Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

12. Giết Chồn Bị Quả Báo Hỏa Hoạn

07 Tháng Chín 201100:00(Xem: 15206)
12. Giết Chồn Bị Quả Báo Hỏa Hoạn

LÒNG THƯƠNG YÊU SỰ SỐNG
(THE LOVE of LIFE)
Tác giả: G.B. Talovick - Người dịch: HT. Thích Trí Chơn

GIẾT CHỒN BỊ QUẢ BÁO HỎA HOẠN

Vương Hà Nam ở đất Hoài Nam bên Trung Quốc là một nhà giàu có. Gia đình ông tạo dựng sự nghiệp bằng cách mở một tiệm cầm đồ. Việc làm ăn rất phát đạt. Vì cần thêm chỗ nên ông đã mua mấy nhà trống xung quanh để dùng làm kho chứa hàng.

Tại một căn nhà bỏ trống, các gia nhân phát hiện thấy có ba con chồn nho nhỏ. Thế là họ cùng nhau đuổi bắt chúng; nhưng Vương Hà Nam rất ghét loài chồn. 

Cho nên ông liền ra lệnh cho các nhân công giúp việc: “Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc! Hãy giết sạch chúng, nhất quyết không để một mống nào chạy thoát.” Thế nhưng cuối cùng họ chỉ bắt giết được hai, còn một con trốn thoát.

Từ hôm đó trở đi, nhà kho của ông Vương không một ngày nào được yên ổn. Nhiều đồ vật tự nhiên biến mất, các vật dụng cất trong đó thường bị phá hoại một cách bí mật, mà không ai rõ nguyên nhân tại sao. Mọi người đều bảo rằng do con chồn thứ ba chạy thoát đã gây ra.

Vào một ngày mùa Ðông năm 1815, các nhà kho của ông Vương vô cớ bị bốc cháy. Rất may mà phát hiện sớm nên chưa đến nỗi bị thiêu rụi. Do đó, ông mời một và thầy pháp đến nhà làm phép để bảo vệ tài sản, nhưng chỉ vài tháng sau thì hỏa hoạn lại xảy ra nữa. Mọi người đều biết loài chồn tinh tác yêu tác quái, và nếu kẻ nào có tâm ác muốn hại chúng thì không bao giờ chúng để cho yên.

Vì thế, sau Những năm không ngừng bị loài chồn quấy phá, ông Vương Hà Nam liền đem bán hết các nhà kho cho gia đình họ Trần giàu sang mà họ cũng đang cần có chỗ làm nơi cất giữ tài sản. Ông Vương đồng ý bán với giá bốn mươi ngàn đồng tiền vàng và dự tính ngày làm khế ước.

Một ngày trước thời hạn hai bên mua bán ký giao kèo, người nhà họ Trần nghe văng vẳng trên không có tiếng nói rằng: “Tôi có mối thù với nhà họ Vương. Nhưng không có oan trái gì với quý và, vậy xin quý và không nên mua tài sản của gia đình họ Vương.” Không ai biết rõ giọng nói phát xuất từ đâu, nhưng ông Trần nghĩ tưởng rằng có thể tại một nơi nào đó ở căn nhà kho.

Vào một đêm khoảng tháng ba năm 1841, mọi người trong gia đình họ Vương thình lình bị đánh thức dậy khi nghe ông Vương Hà Nam thét la hoảng lên: “Cháy! Cháy! Lửa cháy thiêu rụi hết tài sản sự nghiệp của tôi rồi bà con ơi!” Rồi từ trong phòng ngủ ông hấp tấp chạy vọt ra ngoài, thậm chí chân không kịp mang giày dép và trên thân cũng không có một chiếc quần lót.

Hình như lửa bắt đầu cháy ở nhà bếp rồi sau lan qua Những phòng kế cận. Khi mọi người trong gia đình thức dậy thì thấy các nhà kho đang ngập chìm trong biển lửa, và sáng hôm sau thì tất cả đều bị cháy thiêu rụi. Như vậy cuối cùng con chồn thứ ba đã trả xong mối thù của nó.

Loài vật có thể không thông minh bằng con người nhưng chúng nhớ rõ ai có lòng mến thương và kẻ nào sát hại chúng. Những con vật khôn ngoan như loài chồn vẫn biết lập mưu để quyết tâm trả thù. Chúng không thể hành động theo lý trí và ngay cả và thầy pháp xảo quyệt cũng không thể trấn áp tiêu diệt được chúng.

Con đường duy nhất để Những con vật bị giết không oán thù là người sát hại phải biết ăn năn sửa đổi và có lòng thương yêu chúng. Ông Vương nên sám hối về hành động đã giết Những con chồn vô tội và bày tỏ lòng thành của mình muốn làm các việc lành và không bao giờ sát sanh. Rồi nếu có thể ông giảng giải Phật Pháp cho Những con chồn thấu hiểu về luật nhân quả của vũ trụ nhằm hóa giải mối bất hòatrở thành bạn của chúng để chấm dứt mối thù tai họa này.

 Bởi lẽ, sự oán hận chẳng mang lại điều gì an lành cho bất cứ ai.
 
 

The Third Fox

Wang Honan was a rich man in Huainan in China. His family made their fortune running a pawnshop. Business was great. They needed more warehouse space, so they bought up some of the empty houses around their pawnshop to use as warehouses. 

In one of the empty houses, they surprised a litter of three little foxes. The workmen chased them away, but that wouldn't do for Wang Honan.

“There'll be no end of trouble if we let them get away! Kill them all!” They killed two of the little foxes, but one of them escaped.

From then on, the Wangs never had a day's peace. Things disappeared, other things broke mysteriously, nothing could be found where it belonged. Everybody said the third fox was behind all of this. 

In the winter of 1815, a fire broke out in their warehouses, for no apparent reason. Fortunately, it was discovered in time so the damage was not too serious. Wang Honan had a sorcerer exorcise the property, but a few months later there was another fire. Everybody knows how tricky foxes are, and if one sets its mind to mischief, there's no end of trouble.

Finally, some years and endless trouble later, Wang decided to sell the warehouses and be done with it. Chen, a local rich man who also needed warehouses, inspected the property. They agreed on a fair price, 40,000 pieces of gold, and on a date to sign the contract and close the deal.

The day before they were to sign the contract, the Chens heard a voice telling them, “This is a feud between Wang and me. It doesn't have anything to do with you, so you'd better keep out of it.” They couldn't tell where the voice was coming from, but Mr. Chen was convinced that he ought to look elsewhere for a warehouse.

 “All my wealth is going up in flames!” This is the cry that woke up the rest of the Wangs one night during March, 1841. He rushed out of his bedroom without even putting on his pants or shoes.

Somehow, a fire had started in the kitchen and spread to the warehouses. By the time the family was awake, all of the warehouses were on fire, and by morning, they had burned to the ground. The third fox had finally taken revenge.

Animals may not have the intelligence of human beings, but they remember who has been nice to them, and who has hurt them. Clever animals like foxes may even plot revenge with single-minded determination. They cannot be persuaded by reason, and even a skillful sorcerer may not able to quell them.

The only way to reach such a soul is through penitence and mercy. Wang should have repented killing those foxes, and proved his sincerity by doing good deeds and killing nothing, Then, if he had been able to tell the fox the Buddhist Dharmas that explain the balance and nature of the universe, they could have patched up their quarrel and become friends and avoided this disaster.

In the end, revenge doesn't do anybody any good.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 24103)
Vào dịp lễ Vu-lan Thắng hội, Phật tử có tục lệ cúng thí người chết. Dưới đây Tập san trích dịch đoạn kinh có liên hệ đến ý nghĩa cúng thí này.
(Xem: 16178)
“Con lớn rồi vẫn là con của mẹ, Suốt cuộc đời mẹ vẫn theo con…”
(Xem: 17350)
Tuyển tập những bài viết cho mẹ, cụ bà Nguyễn Thị Sáu của Hư Thân Huỳnh Trung Chánh
(Xem: 13983)
“Nếu chúng ta chia quả đất này thành từng mảnh nhỏ như những hạt cỏ, số lượng những mảnh này không lớn bằng số lượng lần mà mỗi chúng sanh đã là cha mẹ ta”... Karen Villanueva, Nguyên Hiệp dịch
(Xem: 14125)
"Một lòng kính lạy Phật Đà, Ngàn đời con nguyện ở nhà Như Lai, Con hằng mặc áo Như Lai, Con ngồi pháp tọa Như Lai muôn đời"... Tịnh Bình
(Xem: 15180)
Càng lớn con càng thương Mẹ hơn, Tình dâng cao vút đỉnh liên sơn, Tháng năm đời có thêm cay đắng, Mẹ gánh oằn vai chút chẳng sờn... Thích Minh Tuệ
(Xem: 20361)
Thời gian trôi, tiếng đồn về Mẹ ngài bèn gửi thư đi cho ngài: "Con ơi! Mẹ nghĩ kỹ rồi Hiến mình cho Phật, cho nơi đạo mầu
(Xem: 18349)
Thiền sư bước đến lặng yên, Rồi dùng thiền trượng gõ lên quan tài Người ta nghe tiếng của ngài...
(Xem: 17506)
Khuyên con chữ hiếu lo tròn Không thời quả báo sẽ luôn dữ dằn Từ đây kính mẹ, ăn năn Ai hơn mẹ quý, ai bằng tình thâm
(Xem: 12777)
Một thời đức Phật ngự tại núi Kỳ Xà Quật gần thành Vương Xá nước Ma Kiệt với mấy nghìn Tỳ Kheo, mấy vạn Bồ Tát, và vô số trăm nghìn Chư Thiên rải hoa trỗi nhạc cúng dường Phật... Toàn Không
(Xem: 64819)
Một thuở nọ Thế-tôn an-trụ Xá-vệ thành Kỳ-thụ viên trung, Mục-liên mới đặng lục-thông, Muốn cho cha mẹ khỏi vòng trầm-luân.
(Xem: 22925)
Vu Lan của người xuất thế ngoài lắng sâu trong tiềm thức tưởng nhớ mẹ cha, hiếu nghĩa ông bà còn phải làm những việc hiếu mà người ngoài thế khó có thể đảm đương nổi...
(Xem: 23449)
Với tự thân, Rahula đã có những nỗ lực tuyệt vời, với mẫu thân, Tôn giả đã thể hiện vai trò một người con hiếu rất mực cảm động.
(Xem: 22436)
Trước mắt tôi hiện lên bao người Mẹ. Này đây nước mắt Mẹ mừng vui khi con khôn lớn, khi con nên vợ nên chồng; này đây dáng Mẹ cánh cò, cánh vạc xăm xăm sớm tối đi về...
(Xem: 19258)
Trước bàn thờ Tổ Tiên, tôi đứng yên lặng thật lâu, để quán chiếu, để đi sâu vào đời sống của hiện tại và từ đó, nhìn lại quá khứ của nhiều thế hệ ông bà, cha mẹ nhiều đời...
(Xem: 19188)
Ai đã một lần hiện hữu làm người, có mặt trên cuộc đời nầy, đều không do Cha Mẹ sanh ra, dù là Thánh nhân hay phàm tục. Cho đến khi khôn lớn, trưởng thành...
(Xem: 17287)
Trong đất trời bao la rộng lớn, em mơ thấy mẹ đang cầu nguyện cho em, mẹ đưa cho em sữa, thứ quý giá của đất trời, mẹ của em ở một nơi rất xa.
(Xem: 13153)
Nhìn đôi tay bé nhỏ của con cài cành hoa hồng vải lên ngực áo mình, nước mắt Hiền lại chực trào ra. Không như chị Ba, Hiền còn diễm phúc cài hoa hồng đỏ...
(Xem: 13345)
Từ trong tâm khảm mình con cảm ơn mẹ đã cho con một lần sinh, một lần ra đời. Mẹ đã nâng niu nhẹ nhàng từng bước đi chậm chạp, lúc cất tiếng khóc chào đời.
(Xem: 19408)
Mẹ già tần tảo tháng ngày Giành con tấm áo kịp tày lứa đôi Hiên ngoài rả rích giọt rơi
(Xem: 12496)
Tình mẹ là gốc của mọi tình cảm yêu thương. Mẹ là giáo sư dạy về yêu thương, một phân khoa quan trọng nhất trong trường đại học cuộc đời.
(Xem: 14778)
Dân tộc Việt Nam từ ngàn xưa đã truyền lại, để nhắc nhở cho các con cháu của các thế hệ sau này phải lấy chữ “HIẾU” làm đầu, vì công ơn mẹ cha thăm thẳm như trời cao...
(Xem: 13210)
Tình thương của cha mẹ đối với con là thứ tình thương tuyệt vời, không bút nào tả xiết, không có bất cứ tình thương nào trên cõi đời này có thể so sánh được.
(Xem: 13213)
Khi Đức Phật còn tại thế, Ngài có đặt ra một giới luật cho hàng tu sĩ là: - Hằng năm, trong 3 tháng mưa (mùa hè ở Ấn Độ), chư tăng ni không được phép du hành ra ngoài...
(Xem: 12055)
Muốn loại bỏ Tham Sân Si, ta cần phải huấn luyện tâm mình, vì một cái tâm thiếu huấn luyện luôn luôn dính mắc vào ưa - ghét, lấy - bỏ: Nắm giữ cái ưa thích...
(Xem: 11849)
Pháp thế gian là mộc bổn thủy nguyên, do đó mình phải thận chung truy viễn, nghĩa là hết lòng hiếu thảo với cha mẹ. Hiếu với cha mẹ, cung kính Sư trưởngđạo lý của trời đất.
(Xem: 12741)
Đạo Phật là đạo giải thoát. Con cái, báo hiếu cha mẹ, không phải chỉ phụng dưỡng cha mẹ bằng tất của cải vật chất, mà còn giúp cho cha mẹ có được lòng tin chân chính...
(Xem: 11798)
Kể từ sau giấc mơ ấy, tôi ngày càng cảm thấy rằng mẹ tôi đúng là hiện thân của Bồ- tát Quán Thế Âm. Thật vậy, đối với tôi thì không ai có thể dịu hiền hơn mẹ...
(Xem: 11758)
Tình mẹ và con, một tình yêu thiêng liêng trong nhân loại. Tình yêu ấy gắn bó thiết tha như sóng và nước. Nước là mẹ và sóng là con. Sóng ôm lấy nước...
(Xem: 10448)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
(Xem: 11568)
Mẹ tôi qua đời đã hơn 10 năm rồi, nhưng cái bếp thân yêu, như là chỗ ghi nhớ bóng dáng mẹ, thì vẫn được các em tôi dùng làm nơi đun nước hàng ngày...
(Xem: 9651)
Ngày rằm, mồng một chị tranh thủ dẫn hai đứa lên chùa lạy Phật. Chị yêu anh Tư, thương chúng như con ruột, nên tuy cực khổ tảo tần mà mái tranh vẫn đầy ắp tiếng cười.
(Xem: 9679)
Mẹ đón mừng, không kịp nghĩ suy, không hề toan tính, với tất cả bản năng hiền từ. Mẹ nói, mẹ cười, mẹ âu yếm, mẹ trìu mến nhìn đứa con ngoan, đang bé bỏng bên mình.
(Xem: 10009)
Thứ bảy, ngày 13 là buổi lễ bắt đầu. Phần khai kinh Trai đàn Bạt độ diễn ra rất long trọng, có sự tham dự rất đông của chư Tôn đức và quý Phật tử khắp nơi.
(Xem: 10169)
Bàn tay ba không đủ làm con ấm. nhưng tình thương ba làm con ấm biết chừng nào. Chúng tôi lớn lên vì tình thương lớn lao của ba.
(Xem: 10107)
Con lớn dần lên, sự vất vả của mẹ cũng tăng dần. Không biết có bao nhiêu buổi chợ trưa như thế đã đi qua đời mẹ.
(Xem: 10062)
Và ở giữa ngạt ngào hương huệ tím Đêm Vu lan anh lặng khóc duyên mình. Em cứ thế, khi gần khi khuất dạng...
(Xem: 9681)
Đạo hiếu nếu xét cho kỹ nó đã được sách vở, kinh giảng nói đến nhiều, nhưng nó là cái đạo tự nhiên từ lúc con người mới xuất hiện.
(Xem: 15536)
Ôi Tình Mẹ dạt dào như biển lớn, Khi con đau Mẹ thức suốt năm canh, Từ sinh ra cho đến tuổi trưởng thành...
(Xem: 9874)
Chữ “Mẹ” đối với ai cũng thật cao quý, thân thương, vì không ai không có mẹ, không ai không được mẹ mang nặng đẻ đau, chăm lo săn sóc...
(Xem: 13693)
Mỗi người sinh ra và lớn lên giữa cuộc đời này, được nên danh và thành công phần nhiều đều nhờ vào công sức nuôi dưỡng dạy dỗ của mẹ cha.
(Xem: 9857)
Tình thương của mẹ là chất liệu nuôi dưỡng trái tim con, nâng đỡ cho con từng bước từ sơ sinh đến lúc trưởng thành.
(Xem: 9715)
Mẹ đã đi xa, nhưng lời dặn dò sáng sớm hôm nay vẫn còn văng vẳng quanh tôi. “Đừng làm gì có tội với tổ tiên, với cha mẹ nghe con…”
(Xem: 18355)
Con đành xa Mẹ từ lâu Đến nay mấy bận bạt màu xiêm y Thời gian còn lại những gì?! Còn hình bóng Mẹ khắc ghi trong lòng.
(Xem: 12054)
Mỗi chúng ta chỉ có duy nhất một người cha, một người mẹ ruột mà thôi. Xin đừng làm cho lòng mẹ đớn đau, đừng làm cho lòng cha chua xót.
(Xem: 9586)
Mẹ ơi! Đường về nhà sao vắng vẻ quá, vẫn ngôi nhà đó, mảnh vườn ngày nào mẹ còn ra vào nhổ cỏ, hái rau. Thế mà nay cỏ mọc đầy mà rau thì lụi tàn đâu mất.
(Xem: 9704)
Cha! Mẹ! Hai tiếng gọi đơn sơ mà cao quý vô cùng! Hãy cho chúng con một lần được quỳ bên chân cha mẹ, đôi chân phong trần đã bao năm nắng mưa xuôi ngược.
(Xem: 8729)
Mười bảy năm, về thăm ba, thắp hương khóc tràn. Nhớ nụ cười ba hiền lành, bao dung… Con đứng nơi bàn thờ, tụng cho ba bài Tâm Kinh Bát Nhã...
(Xem: 8934)
Người cha là ánh thái dương chiếu sáng khắp vũ trụ, soi đường chỉ lối, là kim chỉ nam dẫn dắt, dạy dỗ cho các con đi đúng đường, học đúng lối, trọn vẹn cả đức lẫn tài...
(Xem: 8433)
Mẹ là người đã mang tôi đến cõi đời này để tôi thấy được thế giới bao la muôn màu muôn vẻ. Mẹ là vị giáo sư đầu đời chắp cánh cho chúng tôi bay cao trong cuộc sống.
(Xem: 12352)
Tiếng “mẹ” “cha” ôi sao quá giản dị, quá mộc mạc. Thế nhưng, ẩn chứa bên trong sự mộc mạc, giản dị ấy là cả tình yêu thương bao la, là sự hy sinh bất tận...
(Xem: 13344)
PGVN cùng là hệ phái Bắc Tông, vì thế có nhiều điểm tương đồng gặp nhau và dễ chấp nhận nhau, từ đó trở thành thói quen trong nhận thức lẫn trong hình tượng.
(Xem: 8851)
Lịch sử vẫn như dòng sông xuôi chảy, trải qua bao biến thiên thăng trầm của dân tộc, Phật giáo đã hòa mình gắn liền vận mệnh mình như một định lý không thể tách rời...
(Xem: 9463)
Lòng Hiếu tức là lòng Phật, hoặc “Hiếu vi công đức mẫu” (孝為功德母) - Hiếu là mẹ các công đức... Trí Bửu
(Xem: 11956)
Ân cha, nghĩa mẹ quả thật bao la, rộng lớn, chính vì thế mà trong Kinh Vu Lan Đức Phật đã khuyên dạy các hàng đệ tử: “Dù vai trái cõng cha, vai mặt mang mẹ...
(Xem: 9242)
Đạo Phật là đạo giải thoát. Đức Phật dạy: “Hiếu tâm tức thị Phật tâm. Hiếu hạnh vô phi Phật hạnh. Nhược đắc đạo đồng chư Phật. Tiên tu Hiếu dưỡng nhị thân”
(Xem: 9090)
Xem ra bước vào cửa thiền là bước vào cửa hiếu, cửa hiếu cũng là cửa tỉnh thức, cửa chơn không diệu hữu. Nơi đó mỗi người luôn cất lên tiếng nói yêu thươnghiểu biết.
(Xem: 9695)
Đạo Phật quan niệm, khi vẫn trong cảnh sanh tử lưu chuyển, thì hiện đời có cha mẹ; quá khứ, tương lai trong bao đời sanh tử lại có vô số mẹ cha.
(Xem: 9098)
Tấm gương hiếu thảo của mình đối với cha mẹ là một bài học sống, một hình thức thân giáo đầy thuvết phục, có tác dụng rất sâu sắc đối với con cháu của chính mình...
(Xem: 9121)
Kinh Vu Lan kể rằng: sau khi đắc quả A La Hán, đạt được tâm bất sinh, Bồ Tát Mục Kiền Liên muốn độ cho mẹ là bà Thanh Ðề, bèn dùng thần thông kiếm tìm mẫu thân...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant