Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Ngôi nhà trong rừng

09 Tháng Hai 201100:00(Xem: 5551)
Ngôi nhà trong rừng

Có một bác tiều phu nghèo sống với vợ và ba con gái trong túp
lều nhỏ ven một khu rừng hẻo lánh.
Một buổi sớm, lúc sắp đi làm bác dặn vợ: "Trưa nay mình để
đứa lớn mang thức ăn vào rừng cho ta nhé, tôi về sợ làm không hết
việc". Bác nói thêm: "Để nó khỏi lạc, tôi sẽ đem theo một túi kê rải
dọc lối đi".
Mặt trời vừa lên tới giữa đỉnh đầu, cô con gái lớn xách một liễn
cháo đầy lên đường. Nhưng lũ sẻ đồng và sẻ rừng, lũ sơn ca và họa
mi, lũ sáo sậu và phù dung đã nhặt hết các hạt kê từ lâu rồi, cô bé
không thể nào tìm được dấu hướng đường nữa.
Cô cứ liều đi, mãi cho tới khi mặt trời đã lặn và đêm xuống
nghe cây cối rì rào trong bóng tối, lại nghe tiếng cú rúc, cô bắt đầu
sợ. Chợt cô thấy phía xa có ánh đèn lấp ló sau hàng cây. Cô nghĩ
bụng chắc là ở đó có người, mình có thể tới xin ngủ được. Cô đi về
phía ánh đèn. Chỉ một lúc sau, cô đã tới một ngôi nhà, cửa sổ có ánh
đèn. Cô gõ cửa. Một giọng khàn khàn từ trong nói ra: "Cứ vào".
bước lên nền nhà tối mò gõ cửa. "Cứ vào đi". Lại có tiếng gọi.
Cô mở cửa thấy một ông già tóc hoa râm ngồi bên bàn, đầu đặt lên
hai bàn tay, chòm râu bạc rải qua mặt bàn gần đến đất. Lại có ba
con vật đang nằm bên lò sưởi: một con gà mái, một con gà trống và
một con bò sữa có bộ lông đốm sặc sỡ. Cô bé kể cho ông cụ nghe
chuyện của mình và xin ngủ nhờ một đêm. Ông cụ quay lại hỏi mấy
con vật:
Ới gà mái!
Ới gà trống!
Ới bò hoa lông đốm!
Chúng mày nghĩ sao?
"Được", mấy con vật đồng thanh trả, như thế là chúng mày đã
bằng lòng. Ông cụ bảo: "Ở đây chẳng thiếu một thứ gì, con hãy
xuống bếp nấu bữa ăn tối cho chúng ta đi".
Cô bé xuống bếp, thấy quả là thứ gì cũng thừa thãi. Cô nấu bữa
ăn thật ngon, song quên khuấy mất mấy con vật. Cô bưng lên dọn
trên bàn một bàn đầy rồi ngồi vào cùng ăn với ông cụ cho đỡ đói
lòng. ăn xong cô hỏi: "Con mệt lắm, giờ chỉ muốn nằm ngủ, giường ở
đâu xin cụ chỉ giùm".
Mấy con vật đồng thanh đáp:
Cô đã ăn với cụ ấy,
Cô đã uống với cụ ấy,
Cô chẳng đoái tới bọn này
Giờ ngủ đâu, cô liệu lấy.
Ông cụ bảo cô bé: "Con cứ lên gác, sẽ thấy một cái phòng có hai
cái giường, trải khăn trắng, ta cũng buồn ngủ rồi đây".
Cô bé trèo lên, giũ giường trải khăn xong, cô nằm quay ra ngủ
không đợi ông già.
Một lát sau ông cụ cũng lên soi đèn thấy cô đã ngủ say rồi, ông
cụ lắc đầu, mở luôn một cái cửa hầm cho cô bé rơi xuống đó.
Mãi hôm sau, bác tiều phu mới về nhà. Bác mắng bác gái đã để
bác phải nhịn đói suốt ngày.
Bác gái phân trần: "Có phải tại tôi đâu, con bé lớn đem bữa
trưa cho mình. Chắc hẳn nó lạc đâu rồi, mai nó về".
Hôm sau trời chưa sáng, bác tiều phu đã dậy để lại đi rừng: bác
dặn vợ để con gái thứ hai mang bữa trưa vào rừng cho bác.
"Tôi sẽ đem theo một túi đỗ. Hột đỗ nhỉnh hơn hạt kê, dễ thấy
hơn, không sợ con lạc nữa".
Đến trưa cô thứ hai đem bữa đến chỗ bố. Song cũng như ngày
hôm trước, đỗ đã bị chim rừng ăn sạch rồi. Cô bé đi loanh quanh
trong rừng, tối hôm đó cô cũng tới căn nhà có ông cụ râu bạc. Cô
cũng xin ăn và xin trọ.
Ông cụ quay lại hỏi ba con vật:
Ới gà mái!
Ới gà trống!
Ới bò hoa lông đốm!
Chúng mày nghĩ sao?
Ba con vật đồng thanh trả lời: "Được!". Mọi việc sau đó lại xảy
ra hệt như hôm trước. Cô bé nấu một bữa ăn ngon, cùng ngồi ăn
uống với ông cụ, song không đỗái hoài gì tới ba con vật. Đến lúc cô
hỏi chỗ ngủ. Ba con vật đồng thanh đáp:
Cô đã ăn với cụ ấy,
Cô đã uống với cụ ấy,
Cô chẳng đỗái tới bọn này
Giờ ngủ đâu, cô liệu lấy.
Sau khi cô ngủ rồi, ông cụ lên nhìn cô lắc đầu. Ông cụ cũng cho
cô tụt xuống hầm như cô chị.
Sáng hôm sau, bác tiều phu dặn vợ: "Bữa nay mình để con bé
út nó mang cái ăn cho tôi vậy. Con bé biết vâng lời, nó sẽ đi đến nơi
về đến chốn, chẳng giống như các chị nó đâu! Hai đứa ấy cứ như
mấy con ong dại, suốt ngày bay nhởn nhơ".
Bác gái không ưng nên hỏi lại: "Thế lại muốn mất nốt cả đứa
con gái tôi cưng nhất hay sao?".
Bác trai đáp: "Mình đừng lo, con bé ấy thông minh và rất khôn,
nó sẽ không lạc đâu. Vả bữa nay tôi đem đỗ Hà Lan đi kia mà.
Giống đỗ này to hơn giống đỗ thường, mất dấu đường sao được!".
Nhưng đến lúc con bé con mang làn đi thì dọc đường có bao
nhiêu hột đỗ đậu đều vào diều lũ gà rừng cả rồi. Cô chẳng còn biết
đường đi lối nào nữa. Cô bé con lo lắng, cô lo bố đói, lo không về thì
mẹ sẽ than vãn.
Tối đến, thấy có ánh đèn, cô theo hướng đó lần tới. Cô nói rất lễ
phép, xin ngủ nhờ một đêm. Ông cụ già râu bạc quay lại hỏi mấy
con vật:
Ới gà mái!
Ới gà trống!
Ới bò hoa lông đốm!
Chúng mày nghĩ sao?
"Được", chúng đồng thanh trả lời. Cô bé bước ngay tới lò sưởi
chỗ mấy con vật nằm, khẽ vuốt ve bộ lông óng mượt của hai con gà,
rồi lại xoa đầu con bò lông đốm. Sau đó theo lời ông cụ dặn, cô đi
nấu ăn. Nấu xong, bưng bát ra bàn đâu đấy. Cô tự hỏi: "Mình no
mà để mấy con vật khôn ngoan kia nhịn đói có đành lòng không?
Ngoài ấy thiếu gì thức ăn phải cho chúng ăn no cái đã".
Cô đi lấy lúa mạch rắc cho hai con gà ăn và đi bê vào cho con bò
cả một ôm rơm ngát mùi thơm. Cô trìu mếm nói với mấy con vật:
"Chúc các bạn ăn ngon nhé. Nếu khát, tôi sẽ lại đi kiếm nước mát
về cho mà uống".
Nói đoạn, cô đi xách một thùng nước đầy. Hai con gà nhảy lên
mép thùng, chúng cứ nhúng mỏ xuống nước, rồi lại vươn cổ lên một
hồi, uống như giống chim thường làm. Còn bò ta làm thẳng một hơi
ra trò. Cho mấy con vật ăn uống no nê rồi, cô bé mới lại ngồi vào
bàn ăn nốt những thức ăn ông cụ còn bỏ thừa lại.
Một lúc sau, đôi gà bắt đầu rúc đầu dưới cánh. Bò cũng chớp
mắt liên hồi. Cô bé liền hỏi: "Giờ ta đi ngủ rồi chứ nhỉ?".
Phải không, gà mái
Phải không, gà trống
Phải không, bò lông đốm
Có đúng thế không?
Mấy con vật đồng thanh đáp:
Đúng, cô đã ăn với bọn tôi,
Cô đã uống với bọn tôi.
Cô đã không quên bọn tôi.
Đêm nay chúc cô ngon giấc.
Cô bé trèo lên gác, giũ gối, trải khăn đâu đấy chờ cho ông cụ đi
nằm, chòm râu bạc dài chấm chân, rồi cô mới lên giường ngủ. Ngủ
được một giấc ngon đến nửa đêm bỗng thấy nhà cửa tự lay chuyển,
tỉnh dậy. Cả bốn góc nhà bắt đầu chuyển răng rắc, cánh cửa lớn
cứ sập vào rồi lại tự mở ra đập sầm sầm vào tường. Xà nhà như
muốn rơi, gác như muốn đổ. Sau đó, dường như cả mái nhà muốn
sập. Rồi lại thấy yên tĩnh, cô bé thấy mình chẳng việc gì nên cứ
nằm yên và ngủ lại.
Sớm ngày hôm sau, cô tỉnh dậy trong ánh nắng tươi sáng, và lạ
chưa, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng lớn, quang cảnh
xung quanh vô cùng lộng lẫy. Tường bọc toàn bằng lụa mầu lá cây,
làm nền cho những cụm hoa vàng thật. Giường nằm bằng ngà, chăn
bọc nhung đỏ. Cạnh giường có một cái ghế trên xếp một đôi hài thêu
điểm trân châu.
Cô cứ ngỡ mình nằm mơ. Nhưng kìa đã thấy ba người hầu ăn
mặc rất sang: Họ bảo cô có sai bảo gì không.
Cô bảo họ: "Các bác cứ ra đi, tôi sẽ dậy ngay đây. Cứ để tôi nấu
cháo cho ông cụ xong tôi sẽ cho gà, cho bò lông đốm ăn sau".
Cô nghĩ bụng chắc ông cụ dậy rồi. Cô ngoảnh sang giường bên
xem sao nhưng không thấy ông cụ mà lại thấy một người lạ, trẻ,
đẹp. Cô đang ngắm nghía thì người ấy đã trở dậy bảo cô:
- Ta chính là một Hoàng tử đã bị một con mụ phù thủy hiểm
độc phù phép hãm hại. Nó đã biến ta thành một ông già tóc bạc,
đẩy ta ở giữa rừng sâu với ba người hầu cũng đã bị nó biến thành
một con gà mái, một con gà trống và một con bò sữa. Phép yêu ấy
chỉ được giải khi nào có một người con gái tốt bụng tới đây, không
những biết thương người mà biết thương cả giống vật. Người con
gái đó là nàng. Nửa đêm hôm qua, nàng đã giải thoát cho bọn ta,
ngôi nhà cổ giữa rừng đã thành nguyên hình là cung điện của ta
trước kia.
Đợi cô dậy rồi, Hoàng tử sai ba người hầu đi mời bố mẹ đến để
làm lễ cưới.
Cô hỏi:
- Nhưng hai chị của thiếp hiện giờ ở đâu?
- Ta đã giam hai cô đó xuống hầm. Mai ta sẽ giải vào rừng. Họ
sẽ phải hầu hạ một người đốt than ở đó cho tới khi nào họ biết sửa
lỗi, biết thương yêu súc vật, không để chúng khỏi đói khát.
Nhà các em có nuôi con vật nào trong nhà không, mèo, chó, hay
gà,... Đối với con vật nào cũng thế thôi, các em phải luôn thương
chúng vì chúng luôn giúp ích cho ta và không phải bị giam như hai
cô chị trong truyện này nhé!


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6333)
Vương Bột tự Tử An, người đất Long Môn. Sáu tuổi đã biết làm văn. Mười sáu, mười bảy tuổi nổi danh hạ bút nên vần.
(Xem: 5809)
Đời Chu Tương Vương (651-617 trước D.L.), Tần Mục Công làm bá chủ các nước ở tây phương. Nhà vua có một người con gái.
(Xem: 5666)
Có một chàng tên Giang Thu San, quê ở An Huy, vốn người phong nhã, tính ưu ngao du sơn thủy. Gặp buổi ngày xuân, chàng liền rủ bạn sang Kim Lăng thưởng xuân.
(Xem: 5875)
Hằng Nga trong cung trăng: Theo sách của Hoài Nam Tử, Hậu Nghệ xin thuốc trường sinh của bà Tây Vương Mẫu, Hằng Nga là vợ của Hậu Nghệ uống trộm...
(Xem: 30681)
Ý của câu thành ngữ này là chỉ chim chóc bị săn bắn hết rồi thì cất cung nỏ vào kho. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký - Việt thế gia".
(Xem: 6972)
Điêu Thuyền (chữ Hán: 貂蟬, bính âm: diào chán) là một người đẹp trong tứ đạinhân Trung Hoa và là một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa.
(Xem: 5905)
"Đẩu ngọc xích bố" có nghĩ là một đấu lúa, một thước vải. Ngày xưa Cao Tổ có hai đứa con Hán Văn Đế và Hoài Nam Vương.
(Xem: 6236)
Đời nhà Tấn (265-419) có quan Thái Úy tên Khước Giám muốn chọn một người rể hiền, mới cho người đến trường của Vương Đạo xem trong đám học sinh...
(Xem: 7375)
Người Việt Nam xưa chia tầng lớp xã hội ra làm 4: Công, Nông, Binh, Thương. Công là những người làm nghề công nhân nhà máy, chuyên về công nghiệp.
(Xem: 7978)
"Xe dê" do chữ "Dương xa". Ngày xưa, nhà vua nào cũng vậy, ngoài có hoàng hậu, thứ phi còn có hàng ngàn cung nữ, chọn lấy người đẹp...
(Xem: 5896)
"Xích thằng" là tơ hồng hay chỉ hồng. "Nguyệt lão" là ông già dưới trăng do chữ "Nguyệt Hạ Lão Nhân", nói tắt.
(Xem: 7044)
Vương Chiêu Quân (王昭君) cũng như Tây Thi, Điêu Thuyền, Dương Quí Phi, nổi danh không chỉ bởi với nhan sắc mà còn bởi tài năng và những dấu ấn nàng để lại trong lịch sử.
(Xem: 6804)
Chùa Bà Đanh là tên gọi Nôm của chùa Châu Lâm. Chùa này được cất lên cùng với viện Châu Lâm vào thời vua Lê Thánh Tông (1460-1497)...
(Xem: 10875)
Thành ngữ "Trung ngôn nghịch nhĩ". Tức nói thật mất lòng, hoặc nói thẳng nghe trái tai. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký-Lưu Hầu Thế Gia".
(Xem: 8916)
Ngày xưa có anh học trò tên là Trần Miên, học hành rất thông minh và siêng năng. Tuy vậy, anh ta rất nghèo.
(Xem: 8024)
"Trúc mai" là cây trúc và cây bương. Trúc thuộc một loại tre nhỏ. Bương là một giống tre to ở rừng. Lá to có thể dùng gói bánh.
(Xem: 6609)
Trong vùng có nàng họ Lương tên Bích Nga, sắc đẹp lộng lẫy, duyên dáng cực kỳ. Cha mẹ mất sớm, nàng họ Lương phải ở nhờ cô ruột.
(Xem: 5807)
Lịch cổ nước Tàu chia một năm ra làm 8 tiết, gọi là "Bát tiết": lập Xuân, lập Hạ, lập Thu, lập Đông, Xuân phân, Thu phân, Hạ chí và Đông chí.
(Xem: 5978)
"Tựa cửa", "tựa cổng" do chữ "Ỷ môn", "Ỷ tư". Nhạc Nghị là tướng nước Yên đời Chiến Quốc đem quân đánh Tề, hạ được 72 thành.
(Xem: 5856)
Người Trung Hoa ngày xưa chọn bốn người con gái có sắc đẹp tuyệt nhất trong lịch sử, gọi là "Tứ Đại Mỹ Nhân", đó là Tây Thi...
(Xem: 6622)
Đời nhà Lý (1010-1225), vua Lý Thái Tông tên Phật Mã lúc còn làm thái tử (1020), Lý Thái Tổ là Lý Công Uẩn sai đem quân đánh Chiêm Thành.
(Xem: 5474)
Tết Đoan Dương cũng gọi là Tết Đoan Ngọ. Theo phong tục Tàu, tết này ăn vào ngày mồng 5 tháng 5.
(Xem: 5786)
Tết Trung Thu ăn vào ngày rằm tháng 8. Nguyên cuối đời nhà Tây Hán (206 trước 23 sau D.L.), Vương Mãng nhân được cầm giữ chính quyền...
(Xem: 5952)
Theo phong tục của Tàu, Tết Trùng Cửu ăn vào ngày mồng 9 tháng 9. Nguyên đời Hậu Hán (25-250) có Hoàng Cảnh, người huyện Nhữ Nam...
(Xem: 5516)
Tết này ăn vào ngày mồng 3 tháng 3. Vào ngày này người Tàu ăn toàn đồ nguội và tổ chức những cuộc chơi vui vẻ lắm.
(Xem: 7011)
Tây Thi (chữ Hán: 西施; bính âm: xi shi, 506 TCN-?) là một người con gái rất đẹp thời Xuân Thu và cũng là một trong Tứ đạinhân Trung Quốc.
(Xem: 9788)
Đạo gia (tức Đạo giáo, theo học thuyết của Lão Tử) cho rằng cái Thần (tinh thần) của con người ở vào ba nơi. Một ở óc, hai ở minh đường (quả tim)...
(Xem: 16408)
Thoạt nghe, không ít người nghĩ rằng, trong nội dung câu thành ngữ "Sư Tử Hà Đông" có điều gì liên can đến đất Hà Đông xưa của Việt Nam.
(Xem: 5775)
"Suối vàng" do chữ "Huỳnh tuyền" tức là suối nước màu vàng. Người Tàu ngày xưa tin rằng ở dưới âm phủ có chín cái suối nước vàng...
(Xem: 8359)
Ngày xưa, một nhà quan lang họ Cao có hai người con trai hơn nhau một tuổi và giống nhau như in, đến nỗi người ngoài không phân biệt được ai là anh, ai là em
(Xem: 6010)
Ngày xưa, vào hồi Tây Sơn khởi nghĩa, có một chàng trai người vùng Đồng Nai, có tài cả văn lẫn võ, đã vung gươm hưởng ứng sự bất bình của thiên hạ.
(Xem: 5559)
Ngày xửa... Ngày xưa... Có một cô bé rất giàu lòng yêu thương. Cô yêu bố mẹ mình, chị mình đã đành, cô còn yêu cả bà con quanh xóm...
(Xem: 5646)
Có hai vợ chồng một ông già tên là Dã Tràng. Trong vườn họ có một hang rắn. Thường ngày làm cỏ gần đấy, ông già vẫn thấy có một cặp vợ chồng rắn...
(Xem: 5967)
Ngày ấy, không biết từ bao giờ và cũng không biết bằng cách gì, Quỷ chiếm đoạt tất cả đất nước. Người chỉ ăn nhờ ở đậu và làm rẽ ruộng đất...
(Xem: 15038)
Sử còn ghi lại, nơi địa đầu tỉnh Quảng Bình ngày nay có một vùng đất rộng lớn cạnh là Hồ Xá, nên gọi là Truông Nhà Hồ.
(Xem: 11982)
Sào Phủ Hứa Do là tên một tích truyện cổ Trung Quốc, lấy tên hai nhân vật trong đó là Sào Phủ (chữ Hán:巢父) và Hứa Do (許由).
(Xem: 7297)
Theo "Tây Hán chí ", "Sa nang ủng thủy" là một kế hoạch của tướng Hán là Hàn Tín đánh bại quân Sở tại ngọn sông Duy thuộc tỉnh Sơn Đông.
(Xem: 8099)
Nàng Bân là con gái của Ngọc Hoàng nhưng khác với nhiều chị em của mình, nàng Bân chậm chạp và có phần vụng về.
(Xem: 10395)
Niêm hoa vi tiếu: nói đầy đủ là: "Thế tôn niêm hoa, Ca Diếp vi tiếu." Nghĩa là: Đức Phật Thích Ca cầm cái hoa đưa lên, ông Ma Ha Ca Diếp mỉm cười.
(Xem: 5678)
Thời Chiến Quốc, thái tử Đan nước Yến đang làm con tin tại nước Việt đã quen biết với Tần Vương Chính cũng đang làm con tin tại nước Triệu.
(Xem: 5067)
Nhan: Là Nhan Hồi, quê ở nước Lỗ, tự là Tử Uyên, học trò ưu tú của Khổng Tử. Nhan Hồi siêng năng, học giỏi, cam sống cảnh nghèo mà vẫn vui vẻ.
(Xem: 6246)
Ngưu Lang là một gã chăn trâu nghèo, gặp Chức Nữ, một nàng tiên. Hai người yêu nhau say đắm. Ngọc Hoàng Thượng Đế bèn cho hai người lấy nhau.
(Xem: 9864)
Ngày Tết, người Việt Nam thường chúc nhau "Ngũ Phúc Lâm Môn", có nghĩa là năm hồng phúc đến nhà. Ngũ Phúc ấy là: + Phú: Nghĩa là giàu có...
(Xem: 9409)
Trong chiến tranh thế giới lần thứ 2, tên phát xít đầu sỏ Adolf Hitler cầm đầu phần tử Nazi đã thực hiện hành động diệt chủng vô cùng tàn bạo...
(Xem: 7323)
Truyền rằng, thời xưa có hai trái núi là Thái Hàng và Vương Ốc. Có một ông già nhà ở phía bắc núi tên là Ngu Công. Do có hai trái núi này...
(Xem: 16574)
Đời Vũ Đế nhà Hán (140-86 trước D.L.), có một người phường chèo tên Lý Diên Niên múa hát rất giỏi. Được hầu trong nội điện, cung vi của nhà vua...
(Xem: 6283)
Trầm là một loại cây có mùi hương, nên còn được gọi là Trầm Hương, trị được nhiều chứng bệnh, rất quí và hiếm. Những người đi tìm Trầm thường được gọi là "đi điệu"
(Xem: 5385)
Thông thường, trong các kinh điển, thành ngữ «sư tử hống» hay tiếng rống của con sư tử được dùng theo các ý nghĩa như sau:
(Xem: 5254)
"Ngôn quá kỳ hành..." nguyên câu là: "Ngôn quá kỳ hành bất khả trọng dụng" đó là lời nói của Lưu Bị chúa nước Tây Thục đời Tam Quốc...
(Xem: 9254)
Ở Trung Hoa ngày xưa, nơi thôn quê, người ta thường trồng dâu gần bên đường. "Mạch thượng tang" cũng là tên khúc hát cổ nhạc phủ của nàng La Phu nước Triệu...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant