Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Thầm lặng đời cha

25 Tháng Năm 201200:00(Xem: 16857)
Thầm lặng đời cha

Cứ độ khoảng 4 giờ sáng là Nam thức dậy ra lan can lầu ngắm nhìn thành phố chuẩn bị thức giấc trong không khí lành lạnh, sương phủ mờ mờ.

Bà Hai bán cháo lòng bên cạnh nhà lục đục quang gánh để đi bán tuốt dưới chợ; quán cà phê đầu ngõ bắt đầu mở cửa bày biện bàn ghế trong tiếng nhạc xập xình; mấy chiếc xe đẩy bán bánh mì, xôi mặn, bánh bao được kéo lê trên hẻm phát ra những tiếng kêu kẽo kẹt vui tai; người công nhân quét rác nhà đối diện đạp xe về nhà rất đúng hẹn... Cái điệp khúc thân quen cứ lặp đi, lặp lại năm này sang năm khác.

thamlangdoicha-songanh
Ảnh minh họa

Sau ly trà nóng, Nam chợt giật mình khi thấy trên báo xuất hiện một hình ảnh rất quen kèm dòng tin “Người công nhân không tham của rơi”. Người hàng xóm đối diện nhà mình đây chứ đâu. Nam nóng ran cả người. Cái thằng cha quanh năm suốt tháng không thấy nói cười, mặt cứ đăm đăm như sợ người ta ăn hết của, không thấy lân la sang nhà hàng xóm dù chỉ một lần. Chả tốt vậy thiệt sao? Đọc lại mẩu tin lần nữa, Nam cố đánh lừa suy nghĩ của mình. Không. Không thể có chuyện đó. Vậy mà nó có thiệt. Chính hắn.

Từ sự bực bội, coi thường, Nam bắt đầu có cảm tình với Trung sau khi đọc xong bài viết. Trung đã trả lại một cái bóp tiền của người đánh rơi có tới tám mươi triệu đồng khi đang quét rác ban đêm giữa lòng thành phố. Chủ nhân hậu tạ số tiền kha khá, anh chối từ với cái cười đôn hậu, thật thà. Báo, đài đến viết bài, đưa tin, phỏng vấn, anh trốn biệt. Một tay nhà báo bí mật chụp lén được ảnh anh khi đang quét rác. Vậy là chịu.

Sáng nay Nam quyết định sang nhà Trung như một sự chia sẻ khâm phục, lại như một hành động chuộc lỗi với chính mình khi đã nghĩ không tốt về Trung.

- Anh đi làm mới về hả? Nam hỏi khẽ khi thấy Trung dắt chiếc xe đạp cà tàng về tới trước của căn nhà ọp ẹp, có lẽ nghèo nhất hẻm này.

- Dạ. Mà anh kiếm tui có chuyện gì hôn? Trung lo lắng.

- Không. Tui rủ anh uống cà phê sáng. Đọc báo thấy anh “ngon lành” quá.

- Ạ, cái vụ trả bóp đó hả. Có gì đâu. Người ta làm mất. Mình lượm thì trả lại. Đồ đó đâu phải của mình, lấy làm chi tội chết. Trung đáp tỉnh queo, dứt khoát.

- Rồi nhà anh? Rồi con anh? Tôi thấy anh còn khổ lắm phải hôn? Sao... sao…?

- Nghèo cho sạch, rách cho thơm. Tui nghèo tiền, nghèo bạc, chớ nhứt định không tham lam, mình còn phải để đức cho con. Chuyện nhỏ có gì đáng nói.

Câu chuyện của Trung cứ lôi cuốn Nam không dừng lại. Trung xung phong đi bộ đội trong sự ngỡ ngàng của gia đình người thân. Mẹ anh khóc lóc vật vã:

- Con đừng đi. Bên Miên đánh nhau dữ lắm. Lỡ có gì. Bà bỗng im bặt.

- Nó muốn thì chìu. Làm anh hùng “rơm” với trái tim hồng hả con? Muốn làm liệt sĩ hay thương binh thì tùy. Tao không cản. Ba anh mai mỉa.

Không ai ngăn cản được Trung. Sau hơn bốn năm công tác ở chiến trường Campuchia, Trung ra quân cưới vợ, nhưng đứa con trai đầu lòng bị bại liệt hai chân. Trung đi xin việc khắp nơi nhưng đi đâu cũng bắt gặp cái lắc đầu kèm nụ cười thương hại. Có cơ quan lịch sự hơn thì cho một cái hẹn cho vui nhưng anh biết sẽ không bao giờ có kết quả.

Một đêm mưa, Trung thức giấc. Không thấy vợ, anh bồn chồn lo lắng. Mấy ngày nay cô ấy thất sắc, cứ nhìn cha con anh bằng ánh mắt lạ lùng. Lá thư viết vội vàng sai lỗi chính tả đầy dẫy trên bàn làm anh hiểu tất cả. Vợ anh không chịu đựng được cái cảnh chồng thất nghiệp, con trai tật nguyền lê lết khắp nhà, đến chuyện vệ sinh cũng không tự làm được. Anh trầm lặng không oán trách nửa lời, chỉ ôm con mà rơi nước mắt.

Thấy vắng bóng cô vợ khá lâu, hàng xóm tới thăm, anh nói vợ đi làm ăn xa kiếm tiền nuôi con rồi cười héo hắt. Rồi cái tin vợ Trung bỏ chồng theo trai cũng lan nhanh trên con hẻm nhỏ này. Người thương cảm cũng có. Người mai mỉa cũng có, với những câu chì chiết đau lòng “... Chắc nó ăn ở ác đức nên con nó mới bại xụi, vợ bỏ theo trai như vầy...”. Anh lặng im chịu đựng.

Ban ngày, thường sau một giấc ngủ ngắn ngủi, anh lại tranh thủ đi bán vé số dạo. Đứa nhỏ chắc độ sáu tuổi nhưng ốm yếu xanh xao được đeo phía sau lưng. Có lần giữa trưa nắng chang chang, Nam thấy Trung cho con ăn dưới bóng hàng cây sao bên cổng chùa. Mồ hôi nhễ nhại, anh vẫn cười. Từng muỗng cơm anh đút rất gọn gàng với những lời động viên âu yếm, xé lòng:

- Ráng ăn, ba cưng nhiều...

- Sao mẹ đi làm lâu quá không về thăm cha con mình hả ba? Đứa bé hỏi dồn.

- Ờ. Tại mẹ bận nhiều chuyện quá. Mà con có ba chăm sóc là đủ rồi.

Nói cho qua lề, chớ anh không hy vọng người đàn bà ấy trở về. Mặc. Anh không trách, không buồn, chỉ thương thằng bé thiếu vắng hơi ấm của mẹ nó. Biết sao bây giờ.

Buổi chiều, trước lúc đi làm, Trung lại tập đi cho con từng bước rất thận trọng, chỉ sợ con ngã, con đau. Có lần vấp ngã, đứa bé khóc òa lên giận dỗi, anh cuống cuồng dỗ dành đến khàn giọng. Quanh năm Nam chỉ thấy Trung loay hoay với mấy bộ đồ cũ mèm, đến đôi dép đứt quai vá víu nhiều chỗ, anh cũng không quan tâm... Vậy mà đứa bé luôn mặc những chiếc áo đẹp và mới, giày dép tươm tất. Có lẽ anh muốn dành tất cả cho con những gì tốt nhất, đẹp nhất, hạnh phúc nhất như để bù đắp những thiếu thốn, bất hạnh mà nó không đáng có.

- Chuyện học hành thằng nhỏ anh tính sao? Nam hỏi khẽ.

- Mai tui đưa nó tới trường. Nghèo mấy cũng cho nó ăn học đàng hoàng. Mấy anh ở phường tới động viên và cho tập vở, quần áo, thiệt tui mùng hết sức nhưng cứ lo.

- Lo gì, anh nói thử coi. Nếu được tôi giúp cho.

- Không, tui chỉ lo bạn nó trêu chọc chuyện bại liệt của nó. Mình thì sao cũng được, còn nó... Anh thở dài.

Người cha ấy và cũng là người mẹ đảm đang đang dang tay che chở cho đứa con bất hạnh của mình bằng tình thương không gì so sánh được. Người công nhân nghèo ấy sẵn sàng trả lại số tiền đánh rơi to tát, từ chối sự đền ơn có hậu đáng nhận kia để sống một cuộc đời trong sạch, thanh thản, thẳng ngay. Có lẽ đó cũng là một bài học lớn đầu đời của một người cha dành cho con mình trước bao cám dỗ, gian dối của cuộc đời.

Truyện ngắn của Song Anh
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 9335)
Nhiều người không chịu ở không. Khi có chút thoải mái rồi, họ tìm cách ôm lấy phiền toái của người khác.
(Xem: 9558)
Các pháp đều là phương tiện nên khi đến bờ kia rồi thì buông xả hết. Bước vào đạo, đầu tiên phải bỏ ác làm thiện, tích lũy công đứcphước báo.
(Xem: 9656)
Đời người tưởng dài mà ngắn, chớp mắt cái thôi là đi hết cuộc đời rồi. Có những người cứ đi tìm kiếm mãi từ "phúc" mà không biết "phúc" ở ngay bên mình.
(Xem: 10483)
Bộc lưungôn ngữ biểu tượng được một vị Thiên dùng để đặt câu hỏi với đức Thế Tôn : làm sao vượt khỏi bộc lưu?
(Xem: 9894)
Phật pháp nói đến “vô ngã” là sự dung hòa chính mình, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề của chính mình, cũng không...
(Xem: 9870)
Con người muốn được sống hạnh phúc, thanh thản mà trong tâm lại vẫn cứ ôm giữ các loại tâm tranh đấu, oán hận thì vĩnh viễn không thể nào đạt được.
(Xem: 9890)
Thân người là khó được, vì vậy sống trên đời nhất định phải có tu dưỡng đừng buông lỏng bản thân giống như “nước chảy bèo trôi”,
(Xem: 9685)
Làm người, chúng ta cần phải thời khắc tự mình phản tỉnh lấy chính mình, mới có đủ năng lực tu bồi đức hạnh, tiến tu đạo nghiệp.
(Xem: 8048)
Bà mẹ già ngồi ở băng ghế sau chiếc xe hơi bỏ mui màu đỏ sậm đang rẽ quặt xuống xa lộ.
(Xem: 11339)
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua.
(Xem: 8555)
Nếu chúng ta cứ tiếp tục hành hạ quả đất cách nầy, chắc chắn nền văn minh của chúng ta sẽ bị hủy diệt.
(Xem: 8375)
Đức Đạt Lai Lạt Ma và Tổng Giám Mục Desmond Tutu có một lúc yên tĩnh trước buổi sáng đầu tiên của Hội Nghị Chuyên Đề Một Trăm Năm.
(Xem: 8555)
Chính Phật Pháp đặt trước chúng ta những lý tưởng lớn của lòng từ và bi đối với tất cả loài có sự sống và hơi thở, và điều này...
(Xem: 9445)
Ngay hôm nay và về sau người dân Miền Trung sẽ sống trong hoang mang vì biển chết, cá nhiễm độc. Người dân cả nước sẽ nơm nớp lo âu...
(Xem: 8810)
Là nhân viên hiện công tác tại Bộ Môi sinh cho một tiểu bang tại Hoa Kỳ, người viết theo dõi tin tức trong tâm trạng hết sức lo âu về...
(Xem: 9172)
Mỗi người, ở giữa sóng trần cuồn cuộn, đều là những con thuyền có hành trình xa thẳm, gặp được Phật Pháp thì thật đáng trân quý biết bao.
(Xem: 9161)
Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.
(Xem: 8316)
Con người sau khi chết, nghiệp không bao giờ mất. Trừ phi, những người hiện đời đã dứt sạch ý nghiệp. Nói rõ ra, là những người đã đạt đạo, thì mới thấy được: “nghiệp tánh bổn lai không”.
(Xem: 8362)
Tỳ-kheo có một nghĩa là bố ma, làm cho ma phải khiếp sợ. Ma chướng trong đường tu rất nhiều, bên trong và bên ngoài, thường gọi là nội ma ngoại chướng.
(Xem: 10867)
Chỉ có Phật giáo lại được một vinh danh vô cùng cao quý là giải thưởng “Tôn giáo tốt nhất thế giới”.
(Xem: 8925)
Cổ nhân cho rằng con người làm việc gì cũng đều có nhân quả báo ứng, thiếu nợ cái gì phải hoàn trả cái đó.
(Xem: 27772)
Hành thiện sẽ tích được phúc báo. Nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều việc mà chúng ta vô ý làm sẽ không những không tích được phúc báo mà còn...
(Xem: 9162)
Ôi, thử tưởng tượng đời sống này không có Cha! Một khi trôi lăn, biết đâu nẻo về! Bầu trời sẽ tăm tối hơn.
(Xem: 8924)
Nguyên nhân của khổ đau, luân hồi sinh tử là gì? Là sự chấp ngã bám víu vào sắc thân năm bảy chục ký lô này là ta, là của ta...
(Xem: 11456)
Các giới văn học Việt Nam xưa nay, thường nói : “Là thi sĩ, ai cũng có tâm hồn rất lãng mạn, đa tình trước trăng, sao, núi non, sông, hồ...
(Xem: 10173)
Việc làm rất thiện, rất lành, Nếu làm xong thấy lòng mình thảnh thơi, Chẳng ăn năn, lại mừng vui, Tương lai quả báo đẹp tươi tốt lành.
(Xem: 11781)
Dưới đây là 12 đường nhân quả báo ứngảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của mỗi người. Đó là gì, hãy cùng xem nhé!
(Xem: 8973)
Ta bà vốn cõi mộng, do thức biến. Người đang tu chưa thể hiểu thấu, chỉ biết tin theo lời Phật để mong một lần tỉnh mộng.
(Xem: 8914)
Người xưa có câu: “Có đức mặc sức mà ăn”, ý muốn dạy chúng ta rằng làm gì thì cũng phải coi trọng đức, tích đức và đề cao tầm quan trọng của đức.
(Xem: 9747)
Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, ngôi vườn ông Anàthapindika. Nhờ lời thuyết pháp tóm tắt này của Thế Tôn...
(Xem: 9394)
Được xuất gia là điều khó, nhưng gia nhập hội chúng xuất gia rồi, từng bước tiến tu để đi đến thành tựu giải thoát lại càng khó hơn.
(Xem: 17458)
Hôm đó là một ngày lịch sử của tiểu bang rộng nhất nhì nước Mỹ nầy và đặc biệt là vùng Houston, nơi có chùa Trúc Lâm đang hiện hữu với một rừng trúc bạt ngàn...
(Xem: 27623)
Năm xưa tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã qua đời! Lần đầu tiên tôi hiểu, thân phận trẻ mồ côi...
(Xem: 15749)
Nói một cách đơn giản, Thiện-tri-thức tức là người có trí huệ, ác tri thức tức là người ngu si.
(Xem: 9176)
Cơn giận của con người hiển hiện khắp mọi nơi trên thế giới, là nguồn cơn của cái ác, bất hạnh và khổ đau.
(Xem: 8987)
Nếu ta kháng cự với giây phút-hiện tại là ta đang làm sai— là ta đang khích trương cái ý-chí và càng làm nó mạnh bạo hơn.
(Xem: 10905)
Chưa hoàn mỹ là cơ hội để bạn cố gắng, ước mơ, hy vọng chứ không phải là lý do để bạn tự dằn vặt về sự thiếu kém hay thất bại của mình.
(Xem: 8665)
Một câu trong kinh Hoa Nghiêm: “Nhất tức nhất thiết, nhất thiết tức nhất” (một là tất cả, tất cả là một).
(Xem: 9607)
Trong trái tim triết lý hòa bình của Đức Đạt Lai Lạt Manăng lực nuôi dưỡng sự tha thứ.
(Xem: 8543)
Rất khó khuyến khích và truyền cảm hứng cho người khác mà không làm họ thất vọng ít nhiều.
(Xem: 8036)
Sự tự lừa phỉnh mình có nhiều lớp chồng lên nhau. Càng tu tập lâu dài và càng tìm hiểu mọi sự vật thì ...
(Xem: 9366)
Nói nghiệp là quyền năng trong tay mình định đoạt. Cuộc sống đời này và đời sau do mình an bài lấy.
(Xem: 9037)
Tất cả chúng ta dù lớn, dù nhỏ có mặt trên trần gian này, ai cũng thấy bản ngã của mình là quan trọng...
(Xem: 8537)
thế gian có những sự việc xảy ra, người mê lấy làm vui thích, người tỉnh không tán thán. Ngược lại có những việc người mê cho là khổ, người tỉnh lại vui vẻ thực hành.
(Xem: 8519)
Ai cũng biết Thế Tôn là bậc Phước trí nhị nghiêm, viên mãn phước đứctrí tuệ. Ấy vậy mà suốt cả cuộc đời, Ngài vẫn tiếp tục
(Xem: 9409)
Biết rõ quả hẳn từ nhân mà có, không có chuyện ngẫu nhiên. Hiên tại khổ hay vui đều do nhân quá khứ đã tạo, muốn không khổ , muốn được an vui, phải tránh nhân xấu.
(Xem: 9206)
Vô thường và cái chết giống như bóng tối trải dài của buổi hoàng hôn ở cửa đèo. Nó đến gần không hề ngơi nghỉ ngay cả trong chốc lát.
(Xem: 9250)
Ai đã từng trải qua nhiều khắc khoải, khổ đau trong cuộc sống mà vẫn có lòng tốt và sự nhiệt tình, là nấc thang thăng tiến của các bậc hiền Thánh trong dòng đời nghiệt ngã.
(Xem: 9170)
Để không đánh mất chính mình chúng ta phải sống tỉnh giác, là khi làm việc gì ta phải biết rõ việc đó; khi đi biết mình đang đi, khi...
(Xem: 10874)
Thực hành Phật pháp là học cách sống, và đó là con đường vừa đầy niềm vui vừa đầy thách thức.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant