Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Viết Cho Ngày Của Mẹ

10 Tháng Năm 201421:31(Xem: 16217)
Viết Cho Ngày Của Mẹ

Viết Cho Ngày Của Mẹ


blankMẹ ơi !

Mấy hôm nay trời Sài Gòn nóng lắm mẹ à, cái nóng như trêu ngươi mọi người ở đây, khó chịu lắm. Nhưng chợt nhớ cái nóng ở quê mình - đổ lửa… Cái nóng ở đây làm sao so bì được cái nóng khủng khiếp khi sang hè ở quê mình mẹ hen. Vậy mà mẹ đã chịu cái nóng như vậy biết bao nhiêu năm ngả trên mái tóc rồi…

Phải như con ở một vùng miền núi thật đẹp, một thung lũng hoành tráng hay một vùng sông nước mênh mông, con sẽ có nhiều điều để tả hay kể cho mẹ nghe hơn và mẹ sẽ dễ hình dung hơn. Đằng này con lại ở một nơi toàn là nhà với nhà, công sở chen chít công sở. Khi con ở miền quê, miền núi con có thể kể những công việc con sẽ làm như hái hoa quả hay tắm sông suối cho mẹ dễ hiểu hơn, chứ công việc của con ở đây – toàn là số với số - làm sao mẹ hiểu được… Cũng chính vì nghĩ vậy mà nhiều lúc nhấc cây bút lên con lại lúng túng mà hạ xuống – “thôi thì một cú điện thoại cho mẹ cũng được rồi…“ Con đã nghĩ như thế đấy…

Ngày mai là “ngày của mẹ” rồi. Chiều hôm nay, con nghe một người bạn tâm sự rằng đang đau buốt lòng vì đã mấy lần “ngày của mẹ” rồi mà bạn đó lại không thể nói với mẹ bạn đó một lời nào hay mẹ bạn không thể đọc được một dòng nào từ cả đống thư bạn ấy viết mấy năm nay - mẹ bạn con đã mất mấy năm rồi mẹ à… Như một điều gì đó tác động con đặt bút xuống ngay… Con sẽ viết thư cho mẹ… Cái nóng ở Sài Gòn sẽ dịu đi bởi dòng suối mát của mẹ ở trong con khi con trải lòng… Và dù những con số con gặp hằng ngàythô kệch cỡ nào đi chăng nữa thì mẹ cũng sẽ cảm nhận được khi con kể - bởi dẫu sao mẹ cũng đã biết bao nhiêu lần phải chọn những con đường thô kệch, khúc khuỷ - để cho đời con được suôn phẳng rồi…

Một vài hơi thở vào thở ra – như mỗi tối con vẫn thở cho mẹ. À không, như mẹ con ta vẫn thở mỗi dạo tối… Mẹ biết không, cứ mỗi lúc khó khăn và khoảng thời gian đau khổ, con lại được sống nhờ cái hơi thở mà con vẫn thở cho mẹ mỗi tối đó. À không, con nhầm nữa rồi – cái hơi thở mà mẹ và con thở cùng nhau mỗi tối… Con sẽ không kể lại những lúc khó khăn hay đau khổ đó đâu, vì nó đã qua rồi mẹ à, và cũng vì con không muốn mẹ buồn nữa… Vả lại, con cảm nhận được là mẹ luôn biết những gì con đã trải qua phải không mẹ ?

Hôm rồi nghe mẹ kể là dạo này mẹ thấy khoẻ người vì đi tắm biển mỗi sớm. Con chợt nhớ lại lúc trước ở nhà, sáng nào mẹ cũng kêu con dậy đi tắm biển với mẹ, nhưng con làm biếng, đi được có đôi ba lần. Ở đây không có biển mà cũng không có mẹ nữa. Giờ nghĩ lại mà thấy thèm quá mẹ à…

Công việc của con dạo này cũng tạm ổn. Cũng nhờ luôn văng vẳng trong đầu con lời dặn dò của mẹ “phải nỗ lực lên” mà con đã cố gắng được nhiều lắm mẹ à. Con nhớ khi xưa mỗi lần mẹ nhắc nhở hay la mắng gì là con lại đăm đăm trong đầu, có bao giờ chịu nghe đâu. Tới khi xa mẹ rồi, con lại thèm những tiếng la mắng ấy quá. Cho nên giờ cứ mỗi lần mẹ dặn dò hay la mắngy như rằng những lời đó được thâu âm rõ mồn một trong con… Chợt nhớ chuyện chú Thọ - em con - tuy đã khoác áo nâu sòng rồi – mà khi về thăm nhà, mắc lỗi vẫn bị mẹ phạt quỳ và răn bằng cây roi mà con lại cười. Chú Thọ lúc đó còn cười tươi hơn con lúc này nữa… Hay thật mẹ ơi, dù tụi con có là ai, có lớn cỡ nào thì so với mẹ, tụi con vẫn còn nhỏ lắm…

“Con lớn rồi vẫn là con của mẹ
Suốt cuộc đời mẹ vẫn theo con…”

Con nhớ khi còn nhỏ, mỗi lần tới lễ Vu Lany như rằng cả nhà mình lại khóc… Mẹ có nhớ đó là lúc nào không ? Đó là mỗi khi tụi con tặng quà cho ba mẹ… Tụi con kèm theo những món quà là những lời hứa, và ba mẹ kèm theo những lời cảm ơn tụi con lại là những dặn dò, những trăn trở bày tỏ cho tụi con nghe. Cứ thế nước mắt ai cũng rơi. Và kì lạ là, tụi con tự nhiện lại quỵ gối dưới chân ba mẹ trong lúc ấy lúc nào cũng không biết. Con cứ nhớ như in lần nào ba mẹ cũng nói một câu :”những món quà tụi con tặng ba mẹ, ba mẹ rất quý… Nhưng ba mẹ quý nhất là con người đạo đứctrưởng thành của tụi con…” Chợt nghĩ tới việc những vị sư đã từng mang tấm thân đức hạnh để cúng dường chư Phật, con lại thấy có cái gì đó giống giống mẹ à… Các vị sư là con của Phật, và ba mẹ cũng là Phật của tụi con mà… Tụi con nên người thì đó là món quà lớn nhất dành cho ba mẹ rồi…

Cho tới bây giờ con vẫn còn day dứt hình ảnh một lần mẹ mở cửa bước đi lang thang… Hồi đó nhà mình đang có chuyện, con lại ham chơi, không lo đuợc gì lại còn làm mẹ buồn. Lúc đó là lúc con đã cãi lại lời mẹ, mẹ buồn lắm và mở cửa bước đi… Một hồi sau con hớt ha hớt hải chạy đi tìm mẹ, nhưng không thấy… Con lang thang quanh bờ biển, đứt dép, chân túa máu nhưng cái đau của con lúc đó làm sao bằng cái đau trong lòng mẹ… Con cứ ngỡ là sẽ không thể tìm được mẹ nữa rồi… Mệt mỏi con về nhà thì thấy mẹ đã ở nhà… Mẹ nhẹ nhàng gọi con vào ăn cơm rồi đêm đó mẹ vòng tay quanh con mà ngủ… Con nhận ra một điều thật vĩ đại mẹ à, dù trên đời này có bao nhiêu người tốt đi chăng nữa, và dù con có làm nên lỗi lầm lớn thế nào đi nữa thì cũng chỉ có một vòng tay dang rộng đón nhận con sau những lầm lỡ - đó là vòng tay của mẹ…

Hôm rồi con đọc lại tập “Bông Hồng Cài Áo” của Sư Ông Nhất Hạnh, con cứ nhớ hoài cái đoạn khi mẹ Sư Ông mất, Sư Ông đã viết là :”thảm kịch lớn nhất của đời tôi đã xảy ra rồi…” Mẹ biết không, cái ngày đó sẽ thật khủng khiếp với con mẹ à, cũng sẽ là thảm kịch lớn nhất của đời con… Nhưng con sẽ không ngồi yên một chỗ để ngày đó tới đâu mẹ à, con sẽ luôn cố gắng mỗi ngày để được hưởng “xôi nếp ngọt, đường mía lau” của mẹ… Gần mẹ con sẽ sống trọn từng giây phút, và xa mẹ con sẽ luôn thở cho mẹ để thấy là mẹ luôn ở trong con… À không, con lại nhầm nữa rồi, mẹ và con cùng thở chứ… “Xôi nếp ngọt” và “đường mía lau” con sẽ ăn mỗi ngày khi mẹ còn ta hoà chung một nhịp thở… Mẹ biết vì sao con lại cứ phải đính chính là mẹ con ta cùng thở không ? Vì con cảm nhận được và con biết được mẹ luôn thở cho con, luôn hướng về con bằng một nụ cười nhẹ nhàng… Con chắc chắn như vậy. Và nếu có ai hỏi tại sao con lại có thể chắc chắn như vậy thì con sẽ trả lời ngay tức thì :“hồi nào tôi cũng thấy ngọt ngào…” Sự thanh thản trong tâm hồn mà con có được chính là cái ngọt ngào mà mẹ cho con đúng không mẹ…

Mẹ biết không, con làm việc thường là đánh máy nhiều, nên bàn tay con làm việc nhiều nhất. Cứ thế mỗi tối con lại nhìn đôi bàn tay, con thấy mẹ ở trong đó. Con là hình hài của mẹ, thì đôi bàn tay của con cũng là của mẹ thôi… Thế là con buông thư để nâng niu và chăm sóc cho nó, như nâng niu đôi bàn tay gầy guộc của mẹ vậy. Mỗi lúc như vậy con thấy gần mẹ lắm. Đến lúc đó con thực sự cảm nhận thật đầy đủ điều Sư Ông từng nói :”khi nào nhớ mẹ, hãy nhìn bàn tay con cho đỡ nhớ mẹ…” Và cứ như thế mỗi ngày khi con làm việc, bắt tay vào đánh máy, thì công việc sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều lắm. Vì cứ như là bàn tay con được mẹ nắm lấy để đánh máy vậy – như thuở con mới ra đời, mẹ nắm tay con vậy…

Viết cho mẹ, viết bao nhiêu cho đủ… Bây giờ đã sang “ngày của mẹ” rồi mẹ à. Con không thức khuya thêm nữa đâu, phải giữ sức khoẻ cho con mà cũng là cho mẹ nữa - con khoẻ thì hơi thở con sẽ nhẹ, mà như vậy thì mẹ sẽ khoẻ… Con sẽ viết cho mẹ nhiều thật nhiều nữa. Mẹ biết giờ con sẽ làm gì không ? Con sẽ nhìn bàn tay con lần nữa, rồi sẽ ru giấc ngủ của con bằng hơi thở của hai mẹ con mình. Mẹ thấy không, lúc nào mẹ cũng bên con mà. Mẹ vào Sài Gòn thăm con từ lâu lắm rồi… Con cầu chúc cho mẹ sẽ luôn sức khoẻ để cho con thêm nhiều sự ngọt ngào nữa…

Con của mẹ

 

Nguyên Thắng - Nguyễn Xuân Giác

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 134)
Như người bị trúng tên độc là một trong những ảnh dụ gây ấn tượng mạnh mẽ về những việc cần làm ngay.
(Xem: 141)
Bất cứ chuyến đi nào cũng giữ lại trong tôi nhiều kỷ niệm.
(Xem: 190)
Bệnh tật và thống khổ không thể tách rời nhau, cho nên gọi là “Bệnh thống” [病痛], “Bệnh khổ” [病苦], “Tật khổ” [疾苦].
(Xem: 247)
Sống ở đời ai cũng mong muốn gia đạo bình an, sự nghiệp ổn định và phát triển.
(Xem: 450)
Một ngày nọ, Phật thấy một vị tăng khóc bên ngoài lối vào Tịnh xá Jetavana Vihara (Kỳ đà tinh xá).
(Xem: 342)
Trong những ngày vừa qua, câu chuyện về một vị sư mang tên T.M.T lan truyền trên mạng xã hội với hình ảnh một vị đầu trần
(Xem: 314)
Lòng từ bi giống như một hạt giống lành đặt vào lòng đất, từng ngày lớn lên thành sự thấu cảm, yêu thương.
(Xem: 297)
Bài bác có nghĩa là phủ nhận một điều gì đó và dùng lý lẽ để chứng minh điều đó là không đúng, theo sự hiểu biết của cá nhân của mình.
(Xem: 361)
Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta gặp phải nhiều áp lực và lo lắng từ công việc, cuộc sống xã hội, về giao tiếp theo truyền thống và trên mạng xã hội.
(Xem: 397)
Là Phật tử, chúng ta thường được nghe giảng “đạo Phật là đạo của từ bi và trí tuệ”, nhưng ý nghĩa thật sự của đạo Phật là gì?
(Xem: 568)
Trong cuộc sống đời thường, mỗi một cá nhân chúng ta thường không để ý đến hiệu quả của lòng thương trong nhiều trường hợp ứng xử hoặc trong nhiều công việc thường ngày.
(Xem: 394)
Phra Ajaan Lee Dhammadharo (1907-1961), là một trong những vị thiền sư theo truyền thống tu khổ hạnh trong rừng.
(Xem: 395)
Ở đây, này Hiền giả, vị Thánh đệ tử thành tựu lòng tinbất động đối với Đức Phật… đối với Pháp…
(Xem: 483)
húng ta có thân này là do nghiệp. Nghiệp được hiểu đơn giản nhất, đời thường nhất là thói quen.
(Xem: 424)
Trong chùa có một anh câm. Không ai nhớ anh ta đến chùa từ bao giờ, vả lại cũng không mấy người để ý đến anh ta.
(Xem: 416)
Danh và thực trong đời sống xã hội là nói cái tên gọi và thực chất, chức danh và khả năng, danh vị và tài đức.
(Xem: 460)
Theo giáo thuyết nhà Phật, quán tưởng là tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề, giúp cho thân an và tâm không loạn động, cũng như được chánh niệm.
(Xem: 444)
Theo Phật giáo, hồi hướng được làm với lòng ước nguyện để chuyển đổi những thiện hành trở thành nguyên nhân để giúp một người đạt được toàn giác.
(Xem: 542)
Như người bị trúng tên độc là một trong những ảnh dụ gây ấn tượng mạnh mẽ về những việc cần làm ngay.
(Xem: 356)
Là một công dân, bạn có thể trở nên dễ phục tùng các mệnh lệnh, sẵn sàng nhượng bộ các quyền của bạn hơn vì những lời hứa mơ hồ về sự an toàn.
(Xem: 310)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(Xem: 363)
Đã xuất gia thì không ai là người ác cả, ác Tỷ kheo dùng để chỉ cho những người xuất gia tiến bộ chậm, chưa chuyển hóa các tập khí xấu ác của chính mình.
(Xem: 367)
Con người khổ đau vì không biết và không thể sống đời sống chân thực (real life). Đời sống chân thựctrong bài này được gọi là “thực tại của đời sống”.
(Xem: 455)
Hiện tại chính là thời kỳ mạt pháp, pháp đã đến đoạn cuối của nó. Phần đông không chú trọng vào sự tu hành,
(Xem: 524)
Hôm nọ lúc Đức Thế Tôn đang giảng dạy ở tu viện Kỳ Viên, có một ông say rượu loạng quạng đi vô và nói "Thế Tôn, Con muốn xuất gia đi tu".
(Xem: 521)
Bốn mươi lăm năm thuyết pháp, Đức Phật đã dày công thiết lập nên lộ trình TU CHỨNG duy nhất, là VĂN - TƯ - TU.
(Xem: 548)
Con đường giải thoát, tức là Bát Chánh Đạo. Có thể gói trọn vào một câu, hay hai câu, hay vài câu được không?
(Xem: 544)
Chữ “tu” có nghĩa là “sửa đổi” hay “thay đổi”. Sửa chữa những hành vi bất thiện sai lầm để bản thân trở nên tốt đẹplương thiện hơn.
(Xem: 539)
Đức Phật đến với cuộc đời không gì khác ngoài chỉ bày cho con người một nếp sống hạnh phúc an lạc.
(Xem: 828)
Chết an lànhmong mỏi to lớn và sau cùng của một kiếp nhân sinh. Ngoài đời hằng mong sinh thuận tử an.
(Xem: 752)
Pháp giớivũ trụ được các bậc giác ngộ chứng ngộ.
(Xem: 1032)
Một số bài pháp hay nhất mà tôi từng nghe là những bài pháp của Đức Phật.
(Xem: 614)
Huyền thoại truyền thống về cuộc đơi Đức Phật kể lại rằng trong suốt thời niên thiếu và vào tuổi trưởng thành, thái tử Siddhattha
(Xem: 839)
Xã hội ngày nay, đời sống hiện đại phần nào làm con người bị cuốn vào guồng xoay vật chất như “thiêu thân”.
(Xem: 664)
Con đường giải thoát, tức là Bát Chánh Đạo. Có thể gói trọn vào một câu, hay hai câu, hay vài câu được không?
(Xem: 672)
Ái là tâm yêu thích. Người đời thì yêu thích nhiều thứ nên biển ái mênh mông.
(Xem: 534)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(Xem: 662)
Thiền sư Sawaki luôn nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc hành thiền hơn là học kinh sách hay tham công án.
(Xem: 612)
Cách đây hơn 2500 năm trước, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng dự ngôn
(Xem: 818)
“Sinh ra, tồn tại, suy biến và hoại diệt trong từng thoáng chốc. Thế gian được thấy như thế...”
(Xem: 580)
Một trong những giả định đằng sau Phật giáo đương đại (Contemporary Buddhism) là 'thông điệp' của Phật giáo có thể truyền đến...
(Xem: 981)
Con đường Bồ tát gồm hai sự tích tập trí huệ và tích tập công đức. Hai sự tích tập này đầy đủ thì được gọi là Lưỡng Túc Tôn, bậc hai sự đầy đủ, tức là một vị Phật.
(Xem: 733)
Có người nói thế giới này hư hoại, thật ra thế giới không có hư hoại. Vậy thì cái gì hư hoại?
(Xem: 728)
Buông bỏ là một hạnh lành, không phải người nào cũng làm được. Xả bỏ được bao nhiêu thì nhẹ nhàng và thong dong bấy nhiêu.
(Xem: 1173)
Nhân dịp Năm Mới, tôi xin cảm ơn tất cả những người đã gửi cho tôi những lời chúc tốt đẹp, và tôi xin gửi lời chào đến tất cả chư Huynh Đệ trên khắp thế giới.
(Xem: 828)
Trong lịch sử dân tộc Việt Nam, vị thủy tổ đầu tiên về nguồn gốc của dân tộc Việt Nam là...
(Xem: 702)
Theo truyền thuyết, rồng là loài vật linh thiêng, có thần thông, có khả năng làm mưa, phun ra khói, lửa, thăng, giáng, ẩn, hiện, biến hóa lớn nhỏ một cách tự tại.
(Xem: 1098)
Trí tuệ giống như ánh sáng, và có ba cấp độ:
(Xem: 657)
Chúng ta thường nghe dặn dò rằng, hãy tu đi, đừng nói nhiều, đừng lý luận nhiều, đừng dựa vào chữ nghĩa biện biệt sẽ dễ loạn tâm
(Xem: 785)
Trước khi tìm hiểu chủ đề “Nương thuyền Bát nhã là gì? ”, chúng ta cùng nhau tìm hiểu ý nghĩa của từ Bát nhã.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant