Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Hạt cát dưới bước chân trần…

02 Tháng Giêng 201100:00(Xem: 13392)
Hạt cát dưới bước chân trần…


 
hoalinhthoai_1268984346_b4i7-content

Đoản khúc….

Em đẹp quá, màu thiên nhiên ảo hoá

từng vạch tim hằn vết khoảng mông lung

theo cơn gió, vũ điệu em say múa

đổ trong tâm, rừng lá bay dạt xa

 

có phải hương, khi trời không nắng rọi

lan hoang vu theo một kiếp làm người

mưa hay nắng, cũng là ngày tươi sáng

khi lòng trong, mây nhẹ, gót thong dong

 

bên cuộc đời, muôn sao trời vẫn đủ

quên tấm lòng nghèn nghẹn dấu tuổi thơ

em sẽ thấy không gian như nhỏ hẹp

phương trời cao, mây vẫn thở bao đời….

Gió thổi làm những chiếc lá lay động, làm nhánh cây, cành cây bâng khuâng, làm rừng xanh, đìu hiu xao xuyến. Con chim đang ngủ trong tổ giật mình thức giấc, buông tiếng hát líu lo, tung cánh vội bay ra khỏi nơi yên nghỉ. Cánh mây ngập ngừng trên cao, bay lững thững theo chiều gió. Những hương thơm của thiên nhiên say ngủ vội xoè hết từng mảnh tâm, chia sẻ đến muôn loài.

Ồ chỉ một cơn gió thoảng sao cả bầu trời xao động, sao chiếc áo tung rộng theo gió, sao tâm người xô bồ, vội bỏ đi đâu..

Những hạt cát cũng đồng hành theo tiếng gọi, cũng réo rắc lời ca, cũng vút cao lên tố chất đan thành những sợi tơ trời, dưới những phong ba. Âm thanh của gió, của cát, của hàng triệu triệu hạt cát, của gió rít, vi vút, gió ngả nghiêng của cuộc sống… theo suốt mỗi đời người.

Trong không gian bao la, gió đã bao lần thổi đến, Trong căn phòng đơn sơ, hoang liêu, gió cũng nhảy đập, kêu gào, gỏ nhịp của từng cửa. Trong cái thân còm cõi, mộc mạc, gió vẫn len lỏi vào tim, rung lên những âm thanh kỳ diệu, êm ái, làm mạch máu cuồng loang. Trong cái tâm thanh tịnh, gió vẫn không ngừng mời gọi, lang thang, chen lấn, dù tâm bất động, nhìn những diễn biến của gió, như người khán giả yêu đời, yêu tâm, yêu vạn vật…

tám ngọn gió là chất liệu nuôi dưỡng con người trong giả tạm, hiện hữu. Có những phản ngôn đi tìm thực tại trong tám ngọn gió để hình thành nên nhân cách con người- con người sống thực, trực tâm, hiện sinh trong từng giây phút, trên bước chân trần, nở hoa, kết nhụy.

Có những thời gian đã đi xa quá, bay cao trong khoảng mông lung của đất trời, nắm hư không, nắm vọng tưởng như những chất tố làm thành nhu liệu sống của bản thân, nhưng gió, cũng chính gió đã thổi qua, để là những mảnh vỡ, những hạt thủy tinh, rơi rụng xuống đời, làm thành những hạt cát.

Hạt cát của thời gian, hạt cát của tâm tưởng, hạt cát nhỏ nhoi chứa đựng cả bầu trời, vũ trụ. Hạt cát thành hình nên phương trời, kiêu sa trong cách gọi, vụng về trong bất hạnh, lủi thủi trong nhỏ nhoi, vươn mình, to lớn trong trực nhận, mở rộng cả không gian, cho ánh sáng chan hoà vào bóng tối, cho chân tâm có mặt….

có phải gió bay, làm ai cay mắt

hay hương thơm từng lớp đổ mưa sa

ngàn cánh mơ, sa rụng buổi hôm nào

trong tiếng gọi, vang lời lời êm nhỏ

 

dòng pháp nhũ, vắn dài nuôi tâm trẻ

nụ hoa xưa vẫn nở giữa sơn hà

trời và đất vẫn mang tâm tơ tưởng

ngọn nến hồng thắp giữa bóng đêm về

 

ta giật mình, khi ngàn sao thở nhẹ

nghe trong đời, từng vạt nắng bay xa

giữa đêm vỡ, khi đèn khêu ngọn bất

một trời tâm vẫn êm dịu thưở nào….

Cát là những hạt vi trần, là dấu nhỏ nhoi, là những nổ tung của hiện hữu, là bước đời phải đi qua. Bản thân, nội tại của hạt cát là những sớ tâm, gồm đủ năm uẩn: mắt tai mũi lưỡi thân ý … cát nhỏ nhoi dung chứa tất cả các pháp.

Có phải tâm em là vũ trụ

muôn ngằn dung chứa cả trời mây

Trăng sao, đại địa, bao cõi giới

sinh diệt, khởi nguồn mỗi giọt không ….

Ai mà không vướng cát trên cuộc đời, ai không bị cát làm ran rát bàn chân, làm rêm đau từng bước. Cát là phù thủy của cuộc sống, là ma quái thương yêu.. nhưng cũng là chất liệu nội kết quan trọng cho con người, làm cho con người từng bước thức tỉnh.

Những mộng tưởng làm người say, các thành công làm người bay bay trong giấc mộng, những giàu sang làm hân hoan, kiêu vọng; tuổi trẻ thanh xuân chối bỏ sự hình thành, tiến triển; sức khoẻ dồi dào nào biết đến sanh già bệnh chết.

Chỉ khi cát làm rộn ràng bước chân, chỉ khi cát bám vào tóc, chỉ khi cát làm cay mắt, chỉ khi cát nằm vào trong đáy tâm… có những cơn đau giật mình, thôi thúc, có những thức tỉnh chợt soi, có những nhận thức bừng tĩnh và cơn đau là phù du đưa ta đi về đến đích của cuộc sống, sống hiện sinh, sống trực diện..

Đã bao ngày qua, ai không là người chối bỏ cát, chối bỏ niềm đau, chối bỏ thực tại… để chạy rong ruổi theo cuộc đời, dưới mọi danh xưng, dưới mọi hình thức, mọi phương trời cố hữu như muốn sang đoạt cuộc nhân sinh, tìm những bung xung giả tạm xoa dịu, mong làm biến hoá bức thành của ngã. Ta có thể đạt được bản tâm nào đó, có thể chạy trốn những hạt cát thân yêu trong đời, có thể tạm quên một khoảng trời đẹp, hay ngủ say trong mê muội vong thân.

Chối bỏ hạt cát, lãng quên nội kết, tìm quên niềm đau… ta sẽ được gì, ta có gì trong cuộc sống vô thường. Một chút yên lành cũng là mộng mị, một vài an ổn cũng là niềm đau, một xé tâm bùng vỡ không thôi vẫn là thoang thoảng bước chân đi tìm….Mất dấu chân dính cát, ta tìm ta nơi đâu? Có phải từ cát thấy ta, từ ta nhìn ra cát, từ những vẩn đục của tâm, thành hình nên bầu trời quang đãng.. Đám mây rời xa cuối trời, biệt dấu… còn lại là không gian bao la…

Theo dấu chân đức Phật, chợt lắng nghe lời của tâm: “Con hãy là hải đảo của chính con..”. Hình ảnh của Bồ tát Quán thế Âm chợt có mặt khi những mông lung của tâm vấn hỏi, khi niềm đau dâng lên, những băn khoăn thúc giục..…

“Trong gương soi tỏ bao phiền não

hỷ nộ lộ hình, rõ sắc không

quay về sống với tâm Bát nhã

cam lồ dịu ngọt tưới mê tâm *

- Nam mô thanh tịnh bình thùy dương liễu, Quán Âm Như Lai, cam lộ sái tâm nguyện..

Hình ảnh của Ngài đẹp quá, một bức tranh đơn sơ, mộc mạc, nhưng dung chứa sức sống của một trời đại nguyện. Người con Phật, những người đi tìm hạt cát dưới bước chân là những người đi theo Ngài, sống với Ngài như tiếng gọi thân thương của vùng tâm thanh tịnh, có mặt, hằng hữu, bất sanh bất diệt mà bao đời đã vô tình chạy rong ruổi, quên lãng, xa vời. Ngài có mặt trong thực tại, không phải trên tầng mây, không phải ngoài không gian xa vời vợi, không phải ẩn hiện mơ màng, nhưng Ngài là đây, trong tâm bừng tĩnh cơn mê.

Nước của bình thanh tịnh đến từ tâm, được nhành dương liễu đem nước trong, thanh lương, vung rải. tưới tẩm để tâm lắng dịu, cho đời xoá bất hạnh, chuyển hoá khổ đau. Phải quán chiếu lại lòng mình, đem chiếc bình tâm rửa sạch, lắng đi vọng niệm, để bao nhiêu nội kết trở thành chất đề hồ, cam lồ cho tâm, cho cuộc đời.

Đó không phải là bước nhảy chập chùng xa vời, không phải rong ruổi chạy bắt, không là hoang liêu cho tâm trong huyền ảo, mơ màng…nhưng là sống thực, trực diện, với cái tâm của bồ đề.

Bắt trẻ đồng xanh với những bước chân nô nức, tiếng cười giòn giã, với cánh diều bay cao, với lòng trong sáng, mắt hồn nhiên, nụ cười hoá Phật, thấy lại mình như đứa bé thơ trong vắt tâm tình….

Bồ tát là tâm bồ đề, con người hãy mang tâm bồ đề nầy cho tâm, cho cuộc đời, biến nội kết thành chất liệu thương yêu, giải thoát..

Bao năm qua, ta đi, ta tìm, ta bay nhảy...qua biết bao nhiêu là từng cây số, qua biết bao nhiêu là chạy theo đuổi các vọng tưởng, ta tưởng là ta đầy đủ trong tri thức, trong kiến thức, trong học vấn, giàu sang, danh vọng..ta cứ tưởng là ta là tất cả, là niềm đau nổi khổ của người nầy hay người khác, nhưng ta lại quên tâm bồ dề của và chính ta…

Một vị Thầy đã nói với tôi rằng:”Thân tôi từng đau đớn, cơ thể tôi từng rã rời do tuổi đời, thời gian chồng chất. Tâm tôi thường bị ru ngủ trong bất hạnh, vì chúng tiếp xúc với cảnh đời, bởi vì…..nhiều lý do, mờ pháp. Tôi đã dùng xoa bóp, thuốc thang cho thân, cho cơ thể để cho dịu cơn đau sinh vật lý. Tôi đã từng bay đi mọi phương hướng, từng dùng mọi điều kiện, mọi giới thiệu, mọi phương pháp để làm xoa dịu tâm.. Nhưng lại vô vọng và càng tăng thêm đau khổ, bế tắc, suy nhuợc, chán nản..

Với giáo lý của đạo Phật thật là phương thuốc kỳ diệu, nên khi quán chiếu lại, nhìn lại, thấy rõ, trực diện… Mọi chạy trốn đều không có kết quả, chỉ để lại nghiệp và chất chồng thêm lực của nghiệp..

Tôi quay về với tôi, và thấy rằng… chỉ có nước từ bitrí tuệ của tự tâm mới rửa sạch khổ đau, chỉ có tâm bồ đề mới chuyển hoá được nghiệp, dòng sanh tử bất hạnh và tôi đã áp dụng. Tôi đã chuyển phương pháp, không phải ở nơi đâu, mà trong căn phòng giản dị, xô bò đồ đạc, bừa bải sách vở chứa kiến thức … và trong cái tâm chân chất nầy, dùng đôi tay của mình xoa dịu những chỗ đau bằng niềm thương yêu, bảo bọc, chia sẻ, không cần gấp gáp, vội vàng, mạnh bạo… vì những khổ đau, bất hạnh nầy không đến từ bên ngoài, mà tự trong tâm.

Cho nên, phải được dùng bằng cái tâm thực sự của lòng thương, của từ bi, tỉnh thức, tâm bồ đề và kết quả là thân khoẻ, tâm an, trí mở…Thật là đơn giản, thật là kỳ diệu, mà bấy lâu nay, hiểu mà không biết, học mà đi tìm ngoài, đi xa muôn trùng vạn dậm… và nghĩ là mình cao thượng, biết nhiều, cao sang, quí phái, nhưng đã lầm rồi..”

Đạo Phật rất đơn giản, ngay bây giờ và ở nơi đây. Đừng cầu kỳ để biến đạo Phật là ở một nơi chốn nào đó, dù là thành thị, núi cao, biển dài, sông rộng, vì như thế là làm hoang phí tâm lực, suy yếu nguồn tâm, chia trí chia tâm, chia cách cuộc đời thực. Đừng ham hố đi tìm Phật ở khắp mọi nơi, chạy trốn thực tại, cho là bởi, vì và do đó mà mình mang nhiều năng lượng tâm linh…. trong khi, thực ra Tuệ giác sẽ có mặt khi dừng lại. Hãy đem tâm trở về thân, hãy trở về với chính mình như lời của Ngài Đại Thế Chí trong kinh Lăng Nghiêm:

Phật thương nhớ con như người mẹ thương nhớ con và nếu con cũng thương nhớ Phật, thì mới dung thông..”

(Thập phương Như lai mẫn niệm chúng sanh như mẫu ức tử, nhược tử đào thệ, tuy ức hà vi. Tử nhược ức mẫu, như mẫu ức thời, mẫu tử lịch sinh, bất tương vi viễn. Nhược chúng sanh tâm ức Phật niệm Phật, hiện tiền đương lai, tất định kiến Phật…)

Chúng ta không nhớ Phật của chính mình, không nhớ đến sự gần kề, nơi đây, mà chỉ vong thân, vọng ngoại, thì thân sẽ không khoẻ, tâm sẽ không an.. Chúng ta có thể sẽ đạt nhiều sự hiểu biết bao la, có thêm những tri kiến, những bồi đắp cho cuộc đời, nhưng trái lại, đó cũng là con đường làm cho ta lại quên từ bi, trí tuệ và tâm bồ đề đem nguyện lớn cho chính mình, phải không?

Hãy ôm ấp hạt cát, hãy chia sẻ với hạt cát, hãy thương yêu hạt cát đang làm chúng ta khó chịu dưới chân. Những sớ tấm của hạt cát dù vậy cũng chứa đủ cả pháp giới, cả năm uẩn, cả tham sân si… nếu không mang tâm bồ đề, tâm từ bi trí tuệ để chia sẻ, vuốt lại mảnh tâm, có phải vô hình chúng ta đang đóng góp vào những mê vọng của tâm, bóp nát tâm trong vọng tưởng đảo điên, bay nhảy….

Khi đang viết đây, thì vừa được tin tượng Phật Ngọc Hoà Bình cho Thế giới về tới Chùa Việt Nam, dù là còn đang trong thùng bảo vệ tránh mọi hư hại, nhưng lòng tôi chợt dâng lên niềm vui khôn tả. Những giá trị tâm linh như đánh thức, sóng biển Hải Triều Âm lại thêm một lần xoá bỏ bóng tối vô minh, những oan khiên quả báo của bao đời như chợt mở rộng theo bước đi, tấm lòng của những người con Phật.

- Cầu xin cho tâm người mở rộng, hướng đến nhau trong tinh thần chia sẻ, thương yêu.

- Cầu xin cho hận thù vắng mặt, tình yêu thương như trăm hoa nở rộ, nhân lên trên cuộc đời nhiều khổ đau, bất hạnh nầy.

- Cầu xin cho Hoà bình có mặt để đời bớt nổi khổ niềm đau, tránh bao sự mất mát sanh mạng, tài nguyên thiên nhiên.

- Cầu xin mọi người hãy trở về với chính mình để đem những chất liệu thương yêu cho cuộc đời, xã hội..

Với một tấm lòng chân chất, dù là học hạnh đều thiếu kém, lời văn tiếng nói thô kệch, ý tưởng quê mùa, rỗng….nhưng vì là người con Phật được dạy rằng “Những gì có được cần phải chia sẻ với cuộc đời, đi với một tấm lòng dung dị, chất phác và tâm bồ đề”. Nghĩ đến lời đó làm kim chỉ nam để bước đi, nên với lời văn vụng về nầy, ghi lại những gì được góp nhặt từ trong tâm vừa mở…. xin được kính chia sẻ đến mọi người- dù là có được đồng ý hay không, cũng kính mong nhận nơi đây như niềm vui, lòng hoan hỷý muốn chia sẻ như một tấm lòng kính dâng đến.

Thành kính cám ơn và chia sẻ..

Ngày tượng Phật Ngọc cho Hoà Bình Thế Giới vừa về tới Chùa Việt Nam.

Viết xong lúc 6:03 pm .

Ngày 17.03.2010

(mùng 2 tháng 2 Canh dần )

Cư sĩ Liên Hoa

 

___________________________

*Trích trong Thi kệ “12 Lời Nguyện Bồ tát Quán thế Âm” do Cư sĩ Liên hoa viết…



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 10623)
Chúng ta ai cũng biết sân hậnđau khổ vì nó áp lực chúng ta phải giải tỏa những mối đe dọa bằng mọi giá.
(Xem: 10587)
Đức Phật thường ví mình như một vị y sĩ, và Đạo Pháp là phương thuốc Ngài dùng để chữa bệnh.
(Xem: 9672)
"Tu là quá trình: quán chiếu nội tâm, làm triệt tiêu bản ngãchuyển hóa nghiệp lực của mình” đây là ba điều kiện tiên quyết, cốt yếu và tinh túy nhất, trong phận sự người tu.
(Xem: 9523)
Họa hay phước không phải do ngày tháng xấu, tốt tạo ra; họa hay phước là do nhân quả mà có
(Xem: 10457)
Tất cả mọi sự sống ở trên đời này từ khổ đau cho đến hạnh phúc của thế gian cũng đều từ cái ta mà ra.
(Xem: 9944)
Không làm điều ác; không chán nản, không bỏ cuộc, kiên trì và nhẫn nại quyết làm xong việc lành mới thôi; chính là hai “tướng mạo” của người trí.
(Xem: 9419)
Con ngườisinh lão bệnh tử, đó là quy luật vĩnh hằng; cũng như trái đất có thành trụ hoại không.
(Xem: 10861)
Người ta vẫn thường hay nói nghèo là khổ, nghèo khổ, chứ ít ai nói giàu khổ cả.
(Xem: 10340)
Khi tập ngồi thiền, ban đầu cần phải sổ tức (đếm hơi thở). Thời gian sau thuần thục rồi đến tùy tức, sau đó tri vọng, biết là chơn tâm…
(Xem: 9902)
Chúng ta là người tu thiền, trước tiên phải hiểu thiền là gì một cách căn bản, sau đó ứng dụng công phu mới không bị sai lệch.
(Xem: 11355)
Khi sống con người hay lãng phí thời gian làm những việc vô nghĩa, bởi lòng tham lam, ích kỷ của chính mình, tích chứa tiền bạc của cải nhưng không giúp gì cho ai?
(Xem: 18969)
Trăm năm trong cõi người ta tuy có tới ba vạn sáu ngàn ngày nhưng thật là ngắn ngủi. Càng ngắn ngủi hơn vì mấy ai sống tới trăm năm.
(Xem: 9740)
Được làm người là một phúc duyên to lớn như vậy nên Đức Phật khuyên nhắc mọi người cần phải được trân trọng và vận dụng cái phúc duyên may mắn ấy để tu tập
(Xem: 9027)
Kế thừa gia tài Chánh pháp của Phật và thầy tổ để ứng dụng tu tập, hoằng truyền giáo pháp là việc cần làm.
(Xem: 9595)
Chúng ta nghe khá nhiều về việc phải tu tập hạnh từ bi nhưng mình cứ loay hoay mãi không biết bắt đầu từ đâu!
(Xem: 9047)
Không tranh giành, tranh cãi, tranh luận, tranh chấp, tranh chiến, tranh đoạt, tranh đua; không tranh danh, tranh lợi, tranh tài, tranh công, tranh thế, tranh quyền…
(Xem: 9420)
Hơn hai ngàn năm trăm năm trước, Tu Bồ Đề kính cẩn đặt câu hỏi với Phật: “...Làm thế nào để an trụ tâm, làm thế nào để hàng phục tâm?”
(Xem: 9113)
Người xưa nói: “Cảnh cùng khốn phải chăng là trường thí nghiệm về nhân cách con người? Phải chăng, cùng khốn hay không cùng khốn là do hoàn cảnh.
(Xem: 9776)
Giáo lý nhà Phật nói rằng nếu ngôi nhà của tôi đẹp đẽ, ấm cúng, nhiều năng lượng, chắc chắn tôi sẽ khỏe mạnh và có bình an, nhất định tôi hạnh phúcmãn nguyện.
(Xem: 10605)
Nếu chúng ta suy ngẫm về cái chết từ trong tim ta, điều nầy có thể mang lại cho chúng ta một cái nhìn làm phong phú thêm cho cuộc sống, và cho các mối quan hệ...
(Xem: 9489)
Kinh Hoa Nghiêm chỉ dạy về pháp giới vô ngại, cho nên, ngoài những pháp quán có trong những kinh khác, đặc trưng của kinh Hoa Nghiêm là nói về ba pháp quán vô ngại.
(Xem: 10058)
Không có tự ngã nào khác hơn là phức hợp của tâm thứcthân thể bởi vì Tách rời khỏi phức hợp tâm-thân, khái niệm của nó không tồn tại.
(Xem: 10471)
Phật pháp đồi với chúng ta là một kho báu vô tận , cung cấp những chân giá trị để hướng dẫn con người có một cuộc sống tốt đẹp và hiền thiện cho chính mình .
(Xem: 9650)
Muốn chuyển hóa căn bệnh sân hận, ta phải thực tập hạnh kham nhẫn, nghĩa là nhịn chịu những điều không vừa ý, trái lòng như...
(Xem: 11002)
Cơ thể chúng ta biến đổi. Nói chung, ngay cả tinh thần hay thiền định cũng không cản nổi việc biến đổi.
(Xem: 10383)
Thế tôn thật sự là vị đã đoạn trừ nhiều khổ pháp cho chúng ta . Thế Tôn thật sự là vị đã mang lại nhiều lạc pháp cho chúng ta .
(Xem: 9555)
nhân quả nghiệp báo giúp cho con ngườitinh thần trách nhiệm, sáng suốt, biết lựa chọn nhân tốt để làm và tránh xa nhân xấu ác.
(Xem: 10725)
Người tu là người đi tìm hạnh phúc chân thật, hạnh phúc này chỉ có khi tâm không còn bám víu, dính mắc, thèm khát mọi sự vật trên đời này.
(Xem: 12798)
Một Phật tử khôn khéo là biết học tập những gì nên học tập, không làm theo những điều chưa tốt chưa hay. Cứ theo Phật theo Pháp hành trì, vững chải mà tiến lên.
(Xem: 10462)
Có những thứ bạn nghĩ mình muốn, nhưng có thể là những thứ bạn không cần. Vì bản chất tham lam nên đôi khi mình thèm muốn rất nhiều thứ mới thỏa mãn được bản ngã của mình.
(Xem: 10322)
Tất cả cũng tàn phai Chỉ tình thương ở lại Những gì trao hôm nay Sẽ theo nhau mãi mãi.
(Xem: 13543)
Hàng người dài bất tận, im lặng, chăm chú nhìn vào ngọn nến cầm trên tay và theo dõi từng bước chân, đi tới, đi tới mãi…, dưới bầu trời đêm vắng lặng...
(Xem: 10872)
Nghĩ đến các cảnh tượng khổ đau mà chúng sinh đang phải gánh chịu là một phương pháp giúp mình thiền định về lòng từ bi.
(Xem: 10174)
Khi tâm tư lạc lõng Hãy quay lại chính mình Nương tựa vào hơi thở Chốn nghỉ ngơi an bình
(Xem: 9197)
Tôi nói đến việc đạt đến đời sống hạnh phúc như thế nào trong phạm vi thế tục. Tôi thật vui mừng có cơ hội để nói chuyện với nhiều người ở đây.
(Xem: 10376)
Tu là nghệ thuật giúp mình chuyển khổ đau thành hạnh phúc, khi hạnh phúc trở thành khổ đau thì mình có thể chuyển nó thành hạnh phúc trở lại.
(Xem: 10771)
Phật ở khắp nơi. Trên chùa có Phật, nhà ta cũng có Phật. Trong trái tim của mỗi người con đều có Phật. ta cứ làm theo lời phật dạy sẽ thành con nhà Phật,
(Xem: 18190)
Trong đời ác năm trược, con nguyện xin vào trước; Nếu có một chúng sanh nào chưa thành Phật; Thì con sẽ không vào Niết Bàn.
(Xem: 11081)
Cũng giống như bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc sống, điều quan trọng không phải là bạn giàu, hoặc nghèo, bạn khỏe mạnh, hoặc ốm đau,,,
(Xem: 10966)
Đây không phải chỉ là một sự tán dương ca ngợi, mà còn là những điều trân quý, người đời sau cần giữ gìn truyền tụng, nếu chúng ta hiểu rõ nghĩa của những chữ “ẩm thủy tư nguyên” là gì.
(Xem: 11016)
Thế Tôn dạy người tu “chuyên cần niệm Chết”, vì chết là một sự thật, ai cũng đang và sẽ chết!
(Xem: 11958)
Có bao nhiêu người trong chúng ta, khi gặp chuyện gì xảy ra không như ý muốn, thì điều đầu tiên nhất, là kiếm cớ đổ tội cho người khác, cho hoàn cảnh
(Xem: 12488)
Quán Âm hay Quán Thế Âm là tên gọi của một vị Bồ Tát nổi tiếng trong hệ thống Phật giáo Bắc Truyền (vẫn được thậm xưng là Đại Thừa) khắp các xứ Trung Hoa, Hàn quốc, Nhật Bản, Tây Tạng, Mông Cổ và cả Việt Nam.
(Xem: 18064)
Nghiệp như cái bóng theo hình, một ngày chưa chứng thánh quả A La Hán thì cho dù trên trời, dưới đất, trong hư không nó đều bám theo. Nghiệp quả thật ghê gớm.
(Xem: 12065)
Công cuộc giáo hoá độ sanh của Đức Phật thành tựu viên mãn chính nhờ Ngài tu tập Tứ vô lượng tâm đạt đến vô lượng.
(Xem: 10131)
Đạo Pháp (Dhamma) cũng tương tự với ngành Y Khoa. Bạn có thể nhận thấy điều đó qua cách giảng dạy của Đức Phật.
(Xem: 9683)
Về ý nghĩa tùy duyên, thì đây là một chỗ sống, không phải là chỗ lý luận hay chỗ bắt chước, bởi vì khi chúng ta bắt chước thì nó không còn là tùy duyên nữa.
(Xem: 14866)
Tùy duyên bất biến nghĩa là tùy theo cơ duyên mà duyên với ngàn sai vạn biệt, nhưng bản thể của nó vẫn không thay đổi.
(Xem: 9785)
Đạo Phật đặc biệt hướng dẫn hành giả phải giác ngộ, không nên tin một cách mù quáng. Thông hiểu lời Phật dạy, áp dụng trong cuộc sống đạt được lợi lạc, đó là biết tu.
(Xem: 8858)
Trong đạo Phật ta phải biết dứt ác, làm lành bằng cách sửa saichuyển hoá những tâm niệm tham lam, ích kỷ, oán hờn, nóng giận, ngu si, tối tăm, ganh ghét, tật đố thành vô lượng trí tuệtừ bi.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant