Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Trên chuyến tàu về quê

11 Tháng Hai 201100:00(Xem: 17815)
Trên chuyến tàu về quê


Tàu ra khỏi thành phố, trả lại phía sau phố thị sầm uất, đầy bon chen và bụi bặm. Hải trút một hơi thở dài, cảm xúc mơ màng, không rõ đang buồn hay đang vui. Vậy là sau bốn năm lăn lộn ở chốn phố thị phồn hoa này, cuối cùng thì Hải cũng đã trở về quê, một chuyến về ngoài dự kiến. Nếu như không bị mất việc thì chắc Hải chưa về quê vào lúc này. Hải ngả đầu vào ghế, mắt nhắm nghiền lại, đầu óc nghĩ ngợi mong lung. Bốn năm bươn chải nơi xứ người, bây giờ anh trở về quê với số tiền ít ỏi này đây. Nhưng với một người công nhân bình thường như Hải thì có thể nào kiếm nhiều hơn được. Hải cảm thầy hổ thẹn là không kiếm được nhiều tiền hơn để giúp gia đình, nhưng biết phải làm sao đây.

Trong suốt những năm tháng xa quê vào trong này làm, Hải cố thắt lưng buộc bụng; không dám ăn xài, không dám tham gia một cuộc đi chơi nào, không dám vào quán cà phê, không dám rượu chè trà thuốc… và không cả kết giao bạn bè. Suốt bốn năm qua, anh sống lầm lũi, đơn độc, một lối sống mà trước đây khi còn ở nhà anh không bao giờ có. Suốt ngày làm ở công ty, tối đến trở về khu nhà trọ, ở đâu anh cũng như rơi lạc vào một xứ sở xa lạ. Những tranh giành hơn thua, những cuộc chè chén bài bạc mà anh phải chứng kiến hàng ngày đã làm cho anh buồn chán, ngày càng muốn xa lánh mọi người, và tầm hồn trở nên xơ cứng. Có những đêm anh lang thang một mình, thẫn thờ như người mất trí, và ngôi chùa gần nơi anh ở là điểm nương tựa duy nhất cho những bước chân rã rời của anh. Trước đây, khi còn đi sinh hoạt Gia đình Phật tử ở quê, anh thấy ngôi chùa bình thường quá; mỗi chủ nhật đến chùa sinh hoạt một lần, có khi buồn chẳng muốn đi. Còn trong những ngày tha phương đơn độc này, anh thấy ngôi chùa mới thật ý nghĩa với anh làm sao...

Tiếng nói cười ồn ào của hai cô sinh viên phía trước đã đánh thức Hải trở về với thực tại. Anh thấy buồn cười là từ lúc bước lên tàu đến giờ anh chưa hề mở mắt để nhìn những người xung quanh. Hai cô gái ngồi hàng ghế trước, anh nghĩ là những sinh viên ngành ngoại ngữ thuộc diện con nhà giàu. Nhìn cách ăn bận thời thượng sang trọng, điện thoại di động hàng xịn luôn miệng í ới, nửa tiếng Anh nửa tiếng Việt pha tạp nên anh đoán chừng thế. Hàng ghế phía sau lưng anh là hai người đàn ông trung niên, có dáng dấp của những người lao động chân tay, nét mặt nhăn nhó và hằn học. Hàng ghế dãy bên kia là một nhà sư luống tuổi, ngồi cận là một gã đàn ông luôn miệng ngáp dài. Phía hàng ghế trên là một cặp người Tây, một nam một nữ, trông lịch sự và ít lời... Còn ngồi bên cạnh anh là một bà lão, khuôn mặt hiền từ nhưng thoáng nét lo âu. Hải quan sát một vòng rồi lại nhắm nghiền mắt, lát sau anh quay sang bà lão ngồi bên và hỏi:

- Bà về đâu ạ?

- Bà về Đà Nẵng.

- Chắc bà vào Sài Gòn thăm người thân?

- Con gái bà ở trong này, nó bệnh nên bà vào nuôi.

Câu chuyện bị cắt ngang khi nhân viên phục vụ đẩy xe cơm tới. Anh này lần lượt phát cơm cho từng người. Đến chỗ nhà sư, anh ta đưa phần cơm chay và nói một cách lấy lệ:

- Nhà chùa dùng tạm, trên tàu không phục vụ cơm chay chu đáo được.

Nhà sư đỡ lấy phần cơm, mỉm cười thay cho lời cám ơn. Phía sau lưng Hải, gã đàn ông văng tục rồi châm chọc. Anh ta nói không lớn, nhưng cũng đủ cho những người xung quanh nghe:

- ..., cứ đưa quách một hợp cơm mặn đi, bày đặt chay trai, về chùa mấy ông ăn tới gì nữa là...

Bà lão ngồi gần Hải nghe vậy, không kiềm chế được, quay mặt lại nói:

- Này chú, người ta tu hành, chú nói vậy mà không sợ tội à.

- Tội vạ gì... mà tôi có nói gì bà đâu mà bà lên tiếng cơ chứ. Lắm chuyện.

Bà lão định đáp lại, nhưng Hải ngăn không cho bà nói. Anh không muốn sự việc ồn ào lên một cách không cần thiết. Rồi anh kín đáo nhìn sang phía nhà sư. Nhà sư mở hộp cơm và bình thản ăn. Anh không biết là lúc nãy nhà sưnghe lời nói của người đàn ông kia hay không, nhưng chắc là nghe, vì khoảng cách giữa nhà sư và người đàn ông không xa hơn bao nhiêu so với chỗ của anh. Phía bên cạnh nhà sư, gã đàn ông thì vừa ăn vừa hì hà ực bia một cách vô tư. Anh cảm thấy khó chịu, quay mặt nhìn qua cửa sổ. Bà lão bảo:

- Ăn thôi cháu.

Anh dạ và bắt đầu lột nắp các hộp thức ăn. Tự dưng anh cảm thấy buồn và khó chịu, như thể bản thân anh vừa mới bị ai đó xúc phạm...

Tàu đến gha. Gã đàn ông ngồi cận nhà sư xuống tàu. Hải thở dài nhẹ nhỏm, nghĩ rằng nhà sư chắc sẽ dễ chịu hơn khi không còn gã kia ngồi cận nữa. Hai phút sau, một phụ nữ trung niên lên thế chỗ. Qua cách trang điểm và ăn mặc, anh đoán chừng người này là một nghệ sĩ, nhưng với cách đi đứng và lối ăn nói thì anh lại đoán bà ta là một người bán hàng ở chợ. Bà này vừa mới ngồi xuống đã vội lôi gói quà trong túi xách ra ăn, hết thứ này sang thứ khác một cách tự nhiên. Người đàn ông sau lưng anh lại nhìn sang phía nhà sư rồi hi hí cười một cách khoái chí. Hải cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn quay lại nói với gã một vài câu nhưng rồi lại thôi...

Tàu đến ga Đà Nẵng. Hải xách giúp hành lý cho bà lão và tiễn bà xuống sân ga. Bà lão nhìn anh mỉm cười, khuôn mặt nhân hậu biểu lộ sự xúc động. Anh chào bà và bước lên tàu quay lại chỗ ngồi. Thế chỗ bà lão lúc này là một cô gái. Cô gái nhìn anh, cười và gật đầu chào một cách điệu nghệ. Anh gật đầu chào lại và ngồi xuống. Phía hàng ghế trên, hai cô sinh viên vẫn cái trò bấm điện thoại và cười giỡn. Bên kia, nhà sư vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc anh mới gặp trên tàu: không buồn không vui, nét mặt bình thản, mắt khép nhẹ, hai tay vòng ở trước ngực. Bên cạnh, người phụ nữ mà anh không thể đoán ra nghề nghiệp thì đang ngả người ngủ.

Tàu lại chuyển bánh. Hải dán mắt ra cửa và nghĩ ngợi mong lung. Anh ước tàu có thể chạy nhanh hơn để anh được sớm về nhà, nhưng khi nghĩ đến số tiền ít ỏi mà mình để dành được trong bấy nhiêu năm thì anh lại thở dài não nuột. Rồi anh nghĩ về những tranh giành, những thủ đoạn diễn ra hàng ngày ở công ty anh; nghĩ về những con người ở khu nhà trọ, và về cả những gì anh chứng kiến trên con tàu này. Anh cảm thấy buồn bã và chán nản...

Tiếng loa tàu lại vang lên, thông báo tàu sắp đỗ ga. Nhà sư đội chiếc nón lên, xách chiếc đãy và đứng dậy khỏi ghế. Ông mỉm cưới chào những người xung quanh, kể cả gã đàn ông thích châm chọc ông. Vẫn phong thái đó, nhẹ nhàng và trầm tĩnh, ông chậm rãi bước đến cuối toa tàu để chuẩn bị xuống ga. Hải đứng dậy, muốn bước theo ông để nói một điều gì đó, nhưng rồi lại không làm được. Anh ngồi xuống, dán mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng nhà sư khuất cuối toa tàu. Hải nhắm mắt lại, một cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng anh, mọi buồn vui như vỡ tung. Anh trút ra một hơi thở dài rồi nhìn qua cửa sổ. Tàu lại chuyển bánh, ngoài kia xóm làng, ruộng đồng lại xuất hiện. Trời đang mưa. Những hạt mưa đập tạt vào làm mờ kính cửa. Hải chợt nhận ra rằng bây giờ miền Trung đang vào mùa mưa. ❑

Nguồn: Tập San Pháp Luân 20


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12746)
Khi mình niệm hơi thở, nụ cười, là khi mình làm cho tâm mình lắng dịu, như hồ nước không gợn sóng, có nghĩa là mình có định.
(Xem: 13182)
Giác ngộ mới là cái cần làm, trong đó trước tiên là hiểu mình, đến hiểu bản chất của cuộc sống vạn vật, rồi quay lại với cuộc sống sôi động.
(Xem: 11779)
Thịt bò nói riêng và súc vật nuôi để làm thức ăn cho con người nói chung đã và đang tổn hại môi trường sinh thái.
(Xem: 14947)
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã làm rõ ràng việc chúng ta có thể tha thứ ra sao nhưng vẫn tin rằng trong ý chí tự do chọn lựa, tất cả chúng tathể không phải hành động tổn hạithực hiện những điều tốt đẹp.
(Xem: 13925)
Có một ý thức trực giác về nghiệp quả - một sự hiểu biết rằng hạnh phúc, và bất hạnh của chúng ta tùy thuộc vào hành động của chúng ta...
(Xem: 14062)
Con rùa nói: “Tôi không biết chiếc vòng vàng ở đâu? Tôi không thể nhìn thấy, nhưng tôi đã nghe nói rằng tinh túy của toàn bộ Phật giáo là sự phát triển Bồ đề tâm...
(Xem: 13998)
Một ngày, nếu dành cho Thân dăm phút thực sự ngồi yên; rồi bằng quyết tâm, biết đâu sự kỳ diệu sẽ đến, là Tâm và Ý cũng ngồi yên như Thân.
(Xem: 13104)
Dù chỉ mới là những lời giới thiệu cô đọng nhưng súc tích của mỗi vị giảng sư nhưng đại chúng đều cảm nhận được biển tuệ mênh mông của quý ngài...
(Xem: 14584)
Thù hận có thể có những lợi ích ngắn hạn trong việc thúc đẩy những hành vi vị tha nhưng về lâu về dài sẽ làm hao mòn nhân cách. - Đức Đạt Lai Lạt Ma & Paul Ekman.
(Xem: 14512)
Thông điệp từ trái tim của mỗi người sẽ là sợi dây truyền thông đến cộng đồng, bằng sự tương tác và tương tức; rằng, nếu mình phát đi tình thương thì người khác sẽ cảm nhận được...
(Xem: 19355)
Buổi sáng ra vườn, nhìn lên trời cao bồng bềnh mây trắng/ Nhìn xuống khu vườn, còn thơm ngát sương lan/ Nhìn ra đầm sen, nở rộ những cánh sen hồng...
(Xem: 13818)
Chúng ta ai cũng có sẵn trong lòng tình thương bao la, mang tình thương bao la đó mà làm việc, ta sẽ vượt mọi trở ngại bên trong và bên ngoài
(Xem: 15558)
Người thanh niên lái xe chỉ kịp bỏ vội đồng 5 xu vào cái nón mê của bà cụ rồi lại vội vã đánh xe đi, tránh những tiếng còi xe đằng sau inh ỏi.
(Xem: 13944)
Nó đến Úc, vào lúc Brisbane đang vào mùa hoa phượng tím... Những góc trời tím màu hoa. Chị nói chắc mấy cây phượng nở hoa đón em...
(Xem: 14773)
Sớm. Phố hãy còn lặng lẽ trùm chăn trong cái lạnh của màn sương dày đặc. Mây kéo về giăng kín khiến khí trời thêm buốt giá.
(Xem: 15303)
Mùa sen nở, mùa của những linh thiêng nơi thánh tích và trong lòng người. Những thông điệp được phát đi giữa mùa sen cũng là tiếng nói của lương tri con người trước hiện tại.
(Xem: 14878)
Cuộc sống là một dự án do chính mình thực hiện. Cuộc sống của bạn hôm nay là kết quả của những thái độ và sự chọn lựa của bạn trước đây.
(Xem: 14047)
Cuộc sống là một chuỗi những điều ưu tiên. Và những điều ưu tiên hàng đầu của bạn là gì? Hãy dành cho những người mà bạn yêu quý hơn 5 phút trong quỹ thời gian hằng ngày của bạn.
(Xem: 13624)
Có hai người bạn đang dạo bước trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt.
(Xem: 12918)
Bên trong cửa chùa, Nhân trở thành nhà làm vườn chuyên nghiệp tràn đầy niềm say mê sáng tạo cùng với nhiệt tình năng nổ của tuổi trẻ. Hắn có nhiều dự tính cho tương lai.
(Xem: 14098)
Khi tôi nhìn trăng trước mắt, tôi nghĩ đến trăng nửa khuya loáng thoáng trên tàu lá chuối sau vườn cũ. Tôi nghĩ đến đèn trung thu lúc nhỏ. Tôi nghĩ đến cái chõng tre giữa sân trên đó...
(Xem: 13247)
“Hôm nay cá nhân tôi sống dưới ánh sáng từ bi của Đạo Phật và tôi đã mang tình thương yêu ấy đến với mọi người, không phải do tôn giáo của tôi mang đến, mà việc nầy khởi đầu bằng tình thương của người mẹ không biết chữ của tôi…”
(Xem: 13790)
Anh và em là những người có đạo. Nhưng đạo của chúng ta là một tôn-giáo nhân bản, một tôn giáo không hề có tín lý hay giáo điều...
(Xem: 13153)
Tôi cố gắng để phát triển một động cơ hay quyết định, mà như một thầy tu Đạo Phật, cho đến khi Phật quả của tôi, cho đến khi tôi đạt đến Phật quả...
(Xem: 13042)
Tin vô thường, ta biết mọi điều không thể mãi mãi như thế này, để không hí hửng vênh vang với cái mình có được, hoặc đau khổ nhụt chí với những thất bại mất mát...
(Xem: 13386)
Bạn sẽ thật sự hạnh phúc khi tiếng nói của nội tâm của mình được vang vọng trong chiều hướng thăng tiến của tâm linh, không còn sự chấp thủ...
(Xem: 14798)
Thật là dễ nếu cảm ơn những thứ tốt đẹp, nhưng cuộc sống bao giờ cũng tạo cơ hội mới cho mọi người cảm ơn cả những thứ chưa hoàn hảo nữa.
(Xem: 15102)
Giá trị của thành công được đo bằng thước đo của sự khó khăn, như lời Đức Phật dạy: “Ở đời đừng cầu không khó khăn hoạn nạn, vì không khó khăn hoạn nạn thì kiêu sa nổi dậy”.
(Xem: 13165)
Mênh mông là nước, xanh xanh sâu lắng, cười đùa. Vung tay là nước, cười ra nước, hồn của nước non. Giữa khoảng không nầy, không gì có thể bám víu.
(Xem: 15138)
Có những lần ta lắng nghe chiếc lá… Chiếc lá nói rằng… …em thoát thai từ mẹ cây, em sống bởi sự vay mượn khí trời, ánh nắng...
(Xem: 21976)
“Bạch mai, em đi mãi”. Không có sự dừng lại trong vòng chuyển dịch sinh -diệt, diệt – sinh. Nó đắp đổi nhau tạo nên dòng chảy cuộc đời.
(Xem: 15256)
Vô thường không phải là một điều xấu, nó cũng có mặt tốt: nếu hạnh phúc không tồn tại mãi mãi, thì sự bất hạnh cũng không vĩnh cửu.
(Xem: 14350)
Vậy là bên dưới những cuộc chiến, luôn có góc khuất, sự ẩn tàng của bình yên. Nếu khéo tay một chút, ta có thể phát huy năng lượng tươi tắn của đóa hoa...
(Xem: 14871)
Đối với người biết trích lấy tinh khí của cuộc sống thì chết không có nghĩa là sự suy tàn cuối cùng, nhưng là sự kết thúc trong thanh tịnh của một đời sống trọn vẹn...
(Xem: 14469)
Thiện do Đức Phật trình bày, thiện ấy là tốt đẹp, cao thượng và hoàn chỉnh. Thiện ấy là xuyên suốt mọi thời gian mà không phải từng giai đoạn.
(Xem: 17637)
Nhớ về những điều xưa cũ để định vị mình của hiện tại, để trân quý những gì đã qua, để biết ơn những người đã ở bên mình, là động lực cho mình...
(Xem: 17888)
Có thì có tự mảy may, Không thì cả thế gian này cũng không. Vừng trăng vằng vặc in sông, Chắc chi có có, không không mơ màng. Phan Trang Hy
(Xem: 17903)
Mây trắng bay đi đây đó, phơi mình trong nắng, thế mây trắng có thong dong không? Tôi hỏi và ngồi thật im, quán thật sâu để nghe mây trắng trả lời...
(Xem: 13996)
Trước thế kỷ này các nhà khoa học và thần học đều giả định giống nhau rằng vật chất không thể được tạo ra (hoặc hủy diệt) bằng các phương tiện có trong thiên nhiên.
(Xem: 13573)
Vào cõi thơ Mặc Giang một thoáng chơi, ta càng say đắm, trí tuệđạo đức con người càng tăng trưởng, cảm nhận được niềm vui vô tận.
(Xem: 12880)
Đừng để đến lúc ly biệt rồi mới thấy tiếc nuối những ngày tháng tương phùng. Đừng để tới giờ chia cách rồi mới bàng hoàng nghĩ đến những phút giây gặp gỡ...
(Xem: 14812)
Chúng ta chỉ có hai lựa chọn. Một là cố gắng một cách điên cuồng để đảo lộn mọi thứ, hai là cố gắng chấp nhận hoàn cảnh.
(Xem: 15163)
Ngày nay càng có nhiều sự thừa nhận qua sự phát triển và chứng minh của khoa học về sự nối kết gần giữa trạng thái của tâm và hạnh phúc.
(Xem: 15766)
Bằng việc quán tưởng về tiền bạc, chúng ta có thể cảm nhận được cả hai mặt của đồng tiền: nó có thể dìm ta xuống mà cũng có thể đưa ta lên...
(Xem: 15990)
Chẳng hay tự thuở nào, mỗi buổi sáng mở mắt bỏ chân xuống đất tìm dép để đi là con gọi mẹ. Cất bước, bước chân đầu tiên trong ngày là con gọi mẹ.
(Xem: 15615)
Một tâm thức an bìnhthanh thản giúp ta phát huy tình thươnglòng từ bi dễ dàng hơn, đấy là hai phẩm tính giúp ta loại bỏ mọi sự ganh tị, sợ hãi và nóng giận.
(Xem: 13243)
Đạo Phật nói cho tất cả chúng ta rằng, mọi người trên trái đất nầy đều là anh em. Tất cả chúng ta đều là người con của đức Phật. Bởi vì trong mỗi chúng ta đều có Phật tánh.
(Xem: 15305)
Cô bé choàng tỉnh giấc. Trời đêm. Vắng. Lạnh. Gió se sắt. Một giọng nói êm đềm cất lên: "Chào con gái của mẹ. Con hãy gia nhập đời sống trong khoảnh khắc vô cùng.
(Xem: 15788)
Trong năm giới luật (ngũ giới) dành cho những người con Phật tại gia, giới thứ tư là “không nói dối”. Rất nhiều người Phật tử đồng ý rằng, giới này là giới khó thực hiện nhất.
(Xem: 16480)
Nói dối, ta đã từng. Nói dối, có nghĩa là ta không thật thà. Có lúc bụng dạ ta thật thà nhưng ta nói dối và có khi bụng dạ ta không thật thà và ta nói dối…
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant