Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 49

22 Tháng Hai 201200:00(Xem: 8429)
Tuyển tập 49

Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 49

Thơ Mặc Giang

thnhattan@yahoo.com.au


01. Việt Nam ngạo nghễ

02. Bài ca ngợi Núi Sông

03. Dừng lại con tàu

04. Hai ngả đôi bờ

05. Tình tự Quê Hương

06. Kết Sử đan thanh

07. Quê Nghèo có tội gì đâu

08. Bỗng nhớ Quê Nghèo

09. Đừng ai đánh mất

10. Con tàu Quê Hương 2

 

 Việt Nam ngạo nghễ

 

Quê hương gấm vóc ta ơi

Đã mang từ thuở chào đời

Dù đi Đông Tây Nam Bắc

Giữ gìn nguyên vẹn mà thôi

 

Không ai đánh đổ quê hương

Mệnh danh thời thế nghê thường

Núp bóng trò chơi chủ nghĩa

Bờ lau cát đá bên đường

 

Không ai giành lấy quê hương

Đừng đâm đầu máu vô tường

Thành trì rong rêu gió bụi

Biển dâu đập vỗ tang thương

 

Quê hương muôn thuở của chung

Việt Nam dân tộc anh hùng

Đời đời ngẩng đầu ngạo nghễ

Đồng bào đồng bọc tương dung

 

Anh đứng Nam Quan cửa ải

Tôi dừng cuối mũi Cà Mau

Em miền Trung giữa con tàu

Ta đi khắp lòng đất nước

 

Ta hát bài ca Tổ Quốc

Ta hát bài ca giang sơn

Dù cho nước chảy đá mòn

Núi sông không hề thay đổi

 

Ta hát bài ca nguồn cội

Ta hát bài ca Rồng Tiên

Đẹp thay non nước Ba Miền

Sừng sững trời Đông bừng sáng

 

Anh băng đèo heo ghềnh ráng

Tôi vượt hố thẳm vực sâu

Em đan tay bắc nhịp cầu

Thắm tô da vàng máu đỏ

 

Quê hương có ta trong đó

Đất nuôi thân thể tiền nhân

Nước reo bì cốt cơ phần

Thế thế truyền lưu gìn giữ

 

Đất Nam, dân Nam hùng cứ

Nước Nam, dân Nam bảo trì

Một tấc, không hề suy vi

Một ly, không hề sai biệt

 

Núi sông nước non xanh biếc

Quê hương cẩm tú sơn hà

Nhất nhất, anh chị em ta

Đồng tuyên Việt Nam bất diệt

 

Nam thanh, anh hùng hào kiệt

Nữ tú, xứng bậc anh thư

Hòa reo câu hát tiếng cười

Ai người Việt Nam – ngạo nghễ!

 

Tháng 9 – 2010

Mặc Giang

 

Bài ca ngợi Núi Sông

 

Ta hát bài ca ngợi núi sông

Quê hương gấm vóc rạng trời Đông

Muôn năm sừng sững không thay đổi

Của nước Việt Nam giống Lạc Hồng

 

Ta hát bài ca ngợi nước non

Băng qua thời thế vẫn trường tồn

Nối dòng lịch sử đan thanh mãi

Dấu ấn không mòn những triện son

 

Ta hát bài ca ngợi nước Nam

Nam thanh nữ tú giống da vàng

Anh hùng hào kiệt thời thời có

Dân tộc này trời đất định ban

 

Ta hát bài ca ngợi Tổ Tiên

Việt Nam sông núi khí hùng thiêng

Văn Lang tự thuở ngàn xưa ấy

Đến mãi ngàn sau thạch trụ kiềng

 

Ta hát bài ca ngợi Tổ Tiên

Quê hương gấm vóc của Ba Miền

Bắc Nam Trung tự tình hòa quyện

Cách núi ngăn sông vẫn nối liền

 

Việt Nam muôn thuở vững như đồng

Con cháu Rồng Tiên giống Lạc Hồng

Anh chị em ta cùng dấn bước

Đồng bào một bọc nhớ nghe không.

 

Tháng 9 – 2010

Mặc Giang

 

Dừng lại con tàu

 

Mai sau dừng bước chân về

Ươm mơ tình tự hương quê thơm nồng

Bốn mùa xuân hạ thu đông

Buông tay gác kiếm vui đồng ruộng nương

Ngày thời hưởng trọn vầng dương

Đêm thời tắm gội tinh tường trăng thanh

Hương quê đồng nội trong lành

Khác xa phố thị châu thành rộn vang

Tình quê thoang thoảng nhẹ nhàng

Thơm thơm lúa chín lan lan ngô đồng

Phù sinh quẳng gánh trôi sông

Nghê thường buông thả bềnh bồng trôi đi

Dấu xưa hoài cổ kinh kỳ

Sương pha thấm lạnh tư nghì tinh anh

Trăng treo soi bóng ngậm vành

Nắng vàng ủ dột trên cành tà dương

Ba sinh sóng vỗ tư lường

Ô hay dâu biển tang thương vậy mà

Nếu không, sao bãi tha ma

Hồn đau chưa trọn la đà đó đây

Một đời trả cội cho cây

Trả trăng cho gió trả mây cho ngàn

Hùng anh bốn biển dọc ngang

Trơ vơ nấm mộ cỏ đan xanh rì

Thế thời thời thế như ri

Cổ kim kim cổ khác chi đeo sầu

Trăm năm một cuộc qua mau

Ta xin dừng lại con tàu tình tang.

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

 

Hai ngả đôi bờ

 

Đất Mẹ thơm thơm vị mía đường

Quê Cha ngọt ngọt mùi quê hương

Đi đâu vẫn nhớ về nơi ấy

Còn có chùm nhau nấm rốn chôn

 

Chôn nhau cắt rốn thuở đầu đời

Tình tự cưu mang đeo đẳng thôi

Đất Mẹ in sâu càng thấm thía

Quê Cha ghi đậm càng lên ngôi

 

Tình quê nhắc đến muốn chùng lòng

Cuốn hút thời gian trôi nhớ mong

Nhịp đập tháng năm mờ cố quận

Vòng tròn lốc xoáy uốn cong cong

 

Quê nhà đã trắng mấy mùa cau

Vật đổi sao dời tím sắc màu

Cát lở đá bồi dày gió bụi

Con tim bốp lại nát lòng đau

 

Đất Mẹ thân yêu gởi cuối trời

Quê Cha thương nhớ mặn làn môi

Hai bờ đôi ngả đeo oan nghiệt

Biển động gầm vang phủ sóng mòi.

 

Tháng 9 – 2010

Mặc Giang

 

Tình tự hương quê

 

Hương quê thơm lúa đồng xanh

Thơm hương đồng nội trong lành nắng mai

Thơm bông cỏ dại hoa cài

Mục đồng cỡi gió khoan thai đuổi diều

Hương quê Đất Mẹ dấu yêu

Quê Cha trầm lắng chín chiều nhớ thương

Thương từ hạt giống mới ươm

Thương lên Nguồn Cội mở đường dựng xây

Hương quê tình tự đong đầy

Làng trên xóm dưới chung tay đỡ đần

Lũy tre chèo chống phong trần

Khóm trúc bảo bọc ân cần nắng mưa

Hương quê âu yếm bốn mùa

Xuân đông thu hạ vui đùa mến yêu

Đẹp như khúc nhịp cầu kiều

Sang như tơ lụa khăn điều vắt vai

Hương quê gương sáng treo đài

Thanh cao thánh thiện đeo ngai tôn thờ

Một sông hai bến mấy bờ

Theo dòng lịch sử cơ đồ đó nghe

Hương quê đưa đẩy lá me

La đà hoa phượng mơn mê cúc vàng

Cho ai sầu mộng bên đàng

Mắt hoài trông đợi ngỡ ngàng vóc tiên

Hương quê sắc thắm Ba Miền

Lung linh tình tự hồn thiêng muôn đời

Hương quê đẹp lắm ai ơi

Ca vang tiếng hát vạn lời mến thương

Hương quê tình tự quê hương

Ca vang vang mãi trên đường hương quê.

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

 

Kết Sử đan thanh

 

Nhắc đến quê hương thấy chạnh lòng

Lênh đênh vận nước mãi long đong

Phong ba bão táp cuồng điên lộng

Cát lở đá bồi ngập núi sông

 

Vật đổi sao dời khắp nước non

Bọt bèo rác rưới nổi lềnh khênh

Bùn nhơ cặn cáu thi nhau quến

Thành thị, thôn quê, đến đảo hòn

 

Quê hương gấm vóc vũng ra cồn

Cẩm tú sơn hà nát núi non

Son sắt tinh ba thành đá cuội

Biển dâu đập vỗ phủ hao mòn

 

Tình tự biến đi chỗ khác chơi

Lương tri đạo đức khó đâm chồi

Gian ngoa trí trá tha hồ quậy

Chuyển hóa mau lên trễ quá rồi

 

Lịch sử thanh cao giống Lạc Hồng

Đừng đem đánh đổ thả trôi sông

Ra tay vá đắp vun bồi lại

Sát cánh chung vai đỡ, gánh, gồng

 

Quê hương không phải của riêng ai

Thế thế truyền lưu mãi nối dài

Máu đỏ da vàng dòng Lạc Việt

Tương thân tương ái kết phương đài

 

Gấm vóc cơ đồ là của chung

Người dân nước Việt thương nhau cùng

Bắc Nam Trung quyện hòa tam thể

Tôi luyện hùng anh son sắt nung

 

Xứng đáng người dân nước Việt này

Sao dời vật đổi không lung lay

Tang thương biến hải không hề chuyển

Thanh sử đá vàng cao đẹp thay.

 

Tháng 9 – 2010

Mặc Giang

 

Quê nghèo có tội gì đâu!

 

Quê nghèo có tội gì đâu

Mà quên cắt rốn chôn nhau đầu đời

Quê nghèo chối bỏ thì thôi

Đừng khinh biếm nhẽ nặng lời khó nghe

Mai sau dừng bước trở về

Mới thương khóm trúc lũy tre đầu làng

Châu thành phố thị thênh thang

Mới thương xóm nhỏ băng ngang bên đường

Giàu sang phú quý nghê thường

Đâu bằng đồng nội thơm hương bốn mùa

Bon chen tranh đoạt hơn thua

Ô hay vân cẩu gió lùa xưa nay

Quần the áo gấm bụi bay

Ô hay nhân ngã xát xây hư đời

Quê nghèo đạm bạc thế thôi

Dù cho đất lở cát bồi tới đâu

Quê nghèo có trước có sau

Dù cho mưa nắng dãi dầu phong sương

Cội Nguồn từ đó vương vương

Tổ Tiên còn đó Tông Đường còn đây

Đừng chê sỏi đá trâu cày

Cơm đong gạo thóc tháng ngày dây dưa

Đừng chê no đói thiếu thừa

Tấm thân còm cõi bốn mùa gian nan

Là Cha là Mẹ cưu mang

Ông Bà Nội Ngoại họ hàng thân thương

Quê nghèo mới có quê hương

Tạo thành châu thị phố phường hôm nay

Quê nghèo đeo đẳng trĩu tay

Mới thành Tổ Quốc dựng xây cơ đồ

Nâng niu tình tự ươm mơ…

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

 

Bỗng nhớ Quê Nghèo

 

Ai cũng chê quê nghèo khốn khó

Ai cũng ngán đất xéo trâu cày

Đoạn đành đi đó đi đây

Châu thành phố thị học bày cao sang

Đi cho khắp nẻo cùng đàng

Học đi, thấm thía ngập tràn “sàng khôn”

Lựa là, mới biết héo hon

Bụi trần, mới biết bào mòn thanh cao

Xưa, sao thanh bạch thế nào

Mà nay hoen ố làm sao thế này

Quê nghèo dẫu trắng đôi tay

Trâu cày dưới nước bò cày trên khô

Bốn mùa đong đãi đói no

Nhưng không sầu muộn dày vò tâm can

Còn kia, lối dọc đường ngang

“Sàng khôn” khốn nỗi, bẽ bàng thế nhân

Bức tranh vân cẩu gieo vần

Khen ai khéo vẽ bao lần chưa xong

Châu thành phố thị lưng còng

Phập phù nhân ngã long đong một đời

Quê nghèo bỗng nhớ xa xôi

Nhà tranh vách lá ru hời nhẹ buông

Chữ tròn khép lại chữ vuông

Quê nghèo muôn thuở bình thường thế thôi.

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

 

Đừng ai đánh mất

 

Đồng vàng thơm lúa chín

Mạ non mởn ruộng xanh

Sáng gió mát trong lành

Chiều hoàng hôn tắm gội

 

Lại vụ mùa đang tới

Rộn rã khắp làng quê

Kia tiếng hát câu vè

Đây tiếng ca đồng nội

 

Anh đầu trên nhắn gởi

Em xóm dưới vọng vang

Cô thôn nữ bên đàng

Ửng hồng nghiêng vành nón

 

Trăng tròn chưa vẫn trọn

Trăng mười sáu vẫn thanh

Chim reo hót trên cành

Vờn bay đôi cánh vỗ

 

Trăng lên trên đầu ngõ

Trăng gối đỉnh non bồng

Cát trắng giữa dòng sông

Chị Hằng mơ bóng nước

 

Làng quê không mộng ước

Không tham vọng cao sang

Chỉ mong sống thanh nhàn

Như đồng xanh cỏ nội

 

Như gạo thơm mùa mới

Như nếp một hương cau

Sống no ấm có nhau

Mùa sau chờ mùa trước

 

Biết tu nhân tích đức

Trọng ơn nghĩa ân tình

Như trúc biếc xinh xinh

Như tre vàng óng ả

 

Lúa xanh nhờ lá mạ

Gạo trắng mới ngon cơm

Tình quê sống có hồn

Hương quê thơm đất mẹ

 

Ta thầm kêu khe khẽ

Ôi Đất Mẹ ta ơi

Thương Quê Mẹ trọn đời

Xin đừng ai đánh mất.

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

 

Con tàu Quê Hương 2

 

Đồng vàng thơm lúa trổ bông

Cho tôi tắm mát trên dòng sông quê

Tay ôm gối mộng ươm thề

Đói no ấm lạnh vỗ về có nhau

Bốn mùa qua lại thêm màu

Vẽ tô tình tự con tàu quê hương

Em đi nhè nhẹ bên đường

Anh đi nằng nặng dặm trường sơn khê

Biển Đông đưa sóng đẩy về

Trường Sơn ngóng đợi lỗi thề chi ai

Hương quê tình nặng nghĩa dài

Bước đi lối cỏ hoa cài tương lân

Đẳng đeo đổi đá phong trần

Nắng mưa đổi gió phù vân thương nhiều

Quê mình còn có Mẹ yêu

Còn Cha bạc trắng tơ điều không pha

Bước đi nước nước nhà nhà

Bước về quốc quốc gia gia mặn nồng

Vậy mà là núi là sông

Chim Lạc vẫy gọi chim Hồng bay bay

Đi đâu nhớ cội nguồn này

Nhớ Tông nhớ Tổ sâu dày keo sơn

Dù cho nước chảy đá mòn

Nhưng dòng với giống vẫn còn trơ trơ

Bãi lau dù có xô bờ

Biển dâu dù có tàn khô cát vàng

Lần theo dấu sử sang trang

Sắt son tô thắm thanh đan tươi màu

Quê hương còn mãi con tàu

Trao tay gìn giữ con tàu quê hương

Đời sau thuở trước noi gương

Trâm anh lẫm liệt đường đường Việt Nam.

 

Tháng 10 – 2010

Mặc Giang

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 17805)
Lơ lửng trời chiều mây trắng bay Hoàng hôn soi bóng dáng hao gầy Trăng treo đầu núi chuông chùa đổ...
(Xem: 14982)
Bên giòng sông Ni Liên, Trước đôi bờ sinh - diệt, Bên giòng sông Ni Liên, Giữa sinh tử luân hồi.
(Xem: 14090)
anh có biết thêm người thân đi vội trao phần em năm tháng đếm bồi hồi tà áo cũ phai xanh màu kỷ niệm trải con đường lên xuống cõi bình yên
(Xem: 22165)
Này em ! Có phải khi mình mất đi hạnh phúc Thì mới hay... hạnh phúc có trong đời.
(Xem: 14292)
Ước mộng đi em, đời quàng hoa nguyệt quế Con số tính toan hiện bảy sắc cầu vồng Mây du tử đã bao đời hoạn nạn...
(Xem: 15417)
Suốt nửa bình sanh từng cưu mang San định giải bày lý Kim cang Hừng hực lửa lòng thôi thúc mãi...
(Xem: 13960)
Đêm lặng Con phố cũng lặng Chỉ dòng sông vẫn thầm thì Bên chiếc cầu lịch sử
(Xem: 14331)
Mẹ là giọt nắng êm, Là cánh bướm mềm dập dờn trong gió sớm. Mẹ là nụ hồng một nắng hai sương.
(Xem: 13501)
Chim hót giữa nắng mai Hoa nở ngát bên đồi Bước đi trong thinh lặng Chừ nghe lòng tinh khôi.
(Xem: 21805)
Cho luôn cho mượn cho là Tồn sinh cốt yếu như hà hình dung?
(Xem: 13878)
Nuôi Lan từ bấy tới nay Thành thân cách điệu thiên tài thong dong Thượng thừa đầy ắp bướm ong...
(Xem: 20520)
Mặc vận-chuyển, xuân đi, xuân lại, Dù doanh, hư, tiêu, trưởng vẫn như thường. Âm vô ngôn, chung điệu nhạc muôn phương...
(Xem: 22413)
Đông tàn, tuyết rụng, ánh trời quang Cảnh vật dường như mới điểm trang. Cây cỏ thắm tươi... hoa nở đẹp
(Xem: 18829)
mây rất cũ mà màu chiều rất mới ta bước đi lững thững giữa thời gian xuân hạ thu đông sử lịch xéo hàng khói sương mênh mông...
(Xem: 13496)
từng bước chân hương quyện bướm chập chờn bay theo sư về cây thay lá rừng xanh lá đỏ reo.
(Xem: 13944)
ngắm sen từng búp nở hương thoảng ngát đưa bay gió qua sương lay động hạ về rớt trên tay.
(Xem: 14144)
Em hãy hát đi, mùa xuân còn đó, rồi trăng sao sẽ đưa lối em về; Quê cũ - đường xưa đôi hàng trúc biếc...
(Xem: 14103)
Ta từ trong cõi vô sinh, vận hành đại nguyện đăng trình thế gian.
(Xem: 19177)
Lên chùa, Gió ngát tâm hương A Di Đà Phật mười phương liên-tòa Nghiêng vai, Nhẹ gánh ta-bà
(Xem: 12917)
“Pháp thân như trúc biếc Bát Nhã tựa hoa vàng” Tóc rơi từng sợi nhỏ Tàn cây nhang
(Xem: 9969)
Đức Phật dạy các con phải tự độ Thường ngày đêm y giới luật tu hành Tham nhiễm rời giải thoát như trăng thanh Y pháp Phật tu hành tất giác ngộ.
(Xem: 26331)
Thế sự vô thường, nên sớm tỉnh! Danh chẳng màng, lợi cũng chẳng ham, Vinh hoa như bọt nước bổng trầm, Phú quí ví vầng mây tan hiệp.
(Xem: 10383)
Ẩn tu nào phải cố xa đời! Mượn cảnh u-nhàn học đạo thôi! Những thẹn riêng mình nhiều nghiệp chướng Bốn ân còn nặng nghĩa đền bồi.
(Xem: 14100)
Cao đẹp Trang nghiêm bên hồ vắng Cánh đồng, gió nhẹ đóa hoa lay Gom hương trời đất vào hoa quý
(Xem: 15359)
Như là cổ tích ngày xưa Rêu phong mái cổ nắng mưa chùa làng Chỉ hoa trái với đèn nhang Tâm Thiền hướng Phật, Niết Bàn lòng sư...
(Xem: 14614)
Đạo-sỹ lên núi, mùa thu Cửa động, Hòn đá tảng Gió bay hoa phấn, Sương chiều âm u...
(Xem: 20034)
Nụ cười Phật êm đềm và buông xả Như nhắc con, giữa trần thế chông gai Đừng hơn thua tranh tìm lỗi đúng sai Mà xin hãy thương yêu mà cảm hóa
(Xem: 8620)
Vui với niềm vui của Đạo Vàng, Vui cùng tứ chúng mỗi hè sang. Vui mây bàng bạc mười phương hợp, Vui nắng dâng hoa đẹp mọi đàng.
(Xem: 65864)
Có một ngày lịch sử Nhân loại không bao giờ quên Ngày thiêng liêng trọng đại Chúng sanh thoát khỏi ngục tù.
(Xem: 11920)
Nếu mai mốt Ba có về thăm lại Con chỉ dùm căn láng nhỏ bên sông Nơi Mẹ sống trong chuỗi ngày hiu quạnh Nặng oằn vai một nỗi nhớ thương chồng
(Xem: 26385)
Nhân-sinh thành Phật dễ đâu, Tu hành có khổ rồi sau mới thành, Ai hay vững dạ làm lành, Chứng-minh trong chốn minh-minh cũng tường.
(Xem: 9285)
Trăm năm trong cõi người ta, Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau. Trải qua một cuộc bể dâu, Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
(Xem: 10329)
Hơi đàn buồn như trời mưa Các anh tắt nốt âm thừa đi thôi! Giờ hình như ở ngoài trời Tiếng xe đã nghiếng rã rời ra đi.
(Xem: 10332)
Con yêu dấu, khi đến tuổi về già Cha mẹ không còn tươi như hoa Mà nhăn nhó, mặt cau, mắt ướt. Con sẽ thấy không còn vui như trước
(Xem: 11347)
Múa giáo non sông trải mấy thu; Ba quân hùng khí át sao Ngưu. Công danh nam tử còn vương nợ; Luống thẹn tai nghe chuyện Vũ hầu.
(Xem: 11870)
Xưa nếu biết cuộc đời là cõi tạm Thì lối về đã theo dấu chân nai Người cứ tưởng ta bà là cõi thật Nên nghìn đời vẫn theo dấu chim bay.
(Xem: 12745)
Đoạt sóc Chương Dương độ, Cầm Hồ Hàm Tử quan. Thái bình tu nỗ lực, Vạn cổ thử gian san.
(Xem: 10738)
Đưa người, ta không đưa qua sông Sao có tiếng sóng ở trong lòng Bóng chiều không thắm, không vàng vọt Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
(Xem: 11053)
Thần tiên còn phải giận hờn Huống chi anh chỉ trần nhơn vụng về Anh còn chưa dứt cơn mê Làm sao có thể đi về Tây Phương
(Xem: 11911)
Gậy gộc làm chi ông hỡi ông Mà trơ như đá, lạnh như đồng Sâu bò tới nách đà hay chửa Đỉa rúc trong mình có biết không
(Xem: 11188)
Tôi vẫn đợi những đêm xanh khắc khoải Màu xanh xao trong tiếng khóc ven rừng Trong bóng tối hận thù, tha thiết mãi Một vì sao bên khóe miệng rưng rưng
(Xem: 12026)
Ta có tình yêu rất đượm nồng, Yêu đời yêu lẫn cả non sông. Tình yêu chan chứa trên hoàn vũ, Không thể yêu riêng khách má hồng.
(Xem: 11337)
Hai mươi bốn năm xưa, Một đêm vừa gió lại vừa mưa, Dưới ngọn đèn mờ, Trong gian nhà nhỏ, Hai cái đầu xanh kề nhau than thở
(Xem: 11078)
Đêm nghiêng ngõ gác trăng vàng Mấy tầng chuông điểm đổ tràn thái hư Sư về gõ cửa phù hư...
(Xem: 11519)
Đời dẫu trôi trăm ngã Chân vững bước một đường Lòng chắt như phiên đá Muôn đời sống hiền lương
(Xem: 12138)
Sống không giận không hờn không oán trách Sống mỉm cười với thử thách chông gai Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai...
(Xem: 18719)
Vu Lan quán niệm nghĩa tình Vườn tâm, hạnh hiếu chúng mình đơm hoa Không gần bạn ác, gian tà Sớm hôm thân cận gần xa bạn hiền
(Xem: 11090)
Nguyệt lạc Ô Đề sương mãn thiên Giang phong, ngư hoả đối Sầu Miên Cô Tô thành ngoại Hàn-San Tự Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
(Xem: 11712)
Thiên địa thiếu vọng hề hà mang mang, Trượng sách ưu du hề phương ngoại phương. Hoặc cao cao hề vân chi sơn, Hoặc thâm thâm hề thủy chi dương.
(Xem: 13371)
Ta nhận chìm thời gian trong khóe mắt Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant