Tu đạo hay hành đạo là tu lục độvạn hành, giữ tam quy, ngũ giới, lấy giới luật làm thầy, lấy kinh sách làm tông chỉ, lấy tâm làm trực ngộ, lấy giáo hóa làm hành pháp, lấy thân khẩu ý làm tam tự kinh, lấy giới định huệ làm giải thoát. Trong đó con đường tâm là con đườngdiệt khổ. Vì khổ cũng từ tâm sinh ra, cũng là do tâm mà diệt. Khi khổ hết tự có an lành, hạnh phúc, vui vẻ. Tuy vậy sự khổ diệt hay sinh cũng chỉ là khổ vô thường. Khổ thật không phải khổ vì nó cũng chỉ là giả hợpgiả danh, là cảm nhận mà ra thông qua lục giác tiếp xúclục trần sinh ra lục thức mà từ đó có hỷ, nộ, ai, ái, ố, cụ, dục (mừng, giận, buồn, yêu, ghét, sợ, ham muốn) là thất tình của thế gian. Khổ không do bên ngoài sinh mà từ tâm sinh, tâm sinh ra vạn pháp khổ, cũng sinh ra muôn pháp lành. Tâm bám chấp vào hư vọng nơi trần thế liền có khổ hiện, tâm buông xả thì có sự an lành tĩnh tại, tâm lại sinh ra vô số nhân lành của thiện pháp. Tu đạo là làm sao hướng thiện, hành thiện, an vui, tĩnh tại giải thoát mọi buộc ràng nơi tâm từ đó đưa tâm mình về bổn nguyên thanh tịnh trong hư khôngpháp giới, tâm là chủ, tâm tạo tác nên muốn làm chủ được tâm thì cần có giác để biết, có huệ để hiểu mà từ đó sống đúng với bản tâmthanh tịnh của mình.
Trong cuộc đời có bao lần vấp ngã, bao lần nước mắt lệ rơi, bao lần nuốt hận đẳng cay, bao lần than khóc ai oán, bao lần khổ cực trầm luân, bao lần phóng túng niệm suy, bao lần làm ác bất thiện...nhưng chung quy bởi do tâm sinh diệt điều khiển và bị che đậy bởi vô minh tối ám đi trí huệsáng tỏ trong tâm, khi mây mờ che phủ tan của vô minh không còn thì ánh sánh của đạo pháp, của giác ngộ, của an lành, của vị tha, của hạnh phúc và bình an, giải thoáthiện tiền. Nên tu là dùng trí huệ để tu, hành là dùng tâm để hành, giải thoát là ở nơi tự thân, và niết bàn là niết bàn trong tâm.
Trong cuộc đờivô thường sớm còn tối mất, không biết khi nào ta sẽ đi, hay đối diện với những bất trắc của cuộc đời như già, bệnh, chết, khổ công danh, buồn tình cảm, thiếu vật chất, sở nguyện không thành, oán tăng hội khổ, ái biệt ly khổ...đến bởi quy luật nghiệp số, bởi nhân quảnghiệp báo, bởi vận hạn định quy, bởi số mệnh an bài cũng do nhân tạo tác đời trước hay quá khứ mà chiêu cảmhiện tại hung hay lành. Hãy cho đi khi còn có thể, cho đi là cho đi sự an vui, cho đi nụ cười, cho đi sự quan tâm, cho đi sự yêu thương, cho đi sự nhân nghĩa, cho đi sự tâm lành, cho đi niềm ước vọng để cuộc đời thắp sáng sự yêu thương và hạnh phúc, an lành trong cõi đời vô thương của trần thế.
Hạnh phúc là cho đi, bình an tới do tâm buông xả, và bình tâm là tĩnh lặng nơi cõi lòng, bình là bên ngoài không động bởi trần cảnh, an là bên trong yên tĩnh cõi tâm. Hãy mỉm cười nhìn cuộc đời dẫu có còn bao nhiêu cay đắng và khổ đau, vì ta còn hiện hữu trong giờ phút này là phút giây hiện tại trân quý của cuộc đời. Mỗi sự sống, mỗi mạng sống đều trân quý, hãy trân quý bản thân cũng như trân quý yêu thươngmọi ngườixung quanh, vạn vật muôn loài. Tình yêu cho đi muôn nơi là sẽ nhận được lại một tâm hồn rộng lớn, và tâm càng rộng lớn thì đạo càng cao cả anh minh. Bình tâm và hãy bình tâm, mỉm cười nhẹ nhìn cuộc đời, và thấy ta chỉ còn là chiếc bónghư ảo nơi trần thế.
Cây phong đầu ngõ đã dần dần chuyển sắc lá. Lá vàng chen lá xanh. Lác đác vài chiếc lá phong chỉ mới úa vàng đã rơi quanh gốc, không theo tiến trình sinh trụ hoại diệt của thiên nhiên.
Các vị thiền sưtu tập theo pháp Phật khẳng định rằng tuy tâm không có hình dáng nhưng chúng ta có thể phân biệt được lúc nào tâm khỏe mạnh và lúc nào tâm bệnh hoạn.
Buông bỏ tất cả để tu hành vốn không bị xem là ích kỷ, thậm chí đó là cao thượng nhưng rũ bỏ trách nhiệm trước một thực trạng gia đìnhngổn ngang là không thể chấp nhận, đáng bị phê phán.
Một nhóm sinh viên đến chùa để tìm hiểu về đạo Phật và kiến trúc chùa nhằm phục vụ cho chương trình học. Có một em tự giới thiệu mình là tín đồ của đạo Thiên Chúa.
Đời người như một giấc chiêm bao, sinh-lão-bệnh-tử là điều hiển nhiên không ai tránh khỏi, cuối con đường bóng xế ngả chiều ta rời bỏ nơi đây với bàn tay không.
Duyên khởi cho bài viết này là từ một bản tin BBC News có nhan đề “Thiền định chánh niệm có thể khiến con người xấu tính đi?”— và từ một số cuộc nghiên cứu khác đã giúp chúng ta có cái nhìn đa diện hơn về Thiền chánh niệm, một pháp môn nhà Phật đang thịnh hành khắp thế giới.
Mặt trời khi xuất hiện là rạng rỡ, bừng sáng, dứt khoát xóa tan bóng tối để chiếm lĩnh cả không gian của thiên địa càn khôn. Mặt trăng thì không như vậy.
Từ cạnh tranhsinh tồn giữa các loài sinh vật, cho đếnmâu thuẫnxã hội, hận thùtranh chấp, là những nét đặc trưng trong lịch sửtiến hóa, không chỉ riêng loài người.
Hơn nửa đời người, hay cả cuộc đời, nếm đủ đắng cay buồn tủi, niềm vui thì khiêm tốn, nỗi buồn quá mênh mông. Chòng chành theo con thuyền thân phận, lúc tàn khoảnh khắc theo cổ máy thời gian, nhìn lại trong rêu phong tĩnh lặng, trên khuôn mặt nhiều nếp chập chùng của ưu phiền, mới hiểu rằng “Ta có đại hoạn do ta có thân. Nếu ta không thân sao có đại hoạn”.
Khi mà vật chấtchi phối cuộc sống, khi mà kinh tế làm chủ đạo nồng cốt kiến trúc xã hội, đạo đứctruyền thống dân tộc và nhân cách con ngườitrở thành thứ yếu.
Ngày nay, thiền định không những được biết đến qua tên tuổi các vị Thiền sư, qua những công án thiền, mà còn thực sự đi sâu vào đời sốngtu tậpnội tâm của mỗi người.
Khi tu hành được một thời gian, có người thì ngày càng tăng trưởngđạo lực, Giới - Định - Tuệ thêm lớn nhưng ngược lại có người thì suy giảm, thối thất.
Quán niệm về nhân duyên hình thành đời sốngchúng ta, hình thành con ngườixã hội, hình thành đất nước, và hình thành thế gian. Tất cả cuộc hình thành này đều từ nhân duyên.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.