CD Số 49 - MẸ ĐI LỐI CỎ HOA CÀI
Ngâm thơ Mặc Giang - 10 bài - viết về Cha Mẹ
01. Tình thương của Mẹ đong đầy Kim Lệ
02. Ngày trở về Bích Ngọc
03. Từ đó xa mờ Bảo Cường
04. Hình bóng Mẹ Hiền Thúy Vinh
05. Mẹ cuối trời quê Bích Ngọc
06. Nhớ Mẫu Từ Bảo Cường
07. Màu hoa trăng trắng phủ dày Kim Lệ
08. Nhớ thương về Mẹ Bích Ngọc
09. Tiếng nói không Cha Bảo Cường
10. Mẹ đi lối cỏ hoa cài Thúy Vinh
Tình thương của Mẹ đong đầy
Mẹ là bát ngát hoa hương
Cho con mang tiếng yêu thương vào đời
Mẹ là nguồn suối tuyệt vời
Cho con về với biển khơi vô bờ
Mẹ là khúc nhạc lời thơ
Cho con giấc mộng ươm mơ trong lành
Mẹ là mây trắng trời xanh
Cho con nở nụ trên cành thùy dương
Mẹ là man mác gió sương
Cho con giọt nắng còn vương nắng chiều
Mẹ là nét ngọc mỹ miều
Cho con óng ánh nâng niu sáng ngần
Mẹ là buôn tảo bán tần
Cho con vững bước phong trần con đi
Mẹ là một biển sầu bi
Cho con sức chịu li kỳ trần gian
Mẹ là một khối gian nan
Cho con vượt khổ trên đàng phù sinh
Mẹ là ánh sáng bình minh
Cho con biết nẻo đăng trình thênh thang
Mẹ là bóng mát trăng vàng
Cho con dạo gót trên ngàn rong chơi
Mẹ là tất cả trong đời
Cho con nhớ mẹ mượn lời khắc ghi
Dù cho mẹ đã từ ly
Nhưng hình bóng mẹ không gì đổi thay
Dù cho mẹ đã về tây
Nhưng hình bóng mẹ còn đây suốt đời
Dù cho sóng nước đầy vơi
Nhưng hình bóng mẹ không vơi, đong đầy
Tình thương của mẹ còn đây
Tình thương của mẹ đong đầy trần gian.
Tháng 6 – 2005
TNT Mặc Giang
Ngày trở về
Ngày trở về tôi lặng yên không nói
Mắt buồn buồn, nhìn, ngó thật xa xôi
Ngó trước sau, ngó quanh quất một hồi
Rồi đảo mắt xa dần ra đầu ngõ
Nhìn thăm thẳm, thấy gì không trong đó
Lại ngó vào nơi một chái ba gian
Ngước lên trên, xin thắp ba nén nhang
Quyền quyện khói lòng vòng bay nhè nhẹ
Tôi ngừng lại trên tấm hình của mẹ
Rồi ngừng lại trên tấm hình của cha
Nhìn những người thân, quyến thuộc gần xa
Mới còn đây mà đã ngồi lên đó
Tôi nhìn xuống, đàn cháu con nho nhỏ
Gọi là nhỏ nhưng thật sự lớn nhiều
Có đứa đang một tay ẵm, tay dìu
Còn nhỏ nữa, vừa gái trai lúc nhúc
Ngày trở về, tôi tìm lại từng chút
Còn những gì trong tất cả đổi thay
Để nâng niu từng cái nhỏ mảy may
Như hun hút những xa mờ đất mẹ
Tôi nhắm mắt rồi thì thầm khe khẽ
Ngày trở về tìm quá khứ đã xa
Tiếng đàn xưa đã tắt hết âm ba
Hình dung lắm mới cơ hồ cộng hưởng
Chỉ thế thôi nhưng vô cùng sung sướng
Tôi đã đi trên quê mẹ đây rồi
Ngày trở về xin trả lại xa xôi
Nhưng tro lạnh đã bập bùng bếp lửa.
Tháng 7 – 2005
TNT Mặc Giang
TỪ ĐÓ XA MỜ
Mười bốn tuổi xa gia đình vạn dặm
Ba mươi năm, vỏn vẹn bảy mươi hai giờ thăm
Và từ đó Bóng Mẫu Từ thăm thẳm
Mẹ ơi ! Trăng mười sáu
Bóng đơn côi vò võ xa xăm
Đất trời nghiêng ngửa
Thành sầu sụp đổ
Hai Đấng Sinh Thành
Khuất bóng biệt tăm
Hơn một tuổi chào đời
Kêu tiếng Cha trong vòng tay của chị
Bốn mươi ba năm
Kêu tiếng Mẹ tự đáy lòng
Còn chi đâu nữa mà mong
Thương thương nhớ nhớ xuôi dòng buông trôi
Nghĩa đáp ân đền còn đâu nữa ?
Nghìn năm vĩnh biệt nhé Mẹ ơi !
Xứ Phù Cát còn đó
Thôn Tân Hòa còn đây
Mây thoảng gió bay
Một người con tự nguyện kiếp lưu đày
Mang hạnh nguyện đơn sơ hiến cho đời tươi đẹp !
Khói hương trầm nghi ngút
Mắt con nhòa rướm lệ
Nửa tinh cầu vụn vỡ
Mẹ linh thiêng còn nhớ ?
Đã nhiều lần con thưa Mẹ
Bốn người con. Hãy bớt đi một đứa cho đời !
Chân bước mãi cho Ánh đạo vàng tỏ rạng
Được tin Mẹ nhắm mắt
Con trầm ngâm sống với Mẹ một đêm
Một đêm để biết chuyện làm
Một đêm cầu nguyện Hoa Đàm kính dâng
Một đêm là cả ngàn năm
Một đêm vũ trụ lặng yên xoay vần
Dù cho bao độ phù vân
Con còn Bóng Mẹ theo vầng trăng soi
Vầng trăng mười sáu chia đôi
Nửa từ quê cũ, nửa trôi quê người
Cho con từ tạ nụ cười
Cho con từ tạ Bóng Người con thương.
11 giờ đêm 16-11 năm Bính Tý * 1997
Kính dâng hương hồn Mẹ.
TNT Mặc Giang
Hình Bóng Mẹ Hiền
Mẹ ra đi, cõi vô thường tan biến
Mái tranh nghèo, như vắng bóng Mẹ ơi
Chốn cô phòng, buông khung rèm cửa sổ
Gió phất phơ, reo kẽ lá không lời
Mẹ ra đi, khung trời còn nhung nhớ
Áo bà ba, nhuộm một nắng hai sương
Áo vải thô, bạc phai màu hoại sắc
Mái nhà xưa, ấp ủ bóng Mẹ thương
Mẹ ra đi, bóng Mẹ Hiền còn đó
Quãng đường dài, ghi dấu nét, không pha
Cát bụi bay, thì thầm khua sỏi đá
Gợi hồn con, bóng nguyệt nhớ trăng già
Mẹ rũ áo, cuộc đời như bỏ ngõ
Dòng sông xưa, nhịp sóng vỗ đôi bờ
Mỗi lần qua, thêm một lần thương nhớ
Mắt Mẹ già vời vợi tóc bạc phơ
Tiếng chuông đầu hôm buông thả
Tiếng chuông mỗi sớm xa đưa
Ngân vang trôi về nỗi nhớ
Mênh mang hình bóng tôn thờ
Lời kinh trầm bỗng bên chùa
Dọc đường rơi rụng hơn thua
Trở về nguồn tâm muôn thuở
Đây rồi hình bóng Mẹ xưa
Hàng me ru gió đong đưa !!!
Tháng 10 – 2006
TNT Mặc Giang
Mẹ cuối Trời Quê
“Chiều chiều, ra đứng ngõ sau
Trông về quê mẹ, ruột đau chín chiều”
Chín chiều, để nhớ mẹ yêu
Trông con vò võ tịch liêu cuối bờ
Mẹ tôi, mái tóc bạc phơ
Da mồi mấy lớp, mắt mờ vì con
Chiều nghiêng, bóng xế hao mòn
Mái tranh nhả khói, da còm thịt thau
Quê nhà, mấy lớp mưa ngâu
Quê người, mấy bãi nương dâu điêu tàn
Chiều chiều, ra bến đò ngang
Con đò lỡ bến, bẽ bàng đi qua
“Lá me đưa đẩy la đà”
Dòng sông mấy khúc, canh gà mấy sương
Mẹ tôi, thầm đốt nén hương
Lâm râm khấn nguyện cho con an lành
Chiều về, cánh nhạn bay nhanh
Phương trời tổ ấm đeo cành nơi đâu
“Chiều chiều, ra đứng ngõ sau”
Và ra ngõ trước, bờ dâu cuối chiều.
Tháng 8 – 2007
TNT Mặc Giang
Nhớ Mẫu Từ
Nếu ai hỏi trên đời nầy
Hình ảnh nào là hình ảnh đẹp nhất
Xin trả lời, đó là hình ảnh mẫu từ
Bao trùm vũ trụ, vẫn có chỗ, không dư
Khắp cả đất trời, vẫn tràn đầy, không thiếu
Nếu ai hỏi trên đời nầy
Tình thương nào là tình thương đẹp nhất
Xin trả lời, đó là tình thương mẹ hiền
Dịu hơn nét ngọc tay tiên
Đẹp hơn châu báu diễm huyền thiên thai
Tình thương dịu ngọt chảy dài
Mẹ hiền, như thể phương đài kết hoa
Nếu ai hỏi, trên đời này
Tình thương nào là tình thương đẹp nhất
Xin trả lời, đó là tình thương mẹ hiền
Chỉ cần tay mẹ dịu xoa
Niềm đau, gian khổ, chan hòa tiêu tan
Chỉ cần lời mẹ nhẹ nhàng
Niềm đau, đày đọa, bỏ ngang bên đường
Chỉ nhìn ánh mắt mẹ thương
Như reo khúc nhạc vương vương cầu kiều
Ngồi buồn, đếm bóng cô liêu
Lòng thương nhớ mẹ chín chiều ruột đau
Ruột đau, dù có úa màu
Đâu bằng hai tiếng, mẹ yêu, mất rồi.
Tháng 3 – 2007
TNT Mặc Giang
Màu Hoa trăng trắng phủ dày !
Mẹ ơi mẹ, tiếng mẹ hiền còn đâu nữa
Bóng mẫu từ, hương thờ nhả khói mờ sương
Mẹ đi đâu trên khúc rẽ vô thường
Con tìm mẹ giữa ngàn dâu xanh biếc
Con tìm mẹ bên dòng sông ly biệt
Nghe lạnh lùng Cầu Ái Tử ngân vang
Sông phân ly, còn gặp nhau qua lối băng ngang
Dòng sinh tử, vĩnh viễn giữa đôi bờ sóng vỗ
Quán trọ của cuộc đời, xưa nay là thế
Ai tạo nên chiếc quán trọ mà chi
Chỉ một lần, Mẹ cất bước ra đi
Là đi mãi, không bao giờ trở lại
Vành tang Mẹ, biết bao lần thấm lệ
Mảnh khăn sô, biết mấy lớp thê lương
Tiếng mẫu từ, đổ xuống bến tình thương
Tiếng mẹ yêu, trôi bờ sông ly cách
Mùa đông lạnh, mưa bay lất phất
Mỗi đêm về, ủ dột mùi sương
Nghe lòng nát cõi tình thương
Nhiều khi thổn thức canh trường mẹ ơi
Con tìm mẹ leo đồi gió hú
Đỉnh đơn côi vò võ sơn khê
Biển Đông sóng vỗ xô bờ
Con đi tìm mẹ, mịt mờ bụi bay
Còn đâu tình mẹ đong đầy
Màu hoa trăng trắng phủ dày thiên thu.
Tháng 7 – 2007
TNT Mặc Giang
Nhớ thương về Mẹ
Ân nuôi dưỡng một đời, làm sao đáp
Nghĩa cù lao chín chữ, biết sao đền
Mẹ gian khổ, dày sương sa gió táp
Thân hao mòn, tàn tạ, chỉ vì con
Tay bồng bế, tay vỗ về bú mớm
Tay nâng niu, tay may vá áo quần
Tay nhà cửa, tay thức khuya dậy sớm
Tay cơm canh, tay buôn tảo bán tần
Mỗi một ngày khi con dần khôn lớn
Mẹ vì con, ngày kiệt sức yếu già
Giữa trường đời, con lao vào ước vọng
Mẹ trông con, biền biệt cõi trời xa
Đường viễn liên, bắt hai đầu, tiếp nối
Tiếng thân thương : con đó hả, mẹ nè
Lòng lâng lâng vui mừng nghe mẹ gọi
Nghe không con, tiếng mẹ, con có nghe
Rồi cứ thế, một ngày kia đã tới
Đèn dầu khô, mẹ nhắm mắt lìa đời
Con lặng yên, tiếng kinh cầu vụn vỡ
Mẹ mất rồi, như mất cả đời thôi
Con tìm mẹ, như đi tìm ngõ tối
Trông tiếc thương, góp nhặt bóng vô thường
Con tìm mẹ, như hoàng hôn khuất núi
Đom đóm bay, lạnh nhạt phủ mùi sương
Xin ngắt một bông hồng dâng lên mẹ
Còn con mang một bông trắng đơn côi
Trong diệu hữu, mẹ thì thầm nói khẽ
Dòng tử sinh, tội nghiệp đứa con tôi
Xin thắp nén tâm hương dâng lên mẹ
Xin chắp tay vang vọng tiếng kinh cầu
Cõi nhiệm mầu trông xa vời lặng lẽ
Mẹ đã về, nhưng cõi đó ở đâu
Khói hương trầm, mắt trần, nhìn có hạn
Nhưng linh thiêng, xin hồn mẹ, chứng tri
Mỗi khi nhớ, khi thương hình bóng mẹ
Bước lên cầu Ái Tử khóc biệt ly !!!
Tháng 8 – 2005
TNT Mặc Giang
Tiếng nói Không Cha
Từ ngày tôi mất cha, như nhà không có nóc
Gót tôi sỏi đá phong trần, đâu còn gót đỏ như son
Cát bụi phù sa, không còn bóng cả che thân
Dọc đường sương gió, không còn tựa nương ấm lạnh
Cha ơi Cha, đường trần gian, con đường nào phải tránh
Đường thế nhân, con đường nào phải đi
Con đường nào, không làm hổ tông ti
Con đường nào, không làm đau thất tổ
Cha ơi Cha, sống trong đời, con không ngại gì gian khó
Vào trường đời, con không ngại gì đắng cay
Nghĩ đến Cha, thỉnh thoảng con nghe ngọn gió heo may
Nghe cô độc giữa đồi cao gió hú
Có khi, con nhìn mây trời vẫn vũ
Có khi, con nhìn sóng vỗ triều dâng
Nhân ảnh kia, ai vẽ nét phù vân
Tang thương này, ai be bờ dâu thẳm
Chống đôi tay, đỡ bồ hòn trong trái đắng
Dẫm đôi chân, mòn sỏi đá phết rong rêu
Và con nghe thấm thía tiếng nhiễu điều
Hồn dân tộc, lộng hồn thiêng sông núi
Đường đi chưa mỏi
Bóng xế chưa tàn
Con sẽ đi, từ vĩ tuyến giăng ngang
Và đi hết giữa hoành – tung trụ vũ.
Tháng 7 – 2007
TNT Mặc Giang
Mẹ đi, lối cỏ hoa cài
Mẹ tôi khép cửa trần gian
Tôi đi tìm mẹ trên đàng đơn côi
Mẹ tôi khép lại cuộc đời
Tôi đi tìm mẹ, chơi vơi muôn trùng
Mẹ tôi khép chữ vô chung
Tôi đi tìm mẹ tận cùng hồn đau
Mẹ ơi, bãi biển nương dâu
Ngàn năm hoang lạnh khối sầu thiên thu
Lá vàng rụng mấy mùa thu
Còn bao chiếc lá ngàn thu lá vàng
Dòng sông mấy khúc băng ngang
Để cho sóng vỗ trường giang mịt mờ
Đâu là bờ vô thỉ
Đâu là bến vô chung
Cõi trần gian mộng mị
Cõi mầu nhiệm vô cùng
Hai bờ mi nằng nặng
Nghẹn ngào rơi giọt đắng
Đội vành khăn tang trắng
Thổn thức đếm giọt cay
Con tìm mẹ đến suốt đời, quên thương, gởi nhớ
Con tìm mẹ đến suốt đời, quên nhớ, gởi thương
Hương thờ nhả khói mờ sương
Từ ly mẫu tử trên đường đơn côi
Âm vang không nói nên lời
Mẹ hiền khuất bóng suốt đời bơ vơ
Dòng sông xưa, thôi rồi, xin dừng chuyến
Bến đò ngang, thôi nhé, rẽ đôi bờ
Mẹ đi, sương khói hương mờ
Con về thầm khóc giấc mơ đêm dài
Mẹ đi, biết thuở nào phai
Con về, lối cỏ hoa hài thiên thu.
Tháng 7 – 2007
TNT Mặc Giang