CD Ngâm thơ Mặc Giang - Đạo Pháp - Số 02:
02-01. Châu viên Một Đóa Tinh Anh – thơ MG – Ns Phan Xuân Thi
02-02. Xin cho em một đóa nhiệm mầu – thơ MG – Ns Thanh Thủy
02-03. Tự chiếu rọi mình – thơ MG – Ns Thùy Dương
02-04. Hoa nở giữa rừng hoang – thơ MG – Ns Hồng Vân
02-05. Từng cuộc hành trình – thơ MG – Ns Phan Xuân Thi
02-06. Đời ta từ đó vậy mà – thơ MG – Ns Bích Phượng
02-07. Mai sau dù mất hay còn – thơ MG – Ns Bích Ngọc
02-08. Ta đây hiện hữu vô cùng – thơ MG – Ns Thùy Dương
02-09. Một cây hai lá – thơ MG – Ns Thúy Vinh
02-10. Đưa tay mở cửa trần gian – thơ MG – Ns Thanh Mại
Châu Viên Một Đóa Tinh Anh
An Cư Kiết Hạ,
Đức Phật đã chế từ xưa đâu có lạ
Tăng Đoàn câu hội, thất chúng đồng tu
Con đường tu, không lẽ chỉ tu mù
Tu mà không học thì làm sao tu được ?
Đường sinh tử đã mang nhiều uế trược
Nghiệp chúng sinh, vốn triền phược trầm luân
Mỗi vào ra, đày đọa biết bao lần
Không tỉnh ngộ, quay đầu, chi cho khổ !!!
An Cư Kiết Hạ,
Đức Phật đã chế ra từ độ
Chuyển pháp luân vi diệu tại Vườn Nai
Đến hôm nay, hai mươi sáu thế kỷ dặm dài
Thuyền bát nhã, tam thừa đăng bỉ ngạn
Ánh đạo huy hoàng
Muôn đời tỏa rạng
Đệ tử hàng hàng
Theo Bóng Từ Quang
Thượng cầu Phật Đạo
Hạ hóa cưu mang
Đó mới là bản hoài của ba đời mười phương Chư Phật
An Cư Kiết Hạ,
Vạn vật duy tâm
Vạn pháp quy nhất
Ta hỏi người nghe :
Một là tất cả
Tất cả là một
Thấu triệt, nhận chân, cho cùng, cho tột !
Quy nhất là một
Vậy thì, Một sẽ đi về đâu ???
Núi cao gối tựa kê đầu
Cùng ngưu hòa thể, kiếm trâu làm gì ?
Ánh trăng đã thấy, hỏi chi !
Nhìn tay, lại hỏi : đến - đi, gậy nầy !!!
Đạo mầu, không đó không đây
Pháp thân tự thể, không nầy không kia
Còn không ? Một giọt sương khuya
Còn không ? Một tiếng chuông, lìa điểm canh
An Cư Kiết Hạ trong lành
Châu Viên Một Đóa Tinh Anh, Mỉm Cười.
Tháng 7 - 2004
TNT Mặc Giang
Xin Cho Em Một Đóa Nhiệm Mầu
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa chân lý nở vạn tình thương
Xin cho em một đóa nhiệm mầu
Xin cho em một đóa minh châu
Rừng giác ngộ, vườn hoa từ bi
Hoa vẫn nở trên đường cứu khổ
Hoa vẫn nở trên đường tự độ
Mà con người hờ hững không hay
Em có biết từ lâu lạc lối
Em có biết từ lâu lạc loài
Sáu nẻo luân hồi mòn mỏi xưa nay
Em có biết đêm dài tăm tối
Em có biết xa hẳn đường về
Sinh tử bốn loài đau khổ đắng cay
Một ngày tu nở đóa hoa hồng
Một ngày tu nở đóa hoa tâm
Đã từ lâu vùi lấp xa xăm
Một ngày tu nở đóa ưu đàm
Một ngày tu rạng ánh đạo vàng
Đạo cứu đời từ đó em mang
Một ngày tu em bước lên thuyền
Thuyền đạo mầu cắt đứt vạn duyên
Thuyền từ bi về bến thanh lương
Một ngày tu em bước lên thuyền
Chuyên chở người từ khắp muôn phương
Đến bờ bến đạo vàng yêu thương
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa từ bi nở khắp muôn phương
Xin cho em một đóa hoa hồng
Xin cho em một đóa hoa tâm
Hoa từ bi thấm nhuận muôn phương.
* 03-01-2004 *
TNT Mặc Giang
Tự chiếu rọi mình !
Tôi muốn thắp ngọn đèn khuya leo lét
Ngồi một mình nói chuyện với đêm thâu
Để lắng nghe những tiếng nói tinh cầu
Lần mò tới tận hoang mờ ốc đảo
Tôi tự vẽ cho riêng mình độc đạo
Hướng âm thầm khép kín nẻo tâm tư
Chốn trần gian luôn giỡn mặt hậm hừ
Rồi lại trách cuộc đời không tri kỷ
Nén góc cạnh để tô màu thẩm mỹ
Đè chông gai để bôi phết trơn tru
Lừa dối mình qua mặt những cái ngu
Cho thiên hạ không còn ai hiểu biết
Lòng trống rỗng, nhưng, một hầm bí mật
Kết giao lưu, nhưng, một lũy bao quanh
Khi một mình đếm lại những tròng trành
Nhưng bản ngã, vì mình, không bỏ cuộc
Chính ngươi, sợ rọi pha ngọn đuốc
Chính ngươi, đã hổ mặt nhà ngươi
Thì tại sao lại trách cứ cho người
Nếu họ hiểu dễ gì ngươi sống được
Tôi nhắm mắt nhìn khung trời phía trước
Tôi thu mình ngó lại quãng đường qua
Đã như thế thì đứng có kêu ca
Đèn khuya khoắc nhìn nhà ngươi rúng rẩy !
Tháng 5-2005
TNT Mặc Giang
Hoa nở giữa rừng hoang
Ai có nghe cõi trần gian đau khổ
Ai có nghe người nhân thế mỉm cười
Trên rừng hoang có những đóa hoa tươi
Mọc xen kẽ giữa cỏ cây hoang dại
Đời đau khổ bởi phù du thành bại
Đời còn vui bởi dạo bước nhân gian
Đem tin yêu đắp vá những bẽ bàng
Mang hy vọng gắn hàn trên đổ nát
Trong tiếng khổ vẫn còn nghe tiếng hát
Trong niềm đau vẫn vang vọng lời ca
Để nhân sinh sống nổi cảnh ta bà
Cho con người vượt nhiều phen gió bụi
Thác róc rách trên đèo heo hóc núi
Nước khơi nguồn chìm nổi giữa lòng khe
Áo gấm kia lại còn bọc vải the
Còn gai bố lại chai sần rách vá
Đường khổ ải hãy trèo lên dốc đá
Nhặt tiêu điều cho hết những tàn khô
Khơi rộng thêm cho thư thả ao hồ
Để giao tiếp với suối nguồn sông biển
Đất bao la cản ngăn chi giới tuyến
Trời bao la chia cắt chi tầng không
Hãy nhìn kia cái giá buốt mùa đông
Vẫn còn ấm lửa hồng trong nắng hạ.
Tháng 5-2005
TNT Mặc Giang
Từng Cuộc Hành Trình
Từng cuộc hành trình
Tôi thường chọn những chuyến đi sớm nhất
Hay những chuyến đi rơi rớt sau cùng
Tôi muốn làm một người khách độc hành
Lững thững bước đi không ai chào ai vẫy !
Nơi tôi đến biết sao hay vậy
Nơi tôi về không thấy không hay
Dù đêm khuya hay mới chớm ban ngày
Trong xa lạ, tôi ung dung bước tới
Có những sân ga, chưa ai chờ ai đợi
Có những bến xe đò, năm ba người mới tới lai rai
Hay những phi trường, chỉ còn người một người hai
Trong cuốn hút mênh mông, tôi là người có mặt !
Thu về hiu hắt
Đông rét căm căm
Xuân cười khoe sắc
Hạ dắt điêu tàn
Tôi đi từ cõi lang thang
Bước chân đã mỏi dọc ngang lối về
Tôi đi không hẹn không thề
Cuộc đời đã mỏi bốn bề chưa tan
Tôi đi không một âm vang
Nhạc rung không tiếng lên đàn không dây
Tôi đi chưa đó chưa đây
Tôi về hoa lá cỏ cây đổi màu
Tôi đi không trước không sau
Tôi về ngày cũ đêm sâu lụn tàn
Tôi nghe vũ trụ buông màn
Khép hờ cánh cửa muôn ngàn lại qua
Tôi nghe âm vọng gần xa
Từng sinh vật núp dưới nhà tử sinh
Như từng cuộc hành trình
Ai bảo rằng đi đến !
Điểm cuối chỉ một mình
Ai bảo đó hồi qui !
Nhà ga không đến không đi
Bến xe không đỗ, cớ chi vẫy chào ?
Đường bay xẻ lối trăng sao
Thuyền không xẻ nước chống sào đợi ai ?
Quay lại một đường dài
Từ khi tôi có mặt
Đánh thoắt một ngày mai
Tôi lặng yên nhắm mắt
Thử hỏi, đến có ai dắt ?
Thử hỏi, đi có ai chờ ?
Từng đến đi như từng một cơn mơ
Choàng tỉnh dậy mới dật dờ
Có khi nhớ có khi không
tỏ mờ, đầu đuôi, gốc ngọn !!!
Có những chuyến đi thật sớm
Có những chuyến về thật khuya
Tôi thương những con tàu
Tôi thương những sân ga
Cứ lững thững đến đi nhưng không phải là nhà
Khách đi vội
Bỏ lại con tàu và nhà ga trống rỗng !!!
Vũ trụ dù lồng lộng
Cũng không đón một ai !
Thời gian dù ngắn dài
Cũng không chờ không đợi !
Uïc ịch, ù ù, boong boong, vút tới
Vểnh tai nghe, đâu ai vẩy ai chào ?
Cây lay, gió chạy, bay nhảy trăng sao
Giờ phút đó nếu sẩy một tai biến nào
Tôi là người có mặt
Nhưng là kẻ độc hành trên lộ trình đưa đẩy
Xưa và nay, biết bao lần đã vậy
Tử và sinh
Có thì thấy, không có cũng chẳng ai trông
Nhẹ hơn một mảnh tơ hồng
Bèo hơn một bọt trôi sông mịt mờ
Cuộc đời tôi, một giấc mơ !
Mượn thân hư huyễn trôi bờ tử sinh
Cuộc đời tôi, một bóng hình !
Mờ mờ nhạt nhạt lung linh dặm trường
Cuộc đời tôi, một ngân sương !
Màn đêm chưa tắt, soi đường chẳng ra ?
Tàu ơi, còn nhớ sân ga !
Xe ơi, còn nhớ bến xa bến gần !
Thuyền đâu rẽ nước chia phân !
Máy bay đâu xé nổi vầng không gian !
Đời tôi cũng vậy không màng !!!
Tháng 6-2003
TNT Mặc Giang
Đời ta, từ đó vậy mà !
Ta xin mở cửa ngàn xa
Để xem hình bóng của ta nơi nào
Ta xin nhặt những hư hao
Để xem dấu vết hôm nào ở đâu
Ta xin kết lại nương dâu
Để xem tan hợp mấy màu hợp tan
Ta xin vén lớp mây ngàn
Để tìm sao lạc lang thang cuối trời
Cuộc đời như những trò chơi
Mà sao khổ ải cho người trần gian
Cuộc đời như những âm vang
Mà sao réo rắt cung đàn thế nhân
Gió sương mấy lớp phong trần
Biển dâu mấy lớp phù vân đi về
Ta xin giải những cơn mê
Để cho ước hẹn lời thề chưa qua
Ta xin đỡ bóng trăng ngà
Để cho ngấn lá la đà đầu sương
Ta xin rũ bóng nghê thường
Để cho cuộc sống bình thường mà thôi
Dù ta ở tận xa xôi
Hay như tiếng vọng bên đồi hoang vu
Dù ta ở tận mịt mù
Hay như tiếng nhạc thiên thu không lời
Dù xong một kiếp trong đời
Không xong một kiếp của người trần gian
Dù cho một tiếng âm vang
Hay không một tiếng trên đàng ta đi
Rồi ta chẳng hẹn ước gì
Cuộc đời muôn hướng ta đi muôn trùng
Khi nào kết liễu vô chung
Thì ta kết thúc điểm cùng với ta
Đời ta, từ đó, vậy mà !
Tháng 02-2005
TNT Mặc Giang
Mai Sau, Dù Có Mất Còn
Tôi từ cất bước ra đi
Tôi không lưu lại cái gì cho tôi
Ra đi một nét tinh khôi
Đến nay cũng thế chẳng bồi chẳng thuyên
Mai kia về với diễm huyền
Tôi xin lưu giữ trinh nguyên trở về
Đường đời trải vạn sơn khê
Khi đeo vách gió khi kè vực sâu
Tang thương cho trắng mái đầu
Biển dâu cho bạt sắc màu trần gian
Khổ đau cho thấm cơ hàn
Nhục vinh cho nhuộm bức màn thế nhân
Bồng bềnh tán tụ phù vân
Nổi trôi đày đọa phong trần xác xơ
Ra đi từ bấy đến giờ
Có mong chi vẹn có mơ chi toàn
Một mình thu ốc đảo hoang
Đưa tay thử nắm có còn gì không
Trống không nhẹ tựa lông hồng
Lặng yên như cõi trời không đi về
Tôi không giữ mộng trong mê
Tôi không hẹn núi gởi thề cùng non
Mai sau, dù có mất còn.
Tháng 12-2004
TNT Mặc Giang
Ta đây, hiện hữu vô cùng !
Trông qua chiếc bóng thời gian
Ta xin nhìn lại trên đàng ta đi
Trông qua mấy nẻo kinh kỳ
Ta xin nhìn lại, còn chi đến giờ
Cuộc đời như một giấc mơ
Nổi trôi từng đoạn trên bờ phiêu du
Trăng mờ vì khuất mây mù
Chợt nghe tiếng vọng thiên thu giật mình
Từ trong cát bụi tử sinh
Ta xin nhớ lại bóng hình của ta
Từ trong tỉnh mộng đêm qua
Ta xin nhớ lại quê nhà xưa nay
Nghe không tiếng vỗ bàn tay
Một bàn tay vỗ mặt mày nát tan
Vỡ toang, chấn động ba ngàn
Mười phương thế giới chưa tràn chân lông
Huyễn sinh còn nhẹ hơn bông
Vô sinh còn nhẹ hơn dòng tử sinh
Như ta nói chuyện với mình
Như bóng nói chuyện với hình, vô chung
Ta đây, hiện hữu vô cùng !
Tháng 03-2005
TNT Mặc Giang
Một Cây Hai Lá
Lá xanh ngả bóng lưng đồi
Lá non nhoẻn nụ đâm chồi vươn lên
Bồ đề huyền diệu thênh thênh
Đạo mầu tỏa rạng mông mênh phương trời
Tựa nương tu học ai ơi
Một cây hai lá đạo - đời thơm hương
Bước đi mấy nhịp dặm trường
Xa xôi vọng nhớ cố hương trở về.
* 05-01-2004 *
TNT Mặc Giang
Đưa tay mở cửa trần gian !
Đưa tay mở cửa trần gian
Để ta dạo bước trên đàng ta chơi
Tử sinh có sẵn trong đời
Bức tranh phù thế vẽ vời phù sinh
Không đi, cũng chẳng thiệt mình
Có đi, cũng chẳng tội tình riêng ai
Trần gian bỏ ngõ không cài
Cứ đi từng đoạn miệt mài tử sinh
Tội chi, không bước đăng trình
Người ta đi hết, một mình đơn cô
Tội chi, khép cửa hư vô
Người ta đi khắp hải hồ có sao
Có mình, cũng chẳng tơ hào
Không mình, cũng chẳng mất nào cho ai
Nên ta bước ngắn bước dài
Trần gian bước xuống, tuyền đài bước lên
Đất trời rộng quá thênh thênh
Cuối sông nước chảy, đầu ghềnh thác reo
Tử sinh, chiếc lá đưa vèo
Gởi thân quán trọ cánh bèo hợp tan
Không cười, cũng có tiếng vang
Có cười, cũng chỉ tiếng đàn rung dây
Nay thì dạo gót bên nầy
Mai thì cất bước vui vầy bên kia
Để nghe những tiếng chia lìa
Để nghe những tiếng đầm đìa tóc tang
Khi nào đóng cửa trần gian
Thì ta chấm dứt trên đàng ta đi
Vui lên, người hỡi buồn chi
Ghé chơi cho phỉ có gì mà đau
Xưa nay cũng chỉ một màu !!!
Tháng 07-2005
TNT Mặc Giang