CD Ngâm thơ Mặc Giang - Đạo Pháp - Số 03:
03-01. Cành không điểm nụ, trổ bông mỉm cười – thơ MG – Ns Phan Xuân Thi
03-02. Bùng vỡ - thơ MG – Ns Thanh Thủy
03-03. Ta là ta mãi mãi – thơ MG – Ns Kim Luyên
03-04. Vào cửa Tử, tôi tìm về Cõi Chết – thơ MG – Ns Hồng Vân
03-05. Nẻo đến Thiên Thai – thơ MG – Ns Bích Ngọc
03-06. Tôi đi mãi trên hành trình bất diệt – thơ MG – Ns Ánh Hồng
03-07. Tôi vẫn cứ ra đi – thơ MG – Ns Kim Luyên
03-08. Mang hạnh nguyền từ đó ta đi – thơ MG – Ns Hồng Vân
03-09. Ta xin góp mặt cuộc đời – thơ MG – Ns Thanh Mại
03-10. Tiếng gõ của thời gian – thơ MG – Ns Hồng Cúc
Cành Không Điểm Nụ, Trổ Bông Mỉm Cười
Trèo lên trên đỉnh chơi vơi
Lắng nghe gió gọi muôn lời vi vu
Tìm trong tận cõi mịt mù
Lắng nghe cát bụi ngàn thu rợn hồn
Tìm từ dấu tích hồng hoang
Bao nhiêu hình bóng có còn gì đâu
Vẽ chi vạn cõi tinh cầu
Có không diệu thể chìm sâu muôn trùng
Khởi đi từ điểm vô cùng
Rờ lên dấu ngọc mịt mùng ngàn xa
Khởi đi từ cõi ta bà
Sống trong huyễn mộng, đi qua tuyệt hình
Bảo rằng diệu hữu chân linh
Khác chi vạn thể tử sinh muôn loài
Thôi đừng nói những xa xôi
Vẽ chi ảnh tượng lở bồi mênh mông
Ta nghe tiếng gọi dòng sông
Bên bờ rêu cũ, chẳng trông ta về
Ta về, xa lạ muôn bề
Nhìn trông một thoáng, ta lìa, ra đi
Nói rằng tử biệt sinh ly
Mỗi một sinh tử, bước đi vô cùng
Đêm mờ gối mộng cây rung
Vô thỉ không nghĩa, vô chung ích gì
Đi tìm nguyên vẹn: mê si
Có gì nguyên vẹn mà đi kiếm tầm
Tầng không bay lượn cánh chim
Chim bay qua khỏi, dấu tìm còn đâu
Nghe từ vụn vỡ biển dâu
Bờ lau cát trắng vẽ đầu chân mây
Bên hồ bóng nguyệt lung lay
Nương làn sóng biếc đưa tay lên ngàn
Ánh trăng cũng ánh trăng vàng
Ngàn năm xưa, giống chi ngàn năm sau
Dù cho hiển hiện một màu
Một màu chẳng có muôn màu chẳng không
Ô hay, cát bụi mây hồng
Cành không điểm nụ, trổ bông mỉm cười !
Tháng 03 – 2004
TNT Mặc Giang
Bùng Vỡ
Tôi bước đi chưa hết một lộ trình
Chân chưa mỏi trên nẻo đường vạn dặm
Núi dốc, biển đồi, đưa tay bắt nắm
Cát bụi, gió sương một cõi trần gian
Nụ chớm ban mai, cánh lỡ chiều tàn
Trước mặt, còn bao nhiêu lối dọc đường ngang
Sau lưng, mờ dấu nét rong rêu bỏ lại
Nhân tình thế thái
Chìm nổi bao phen
Trước lạ sau quen
Con thoi đưa tới
Bước đi chưa mỏi
Bước tới chưa ngừng
Âm vang đá sỏi
Lay động mấy từng
Một khoảng trống không
Nào lưu dấu tích !
Đường đi là những chấm nối dài, đâu cùng đích ?
Đường về là những loang lở hoen mờ,
đâu là khởi điểm mà trông?
Trời đất mênh mông
Đi thì tới
Đứng thì ngừng
Rẽ thì dọc
Bẻ thì ngang
Ngước thì lên
Cúi thì xuống
Chỉ có :
Đứng !
Đi !
Ngừng !
Nghỉ !
Chứ đâu là tới?
Chứ đâu là về?
Quay khắp muôn bề
Đâu không là phương hướng
Đừng thu hẹp mối tâm không, vô lượng !
Đừng giãn co trên vạn nẻo đi, về
Khỏe đi
Mỏi đứng
Không hẹn
Không thề
Nào ai xẻ dọc bờ đê
Nào ai cắt xéo đường về mà trông
Nào ai đem núi lấp sông
Nào ai vẽ lối tầng không bên đàng
Duyên thì tụ, tán thì tan
Trùng khơi tán tụ chưa tràn thùy dương
Ai vẽ một con đường
Đường nào không có nẻo
Ai bắt một nhịp cầu
Nước đã chảy lê thê
Trong huyễn tượng muôn bề
Tôi hiện hình một khoảnh
Cho dù mỏng mảnh
Tựa bóng hư vô
Mờ mịt cuối bờ
Nhưng là chân thực
Đường không lằn mức
Vượt nẻo thời gian
Tựa cửa trên ngàn
Tôi ca tôi hát.
Tháng 10-2003
TNT Mặc Giang
Ta Là Ta Mãi Mãi !
Thân bào ảnh trôi trên dòng sinh tử
Mỗi hình hài tụ tán một thời gian
Rồi bay bay theo cát bụi mây ngàn
Tạo vóc dáng cho cõi phù nhiễm thể
Xe chuyển hóa chở vạn loài tinh tế
Cửa vào ra mở muôn loại đến đi
Từ kệch thô cho đến nhỏ siêu vi
Cả hằng sa mà đều riêng cá biệt
Ta kể nhau nghe cận kề để biết
Chuyện hiện sinh, chứ đâu cần chuyện xa xôi
Chuyện hôm nay, chuyện của chính con người
Đồng tác tạo tựu thành, nhưng nào ai giống nhĩ !
Nhân loại năm châu, hàng bao nhiêu tỷ
Có giống nhau, là cùng giống loài người
Còn dáng đi, dáng đứng, tiếng nói, tiếng cười
Cả tâm tư, suy nghĩ, mỗi người mỗi vẻ
Cuộc thế thái, nhân tình là thế !
Ai cũng như ai, nhưng ai có giống như mình
Nên đi đâu, ta cũng vẫn nguyên trinh
Giữa vũ trụ mênh mông
Hay tận cùng ngần mé
Thời gian cũng thế
Dù trước dù sau
Không gian cũng thế
Dù có đổi màu
Thân cát bụi, nhưng ta là ta mãi mãi.
Tháng 10 – 2004
TNT Mặc Giang
Vào Cửa Tử, Tìm Về Cõi Chết!
Vào cửa tử tôi tìm về cõi chết
Của chính tôi từ nhiều kiếp xa xưa
Có thấy gì đâu những nét nhạt nhòa
Mờ dấu tích trên đồi cây ngọn cỏ
Đi trong nghĩa trang, chợt nhìn nấm mộ
Nắp quan tài vỡ một lỗ tan hoang
Nhìn vào trong, tôi rún rẩy bàng hoàng
Một đầu lâu với đống xương khô vụn vỡ
Vắng ngắt, lạnh tanh, cơ hồ man rợ
Lắng tai nghe không một tiếng thì thầm
Dõi mắt nhìn, hun hút lặng câm
Hài cốt đó mà hồn đâu khuất bóng
Trên chiếc lá, giọt sương khuya còn đọng
Ánh nắng lên làm tan biến vô tình
Sương sa nào còn óng ánh lung linh
Đêm xuống lạnh tôi thấy mình ướt áo
Ôm mông lung suốt đêm dài diễm ảo
Ngấn sương này có phải của đêm qua
Độ ẩm bừng lên khẽ bảo thế à !
Tôi không hỏi sợ sương mờ ngấn lệ
Quay gót trở về bên ngôi cổ mộ
Tấm mộ bia đã biến mất họ tên
Trên cành cây có một cánh chim khuyên
Cất tiếng gọi hồi luân, nhìn tôi đó
Tôi muốn hỏi chim đôi lời cho rõ
Chim buồn đáp rằng việc đó không xong
Một kiếp này thôi chồng chất nặng hoằng
Mang hai kiếp thì làm sao trọn được
Nấm mộ kia, một thời nào kiếp trước
Nắm xương tàn còn sót lại phôi phai
Tôi chưa kịp buông lên tiếng thở dài
Chim vỗ cánh nhìn tôi, bay đi mất
Bước trần gian đợi chờ nhiều cung bậc
Giã từ nghe, nấm mộ của tôi xưa
Cuộc tử sinh còn chơi mãi chưa vừa
Tôi tiếp tục hành trình trong ba cõi.
Tháng 7 – 2004
TNT Mặc Giang
Nẻo đến thiên thai !
Mỗi nụ cười là một liều thuốc bổ
Mỗi niềm vui là thoát khỏi thương đau
Mỗi hân hoan là quẳng gánh lo âu
Mỗi hỷ lạc là đốt rừng phiền nộ
Mỗi từ tâm là lên đường cứu khổ
Mỗi thong dong là về bến thanh lương
Mỗi thân thiện là mở cửa tình thương
Mỗi xoa dịu là gắn hàn đổ vỡ
Mỗi tán thán là rừng hoa chớm nở
Mỗi thứ tha là dứt sạch gông xiềng
Mỗi không cầu là chận đứng oan khiên
Mỗi không vọng là hết đường ràng buộc
Mỗi học hỏi là mở trang sáng suốt
Mỗi khiêm cung là tâm lượng thánh nhân
Mỗi bao dung là trượng phu dự phần
Mỗi soi xét là đốt đèn quân tử
Mỗi không tham là lợi danh chế ngự
Mỗi không sân là thù hận đóng khung
Mỗi không si là tăm tối cáo chung
Dẹp tiểu lộ bước lên đường đại lộ
Hãy cứu khổ cho đời thôi đau khổ
Hãy ban vui cho nhân thế mỉm cười
Góp tin yêu cho sáng tỏa tình người
Mang chân thiện cho trần gian tươi đẹp.
Tháng 07-2005
TNT Mặc Giang
Tôi đi mãi, trên hành trình bất diệt !
Nếu bảo chết là trở về cát bụi
Hỏi suối vàng còn có chỗ để dung
Mà xưa nay nhào vô đó tới cùng
Nhét một đống thì làm sao thở nổi
Cõi trần gian dù gian trần khá đủ
Tôi vẫn rong cho nát mộng ba sinh
Giữa thênh thang sao không bước đăng trình
Tội tình chi phải nằm im thiêm thiếp
Mượn cát bụi tôi đi trong muôn kiếp
Để nhìn chơi cùng cát bụi phù du
Đứng yên chi cho rong phủ mịt mù
Hình không nhận vẽ chi trong vô tướng
Nói cõi nào cũng chỉ là huyễn tượng
Đứng cõi này, nói cõi khác, lạ không
Tôi đứng đây, cho cõi hữu là không
Thì cõi vô, lấy gì mà làm có
Còn nếu bảo, vào trần gian chi khổ
Tránh trần gian, như thế có khổ không
Bám vào vô, nói chi nữa lông bông
Thà bám hữu, muôn hình bao thú vị
Hai nguyên tác vẽ lên đường bất nhị
Bỏ cái nầy, tìm cái khác, cũng vậy thôi
Cho nên tôi vẫn tự tại riêng tôi
Rong cho phỉ, cõi nào tôi cũng mặc
Sao trời vụt tắt
Vẽ ánh thiều quang
Tôi có đây, cả một cõi trần gian
Đi đi mãi, trên hành trình bất diệt !
Tháng 6-2005
TNT Mặc Giang
Tôi vẫn cứ ra đi !
Có người đã ngồi yên, 2500 năm, không nói
Có người đã đứng lặng, 2000 năm, dang tay
Một hiện sinh, như gió nhẹ bay bay
Tôi cuốn hút, trầm mình trong giông bão
Vô thỉ là gì
Có thể là, thuở hồng hoang diễm ảo
Vô chung là gì
Có thể là, thời cùng tận diễm huyền
Tôi đi, chưa hết nẻo hoàng tuyền
Nên không bỏ giữa dòng đang phiêu bạt
Một kiếp này thôi, tuy có nhiều chua chác
Nhưng cũng kiếp này, lại có lắm tin yêu
Nên tôi ca, khi nhịp khúc cầu kiều
Và tôi hát, khi cầu tre lắt lẻo
Đường còn dài, tôi đi chưa cuối nẻo
Lối còn xa, tôi đến chưa tới cùng
Dù gian nan và huyễn hoặc mông lung
Nhưng đứng lại, cũng mơ hồ đâu đó
Nên tôi đi, để được nhìn cho rõ
Và tôi đến, để được thấy tận nơi
Vẫn còn hơn dệt những nét vẽ vời
Rồi hình dung lờ mờ trong trí tưởng
Nếu vô thỉ, có tôi bằng hình tướng
Thì đến nay, tôi vẫn có đây này
Dù vô chung, chưa có chút mảy may
Nhưng hiện hữu, thì tôi đâu có chết
Trong hư vô còn nổi lên một vệt
Biết đâu chừng dấu nét tự ngàn xưa
Và lung linh cho đến tận ngàn sau
Dù biến dạng nhưng vẫn là tôi đó
Đêm đen bỗng bừng tỏa
Bỡi vết xẹt lưng trời
À, một ánh sao rơi
Đã từ muôn thuở trước
Cho dù thanh hay trược
Tôi vẫn cứ ra đi !
Tháng 10 – 2005
TNT Mặc Giang
Hạnh Nguyện Ta Đi
Mùa Hạ nào rồi cũng đi qua
Tôi bước chân theo bóng Tăng Già
Xiểng dương lời Đức Phật Thích Ca
Mười ngày tu xin bước lên thuyền
Nương giáo từ cắt đứt vạn duyên
Cho cuộc đời hết khổ triền miên
Mười ngày tu xin bước lên đường
Đưa cuộc đời về với yêu thương
Đưa muôn loài về bến thanh lương
Bước nhân sinh ta đã vào đời
Biển trần gian chìm đắm chơi vơi
Đạo cứu đời tỏa khắp nơi nơi
Mùa Hạ nào nương bóng Từ Bi
Nhận chân đời rồi chẳng ra chi
Mang hạnh nguyền từ đó ta đi
Ta bước đi Ánh Đạo huy hoàng
Cho nhân gian nhuận bóng Từ Quang
Cho muôn loài thoát khỏi lầm than
Ta bước đi Ánh Đạo an bình
Đạo Từ Bi hóa độ chúng sinh
Đưa thuyền từ cứu độ hàm linh
Ta bước đi giải thoát cho người
Ta bước đi giải thoát cho đời
Cho Đạo Mầu thấm nhuận nơi nơi.
Tháng 7 – 2004
TNT Mặc Giang
Ta xin Góp Mặt Cuộc Đời
Ta xin đỡ bóng hoàng hôn
Ráng chiều chậm xuống, đêm hôm chậm về
Ta xin rút ngắn lê thê
Cho mong được vẹn, cho thề được trông
Ta xin thu nhỏ số không
Cho ai cũng có thành công trong đời
Ta xin khép lại biển khơi
Cho thuyền cập bến, không trôi xa bờ
Ta xin chận lại ước mơ
Biến thành sự thật nên thơ cho người
Ta xin mở cửa đẹp tươi
Cho người nhân thế mỉm cười trần ai
Ta xin lấp những chông gai
Tang thương đã lắm dặm dài gió sương
Ta xin mở những con đường
Sơn khê thôi khó, bình thường đi qua
Ta xin lợp lại mái nhà
Thời gian mục nát đẫy đà nắng mưa
Ta xin đếm những sao thưa
Mập mờ xa tít, cho vừa bóng đêm
Dù cho một chút ấm êm
Đừng đem đổ xuống dưới thềm giá băng
Dù cho một ngọn hải đăng
Đừng vùi tắt ngấm cản ngăn đi về
Sông dài mới biết bến mê
Biển sâu mới biết bốn bề khó qua
Cuộc đời, mình cũng có ta !
Cho mình góp mặt cùng ta cuộc đời.
Tháng 02 – 2005
TNT Mặc Giang
Tiếng Gõ Của Thời Gian
Khi xuân đến cho ngàn cây xanh lá
Cây cỏ xinh tươi đâm lộc nẩy chồi
Đến lúc tàn khô, già úa thay ngôi
Vàng rơi rụng, vờn vờn bay lả chả
Khi xuân đến, muôn hoa thơm cỏ lạ
Nét mong manh, bừng nở nụ, đơm bông
Vàng đỏ trắng xanh lợt đậm ửng hồng
Rồi xuống sắc chỉ còn màu sậm tím
Khi xuân đến, đua vờn, chim bay lượn
Tiếng líu lo, thay nhau hót, chuyền cành
Nắng hoen vàng cho mây trắng trời xanh
Chiều buông xuống, hoàng hôn, về tổ cũ
Khi xuân đến, nhân gian cùng nhắn nhủ
Cùng mừng vui, chờ mùa mới xuân sang
Rồi trôi theo chiếc bóng của thời gian
Tuổi trẻ đi qua, tuổi già chồng chất
Khi xuân đến, hỏi xuân còn hay mất
Xuân rằng xuân, xuân cứ đến, xuân đi
Tuổi già thêm, già thêm nữa, còn gì
Tay chống gậy, mắt mờ, nhìn lộc thọ
Rồi xuân đến, tai lờ, nghe không rõ
Xuân đến rồi, xuân đến nữa, phải không
Ta đã già như gỗ đá trỗ bông
Nghe xuân đến, như cây khô, lay gốc
Thế mới biết thời gian là điểm mốc
Ta biết rồi, tiếng gõ của thời gian
Mỗi mùa xuân, cứ như thế băng ngang
Xuân chưa đến, ta đã về nguồn cội !
Tháng 12-2004
TNT Mặc Giang