Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Có Nhiều Cách Để Quét Dọn

29 Tháng Sáu 201512:26(Xem: 9593)
Có Nhiều Cách Để Quét Dọn
CÓ NHIỀU CÁCH ĐỂ QUÉT DỌN 

Gil Fronsdal - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến
Source-Nguồn: insightmeditationcenter.org
(The Many Ways To Sweep - Gil Fronsdal)

Có Nhiều Cách Để Quét Dọn


Có Nhiều Cách Để Quét Dọn 

"Vào lúc tôi 13 tuổi, gia đình tôi sai bảo tôi đi lên những vùng núi non chung quanh tu viện, đi tìm kiếm và hái những loại rau ăn được, để dùng cho bữa ăn tối. Những chuyến đi tìm rau hái là việc duy nhất tôi thích làm. Nếu không, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để né tránh việc làm trong trang trại của gia đình tôi. Tôi hãy còn đi học, nhưng tôi nào có quan tâm gì đến việc học đâu; sự giận dữ trong tâm tôi chính là bức hàng rào cản trở tôi, và làm tôi không học hỏi được gì từ các giáo viên đang giảng dạy.

"Thỉnh thoảng, trong những chuyến tôi đi tìm rau hái, tôi đi ngang qua tu viện vào lúc những nhà sư đang ra ngoài sân quét lá, ở trên những con đường đi vào chùa. Lần đầu tiên tôi thấy các nhà sư làm việc, tôi đã say mê dõi mắt theo cách họ làm việc. Trong nhiều tháng sau đó, tôi thường dừng lại một lúc, để dõi mắt theo cách họ quét lá. Họ thường làm việc với nhau trong yên lặng, có hiệu quả nhưng trông họ dường như không có gì cố gắng, không có gì mệt nhọc.

"Rồi một ngày kia, một nhà sư đi tới chỗ tôi, rồi hỏi tôi đang làm gì ở những vùng núi non nầy.

Tôi cảm thấy như đang phòng thủ. Tôi bực mình khi có người muốn hiểu biết thêm về tôi. Vì thế, thay vì trả lời câu hỏi, tôi hỏi ngược lại là ông đang làm gì. Nhà sư mỉm cườitrả lời rằng ông đã được sai bảo đi quét lá, nên ông chỉ muốn làm cho hết thời gian, và chờ lúc quay trở về phòng, ông sẽ làm một giấc ngủ ngắn.

"Ngày hôm đó, khi tôi đi bộ về nhà, tôi suy nghĩ về câu trả lời của ông, và tôi đã cảm thấy rất vui vì ông không có vẻ gì khác biệt so với tôi. Khi tôi được yêu cầu làm bất cứ điều gì, trái tim tôi đã không bao giờ đặt trong việc làm, và thái độ của tôi là làm cho hết thời gian, và mong cho đến lúc tôi sẽ được miễn làm. Điều chắc chắn thích hợp với tôi là một giấc ngủ ngắn.

"Lần kế tiếp, trong những chuyến tôi đi tìm rau hái, tôi đi ngang qua tu viện, một nhà sư khác ngừng chổi đang quét, và nhà sư cũng lại hỏi tôi đang làm gì. Một lần nữa tôi bực mình vì câu hỏi; tôi cảm thấy như đời tư tôi bị xen vào. Tuy nhiên, lần này tôi không cảm thấy như đang phòng thủ. Tuy nhiên, một lần nữa tôi lại làm chệch hướng câu hỏi, bằng cách hỏi ông đang làm gì. Nhà sư trả lời rằng, ông đang làm việc phụ trội, với hy vọng là ông được cử vào làm nhà bếp, nơi mà mùa đông thì ấm áp, và dường như người đầu bếp nào cũng được nhấm nháp thêm một, hoặc hai cái bánh xôi nếp cất trong tủ.

"Không nói thêm bất cứ điều gì, tôi gật đầu chào ông, và tôi tiếp tục việc tìm kiếm và hái rau. Câu trả lời của nhà sưâm thanh vang dội trong tâm hồn tôi, bởi vì tôi cũng thích sự ấm áp, và chuyện ăn bánh xôi nếp cũng là chuyện tôi yêu thích, chuyện nầy chỉ đứng hạng số hai, sau giấc ngủ là chuyện tôi yêu thích số một.

"Lần kế tiếp, khi tôi đi ngang qua tu viện, một nhà sư thứ ba hỏi tôi cùng một câu hỏi. Lần nầy, tôi ngạc nhiên là tôi không cảm thấy như đang phòng thủ, và tôi cũng không còn bực mình vì lời yêu cầu. Tuy nhiên, tôi lại làm chệch hướng câu hỏi của ông, bằng cách tôi hỏi lại ông. Nhà sư giải thích rằng ông đang xem sự quét dọn như là một sự huấn luyện tinh thần để giúp ông vượt qua được sự giận dữ.

"Sau đó, khi chân tôi bước đi trên đường núi về nhà, mang theo cùng với túi rau, tôi cảm thấy một sự gần gũi, thân thuộc với nhà sư vừa rồi. Giống như tôi, trong lòng ông có sự giận dữ. Nhưng tôi cảm thấy bối rối, khi ông muốn vượt qua sự giận dữ, trong khi tôi lại cảm thấy chính sự giận dữ, đã bảo vệ chung quanh tôi.

"Một tuần sau đó, tôi lại đứng bên ngoài tu viện, dõi mắt theo những nhà sư đang quét dọn, một lần nữa. Tuy nhiên, lần nầy một nhà sư khác đến gặp tôi. Khi ông hỏi tôi đang làm gì, tôi nói lầm bầm về chuyện đi tìm rau hái. Tôi nghĩ ông đã không nghe tôi nói, bởi vì tiếng nói của tôi không rõ ràng, và rất nhỏ. Nhưng rồi tôi đã cố gắng tập trung sự can đảm, để hỏi ông đang làm gì. Ông trả lời rằng ông đang làm cho tu viện tốt đẹp, để tạo nguồn cảm hứng cho những người khác đến thực hành sự chuyển hóa tinh thần. Lúc đó, mắt tôi nhìn thật nhanh, xuống những con đường đã được quét dọn sạch sẽ, và tôi hiểu ra lý do thúc đẩy tôi dõi mắt theo từng bước chân của những nhà sư quét dọn, bởi vì, những nhà sư đã chuyển hóa những con đường, họ biến những con đường thành những cảm giác bình yên và an toàn trong tâm thức tôi.

"Lần sau đó, tôi đứng bên ngoài tu viện dõi mắt theo những nhà sư, người tôi như bị thu hút tiến đến nhà sư thứ năm, và trước khi ông hỏi tôi đang làm gì, tôi đã hỏi ông trước. Ánh mắt của ông nhìn tôi với sự tử tế. Ngừng một lúc lâu, trong sự im lặng và sự dễ chịu, ông giải thích rằng ông đang quét dọn để phục vụ cho mọi người đến thăm tu viện. Bằng cách thực tập nầy, ông hy vọng sẽ tìm thấy sự an lạc tột cùng.

"Lúc tôi rời tu viện ngày hôm đó, tôi suy nghĩ về câu trả lời của nhà sư. Tôi không hiểu những điều ông nói về sự phục vụ, cùng với sự an lạc, và tôi tin chắc rằng những điều nầy không có ý nghĩa, và không có giá trị gì đối với tôi.

"Lần kế tiếp, tôi đến thăm tu viện cũng là lần cuối cùng. Tôi có một cảm giác không quen thuộc khi tôi đi bộ lên núi. Ngay trước khi tôi đến tu viện, tôi nhận ra rằng tôi đang mong muốn nhìn thấy những nhà sư, một lần nữa. Tôi cảm thấy có một nguồn ánh sáng ấm áp của sự vui mừng, cùng với sự dự đoán là tôi sẽ gặp được điều tôi đang đi tìm kiếm. Lúc tôi đến tu viện, tôi bước ngay lên gặp nhà sư già, người mà đang đặt hết tâm trí vào việc quét dọn, rồi tôi hỏi ông đang làm gì.

"Lời nói của ông, giống như giòng suối tinh khiết, đã gội rửa sạch sẽ thân tâm tôi: "Em hỏi về tôi à? Tôi chẳng làm gì cả. Sự-nhận-biết-về-cái-tôi của tôi đã bị quét sạch đi, từ ngày rất xa xưa rồi. Giờ đây, không còn "cái Tôi" để làm gì cả. Bây giờ, sự sống tỉnh thức di chuyển qua tấm thân tôi, qua trái tim tôi, qua ý nghĩ tôi, và qua mồm miệng tôi. Không có ai quét, không có những con đường để quét, và không có bụi đất để phủi đi." Tôi đã choáng váng vì câu trả lời của ông, và trước khi tôi kịp trả lời, ông đưa cho tôi cây chổi, và ông bước ra đi. Tôi đã sống ở đây, tại tu viện nầy, kể từ ngày hôm ấy."  

 

The Many Ways To Sweep 

“When I was 13, my family would send me up to the mountains around the monastery to collect edible plants for our evening meal. These foraging trips were the only work I enjoyed doing. Otherwise, I tried every trick I could to avoid work on my family’s farm. I was still in school but it held no interest for me; my anger was a welcome barrier to learning anything the teacher was teaching.

“Occasionally, during my foraging trips, I would pass by the monastery while the monks were out sweeping the leaves from the many pathways. The first time I saw the monks working, I was mesmerized in watching them going about their work. For many months after, I would often stop awhile to watch them sweep. They went about their work silently and with an efficiency that seemed effortless.

“Then one day, a monk walked up to me and asked what I was doing in the mountains. I became defensive. I resented anyone who tried to get to know me. So, instead of answering the question, I countered by asking what was he doing. The monk smiled and answered that he had been told to sweep and that he was just killing time until he could return to his room for a nap.

“As I walked home later that day, I thought about his answer and was glad that he did not seem any different than me. When I was required to do anything my heart was never in it and my attitude was that I was passing time until I could be excused. Taking a nap was certainly preferable.

“The next time I passed the monastery on one of my foraging trips, another monk stopped his sweeping and also asked what I was doing. Again I resented the question; it felt like an intrusion. However, this time I did not feel as defensive. But again I deflected the question by asking what he was doing. He answered that he was doing extra work in hopes of being assigned to the kitchen which was warm in the winter and always seemed to have one or two extra sweet rice cakes in the cupboard for the cooks to nibble on.

“Without saying anything, I nodded and left to continue my foraging. The monks answer resonated with me since I too liked to be warm and eating sweet cakes was one of my favorite activities, second only to sleeping.

“The next time I passed the monastery, a third monk asked me the same question. This time I was surprised I wasn’t defensive or resentful of being asked. However, again I deflected the question back to him. He explained that he was sweeping as a spiritual discipline to help him overcome his anger.

“Later, as I walked the mountain trail with my bag of plants, I felt a kinship with this monk. Like me, he had anger. But I was perplexed that he would want to overcome it, because I felt my anger protected me.

“A week later, I was again outside the monastery watching the monks sweep. Yet another monk came up to me. When he asked me what I was doing, I mumbled something about collecting plants. I doubt he could hear me, for my voice was so faint. But I did muster up some strength to ask him what he was doing. He replied he was beautifying the monastery so that others might be inspired in their work of spiritual transformation. I glanced down the well-swept paths and realized that one reason I was compelled to watch the monks sweep was that they seemed to be transforming the paths into something that made me feel calm and safe.

“The next time I stood outside the monastery watching the monks, I was drawn to walk over to a fifth monk, and before he could ask me what I was doing, I asked him. He looked at me with kind eyes. After what seemed like a long but soft silence, he explained that he was sweeping to be of service to all who used the monastery. Practicing in this way, he hoped to find ultimate peace.

“As I left the monastery that day, I thought his answer strange. I didn’t understand what he meant by service and by peace, and I certainly couldn’t see how these had any value for me.

“The next time I visited the monastery was the last time. I had an unfamiliar feeling as I walked up into the mountains. Just before I reached the monastery, I realized that I was looking forward to seeing the monks again. I felt a warm glow of gladness in anticipation of what I would find. When I arrived at the monastery, I walked right up to an old monk who seemed absorbed in his sweeping, and I inquired what he was doing.

“His words washed over me like cleansing water: “Me? I am not doing anything. My self-consciousness was swept away long ago. There is no ‘I’ that does anything. Now the awakened life moves through my body, my heart, my mind, and my mouth. No one sweeps, there are no paths to sweep, and there is no dirt to brush away.” I was stunned by his answer and before I could respond, he handed me the broom and walked away. I have been here at the monastery ever since.”

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 13839)
Là một thành viên trong cộng đồng thế giới, tôi không thể nói rằng tôi không có trách nhiệm gì đối với những khổ đau, bất ưng, nghịch lý, bất công, hiểm nguy đang xảy ra chung quanh tôi.
(Xem: 13707)
Nỗi thất vọng lớn nhất của con người là chạy bươn về phía trước hay chạy ngược về phía sau để kiếm tìm cho mình một bản ngã. Bản ngã trong cơm áo, gạo tiền, trong kiến thức chữ nghĩa...
(Xem: 13211)
Ta làm và nói sai, nhưng ta lại được nhiều người khen ngợi mỗi ngày, như vậy mỗi ngày đi qua đời ta là mỗi ngày đưa đời sống của ta đi dần vào bóng đêm và từ bóng đêm này dẫn ta đi tới bóng đêm khác.
(Xem: 14075)
Có một phạm nhân trong thời gian cải tạo khi đang tu sửa lại đường đi, anh ta nhặt được 2 triệu đồng, anh ta không mảy may suy nghĩ liền mang số tiền này đến chỗ cảnh sát.
(Xem: 13736)
Con bé không chú ý đến câu hỏi của tôi, đang bận bịu thổi kẹo thành quả bong bóng nhỏ. Có lúc nó thổi không khéo, quả bóng vỡ gây một tiếng bụp nhẹ, để lại chất kẹo nằm vắt ngang đôi môi mọng đỏ.
(Xem: 13835)
Mùa đông năm ấy tuyết không rơi nhiều, nhưng cái lạnh vẫn theo sương khói ùa về làm xác xơ thêm cho khu rừng mới trải qua một mùa dông bão kéo dài trước đó.
(Xem: 14753)
Thuở xưa, có anh chàng đọc kinh nghe nói về Phật, thích lắm, quyết định đi tìm gặp Ngài bằng được. Anh chàng khăn gói quả mướp ra đi. Sau khi trải qua không biết cơ man nào là núi sông, thành phố, hầm hố gian nguy hiểm trở...
(Xem: 12811)
Khi nắng vội vã đổ về trên từng con đường, nhà cửa, phố phường, cây cối, sông ngòi và nắng cũng chan hoà, hong đầy tâm của người con Phật, bằng chất liệu tươi trẻ ấm áp.
(Xem: 13777)
Bà Chín hồi nào đến giờ vẫn vậy, vẫn quạnh quẽ sống mình ên trong cái chòi lá bên một ao sen trắng. Cả làng chỉ biết bà là người xứ khác trôi giạt đến, cách nay đã ba mươi năm.
(Xem: 14774)
Sau khi nói chuyện với cô bé tôi ra về. Wendy nói cô bé rất vui, và đúng là tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
(Xem: 15039)
Từ ngàn xưa, Ấn Ðộ đã là thánh địa đối với người con Phật. Chính từ vùng đất lịch sử này mà những danh tăng Pháp Hiển, Huyền Trang, Nghĩa Tịnh... đã trở thành bất tử...
(Xem: 15100)
Chú Tư nhai với trâu, nhai một hồi thấy đúng là mình đang nhai cỏ; chú vừa nhai cỏ vừa ngước mắt nhìn trời xa xăm...
(Xem: 17999)
Có đôi lúc giữa đêm tôi tự hỏi mình có già cỗi quá không? Và mình đã thu lượm được những gì trên con đường mình đã chọn?
(Xem: 16088)
Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc không biết cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ làm bút chì nói chuyện với nhau.
(Xem: 15892)
Thủy tiên nhỏ bé, xinh xắn với hương thơm cao sang, cánh hoa trắng muốt, mọc từng chùm trên củ như loại hành tây. Những chiếc lá mịn màng đang vươn mình ra ánh sáng.
(Xem: 17521)
Cứ ngỡ hoa được thả từ đâu đó trên không trung xuống rồi đậu lên hàng rào. Hoa không thành chùm lớn, cách nhau vừa tầm xa, như họa sĩ thiên nhiên...
(Xem: 16642)
Mỗi năm, vào ngày trăng tròn tháng tư, chúng ta cung kính, hân hoan đón nhận Đấng Giác Ngộ ra đời. Đó là Đức Phật lịch sử, Đức Phật đã mang hình người để đến với chúng ta.
(Xem: 15954)
Trong các chùa thuộc Bắc tông, thường treo bức tranh một hành giả dữ tướng, cao to, quắc thước, râu hùm, hàm én, mắt lóe kỳ quang, mình vận cà sa, vai quảy một chiếc dép...
(Xem: 13499)
Cơn nắng giao mùa đã bắt đầu rực sáng; những tàng lá non xanh đã trở nên đậm sắc hơn; những cây phượng hồng vẫn còn nở rực; đằng xa trong vườn nhà ai...
(Xem: 14279)
Một chàng trai bị lạc giữa sa mạc rộng lớn. Anh mệt lả và khát khô cổ, sẵn sàng đánh đổi bất cứ cái gì chỉ để lấy một ngụm nước mát.
(Xem: 12546)
Thuyết pháp độ sinh suốt 49 năm, bỗng một ngày nhìn lại, thấy mình chưa nói một lời. Bất thuyết thị Phật thuyết! Chung thân ngôn, vị thường ngôn!
(Xem: 13061)
Nhiều năm thăng trầm trong cuộc đời, phần lớn chúng ta đều ý thức rằng những hấp dẫn lực bên ngoài sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan, chỉ có một cõi lòng bình anhạnh phúc...
(Xem: 16710)
Một người thanh niên đang ngồi trên một tảng đá gần nhà vào một ngày nọ. Một nhóm những người thông tuệ từ ngôi làng của anh ta đi ngang qua...
(Xem: 28918)
Một con cá nhỏ bơi lội tung tăng, thả nổi và ngoi lên mặt nước ngắm bầu trời xanh. Một lượn sóng ùa tới, nó đùa giỡn ngụp lặn với sóng...
(Xem: 19467)
Có một vị nam cư sĩ mỗi ngày thường hái hoa tươi trong vườn nhà mình đem đến chùa chí thành dâng cúng Phật. Một hôm, khi đem hoa đến điện Phật...
(Xem: 15066)
Con tin có Phật trên đời Phật luôn hiện hữu không rời chúng sanh Nhìn vào sự việc chung quanh Thật là kỳ diệu phải nhanh tu hành
(Xem: 11472)
Có một sự nhất quán, xuyên suốt trong lời dạy hướng dẫn kỹ năng thiền định của đức Phật, dù là Tứ niệm xứ (Satipatthàna) và Thân hành niệm (Kàyagatàsati)...
(Xem: 13731)
Mỗi buổi sáng ngày Tết nguyên đán, có một vị khách viễn xứ về thăm quê nhà. Vị khách đã đến chùa Kim Liên (Nghi Tàm, Hà Nội) lễ Phật, vãn cảnh chùa.
(Xem: 13870)
Có một người trung niên sau khi xuất gia trở thành một vị cao tăng, trụ trì một tu viện cách rất xa gia đình. Rất nhiều người ngưỡng mộ danh đức của ngài...
(Xem: 12975)
Thuở xa xưa có một chàng trai con của một vị Bà la môn (giai cấp "tu sĩ" cao nhất ở Ấn Độ) sống dưới triều đại vua Pasenadi, thuộc vương quốc Kosala.
(Xem: 19937)
Hạnh phúc chân chính liên quan đến tình cảm và trí huệ nhiều hơn. Hạnh phúc lệ thuộc vào lạc thú vật chất không vững bền, nay có mai không.
(Xem: 14973)
Ba chú tiểu dáo dác nhìn bốn bề xao động trong cặp mắt nai ngơ ngác. Dọc theo lề đường, ánh đèn xanh đỏ lập lòe về đêm...
(Xem: 13381)
Bóng con bé chạy dài theo bóng nắng. Thoắt cái nó đã mất hút sau đám ô môi rậm rạp. Vị thầy chỉ đi theo một đoạn. Nhìn những dấu chân nhỏ nhắn...
(Xem: 13954)
Rõ ràng, ở đời không có cái gì là toàn thiện, hoàn mỹ tuyệt đối cả. Được cái này thì mất cái kia là đặc tính chung nhất của vạn sự vạn vật.
(Xem: 12044)
Một người phạm hạnh thì giống như một viên bảo ngọc, như một tấm pha lê sáng trong, dù có đem bùn đen bôi lên cũng không thể nào làm dơ uế được.
(Xem: 14533)
Khi gặp mình mua 1000 đồng, trong bụng bà ấy được vui một chút, đó cũng là cách mình làm phước. Mình đem vui lại cho người khác, mình cũng sẽ được vui lây...
(Xem: 27058)
Ngày nay, tình yêu đã được hằng kho, hằng kho sách vở, báo chí, phim ảnh ca tụng như là một thứ “linh thiêng, thần thánh”, một nguồn hạnh phúc, hoan lạc đẹp nhất của kiếp người.
(Xem: 14198)
Nắng mùa hè ấm áp, giúp cho vườn hoa ở Canada cảnh sắc rực rỡ. Một hồ sen điểm vài cánh hoa hiếm quí tươi nhuần thanh khiết, làm ấm lòng người thưởng ngoạn.
(Xem: 18781)
Tùy duyên trong cuộc sống là sống mà không câu nệchấp trước bất cứ một sự việc nào dù đó là thuận hay nghịch trong cuộc sống.
(Xem: 13856)
Trong thời gian yên tu, một hôm bỗng dưng chúng tôi cảm thông được nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi Đức Phật và nụ cười tạm biệt của các thiền sư...
(Xem: 15771)
Bạn sẽ làm gì khi cuộc sống trao cho bạn những phiền toái không thể ngờ? Khi những dự tính không theo ý muốn? Bạn có chấp nhận nó...
(Xem: 16476)
Có phải là chúng ta cảm thấy sung sướng hạnh phúc khi ngày nay dù trên đất Mỹ, con cái chúng ta sống gần gũi trong một tiểu bang...
(Xem: 13821)
Ngày nay những gì chúng ta cần là sự chuyển hóa một cách căn bản trong nhận thức của chúng ta về con người là gì. Chúng ta phải từ bỏ ách nặng...
(Xem: 13564)
Trời đã về khuya. Trăng lên cao sáng vằng vặc trên bầu trời đen thẳm. Triều lẳng lặng bước vào bên trong phòng vẽ chưa đóng cửa...
(Xem: 18368)
Hắn cúp máy rồi, tôi cứ nằm yên đó ngó lên bức tranh mực Tàu trên vách. Ở đó có con thuyền hờ hững trên sông, chẳng biết sắp vào bờ...
(Xem: 12925)
Tịnh thất nằm bên triền núi, quanh năm vắng lặng, ít người lui tới. Cái quang cảnh vắng vẻ heo hút tạo cảm giác rờn rợn khi tôi đặt chân đến.
(Xem: 12577)
Năm đầu tiên đặt chân đến Mỹ, Lễ Tạ Ơn hoàn toàn không có một chút ý nghĩa gì với tôi cả, tôi chỉ vui vì ngày hôm đó được nghỉ làm...
(Xem: 12216)
Đã có người hỏi tôi câu hỏi này mà tôi không trả lời được: "Nói dân tộc Việt Nam có bốn nghìn năm văn hiến. Nhưng có thấy cái gì đâu!"
(Xem: 13422)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
(Xem: 14366)
Sài gòn không có mùa thu để nhuộm thêm sắc vàng cho những chiếc lá còn lay lắt trên cành. SàiGòn cũng đâu có bầu trời thu trong và mát...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant