Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?

28 Tháng Mười Một 201511:53(Xem: 9458)
Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?

Đức Phật Sẽ Làm Gì, Về Chuyện Khủng Bố Tấn Công Ở Ba-Lê?
What Would Buddha Do About The Terrorist Attack In Paris?


Franz Metcalf & BJ Gallagher - Chuyển Ngữ: Nguyễn Văn Tiến

Source-Nguồn: www.huffingtonpost.com - Bài Đăng Ngày 14/11/2015


Duc Phat se lam gi


Trong những ngày sắp tới, qua chuyện khủng bố tấn công những người dân vô tội, chúng ta sẽ có tràn ngập các quan điểm nói về những gì chúng ta nên làm. Chúng ta sẽ lắng nghe các quan điểm về chính trị, quan điểm về quân sự, quan điểm về truyền thông, và phản ứng mạnh mẽ của công chúng. Tuy nhiên, trong sự rối trí, trong sự buồn rầu, và trong nỗi đau khổ cùng cực của chúng ta, chúng ta cũng nên xem xét một quan điểm về tâm linh nữa.

 

Chúng ta cần có sự khôn ngoan trong việc dọn dẹp những cảm xúc của chúng ta, và tìm ra các cảm xúc khác để thay thế, qua các cuộc nổi dậy tấn công của khủng bố vào giai đoạn gần đây. Và trí tuệ của Đức Phật - dù đã có mặt từ 2500 năm trước - chắc chắn vẫn còn đang đứng vững vàng, qua sự thử thách của thời gian. Chúng ta hãy tự hỏi rằng: Đức Phật sẽ làm gì, về chuyện khủng bố tấn công ở Ba-Lê (Paris)?

 

Qua Lời Phật Dạy, chúng ta tìm thấy câu trả lời như sau:

 

(3) "Người kia chửi bới, đánh tôi. Lại còn lấn lướt, cướp hoài. Giận thay!". Ai mà nghĩ mãi điều này. Làm sao dứt bỏ được ngay hận thù.

(4) "Người kia chửi bới, đánh tôi. Lại còn lấn lướt, cướp hoài. Giận thay!". Ai không còn nghĩ điều này. Sẽ mau dứt bỏ được ngay hận thù.

(5) Khắp nơi trong cõi dương gian. Hận thù đâu thể xua tan hận thù. Chỉ tình thương với tâm từ. Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm. Đó là định luật ngàn năm. (Kinh Pháp Cú, Kệ 3-5, Chuyển Dịch Thơ: Tâm Minh Ngô Tằng Giao)

 

Xung đột, thậm chí bạo lực, là một sự thật của cuộc sống, gây ra bởi lòng ham muốn và sự dính mắc. Vì vậy, dù chúng ta hết sức cố gắng để chấm dứt sự xung đột, và đây là một việc nên làm, tuy nhiên, chúng ta sẽ chẳng bao giờ thành công hoàn toàn. Điều mà chúng ta hoàn toàn có thể kiểm soát được, chính là phản ứng của chúng ta, đối với sự xung đột. Khi chúng ta bị tấn công, điều tự nhiênchúng ta muốn tấn công ngược trở lại, tuy nhiên, Đức Phật khuyên chúng ta nên đi xa hơnphản ứng đơn giản nầy. Khi người kia tấn công chúng ta, rồi chúng ta tấn công ngược trở lại, chúng ta đã tiếp tay với nghiệp tiêu cực của họ, và đơn giảnchúng ta đổ thêm dầu vào lửa, vì chúng ta đã gây ra nguy hiểm cho mọi người, kể cả cho chính bản thân mình. Chúng ta đã có nhiều bằng chứng về điều nầy, qua hàng ngàn sinh mạng của người Hoa Kỳ - và khoảng 1 triệu sinh mạng của người A-Phú-Hãn, và người Iraq - đã chết trong cuộc chiến trừng phạt của chúng ta kể từ ngày 11/9/2001. Osama bin Laden, và Saddam Hussein đã chết, tuy nhiên hơn bao giờ hết, nhiều người Hồi Giáo đã thù ghét chúng ta. Sự trả thù của chúng ta đã phải trả bằng một cái giá to lớn, không-thể-đếm được.

 

Câu hỏi là: Chúng ta đã học hỏi được gì, từ bài học quá khứ nầy? Có phải là một lần nữa, chúng ta lại chạy theo niềm đam mê của chúng ta, là chúng ta lại tấn công ngược trở lại, những người đã gây ra sự tàn bạo nầy ở Ba-Lê?

 

Đức Phật khuyên chúng ta, là tình hình nầy không đòi hỏi chúng ta phải trả bằng máu, mà chúng ta cần phải trả bằng tâm-từ-bi. Các vị Thầy, qua mọi thời đại, đã lặp lại lời nói khôn ngoan của Đức Phật, thí dụ như: Chúa Giê-su, Gandhi, Martin Luther King Jr., Đức Đạt Lai Lạt Ma, và nhiều người khác, trong các nền văn hóa khác nhau. Các vị lãnh đạo nầy đã không bao giờ dạy chúng ta sự yếu hèn, tuy nhiên, họ đã luôn luôn dạy chúng ta lòng thương yêu, và họ đã chiến thắng những kẻ thù to lớn hơn họ, như những kẻ khủng bố trong nước và ngoài nước, như nhóm al Quaeda, và nhóm ISIS.

 

Virgil, nhà thơ La-Mã, đã viết rằng "tình thương yêu chinh phục được tất cả." Bạn có thể nghĩ rằng, có nhiều điều tình thương yêu không-thể làm được, tuy nhiên, tình thương yêu thì hoàn toàn phù-hợp để chinh-phục được sự thù hận. Sự tàn bạo, sự trả thù - hiện nay, phản ứng nầy đang được ủng hộ bởi nhiều người - đã tạo ra một năng lượng thù hận to lớn.

 

Trong khi mặt khác, tình thương yêu tiếp nhận năng lượng của sự thù hận, rồi chuyển hóa nó. Sự thù hận không thể chiến-thắng được chính nó. Vì, sức mạnh của sự thù hận là sự-co-rút lại. Tình-thương-yêu chiến-thắng được chính nó, vì sức mạnh của tình-thương-yêu là sự-tăng-trưởng. Vì vậy, tình thương yêu có thể hiểu-biết được sự-thù-hận, và làm cho sự-thù-hận thu nhỏ lại, vì sự-thù-hận bị bao trùm trong môi-trường thương-yêu rộng lớn hơn. Dần dần, sự thù hận bị đánh bại, giống như là một hạt muối bị hòa tan, vào trong một ao nước ngọt. 

 

Nhà sư Phật Giáo, và cũng là triết gia Chandrakirti đã viết rằng, "Chúng tôi không tôn trọng những người hy sinh tài sản của họ, bởi vì rượu. Tôi tự hỏi, tại sao chúng ta tôn trọng những người hy sinh mạng sống của họ, bởi vì chiến tranh." Thật vậy, hy sinh mạng sống cho chiến tranh, thì khác biệt rất ít so với hy sinh mạng sống cho những bệnh nghiện rượu thuốc, có đúng không? Trong cả hai trường hợp, chúng ta đều chọn một điều gì đó thay-vì tình thương yêu, thay-vì nhân quyền, thay vì sức khỏe, thay vì mạng sống của chính chúng ta. Đây là một cuộc trao đổi bất lợi cho chúng ta.

 

Bạn có thể phản đối (và những kẻ khủng bố cũng sẽ đồng ý với bạn) rằng chiến tranh sẽ dẫn đến một điều gì đó vượt qua chính nó, một cái gì to lớn hơn. Tuy nhiên, Đức Phật sẽ đặt ra các câu hỏi về nguyên nhân, và hậu quả của chiến tranh. "Cuộc chiến chống khủng bố" đã mang lại cho chúng ta điều gì? Chúng ta đi tìm hòa bình, nhưng chúng ta kiếm được chiến tranh; chúng ta đi tìm sự an toàn, và chúng ta kiếm được sự nguy hiểm; chúng ta đi tìm sự an ninh, và chúng ta kiếm được sự lo lắng.

 

Đây là lúc chúng ta cần phải hỏi: "So sánh giữa sự thù hận và tình thương yêu, điều gì sẽ tạo ra kết quả tốt đẹp hơn?" Thế giới sẽ cần có sự thay đổi, tuy nhiên, chúng ta không cần xử dụng bạo lực. Thế giới cần có các cơ sở vật chất căn bản, bệnh viện, nông nghiệp, và trường học. Tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ điều nầy. Chúng ta cũng cần phải thấy rằng, người nhận-được những lợi-ích nầy không cần phải mang sự khủng-bố đến người đã biếu-tặng họ. Chúng ta luôn luôn có phương cách xử dụng khác hơn là bạo lực.

 

Ngay lập tức, sau ngày 11/9/2001, Đức Phật cũng sẽ kêu gọi chúng ta cùng hiệp nhất. Đức Phật cũng sẽ kêu gọi mọi quốc gia, mọi tôn giáo, cùng đoàn kết chống lại bạo lực, cho dù họ là những kẻ khủng bố, hoặc là những người chống lại khủng bố. Điều nầy cũng không phải là quá muộn, vào lúc nầy. Ngày hôm nay, qua cuộc trổi dậy tấn công ở Ba-Lê, Đức Phật sẽ không kêu gọi chiến-tranh để mang lại sự đổ-máu, mà ngài sẽ kêu gọi lòng từ-bi, để chúng ta hiến-tặng máu cho người khác.

 

Điều nầy có phải là một thách thức khôn ngoan, hay không? Câu trả lời, là tất nhiên rồi. Đức Phật biết rằng, chúng ta chỉ là con người, và ngài cũng là con người, giống như chúng ta. Tuy nhiên, nếu chúng ta ôm lấy hận thù, bởi vì người khác đã làm tổn-thương chúng ta, thì điều nầy cũng giống như chúng ta tự-uống thuốc-độc, và hy-vọng người khác sẽ chết.

 

Chúng ta có thể, hoặc không thể tha thứ, tuy nhiên, chúng ta cần phải buông-xả lòng thù-hận, vì nếu không, chúng ta sẽ trở thành người-tù do chính lòng-thù-hận của chúng-ta, vì sống trong cái vòng-quay tàn-bạo, mà chúng ta gọi là sự-khủng-bố. Vì thế ngày hôm nay, cũng giống như ngày 11/9/2001, chúng ta cần phải dập tắt đi lửa hận thù, nhờ tưới lên bằng biển-nước của tình-thương-yêu. Mặc dù, đây là một việc làm chậm trễ, nhưng chắc chắn sẽ mang đến cho chúng ta hương vị ngọt ngào.

 

Source-Nguồn: http://www.huffingtonpost.com/bj-gallagher/what-would-buddha-do-abou_b_8563990.html



What Would Buddha Do About The Terrorist Attack In Paris

In the coming days, we will be deluged with views on what we should do about this assault on innocent citizens. We will hear political views, military views, media views, and intense public opinion. But in our anguish, grief, and confusion, let us consider a spiritual view as well.

 

We need wisdom in sorting out our feelings and our alternatives in the wake of this most recent terrorist attack. And the Buddha's wisdom - some 2500 years old - has certainly stood the test of time. Let us ask: What would the Buddha do in response to a terrorist attack?

 

In his teachings, we find the answer:

 

"He insulted me, he beat me, robbed me!"
Think this way and hatred never ends.
"He insulted me, he beat me, robbed me!"
Give this up and in you hatred ends.
Not by hate is hate defeated;
hate is quenched by love.
This is eternal law.
(Dhammapada 3-5)

 

Conflict, even violence, is a fact of life caused by desire and attachment. So striving to end conflict, while worthy, can never fully succeed. What we can fully control is our response to conflict. When we are attacked, it is natural to want to attack back, but the Buddha urges us to go beyond this simplistic reactivity. If we meet others' attacks with our own attacks, joining in their negative karma, we are simply adding fuel to the fire, and endangering everyone, including ourselves. We have ample evidence of this in the thousands of American lives - and the million Afghani and Iraqi lives - lost in our wars of retribution since 9/11. Osama bin Laden and Saddam Hussein are dead, but many Muslims hate us more than ever. Our revenge has come at an uncountable price.

 

The question is: Can we learn from this past? Or, are we going to succumb to our passions once again, and attack those who perpetrated this violence in Paris?

 

The Buddha counsels us it is not blood this situation demands; it is compassion. Wise teachers throughout the ages have echoed the Buddha's wisdom: Jesus, Gandhi, Martin Luther King Jr., the Dalai Lama, and many others in many cultures. These leaders have never taught weakness, but they have always taught love, and they have overcome greater foes than both home-grown domestic terrorists and foreign terrorists like al Qaeda and ISIS.

 

The Roman poet Virgil wrote "love conquers all." You may believe there are things love is not well-suited to conquer, but love is perfectly suited to conquer hate. Violence, retaliation - responses currently being advocated by many - add to the tremendous energy embodied in hatred.

 

Love, on the other hand, takes the energy of hate and redirects it. Hate cannot go beyond itself. It draws its strength from contraction. Love lives to go beyond itself, drawing its strength from expansion. Love can thus comprehend hate, integrating it into something larger. Slowly hate is defeated, as a grain of salt dissolves into the sweetness of a pond.

 

The Buddhist monk and philosopher Chandrakirti wrote, "We disrespect people sacrificing their possessions for liquor and such. I ask why we respect them for sacrificing themselves in war." Indeed, giving one's life to a war differs very little from giving it to an addiction? In both we choose something over love, over status, over health, even over life itself. It's a bad bargain.

 

You may object (and the terrorists would agree with you) that war leads to something beyond itself, something greater. But the Buddha would question both war's means and its ends. What has the "war on terror" brought us? We have looked for peace and found war; we have looked for safety and found danger; we have looked for security and found unease.

 

It is time to ask: "What worthy ends are not better achieved through love than through hate?" The world needs changing, but not through violence. The world needs infrastructure, hospitals, agriculture, schools. We all have seen this. We need also to see that people who get these things do not unleash terror upon those who give them. There is always another way than violence.

 

Immediately after 9/11, the Buddha would have called us to unity. He would have called all nations, all religions, to unite against violence, whether by terrorists, or against them. It is not too late. The Buddha calls today, in the wake of the attack in Paris. If the Buddha calls for blood, he calls for blood not shed by others, but given for them.

 

Is this a profound challenge? Of course. We are just human, as the Buddha knows - and as he was, too. But harboring hatred because others have hurt us is like swallowing poison and hoping others will die.

 

We may or may not forgive, but we must let go of revenge, otherwise we become prisoners of our own anger, and of the vicious cycle that is terrorism. As in 2001, so today, we must quench our hate in the waters of love. It's a slow business, but a sweet one.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 8988)
Đau khổ của con người đến từ nỗi sợ bị mất một thứ gì đó, mà sở dĩ người ta sợ là bởi vì họ đã quá quen thuộc đến nỗi trở thành thói quen hay
(Xem: 9352)
Tất cả các Pháp Hữu Vi là vô thường! Đó là một sự thật! Cũng là lời di huấn cuối cùng của Đức Bổn Sư dành cho chúng ta trong Kinh Đại Bát Niết Bàn, Trường Bộ Kinh.
(Xem: 9995)
Vào lúc nầy đây, bạn yêu thích sở hữu một khu đất rộng, Trên đó bạn xây một ngôi nhà to lớn, cho bạn vẫy vùng, cùng với vườn đất bao quanh, Nhưng bạn ơi, khi đến giờ phút bạn phải ra đi, Bạn sẽ để lại tất cả sau lưng, và ra đi với hai bàn tay trắng.
(Xem: 9354)
Nhiều người không chịu ở không. Khi có chút thoải mái rồi, họ tìm cách ôm lấy phiền toái của người khác.
(Xem: 9576)
Các pháp đều là phương tiện nên khi đến bờ kia rồi thì buông xả hết. Bước vào đạo, đầu tiên phải bỏ ác làm thiện, tích lũy công đứcphước báo.
(Xem: 9668)
Đời người tưởng dài mà ngắn, chớp mắt cái thôi là đi hết cuộc đời rồi. Có những người cứ đi tìm kiếm mãi từ "phúc" mà không biết "phúc" ở ngay bên mình.
(Xem: 10493)
Bộc lưungôn ngữ biểu tượng được một vị Thiên dùng để đặt câu hỏi với đức Thế Tôn : làm sao vượt khỏi bộc lưu?
(Xem: 9915)
Phật pháp nói đến “vô ngã” là sự dung hòa chính mình, hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề của chính mình, cũng không...
(Xem: 9876)
Con người muốn được sống hạnh phúc, thanh thản mà trong tâm lại vẫn cứ ôm giữ các loại tâm tranh đấu, oán hận thì vĩnh viễn không thể nào đạt được.
(Xem: 9905)
Thân người là khó được, vì vậy sống trên đời nhất định phải có tu dưỡng đừng buông lỏng bản thân giống như “nước chảy bèo trôi”,
(Xem: 9697)
Làm người, chúng ta cần phải thời khắc tự mình phản tỉnh lấy chính mình, mới có đủ năng lực tu bồi đức hạnh, tiến tu đạo nghiệp.
(Xem: 8055)
Bà mẹ già ngồi ở băng ghế sau chiếc xe hơi bỏ mui màu đỏ sậm đang rẽ quặt xuống xa lộ.
(Xem: 11345)
Vào ngày cuối cùng trước Lễ Giáng Sinh tôi vội vã tới siêu thị để mua các món quà tặng còn sót lại mà trước đó chưa kịp mua.
(Xem: 8573)
Nếu chúng ta cứ tiếp tục hành hạ quả đất cách nầy, chắc chắn nền văn minh của chúng ta sẽ bị hủy diệt.
(Xem: 8381)
Đức Đạt Lai Lạt Ma và Tổng Giám Mục Desmond Tutu có một lúc yên tĩnh trước buổi sáng đầu tiên của Hội Nghị Chuyên Đề Một Trăm Năm.
(Xem: 8574)
Chính Phật Pháp đặt trước chúng ta những lý tưởng lớn của lòng từ và bi đối với tất cả loài có sự sống và hơi thở, và điều này...
(Xem: 9471)
Ngay hôm nay và về sau người dân Miền Trung sẽ sống trong hoang mang vì biển chết, cá nhiễm độc. Người dân cả nước sẽ nơm nớp lo âu...
(Xem: 8886)
Là nhân viên hiện công tác tại Bộ Môi sinh cho một tiểu bang tại Hoa Kỳ, người viết theo dõi tin tức trong tâm trạng hết sức lo âu về...
(Xem: 9248)
Mỗi người, ở giữa sóng trần cuồn cuộn, đều là những con thuyền có hành trình xa thẳm, gặp được Phật Pháp thì thật đáng trân quý biết bao.
(Xem: 9171)
Khi bạn cho đi là bạn đã nhận được nhiều hơn thế, đó là những niềm vui vô hình mà bạn không chạm vào được.
(Xem: 8391)
Con người sau khi chết, nghiệp không bao giờ mất. Trừ phi, những người hiện đời đã dứt sạch ý nghiệp. Nói rõ ra, là những người đã đạt đạo, thì mới thấy được: “nghiệp tánh bổn lai không”.
(Xem: 8437)
Tỳ-kheo có một nghĩa là bố ma, làm cho ma phải khiếp sợ. Ma chướng trong đường tu rất nhiều, bên trong và bên ngoài, thường gọi là nội ma ngoại chướng.
(Xem: 10950)
Chỉ có Phật giáo lại được một vinh danh vô cùng cao quý là giải thưởng “Tôn giáo tốt nhất thế giới”.
(Xem: 9008)
Cổ nhân cho rằng con người làm việc gì cũng đều có nhân quả báo ứng, thiếu nợ cái gì phải hoàn trả cái đó.
(Xem: 27846)
Hành thiện sẽ tích được phúc báo. Nhưng trong cuộc sống, có rất nhiều việc mà chúng ta vô ý làm sẽ không những không tích được phúc báo mà còn...
(Xem: 9245)
Ôi, thử tưởng tượng đời sống này không có Cha! Một khi trôi lăn, biết đâu nẻo về! Bầu trời sẽ tăm tối hơn.
(Xem: 8991)
Nguyên nhân của khổ đau, luân hồi sinh tử là gì? Là sự chấp ngã bám víu vào sắc thân năm bảy chục ký lô này là ta, là của ta...
(Xem: 11519)
Các giới văn học Việt Nam xưa nay, thường nói : “Là thi sĩ, ai cũng có tâm hồn rất lãng mạn, đa tình trước trăng, sao, núi non, sông, hồ...
(Xem: 10254)
Việc làm rất thiện, rất lành, Nếu làm xong thấy lòng mình thảnh thơi, Chẳng ăn năn, lại mừng vui, Tương lai quả báo đẹp tươi tốt lành.
(Xem: 11853)
Dưới đây là 12 đường nhân quả báo ứngảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của mỗi người. Đó là gì, hãy cùng xem nhé!
(Xem: 9001)
Ta bà vốn cõi mộng, do thức biến. Người đang tu chưa thể hiểu thấu, chỉ biết tin theo lời Phật để mong một lần tỉnh mộng.
(Xem: 8983)
Người xưa có câu: “Có đức mặc sức mà ăn”, ý muốn dạy chúng ta rằng làm gì thì cũng phải coi trọng đức, tích đức và đề cao tầm quan trọng của đức.
(Xem: 9813)
Một thời Thế Tôn trú ở Sàvatthi, tại Jetavana, ngôi vườn ông Anàthapindika. Nhờ lời thuyết pháp tóm tắt này của Thế Tôn...
(Xem: 9423)
Được xuất gia là điều khó, nhưng gia nhập hội chúng xuất gia rồi, từng bước tiến tu để đi đến thành tựu giải thoát lại càng khó hơn.
(Xem: 17523)
Hôm đó là một ngày lịch sử của tiểu bang rộng nhất nhì nước Mỹ nầy và đặc biệt là vùng Houston, nơi có chùa Trúc Lâm đang hiện hữu với một rừng trúc bạt ngàn...
(Xem: 27644)
Năm xưa tôi còn nhỏ, mẹ tôi đã qua đời! Lần đầu tiên tôi hiểu, thân phận trẻ mồ côi...
(Xem: 15765)
Nói một cách đơn giản, Thiện-tri-thức tức là người có trí huệ, ác tri thức tức là người ngu si.
(Xem: 9188)
Cơn giận của con người hiển hiện khắp mọi nơi trên thế giới, là nguồn cơn của cái ác, bất hạnh và khổ đau.
(Xem: 8997)
Nếu ta kháng cự với giây phút-hiện tại là ta đang làm sai— là ta đang khích trương cái ý-chí và càng làm nó mạnh bạo hơn.
(Xem: 10936)
Chưa hoàn mỹ là cơ hội để bạn cố gắng, ước mơ, hy vọng chứ không phải là lý do để bạn tự dằn vặt về sự thiếu kém hay thất bại của mình.
(Xem: 8687)
Một câu trong kinh Hoa Nghiêm: “Nhất tức nhất thiết, nhất thiết tức nhất” (một là tất cả, tất cả là một).
(Xem: 9618)
Trong trái tim triết lý hòa bình của Đức Đạt Lai Lạt Manăng lực nuôi dưỡng sự tha thứ.
(Xem: 8554)
Rất khó khuyến khích và truyền cảm hứng cho người khác mà không làm họ thất vọng ít nhiều.
(Xem: 8050)
Sự tự lừa phỉnh mình có nhiều lớp chồng lên nhau. Càng tu tập lâu dài và càng tìm hiểu mọi sự vật thì ...
(Xem: 9389)
Nói nghiệp là quyền năng trong tay mình định đoạt. Cuộc sống đời này và đời sau do mình an bài lấy.
(Xem: 9061)
Tất cả chúng ta dù lớn, dù nhỏ có mặt trên trần gian này, ai cũng thấy bản ngã của mình là quan trọng...
(Xem: 8561)
thế gian có những sự việc xảy ra, người mê lấy làm vui thích, người tỉnh không tán thán. Ngược lại có những việc người mê cho là khổ, người tỉnh lại vui vẻ thực hành.
(Xem: 8540)
Ai cũng biết Thế Tôn là bậc Phước trí nhị nghiêm, viên mãn phước đứctrí tuệ. Ấy vậy mà suốt cả cuộc đời, Ngài vẫn tiếp tục
(Xem: 9439)
Biết rõ quả hẳn từ nhân mà có, không có chuyện ngẫu nhiên. Hiên tại khổ hay vui đều do nhân quá khứ đã tạo, muốn không khổ , muốn được an vui, phải tránh nhân xấu.
(Xem: 9224)
Vô thường và cái chết giống như bóng tối trải dài của buổi hoàng hôn ở cửa đèo. Nó đến gần không hề ngơi nghỉ ngay cả trong chốc lát.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant