Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Đôi mắt đêm Rằm tháng Bảy

21 Tháng Mười 201000:00(Xem: 13578)
Đôi mắt đêm Rằm tháng Bảy


Đôi mắt đêm Rằm tháng Bảy


Trời đã về khuya. Trăng lên cao sáng vằng vặc trên bầu trời đen thẳm. Triều lẳng lặng bước vào bên trong phòng vẽ chưa đóng cửa, mặt buồn một đống, đưa đôi mắt còn đẫm nhoè nước mắt nhìn tìm anh Hữu. Anh hoạ sĩ đang ngồi chồm hổm, cắm cúi vạch ngang sổ dọc từng nét cọ tươm rướm mực đen lên trên những trang giấy báo chi chít chữ trải giăng trên nền gạch hoa.Anh đang tập trung luyện thư pháp nên không biết có khách vào nhà. Triều quệt nước mắt, bước mấy bước thật nhẹ nhàng đến đứng sau lưng anh hoạ sĩ. Im lặng. Chỉ nghe tiếng sột soạt của giấy và tiếng chép miệng không hài lòng của anh Hữu. Đứng lâu mỏi chân, Triều cố ý tằng hắng một tiếng nho nhỏ. Chỉ một tiếng nho nhỏ của nó, vậy mà cũng đủ làm cho anh hoạ sĩ giật nẩy mình một cái. Anh quay đầu nhìn sau, trợn mắt lên ngó Triều từ đầu đến chân, hỏi thân thiện:

- Vô hồi nào mà tao không nghe tiếng động? Gì mà giống ma le vậy mày, nhóc?

Triều buồn bã, cất giọng mệt nhọc:

- Em vô lâu rồi… Thấy anh đang say mê nên không dám làm ồn…

Anh Hữu đặt cây bút lông xuống đĩa mực, đan những ngón tay vào nhau rồi bẻ vặn kêu rôm rốp, đưa mắt nhìn Triều. Uể oải, nặng nhọc ngồi bệt xuống nền nhà, Triều cười gượng gạo:

- Sao anh không vẽ tiếp đi?

- Tao đâu có vẽ. Đang luyện viết mà!

- Viết chữ Tàu phải không anh?

- Chữ Việt. Thư pháp tiếng Việt.

- Sao em thấy anh luyện lâu quá vậy?

- Thì phải lâu mới kêu là khổ luyện. Viết thư pháp không được nôn nóng.

- Anh là hoạ sĩ mà còn tập luyện lâu lắc, huống hồ người không có hoa tay như em!

- Đừng nghĩ vậy mà nản lòng. Không biết thì tập. Tao tuy là hoạ sĩ đã thành danh, nhưng về thư pháp thì tao chưa hề học, chưa hề biết, nên cà ngơ cà ngác cũng giống như mày thôi, chớ không hơn gì. Nếu mày muốn học môn này thì qua đây những lúc rỗi rãnh, tao tập tới đâu chỉ tới đó cho! Muốn không?

- Không. Chán lắm!

- Chán gì?

- Chán ba em quá. Tinh thần đâu mà tập luyện thư pháp?

- Mới ăn đòn của ổng nữa rồi phải không?

- Sao anh biết?

- Nhìn cái mặt buồn so của mày là biết ngay mà. Sao ăn đòn vậy?

- Ổng say, ổng kiếm chuyện chửi mắng đánh đập như mọi khi chớ có gì lạ đâu?

- Ăn đòn sao còn mò qua đây làm gì, lỡ ổng không thấy, ổng nện một trận nữa thì sao?

- Ổng say mèm, ngủ như chết rồi anh à. Bây giờ mà có cháy nhà thì ổng cũng chẳng biết đường mà chạy nữa kìa! Em buồn quá, không biết tâm sự với ai ngoài anh…

- Đánh có đau không?

- Rêm rêm thôi. Em cũng quen đòn rồi, chịu đựng được.

- Chán ba của mày thiệt. Nhưng tao chán thì được, vì tao không phải là con của ổng, tao chỉ là một người dưng láng giềng, chớ mày không được chán ba của mình!

- Sao vậy?

- Vì mày không còn mẹ. Ba của mày là người duy nhất nuôi dưỡng mày, mày phải biết quý trọng ổng. Điều đáng phải kính trọng hơn nữa là ổng đã làm gà trống nuôi con, nuôi mày và hai đứa em mày, nên ổng vất vả khổ nhọc lắm. Ổng quanh năm còng lưng đạp xích lô để nuôi ba đứa con thơ mồ côi mẹ, đó là một thành tích phi thường rồi!

- Nhưng em chỉ thấy chán, chớ em đâu có thù hận ba em bao giờ?

- Không được chán. Mày phải giữ phận làm con, và phải thông cảm cho ba mày. Chỉ vì lâm hoàn cảnh nghèo túng khó nhọc nên ổng mới trở thành người cáu kỉnh, sinh tật uống rượu cho vơi nỗi sầu, chớ nếu nhà giàu có thì ổng đâu có như vậy. Hiểu không?

- Dạ, em hiểu… nhưng mà…

- Nhưng nhụy gì?

- Lúc say xỉn, ổng muốn em nghỉ học để đi bán vé số. Nhưng lúc tỉnh táo thì ổng lại bắt em phải học siêng chăm, phải có nhiều điểm10. Em không biết đường đâu mà mò…

Anh Hữu xoa đầu tóc Triều, rồi bóp nắn vai nó, động viên:

- Thôi kệ ổng, ráng chịu đựng đi. Đừng bỏ học mà thành đứa ngu si dốt nát đó nhóc!

- Em đâu có muốn bỏ học. Em cũng không sợ chuyện đi bán vé số để kiếm tiền phụ thêm với ba em. Nhưng em sợ bị ảnh hưởng việc học tập…

Anh hoạ sĩ lắc đầu ngao ngán, cười:

- Nghĩ cũng căng thiệt. Hoàn cảnh gia đình mày bi đát quá, không thấy không biết thì thôi, chớ đã biết đã thấy rồi thì không ai không xao lòng…

- Em mà không chịu đi bán vé số thì ba em bắt con Liên, với thằng Tiến nghỉ học đi bán… Em không muốn thấy hai đứa nó bị thất học…

- Chà, gay dữ. Nhưng thôi, mày đừng than rên thảm thiết nữa. Tao sẽ giúp mày…

- Anh giúp em sao?

- Ừ. Mỗi tháng tao phụ giúp nhà mày chừng… hai trăm ngàn đồng được không?

- Hai trăm ngàn đồng? Anh nói thiệt hay chơi đó?

- Thiệt mà. Cỡ đó thì tao dư sức. Có điều… tao chỉ giúp đến khi nào hết giúp được, không thể hứa trước là đến khi nào…

- Vậy cũng quá sướng cho em rồi! Ba em mà biết được thì ổng mừng lắm đó!

- Chưa chắc.

- Sao chưa chắc? Được cho tiền, ai lại không vui mừng hả anh?

- Nhưng với ba mày thì khác. Tao nghe tiếng ổng rồi. Ổng tự trọng lắm. Không phải ai muốn cho tiền ổng thì cho được đâu!

- Sao kỳ vậy?

- Ổng không muốn ai xen vô chuyện ổng nuôi dạy con cái. Chính vì vậy mà hàng xóm láng giềng muốn giúp cũng thấy ngại ngại, tao cũng vậy, đã từ lâu muốn giúp gia đình mày, theo nhà Phật gọi là thực hành hạnh bố thí, nhưng tao không dám hành cái hạnh đó với ba mày đâu!

- Vậy bây giờ phải làm sao, anh?

- Để tao qua nhà nói chuyện, dò thử ý ổng cái đã. Nếu ổng vui vẻ thì mình làm tới luôn, nếu ổng từ chối thì mình tính cách khác… Thiếu gì cách?

- Anh giúp như vậy… có hết tiền của anh không?

- Mày khéo lo. Tao bán được nhiều tranh sao chép cho mấy khách sạn lớn, mấy biệt thự sang trọng, có thu nhập rất cao, lại chưa có vợ con, thì làm gì hết tiền được?

- Còn gia đình của anh ở quê thì sao?

- Mẹ và mấy anh mấy chị của tao, hay thằng em út của tao, đều có cuộc sống sung túc, có của ăn của để rồi, tao đâu phải lo, chỉ thỉnh thoảng mua quà gửi về cho mọi người vui thôi…

- Anh… sướng thiệt!

- Tao sướng nên tao muốn muốn chia sớt cái sướng đó sang cho nhà mày đỡ khổ phần nào. Sống, phải biết san sẻ buồn vui với người khác chớ mày!

- Anh thiệt … tuyệt vời!

- Đừng có khen coi chừng tao té hen ra ngoài đó! Chằng qua mấy thầy, mấy sư cô ở chùa thường giảng dạy những điều tốt đẹp đó, tao nghe được, nhớ được nên làm thử đó mà…

- Nhưng… tại sao anh lại giúp em?

- Vì tao thương, tao mến mày. Tao cũng thương và mến ba và mấy đứa em của mày!

- Anh không đòi hỏi điều kiện gì nữa sao?

- Vô điều kiện!

- Thôi, em về kẻo ba em thức dậy. Anh luyện thư pháp tiếp đi…

- Ừ. Luyện chớ. Mày về đi, để ngày mai tao qua nói chuyện với ba mày. Hi vọng…

Triều chồm đến, hôn lên trán anh Hữu với lòng rộn ràng niềm vui và xúc động, nói:

- Em cảm ơn anh. Cảm ơn anh nhiều lắm!

- Đừng nói đến ơn nghĩa mà mất đạo nghĩa. Mày hun tao như vậy là đủ cho tao sướng cả đời rồi, nhóc con à!

- Thiệt không anh?

- Thiệt!

- Sao vậy?

- Lâu rồi tao không được ai hun!

- Anh xạo!

- Sao xạo?

- Anh có nhiều bồ hun anh mà!

- Bồ nào?

- Mấy chị bạn anh đó. Ở xóm này ai không biết anh là một người đào hoa? Bữa nay anh đi với chị này, qua ngày mai anh đi với chị khác, thay bồ như thay áo…

- Chuyện người lớn, mày đừng nên để ý đến làm gì!- Hoạ sĩ véo tai Triều- Nhớ chưa?

- Dạ nhớ. Nhưng em nói có đúng không?

- Đúng. Nhưng tao không tính mấy cái hun của những người đó!

- Sao vậy?

- Những người đó hun tao vì thích tiền của tao. Tao thèm được người thân hun kìa!

- Em đâu phải là người thân của anh?

- Nhưng mày làm tao nhớ đến thằng thằng Toàn em tao, nó bằng tuổi mày đó!

- Bộ em hun anh không phải vì thương tiền của anh sao?

- Tao hiểu mày. Nếu tao không cho mày tiền, mày vẫn hun tao những cái hun như vậy. Mày là một thằng nhóc thật thà, có chí khí, nên không thể có những cái hun giả đối đãi bôi!

- Sao anh không về quê thăm người thân cho thoả thích?

- Tao dở cái chỗ đó. Tao bị công việc cuốn hút đến quên cả đường về quê. Tao mải mê vẽ tranh để kiếm ra tiền cho nhiều, cũng như tạo dựng danh tiếng cho vang, cho lớn. Tao chạy theo danh lợi nên trở thành một kẻ vô tình bạc nghĩa lúc nào không hay…

- Tại anh tự nghĩ vậy, chớ đâu có ai dám nói như vậy!

- Tự biết mình mới là điều đáng quý, chớ đâu cần người khác nói cho mình biết?

- Vậy sao anh không sửa chữa?

- Tao sẽ sửa chữa. Có thể trong ngày mai, hoặc ngày mốt tao sẽ cuốn gói về quê thăm gia đình ít ngày, vì đã hơn một năm rồi tao không về…

- Sao bây giờ anh mới quyết định như vậy?

- Vì tao nhờ có mày một bên. Mày đã nhắc cho tao nhớ điều đó!

- Em sao? Em có nhắc gì đâu?

- Đâu cần phải nói lên thành tiếng mới gọi là nhắc nhở? Tấm lòng của mày luôn nghĩ đến em út, đến người thân đã làm cho tao tỉnh hồn tỉnh trí. Vậy cho nên, người cảm ơn phải là tao chớ không phải là mày, nhóc con à!

Triều nín lăng, đứng trố mắt nhìn anh hoạ sĩ. Đôi mắt của anh đang ướt nhoè, đỏ kè. Nó bước lại nắm lấy bàn tay anh Hữu, nghẹn ngào: “Thôi, em về…”.

- Ừ, về đi. Tao sẽ vẽ cho hoàn tất bức tranh kia.

Anh hoạ sĩ chỉ về phía góc phòng. Triều nhìn theo. Nơi đó đang có treo một bức tranh chân dung. Chân dung của một người phụ nữ đẹp tuyệt trần, nhưng chưa được vẽ đôi mắt. Triều tò mò:

- Đã từ lâu rồi em thắc mắc nhưng không dám hỏi anh… Sao anh chừa lại đôi mắt, không vẽ cho xong luôn bức tranh tuyệt tác này?

- Đã có nhiều người hỏi tao câu đó rồi. Nhưng tao không có câu trả lời.

- Tranh đó anh vẽ chân dung ai vậy?

Chân dung của nhiều người.

- Sao lại của nhiều người?

- Vì tóc là của cô giáo dạy tao những nét vẽ căn bản đầu tiên. Khuôn mặt trái xoan là khuôn mặt của người yêu đầu đời của tao. Mũi là mũi của người bạn gái thân nhất khi tao còn là sinh viên trường Mỹ thuật. Miệng là của người phụ nữ đỡ đầu cho tao kinh phí để mở phòng vẽ riêng khi tao mới ra trường. Đôi tai là của người yêu hiện giờ của tao. Chỉ có đôi mắt là tao chưa biết phải vẽ mắt của ai, nên tao bỏ trống đã hơn một năm nay…

- Bây giờ anh tính vẽ cho xong bức tranh này sao? Anh tính vẽ đôi mắt ai?

- Tao sẽ vẽ ngay bây giờ. Vẽ … đôi mắt của mẹ tao!

Triều rúng động, chợt thấy gai ốc nổi đầy người. Anh Hữu trầm giọng:

- Đêm nay, tao nhớ không lầm thì đã là đêm Rằm Tháng Bảy, đúng ngày sinh nhật của mẹ tao. Tao vừa thấy đôi mắt mẹ già. Một đôi mắt đượm buồn, long lanh và tràn trề nỗi nhớ thương mong đợi về một đữa con trai bỏ quê đi biền biệt lên chốn thị thành đã bao năm rồi không về… Tao sẽ vẽ đôi mắt đó. Tao có mẹ mà không biết quý, trong khi mày đang mất mẹ, nếu mày mà còn mẹ thì cuộc đời của mày đỡ khổ biết bao!

Triều không kềm được lòng, bật khóc. Anh hoạ sĩ cũng bật khóc. Và, anh đã bước lại góc phòng, đặt bức tranh lên giá vẽ, lặng lẽ pha màu… Triều xúc động, bước lại đứng phía sau anh. Nó quyết định không về nhà, vì nó không thể bỏ qua cơ hội được chứng kiến những giây phút nhập tâm xuất thần của người hoạ sĩ trẻ đang thực hiện một sự nối tiếp hoàn hảo. Đó là những giây phút thiêng liêng mà Triều phải nín thở để dõi mắt trông theo…

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 8840)
Khuyến khích mọi người trong gia đình ta thọ năm giới, thì ngày đó là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta, vì gia đình ta sẽ được duy trì, và cuộc sống gia đình đơn giản...
(Xem: 10300)
Đức Đạt Lai Lạt Ma từng dạy rằng tiền bạc không mang lại hạnh phúc, vì hạnh phúc thuộc về lãnh vực tinh thần
(Xem: 11162)
Tất cả những lời giáo huấn của Đức Phật được hướng tới việc đạt đến giải thoát khỏi vòng sinh tử
(Xem: 11146)
Các con phải cố gắng niệm Phật, bởi vì công đức niệm Phật rất lớn. Đó chính là áo giáp an toàn nhất có thể che chở cho các con chứ không phải ba mẹ hay của cải vật chất.
(Xem: 10119)
... người ta có thể đoán chiếc thuyền con ấy chính là nhà của lão, vì lão phơi thuốc, xắc thuốc, nấu thuốc ngay trên đó.
(Xem: 11904)
Phái đoàn chúng tôi gồm 34 người đã thực hiện chuyến hành hương Hàn Quốc - Đài Loan - Singapore, dưới sự hướng dẫn của trưởng đoàn Thầy Hạnh Giới.
(Xem: 11694)
Chỉ riêng Phật Học Viện Hải Đức Nha Trang, dù thịnh hay suy, tiếng chuông sớm khuya vẫn không hề gián đoạn, hay tắt lịm giữa đêm tối vô minh.
(Xem: 11741)
Trong cả thành phố này, anh chị chỉ có tôi là chỗ thân nhất, vừa là thầy vừa là bạn. Buổi sáng anh gọi phone bảo trưa nay đến đón tôi về nhà dùng cơm cho vui.
(Xem: 10222)
Hoàng tử Bồ-Đề-Đa-La thả lỏng giây cương. Con bạch mã thong dong bước qua cổng hoàng thành, đi về phía hoàng cung. Đám lính lệ cúi rạp, đỡ hoàng-tử xuống ngựa.
(Xem: 9521)
Cha mẹ chúng tôi thương yêu, kính thuận nhau, và cũng hết mực thương yêu con trẻ, không bao giờ có ý ngăn cản sự góp mặt chào đời của mỗi đứa chúng tôi trong gia đình ấy.
(Xem: 10374)
Thuở đó, tăng đoàn thường ba Y, một Bát, từng bước chân trần hoằng hóa đó đây, đêm nghỉ trong rừng, tìm gốc cây êm mát, gối đầu mà ngủ.
(Xem: 9837)
Tập quán lì xì của người Việt chúng ta thực sự bắt nguồn từ một truyền thống lâu đời của Trung Quốc...
(Xem: 11866)
Ta đưa đôi mắt thiền quán nhìn sâu vào danh tướng, để thấy rõ danh tướng có làm cho ai khổ đau không? Danh tướng không làm cho ai khổ đau cả, mà danh tướng cũng không làm cho ai hạnh phúc hết.
(Xem: 11552)
Như từ một đống hoa tươi, Lựa ra ghép lại cho đời tràng hoa, Nhiều tràng phô sắc mặn mà, Người đời cũng vậy khác xa đâu nào
(Xem: 10591)
Mỗi ngày khi vừa thức giấc, Hãy nghĩ rằng, May mắn thay hôm nay, Tôi đã thức dậy, Thấy mình vẫn còn sống, Vẫn giữ được sự sống quý giá của con người.
(Xem: 11905)
Khắp nơi trong cõi dương gian, Hận thù đâu thể xua tan hận thù, Chỉ tình thương với tâm từ, Làm tiêu oán hận, giải trừ hờn căm, Đó là định luật ngàn năm.
(Xem: 10328)
“Khi tôi trông thấy một con vật dường như ngu đần mà lại biết khóc, cặp mắt của nó còn lộ vẻ đầy hãi sợ và buồn khổ, tôi bỗng rùng mình!”
(Xem: 10550)
Cứ mỗi lần nhìn bức thư pháp nơi chánh điện chùa Phổ Từ, tôi lại nhớ đến Sư Ông. Không những qua hàng chữ mường tượng ra bóng dáng người mà trong nét bút màu mực lưu lại như còn văng vẳng lời nhắc nhở tràn đầy ưu ái của Sư Ông đối với tôi và mọi người.
(Xem: 10763)
Bài chuyển ngữ dưới đây được trích từ một quyển sách của nhà sư Thái Lan Ajahn Mun (1870-1949), mang tựa là Muttodaya (Un Coeur Libéré/A Heart Released/Con Tim Giải Thoát).
(Xem: 11589)
Bài chuyển ngữ dưới đây được trích từ một quyển sách mang tựa Con tim giải thoát (A Heart Released) của nhà sư Thái Lan Ajahn Mun (1870-1949).
(Xem: 12336)
Ngạn ngữ Tây phương nói: “ Cái Tôi là cái đáng ghét” ( Le moi est haissable). Mặc dù là một câu nói được nhiều người biết, nhưng đó mới chỉ là nhận xét hời hợt về cái gọi là Cái Tôi.
(Xem: 10194)
Cho, không phải chỉ là làm vui kẻ đón nhận; mà còn là một thái độ, một nghệ thuật sống ở đời để có hạnh phúc...
(Xem: 9825)
Khi đức Phật dạy về Khổ thánh đế, Ngài nói đến năm uẩn; Ngài muốn cho chúng ta biết và thấy năm uẩn...
(Xem: 10461)
... ngài Đạt Lai Lạt Ma đã bắt đầu một ngày của mình bằng việc lễ lạy. Từ tư thế đứng, ngài buông dài người ra sàn nhà, với chỉ một tấm đệm mỏng trải trên tấm ván đủ cho phần thân mình.
(Xem: 9693)
Tại một ngôi trường tiểu học trong một thị trấn nhỏ ở Hoa Kỳ hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng cho năm học mới...
(Xem: 11322)
Nụ cười của Ngài thật là tinh tế. Thế nhưng tại sao Ngài lại mỉm cười? Có phải đấy là một thể dạng phúc hạnh mà Ngài cảm nhận được trong khi thiền định hay chăng?
(Xem: 9951)
Con người đau khổ bởi sinh già bệnh chết, tâm đau khổphiền não tham sân si, mạn, nghi, ác kiến.
(Xem: 12038)
Ngủ nghỉ mới thức dậy, xin nguyện cho chúng sanh, có trí giác hoàn toàn, nhìn rõ khắp mười phương...
(Xem: 9731)
Mãi cho đến mấy chục năm sau, Thầy mới tìm ra được hình ảnh của một vị Thầy đích thực, một vị Bổn Sư. Bổn Sư chỉ có nghĩa là "Thầy của tôi" thôi.
(Xem: 22061)
30 năm qua được coi là quá đủ cho một thế hệ tiếp nối. Nếu không được ghi lại, kể lại thì lớp người sau chắc chắn sẽ đi vào quên lãng hay hiểu một cách lờ mờ hoặc qua trung gian một người khác kể...
(Xem: 10263)
Thi phẩm “Hạt Cát Mịn” như bản tóm lược, hay nói khác thì đây là công trình “Thi Hóa Duy Thức Học” để làm tài liệu tu học. Một môn học quan trọng bậc nhất đối với người học Phật.
(Xem: 9530)
Gió mùa thu năm nay, trở nên khô khốc, ảnh hưởng bởi nạn hạn hán trầm trọng nhất trong nhiều thập kỷ qua ở xứ này.
(Xem: 10278)
Đức Phật luôn gợi nhắc cho chúng ta rằng mỗi người chúng ta đều sở hữu các khả năng và phẩm chất tốt đẹp, cần phải biết vận dụng và phát huy để làm cho cuộc sống trở nên giàu sang hiền thiện...
(Xem: 16762)
Đạo sư nói: "Tôi cũng là một người du lịch qua cuộc đời này nên không mang theo đồ đạc gì nhiều".
(Xem: 14374)
“Mùa Xuân bỏ vào suối chơi, Nghe chim hát núi gọi trời xuống hoa, Múc bình nước mát về qua, Ghé thôn mai nọ, hỏi trà mạn xưa”
(Xem: 10327)
Người tụng kinh lâu ngày sẽ hiểu ý kinh, Người niệm Phật lâu ngày sẽ thấy cảnh Phật...
(Xem: 9305)
Triều Nguyên sinh năm 1953 tại Đại Lộc, Quảng Nam, bên bến sông Thu Bồn lồng lộng gió nắng, ngan ngát hương đồng cỏ nội.
(Xem: 9385)
“Khi một ý xấu vừa manh nha, biết ngay tai họa của nó, ta liền giữ chánh niệm như cây bám chặt vào đất”.
(Xem: 13116)
Phật giáo đã có ít nhất 2500 năm lịch sử; và có lẽ, cũng đã có chừng ấy lần các thế hệ Phật giáo đồ xao lòng nhớ lại câu chuyện Phật dự hứa ngày viên tịch, báo trước giây phút bỏ lại trần gian.
(Xem: 10955)
Nói đến mùa thu, người ta nghĩ ngay đến lá vàng. Trên cây là những tán lá vàng rợp. Dưới đất là những thảm lá vàng, trải lấp cả lối đi.
(Xem: 12485)
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã có những lời dạy thật chí thiết về con người và sự vật, cảnh giớicõi nầy hay những cõi khác.
(Xem: 10948)
Shunryu Susuki Đại sư (1904-1971) là người sáng lập Trung tâm Thiền San Francisco và là một khuôn mặt chủ chốt trong việc truyền bá đạo Phật sang phương Tây.
(Xem: 13119)
Cuối tuần qua, tại Trại Huấn luyện Huyền Trang V ở Hayward, CA. Vừa lắng nghe và thông dịch lại cho các Trại sinh không hiểu tiếng Việt qua đề tài Thấu đáo về Hiện tình Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất.
(Xem: 11604)
Phật ngồi đó, tiếp tục thiền định với ánh mắt từ bi hướng về những người đang thảnh thơi thưởng thức một tách cà phê ấm hoặc bận chăm chú xem màn ảnh của điện thoại...
(Xem: 9927)
Trong khuôn viên khu nhà tập thể của quân đội, xe Bus của từng đơn vị lần lượt chuyển bánh rời khỏi vùng Fribourg vào sáng ngày cuối khóa tu học
(Xem: 12984)
Tường thuật lễ Kỷ niệm 30 năm thành lập chùa Bảo Quang và Đại Lễ Vu Lan Báo Hiếu PL 2558
(Xem: 11468)
Suốt bãi biển dài rộng, không ai mong đợi một cái gì trường cửu. Tất cả đều tạm bợ, có đó, rồi để cho sóng vô tình cuốn đi...
(Xem: 13197)
Nó từng đã chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc chuyện trò đối đáp đùa giỡn của chúng tôi quanh chiếc bàn này - vui có, buồn có, thương yêu, giận lẫy cũng có.
(Xem: 12730)
Thế giới của chúng ta sẽ hạnh phúc biết bao nếu mỗi người không chỉ chăm lo về lợi ích riêng của mình mà còn chăm lo về lợi ích của người khác nữa.
(Xem: 13526)
"Cơn Dông Giữa Mùa Hạ" là tựa đề bài tường thuật của Trần Thị Nhật Hưng nói lên nỗi niềm bâng khuâng và xúc động cùng những kỷ niệm tràn ngập dội về tâm trí của tác giả khi hay tin Sư Ông Khánh Anh viên tịch.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant