Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Đọc “Trúc Lâm Thiền Phái tại Huế” của Thích Tín Nghĩa

07 Tháng Mười Hai 201711:34(Xem: 5218)
Đọc “Trúc Lâm Thiền Phái tại Huế” của Thích Tín Nghĩa
Đọc “Trúc Lâm Thiền Phái tại Huế” của Thích Tín Nghĩa

Nhân dịp Nguyên Giác và tôi ra mắt sách ở Chùa Bát Nhã, Nam California, Hòa Thượng Thích Tín Nghĩa- Viện Chủ Từ Đàm Hải Ngoại Irving, Texas không về dự được nhưng  đã có thư cáo lỗi. Từ việc làm hết sức cẩn trọng và khéo léo đó, tôi sinh lòng cảm mến và làm quen với hòa thượng qua điện thư và được hòa thượng ưu ái tặng cho bốn cuốn sách của chính hòa thượng, bao gồm:
- “Trúc Lâm Thiền Phái tại Huế” tái bản năm 1993.
-Kỷ Yếu Giáo Hội Phật Giáo VN/TN Hải Ngoại-Hoa Kỳ (Văn Phòng II Viện Hóa Đạo) xuất bản năm 1999.
- “Ôn Mật Hiển” xuất bản năm 2007 nói về một danh tăng của đất Thần Kinh- Hòa Thượng Thích Mật Hiển (1907-1992) còn gọi Hòa Thượng Trúc Lâm là bổn sư mà trong Lời Bạt, Hòa Thượng Thích Tín Nghĩa đã trích lời dạy bất hủ của Ôn như sau,”Đã là thầy tu thì đừng sợ chết, nếu sợ chết thì đừng làm thày tu.” Sách này là một công trình đóng góp bài viết về cuộc đời và  kỷ niệm với Ôn Mật Hiển của chính tác giả cùng  HT. Thích Hộ Giác, Ni Trưởng Thích Nữ Viên Minh, HT. Thích Huyền Tôn, Thích Chơn Thiện, Thích Tuệ Sĩ, Thích Tín Đạo, Trung Hải Nhuận, Thích Tịnh Từ, Thích Đạt Đạo, Thích Nguyên Hạnh, Thái Thị Kim Lan, Thích Nguyên Siêu, Nguyên Trung (Chánh Đạo), Ngô Trọng Anh, Minh Tâm, Thích Nữ Hạnh Thanh, Tâm Huy  Huỳnh Kim Quang, Hoàng Nguyên Nhuận, Hoàng Nguyên Nhơn, Phật tử Nguyễn Đình Niên, Châu Trọng Ngô, Đức Hạnh, Trần Kiêm Đoàn, Đỗ Xuân Lượng, Thích Như Đạt, Thích Lưu Phương, Nguyễn Văn Nhơn, Phước Hải, Nguyên Tịnh…và khá nhiều bài thơ vinh danh, tưởng nhớ vị danh tăng này. Phải nói đây là cuốn tiểu sử (Biography) thật đồ sộ.
- “Dấu Thời Gian” xuất bản năm 2015 sách dày 660 trang mà trong phần giới thiệu, Hòa Thượng Thích Nguyên Siêu- trụ trì Chùa Phật Đà San Diego, California đã viết, “Chứng tích lịch sử Phật Giáo Hải Ngoại “Dấu Thời Gian” đã đưa người đọc từ khúc quanh lịch sử này đến khúc quanh lịch sử khác, như là sự vận động thành lập Giáo Hội Phật Giáo VN/TN Hải Ngoại tại Hoa Kỳ năm 1992 tại San Jose, Bắc Cali…tuần tự suốt thời gian làm việc mấy nhiệm kỳ cho đến ngày nội bộ bị phân hóa…xẻ đôi.”
            Tôi đặc biệt chú ý tới cuốn “Trúc Lâm Thiền Phái tại Huế” vì đây là một tài liệu quý giá cho chúng ta biết về một Thiền phái mà trong Lời Giới Thiệu, Giáo Sư Kiêm Đạt đã viết,
Thượng Tọa Thích Tín Nghĩa, một trong những vị truyền thừa của Thiền Phái Trúc Lâm tại Huế đã ra công biên soạn tài liệu này, một phần để cống hiến tài liệu hy hữu của thiền phái hiện nay, phần khác để cúng dường những cao tăng thiền đức trong Thiền Phái Trúc Lâm, trong mấy thập niên lại đây đã trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm của đất nước và chiến tranh.”
Sách dày 292 trang, bao gồm các chương như sau:
1)Trong chương nói về Thừa Thiên-Huế - kinh đô của Việt Nam kể từ Gia Long 1802 cho tới năm 1945, mảnh đất văn vậtlinh hồn của Phật Giáo, tác giả viết, “Đứng về Phật Giáo, thì những đại hội thống nhất Phật Giáo, chấn hưng Phật Giáo, những đại hội Gia Đình Phật Tử đầu tiên, những lớp Phật học gương mẫu đầu tiên cũng đều phát xuất từ Thừa Thiên-Huế” và đã sản sinh ra các danh tăng như: Liễu Quán, Phước Hậu, Nhất Định, Tâm Tịnh, Huệ Pháp, Giác Tiên, Viên Thành,  Tịnh Khiết, Giác Nhiên, Đôn Hậu, Mật Khế, Mật Hiển, Mật Nguyện, Mật Thể, Trí Quang, Thiện Minh, Thiện Siêu, Trí Thủ, Sư Bà Diên Trường, Diệu Viện,  Diệu Hương, Thể Yến, Diệu Huệ, Diệu Không, Thể Quán…và các cư sĩ như BS. Tâm Minh Lê Đình Thám, Cụ Nghè Đinh Văn Chấp, Cụ Tôn Thất Tùng và Nguyễn Khoa Toàn…
            Còn về chữ Huế, theo tác giả, các nhà khảo cổ chưa đồng nhất với nhau về nguồn gốc của chữ “Huế”. Có thể do chữ Hóa (Thuận Hóa) mà ra, có thể do chữ Huệ trong câu chuyệnLiễu Huệ như sau, “Chúa Nguyễn đến Làng Thọ Xương, vùng Sông Hương uốn khúc như con rồng để chọn địa điểm thuận lợi cho việc lập kinh thành. Chúa đứng trên đồi quan sát một hồi, bỗng thấy một bà già tóc bạc phơ, tướng mạo phương phi tự xưng là Liễu Huệ Quận Chúa và đã hướng dẫn Chúa: Chúa thượng nên xây kinh thành ở về hướng đông kể từ vị trí này là thích hợp nhất. Muốn cho ngôi vị được vững vàng, chúa thượng nên xây trên ngọn đồi này một ngôi chùa cốt là để cho long mạch được vững chắc. Chúa thượng nên thắp một nén nhang (hương) chạy dọc theo con sông này về hướng đông để định hướng. Nói xong bà biến mất. Nén nhang cuối cùng tàn là nơi mà Điện Thái Hòa được xây cất và trên ngọn đồi, Chùa Thiên Mụ cũng được xây vài năm sau đó. Có thể vì sự tích này mà người ta gọi con sông là Sông Hương chăng?
2) Trong chương “Huế, Thiền Sư và Triều Nguyễntác giả cho biết suốt từ thời Gia Long tới Tự Đức, các vua đều chú trọng tới Phật Giáo, xây dựng, tu bổ chùa chiền, sắc phong, ban cấp “giới đao và bộ điệp”, ban ruộng đất cho các Chùa Thiên Mụ, Diệu Đế, Thánh Duyên, Linh Hựu, Long Quang, Tam Thai, Ứng Chân và Khải Trường nơi đã sản sinh ra các thiền sư như: Thiền Sư Mật Hoàng (gốc Bình Định), Thiền Sư Phổ Tịnh (gốc Quảng Nam), Thiền Sư Thanh Đạm (gốc Ninh Bình), Thiền Sư Nhất Định (gốc Quảng Trị), Thiền Sư Đắc Ân (sinh tại Quảng Bình), Thiền Sư Diệu Giác (gốc Bình Định), Thiền Sư Đạo Thông (gốc Gò Công), Thiền Sư Giác Ngộ (gốc Phú Yên), Thiền Sư Liễu Triệt (Gốc Thừa Thiên), Thiền Sư Phước Hậu (Gốc Thái Bình).
3) Trong chương “Huế, Tăng Sĩ và Phật Tử tác giả trích dẫn sử liệu của Phan Xuân Hoa, xuất bản năm 1957 tại Sài Gòn cho thấy sự hy sinh cao cả của Phật Giáo đồ Miền Trung và tội ác dã man của Thực Dân Pháp, “Hôm 29/9/1949, trong một trận càn quét tại Quận Phong Điền, 860 nóc nhà bị chúng đốt cháy rụi, 80 dân quân bị giết, 113 đàn bà bị hãm hiếp; bà Hoàng Thị Phong, có mang (có thai) sáu tháng cũng bị chúng đem ra mổ bụng. Và trong trận này, ông già Trần Văn Địch ở  Vĩnh Xương - Quận Phú Vang bị chúng ném vào đống lửa. Tại Quận Hương Trà, ông  già Trần Xuyên bị mổ bụng. Ở Quận Quảng Điền hai bà già trên 60 tuổi bị hiếp dâmChính vì những chứng tích vô cùng khốc liệt ấy, tăng sĩ cùng thanh niên Phật tử cùng đồng bào toàn quốc phải đứng lên đấu tranh với Thực Dân Pháp giành lại chủ quyền cho đất nước, mong đem lại an binh cho dân tộc, trong số này một số đông nhà sư đã hy sinh.”
4) Trong chương “Huế, Cải Tổ Tăng ChếĐào Tạo Tăng Tàitác giả nói về cuộc cải tổ lớn lao của Phật Giáo Trung Việt năm 1930 như thầy cúng chỉ được mặc áo lam, không được mặc áo tràng, nhật bình, y hậu như chư tăng trong chốn Thiền môn quy củ. Mở Đại Học ở Tổ Đình Trúc Lâm (năm 1935), mở lớp Trung Học ở Tổ Đình Tường Vân do Thiền Sư  Thích Tịnh Khiết làm giám đốc. Còn về ni, mới đầu học ở Chùa Từ  Đàm, sau dời về Chùa Diệu Đức (năm 1932). Tác giả còn đưa lên tấm hình Ban Sáng Lập Hội Phật Học Trung Việt chụp ngày 29/8/1933 tại Chùa Trúc Lâm, Huế mà thành viên 14 vị trong đó có HT. Giác Tiên, HT. Giác Nhiên, BS Lê Đình Thám, BS. Trương Xướng, Ô. Lê Quang Thiết v.v..
5) Trong chương Trúc Lâm Tam Tổ tác giả trích dẫn rất nhiều sử liệu như Đại Việt Sử Ký Toàn Thư  của Ngô Sĩ Liên, Bulletin des Etudes Indochinoise s của học giả Nguyễn Văn Tố nói về người kế tục Thiền Phái Trúc Lâm Yên Tử chính là Vua Trần Nhân Tông, “Một đêm vào giờ Tý , nhà vua vượt kinh thành mà đi, mục đích là vào tu hành tại vùng núi Yên Tử, nơi mà trước đây ngài thường vào nghe giảng Phật pháp và có nhiều nhơn duyên tại đó…Mặc dầu Vua Trần Nhân Tông đã thờ ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ làm thầy của mình trong suốt thời gian dài. Nhưng đến khi xuất gia để thọ cụ túc giới 250 giới của một vị tỳ kheo thì ngài Tuệ Trung Thượng Sĩ vốn là một cư sĩ Thiền Sư nên không thể truyền giới cho nhà vua được. Người truyền giới cho ngài chính là Thiền Sư Huệ Tuệ đang lãnh đạo sơn môn ở Yên Tử- tổ thứ năm của Thiền phái này. Từ ngài Trúc Lâm trở về sau này, phái Yên Tử nổi danh khắp nơi, dân chúng vô cùng ngưỡng mộ, thậm chí thể lệ của Trúc Lâm được lan truyền trong đế đô.
6) Trong chương Tổ Đình Trúc Lâm Huế, tác giả giới thiệu về ngôi chùa cổ kính này do Sư Bà Hồ Thị Nhàn, pháp danh Thanh Linh thành lập dưới triều Tự Đức 1902 là ngôi nhà tranh vách đất, đã cung thỉnh HT. Giác Tiên làm tọa chủ khai sơn. Ngôi chùa nằm trên một ngọn đồi, sơn thủy hữu tình khiến cư sĩ Đoàn Lục Quán thường tới đàm đạo với HT. Thích Mật Hiển đã đề thơ:
Trúc Lâm chùa ở chốn thần kinh.
Phong cảnh nhìn xem thật hữu tình.
Trước mặt bờ khe ùn cát trắng.
Sau lưng, chòm núi lợp cây xanh.
Gió Từ quét sạch rừng phiền não.
Mưa Pháp trôi đùa áng lợi danh.
Y bát mai sau truyền gốc đạo.
Tre già măng mọc ngắm càng xinh.
7) Chương kế tiếp tác giả nói về Tổ Giác Tiên, người khai sơn Trúc Lâm Đại Thánh Tự mà trong Việt Nam Phật Giáo Sử, Nguyễn Lang đã viết, “Thiền Sư Giác Tiên có thể nói là người khởi xướng công trình phục hưng Phật Giáo tại Miền Trung. Giác Tiên Thiền Sư hướng đạo cho Hội An Nam Phật Học được bốn năm thì tịch. Các đệ tử của Giác Tiên là Mật Khế, Mật Hiển, Mật Nguyện và Mật Thể đều đóng những vai trò quan trọng trong phong trào Chấn Hưng Phật Giáo sau này.” Trong chương này tác giả còn trích một số bài thơ Thiền của Tổ Giác Tiên như:
Tứ bích tiêu sơ tế vũ nan.
Tùng phong thôi xúc lậu tăng hàn.
Bồ lan tâm ý hoàng thu sắc.
Thúc đắc lô trung cá đẳng nhan.
Dịch nghĩa:
Bốn vách tiêu sơ khó ngăn mưa.
Gió tùng thấm lọt mảnh y thưa.
Bồ đoàn quyết ý thu tâm tưởng.
Biết được trong lư mặt mũi xưa.
Và:
Giác mộng tàn tinh điểm bán không.
Trường thiên cô nhạn ảnh vô tung.
minh nguyệt sắc tà lan ý.
Ấn nhập thiền tâm tiêu tức trung.
Dịch nghĩa:
Tỉnh mộng tàn canh thấy tánh không.
Dưới trời chim nhạn vốn không tung.
Vầng trăng chiếu rọi ngoài hiên vắng.
Thiền tăng chứng nhập, trong ngoài tiêu tan.
8) Chương tám nói về tiểu sử Sư Bà Thích Nữ Diên Trường thế danh Hồ Thị Nhàn là con gái thứ ba của Cụ Hồ Đắc Tuấn- Tri Phủ Ninh Giang, Hải Dương, lập gia đình, có hai người con. Người con trai mất năm lên năm tuổi, sau đó chồng cũng qua đời. Cụ xuất gia đầu Phật năm 36 tuổi với HT. Lương Duyên tại Chùa Từ Hiếu. Sau khi đắc giới, cụ về trông nom Chùa Phổ Quang gần Bến Ngự. Năm 1925 cụ an nhiên thị tịch, thọ 64 tuổi.
9) Chương chín nói về Thiền Sư Mật Khế.
10) Chương mười nói về Thiền Sư Thích Mật Hiển như đã trình bày ở trên.
11) Chương này nói về Thiền Sư Thích Mật Nguyện.
12) Chương này nói về Thiền Sư Thích Mật Thể.
13) Chương này nói về Sư Bà Diệu Huệ, tên thật là Hồ Thị Huyên, con gái của Quận Công Hồ Đắc Trung, kết hôn với Lễ Bộ Thượng Thơ Ưng Úy, sinh ra nhà Bác Học Bửu Hội. Năm 40 tuổi, bà xin xuất gia với Tổ Giác Tiên nhưng Tổ không đồng ý và khuyên bà ở nhà lo chuyện hộ pháp. Tuy là cư sĩ tại gia nhưng bà giữ đúng trai giới của hạnh xuất gia. Vào năm 1952 bà được Tổ Giác Tiên chính thức cho xuất gia. Vào ngày 16/12/1965 bà lâm bệnh, mơ thấy Bồ Tát Địa Tạng đưa bà đi. Khi chư tăng/ni quy tụ đông đảo, bà hỏi đã tới giờ Ngọ chưa? Quý sư cô đáp đã tới rồi. Bà nằm nghiêng niệm Phật từ từ hóa thân một cách nhẹ nhàng.
14) Chương này nói về Sư Bà Diệu Không là em ruột của Sư Bà Diệu Huệ. Năm 1929 bà vâng lệnh song thân kết hôn với Tham Tá Cơ Mật Viện Cao Xuân Xang góa vợ và có sáu con còn nhỏ. Chỉ 11 tháng sau, Ô. Cao Xuân Xang qua đời và như thế bà trở thành góa phụ ở tuổi 24. Sau khi nuôi các con khôn lớn, trưởng thành, bà giao chuyện nhà cửa cho cô con gái thứ năm và bước vào cửa Thiền một cách dũng mãnh và đến với Tổ Giác Tiên. Mặc dù được thọ giới Sa Di nhưng Tổ Giác Tiên vẫn chưa cho bà thí phát mà giao cho bà nhiệm vụ vận động chấn hưng Phật Giáo. Bà đi từ Bắc tới Nam để vận động tài chánh. Bà vào cả Tỉnh Sa Đéc để đào tạo ni giới. Năm 1944 bà chính thức được thế phát. Năm 1949 bà khai sáng Hồng Ân Ni Tự. Năm 1963 tham gia phong trào đấu tranh của Phật Giáo đòi quyền bình đẳng tôn giáo. Năm 1968 bà xây dựng cô nhi viện Bảo Anh Tây Lộc ở Huế. Năm 1970 bà thành lập chương trình đào tạo cán bộ y tế cấp tốc. Bà thường nói rằng, “Ngày nào tôi thấy dân chúng quê mình được an cư lạc nghiệp, có trình độ học vấn khá thì tôi yên giấc, ăn mới ngon miệng.” Bà chính là Bồ Tát tại thế.
15) Chương này tác giả nói về một vị cư sĩ khả kính của Phật Giáo Việt Nam mà ai cũng biết đó là BS. Tâm Minh Lê Đinh Thám hồi nhỏ đã nổi tiếng là thần đồng, một nhà trí thức uyên thâm Phật học, làm rạng danh Phật Giáo.
Lời Kết
Đọc xong cuốn sách lòng luống ngậm ngùi, được hiểu thêm về Huế mà tôi chưa một lần đến đó mà chỉ biết qua một vài bản nhạc buồn ảo não như Đêm Tàn Bến Ngự và “Huế buồn mơ, Huế là thơ”, “Quê hương em nghèo lắm ai ơi! Mùa đông thiếu áo, hè thời thiếu ăn!” và hai câu thơ:
Gió đưa cành trúc la đà.
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương.
xót  thương chư Tổ năm xưa phải sống dưới gót giày xâm lược của Thực Dân Pháp, vua quan nằm dưới áp lực của những tên Khâm Sứ.  Chính sách Thực Dân là khai thác tài nguyên, chà đạp, hủy diệt tâm linhvăn hóa dân tộc bản xứ để biến nó thành “Mẫu quốc hải ngoại”. Khi người dân chỉ là những cu-li, nô lệ, đầy tớ nghèo đói thì còn thời giờtâm trí đâu để  đi lễ chùa, cúng chùa, tìm hiểu về Đạo Phật có lúc đã trở thành quốc giáo của dân tộc. Trong hoàn cảnh tan nát trầm vong như thế mà chư Tổ đã can đảmquyết tâm giữ gìn đạo của Tổ Tiên. Đời sống thì dưa muối đạm bạc, không  được ăn cả trăm món đồ chay ngon miệng như ngày nay. Chùa thì khởi đầu bằng nhà tranh vách đất, thế mà lại trở thành những Thánh Tăng, đào tạo biết bao hậu duệ danh tăng - mà một thời gian dài Phật Giáo Miền Trung (Bình Trị Thiên, Quảng Nam, Đà Nẵng) đã trở thành tiêu biểulinh hồn của Phật Giáo Việt Nam.
Một dân tộc muốn tiến lên, muốn hùng cường phải đọc và thường xuyên ôn lại lịch sử để thấy những cái Bi cái Hùng của Tổ Tiên. Không hiểu biết gì về lịch sử thì giống như một người ngoại quốc, một khách lạ  (khách trú) sống trên chính quê hương mình.
Xin cám ơn HT. Thích Tín Nghĩa đã trao tặng quyển sách có giá trị lịch sử này. Quý vị nào muốn có sách xin liên lạc:
Tổ Đình Từ Đàm Hải Ngoại
615 North Gilbert Rd.
Irving , Texas 75061-6240
ĐT: (972) 986-1019
 
Đào Văn Bình
(California ngày 7/12/2107)
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 14474)
Năm nay sẽ là một năm đặc biệt để người Nhật trải nghiệm sâu sắc về lẽ vô thường, hư ảo của cuộc sống qua từng cánh hoa rơi.
(Xem: 15463)
Một ngày mùa xuân, thi sĩ ngồi tĩnh tâm bên bờ nước trong vườn. Trời mưa nhè nhẹ, văng vẳng đâu đây tiếng chim bồ câu rung rúc vang vọng lại.
(Xem: 17194)
Daisy là đóa hoa của nàng công chúa Bạch Tuyết, có trái tim yêu thương không sợ hãi - dù gặp bà mẹ ghẻ phù thủy độc ác mà nàng không hận thù.
(Xem: 16270)
Trong cuộc sống, có rất nhiều cái mình không thể, hoặc không đủ trí tuệ, khả năng nhận biết sự hiện diện (từ xa) của nó nên mình đặt nó vào hai chữ… bất ngờ!
(Xem: 12826)
Khác hơn thường lệ, đôi bạn thân Hiển và Phước, đối ẩm trong lặng lẽ, chẳng ai chịu mở lời. Hiển nâng chung trà hớp từng ngụm...
(Xem: 14906)
Tư Lợi có ba cô gái đang xuân tuổi từ 24 đến 30, đều xuất thân đại học, đều có việc làm tốt tại San Jose, California, đứa nào cũng theo nếp sống Âu Mỹ giao du rộng rãi...
(Xem: 17315)
Tuổi thơ là những tối mùa hè cùng chị gái nằm trên trần đếm sao. Đếm mãi không hết, đếm đến tận bây giờ.
(Xem: 56419)
Dẫu cả thế giới quay lưng với bạn thì bạn cũng đừng vội quay lưng với mình. Đừng hết yêu đời, đừng nhìn đời bằng màu đen...
(Xem: 15376)
Khi thấy một con kiến đang bò, hãy thử lấy ngón tay chặn, sẽ thấy nó cuống cuồng quay lui, tìm đường chạy. Có phải vì nó cũng biết sợ, biết đau không?
(Xem: 14386)
Công bình một đề tài tranh cãi quen thuộc trong đời sống gia đình hằng ngày, thí dụ như chuyện ba đứa trẻ, Anne, Bob và Clara, cùng đòi làm chủ một cây sáo.
(Xem: 15683)
Một sớm đầu năm, bật cửa sổ, làn sương mù ùa vào cùng tia nắng đầu tiên, ta sẽ reo lên ngỡ ngàng. Một loài hoa trắng tinh khiết đang phô diễn hết vẻ đẹp trần gian.
(Xem: 14148)
Căn bệnh lớn nhất của chúng ta là muốn chiếm hữu những gì mà mình cho là tốt đẹp, và chạy trốn hoặc chống đối lại những gì mà mình không thích.
(Xem: 16704)
Quán, có nghĩa là nghĩ đến sâu sắc một cái đó… Ngồi thật im, thật vững chải, chú ý từng hơi thở vào-ra và tôi quán mình là em bé 5-6 tuổi.
(Xem: 14220)
Tàng cây có hình dáng lạ kỳ, từng nhánh đơm thêm từng nhánh mới, dường như chỉ cần có một chỗ nhỏ nhoi nào đó ở thân cây thì mầm cây tức thì nẩy nhánh, đơm cành.
(Xem: 16225)
Đá núi vô tri sao lại có ngôn ngữ? Có đấy, đá có ngôn ngữ riêng của nó, thứ ngôn ngữ mang tên tình yêu, mang tên cái đẹp và sự rắn rỏi, can cường…
(Xem: 17456)
Henry Miller là một trong vài ba thiên tài nhân loại đã đánh thức dậy thế lực mãnh liệt nhất của Lòng Đại Bi trong ý thứcvô thức của con người trên mặt đất.
(Xem: 13417)
Sự im lặng rùng rợn của Thi CaVăn Chương là cái “bất khả tư nghị” của tất cả những đỉnh cao nhất của Thi CaVăn Nghệ Nhân Loại.
(Xem: 12903)
Sự bám víu tất cả là ở trong tâm. Thay đổi tâm hành sẽ giúp ta chuyển hóa. Cảm xúc, khổ đau hay niềm vui đều chỉ là tâm tưởng.
(Xem: 15085)
Thôi, đừng than van nữa, bạn hãy nhìn lại mình đi, bạn còn có đủ đôi bàn tay, bạn còn rất trẻ, và bạn hoàn toàn có khả năng lao động để thay đổi cuộc sống của mình.
(Xem: 14583)
Nếu giữ được tâm an lạc tự tại, khi gặp phải nghịch cảnh chướng duyên sẽ là bí quyết giúp bạn chế ngự không để các ác tính giận dữ và thù hận phát khởi.
(Xem: 13749)
Hận thù không thể khắc phục và diệt trừ bởi tâm thù hận. Một người đang tức giận, nếu bạn đáp trả họ bằng sự giận dữ, kết quả rất tai hại.
(Xem: 14069)
Nếu không hiểu rõ giá trị truyền thống của các tôn giáo bạn, thì chúng ta rất khó bày tỏ lòng kính trọng các tín ngưỡng khác biệt.
(Xem: 13773)
Tôi nghĩ là điều sai lầm khi chúng ta hy vọng rằng những vấn đề khó khăn hiện nay của chúng ta có thể giải quyết bằng tiền bạc hay quyền lợi vật chất.
(Xem: 13342)
Hiện nay nhân loại sống trên trái đất này, đang phải đối đầu với một vấn đề nan giải là bằng cách nào chúng ta có thể giúp đỡ mọi người sống có hạnh phúc.
(Xem: 13386)
Trong mọi tình huống có hại cho tinh thần, tình trạng có khả năng nguy hiểm và bệnh hoạn nhất là sự lo nghĩ trường kỳ.
(Xem: 13753)
Tồn tại qua bao nhiêu thế kỷ, ngày nay bánh xe Pháp của vua A Dục với một sứ mạng mới, đã gởi đến mọi quốc gia trên thế giới bức thông điệp hòa bình của Ấn độ ngàn xưa.
(Xem: 14197)
Đức Phật dạy rằng điều lành, nghĩa là các kết quả thiện phát sinh từ những nguyên nhân tốt; và kết quả xấu chỉ có thể dẫn đến từ các nguyên nhân bất thiện.
(Xem: 15017)
Người Tây Tạng vốn có tinh thần tôn trọng cá nhân khá cao, cho nên họ sẵn sàng chấp nhậntôn kính hết thảy mọi hình thức tín ngưỡngtôn giáo.
(Xem: 16248)
Trong lúc làm kẻ khác đau khổ, con người đã tự gây đau khổ cho chính mình. Ðó là điều mê lầm hoặc muốn lầm mê của con người. Vô minh là nguồn gốc của mọi tội ác.
(Xem: 14035)
Điều quan trọng nhất trong cuộc sống của con ngườitình thương. Thiếu tình thương, con người không thể có hạnh phúc chân thật.
(Xem: 15752)
Dr. Rajendra prasad (1884-1963), là một học giả và chính trị gia Ấn Ðố nổi tiếng.
(Xem: 14917)
Dưới đây là một câu chuyện thực, rất cảm động, xảy ra tại Nhật Bản nhiều năm trước đây.
(Xem: 12512)
Bình thản, bình tĩnh, thanh thản, thanh bình, yên lặng, trầm tĩnh, trầm lặng, dịu dàng, nhẹ nhàng, ông tự lặp đi lặp lại trong đầu và tìm cho ra hết tất cả những chữ đồng nghĩa với chữ “Ruhe”
(Xem: 13622)
Khi sống quay cuồng, mải chạy đuổi theo khát vọng, chúng ta vô tình bỏ quên những hạnh phúcchúng ta đang có, đến khi hạnh phúc mất đi...
(Xem: 17087)
Nếu như có thời gian, thì bạn nên đi đâu đó, lang thang qua những miền gió cát, thiên di về những nơi xa lơ, xa lắc nào đó.
(Xem: 14302)
Nhà văn Becsnaso đã từng nói:“ Trên thế giới có biết bao nhiêu kỳ quan đẹp đẽ, nhưng trái tim của người mẹ là kỳ quan vĩ đại nhất”.
(Xem: 14177)
Anh dừng lại tiệm bán hoa để gửi hoa tặng mẹ qua đường bưu điện. Mẹ anh sống cách chỗ anh khoảng 300km.
(Xem: 19630)
Con Bê khẻ mở mắt nhìn lên. Hai chân trước nó đưa ra tựa như muốn chắp lại. Trên khóe mắt đọng lại đôi dòng lệ nhỏ. Nó đang sám hối...
(Xem: 19810)
Bà Tú sung sướng đón nhận đạo pháp của bậc chân tu đạo hạnh với cõi lòng nhẹ nhàng, êm dịu như vừa hứng được ngọn gió mát lành...
(Xem: 18007)
Hình ảnh những bến đò, những sân ga thường gợi cho chúng ta sự linh động của đến, đi, chia tay và hội ngộ, khởi hành và điểm tới...
(Xem: 21640)
Ở cao nguyên Hùng Hoàng (Manosilā) có rất nhiều Tỳ-kheo quảng học đa văn và tiếng nói thì lớn như tiếng rống của sư tử.
(Xem: 20458)
Đồng hành không có nghĩa chỉ là đi với nhau mà còn phải nương tựa vào nhau, không phải chỉ tìm đến cái đích của chuyến đi mà còn chia sẻ với nhau trong chuyến đi.
(Xem: 23322)
Ngón tay của bậc đạo sư dùng để chỉ mặt trăng cho học trò, chứ không phải ngón tay là mặt trăng. Người học trò lại bám lấy ngón tay và cho ngón tay là mặt trăng.
(Xem: 22597)
Một hôm những chú sâu ăn chơi bất kể đối với những chiếc lá non, bất chợt lại có những chú chim sẻ xuất hiện làm cho những chú sâu khiếp đảm...
(Xem: 17208)
Nắng chiều vừa sụp tắt lúc tôi đặt chân đến chân đồi Mandalay huyễn hoặc. Trăng mùng 8 lên cao trên bầu trời trong vắt. Những bậc thềm có mái che...
(Xem: 16934)
Xã hội Ấn nói chung khá bình lặng, hiền hòa. Họ sống gần gũi với thiên nhiên và rất yêu mến thiên nhiên. Ở đây ta có thể bắt gặp công viên bất cứ nơi đâu.
(Xem: 19029)
Chuyến xe bắt đầu rời khỏi đô thị nhộn nhịp hướng về vùng cao nguyên bạc ngàn đồi núi, và điểm đến của tôi cũng không phải là quá xa, nhưng đã nhiều năm chúng tôi không gặp...
(Xem: 24096)
Với Sparky, việc học rất quan trọng nhưng cũng là điều không tưởng. Bởi nó (tiêu) tất cả các môn ở lớp 8. Nó thi rớt môn vật lý trong trường trung học...
(Xem: 21435)
Con trai tôi đang cẩn thận lau chùi mặt bếp lò, giọt nước mắt của nó hoà lẫn với nước lau cửa sổ rơi xuống bệ. Tôi nhìn quanh căn bếp tôi đã quá mệt mỏi không thể lau dọn nổi...
(Xem: 22453)
Có một cậu bé sống trong trại mồ côi từ nhỏ. Cậu bé luôn luôn ước mơ rằng mình có thể bay được như những chú chim.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant