Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Chuyện phiếm ngày Xuân

01 Tháng Hai 201621:30(Xem: 17683)
Chuyện phiếm ngày Xuân

Chuyện phiếm ngày Xuân

 

Nếu tôi bắt đầu cho bài viết bằng câu “Năm Khỉ nói chuyện Khỉ“ chắc các bạn sẽ lắc đầu cho tôi thuộc loại “Khỉ mốc“ hay “Khỉ khô“ hay tệ hơn nữa là “Khỉ…gió“ gì đi chăng nữa cũng chẳng sao, vì tôi không viết về đề tài nóng bỏng này. Tôi viết cái khác cơ! Tôi nhớ câu nhà văn kiêm nhà báo Chu Tử thời xa xưa đã viết, làm báo khi nào thiếu đề tài cứ việc lôi chuyện Tam Quốc Chí ra bàn là viết được thiên thu bất tận, chủ bút hay chủ nhiệm gì cũng không thể mắm muối được. Trước khi bàn chuyện “lớn“, Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa, tôi xin được sơ qua vài dòng tâm sự cùng các bạn.

Nếu ai đã từng làm độc giả trung thành của tờ báo Viên Giác, đã lỡ mến mộ văn của Hoa Lan, sẽ đặt ngay một câu hỏi to tướng trong đầu: Tại sao cả hơn một năm nay không thấy một áng văn nào của cô nàng xuất hiện. Sống chết ra sao? Chết thì chắc là chưa vì khóa tu nào cũng có mặt, họp mặt nào cũng có nàng; nhưng văn thì chết thật rồi! Vâng, con “Ma văn“ đã bỏ nàng ra đi không một lời từ biệt, trong đầu Hoa Lan lúc nào cũng chỉ luẩn quẩnh mỗi 2 câu:

Bao nhiêu chữ nghĩa đều quên hết.

Trong đầu chỉ có một chữ “Không“.

Tình trạng bị sút trí nhớ dẫn đến nguy cơ bị bệnh “teo não“ như thế rất nguy hại cho những tay cầm bút, nhất là ở giai đoạn Mỗi tuổi nó đuổi xuân đi như Hoa Lan hiện nay. Các bạn không biết chứ! Đến các chàng Còng mà Hoa Lan cũng quên, lỡ ai nhắc đến A Còng hay C Còng gì đó, nàng chỉ liên tưởng đến bát bún riêu rồi đọc 2 câu thơ tâm đắc:

Tình yêu như bát bún riêu.

Bao nhiêu sợi bún bấy nhiêu sợi tình.

Rồi còn chua thêm câu, nếu Hoa Lan chọn bún sợi nhỏ sẽ được nhiều sợi tình hơn.

Trong tình trạng khói lửa ấy, để lôi Hoa Lan trở về với bạn đọc, ông chủ bút Phù Vân đã nhẹ nhàng gửi bức điện meo với mật lệnh như sau: “Số báo xuân Con Khỉ, nhất thiết là phải có bài của Hoa Lan“. Chao ôi! Sợ quá đi thôi, biết viết gì đây? Còng thì đã bò hết ra biển, cho “Chiếc Gậy Trường Sơn“ đi khắp nẻo đường đất nước thì cũng không xong, hoặc theo trường phái “vật vã lên bờ xuống ruộng“ lại càng mau chết, Nghịch Duyên nay đã đổi thành Thuận Duyên và có khuynh hướng biến thành Trợ Duyên nên không còn gì để viết. Cái này phải gọi là “chết cửa tứ“, bốn bề bị thiên la địa võng vây chặt, không còn kẽ hở nào để viết. May thay trong túi còn một cẩm nang lôi ra giải nguy tạm thời để chờ ngày phất cờ viết tiếp. Đề tài lịch sử có cái lợi là rèn luyện bộ nhớ cho tốt, phải nhớ từng tên nhân vật với từng trận đánh vang lừng kim cổ, viết sai sẽ có hàng hàng lớp lớp độc giả viết thơ về tòa soạn hỏi thăm. Nhưng Hoa Lan không còn một con đường nào khác ngoài chuyện dấn thân.

Ngày xưa còn bé, tôi chỉ thích đọc sách và tiểu thuyết, phải gọi là “hầm bà làng”, hổ lốn thượng vàng hạ cám, gặp cuốn nào cũng đọc. Nhưng tôi thích nhất vẫn là bộ Tam Quốc Chí diễn nghĩa, sách vừa dày vừa nặng chỉ có thể để trên bàn ngồi ngay ngắn đọc, chứ không thể nằm võng đong đưa theo dõi từng diễn biến của câu chuyện. Người hùng tôi say mê nhất vẫn là hình ảnh của Triệu Tử Long oai hùng trên lưng ngựa trắng, đơn thương độc mã, một người một ngựa tung hoành trong vòng vây địch để cứu Ấu Chúa. Tướng “Ngũ Hổ” Triệu Tử Long của tôi, ý quên của nhà Thục, ra trận nhiều lần sống đến trên 80 tuổi, nhưng chưa bao giờ bị thương hay gươm đao chạm phải vào người. Cứ như người của cõi thần tiên! Ước gì trong đời mình cũng gặp được một Triệu Tử Long !!!

Người thứ hai tôi cực kỳ ngưỡng mộ ấy là thần tượng của tất cả những ai đã đọc truyện Tam Quốc, Khổng Minh Gia Cát Lượng. Với nhân vật này tôi cần phải học hỏi nhiều, từ cách suy nghĩ đến tài dùng binh, nếu đem áp dụng vào cuộc sống chắc chắn sẽ thành công lớn. Nhưng sau này lớn lên tôi gặp một người còn thông thái hơn thần tượng Khổng Minh gấp bội, người này đã cho tôi biết thế nào là đạo giải thoát, làm thế nào để thoát vòng sanh tử luân hồi, nên tôi đã bỏ Khổng Minh để đi theo ông cụ Cù Đàm, bỏ luôn cả Triệu Tử Long.

Kế tiếp tôi ngưỡng mộ nhân vật Tư Mã Ý, tay này là kỳ phùng địch thủ của Khổng Minh, tài và mưu kế không thua kém gì còn cộng thêm đức tính nhẫn nhục, thế thì chẳng chóng thì chầy sẽ tóm thâu được cả thiên hạ.

Ba anh em kết nghĩa vườn Đào, Lưu Bị, Quan Công, Trương Phi, họ tuy ba nhưng là một vì đã lỡ cắt máu ăn thề cùng trời đất, tuy không sanh cùng ngày nhưng nguyện chết cùng một giờ. Tuy có nhiều chỗ không đồng quan điểm với họ nhưng tựu trung vẫn ngưỡng mộ ba vị anh hùng nước Thục.

Ai bảo Tào Tháo là gian hùng rồi ghét bỏ, chứ riêng tôi phải phục nhân vật này. Tào Tháo có tài lắm chứ, kể ra không biết bao nhiêu là tài, từ mưu kế đến cách dụng binh, chỉ phải tội hay nghi ngờ người khác, chẳng thà ta phụ người còn hơn để người phụ ta, nên trở thành độc ác mà thôi. Làm chính trị đa phần là thế đó!

Bên Đông Ngô có Tôn Quyền cũng đáng mặt anh hùng, lúc 9 tuổi đã trổ tài hùng biện trước các tướng của Viên Thuật để xin đưa xác phụ thân về quê an táng. Sau này đưa Đông Ngô cường thịnh vào thế chân vạt, muốn chống Ngụy phải liên minh cùng với Thục. Từ đó phát sinh ra trận hỏa chiến trên sông Xích Bích lừng danh kim cổ. Nếu bên Thục có Khổng Minh thì bên Ngô có Lỗ Túc, một quân sư tài ba và nhân hậu.

Trên đây là một số cảm tình viên của tôi trong tập Tam Quốc Chí, chỉ đi sơ qua vài nét đặc thù của họ mà thôi, ai muốn biết thêm cứ việc tìm bộ phim mới quay gần một trăm tập luyện cho mệt nghỉ.

Sau đây là một vài nhận xét của riêng tôi về nhân vật Chu Du, Tổng Đô Đốc thủy quân của Đông Ngô. Chàng là một anh hùng hảo hán, đẹp trai, học giỏi không biết có con nhà giàu không, nhưng leo đến chức này thì phải giàu rồi. Chàng lại được lấy vợ đẹp, nàng Tiểu Kiều mà Tào Tháo ngày đêm mơ ước: Một nền Đổng Tước khóa xuân hai Kiều. Nghĩa là sẽ xây Tòa Đổng Tước để nhốt hai người đẹp Đại Kiều và Tiểu Kiều đất Giang Nam. Đại Kiều là vợ của Tôn Sách, Tiểu Kiều là vợ của Chu Du. Không biết điều này có thật hay không, nhưng Khổng Minh đã tung ra tin này làm Chu Du nóng mặt phải bắt tay với Thục tham gia trận Xích Bích đánh quân Ngụy thua chạy tơi bời. Con người Chu Du được tất cả chỉ có một điểm sai lầm mà thôi, đó là lòng tự cao tự đại lúc nào cũng cho mình nhất, không chịu thua tài Khổng Minh. Chính lòng Sân của Chu Du đã hại chính mình, Chu Du thổ huyết chết là do Tham Sân Si mà ra, cớ sao lại đổ lỗi cho Khổng Minh. Trước khi tắt thở chàng còn cố than câu: Trời đã sinh Du sao còn sinh Lượng!  Đối với tôi, nhân vật này không có điểm nào đáng yêu cả, nên cần tránh xa vì lòng Sân đã che mờ lý trí, ở bên cạnh có ngày bị vạ lây chết không kịp ngáp.

Đồng bệnh tương lân bên nước láng giềng của Chu Du có nhân vật Trương Phi, một Hổ Tướng của Lưu Bị, thân hình to lớn râu ria rậm rạp, có sức khỏe phi thường. Một mình có thể đấu tới mấy trăm hiệp, ba ngày ba đêm không biết mệt, nhưng thượng đế rất công bằng cho sức khỏe như thế phải giảm đi cái đầu nên thuộc loại hữu dõng vô mưu và một cái tính nóng như lửa. Từ đó trong dân gian có câu ví von “nóng như Trương Phi“ là nóng hết cỡ thợ mộc rồi! Chàng cũng làm nên rất nhiều công trạng cho nhà Thục, chẳng hạn chỉ cần cầm đoản đao một mình giơ thân hình lực lưỡng tạo dáng đứng trên cầu Trường Bản đợi quân Tào Tháo. Quân Ngụy còn đang suy nghĩ có nên đẩy Trương Phi bước qua cầu không thì nghe một tiếng hét thất kinh hồn vía của chàng làm đám quân sĩ của Tào Tháo có người bị vỡ mật lăn đùng ra chết. Từ đấy lại có thêm thành ngữ “sợ vỡ mật“ hay “ngủ không nhắm mắt, hai mắt mở trừng trừng“ tất cả đều ám chỉ nhân vật Trương Phi. Tuy nhiên một anh hùng hảo hán làm nên sự nghiệp lớn như thế lại có cái chết thê thảm cũng do bởi cái tính nóng lừng danh kim cổ và tật nghiện rượu uống như hũ chìm. Thương thay! Và cũng đáng đời thay cho những trang nam nhi lấy câu: Nam vô tửu như kỳ vô phong, rượu đã ngấm vào máu rồi thì làm sao cờ bay phất phới được.

Qua hai đại biểu trên ta có thể kết luận bằng câu trích dẫn của ông cụ Cù Đàm:
Một niệm Sân đốt sạch cả một rừng công đức.

Nhân vật thứ hai trong vườn Đào kết nghĩa là Quan Vân Trường, người đã được phong Thánh sau khi chết, có một số người thờ ngài Quan Công mặt đỏ râu dài, tay cầm trường Đao, mặc áo màu xanh oai phong lẫm liệt. Lúc sinh thời Quan Công là thần tượng của Tào Tháo, muốn đổi gì cũng được từ ngựa Xích Thố đến đầu của 5 tướng giữ 5 thành ngài đã đi qua. Nhưng Quan Công vẫn trung kiên một lòng một dạ với ba anh em kết nghĩa vườn đào. Những điển tích về ngài ôi thôi nhiều vô số kể, nào là “Quan Công phò nhị tẩu“ rồi “Quan Công vượt sông sang Đông Ngô đi phó hội” … xem đến đâu là hào khí nổi lên bừng bừng đến đó!

Cuối cùng là nhân vật chính Lưu Bị, một hình ảnh “Quân tử Tàu“ chánh hiệu con nai vàng ngơ ngác, nhiều lúc làm tôi muốn tức cành hông. Chẳng hạn chuyện lấy đất Kinh Châu làm bàn đạp tiến quân, nhưng người hùng Lưu Bị cứ dùng dằng bị mấy chữ đạo nghĩa của cụ Khổng đè nặng trên đầu nên không làm được chuyện lớn. Tuy nhiên đây cũng là điểm tốt của Lưu Bị, một con người trung hiếu, thủy chung như thế nên các người tài mới về phò dưới trướng trong đó có Khổng Minh. Về đường tình ái Lưu Bị cũng thuộc loại tốt số, lúc bôn ba rong ruổi trong chiến trường luôn luôn có hai vị phu nhân hòa thuận đi theo. Khi nguy khốn có vị phu nhân đã nhảy xuống giếng tự tử cho Triệu Tử Long nhẹ gánh giải nguy phò A Đẩu. Sau này vào tuổi 48 vẫn lấy được vợ vừa trẻ, vừa đẹp lẫn tài hoadanh giá như Tôn Phu nhân em gái 18 tuổi của Tôn Quyền. Tuy nhiên đường con cái của Lưu Bị có Sao Quả Tạ chiếu, cây chỉ có mỗi một quả mà quả lại lép. Thông thường thì Hổ phụ ắt sinh Hổ tử, nhưng đằng này Bố anh hùng bao nhiêu con lại hèn bấy nhiêu, nên giang sơn sau này phải lọt vào tay nhà Tư Mã.

Trở lại bối cảnh thời nhà mạt Hán ấy, vua thì bé tí tẻo teo nên Thái Sư Đổng Trác tha hồ chuyên quyền không coi ai ra kí lô nào cả. Cộng thêm sự hỗ trợ của cậu con nuôi sức khỏe phi thường Lã Bố, chỉ cần nhìn cậu Lã Bố oai hùng múa thương trên lưng ngựa Xích Thố là đã chết khiếp rồi! Loạn lạc nổi lên tứ bề, dân chúng oán than kêu trời không thấu, khiến quan Tư Đồ phải dùng mỹ nhân kế để diệt trừ Đổng Trác. Chẳng là trong nhà có cô con gái nuôi Điêu Thuyền thuộc diện Tứ Đại Mỹ nhân, nên đã nhờ nàng đóng vai chính trong vở tuồng Lã Bố hý Điêu Thuyền tại Phụng Nghi Đình ở dinh của Đổng Trác, để cho hai bố con tranh nhau một người đẹp rồi tự giết hại nhau.

Xin được đi lạc đề về 4 người đẹp khuynh thành đổ nước của Trung Hoa thời xa xưa, đó là những danh hiệu: hoa nhường, nguyệt thẹn, chim sa cá lặn được dành riêng cho Tứ Đại Mỹ nhân như sau:

. Dương Quí Phi của vua Đường Minh Hoàng, nàng đẹp đến độ hoa đang nở thắm thấy nhan sắc nàng cũng nhường một bước cụp vội cánh hoa. Biết đâu đóa hoa tay nàng chạm phải là hoa Trinh Nữ!

. Điêu Thuyền thời Tam Quốc, khi nàng ban đêm ra sân than thở với trăng về vận nước, trăng thấy nhan sắc của nàng cũng phải thẹn thùng với mây che mặt. Biết đâu lúc ấy gió thổi cụm mây che khuất ánh trăng!

. Chiêu Quân thời nhà Hán, phải đi cống Hồ nên có người làm thơ tặng nàng: Chiêu Quân biệt Hán sang Hồ. Biết rằng có nổi cơ đồ hay không? Nhan sắc của nàng đẹp đến nỗi chim đang bay trên trời nhìn thấy nàng cũng ngẩn ngơ như ngã đạn.

. Tây Thi dệt lụa, mỗi lần nàng đem lụa ra sông giặt, bóng nàng in trên nước, cá đang lội cũng phải lặn xuống sâu. Nàng Tây Thi là gái nước Việt, thấy sử sách viết như vậy chứ ai biết được thời Đông Châu liệt quốc hàng rào biên giới phân chia như thế nào?

Do những điển tích như trên, thiên hạ hay chọc ghẹo các người đẹp hậu thế bằng những thành ngữ dân gian hóa như: Đẹp nghiêng thùng đổ nước … lèo, hay có một nhan sắc chim sa cá lặn, một vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn.

Trở về với chủ đề chính, sau khi ba anh em kết nghĩa vườn đào dấy binh chiêu mộ hào kiệt để phò nhà Hán, Lưu Bị vì mến tài của Khổng Minh Gia Cát Lượng đã kiên nhẫn không quản ngại mưa tuyết đuờng xa ba lần đến gõ cửa cầu hiền. Việc làm Quá tam ba bận thành khẩn của Lưu Bị đã khiến Khổng Minh chạnh lòng, nhất định theo phò cho đến chết và khi chết rồi vẫn còn nghĩ kế nhát ma được Tư Mã Ý để quân Ngụy rút lui. Trong suốt cuộc đời, Khổng Minh đã đem câu thần chú: Thiên thời - Địa lợi - Nhân hòa ra làm kim chỉ nam cho tất cả các chiến lược chiến thuật trong các trận đánh. Nếu lần ra quân nào cũng hội đủ cả 3 yếu tố trên, chắc chắn thắng lợi sẽ về ta không chệch đi đâu một ly nào.

Chuyện phiếm viết thế cũng tạm đủ, không nên làm phiền các bạn nhiều. Nhưng ngày xuân năm nay lại là Bính Thân có liên quan đến thủy tổ của loài người, cái giống thích ăn chuối mà một chuyên gia về an toàn thực phẩm đã khẳng định, phải xơi luôn cả vỏ chuối mỗi ngày 2 vỏ sẽ đầy đủ chất bổ để cười hoài như Khỉ, vì trong vỏ chuối có chứa chất Tryptophan làm hậu thuẫn cho cơ thể tiết một hormon “vzui vzẻ“ có tên là Serotonin.

Chúc các bạn một ngày vui.

Hoa Lan.

Mùa xuân 2016.

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 14936)
Tôi gặp cành mai ấy lần đầu, khi trời Tây còn ủ dột trong sương mù và mưa tuyết. Thời ấy nói tiếng Đức chưa rành, còn lớ ngớ chưa biết đâu là đâu, chỉ biết lạnh.
(Xem: 15748)
Mùa xuân, hơi lạnh cứ se se khiến không gian ở đâu cũng trở nên dễ chịu, thoáng đãng. Có lẽ vậy mà lòng người bỗng nhẹ nhàng thư thái hơn chăng?
(Xem: 14886)
Với tôi, hình như mùa xuân ở mỗi nơi thì mỗi khác. Và, mùa xuân ở nơi cổng chùa dường như thanh giản, nhẹ nhàng, đáng quý và đáng sống hơn...
(Xem: 15865)
Lòng tốt gõ cửa trái tim Lòng ta ngập tràn an lạc Lòng tốt gõ cửa mùa xuân...
(Xem: 20814)
Vườn thiền trầm lặng xuyết hoa vân Mây nước thanh thanh vẽ tuyệt ngần Hương thoảng lối thơ, vờn thủy mặc...
(Xem: 12998)
Mặt trời sắp lặn sau núi, chỉ còn sót lại ánh sáng hanh vàng cuối ngày nhợt nhạt, bà Sâm vẫn còn ngồi trên manh chiếu được trải ở góc hè của một ngôi nhà hoang vắng chủ.
(Xem: 12670)
Suốt cả hai ngày nay, lão xích lô không chạy được cuốc nào. Lão nằm tréo chân trên chiếc xích lô, miệng phì phèo điếu thuốc, lòng buồn bã vô cùng.
(Xem: 14981)
Nắng ấm lên rồi xuân đã sang Đất trời lồng lộng gió thênh thang Em vui xuân mới lòng như hội...
(Xem: 16546)
chẳng phải là bài thơ hẹn ước chẳng phải là ý tưởng vẽ vờimùa xuân năm nay lại như cánh gió hân hoan đi về...
(Xem: 12639)
Cứ mỗi độ Xuân sắp về, anh em huynh đệ chúng tôi phần đông đi học xa hay làm việc khắp nơi đều trở về thăm chùa tổ, chúc thọ Hòa thượng Bổn sư.
(Xem: 15614)
Bóng ai thả bước qua cầu Long lanh tà áo một màu chứa chan...
(Xem: 15510)
Áo bạc trăng vàng soi mênh mông Hoa bay gió thoảng chở ý xuân Thiền nhân lững thững con đường dốc...
(Xem: 14792)
Vòng xe xuống phố với người Em trôi trong nắng rạng ngời mong manh Nụ cười mây trắng trời xanh...
(Xem: 15627)
Nhẹ nhàng buông thả tứ thiền thi Mai nở vàng sân đúng hẹn kỳ Chim hót trời xanh lừng nhã nhạc...
(Xem: 11780)
Gọi nắng xuân về là thắp lên ngọn đèn trí tuệ trong mỗi chúng ta để tự mình thấy được những nguyên nhân đích thực của khổ đau và hạnh phúc.
(Xem: 12587)
Năm hết Tết tới, xin kính mời quí vị và các bạn theo dõi cuộc hội thoại của các huynh trưởng trẻ quen thuộc A,B,C xoay quanh vấn đề mùa Xuân.
(Xem: 13498)
“Ô hay xuân đến bao giờ nhỉ Nghe tiếng hoa khai bỗng giật mình Sáng nay thức dậy choàng thêm áo Vũ trụ muôn đời vẫn mới tinh”
(Xem: 12488)
Mùa xuân, mùa của những chồi xanh thay lá, mùa của ngàn cánh hoa khoe sắc, mùa của hạnh phúc vui tươi luôn trỗi dậy trong lòng mỗi người khi gặp nhau...
(Xem: 11994)
Mùa xuân tuy không có pháo như truyền thống, nhưng bù lại tiếng vỗ tay của hội chúng cũng gây ấn tượng phần nào chào đón xuân sang.
(Xem: 12767)
Xuân về, rồi Xuân đi. Hôm nay Xuân lại về nữa. Nói đến Xuân, chúng ta liền nghĩ ngay đến mùa đổi mới, hay mùa cuối hoặc mùa đầu tiên của năm.
(Xem: 11624)
Trồng tre vào đầu năm mới để thể hiện tinh thần của người Việt. Và trồng tre trước cửa nhà trong những ngày đầu năm còn để đánh dấu những ngày vui, ngày hạnh phúc...
(Xem: 13762)
Khói nhang ngày Tết là nét đẹp văn hóa truyền thống không thể thiếu trong các dịp lễ của Phật giáo, hoặc các dịp chạp giỗ, lễ Tết. Nén nhang như chiếc cầu nối thiêng liêng...
(Xem: 14122)
Trên thế giới có tất cả 24 loài mai thuộc họ mai, tức là chi họ Ochna (Ochnaceae) khác với loài mai mơ gần giống như hoa đào.
(Xem: 12929)
Mùa xuân là tặng phẩm của đất trời, bởi khi mùa xuân tới cây cỏ đơm hoa, mọi loài sinh sôi nẩy nở. Và mùa xuân cũng là tặng phẩm của lòng người...
(Xem: 12759)
Muốn giải thoát sanh tử, chúng ta cần phải biết gốc của sanh tử là gì? Theo pháp Mười hai nhân duyên, Phật dạy gốc của sanh tửVô minh.
(Xem: 13025)
Bốn mùa đã không thì làm gì có mùa Xuân, mùa Hạ. Thế mà nói ngày Xuân, tháng Xuân, mùa Xuân là nhằm trong cửa phương tiện tương đối luận bàn.
(Xem: 13014)
Xuân là sức sống trong ta, Bình an thuở trước mượt mà thuở sau. Mặc cho đời có bể dâu...
(Xem: 13626)
Trao nhau lời chúc thân thương Nghe niềm xuân trải xanh đường cỏ non Tình thương hơi thở thon von Nối vòng tay giáp vòng tròn từ tâm.
(Xem: 12470)
Theo tư tưởng Phật giáo phát triển, đức Phật Di Lặc xuất hiện ra đời vào ngày mới đầu năm – ngày Mùng Một Tết, đặc biệt là giờ phút giao thừa an lạc, linh thiêngvui vẻ.
(Xem: 14459)
Nắng đi từng bước thắm hồng Tình xuân lai láng đầy long cỏ cây Dịu dàng những cánh hoa may...
(Xem: 13318)
Mùa xuân ta có mặt nhau dù nhìn nhau kỹ trước sau đã từng; Bụi đời mòn mỏi đôi chân...
(Xem: 13787)
Nồi bánh cuộn long sùng sục Lửa đun lâu lâu lại cười Tuổi già lòng như ngày trẻ Cời than ngồi chờ đêm vơi
(Xem: 14643)
Ngày tháng qua nhanh Như điếu thuốc cháy nóng ngón tay Nhìn xuống Hoàng hôn...
(Xem: 12732)
Dù đi đâu, ở phương trời nào hay bản lai thế giới nào thì chất xuân vẫn một màu uyên nguyên tròn đầy. Vì bản chất của xuân là trong ngần...
(Xem: 28306)
Sớm mai dậy nâng chén trà tỉnh thức Ngắm bình minh thắp nắng đẹp trong vườn Chim tung cánh hót vang lời hạnh phúc...
(Xem: 11807)
Tôi có quan niệm, dịch không phải để cho mình đọc mà để cho mọi người đọc. Vì vậy nên khi dịch, tránh dùng văn tự cầu kỳ, bóng bẩy làm người đọc tụng khó hiểu.
(Xem: 12656)
Ngữ tình vương vấn. Tâm cảnh xao động. Mối tương dữ sâu sắc giữa thiên nhân trong lần Kim Trọng trở lại vườn Thúy tìm Kiều.
(Xem: 15073)
Thiền sư Linh Vân thấy hình tượng kiếm khách để ký thác bản tâm giác ngộ rất hấp dẫnnổi bật, dễ gây cảm xúc hùng mạnh. Bản tâm giác ngộ cũng oai hùng cao cả...
(Xem: 12013)
Mai là một loài hoa đặc biệt chỉ khoe sắc thắm khi tiết trời quang đãng và ấm áp. Vì thế, nó được dân tộc Việt nam yêu quí như một người bạn thân thiết...
(Xem: 11788)
Bài thơ xuân trong cửa thiền được nhiều người biết đến nhất, có thể nói là bài "Cáo tật thị chúng" của Mãn Giác, một thiền sư Việt Nam thế kỷ thứ XI...
(Xem: 12887)
Vua Trần Nhân Tông là một minh quân đời thứ 3 triều Trần. Từ lúc còn là Thái Tử, Ngài đã được vua cha cho học Thiền cùng Tuệ Trung Thượng Sĩ...
(Xem: 11998)
Nhân nói về mùa Xuân Di-lặc và vị Phật tương lai – Ngài Bồ-tát Di-lặc, có lẽ cũng cần tìm hiểu thêm về một vị Di-lặc khác: Luận sư Di-lặc, thầy của Luận sư Vô Trước.
(Xem: 11532)
Mùa xuân tự tínmùa xuân tự tin rằng, chính bản thân mình có khả năng tiếp nhận những cái không phải là mình, để tinh lọc và tạo ra được sức sống cho chính mình...
(Xem: 10304)
Mỗi mùa Xuân đến, mọi người đều in thiệp chúc Tết nhau. Trong nhà chùa nói chung, nhất là Phật giáo Bắc tông, hầu hết đều chúc nhau một mùa Xuân Di-lặc.
(Xem: 11166)
"Đêm Trước Một Cành Mai" là một bài thơ thường được nhắc nhở tới mỗi khi người ta nói đến dòng văn học Thiền. Đó là một bài thơ có vẻ như dễ hiểu và có tính chỉ thẳng (trực chỉ)...
(Xem: 10971)
Hễ muốn có lộc thì phải gieo nhân. Một khi nhân đã gieo trồng thì tương lai cảm quả sẽ không sai khác, trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu.
(Xem: 11206)
Trời Cali suốt cả tháng cuối năm mưa buồn như mưa Huế. Trong bầu trời tím lịm của mưa lạnh, người ta mới nghĩ tới mùa Xuân. Tôi lắng lòng nhìn lại cột mốc mùa Xuân của đời mình...
(Xem: 11266)
Trong một năm, thời khắc thiêng liêng đầy xúc cảm, đó là đêm giao thừa, thời điểm giao thoa giữa năm cũ và năm mới, cảm xúc giữa cái cũ và cái mới.
(Xem: 14271)
Tôi yêu hoa cải, yêu màu vàng rụm của những đám hoa cải dọc bãi bờ sông Hồng. Màu vàng hoa cải giống màu y của quý thầy, sư cô đã từng đi cả vào giấc mơ của tôi...
(Xem: 12496)
tất cả bồ tát đều đã xuống trần gian làm hạnh nguyện của mình giữa thời mạt pháp có duyên thì mới gặp hay phải gặp mới có duyên...
(Xem: 11714)
Ước mơ về một mùa xuân tràn đầy hạnh phúcmiên viễn luôn thao thức trong tâm hồn mọi người. Chẳng thế mà bao nhiêu thi nhân, nhạc sĩ không ngừng viết về những khát vọng...
(Xem: 29280)
Bóng dáng mùa xuân - Tác giả: Cư Sĩ Liên Hoa
(Xem: 10796)
Trong những ngày đầu năm, chúng ta có thể hạ quyết tâm thực hiện công cuộc thay đổi vận mệnh của mình bằng phương thức chuyển nghiệp qua nhiều bước từ cạn tới sâu...
(Xem: 11104)
Phật Giáo, Đạo của an lạc, Đạo của thương yêu, Đạo sống chân thật trong từng phút giây mình có, Đạo của tâm từ luôn hướng người nên tin tưởng vào ngày mai...
(Xem: 10792)
Hạnh quay nhìn về nơi gốc cây cổ thụ. Người khách lạ đã lẫn đâu mất giữa đám đông người qua lại. Cô chưa kịp hỏi tên nhưng cũng thầm cảm ơn cuộc hạnh ngộ này.
(Xem: 11329)
“Tôn trọng sự sống là một điều rất được đề cao trong Phật giáo. Cấm sát sanh và làm hại thú vật là một trong những giới luật căn bản dành cho mọi Phật tử...
(Xem: 10791)
Hạnh phúc từ cấp độ thô thiển nhất cho đến cấp độ cao siêu, bền vững nhất, là gì? Khi nào chúng ta cảm thấy hạnh phúc?
(Xem: 12259)
Xuân về, những chậu hoa trong vườn tôi nở rộ, tỏa ngát hương. Xuân mang không khí hân hoan bủa khắp, cây lá thay áo mới, mặt người hớn hở, không còn nét lạnh lùng mùa Đông...
(Xem: 11300)
Thời gian trôi một dòng, trôi không trở lại. Quà tặng của thời gian là dành cho những ai quên nó, có nghĩa là quên chiều dài để vươn tới chiều cao thời gian cũng chính là không gian cao rộng.
(Xem: 10063)
Thực tế, dưới triều đại vua Lý Nhân Tông, thì cả dân tộc đang bước vào thời kỳ phục hưng mọi giá trị văn hóa sau hơn 1.000 năm bị phong kiến Trung Hoa xâm lược. Phật giáo trở thành quốc giáo...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant