Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tiếng nói của mẹ

31 Tháng Bảy 201100:00(Xem: 8371)
Tiếng nói của mẹ

TIẾNG NÓI CỦA MẸ

Như Nguyện dịch 

Một ngày tháng 6 năm 2005, tôi đang ngồi soạn bài một mình dưới ánh đèn hiu hắt, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên một cách gấp gáp. Tôi nhấc máy alô mấy tiếng, thì đầu bên kia mới truyền lại một giọng nói của đứa bé gái sợ sệt và yếu ớt “ có phải mẹ đó không? Mẹ ơi”. 

E rằng làm đứa bé kinh sợ, tôi hỏi rất nhỏ nhẹ “Con tìm ai”? 

Tôi nghe rõ một giọng nói vô cùng bi thương nhưng rất bất khuất hàm chứa một khát vọng, “Con tìm mẹ, có phải mẹ không vậy”?.

Tôi hiểu, đây là một đứa trẻ đang tìm mẹ, tôi cố ý kéo dài gọng nói : “ con là...” ?

Đứa trẻ như rất gấp không thể chờ đợi được, nó sợ tôi gác máy nên tiếng nói đã lớn hẳn lên “Con là An An đây”!

Tôi lấy tư cách của người mẹ hỏi: “An An con đang ở đâu vậy”. Tôi nghe từ bên kia tiếng híc híc, tiếng khóc đứa bé lớn dần. Tôi cũng lớn giọng hỏi: “con ngoan, có chuyện gì nhanh nói cho mẹ biết, con đang ở đâu? 

Thì đầu bên kia truyền lại một âm thanh của tiếng khóc thút thít : “Mẹ, con ở nhà có một mình, con rất sợ, con chưa an cơm và Ba thì chưa về, con đã làm bài tập xong, con rất biết nghe lời. Mẹ! sao mẹ vẫn chưa về nhà? Ba nói: mẹ đã đi một nơi rất xa, khi nào con khôn lớn và hiểu chuyện mẹ sẽ về. Mẹ! Bây giờ con đã khôn lớn rồi, các môn học của con đều đứng đầu lớp, sao mẹ lại chưa chịu về”?

Tim tôi như thắt lại, nhưng giọng của đứa trẻ làm cho tôi sa vào một cảm giác hoang mang và buồn rười rượi, tôi nhìn ra cửa sổ cái màng cửa cứ dường như nặng trịch và dùn xuống một cách sâu lắng. Tôi không biết nên kết thúc cuộc nói chuyện này như thế nào? Chỉ nhớ tôi lấy tình thương của một người mẹ nói với bé: “con yêu, nếu con sợ, nếu con nhớ mẹ, thì cừ gọi điện cho mẹ, con nhớ nhé, mẹ lúc nào cũng nhớ con”. 

Đứa trẻ rất vui nói với tôi, con đã tìm hết quyển danh bạ điện thọai mới tìm ra tên mẹ và tra được số điện thoại” và con bé rất đắc ý nói tiếp: “mẹ, mẹ rất là khó tìm, có một lần con gọi và người bắt máy là một bà cụ nên con lập tức gác máy, có lần khác người bắt máy lại là một người chú, con nói con muốn tìm mẹ thì người đó đã quát la con rất là hung dữ, con hoảng hốt tí nữa là khóc lên, nhưng con không sợ. Con đã gọi 9 lần mới gặp được mẹ, con vui lắm”

Tôi thật là không nghe nổi nữa, không biết đứa bé này gặp cảnh ngộ thế nào? Bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, nhà ở đâu. Nhưng tôi không dám hỏi, đã là mẹ sao không biết mọi việc của con gái, nếu hỏi con be sẽ nghi ngờ.

Từ hôm đó về sau, mấy ngày liên tiếp chuông điện thoại reng la tôi đi bắt máy. Rồi dần dần tôi cũng biết đuợc hoàn cảnh cửa đứa bé. Nó học lớp 2 trường tiểu học Vũ Xương, cùng tuổi với con gái tôi. Mỗi ngày đón xe bus khoảng 1 tiếng đồng hồ để đến trường, trưa thì mua 1 hộp cơm nhỏ để ăn, ba thường về nhà rất trễ. Con bé là học sinh giỏi toán nhất của lớp. Tôi còn biết tên của bé là Hoàng Oanh, thường gọi là An An, nó hát rất hay, những lúc gọi điện cho tôi nó thường hát cho tôi nghe một bài hát mới.

Tháng 7, trường đã cho nghỉ hè, cả nhà tôi đi du lịch ở Bắc Kinh 1 tháng, tối hôm đi du lịch về chuông điện thoại vang lên, tôi vừa nhấc máy thì nghe giọng của An An rất ấm ức nói rằng ngày nào nó cũng gọi điện cho tôi nhưng không có người bắt máy. Con bé hỏi tôi: “mẹ! Mẹ đi đâu, trường ghỉ hè, bạn bè con đều được ba mẹ dẫn đi chơi. Còn con thì chỉ ở nhà có một mình, cho đến người nói chuyện cũng không có, thật là cô độc. Mẹ con rất muốn mẹ dẫn con đi chơi, bạn bè con đều đi xem chiếc cầu lớn của sông Trường Giang, nói là rất đẹp, chỉ có con là không được ai dẫn đi cả”.

Lòng tôi cứ run lên, và đứng im lặng, thật tội cho con bé, chẳng lẽ tôi nói, tôi mất bận dẫn con gái đi Bắc Kinh rồi.

Tôi bắt đầu bịa đặt nói dối: “nghỉ hè này mẹ bận đi công tác nước ngoài, sau này nếu có thời gian nhất định sẽ đưa con đi tất cả những nơi mà con muốn đi”

Thi giữa học kỳ xong không lâu An An lai gọi điện đến báo cáo tất cả thành tích của nó, con bé nói: ngữ văn đạt 99 điểm, đứng nhất lớp. Đứng thứ nhì là Diệp Lệ Lệ, 98 điểm, mẹ bạn ấy tặng bạn ấy một hộp socola lớn. Ngồi cùng bàn của con là Trương Hoa Đình chỉ được 72 điểm bị ba đánh một trận sưng đỏ cả mông.

Tôi hỏi: ba tặng con món quà gì? Tiếng điện thoại bổng im thim thiếp, một hồi lâu con bé mới nói: “từ xưa đến nay ba không đóai hoài gì đến con cả, có mấy lần cô giáo muốn phụ huynh ký vào vở bài tập, nhưng ba về quá trễ nên con đã giả chữ ký và cô giáo biết được và phê vào vở con là: “con là một học sinh nói dối, không thành thật”. Mẹ, sau này con không dám nữa. Mẹ! Khi nào mẹ mới trở về nhà, mẹ về là có người ký tên cho con rồi”.

Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: “An An! ngoan nào, cố gắng học tốt, đợi mẹ trở về, nhất định sẽ cho con rất nhiều chocolate và ký vào vở cho con. Và nếu thành tích không tốt mẹ cũng sẽ đánh đòn con đó”. Bên kia là một giọng cười vui vẻkế tiếp là một âm thanh nhỏ nhẹ nhưng ngọt ngào “mẹ, bye bye”.

Hai tuần sau, An An lại gọi điện đến, cũng một giọng nói rất hào hứng “mẹ, lần này thi môn toán chỉ được 72 điểm, mẹ mau về đánh đòn con đi”. Tôi rất kinh ngạc bởi niềm vui đó, tôi hiểu rõ nổi khổ tâm của An An, vì muốn được mẹ trừng phạt đánh đòn, vì muốn có một giấc mơ ấm áp tình thương mà đã làm nên “hành động oanh liệt” sao mà bi tráng tự nhiên, tôi nghiêm khắt phê bình An An, trách nó sao cứ làm tôi lo lắng về việc học của nó. Tôi lại thêm một lần nói dối, tôi nói: “ mẹ sắp đi công tác nước ngoài rồi, không có thời gian đến thăm con. Con bé khóc ré lên, khóc một cách uất ức. Con bé sụt sùi nói “con sai rồi, con đã nói dối. Thật ra con rất muốn được 79 điểm thôi, nhưng cũng vẫn 97 điểm. Vì con muốn gặp mặt mẹ một lần nên mới nói dối như vậy, con xin cam đoan sau này con sẽ không để mẹ lo nữa”.

5 ngày liên tiếp tôi cứ đợi điện thoại An An, vào lúc 2 giờ khuya ngày thứ 6, điện thoại lại vang lên một cách khẩn gấp, bên kia là giọng của một người đàn ông chần chừ và ngần ngại “xin lỗi, tôi là ba của An An, con bé bị bệnh, sốt cao, lại cứ nói nhẩm, muốn gọi điện thoại cho mẹ. Tôi biết như vậy hơi liều, chúng ta không quen nhau, nhưng tôi không biết vì sao An An lại cứ nhớ rỏ số điện thoại của Cô, con bé còn nói: còn mấy ngày nữa là đến ngày 13 tháng 11 là sinh nhật của nó, nó mong muốn được gặp mặt mẹ một lần. Trái tim tôi đột nhiên như co lại: “An An thế nào rồi, hãy nói rõ cho tôi biết. Hoàn cảnh của anh chị như thế nào? Tại sao mẹ của An An không ở chung”?

Tiếng điện thoại bên kia như nhỏ dần: “xin cô đừng quá lo, An An chỉ bị viêm phổi, hiện tại khá nhiều rồi, hoàn cảnh chúng tôi sau này tôi sẽ nói rõ, chỉ xin lỗi con bé thôi”

Tôi nói “thôi đừng nói nữa, cho con bé nghe điện thoại đi “mẹ!!!!!!!!!!! mẹ...” một âm thanh như chờ đợi đã lâu, như làm nghiền nát tim tôi. “mẹ, con bị bệnh đang nằm ở bệnh viện, mấy bạn khác đều có mẹ mà chích thuốc còn khóc, con rất kiên cường, chỉ có nhớ và muốn mẹ đến cùng con. Mẹ! Mẹ có thể đến thăm con được không”?

Cổ họng tôi dường như nghẹn lại, một hồi lâu tôi nói lắp bắp được 1 câu “con gái! Cô... mẹ nhất định sẽ đến thăm con”. Tôi quyết định vào ngày sinh nhật An An sẽ mua thật nhiều quà đến tặng con bé. 

Vào buổi chiều ngày 13 tháng 11 tôi mua 1 hộp chocolate và cột lên một cái nơ rất xinh và viết lên đó “chúc con gái yêu của mẹ sinh nhật thật vui”. Tôi đến trường tiểu học An An tìm cô giáo tìm cô giáo Trương Ngọc Hà, nói rõ việc tôi tìm đến, cũng có nói những cuộc điện thoại kỳ duyên của tôi và An An, cả văn phòng im phăng phắc.

Cô Hà nói “Hòang Oanh là học sinh mà cô thương nhất. Con bé học rất tốt lại rất hiểu chuyện, nhưng bất hạnh nỗi năm 2 tuổi cha mẹ đã ly hôn. Hoàn cảnh con bé làm cho người người xót xa, cha đứa bé thì tinh thần sa sút, nhậu nhẹt. Cho dù mấy lần họp phụ huynh đều không thấy người đến họp. Hòang Oanh hoàn toàn dựa vào sức học tập của chính mình, không có ai chỉ dẫn con bé, nó tự giác học tập, thật là một đứa trẻ hiếm có”.

Cô Hà cầm quyển vở bài tập đưa cho tôi nói “đây là một tác phẩm văn chương tuyệt tác có tựa đề là “Mẹ tôi” viết rằng: “Tôi chưa gặp mặt mẹ tôi, ba nói mẹ đi đến một nơi rất xa và rất xa. Nhưng tôi thường gọi điện thoại và nghe được tiếng nói của mẹ, âm thanh của mẹ rất ngọt, tôi nghĩ mẹ của tôi rất xinh. Mẹ nói mẹ sẽ từ một nơi rất xa về thăm tôi, mẹ còn nói tôi là đứa trẻ biết chuyện nhất trên đời. Tôi còn có một nguyện vọng, nguyện vọng này chỉ nói với cô Hà đó là “một ngày nào đó mẹ sẽ về ký tên lên tất cả những quyển vở bài tập của tôi và có thể nhìn thấy tôi ở đoàn biểu diễn nghệ thuật. Mẹ nhất định sẽ rất vui”, đọc đến đây, ánh mắt tôi lờ mờ và nhòa đi trong dòng lệ.

Tôi nói với cô Hà: “nhờ cô tìm tất cả vở bài tập của An An để tôi ký vào”. Và viết một lời bình sau bài văn đó: “con gái! Bài con viết rất hay, mẹ xem mà lệ lòng cứ từng giọt từng giọt rơi xuống. Con yêu, con nên tin tưởng, từng giây từng phút mẹ luôn ở bên cạnh con. Ngày sinh nhật con, mẹ tặng con hộp chocolate, đây là món quà khích lệ lớn nhất với con. Sinh nhật năm sau, mẹ nhất định sẽ đến bên cạnh con”

Tôi không biết, tôi làm như vậy có thể an ủi An An được tí nào không, nhưng tôi tự hứa với lòng mình những ngày sau này tôi sẽ cố gắng đem tất cả tình thương của người mẹ làm cho từng giọt từng giọt thấm ngầm vào tâm linh của con trẻ.

Như Nguyện dịch theo jiawengongshang

Source: thuvienhoasen

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 24129)
Vào dịp lễ Vu-lan Thắng hội, Phật tử có tục lệ cúng thí người chết. Dưới đây Tập san trích dịch đoạn kinh có liên hệ đến ý nghĩa cúng thí này.
(Xem: 16220)
“Con lớn rồi vẫn là con của mẹ, Suốt cuộc đời mẹ vẫn theo con…”
(Xem: 17362)
Tuyển tập những bài viết cho mẹ, cụ bà Nguyễn Thị Sáu của Hư Thân Huỳnh Trung Chánh
(Xem: 13992)
“Nếu chúng ta chia quả đất này thành từng mảnh nhỏ như những hạt cỏ, số lượng những mảnh này không lớn bằng số lượng lần mà mỗi chúng sanh đã là cha mẹ ta”... Karen Villanueva, Nguyên Hiệp dịch
(Xem: 14141)
"Một lòng kính lạy Phật Đà, Ngàn đời con nguyện ở nhà Như Lai, Con hằng mặc áo Như Lai, Con ngồi pháp tọa Như Lai muôn đời"... Tịnh Bình
(Xem: 15190)
Càng lớn con càng thương Mẹ hơn, Tình dâng cao vút đỉnh liên sơn, Tháng năm đời có thêm cay đắng, Mẹ gánh oằn vai chút chẳng sờn... Thích Minh Tuệ
(Xem: 20370)
Thời gian trôi, tiếng đồn về Mẹ ngài bèn gửi thư đi cho ngài: "Con ơi! Mẹ nghĩ kỹ rồi Hiến mình cho Phật, cho nơi đạo mầu
(Xem: 18374)
Thiền sư bước đến lặng yên, Rồi dùng thiền trượng gõ lên quan tài Người ta nghe tiếng của ngài...
(Xem: 17522)
Khuyên con chữ hiếu lo tròn Không thời quả báo sẽ luôn dữ dằn Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm
(Xem: 12785)
Một thời đức Phật ngự tại núi Kỳ Xà Quật gần thành Vương Xá nước Ma Kiệt với mấy nghìn Tỳ Kheo, mấy vạn Bồ Tát, và vô số trăm nghìn Chư Thiên rải hoa trỗi nhạc cúng dường Phật... Toàn Không
(Xem: 64861)
Một thuở nọ Thế-tôn an-trụ Xá-vệ thành Kỳ-thụ viên trung, Mục-liên mới đặng lục-thông, Muốn cho cha mẹ khỏi vòng trầm-luân.
(Xem: 22932)
Vu Lan của người xuất thế ngoài lắng sâu trong tiềm thức tưởng nhớ mẹ cha, hiếu nghĩa ông bà còn phải làm những việc hiếu mà người ngoài thế khó có thể đảm đương nổi...
(Xem: 23455)
Với tự thân, Rahula đã có những nỗ lực tuyệt vời, với mẫu thân, Tôn giả đã thể hiện vai trò một người con hiếu rất mực cảm động.
(Xem: 22447)
Trước mắt tôi hiện lên bao người Mẹ. Này đây nước mắt Mẹ mừng vui khi con khôn lớn, khi con nên vợ nên chồng; này đây dáng Mẹ cánh cò, cánh vạc xăm xăm sớm tối đi về...
(Xem: 19280)
Trước bàn thờ Tổ Tiên, tôi đứng yên lặng thật lâu, để quán chiếu, để đi sâu vào đời sống của hiện tại và từ đó, nhìn lại quá khứ của nhiều thế hệ ông bà, cha mẹ nhiều đời...
(Xem: 19205)
Ai đã một lần hiện hữu làm người, có mặt trên cuộc đời nầy, đều không do Cha Mẹ sanh ra, dù là Thánh nhân hay phàm tục. Cho đến khi khôn lớn, trưởng thành...
(Xem: 17297)
Trong đất trời bao la rộng lớn, em mơ thấy mẹ đang cầu nguyện cho em, mẹ đưa cho em sữa, thứ quý giá của đất trời, mẹ của em ở một nơi rất xa.
(Xem: 13171)
Nhìn đôi tay bé nhỏ của con cài cành hoa hồng vải lên ngực áo mình, nước mắt Hiền lại chực trào ra. Không như chị Ba, Hiền còn diễm phúc cài hoa hồng đỏ...
(Xem: 13351)
Từ trong tâm khảm mình con cảm ơn mẹ đã cho con một lần sinh, một lần ra đời. Mẹ đã nâng niu nhẹ nhàng từng bước đi chậm chạp, lúc cất tiếng khóc chào đời.
(Xem: 19427)
Mẹ già tần tảo tháng ngày Giành con tấm áo kịp tày lứa đôi Hiên ngoài rả rích giọt rơi
(Xem: 12507)
Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời.
(Xem: 14786)
Dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa đã truyền lại, để nhắc nhở cho các con cháu của các thế hệ sau này phải lấy chữ “HIẾU” làm đầu, vì công ơn mẹ cha thăm thẳm như trời cao...
(Xem: 13218)
Tình thương của cha mẹ đối với con là thứ tình thương tuyệt vời, không bút nào tả xiết, không có bất cứ tình thương nào trên cõi đời này có thể so sánh được.
(Xem: 13227)
Khi Đức Phật còn tại thế, Ngài có đặt ra một giới luật cho hàng tu sĩ là: - Hằng năm, trong 3 tháng mưa (mùa hè ở Ấn Độ), chư tăng ni không được phép du hành ra ngoài...
(Xem: 12064)
Muốn loại bỏ Tham Sân Si, ta cần phải huấn luyện tâm mình, vì một cái tâm thiếu huấn luyện luôn luôn dính mắc vào ưa - ghét, lấy - bỏ: Nắm giữ cái ưa thích...
(Xem: 11856)
Pháp thế gian là mộc bổn thủy nguyên, do đó mình phải thận chung truy viễn, nghĩa là hết lòng hiếu thảo với cha mẹ. Hiếu với cha mẹ, cung kính Sư trưởngđạo lý của trời đất.
(Xem: 12756)
Đạo Phật là đạo giải thoát. Con cái, báo hiếu cha mẹ, không phải chỉ phụng dưỡng cha mẹ bằng tất của cải vật chất, mà còn giúp cho cha mẹ có được lòng tin chân chính...
(Xem: 11807)
Kể từ sau giấc mơ ấy, tôi ngày càng cảm thấy rằng mẹ tôi đúng là hiện thân của Bồ- tát Quán Thế Âm. Thật vậy, đối với tôi thì không ai có thể dịu hiền hơn mẹ...
(Xem: 11768)
Tình mẹ và con, một tình yêu thiêng liêng trong nhân loại. Tình yêu ấy gắn bó thiết tha như sóng và nước. Nước là mẹ và sóng là con. Sóng ôm lấy nước...
(Xem: 10462)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
(Xem: 11578)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
(Xem: 9658)
Ngày rằm, mồng một chị tranh thủ dẫn hai đứa lên chùa lạy Phật. Chị yêu anh Tư, thương chúng như con ruột, nên tuy cực khổ tảo tần mà mái tranh vẫn đầy ắp tiếng cười.
(Xem: 9686)
Mẹ đón mừng, không kịp nghĩ suy, không hề toan tính, với tất cả bản năng hiền từ. Mẹ nói, mẹ cười, mẹ âu yếm, mẹ trìu mến nhìn đứa con ngoan, đang bé bỏng bên mình.
(Xem: 10014)
Thứ bảy, ngày 13 là buổi lễ bắt đầu. Phần khai kinh Trai đàn Bạt độ diễn ra rất long trọng, có sự tham dự rất đông của chư Tôn đức và quý Phật tử khắp nơi.
(Xem: 10174)
Bàn tay ba không đủ làm con ấm. nhưng tình thương ba làm con ấm biết chừng nào. Chúng tôi lớn lên vì tình thương lớn lao của ba.
(Xem: 10120)
Con lớn dần lên, sự vất vả của mẹ cũng tăng dần. Không biết có bao nhiêu buổi chợ trưa như thế đã đi qua đời mẹ.
(Xem: 10066)
Và ở giữa ngạt ngào hương huệ tím Đêm Vu lan anh lặng khóc duyên mình. Em cứ thế, khi gần khi khuất dạng...
(Xem: 9696)
Đạo hiếu nếu xét cho kỹ nó đã được sách vở, kinh giảng nói đến nhiều, nhưng nó là cái đạo tự nhiên từ lúc con người mới xuất hiện.
(Xem: 15554)
Ôi Tình Mẹ dạt dào như biển lớn, Khi con đau Mẹ thức suốt năm canh, Từ sinh ra cho đến tuổi trưởng thành...
(Xem: 9881)
Chữ “Mẹ” đối với ai cũng thật cao quý, thân thương, vì không ai không có mẹ, không ai không được mẹ mang nặng đẻ đau, chăm lo săn sóc...
(Xem: 13703)
Mỗi người sinh ra và lớn lên giữa cuộc đời này, được nên danh và thành công phần nhiều đều nhờ vào công sức nuôi dưỡng dạy dỗ của mẹ cha.
(Xem: 9871)
Tình thương của mẹ là chất liệu nuôi dưỡng trái tim con, nâng đỡ cho con từng bước từ sơ sinh đến lúc trưởng thành.
(Xem: 9726)
Mẹ đã đi xa, nhưng lời dặn dò sáng sớm hôm nay vẫn còn văng vẳng quanh tôi. “Đừng làm gì có tội với tổ tiên, với cha mẹ nghe con…”
(Xem: 18374)
Con đành xa Mẹ từ lâu Đến nay mấy bận bạt màu xiêm y Thời gian còn lại những gì?! Còn hình bóng Mẹ khắc ghi trong lòng.
(Xem: 12062)
Mỗi chúng ta chỉ có duy nhất một người cha, một người mẹ ruột mà thôi. Xin đừng làm cho lòng mẹ đớn đau, đừng làm cho lòng cha chua xót.
(Xem: 9602)
Mẹ ơi! Đường về nhà sao vắng vẻ quá, vẫn ngôi nhà đó, mảnh vườn ngày nào mẹ còn ra vào nhổ cỏ, hái rau. Thế mà nay cỏ mọc đầy mà rau thì lụi tàn đâu mất.
(Xem: 9719)
Cha! Mẹ! Hai tiếng gọi đơn sơ mà cao quý vô cùng! Hãy cho chúng con một lần được quỳ bên chân cha mẹ, đôi chân phong trần đã bao năm nắng mưa xuôi ngược.
(Xem: 8735)
Mười bảy năm, về thăm ba, thắp hương khóc tràn. Nhớ nụ cười ba hiền lành, bao dung… Con đứng nơi bàn thờ, tụng cho ba bài Tâm Kinh Bát Nhã...
(Xem: 8938)
Người cha là ánh thái dương chiếu sáng khắp vũ trụ, soi đường chỉ lối, là kim chỉ nam dẫn dắt, dạy dỗ cho các con đi đúng đường, học đúng lối, trọn vẹn cả đức lẫn tài...
(Xem: 8443)
Mẹ là người đã mang tôi đến cõi đời này để tôi thấy được thế giới bao la muôn màu muôn vẻ. Mẹ là vị giáo sư đầu đời chắp cánh cho chúng tôi bay cao trong cuộc sống.
(Xem: 12364)
Tiếng “mẹ” “cha” ôi sao quá giản dị, quá mộc mạc. Thế nhưng, ẩn chứa bên trong sự mộc mạc, giản dị ấy là cả tình yêu thương bao la, là sự hy sinh bất tận...
(Xem: 13348)
PGVN cùng là hệ phái Bắc Tông, vì thế có nhiều điểm tương đồng gặp nhau và dễ chấp nhận nhau, từ đó trở thành thói quen trong nhận thức lẫn trong hình tượng.
(Xem: 8854)
Lịch sử vẫn như dòng sông xuôi chảy, trải qua bao biến thiên thăng trầm của dân tộc, Phật giáo đã hòa mình gắn liền vận mệnh mình như một định lý không thể tách rời...
(Xem: 9470)
Lòng Hiếu tức là lòng Phật, hoặc “Hiếu vi công đức mẫu” (孝為功德母) - Hiếu là mẹ các công đức... Trí Bửu
(Xem: 11964)
Ân cha, nghĩa mẹ quả thật bao la, rộng lớn, chính vì thế mà trong Kinh Vu Lan Đức Phật đã khuyên dạy các hàng đệ tử: “Dù vai trái cõng cha, vai mặt mang mẹ...
(Xem: 9256)
Đạo Phật là đạo giải thoát. Đức Phật dạy: “Hiếu tâm tức thị Phật tâm. Hiếu hạnh vô phi Phật hạnh. Nhược đắc đạo đồng chư Phật. Tiên tu Hiếu dưỡng nhị thân”
(Xem: 9110)
Xem ra bước vào cửa thiền là bước vào cửa hiếu, cửa hiếu cũng là cửa tỉnh thức, cửa chơn không diệu hữu. Nơi đó mỗi người luôn cất lên tiếng nói yêu thươnghiểu biết.
(Xem: 9709)
Đạo Phật quan niệm, khi vẫn trong cảnh sanh tử lưu chuyển, thì hiện đời có cha mẹ; quá khứ, tương lai trong bao đời sanh tử lại có vô số mẹ cha.
(Xem: 9102)
Tấm gương hiếu thảo của mình đối với cha mẹ là một bài học sống, một hình thức thân giáo đầy thuvết phục, có tác dụng rất sâu sắc đối với con cháu của chính mình...
(Xem: 9127)
Kinh Vu Lan kể rằng: sau khi đắc quả A La Hán, đạt được tâm bất sinh, Bồ Tát Mục Kiền Liên muốn độ cho mẹ là bà Thanh Ðề, bèn dùng thần thông kiếm tìm mẫu thân...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant