Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO chuyển thơ
* 34 *
THÂU NGẮN ĐƯỜNG ĐI
Làng
thôn
kia cách kinh thành
Tính
ra
trăm dặm quả tình xa xôi
Trong
làng
có một giếng khơi
Nước
trong,
ngon ngọt khác đời lâu nay,
Vua
ra
lệnh dân làng này
Phải
lo
chở nước mỗi ngày về kinh
Cho
vua
uống với triều đình.
Dân
làng
từ đó tội tình khổ đau
Tới
lui
mệt mỏi dãi dàu
Chịu
đời
không thấu rủ nhau trốn dần
Đến
phương
xa cho yên thân,
Trưởng
thôn
làng biết chuyện dân muộn phiền
Nên
ông
triệu tập dân liền
Họp
thành
đại hội một phiên bất thường
Ông
tuyên
bố giọng khẩn trương:
“Bà
con
đừng có tìm đường đi đâu
Tôi
vào
gặp vua thỉnh cầu
Xin
tìm
biện pháp giúp mau dân làng
Đổi
thay
khoảng cách con đường
Đang
dài
trăm dặm còn chừng sáu mươi
Bà
con
đi lại thảnh thơi
Không
còn
khó nhọc như thời xưa kia.”
Sau
khi
hội họp trở về
Trưởng
thôn
làng vội vã đi vào triều
Yêu
cầu
vua chỉ một điều
Đổi
thay
khoảng cách đường theo ý làng.
Nhà
vua
phê chuẩn dễ dàng
Chỉ
thay
tên gọi quãng đường này thôi
“Một
trăm”
nay gọi “sáu mươi”,
Dân
nghe
tin đó mọi người đều vui
Tự
nhiên
cảm thấy gần rồi
Dù
trong
thực tế có lời rỉ tai:
“Đường
như
cũ, vẫn còn dài
Nào
đâu
rút ngắn sao ai cũng mừng?”
Dân
làng
nghe rõ tỏ tường
Chẳng
tin
lời đó, đồng lòng tin vua
Cùng
nhau
ở lại làng xưa
Không
hề
còn muốn di cư đổi rời.
*
Truyện
này
thí dụ người đời
Phát
tâm
Chánh Pháp tu thời thiết tha
Luân
hồi,
sinh tử mong qua
Nhưng
thời
gian học thấy là dài thay
Nên
mệt
mỏi, rồi loay hoay
Nửa
đường
thoái chí ngưng ngay tu hành.
Đức
Như
Lai rất tinh anh
Nhất
thừa
Ngài lại nói thành ra ba
Hàng
hạ
căn khắp gần xa
Nghe
xong
cảm thấy thật là dễ tu.
Sau
khi
họ chứng Tiểu thừa
Như
Lai
mới dạy đúng như ban đầu
Rằng:
“Phật
Pháp đã từ lâu
Nhất
thừa
là đúng, có đâu ba thừa
Nhớ
rằng
Sự Thật từ xưa
Luôn
luôn
chỉ một, hầu như vậy rồi.”
Người
tu
lúc đó nghe lời
Lòng
tin
tưởng Phật tức thời vững thêm
Đường
tu
Chánh Đạo an nhiên
Đại
thừa
Bồ Tát tiến lên tâm thành.
*
35 *
THẤY
BÓNG
TRONG
GƯƠNG
Có
người nghèo khổ quá trời
Nợ
nần
vay mượn khắp nơi ngập đầu
Cách
nào
trả nợ nổi đâu
Chỉ
còn
biện pháp trốn mau cho rồi,
Một
ngày
y đến một nơi
Cánh
đồng
bát ngát, không người, vắng hoang
Y
nhìn thấy một cái rương
Mở
xem
thấy thật bất thường lạ thay
Ngọc
ngà
châu báu trong đây
Kho
tàng
quý giá đựng đầy cả rương.
Nắp
rương
gắn một cái gương
Lòng
y
hồi hộp vui mừng kể chi
Y
thò tay vào rương kia
Định
tâm
lấy của báu đi cho rồi
Chợt
y
thấy hiện một người
Trong
gương
thấp thoáng, vẻ thời gớm ghê
Như
dọa
nạt, như hăm he,
Thật
ra
là bóng của y trong này,
Y
kinh hãi vội dừng tay
Tâm
tràn
lo sợ, giọng đầy hoang mang
Nói
cùng
người hiện mặt gương:
“Ta
cho
là ở trong rương không người
Ai
dè
lại thấy có ngươi
Thật
là
kỳ quái lạ đời xưa nay.”
Nói
xong
y vội chạy ngay
Bỏ
đi
nơi khác xa đây tức thời.
*
Truyện
này
thí dụ người đời
Bị
bao
phiền não cuốn trôi buộc ràng
Nên
khốn
khổ, nên lầm than
Mất
đi
phúc đức, tiêu tan duyên lành
Quay
cuồng
trong chốn tử sinh
Ma
vương
chủ nợ dập dình ngày đêm
Muốn
cầu
giải thoát ngay liền
Nên
theo
Phật Pháp thuận duyên tu hành
Vun
cội
phúc, tạo giống lành
Được
như
rương báu quả tình khác chi
Nhưng
rồi
lại bị mê si
Khư
khư
cố chấp nghĩ suy “thân mình”
Cái
“ta”
tưởng có thật tình
Hay
đâu
nào khác bóng hình trong gương.
Tu
hành
như vậy lầm đường
Thiền
định,
đạo phẩm thân thương xa lìa
Cùng
bao
công đức trôi đi
So
cùng
kẻ được rương kia khác nào.
*
36 *
LẦM
MÓC CON MẮT
Có
chàng nọ thuở xa xưa
Lên
trên
núi thẳm luyện tu lâu đời
Đạt
thành
pháp thuật tuyệt vời
Có
tài
khám phá dưới nơi đất bằng
Ngọc
ngà,
châu báu, kho tàng
Dù
chôn
vùi đó đã hằng bao lâu.
Vua
nghe
chuyện lạ trình tâu
Rất
là
mừng rỡ, có đâu ngại ngần
Bèn
ra
lệnh cho quần thần
Đi
mời
chàng đó về luôn triều đình
Để
lưu
chàng lại nước mình
Nhờ
tìm
của báu thật tình khẩn trương
Hiện
chôn
vùi khắp bốn phương
Hầu
mong
đất nước phú cường mau thôi.
Đại
thần
thời đó có người
Nhận
trao
sứ mạng tức thời đi ngay
Quả
nhiên
tìm được chàng này
Nhưng
ông
không thỉnh về ngay cung vàng
Chỉ
đưa
tay rất phũ phàng
Móc
ra
cặp mắt về dâng vua mình.
Đại
thần
ngu ngốc tâu trình:
“Hạ
thần
đã móc mắt anh chàng rồi
Chàng
này
phải ở lại thôi
Muốn
đi
khỏi
nước chẳng rời được đâu.”
Vua
nghe,
ngán ngẫm, lắc đầu
Lấy
làm
bất mãn phán mau đôi lời:
“Nhà
ngươi
khờ dại quá trời
Ý
ta muốn thỉnh mời người tài ba
Chính
vì
cặp mắt chàng ta
Có
tài
khám phá ngọc ngà, báu châu
Dù
chôn
giấu dưới đất sâu
Nay
ngươi
làm vậy chàng đâu thấy gì,
Mắt
khi
đã hủy hoại đi
Không
dùng
chàng được việc chi nữa rồi.”
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
Tín
đồ
đạo Phật lắm người nhận ra
Thầy
tu
đạo đức cao xa
Tu
thân
khắc khổ rừng già núi sâu
Thấy
phi
thường, đáng phục sao
Cho
nên
cung kính rước mau về nhà
Cúng
dường
tâm nguyện thiết tha
Rõ
đâu
làm vậy thật là lầm đây
Chỉ
gây
trở ngại cho thầy
Vốn
tu
khắc khổ lâu nay quen rồi
Khiến
thầy
bị hại thêm thôi
Huỷ
tiêu
giới hạnh, buông trôi pháp lành
Khó
mà
đắc quả viên thành.
Tại
gia
Phật tử tinh anh rất cần
Tránh
mù
quáng, tránh sai lầm
Để
mà
hộ pháp muôn phần đúng thay
Thanh
cao
giới, định các thầy
Đừng
làm
hoen ố mà gây tội tình.
*
37 *
GIẾT
TRÂU
Một
người nuôi đã từ lâu
Hai
trăm
năm chục con trâu tốt lành
Thả
ra
ăn cỏ đồng xanh
Thông
thường
trâu chỉ ăn quanh cùng bầy.
Một
hôm
có cọp tới đây
Vồ
đi
một chú trâu ngay tức thì
Rồi
ăn
thịt mất trâu kia
Người
nuôi
trâu thấy, nghĩ suy trong lòng:
“Trâu
ta
đã mất một con
Giờ
không
đủ số ta còn tiếc chi
Bầy
trâu
dùng chẳng được gì.”
Thế
là
người đó xua đi cả bầy
Rơi
vào
vực thẳm thảm thay
Chết
không
sót lại trong tay con nào.
*
Truyện
này
thí dụ giống sao
Xuất
gia
có vị đã vào Cửa Không
“Giới
cụ
túc” đã thọ xong
Hai
trăm
năm chục giới mong giữ gìn
Rồi
sau
bất cẩn lỡ quên
Phạm
vào
một giới thời nên sửa mình
Để
quay
về chốn tịnh thanh,
Tiếc
thay
vị đó tu hành lầm sai
Không
hề
xấu hổ cùng ai
Ăn
năn,
sám hối đồng thời cũng lơ
Lại
lầm
tưởng rất mê mờ:
“Phạm
vào
một giới, bây giờ cần chi
Một
khi
giới hạnh khuyết đi
Giới
điều
còn lại ích gì giữ thêm.”
Thế
là
từ đó ngang nhiên
Phạm
bao
giới luật. Não phiền gia tăng.
Tu
hành
mê muội đáng thương!
*
38 *
BẢO
NƯỚC ĐỪNG CHẢY
Chàng
kia lê bước dọc đường
Rất
là
khát nước, thấy hang cận kề
Suối
dòng
trong đó tràn trề
Nước
trong
leo lẻo tuôn về cửa hang
Chảy
vào
thùng hứng sẵn sàng
Thùng
ngoài
hang đó, nước dâng tràn đầy
Anh
chàng
kê miệng uống ngay
Sau
khi
đỡ khát chỉ tay vào thùng
Nói
rằng:
“Ta đã đủ dùng
Nước
ơi
ngưng lại, xin đừng chảy thêm.”
Nhưng
mà
nước vẫn tự nhiên
Chảy
thêm
ra mãi liên miên chẳng dừng
Anh
chàng
tức bực vô cùng
Om
sòm
chửi rủa bên thùng nước kia.
Mọi
người
thấy thế cười chê
Trách
anh:
“Sao lại làm chi điên khùng
Lánh
đi
nơi khác là xong
Không
cần
bảo nước nguồn ngừng chảy ra.”
*
Ngẫm
xem
trong cõi ta bà
Tử
sinh
tham ái người ta đắm chìm
Nước
tanh
“ngũ dục” uống thêm
Đôi
khi
cảm thấy buồn phiền chán chê
Thầm
mong
ma “ngũ dục” kia
“Sắc,
thanh,
hương, vị, xúc” thì dừng chân
Mong
đừng
tuôn chảy tới gần,
Tiếc
thay
“ngũ dục” vẫn luôn quấy rầy.
Chúng
sinh
muốn toại ý này
Giác
quan
cần phải ra tay đề phòng,
“Thân”
gìn
giữ, chớ buông lung,
Duyên
trần
dính líu “tâm” dừng lại thôi,
“Ý”
đừng
vọng tưởng sự đời
Trong
lòng
nhơ bợn tức thời xả ngay
Mới
mong
diệt “ngũ dục” này
Thoát
đường
trụy lạc tràn đầy thương đau
Thoát
mầm
tội lỗi hố sâu,
Thoát
nhanh
phiền não, thoát mau mê lầm.
*
39 *
SƠN
TƯỜNG
Một
ngày nọ có anh chàng
Đến
chơi
nhà người bạn thường thân quen
Nhìn
lên
tường vách kế bên
Thấy
sơn
bóng loáng đẹp thêm bội phần
Ráo
khô,
sạch sẽ, sáng ngần
Chàng
lên
tiếng hỏi bạn thân chủ nhà:
“Vách
tường
tô trát đẹp ra
Anh
dùng
chi vậy để mà sơn đây?”
Bạn
chàng
lên tiếng giãi bày:
“Tôi
dùng
cám trộn với ngay nước bùn.”
Chàng
nghe
bèn nghĩ thầm luôn:
“Sơn
tường
bằng cám mà còn tốt sao
Nếu
dùng
nguyên lúa thay vào
Trộn
bùn
chắc tốt hơn bao nhiêu lần.”
Chàng
về
nhà chẳng ngại ngần
Mang
nhiều
thóc lúa trộn luôn cùng bùn
Trét
lên
vách, thấy lạ lùng
Vách
tường
không phẳng, vô cùng khó coi
Chỗ
này
lõm, chỗ kia lồi
Lại
thêm
sứt mẻ nhiều nơi thật kỳ,
Thế
là
không được việc chi
Bao
nhiêu
lúa tốt mất đi tiêu rồi.
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
Hiểu
lầm
Phật Pháp lắm người vụng tu
Tưởng
mình
tài giỏi có thừa
Rời
xa
chánh pháp từ xưa rạng ngời
Khổ
tu
nhưng chỉ hại thôi!
Lấy
thêm
thí dụ có người phàm phu
Được
nghe
thuyết pháp thời ưa
Thánh
nhân
truyền dạy: “Phải tu pháp lành
Thân
này
hãy xả cho nhanh
Thời
sau
khi chết sẽ sinh lên Trời
Hay
là
giải thoát cuộc đời.”
Phàm
phu
lại hiểu lầm lời thánh nhân
Để
rồi
tự sát bản thân
Tưởng
rằng
phước báu được phần hưởng thêm,
Tưởng
rằng
sẽ được sinh Thiên,
Than
ôi
kết quả thấy liền đớn đau
Thân
mình
lỡ hủy còn đâu
Tu
hành
không được chút nào! Dại thay!
*
40 *
NGƯỜI
SÓI ĐẦU
TÌM
THUỐC
Chàng
kia bị bệnh sói đầu
Không
còn
một sợi tóc nào buồn thay,
Mùa
Đông
tuyết lạnh phủ đầy
Mùa
hè
tia nóng gắt gay đỉnh đầu
Lại
thêm
muỗi cắn canh thâu
Anh
chàng
đau đớn, buồn rầu kể chi.
Nghe
đồn
có vị lương y
Giỏi
nghề
chữa bệnh sói kia lâu rồi
Trị
thêm
nhiều bệnh rất tài
Bệnh
dù
khó trị ông thời thành công.
Chàng
bèn
tìm đến nhờ ông:
“Tôi
đây
đầu sói vô cùng đớn đau
Nghe
đồn
thầy giỏi từ lâu
Có
tài
chữa bệnh sói đầu lành ngay
Xin
thầy
thương xót ra tay
Chữa
cho
tôi khỏi bệnh này thầy ơi.”
Vị
lương
y nọ tức cười
Lột
luôn
mũ đội trên nơi đầu ngài
Khoe
đầu
sói cũng như ai
Xong
rồi
lên tiếng khoan thai nói rằng:
“Đầu
ta
cũng sói, thấy chăng
Và
ta
đau khổ cũng hằng bao lâu,
Nếu
ta
trị được sói đầu
Thời
ta
đã chữa ta mau khỏi rồi.”
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
“Sinh,
già,
bệnh, chết” con người tránh đâu
Bệnh
“vô
thường” khổ ngập đầu
Con
người
do đó muốn cầu trường sinh
Nhưng
mà
lại mắc vô minh
Không
tìm
Phật học pháp lành thánh nhân
Đạo
thoát
ly rất siêu quần
Mà
rồi
mù quáng dấn thân, quay đầu
Tìm
phường
ngoại đạo thỉnh cầu
Dầu
cho
hay biết họ đâu tốt lành
Họ
chưa
giải thoát chính mình
Vẫn
trôi
lăn chốn quẩn quanh luân hồi
Vẫn
còn
sinh tử nổi trôi
Làm
sao
mà cứu được người khác đây.
*
41 *
HAI
CON QUỶ
TRANH
VẬT
Có
hai con quỷ trong vùng
Bất
ngờ
lượm được giữa rừng của rơi:
“Một
rương
quý thật tuyệt vời,
Một
cây
gậy báu, một đôi guốc thần”
Con
nào
cũng muốn giành phần
Cùng
nhau
tranh chấp vô ngần hung hăng.
Bấy
giờ
có kẻ đi ngang
Dừng
chân,
chạy đến hỏi han đôi lời:
“Chúng
bay
giành giật tơi bời
Vậy
thời
ba món đồ nơi chốn này
Có
công
dụng tốt sao đây?”
Hai
con
quỷ trả lời ngay tức thì:
“Cái
rương
quý hoá kể chi
Làm
ra
được những món gì ta mong
Thức
ăn,
quần áo, mền mùng
Với
bao
tài sản vô cùng thiết thân,
Còn
cây
gậy quý bội phần
Với
cây
gậy đó anh cầm trong tay
Bao
thù
địch quy phục ngay
Dám
đâu
chống cự. Gậy hay tuyệt trần,
Còn
mang
đôi guốc vào chân
Thời
anh
có thể đằng vân lên trời
Cưỡi
mây
bay khắp mọi nơi
Chỉ
trong
nháy mắt đã rời đi xa.”
Nghe
xong
kẻ lạ thiết tha
Bảo
hai
con quỷ: “Để ta giúp liền
Chúng
bay
hãy tạm cảm phiền
Lánh
xa
vài phút là yên chuyện rồi
Quay
về
ta sẽ xử thôi
Ta
công
bình lắm, người đời biết danh.”
Quỷ
tin,
tưởng gặp kẻ lành
Cùng
đi
nơi khác. Tranh giành tạm ngưng.
Ngờ
đâu
kẻ đó gian hùng
Hắn
thâu
ba báu vật trong tay rồi
Ôm
rương,
cầm gậy đồng thời
Chân
mang
guốc báu nhắm trời bay lên,
Từ
hư
không hắn cúi nhìn
Cười
hai
quỷ nọ đứng bên mé rừng
Rồi
lên
tiếng nói vang lừng:
“Chúng
bay
hiện tại đều cùng bằng nhau
Hưởng
công
bình rồi còn đâu
Không
còn
chi để đối đầu đua tranh!”
Hai
con
quỷ giận cùng mình
Bó
tay,
mất của, nay đành chịu thôi.
*
Hãy
xem
“bố thí” ở đời
So
cùng
rương quý ngẫm thời khác chi
Chính
nhờ
nhân bố thí kia
Tư
tài
hưởng dụng tức thì phát sinh.
Hãy
xem
“thiền định” nhiệt tình
Ví
như
gậy báu dẹp nhanh não phiền
Tham,
sân,
si giặc cuồng điên
Gậy
kia
hàng phục được liền khó đâu.
Hãy
xem
“trì giới” trước sau
Ví
như
guốc báu đưa vào cõi Thiên
Giữ
gìn
giới luật cho chuyên
Niết
Bàn
tịch tịnh là miền chờ ta.
Hai
con
quỷ tựa tà ma
Tựa
phường
ngoại đạo gần xa tranh giành
Tìm
cầu
quả báo an lành
Đều
không
toại nguyện. Khó thành đạt thay.
Chỉ
riêng
những kẻ hàng ngày
Tu
hành
bố thí với đầy thành tâm
Lại
thêm
trì giới thật chăm
Rồi
thêm
thiền định quanh năm chuyên cần
Mới
mong
chứng đạo Niết Bàn
Thoát
ly
khổ não, dâng tràn an vui.
*
42 *
CHE
DA LẠC ĐÀ
Có
thương gia nọ đi buôn
Cùng
hai
đệ tử giắt con lạc đà
Ra
xứ
ngoài, tới phương xa
Tìm
đường
sinh sống thật là khó khăn
Hàng
mang
theo quý vô vàn
Lụa
tơ,
thảm tốt, chăn màn đẹp thay
Lạc
đà
được xử dụng ngay
Bao
nhiêu
hàng quý chất đầy trên lưng.
Nhưng
đi
mới được nửa đường
Lạc
đà
bỗng chết, đoàn ngừng lại đây
Ông
thương
gia vội ra tay
Lạc
đà
bị lột da dày đem phơi.
Xong
ông
đi trước luôn thôi
Còn
hai
đệ tử kia thời đi sau
Khi
đi
ông dặn đôi câu:
“Hai
con
cố gắng cùng nhau xem chừng
Da
này
quý giá vô cùng
Chăm
nom
cẩn thận để dùng nay mai
Hãy
căng
da để mà phơi
Kẻo
da
ẩm ướt không người nào ưng.”
Khi
ông
vừa mới đi xong
Trời
mưa
bỗng chốc vô cùng lớn lao
Hai
chàng
đệ tử lo sao
Sợ
mưa
tuôn nước thấm vào ướt da
Bèn
mang
thảm tốt, lụa là
Cùng
chăn
màn quý đem ra giăng liền
Phủ
che
ở phía bên trên
Để
da
khỏi ướt, khỏi phiền chủ nhân,
Họ
quên
da rẻ bội phần
Còn
như
hàng hóa ngàn lần đắt hơn
Hai
chàng
đệ tử không khôn
Khiến
cho
hàng quý mục luôn mất rồi.
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
Học
tu
Phật Pháp lắm người dễ duôi
Giới
và
Định, Tuệ buông xuôi
Chỉ
lo
công đức tô bồi quanh năm
Nào
dâng
vật thực chư Tăng,
Nào
xây
chùa, tháp rộn ràng khắp nơi
Làm
như
vậy cũng tốt thôi
Nhưng
mà
đã bỏ gốc rồi còn chi
Để
mà
theo tại ngọn kia
Làm
sao
sinh tử thoát ly dễ dàng
Khó
mà
chứng quả Niết Bàn
Cho
nên
Phật tử đạo vàng theo tu
Ưu
tiên
Giới Luật phải lo
Kế
là
Định, Tuệ theo cho nhiệt tình
Rồi
tu
đến các hạnh lành
Muốn
tu
tài thí nên dành lại sau.
Che
da
lạc đà khác đâu
Ưu
tiên
hàng quý phải mau giữ gìn
Rồi
sau
mới tới da trên
Mới
là
hợp lý! Chớ quên điều này!
*
43 *
MÀI
ĐÁ
Có
người thuở trước quyết tâm
Mỗi
ngày
mài đá chuyên cần hăng say
Đá
kia
viên thật lớn thay
Mài
nhiều
năm đá giờ đây nhỏ rồi
Thành
con
trâu làm đồ chơi
Dùng
vào
việc khác đá thời ích đâu
Kẻ
này
lao lực dãi dầu
Thời
giờ
phí phạm bao lâu uổng hoài.
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
Tinh
cần
tu học lắm người khổ công
Chỉ
cầu
danh lợi viển vông
Chẳng
cầu
đạo quả vô cùng cao siêu
Dụng
công
thời rất là nhiều
Mà
thu
hoạch chẳng bao nhiêu, đáng buồn!
Tu
hành
sai lạc lỡ lầm
Tăng
thêm
tội lỗi vô ngần đáng thương!
*
44 *
ĂN
BÁNH
Đang
khi đói bụng bội phần
Chàng
kia
ghé tiệm bánh gần một bên
Mua
luôn
sáu cái ăn liền
Không
no,
chàng muốn ăn thêm nữa rồi
Mua
thêm
cái thứ bảy thôi
Vừa
ăn
một nửa bánh thời no luôn
Bấy
giờ
hối hận vô ngần
Đưa
tay
vả miệng, lầm bầm đôi câu:
“Sao
ta
ngu ngốc biết bao
Tính
tình
cần kiệm lẽ nào quên mau
Chỉ
cần
nửa cái bánh sau
Ăn
vào
là đã no đâu cần nhiều
Nửa
này
ích biết bao nhiêu
Tiền
mua
sáu cái đầu tiên phí rồi.”
*
Truyện
này
thí dụ người đời
Khổ
công
tu học kéo dài thời gian
Mới
mong
chứng ngộ đạo vàng
Quán
thông
chánh pháp của hàng thánh nhân,
Lắm
người
không chịu chuyên cần
Luyện
tâm
hờ hững, tu thân lơ là
Sống
trong
cảnh giới xót xa
Si
mê
cứ tưởng đó là an vui,
Giống
người
ăn bánh kia thôi
Tưởng
ăn
chỉ nửa bánh thời làm no.
Chúng
sinh
tăm tối âm u
Giàu
sang
cầu khẩn rất ư nhọc nhằn
Được
lo
giữ, khổ vô vàn
Đến
khi
bị mất lại càng đớn đau
Cả
ba
giai đoạn vui đâu,
Phật
dạy:
“Ba cõi khi nào được yên
Dục,
sắc,
vô sắc chớ quên
Đều
là
đại khổ. Đừng nên mê lầm!”
*
45 *
GIỮ
CỦA
Có
ông chủ tại vùng kia
Vì
công
việc gấp phải đi xa nhà
Nên
kêu
người giúp việc ra
Dặn
rằng:
“Ở lại thay ta dòm chừng
Phải
canh
cửa kỹ vô cùng
Phải
coi
dây buộc lừa đừng sút ra
Kẻo
lừa
chạy mất đi xa.”
Dặn
xong
mọi chuyện chủ nhà ra đi.
Vài
ngày
chưa xảy chuyện gì
Nhưng
rồi
lối xóm rất chi rộn ràng
Đờn
ca,
hát xướng ầm vang
Anh
chàng
giúp việc xốn xang cõi lòng
Biết
rằng
có đám hát rong
Tới
đây
trình diễn tưng bừng đông vui
Chàng
mong
muốn được đi coi
Bèn
mau
gỡ cánh cửa nơi mặt tiền
Lưng
lừa
đem buộc cửa lên
Dắt
lừa
ra khỏi nhà liền ngay thôi
Cùng
đi
xem hát, vui chơi
Tưởng
rằng
như vậy đúng lời chủ nhân.
Sau
khi
chàng đã rời chân
Thế
là
kẻ trộm còn chần chờ chi
Vào
nhà
vơ vét hết đi
Bạc
tiền,
đồ đạc sót gì lại đâu.
Chủ
nhà
trở lại hôm sau
Thấy
nhà
bị trộm, nghĩ sao lạ kỳ
Hỏi
người
giúp việc ngu si
Chàng
thưa
rằng: “Mọi việc thì tốt thay
Ông
sai
giữ cửa nhà này
Xem
chừng
lừa với cái dây buộc lừa
Bây
giờ
còn đủ thấy chưa,
Cả
ba
món đó coi như vẹn toàn,
Điều
ông
dặn tôi đã làm
Ngoài
ra
tôi chẳng quan tâm thêm gì.”
Chủ
nghe
bực bội kể chi
Đùng
đùng
nổi giận tức thì hét la:
“Nhà
ngươi
khờ dại quá mà
Ta
sai
canh cửa căn nhà mình đây
Tức
là
giữ sản nghiệp này,
Bây
giờ
tài vật đã bay hết rồi
Chỉ
còn
cánh cửa mà thôi
Dùng
làm
chi được hỡi người đần ngu!”
*
Truyện
này
thí dụ từ xưa
Phật
từng
khuyên dạy rất ư nhiều lần
“Sáu
căn”
gìn giữ tối cần
“Mắt,
tai,
mũi, lưỡi” và “thân, ý” mình,
Ngăn
“sáu
trần” khỏi hoành hành
Sáu
tên
giặc cướp quả tình nguy tai.
Nhiều
thầy
tu chẳng nghe lời
Ngồi
thiền
lòng vẫn ham mồi lợi danh,
Ăn
ngon,
mặc đẹp thân mình
Tiền
nhiều,
bạc lắm thoả tình ước mơ
Khư
khư
ôm giữ từng giờ
Sợi
dây
tham ái, con lừa vô minh
“Sáu
căn”
cửa mở vô tình
“Sáu
trần”
trộm cướp gian manh nhập vào
Mang
theo
phiền não biết bao
Trộm
đi
công đức từ lâu vun trồng
Bao
nhiêu
đạo phẩm mất luôn
Bao
nhiêu
tài bảo có còn nữa đâu
Thế
là
khốn khó ngập đầu
Tử
sinh
biển khổ dãi dầu trôi lăn!
*
46 *
ĂN
TRỘM TRÂU
Nhóm
dân làng nọ cùng nhau
Lén
đi
trộm một con trâu mang về
Giết
trâu
ăn thịt thoả thê.
Chủ
trâu
bị mất vội đi kiếm tìm
Lần
theo
dấu đến làng trên
Gặp
người
nhóm đó ông liền hỏi luôn:
“Các
ngươi
có ở làng không?”
Trộm
trâu
cả bọn đều cùng chối ngang:
“Chúng
ta
không có cái làng.”
Chủ
trâu
nghe vậy vội vàng hỏi mau:
“Trong
làng
có một cái ao
Các
ngươi
đã giết con trâu trên bờ?”
Trộm
trâu
đáp chẳng chần chờ:
“Chúng
ta
không có ao mà nói chi.”
Chủ
trâu:
“Bên cạnh ao kia
Bụi
cây
một đám rậm rì mọc đây?”
Trộm
cười:
“Không có bụi cây.”
Chủ
trâu
hỏi bọn gian này: “Các ngươi
Trộm
trâu
ở phía Đông thôi?”
“Phía
Đông
không có!” trộm thời chối ngay.
Chủ
trâu
lại hỏi: “Bọn bay
Trộm
vào
chính ngọ, giữa ngày chứ chi?”
Trộm
trâu
lại chối luôn đi:
“Giữa
ngày?
Chính ngọ? Làm gì có trưa!”
Chủ
trâu:
“Chuyện lạ từ xưa
Các
ngươi
chối cãi về hùa cùng nhau
Không
có
làng, không có ao
Và
không
cây. Cũng nghe sao hợp tình,
Nhưng
trong
vũ trụ quanh mình
Phương
Đông
không có nghe thành kỳ khôi.
Giữa
ngày,
chính ngọ, trưa rồi
Các
ngươi
cũng nói trưa thời có đâu
Thế
là
dễ đoán ra mau
Toàn
lời
gian dối trước sau cả bày
Chối
làm
chi, khó tin thay
Tụi
bay
ăn trộm trâu này của ta.”
Nghe
xong
cả bọn gian tà
Cúi
đầu
nhận tội khó mà chối quanh.
*
Người
theo
Phật Pháp tu hành
Sau
khi
phá giới, gian tình chối nhanh
Không
hề
cải dữ làm lành
Không
hề
sám hối tâm thành sửa sai
Loay
hoay
tìm cách chối dài
Để
rồi
kết cuộc mọi người đều hay
Bao
nhiêu
tội ác lộ ngay
Chết
sa
địa ngục, đọa đày, đau thương.
Riêng
ai
thành khẩn hoàn lương
Nguyện
lời
giữ giới, tìm đường tu thân
Mới
mong
tiến lại được gần
Con
đường
giải thoát vô ngần quang vinh.
*
47 *
GIẢ
TIẾNG CHIM KÊU
Thuở
xưa trong một quốc gia
Đến
ngày
lễ lớn thật là vui tươi
Chị
em
phụ nữ khắp nơi
Ganh
đua
khoe sắc, mọi người điểm trang
Hoa
sen
xanh đẹp vô vàn
Hoa
này
quý giá nên càng hiếm hoi.
Tại
kinh
thành có một người
Nghèo,
nhưng
yêu vợ, cả đời mến thương
Khi
ngày
lễ tới rộn ràng
Các
bà
sửa soạn điểm trang sẵn rồi
Cùng
nhau
chuẩn bị hoa tươi
Sen
xanh
đắt giá hiếm hoi lạ kỳ
Vợ
chàng
nghèo chợt nghĩ suy:
“Tiền
đâu
mua nổi hoa kia bây giờ
Thế
là
thể diện tiêu ma.”
Nàng
bèn
than thở xót xa cùng chồng:
“Cần
hoa
trang điểm vô cùng
Nếu
anh
mà kiếm thành công chuyện này
Vợ
anh
mãi mãi còn đây
Không
thời
ly dị chia tay đôi đàng.”
Anh
chồng
nghe nói bàng hoàng
Sợ
rằng
sẽ mất cô nàng vợ xinh
Chợt
chàng
nghĩ tới hoàng thành:
“Trong
vườn
thượng uyển quả tình lắm hoa
Loài
hoa
vợ muốn thiết tha
Ta
vào
bẻ trộm chắc là được luôn
Trong
ao
có nhiều chim muông
Khi
ta
vào đó tìm đường hái hoa
Nếu
người
canh gác biết ra
Thì
ta
giả tiếng chim là xong thôi
Tài
ta
bắt chước lâu đời
Giả
chim
lên tiếng hót thời giống y.”
Nghĩ
xong
không ngại ngần chi
Nhắm
vườn
thượng uyển chàng đi tới liền
Lẻn
vào
ao, hái hoa sen
Đang
khi
bẻ trộm chẳng hên chút nào
Chàng
làm
mặt nước lao xao
Quân
canh
nghe thấy tới ao hỏi rằng:
“Có
ai
trong đó phải chăng?”
Giật
mình,
hoảng loạn nên chàng quên đi
Quên
không
hót giả chim kia
Lại
lên
tiếng đáp tức thì: “Tôi đây
Là
chim
sống ở ao này.”
Thế
là
mọi chuyện lộ ngay mất rồi
Quân
canh
nghe thấy tiếng người
Xuống
ao
bắt trộm tức thời khó đâu
Giải
vào
vua và trình tâu
Xin
vua
trị tội để mau răn đời.
Dọc
đường
chàng mới trổ tài
Hót
như
chim chóc chẳng sai chút nào
Quân
canh
cười nhạt nói mau:
“Bây
giờ
giả tiếng chim đâu ích gì.”
*
Ở
đời đáng làm việc chi
Làm
ngay
đừng đợi đến khi muộn màng
Thời
cơ
qua, chuyện lỡ làng
Bấy
giờ
hối hả chẳng mang lợi về.
Nhiều
người
làm ác kể chi
Không
hề
hối cải tính bề hoàn lương
Khi
gần
chết mới tìm đường
Ăn
năn
quá muộn, đáng thương vô cùng
Trễ
rồi,
hối cũng bằng không
Bao
nhiêu
quả dữ chớ mong van nài!
*
48 *
CHÓ
VÀ CÂY
Chó
kia ngủ dưới gốc cây
Chợt
đâu
gió thổi gãy ngay một cành
Rơi
trên
lưng chó thình lình
Khiến
cho
chó bị hoảng kinh thất thần
Chạy
qua
chỗ trống ở gần
Nằm
dài
nghỉ mệt tấm thân biếng lười
Mắt
thời
vẫn nhắm lại thôi
Không
cần
biết đến cành rơi lưng mình
Chẳng
cần
ngó cây rung rinh
Nơi
đây
ngơi nghỉ thoả tình dài lâu,
Đến
chiều
chó mới ngóc đầu
Và
rồi
mở mắt nhìn mau bốn bề
Thấy
xa
xa gió thổi về
Hàng
cây,
nhánh lá tức thì nhẹ rung
Như
chào
mừng trên không trung
Chó
bèn
tự nhủ: “Cây mong ta về
Cành
đang
vẫy gọi trên kia.”
Thế
là
chó chẳng còn chi ngần ngừ
Nhắm
qua
phía gốc cây xưa
Chạy
về
nằm lại coi như bình thường.
*
Người
tu
học quyết một đường
Quyết
theo
Phật pháp, đạo vàng chuyên tâm
Nếu
thay
đổi là lỡ lầm,
Khi
thầy
quở trách phải cần lắng nghe
Không
nên
tự ý bỏ đi
Để
rồi
gặp khó khăn thì quay lui,
Ăn
năn
trở lại đúng rồi
Nhưng
mà
đi lại ngược xuôi bao lần
Uổng
thời
gian, mệt xác thân
Cực
kỳ
sai trái, vô ngần đáng thương.
*
49 *
VỊ
TIÊN LẦM LỘN
Có
hai đứa trẻ còn thơ
Cùng
nhau
chơi giỡn bên bờ con sông
Chợt
đâu
vớt được sợi lông
Nổi
trên
mặt nước bềnh bồng trôi xuôi
Chúng
cùng
tranh luận tay đôi
Đứa
này
quả quyết: “Đây thời là râu
Râu
tiên
ông khác gì đâu.”
Đứa
kia
cãi lại trước sau một lời:
“Đó
là
lông gấu đấy thôi.”
Cả
hai
to tiếng một hồi rất hăng
Không
chịu
thua, chẳng chịu nhường
Cho
mình
là đúng, đối phương sai lầm.
Bờ
sông
chợt vẳng tiếng chân
Một
tiên
ông tiến lại gần chốn đây
Cả
hai
đứa trẻ mừng thay
Thỉnh
cầu
ngài phán đoán ngay giúp mình.
Ngài
không
giải đáp ngọn ngành
Để
xem
hai trẻ ai rành, ai sai
Ngài
thò
tay vào túi ngài
Lấy
ra
một nắm gạo nơi túi này
Thêm
vừng
một nắm trong đây
Bỏ
nhai
trong miệng loay hoay một hồi
Rồi
ngài
nhổ ra tay thôi
Đưa
cho
hai trẻ coi nơi tay liền
Nói
rằng:
“Hai đứa hãy nhìn
Vật
gì
thật giống phân chim vô cùng
Giống
phân
chim sẻ lạ lùng.”
Cả
hai
đứa trẻ đều không hiểu gì
Tiên
ông
nói chẳng đúng chi
Sai
câu
trẻ hỏi. Lạ kỳ biết bao.
*
Truyện
này
tỉ dụ giống sao
Nhiều
người
thuyết pháp nhắm vào lý suông
Vừa
mơ
hồ, lại viển vông
Còn
phần
chánh lý thời không thuyết trình
Không
mang
lợi cho chúng sinh
Nhọc
công,
uổng phí, chính mình ích đâu
*
50 *
SỬA
LƯNG GÙ
Một
ngày có kẻ lưng gù
Mời
thầy
điều trị rất ư kịp thời
Thầy
bèn
lấy ít sữa tươi
Thoa
đều
trên khắp lưng người gù kia
Lấy
hai
tấm ván nặng nề
Ép
chàng
vào giữa, ván kè hai bên
Rồi
khiêng
vào để nằm lên
Trước
nhà,
ngay phía trên thềm hành lang,
Tay
thầy
ép mạnh bất thường
Chàng
gù
đau đớn tang thương thảm sầu
Hai
tròng
mắt lọt ra mau
Lưng
gù
nào có hết đâu. Vẫn gù!
*
Ở
đời có kẻ muốn tu
Muốn
làm
việc phước rất ư tốt lành
Tỉ
như
bố thí nhiệt thành
Nhưng
dùng
thủ đoạn của mình bất lương
Đoạt
tiền
tài của thập phương
Gian
tham,
bất chính, không màng khen chê
Rồi
mang
của cải gian kia
Cúng
tăng,
xây tháp và đi cất chùa
Thỉnh
tượng
Phật. Ngỡ nhân từ
Nhưng
mà
làm thế kể như sai lầm
Tạo
thêm
nghiệp ác trầm luân
Tăng
gia
khổ não vào thân tâm mình
Bao
phúc
đức chẳng viên thành
Cúng
dường,
bố thí cũng đành công toi.
*
51 *
NGƯỜI
TỚ GÁI
Chủ
nhân xưa có năm ông
Hùn
tiền
thuê kẻ làm công việc nhà
Mướn
người
lối xóm không xa
Đến
làm
tớ gái thật là tiện thay.
Thế
rồi
chợt đến một ngày
Một
trong
năm chủ bảo ngay cô rằng:
“Áo
quần
ta để sẵn sàng
Con
lo
giặt giũ kỹ càng nghe con.”
Bốn
người
kia cũng sai luôn
Cũng
đưa
quần áo không còn chờ thêm,
Áo
quần
một đống để bên
Cô
nhìn
mà thấy muộn phiền khó khăn
Khiến
cô
nghĩ ngợi băn khoăn:
“Khó
mà
một lúc giặt năm người này
Đành
lần
lượt, biết sao đây.”
Nghĩ
xong
cô giặt cho ngay người đầu.
Người
thứ
hai có chịu đâu
Đùng
đùng
nổi giận ồn ào quát la:
“Tiền
thuê
ta cũng bỏ ra
Sao
mi
chẳng giặt cho ta tức thì
Lại
đi
phục vụ chủ kia
Giặt
riêng
chủ đó làm chi ngược đời.”
Ông
liền
trừng phạt cô thôi
Đánh
cô
tớ gái mười roi thảm sầu.
Các
người
chủ còn lại sau
Cũng
đều
nổi giận theo nhau đánh đòn
Mỗi
ông
đánh mười roi luôn
Khiến
cô
tớ gái tâm hồn nát tan
Lại
thêm
thân xác héo tàn
Bỗng
dưng
gánh chịu vô vàn oan khiên.
*
Truyện
này
thí dụ thấy liền
Thân
do
phiền não nhân duyên hợp thành
Tấm
thân
“ngũ ấm” mong manh
Chính
do
“sắc, thọ, tưởng, hành, thức” kia
Cùng
nhau
hợp một hạn kỳ
Đem
“sinh,
lão, bệnh, tử” về cho thân
Thêm
đau
khổ, thêm gian truân
Luân
phiên
hành hạ muôn phần tang thương
Chúng
sinh
khốn đốn trăm đường
Một
ngày
thân rã, “vô thường” mà thôi!
Chủ
nhân
đếm đủ năm người
So
cùng
“ngũ ấm” thấy thời giống nhau,
Còn
cô
tớ gái đớn đau
So
cùng
với tấm thân đâu khác gì!
*
52 *
TRÒ
VUI GIẢ DỐI
Nghe
chàng nhạc sỹ trứ danh
Vua
bèn
triệu đến kinh thành ngày mai
Mời
chàng
trình tấu phô tài
Nhà
vua
hứa hẹn nghe rồi trả công
Tiền
vàng
đủ một nghìn đồng,
Anh
chàng
nghệ sỹ vui lòng chịu ngay.
Sau
khi
trình tấu tuyệt hay
Nhà
vua
không trả chàng này chút chi
Chàng
đòi
mãi chẳng được gì
Lại
nghe
vua nói: “Nhạc thì tuyệt luân
Ngươi
trình
diễn hay vô ngần
Nhưng
trò
vui đó muôn phần giả thôi
Toàn
gian
dối, chỉ nhất thời
Nên
vàng
ta hứa trả ngươi khác gì
Cho
ngươi
nghe tạm vui đi
Niềm
vui
cũng dối có chi thật nào.”
*
Truyện
này
thí dụ giống sao
Cái
vui
nhân thế ồn ào ngợi khen
Ngẫm
ra
giả dối vô biên
Cuộc
đời
sinh diệt biến thiên không ngừng
Chỉ
là
huyễn hoá, vô thường
Như
là
chiếc bóng trong gương hiện hình,
Như
trăng
dưới nước lung linh
Làm
sao
tìm được thật tình an vui
Chân
thường
vĩnh viễn ở đời?
Đó
là
đạo lý sáng ngời nêu gương
Ai
không
hiểu được tận tường
Tự
sinh
phiền não đáng thương vô cùng!
*
53 *
LÃO
SƯ BỊ HÀNH HẠ
Thuở
xưa có một lão sư
Và
hai
đệ tử sớm trưa theo hầu,
Chân
ngài
già cả nên đau
Duỗi
thời
khổ sở, đi sao nhọc nhằn
Phải
chống
nạng rất khó khăn
Nên
nhờ
đệ tử bóp chân cho ngài
Mỗi
người
bóp một bên thôi
Hai
chân
phải, trái hai người chia nhau.
Hai
chàng
đệ tử từ lâu
Mãi
luôn
kình chống, có đâu thuận hòa
Dù
cho
cùng ở chung nhà
Coi
như
nghiệp báo oan gia lâu đời.
Đợi
ngày
một kẻ đi chơi
Kẻ
kia
ở lại tức thời ra tay
Đập
chân
bên đó gãy ngay
Cái
chân
mà bạn thường ngày bóp xoa.
Bạn
chàng
khi trở về nhà
Thấy
thời
giận giữ bùng ra thét gầm
Trả
thù
cho hả cơn sân
Đập
chân
còn lại chẳng cần xót xa
Cái
chân
mà kẻ ở nhà
Thường
hay
xoa bóp. Thế là hoà nhau.
Riêng
ông
thầy chịu đớn đau
Hai
chân
bị đập gãy mau hết rồi.
*
Truyện
này
thí dụ ở đời
Cùng
tu
học Phật lắm người ganh đua
Đại
thừa
bài xích Tiểu thừa,
Tiểu
thừa
lại chẳng thích ưa Đại thừa
Kình
qua,
chống lại dây dưa
Cùng
nhau
tranh chấp kể như tự mình
Đều
là
Phật tử thuận thành
Lại
đem
giáo pháp vô tình hủy tiêu.
*
54 *
ĐẦU
VÀ ĐUÔI RẮN
TRANH
CÃI
Đầu
và đuôi rắn một hôm
Sinh
ra
tranh chấp om xòm vui thay,
Đuôi
lên
giọng nói gắt gay:
“Để
ta
đi trước hôm nay xem nào.”
Đầu
bèn
phản đối: “Lạ sao
Ta
thường
đi trước từ bao lâu rồi
Đuôi
bò
trước thấy ngược đời.”
Cả
hai
cãi cọ tơi bời kể chi.
Thế
rồi
đầu rắn cứ đi
Nhưng
mà
đuôi rắn dễ gì chịu đây
Quấn
ngay
vào khúc thân cây
Không
buông,
hét lớn: “Đuôi này thua ai!”
Tất
nhiên
đầu rắn chịu thôi
Làm
sao
bò được, đành mời đuôi đi.
Đuôi
nào
biết đến hiểm nguy
Cứ
bò
chẳng thiết nghĩ suy thêm phiền
Đuôi
đâu
có mắt để nhìn
Lần
mò
bò tới qua bên kia đường
Thấy
đâu
hầm lửa than hồng
Rơi
vào
bị đốt thảm thương quá trời
Toàn
thân
đều bị cháy thui
Đầu
đuôi
chú rắn đi đời nhà ma!
*
Truyện
này
thí dụ cho ta
Thầy
trò
nên sống chan hòa tương thân,
Có
nhiều
đệ tử sai lầm
Chê
thầy
già cả thiếu phần tinh anh
Cho
nên
trò lại muốn tranh
Giành
quyền
lãnh đạo phô danh với đời
Nghĩ
mình
tài giỏi hơn người
Nào
hay
kinh nghiệm mình thời còn non
Tính
tình
bồng bột hãy còn
Nhiều
khi
giới luật cũng luôn lơ là,
Trò
cầm
đầu thường xảy ra
Bao
nhiêu
lầm lạc thấy mà đáng chê
Gánh
vào
thất bại ê chề
Cùng
sa
địa ngục não nề bản thân.
*
55 *
CẠO
RÂU VUA
Một
ông vua thuở xa xưa
Có
chàng
hầu cận rất ư trung thành
Vua
tin
cẩn chàng thật tình
Giữ
luôn
trong chốn triều đình cạnh bên.
Có
lần
vua ra trận tiền
Mang
quân
giao chiến liên miên hiểm nghèo
Chàng
hầu
trung tín đi theo
Khi
vua
lâm nạn chàng liều tấm thân
Tỏ
ra
can đảm vô ngần
Cứu
vua
thoát hiểm bình an trở về
Nên
vua
cảm mến tràn trề
Muốn
ban
thưởng lớn không hề tiếc chi
Vua
bèn
hỏi chàng hầu kia:
“Nếu
nhà
ngươi muốn thưởng gì lớn to
Nói
ra
ta sẽ ban cho.”
Chàng
hầu
cận chẳng thẹn thò khẽ thưa
Chỉ
xin
được cạo râu vua
Ngoài
ra
chẳng muốn, chẳng ưa xin nhiều.
Vua
nghe
thuận ý xuôi chiều:
“Cho
ngươi
mãn nguyện với điều ước mong.”
Mọi
người
nghe chuyện trên xong
Đều
chê
chàng đó: “Vô cùng ngu si!
Sao
không
xin được phân chia
Giang
sơn
một nửa còn gì sướng hơn,
Hay
xin
làm một chức quan
Ngang
hàng
với chức đại thần trong cung,
Hay
xin
làm tướng oai phong,
Hay
xin
vàng bạc tiền nong thật nhiều,
Chắc
là
vua sẽ thuận theo
Tại
sao
xin chỉ một điều nhỏ nhen
Cạo
râu
vua, thật ươn hèn
Thật
là
ngu ngốc nhất trên trần đời!”
*
Truyện
này
thí dụ thân người
Nếu
sinh
ra được nghĩ thời khó sao,
Được
nghe
Phật Pháp tối cao
Lại
càng
thấy khó gấp bao nhiều lần,
Chúng
ta
may mắn bội phần
Được
nghe
Pháp, lại mang thân con người,
Giữ
thêm
chút giới luật thôi
Với
tâm
nhỏ hẹp nghĩ thời là xong
Nghĩ
rằng
đã đủ vô cùng
Không
cần
tiến tới và không mong cầu
Niết
Bàn
diệu pháp thiết đâu
Si
mê
lầm lạc dấn sâu đời đời
Tử
sinh
mãi mãi lăn trôi
Ngẫm
ra
thật đáng chê cười lắm thay!
*
56 *
CÁI
KHÔNG CÓ
Hai
người bạn đang đi đường
Chợt
đâu
thấy có một chàng đẩy xe
Trên
xe
toàn những vừng mè
Xe
sa
xuống hố khó bề kéo lên
Chủ
xe
nhờ hai người liền:
“Giúp
tôi
kéo chiếc xe trên hố bùn.”
Hai
người
lên tiếng hỏi luôn:
“Chúng
tôi
giúp hộ chẳng còn khó chi
Nhưng
mà
bạn sẽ đền gì
Trả
công
lao kéo xe kia lên đường?”
Chủ
xe
bèn trả lời suông:
“Đền
ơn
các bạn tôi ‘không có’ gì”.
Hai
người
xúm xít tức thì
Kéo
giùm
xe khỏi hố kia dễ dàng
Giúp
xong
đòi chủ xe hàng
Trả
công
cho họ đàng hoàng trước sau:
“Cái
‘không
có’ của ông đâu
Mang
đền
ơn chúng tôi mau lên nào.”
Chủ
xe
lúng túng biết bao
Đáp:
“Vì
‘không có’ làm sao đáp đền.”
Một
người
bướng bỉnh nói liền:
“Chính
ông
đã hứa chớ nên nuốt lời
Hãy
mang
‘không có’ cho tôi.”
Nói
xong
đứng đợi, tay thời chìa ra.
Chủ
xe
bối rối ngẩn ngơ
Tính
sao
giải quyết bây giờ cho xuôi.
Bạn
kề
bên chợt bật cười
Hiểu
ra
sự thật thốt lời nói ngay:
“Chúng
mình
hãy rời khỏi đây
Đừng
đòi
hỏi chủ xe này làm chi,
Chủ
xe
nói ‘không có’ gì
Chính
là
đã tặng tức thì cho ta
Tặng
cái
‘không có’ đó mà
Hai
chữ
hợp lại chính là ‘giả’ danh.”
*
Phàm
phu
tục tử thường tình
Chấp
vào
khái niệm “không” thành vấn vương
Sa
vào
cảnh giới bất thường
Chỗ
“vô
sở hữu”, con đường mê si
Bạn
kia
nói “không có” chi
Tức
là
“vô tướng” còn gì nữa đâu
Lại
thêm
“vô nguyện” trước sau
Và
thêm
“vô tác” ta mau hiểu liền.
*
57 *
BỊ
ĐẠP RỤNG RĂNG
Phú
ông giàu có trong vùng
Thuê
người
hầu hạ ở chung quanh mình
Họ
cung
kính, họ tận tình
Luôn
ca
tụng chủ tâm thành mãi thôi.
Phú
ông
có bệnh lâu đời
Cổ
vương
đàm rãi ông thời khạc ra
Những
người
hầu quanh ông ta
Mỗi
lần
thấy vậy thế là tranh nhau
Vội
vàng
chạy tới cho mau
Đạp
lên
đàm rãi mong sao tỏ rằng
Mình
thương
quý chủ như vàng,
Một
chàng
hầu nọ lại thường chậm chân
Bị
xô
lấn nên mất phần
Đạp
đâu
đờm rãi chủ nhân kịp thời
Trong
lòng
buồn bã khôn vơi
Nghĩ
thầm:
“Nếu đợi đàm rơi ra ngoài
Nằm
trên
mặt đất xong xuôi
Ta
mà
chạy đến trễ rồi còn chi
Khó
mà
đạp được đàm kia
Nếu
ta
đạp được trước thì hay hơn
Ông
sắp
nhổ, ta đạp luôn
Mới
là
kế hoạch tinh khôn hơn người.”
Một
hôm
cơ hội tới nơi
Chủ
vừa
đằng hắng miệng thời há to
Đàm
chưa
nhổ, chỉ mới ho
Chàng
khờ
vội vã lấn xô mọi người
Chen
vào
thật lẹ quá trời
Đạp
lên
mặt chủ. Rụng rời! Đớn đau!
Phú
ông
răng rớt ra mau
Sứt
môi.
Méo miệng. Buồn rầu hỏi ngay:
“Tại
sao
ngươi ác thế này?”
Chàng
khờ
hầu cận chắp tay phân trần:
“Tôi
thương
mến chủ vô vàn
Ước
mong
được đạp lên đàm của ông
Nhưng
chờ
hoài vẫn uổng công
Bị
người
chen lấn khó lòng lắm thay,
Đàm
ông
sắp nhổ hôm nay
Tôi
bèn
đạp trước vào ngay miệng mồm
Mong
rằng
vượt kẻ khác luôn
Mới
hòng
thoả nguyện được lần đầu tiên.”
Phú
ông
nghe giận như điên
Đồng
thời
nghĩ lại cũng thêm tức cười.
*
Truyện
này
mục đích khuyên người
Làm
chi
cũng phải chờ thời tới tay
Không
thời
cơ cứ làm ngay
Khó
thành
công nổi, chỉ đầy sầu bi
Mỗi
khi
muốn làm việc chi
Phải
cần
quan sát, nghĩ suy đủ điều
Xem
thời
cơ có thuận chiều
Mới
mong
đạt được mục tiêu của mình.
*
58 *
CHIA
CỦA
Có
ông già ở nước kia
Gia
đình
quý phái rất chi sang giàu
Nhưng
ông
đau ốm từ lâu
Biết
mình
bệnh nặng sắp mau lìa đời
Con
trai
chỉ có hai người
Ông
bèn
gọi lại thốt lời trối trăng:
“Sau
khi
cha đã lìa trần
Hãy
đem
tài sản ra phân chia đều
Thật
công
bằng, hỡi con yêu.”
Ít
lâu
cha chết, con theo đúng lời
Như
trong
di chúc cha thôi
Bao
nhiêu
tài sản chia đôi hai phần.
Nhưng
chia
đều khó vô ngần
Chia
đi
chia lại bao lần không xong
Anh
em
mãi chẳng thuận lòng
Chê
nhiều,
chê ít mà không chịu ngừng
Thật
là
khó xử vô cùng
Đành
nhờ
ông lão trong vùng tiếp tay.
Lão
ông
giúp ý kiến ngay:
“Hãy
theo
biện pháp sau này của ta
Món
nào
cũng cắt đôi ra
Mỗi
người
một nửa thế là đều nhau
Hoàn
toàn
bình đẳng trước sau
Cả
hai
hoan hỉ còn đâu than phiền.”
Anh
em
nghe đồng ý liền
Cắt
đôi
mọi thứ luân phiên khắp nhà
Áo
quần
đem xé đôi ra
Xẻ
từ
giường chiếu, cưa qua ghế bàn
Bẻ
chén
bát, cắt chăn màn
Đến
như
tiền bạc xé làm hai luôn
Thế
là
chỉ một vài hôm
Bao
nhiêu
tài sản thấy buồn biết bao
Cắt
đôi
tan nát, tiêu hao
Trở
thành
đồ bỏ ai nào còn ham.
*
Tu
Phật
pháp, theo Đạo vàng
Là
mong
gỡ bỏ buộc ràng cho mau
Mỗi
khi
thuyết pháp tại đâu
Phải
nên
vận dụng cho sao hợp thời
Tùy
nghi
thay đổi từng nơi
Môn
thời
bình đẳng, môn thời lại không
Du
di
sai biệt là thường
Không
nên
chấp nhặt mà vương lỗi lầm.
Như
bên
ngoại đạo nhiều lần
Cho
mình
là phải chẳng cần đổi thay
Mãi
theo
một pháp lâu nay
Cho
rằng
như vậy là hay hoàn toàn
Thật
là
đáng tiếc vô vàn
Pháp
lành
bỗng chốc suy tàn ích chi.
*
59 *
XEM
LÀM BÌNH
Thong
dong dạo bước hai người
Cùng
đi
hội nghị thảnh thơi kể gì
Giữa
đường
thấy thợ sứ kia
Làm
bình
sành khéo rất chi có tài
Bình
sao
trông đẹp tuyệt vời
Hai
người
dừng bước ghé chơi xem liền
Hồi
lâu,
tuy muốn xem thêm
Một
người
vội vã không quên lên đường
Đúng
giờ
tới kịp hội trường
Vào
trong
hội nghị sẵn sàng tham gia
Rồi
sau
dự tiệc xa hoa
Nhận
thêm
tặng phẩm thật là quý thay.
Chàng
kia
chẳng chịu rời ngay
Đứng
yên
xem thợ loay hoay làm bình
Nhởn
nhơ
thầm nghĩ riêng mình:
“Thợ
xong
một cái mới đành ra đi.”
Nhưng
ông
thợ đồ sứ kia
Làm
xong
một cái tức thì tiếp luôn
Làm
thêm
cái nữa trong khuôn
Và
rồi
lần lượt không buồn ngưng tay.
Anh
chàng
cứ đứng xem đây
Đến
chiều,
rồi tối, hết ngày chưa đi
Thế
là
hỏng việc còn chi
Lỡ
luôn
hội nghị còn gì nữa đâu
Bụng
thời
lại đói như cào
Không
còn
được chút việc nào xong xuôi.
*
Truyện
này
thí dụ nhiều người
Thời
giờ
quý báu buông trôi lẹ làng
Chỉ
ham
công việc buộc ràng
Cho
nên
chẳng chịu siêng năng tu hành,
Nơi
thường
tụ hội chúng sanh
Nơi
mà
Phật thuyết pháp lành cho nghe
Cứ
lơ
là chẳng chịu đi
Chỉ
ham
việc chẳng ích chi cho mình
Khó
mà
thoát khỏi tử sinh
Khó
mà
chứng ngộ được nhanh Phật thừa,
Đời
vô
thường vẫn cứ ưa
Con
đường
giải thoát kể như xa vời
Trầm
luân
bể khổ mãi thôi
Hãy
quay
đầu lại kịp thời cho mau!
*
60 *
THẤY
VÀNG
DƯỚI
NƯỚC
Một
anh chàng đi lang thang
Đến
bờ
ao thấy có vàng dưới đây
Miếng
vàng
lấp lánh đẹp thay
Chàng
bèn
lội xuống ao ngay tức thì
Mò
trong
nước kiếm vàng kia
Mò
hoài
chẳng thấy vàng chi dưới này
Mệt
thân
người, mỏi chân tay
Chàng
lên
nghỉ ở bụi cây trên bờ.
Hồi
sau
mặt nước lặng lờ
Nước
ao
trong trẻo hiện ra miếng vàng
Chàng
nhìn
xuống lại thấy ham
Đứng
lên
bước vội bước vàng xuống ao
Mò
tìm
không thấy vàng đâu
Nước
ao
vẩn đục, vàng nào có đây
Chàng
leo
lên lại gốc cây
Ngồi
nhìn
mặt nước nhẹ lay thèm thuồng.
Cha
chàng
đang đi trên đường
Chợt
nhìn
xuống thấy con đương thẫn thờ
Mặt
ngơ
ngác, vẻ bơ phờ
Cha
bèn
bước xuống tới bờ hỏi thăm:
“Con
đang
lo nghĩ gì chăng?”
Chàng
bèn
than thở: “Con đang mò tìm
Vàng
trong
ao nước hiện lên
Hai
lần
mò xuống chẳng nên chuyện gì
Chỉ
toàn
bùn, thật lạ kỳ
Vàng
kia
bất chợt biến đi mất rồi
Giờ
đây
con mệt quá trời
Chịu
đời
không thấu, rã rời chân tay.”
Cha
nghe
nói thấy lạ thay
Đến
bờ
ao ngó xuống đây xem liền
Mới
hay
cái bóng hiện lên
Bóng
vàng
dưới nước đang in rành rành
Suy
ra
vàng chắc trên cành
Trên
cây
gần đó rọi hình xuống thôi
Cha
bèn
nói: “Này con ơi
Leo
tìm
vàng thử trên nơi cây này.”
Chàng
con
không hiểu hỏi ngay:
“Vàng
thời
dưới nước, lên cây làm gì?”
Cha
chàng
giải thích cho nghe
Nói
thêm:
“Chim chắc tha về trên cây
Nên
vàng
vướng mắc tại đây.”
Chàng
con
nghe vậy loay hoay leo trèo
Quả
nhiên
thấy miếng vàng treo
Bóng
in
xuống nước trong veo rõ ràng.
*
Phàm
phu
vô trí đáng thương
Tấm
thân
“vô ngã” lại thường hiểu ra
Cho
rằng
quả thực có “ta”
Nào
hay
cái đó chỉ là giả thôi
Như
hoa
in bóng gương soi
Như
trăng
dưới nước nổi trôi hiện hình
Cái
“ta”
tưởng mãi là mình
Phàm
phu
ám muội quả tình lầm sai
Trôi
lăn
trong biển khổ hoài
Nhọc
công,
mệt xác. Than ôi ích gì!
Như
chàng
mò dưới ao kia
Khuấy
bùn,
quậy nước kiếm chi được vàng.
*
61 *
TẠO
HÌNH NGƯỜI
Giáo
đồ đạo Bà La Môn
Tuyên
truyền
cho mọi người luôn tin rằng
Chính
là
Đại Phạm Thiên Vương
Đóng
vai
chúa tể quyền năng vô cùng
Tạo
ra
muôn vật nói chung
Quyền
năng
sáng tạo đều trong tay ngài.
Phạm
Thiên
nhiều đệ tử tài
Có
chàng
nổi hứng tức thời một hôm
Tự
mình
muốn tạo ra luôn
Một
sinh
vật lạ với khuôn hình người
Rất
kỳ
dị, rất lạ đời
“Cổ
thì
thật nhỏ, đầu thời lại to
Bàn
tay
vừa lớn vừa thô
Cánh
tay
lại nhỏ quá ư lạ thường
Bàn
chân
cũng nhỏ, dài vươn
Gót
chân
lại lớn to hơn bội phần.”
Anh
chàng
đệ tử đích thân
Đem
hình
người đó trình luôn cho thầy
Hỏi
rằng:
“Hình thể người này
Thưa
thầy
trông nó giống ngay thứ gì?”
Phạm
Thiên
bèn đáp tức thì:
“Giống
như
con quỷ, có chi khác nào.”
*
Phạm
Thiên
có tạo ai đâu
Chuyện
hoàn
toàn chỉ nhuốm mầu ngụ ngôn.
Chúng
sinh
mỗi loại đều luôn
Chính
do
nghiệp báo đúc khuôn ra mình
Chính
nghiệp
báo tạo chúng sinh.
Chư
Phật
thuyết pháp phân minh tỏ tường
Như
“bát
chánh đạo” tám đường
Không
chấp
“đoạn diệt” hay “thường trụ” đâu!
Nhưng
mà
ngoại đạo đua nhau
Chấp
luôn
“đoạn” với “thường” đâu ngại ngần
Để
rồi
lừa dối thế nhân
Những
điều
như thế sai lầm mãi thôi
Xa
lìa
Chánh Pháp mất rồi!
*
62 *
ĂN
THỊT GÀ
Có
người mắc bệnh dây dưa
Rất
là
trầm trọng, quá ư lâu ngày
Nên
mời
thầy thuốc thật hay
Đến
nhờ
xem mạch. Ông thầy phán luôn:
“Anh
nên
ăn thịt gà con
Bệnh
thời
thuyên giảm chẳng còn ngại chi.”
Bệnh
nhân
nghe lời lương y
Sai
người
vội vã chạy đi mua gà
Chợ
làng
cũng chẳng có xa
Gà
con
mua được thật là dễ thay
Mua
một
con về ăn ngay
Chỉ
ăn
có vậy, một ngày rồi thôi.
Lương
y
ít bữa trở lui
Sau
khi
xem mạch thầy thời hỏi thăm:
“Bệnh
tình
anh khá hơn chăng
Sau
khi
đã được chữa bằng gà con?”
Bệnh
nhân
khẽ trả lời luôn:
“Thật
tôi
chẳng biết bệnh còn hay không
Vì
tôi
chỉ mới ăn xong
Một
con
gà nhỏ là ngưng lại rồi
Ăn
nhiều
chắc cũng vậy thôi.”
Lương
y
nghe vậy tức thời nhủ khuyên:
“Một
con
ăn chẳng khỏi liền
Muốn
lành
bệnh hãy ăn thêm nhiều vào.”
*
Truyện
này
thí dụ đạo mầu
Người
tu
Phật Pháp phải cầu mà theo
Học
cho
rộng, hỏi cho nhiều
Tháng
ngày
tinh tấn, sớm chiều thiết tha,
Phàm
phu
ngoại đạo lơ là
Tâm
không
bền bỉ tiến xa khó lòng
Học
hành
chút ít rồi ngừng
Đương
nhiên
bệnh độc chẳng mong diệt trừ
Ngu
si
phiền não từ xưa
Vẫn
còn
tồn tại kể như muôn đời.
*
63 *
CHẠY
TRỐN
Một
đoàn ca kịch nước kia
Năm
nay
trình diễn phải đi xa nhà
Chỉ
vì
nạn đói xảy ra
Ở
trong nước họ thật là nguy tai
Đoàn
đành
đi ra nước ngoài
Đường
đi
trắc trở chông gai vô vàn
Phải
qua
núi thẳm non ngàn
Nghe
đồn
có quỷ thường ăn thịt người
Quỷ
La
Sát ẩn lâu đời
Nên
đi
chót lọt, ngưng thời chớ nên.
Khi
đoàn
đi tới núi trên
Thời
trời
đã tối màn đêm buông rồi
Khó
mà
vượt được kịp thời
Đoàn
đành
ngủ lại tại nơi hiểm nghèo.
Đêm
nay
trên núi cheo leo
Càng
khuya
càng lạnh gió nhiều buốt da
Mọi
người
nhóm lửa để hơ
Nằm
quanh
lửa ấm ngủ chờ bình minh
Một
chàng
phát bệnh thình lình
Chịu
đâu
cái lạnh nên đành ngồi lên
Lấy
đồ
diễn kịch mặc thêm
Tới
gần
ngọn lửa ngồi bên hơ người
Nào
ngờ
lại lấy nhầm rồi
Lấy
đồ
yêu quỷ mặc thời chẳng hay.
Một
người
khác trong đoàn này
Giật
mình
chợt thức và quay đầu nhìn
Thấy
chàng
bệnh ngồi gần bên
Mang
đồ
quỷ dữ. Hắn liền hoảng kinh
Tưởng
Quỷ
La Sát ngồi rình
Vội
vàng
chồm dậy phóng mình chạy mau
Chạy
cho
nhanh chẳng ngoái đầu,
Cả
đoàn
nghe tiếng ồn ào vẳng lên
Nửa
khuya
cũng thức dậy liền
Đầu
đuôi
nào rõ chuyện trên núi rừng
Thế
là
cả bọn hãi hùng
Cắm
đầu
cắm cổ đều vùng chạy theo.
Anh
chàng
khoác áo quỷ yêu
Lơ
mơ
bên lửa hồng reo đang ngồi
Thấy
người
bỏ chạy hết rồi
Cũng
co
chân chạy theo đuôi tức thì
Dù
cho
không hiểu chuyện chi.
Bọn
người
chạy trước đến khi quay nhìn
Thấy
Quỷ
La Sát cuồng điên
Chạy
theo
bén gót ngay liền phía sau
Thế
là
sợ hãi tăng mau
Gắng
công
cùng chạy theo nhau hãi hùng
Băng
sông
lạch, vượt suối nguồn
Đầu
mình
cây đập, tay chân gai cào
Thân
người
thương tích đớn đau
Tinh
thần
tán loạn trước sau cả đoàn.
Chạy
cho
phờ phạc xác thân
Đến
khi
trời sáng dừng chân ngoái đầu
Thấy
ra
có quỷ rượt đâu
Chỉ
là
người bạn chay mau theo mình
Mặc
đồ
diễn kịch thường tình
Khiến
cho
cả bọn đêm thanh kinh hoàng.
*
Chúng
sinh
“ngã kiến” buộc ràng
“Cái
ta”
cứ chấp, đáng thương vô cùng
Tử
sinh
lưu chuyển không ngừng
Âu
lo,
sợ sệt chập chùng bủa vây
Nào
đâu
giải thoát được đây!
Nếu
như
có thể phá ngay mê lầm
Hủy
tiêu
“ngã kiến” trăm phần
Bao
nhiêu
cuồng vọng trong tâm dứt liền
Chân
như,
thanh tịnh, an nhiên
Xưa
nay
sẵn có hiện lên sáng ngời
Thân
tâm
an lạc tuyệt vời
Vượt
cơn
kinh hoảng, tới nơi an bình
“Đất
trời
vô sự thật tình
Người
ngu
tự quấy nhiễu mình đấy thôi!”
*
64 *
QUỶ
TRONG NHÀ CŨ
Một
nhà cũ trong thôn làng
Không
người
cư ngụ, bỏ hoang lâu đời
Bà
con
đồn đãi truyền lời
Rằng
nhiều
quỷ dữ trong nơi nhà này
Mọi
người
sợ hãi lắm thay
Dám
đâu
vào ngủ tại đây buổi nào.
Bấy
giờ
có kẻ tự hào
Rằng
mình
can đảm từ bao lâu rồi
Chàng
tuyên
bố với mọi người:
“Tôi
không
hề sợ, chờ coi biết liền
Hôm
nay
tôi sẽ ngủ đêm
Trong
căn
nhà đó để xem có gì.”
Buổi
chiều
chàng tới nhà kia
Tối
trời
ngủ lại, sợ chi tiếng đồn.
Có
chàng
khác ở cùng thôn
Cũng
khoe
can đảm vượt hơn người đầu
Quỷ
ma
chẳng ngán từ lâu
Cho
nên
cũng muốn tranh nhau khoe tài
Tối
nay
cũng lại tới nơi
Vào
trong
nhà cũ xem chơi thế nào
Chàng
xô
mạnh, đẩy cửa vào,
Bên
trong
chàng nọ chợt đâu giật mình
Tưởng
đêm
khuya quỷ hiện hình
Lao
ra
chặn cửa tận tình cản ngăn
Không
cho
quỷ dữ lấn chân,
Chàng
ngoài
thấy vậy nghĩ thầm: “Quỷ đây!
Đúng
lời
đồn đãi lâu nay
Ta
nào
há sợ. Tối này biết nhau!”
Thế
là
cố gắng đẩy mau
Muốn
vào
đọ sức trước sau một lần.
Trong
xô,
ngoài đẩy rầm rầm
Trời
đêm
khuya khuắt tối tăm chập chùng
Đến
khi
cánh cửa bật tung
Trong,
ngoài
nhào tới tưng bừng đánh nhau
Có
trông
rõ được gì đâu
Tưởng
cùng
quỷ dữ canh thâu tranh tài
Đánh
nhau
tới lúc sáng trời
Đến
khi
nhìn rõ mặt người đôi bên
Mới
hay
quỷ chẳng hiện lên
Thế
là
ác chiến ngưng liền. Thật vui!
*
Thông
thường
ở khắp mọi nơi
Bao
giờ
cũng có hai người đấu tranh
Đôi
bên
đều nghĩ rằng mình
Là
người
có lý. Thật tình đều sai!
Bao
nhiêu
sự vật trên đời
Nhân
duyên
tạm hợp lại thôi đấy mà
Làm
chi
lại có cái “ta”
Có
đâu
chủ thể phân ra đôi đường
Để
tranh
chấp với đối phương
Ganh
đua
hơn thiệt, đáng thương vô cùng.
*
65 *
ĂN
BÁNH ĐỘC
Thuở
xưa có người đàn bà
Không
yêu
chồng, lại tỏ ra dữ dằn
Đòi
bỏ
chồng, muốn ly hôn
Luật
không
cho phép. Chị buồn kể chi
Loay
hoay
ngày tháng nghĩ suy
Chị
tìm
phương pháp thực thi ý mình
Giết
chồng
chị mới thoả tình
Thời
cơ
chưa tiện chị đành chờ trông.
Một
ngày
nghe được tin chồng
Sắp
đi
ngoại quốc, chị không chần chờ
Chụp
ngay
cơ hội bất ngờ
Làm
năm
trăm bánh chị đưa dặn chồng:
“Dọc
đường
những lúc đói lòng
Anh
ăn
đỡ dạ, bánh dùng tiện thay.”
Thật
ra
trong những bánh này
Chị
cho
thuốc độc vào đây sẵn rồi.
Anh
chồng
không rõ đầu đuôi
Trong
lòng
cảm kích, ngậm ngùi ra đi
Nghĩ
rằng
vợ tốt khỏi chê
Lo
cho
chồng đủ mọi bề trước sau.
Chàng
đi
khoẻ khoắn ngày đầu
Quá
trưa
đã vượt qua mau biên thùy
Tiến
vào
nội địa nước kia
Và
chàng
lại chẳng chút chi đói lòng
Không
ăn
bánh. Ngủ lại rừng.
Đêm
khuya
sợ thú dữ hung hại mình
Nên
chàng
leo tuốt lên cành
Trên
cây
gần đó an lành ngủ đêm
Năm
trăm
cái bánh bỏ quên
Ở
ngay tại gốc cây bên dưới rồi.
Ngay
đêm
đó lúc tối trời
Năm
trăm
tên cướp tới nơi rừng này
Sau
khi
chúng đã ra tay
Cướp
năm
trăm ngựa với đầy quý kim
Của
nhà
vua nước kế bên,
Quay
về
rừng rậm chúng liền dừng chân
Nghỉ
đêm
kín đáo ẩn thân
Đường
xa
mệt nhọc thêm phần đói meo
Bỗng
nhiên
thấy bánh rất nhiều
Chia
cho
cả bọn tính theo đầu người
Mỗi
tên
một cái đủ rồi
Ăn
xong
bọn cướp tức thời chết toi.
Ngủ
trên
cây đến sáng trời
Chàng
kia
thức dậy thấy nơi dưới mình
Xác
người
chết thật hoảng kinh
Chàng
bèn
trèo xuống đi quanh xem chừng
Thấy
ra
bọn cướp gian hùng
Chàng
cầm
dao bén đi vòng khắp nơi
Đâm
vào
xác chết từng người
Mỗi
tên
vài nhát xong rồi ngừng tay
Coi
như
những kẻ cướp này
Là
do
chàng gặp tại đây giết liền,
Chàng
gom
châu báu quý kim
Cùng
năm
trăm ngựa lại bên bờ rừng
Rồi
mang
qua phía biên cương
Tính
dâng
trả lại quốc vương nước ngoài
Đồ
quân
cướp lấy của ngài
Mong
ngài
ban thưởng cho người có công.
Nước
ngoài
chính vị quốc vương
Đem
nhiều
binh lính truy lùng quân gian
Mới
đi
được nửa quãng đường
Cả
đoàn
gặp được anh chàng chồng ngay
Nghe
vua
hỏi, chàng trình bày
Chuyện
mình
giết cướp với đầy gian nguy:
“Nguyên
tôi
ở kế biên thùy
Qua
đây
gặp cướp ngay khi tới rừng
Mình
tôi
chiến đấu hào hùng
Giết
năm
trăm cướp vô cùng khó khăn
Hiện
thi
hài hãy còn nằm
Ở
ngay dưới gốc cây gần nơi đây
Tôi
mang
đồ cướp được này
Qua
dâng
vua lại hôm nay, thật lòng
Để
mong
vua sẽ thưởng công
Không
tin
xin hãy tới rừng kiếm xem.”
Vua
nghe
chuyện, nào dễ tin
Bèn
sai
thân tín đi liền tới nơi
Trở
về
xác nhận đúng lời
Nhà
vua
lúc đó mừng vui trong lòng
Cho
là
một việc lạ lùng
Bèn
đưa
chàng nọ về trong cung đình
Thưởng
công
hậu hĩnh đã đành
Lại
phong
chức lớn trở thành ông quan
Coi
vùng
đất thật đông dân.
Nhưng
rồi
một số cựu thần trong kinh
Ganh
cùng
chàng, chẳng cảm tình
Căm
hờn,
tìm cách tâu trình gièm pha:
“Hắn
người
ở nước phương xa
Xin
vua
chớ có tin mà nghe theo
Hiện
vua
ưu đãi đủ điều
Lại
còn
cho hưởng rất nhiều đặc ân
So
ra
hơn các cựu thần
E
rằng xảy chuyện muôn phần khó khăn.”
Anh
chàng
nghe chuyện các quan
Tới
vua
gièm tấu than van bất bình
Nên
chàng
nổi trận lôi đình
Thị
oai,
lớn tiếng khoe mình ngay thôi:
“Nếu
ai
sức mạnh hơn tôi
Muốn
cùng
đấu võ xin mời tới đây
Lên
đài
giao chiến thẳng tay
Để
xem
bản lãnh ai hay thật tình.”
Cựu
thần
nghe dọa hoảng kinh
Dám
đâu
lên tiếng, lặng thinh, họp bàn
Nghĩ
ra
một kế khôn ngoan,
Nhân
vì
tại phía rừng hoang biên thùy
Giữa
miền
đồi núi hiểm nguy
Có
con
sư tử rất chi dữ dằn
Ăn
người,
khát máu vô ngần
Hay
mò
xuống giết hại dân trong vùng
Gieo
kinh
hoảng, gây hãi hùng
Không
ai
trừ nổi đã từng lâu nay
Các
quan
bày kế thật hay
Tâu
vua
xin cử chàng này đi thôi:
“Anh
chàng
tài giỏi nước ngoài
Thường
khoe
mạnh mẽ không ai sánh cùng
Quả
phi
thường, thật anh hùng
Xin
sai
chàng đến tận vùng kể trên
Trừ
thú
dữ, giúp dân hiền.”
Vua
nghe
hợp lý nên liền chuẩn y
Cử
ngay
chàng tới miền kia
Cấp
cho
dao nhọn mang đi theo cùng
Và
cây
gậy sắt để dùng
Giết
sư
tử dữ trong rừng hoang vu.
Anh
chàng
nhận mệnh lệnh vua
Kiếm
lời
thoái thác kể như khó lòng
Nên
đành
liều lĩnh vào rừng
Đóng
vai
can đảm anh hùng giúp dân
Trừ
con
sư tử dữ dằn,
Ngờ
đâu
đi mới tới gần rừng cây
Thời
sư
tử dữ nơi đây
Thấy
người
vội nhảy ra ngay thét gầm
Chờ
xé
xác, muốn banh thân
Anh
chàng
hết vía, thất thần, hoảng kinh
Trèo
lên
cây trốn thật nhanh,
Rượt
theo
sư tử chỉ đành nhìn lên
Gốc
cây
đứng rống cuồng điên
Miệng
thời
há rộng như thèm thịt tươi
Đỏ
lòm
tựa máu huyết người,
Trên
cao
nhìn xuống chàng thời sợ run
Dao
trong
tay rớt xuống luôn
Chàng
nào
hay biết, còn hồn vía đâu.
Dao
kia
rớt lạ lùng sao
Họng
con
sư tử rớt vào trong đây
Đúng
vào
miệng dưới gốc cây
Bị
thương
sư tử chết ngay tức thì.
Anh
chàng
vui sướng kể chi
Trên
cây
leo xuống vội đi về liền
Mang
thây
sư tử kề bên
Gặp
vua
giở giọng huyên thuyên tâu trình
Khoe
khoang
công trạng của mình
Khiến
cho
tất cả triều đình phục lăn,
Vua
hoan
hỉ chẳng ngại ngần
Ban
cho
chàng đó nhiều phần thưởng thêm.
*
Truyện
này
thí dụ cho xem
Bánh
mang
thuốc độc bỏ quên giữa rừng
Giống
như
“bố thí” vô cùng
Nhưng
phần
thanh tịnh thời không có gì.
Năm
trăm
tên cướp chết kia
Giống
như
“ngũ dục” đoạn đi được rồi.
Gặp
ông
vua của nước ngoài
Giống
gặp
hiền thánh bao người thiết tha.
Cựu
thần
mưu hại gièm pha
Giống
như
ngoại đạo quanh ta gian tình
Manh
tâm
phỉ báng hạnh lành.
Giết
con
sư tử rừng xanh khác gì
Làm
cho
phiền não tan đi
Phá
luôn
cả ác ma kia gây phiền.
Được
vua
phong thưởng nhiều thêm
Giống
như
chứng “đạo quả” liền đó thôi.
Truyện
này
chủ ý khuyên đời
Ban
đầu
bố thí lắm người lầm mê
Tâm
không
thanh tịnh chút gì
Thiện
tri
thức lại hộ trì tiếp tay
Cho
nên
được kết quả ngay,
Đó
là
“bất tịnh” còn gây quả lành
Huống
chi
mà các chúng sanh
Hân
hoan
bố thí, chân thành, thiện tâm
Với
lòng
thanh tịnh vô ngần
Thời
bao
công đức bội phần hưởng thêm.
*
66 *
CHẾT
CHÌM
Có
chàng trai trẻ nhà giàu
Cùng
nhiều
người xuống biển sâu lùng tìm
Ngọc
ngà,
châu báu, quý kim,
Bản
thân
chàng đó đã nghiên cứu nhiều
Đọc
trong
sách vở đủ điều
Dạy
người
vượt biển nên theo thực hành
Học
xong
chàng nhớ rành rành
Nên
khoe
với mọi người quanh chàng rằng:
“Lái
tàu
đi biển dễ dàng
Đá
ngầm
hay nước đại dương ngược dòng
Dù
cho
nguy hiểm vô cùng
Chỉ
cần
cầm chắc lái trong tay mình
Xem
chừng
phương hướng cho tinh
Và
rồi
xoay trở cho nhanh kịp thời
Phải
bình
tĩnh, cần khoan thai
Lo
âu
gạt bỏ, rối bời dẹp tan
Tức
thời
mọi chuyện bình an
Còn
chi
hãi sợ, vô vàn dễ thay,
Những
phương
pháp đó tuyệt hay
Ghi
trong
sách vở lâu nay rõ ràng
Đọc
xong
tôi thuộc kỹ càng
Không
quên
một chút. Ai bằng được tôi.”
Mọi
người
nghe nói vậy rồi
Rất
là
tin tưởng ở nơi chàng này.
Cùng
nhau
đi biển một ngày
Nhổ
neo
tàu chạy vượt ngay sóng vàng
Lênh
đênh
trôi giữa đại dương
Có
ông
thuyền trưởng vẫn thường chỉ huy
Chợt
ông
phát bệnh hiểm nguy
Rồi
lăn
ra chết đang khi lái tàu.
Anh
chàng
trai trẻ nhà giàu
Được
người
chỉ định thay mau thế vào
Đích
thân
điều khiển trước sau
Vì
nghe
chàng đó từ lâu khoe tài.
Con
tàu
tiếp tục trôi dài
Bỗng
đâu
có trận thiên tai tới rồi
Mây
cuồn
cuộn, gió tơi bời
Biển
chao
gào thét, sóng nhồi cuồng quay
Cả
tàu
đảo lộn lên ngay
Chợt
chàng
trai trẻ loay hoay, lầm bầm:
“Lái
tàu
phải thật bình tâm,
Chèo
nên
nắm chặt, hướng cần đổi thay.”
Nhưng
trên
thực tế chàng này
Xét
cho
chính xác không hay biết gì
Không
hề
biết cách giải nguy
Khiến
tàu
bị sóng gió kia dập vùi
Cả
tàu
chao đảo một hồi
Dần
chìm
xuống đáy biển khơi thảm sầu
Mọi
người
náo loạn cùng nhau
Bỏ
thây
biển cả thương đau ngập tràn.
*
Phàm
phu
trong cõi nhân gian
Học
Thiền
không hiểu rõ ràng đầu đuôi
Biết
qua
đôi chút mà thôi
Tuy
văn
chữ rõ, nghĩa thời hiểu đâu
Hiểu
đâu
nghĩa lý thâm sâu
Tự
khoe
tường tận trước sau về Thiền
Để
rồi
lên giọng huyên thuyên
Dạy
người
phương pháp tu Thiền lầm sai
Khiến
người
mê muội rối bời
Tâm
thời
loạn động, ý thời cuồng điên
Bao
năm
di hại triền miên
Có
đâu
lợi ích được thêm chút gì
Giống
chàng
trẻ lái thuyền kia
Ngu
si
làm chết khách đi trên thuyền.