Xem: 1220)
Đôi khi chúng ta sống cùng nhau, đi ngang đời nhau, đối diệnvới nhau nhưng lại chẳng thấy nhau.
(Xem: 1157)
Các đặc điểm hợp lý trong giáo lý Phật giáo sơ kỳ đã có sức hấp dẫn lớn đối với các học giả châu Âu khi họ nghiên cứu vềPhật giáo.
(Xem: 1299)
Là người Việt Nam, chúng ta ai lại không biết bài hát “Lòng mẹ” của Y Vân với những câu hát như “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình rạt rào/ Tình mẹ tha thiết như dòng suối hiền ngọt ngào…”.
(Xem: 1285)
Ngày Lễ Vu Lan để mỗi người con nhớ đến sự hy sinh, tình thương bao lacông ơn của Cha Mẹ,
(Xem: 1422)
Ngày lễ Vu Lan, những người con ở xa thương nhớ cha mẹ, lòng vẫn luôn hướng về cha mẹ, hướng về nơi chôn nhau cắt rốn của mình.
(Xem: 1528)
Bám chấp là nguyên nhân của mọi đau khổ, phiền não. Đó là những gì làm phát sinh trạng thái hữu và sinh.
(Xem: 1269)
Đạo Phậttôn giáo từ bỏ bạo lực một cách mạnh mẽ nhất trong mọi hình thức.
(Xem: 1254)
Trong mọi truyền thống Phật giáo đều có việc tụng kinh, từ Nam tông, Bắc tông cho đến Mật tông.
(Xem: 1390)
“Hãy ví khổ như rác và hạnh phúc như những đoá hoa… Chuyển hóa khổ đau chính là biết cách biến rác trở lại thành hoa” (Thiền sư Nhất Hạnh).
(Xem: 1428)
Phra Ajaan Lee Dhammadharo (1907-1961), là một trong những vị thiền sư theo truyền thống tu khổ hạnh trong rùng.
(Xem: 1343)
Bất kỳ ai trên thế gian này đều mong muốn tìm cho mình hạnh phúc, an lạc, mà những niềm vui, lạc thú trên đời này rất nhiều.
(Xem: 1672)
Câu hỏi là làm thế nào để đem lại sự an tĩnhan lạc nội tâm trong đời sống hằng ngày của bạn
(Xem: 1315)
Phật giáo thời Hậu Lê tuy không phát triển mạnh như thời Lý-Trần, nhưng thể hiện nên nét đặc sắc về nhiều mặt của Phật giáo
(Xem: 1318)
Những phương cách để đối phó với bệnh khi nó xảy ra là gì? Bình thường phản ứng của chúng tacảm thấy ...
(Xem: 1351)
Phật pháp quả là biển học vô bờ, muôn ngàn pháp môn phương tiện, tùy theo căn cơ trình độ chúng ta chọn và thích hợp với các pháp môn tu khác nhau.
(Xem: 1199)
Hiện nay, vấn đề Bảo vệ Môi trường đang rất được quan tâm ở khắp các nước trên thế giới.
(Xem: 1222)
Hiện nay, ô nhiễm môi trường ngày càng trở nên nghiêm trọngViệt Nam và trên thế giới.
(Xem: 1354)
Để lĩnh hội trọn vẹn “cảm giác an lạc” sinh khởi nhờ thiền định, đòi hỏi các thiền sinh phải có một nền tảng định vững chắc.
(Xem: 1474)
Một hôm Ngài A Nan hỏi Đức Phật ? Bạch Đức Thế Tôn, sau khi một chúng sanh qua đời họ sẽ tái sanh về đâu?
(Xem: 1534)
Ba đứa chơi thân với nhau tự thuở nào, thiên hạ ai cũng bảo ba đứa ấy như hình với bóng
(Xem: 1699)
Năng lễ, sở lễ tánh Không tịch Cảm ứng đạo giao nan tư nghì
(Xem: 1563)
Nắng như thiêu đốt suốt những ngày qua. Luồng gió nóng thốc qua sân nhà tưởng chừng làm héo hắt thêm cho những
(Xem: 1458)
Ngũ là năm. Uẩn có nhiều nghĩa, như: chắc chắn, nhóm, thành phần hay yếu tố
(Xem: 1235)
Khi thân yên, ta có thể hiểu biết về thân. Khi tâm tĩnh lặng, ta có hiểu biết về tâm. Khi hơi thở tĩnh lặng, ta có hiểu biết về hơi thở.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant