Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 26

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13390)
Tuyển tập 26


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 26

(Từ bài số 251 đến số 260)

thnhattan@yahoo.com.au

 

51 Sám Hồi Đầu 251

52 Còn gì nữa, người ơi ! 252

53 Dấu ấn năm thứ tư Thế Kỷ 253

54 Mừng Đại Hội Khoáng Đại Kỳ 8 254

55 Con người phiêu bạt 255

56 Tung hoành trong trời đất 256

57. Thương không, con dã tràng se cát ! 257

58. Ai hiểu được, con rùa già rút cổ ! 258

59. Nhát gan như thỏ đế ! 259

60. Cảm thương Sư Cô Diệu Pháp 260

 

Sám Hồi Đầu !

 

Đệ tử chúng con ngay từ độ

Cõi huyền vi mở cửa sắc không

Đã đeo mang nghiệp dĩ chất chồng

Trôi lăn mãi sáu đường sinh tử

ba độc không ngăn điều dữ

Vì ngã nhơn xa lánh điều lành

Nên mê mờ trí giác tinh anh

Trầm luân mãi đêm dài tăm tối

Đường thánh đức thênh thang không tới

Nẻo chúng sinh nghẽn lối lại về

Mãi hơn thua tranh chấp muôn bề

Gây oan nghiệt đọa đày gian khổ

Nay nhờ được đạo mầu tỏ ngộ

Ban Đức Từ hóa độ mười phương

Chúng con nương đạo lý chơn thường

Chắp tay nguyện trước đài Điều Ngự

Chúng con nguyện xa lìa đường dữ

Chúng con nguyện dứt nẻo vô minh

Đã từ lâu quên mất tánh linh

Xin sám hối hồi đầu bỉ ngạn

Chúng con nguyện đạo vàng tỏa rạng

Hoa Vô Ưu bừng nở nơi nơi

Hoa Từ Bi thơm ngát muôn đời

Cứu chúng sinh trong đường lục đạo

Bồ Tát nguyện, noi gương uyên áo

Bồ Tát hạnh, gìn giữ tinh chuyên

Vận Vô Tâm đi khắp mọi miền

Dụng Diệu Hữu hoằng khai Phật đạo

Chúng con nguyện Mười phương Tam Bảo

Nhủ thùy từ phổ chiếu an bang

Nhủ thâm ân chấn tích trùng quang

Đại Thánh Đức, từ bi gia hộ.

 

Còn Gì Nữa, Người Ơi !

Thơ Nhạc * 30-12-2004

(Viết để thương người đã chết và thương người còn sống)  

 

Người bị chết, cuốn trôi

Người bị chết, chìm sâu

Người bị chết, đâu rồi

Người bị chết, ngoài khơi

Nhìn người chết, tối tăm

Nhìn người chết, bềnh bồng

Nhìn người chết, lạnh lùng

Nhìn người chết, thôi mong

Người người chết, nối theo

Người người chết, như bèo

Người người chết, chéo kèo

Người người chết, cong queo

Tôi hết thấy, và tôi không dám thấy

Tôi hết nghe, và tôi không dám nghe

Người nằm chết, rải như mè

Người nằm chết, chất xe xe

Động đất hỡi, kinh hoàng chi, thế đó

Sóng thần ơi, khủng khiếp chi, thế ni

Coi sự sống, chẳng ra gì

Coi cái chết, chẳng ra chi

Vậy mà, cả nhà tôi đã chết

Vậy mà, hàng ngàn người đã chết

Hàng chục ngàn người cũng đã chết

Chết trôi nổi, lều bều

Chết chất đống, cao nghều

Chết cuồn cuộn, cuốn theo

Sóng nhào tới, rồi bủa vây, cùng khắp

Cuốn ra khơi, rồi lại tấp, vô bờ

Sóng ụp tới, rồi phủ đầu, tràn ngập

Chết hết rồi, vùi đổ nát, xác xơ

Một cái hố, làm mồ, chôn tập thể

Chết rữa hình, ai nhận diện, người thân

Nhiều cái hố, làm mồ, đều như thế

Khóc dậy trời, ai cũng khóc, tiễn chân

Những thi thể, chất dài dài, đống đống

Xác thây người, túm từng bọc, ni lông

Xe ũi đất, xúc liên hồi, đổ xuống

Tay đeo găng, miệng bị mũi, đề phòng

Biển hỡi biển, còn gì không, biển rộng

Sóng hỡi sóng, còn gì không, sóng triều

Tôi còn sống, giữa đời, như ác mộng

Đi giữa đời, ôm tiếng khóc, cô liêu 

Từng giờ, rồi từng giờ, đi tới

Từng ngày, rồi từng ngày, đi qua

Tôi hết hơi, đâu còn lên tiếng gọi

Trong mênh mông, tôi là kẻ không nhà

Tôi còn sống, một mình, sao tôi sống

Thôi từ nay, tôi còn lại, được gì

Tôi còn sống, một mình, như chiếc bóng

Thôi từ nay, còn gì nữa, người ơi !!!

 

Dấu Ấn, năm thứ tư Thế Kỷ !

Ngày 01-01-2005 * chuyến bay Brisbane-Melbourne

 

Ấn Độ dương, Ấn Độ dương đã trở thành dấu ấn

Dấu ấn của kinh hoàng

Dấu ấn của hoang tàn

Dấu ấn của bàng hoàng, ngơ ngác

Ấn Độ dương, Ấn Độ dương đã trở thành dấu ấn

Dấu ấn, cả thế giới chấn động

Dấu ấn, cả loài người chấn động

Vào năm thứ tư của thế kỷ hai mươi mốt năm nay

Một năm trước đó, cũng vào ngày này

Động đất tại Iran, đã thảm thương thay

Hơn năm mươi ngàn người, chôn vùi lòng đất

Thì hôm nay, hơn một trăm năm mươi ngàn người

Địa chấn biển sâu, biến thành sóng thần

Nuốt trửng, chết tươi, bầm dập, rồi tung, hất, vào bờ

Hàng hàng xác chết trồi trụt, nhấp nhô, tan nát, vật vờ

Người người tìm kiếm, sững sờ, nghẹn ngào, nín khóc

Ngày thứ nhất, còn hớt ha hớt hãi, chạy ngang chạy dọc

Ngày thứ hai, còn trừ trừ, cộng cộng, nghe ngóng, nắm tin

Ngày thứ ba, không còn biết nữa, ai người, ai ta, ai kẻ là mình

Những ngày sau đó, thì trầm ngâm và đẫn đờ, nhìn cái chết

Cứ nhìn lại những biến cố hãi hùng, gây ra cái chết

Dù nhân tai, thiên tai, bịnh dịch, hay một tai biến nào

Dù chiến tranh, động đất, núi lửa

Hay trên không, dưới đất, vùng thấp, vùng cao

Thì Ấn Độ dương năm nay

Là một trong những biến cố lớn nhất

Trong tích tắc ! Hàng trăm ngàn người, chôn vùi, cùng một lúc

Trong nháy mắt !

Cả làng, cả phố, cả phường, biến mất ngay

Trong khoảnh khắc !

Cả giòng, cả họ, chỉ còn lại một người sống sót, đắng cay

Quanh miền duyên hải nên thơ, biến thành tàn tích đọa đày

Những tưởng một cõi bình an, nào ngờ trần gian địa ngục

Biển trong xanh, đã trở thành biển đục

Biển muôn đời, trở thành dấu ấn ngàn thu

Biển trùng dương, trở thành trùng tử, ngất ngư

Coi tánh mạng con người, mong manh hơn bèo bọt

Trong cay đắng, để nghe : mềm trái ngọt !

Trong đau thương, để nghe : chín trái sầu !

Trong ê chề, để nghe : nát biển dâu !

Trong nước mắt, để nghe : tình nhân lọai !

Từ cõi chết, không cần chờ Tiếng Gọi

Từ cõi lòng, không cần đợi Tiếng Kêu

Con người ơi, ta hãy biết Thương Nhau

Thương cho thân phận nhỏ nhoi !

Thương cho kiếp sống lạc loài !

Chẳng có nghĩa gì, so với trần gian và vũ trụ !!! 

 

Con Người Phiêu Bạt

 Tháng 01-2005

 

Hận một kiếp bốn phương trời ngang dọc

Cả cuộc đời chưa thỏa mộng Nam Kha

Đèo vi vu tàn cát bụi sương pha

Đồi heo hút mờ phong trần bạc trắng

 

Biển thăm thẳm đùa trời xanh tĩnh lặng

Núi thâm u cợt huyền bí hoang vu

Bỗng ta nghe một tiếng vọng mịt mù

Làm tan vỡ khoảng chân không ngái ngủ

 

Vẽ thành bóng một con người du thủ

Cỡi rong rêu cùng vũ trụ đi hoang

Giữa khung trời vạch một nét đường ngang

Cuối góc biển chắn một lằn lối dọc

 

Bóng thời gian tan chiều dài điểm mốc

Bóng không gian vỡ cát bụi truy phong

Bầu trời xanh, đâu phải mãi xanh trong

Làn mây trắng, chưa pha màu tiết đọng

 

Nẻo phiêu du bung đôi tay chèo chống

Chốn xa mờ dẫm sỏi đá bước chân

Đầu đội trời hình theo bóng nương thân

Chân đạp đất một đời đi chưa đủ

 

Chốn hồng hoang cành mai còn điểm nụ

Bãi tiêu ma rơi hạt bụi chưa tan

Giữa đất trời cao rộng quá, thênh thang

Nên ta mãi là con người phiêu bạt.

 

Tung hoành trong trời đất

Tháng 01-2005

 

Biển lung linh chẳng bao giờ yên lặng

Nước lao chao nên đánh động vô tình

Rồi đẩy đưa, tiếp nối những âm thinh

Theo sóng vỗ, nước cuốn mình đi tới

 

Biển mênh mông, sóng trường giang khẽ gọi

Tiếng trùng khơi theo nhịp đẩy vô bờ

Khi lăn tăn biển lộng đẹp như mơ

Khi gầm thét sóng phủ đầu ngây dại

 

Biển vẫn thế, tự ngàn xưa hoang dại

Sóng vẫn thế, tự muôn thuở trào dâng

Nước vẫn thế, tự muôn kiếp bềnh bồng

Nên trời đất chẳng bao giờ yên động

 

Khi biển lặng là chuyển mình cựa sóng

Khi sóng yên là biển động đang chờ

Như mộng thì đã có sẵn trong mơ

Mà mơ thì đã nằm yên trong mộng

 

Biển mênh mông nên mây trời lồng lộng

Sóng nhấp nhô nên cuồn cuộn sóng triều

Cứ xuống lên và đập vỗ mai chiều

Khi vắng lặng khi trào tuông gầm thét

 

Biển lung linh như thêu tranh thủy mạc

Sóng lăn tăn như dệt nét đan thanh

Cuối thiên nhai vờn mây trắng bao quanh

Chân trời thấp vo tròn nơi góc biển

 

Thuyền phiêu du bóng đò ngang rẽ tuyến

Khách phong sương dong ruổi mộng hải hồ

Lướt sóng vô cùng bốn biển nhấp nhô

Cho phỉ sức tung hoành trong trời đất.

 

Thương không, con dã tràng se cát !

 Tháng 01-2005

 

Thương không, kiếp con dã tràng se cát

Cả cuộc đời lặn hụp dưới biển đông

Đày gian lao, mà không vẫn hoàn không

Cơn sóng vỗ, phẳng lì, vô tích sự

 

Liền chui rút khi biển gầm giận dữ

Vội ngẩn đầu khi sóng vỗ chưa tan

Tiếp tục se dù bờ cát bẽ bàng

Bay tơi tả điêu tàn phơi gió bụi

 

Trời nắng gắt vẫn lao mình chúi mũi

Qua trận mưa công sức đã tan hoang

Vẫn lặng yên không một tiếng than van

Se, se mãi, một đời không mệt mỏi

 

Chiều buông xuống, đi về bên ngõ tối

Bỗng se mình, nghe tiếng gọi sao đêm

Tạo hóa gây chi bao cuộc đoạn trường

Cho tan tác mỗi phù sinh phải sống

 

Không thể chọn dù là giòng hay giống

Đếm làm sao vô số vạn sinh linh

Mỗi kẻ cùng lao, đâu phải riêng mình

Khi đã lỡ, dã tràng mang một kiếp

 

Người nhân thế nếu khơi lòng tội nghiệp

Người nhân gian nếu đánh động lương tâm

Đừng đày nhau cho những kẻ âm thầm

Miệng đã nhỏ lại còn kê thấp cổ

 

Ai không nghe giữa cuộc đời vụn vỡ

Thì nhìn kia cho thấu kiếp dã tràng

Và lại nhìn cho thấu cõi trần gian

Có gì đâu mà tranh giành đạp đổ

 

Sống đã thế huống chi chầu thiên cổ

Đâu đợi nằm, nấm mộ mới rêu xanh

Sống trơ trơ mà xô xát tan tành

Sao ngạo nghễ con dã tràng se cát

 

Con dã tràng cũng còn bên bờ cát

Ôm điêu tàn nói chuyện với trăng thâu

Ôm bờ lau nhìn sóng biển, cúi đầu

Vừa mấp mé đã vội vàng, dội ngược

 

Ai thương kiếp con dã tràng đi trước

Ai thương người hì hục nối theo sau

Cõi phù sinh nghe phù thế mà đau

Cùng huyễn hóa mà đày nhau chí tử.

 

Ai hiểu được con rùa già rút cổ !

Tháng 01-2005

 

Ai hiểu được con rùa già rút cổ

Lại sống đời dai dẳng đến ngàn năm

Gặm phong sương, nhấm tuế nguyệt hờn căm

Mu chai cứng, mai sần, da đóng vảy

 

Rút vào vỏ, đỡ đòn cơn tháu cáy

Thò đầu ra khi sự thế vắng yên

Ba chân bốn cẳng tháo chạy ngay liền

Rồi từng bước, sống đời cho trọn kiếp

 

Mâu với thuẫn, vốn xưa nay oan nghiệt

Thụt với thò, vậy mà sống mới hay

Thụt với thò, nên không nỡ ra tay

Biết co ro, đứng giữa đời, vô sự

 

Núp vào mu, như hậu phương, hùng cứ

Khép bờ mai, như chiến tuyến, nghinh thành

Vậy mà trong đời, bao kẻ hùng anh

Khi đụng tới, phải rùng mình, ngán ngẫm

 

Thân cục mịch, chịu ăn xôi, hứng đấm

Mà người đời lại ca ngợi tứ linh

Này rùa ơi, ngươi có hỏi lấy mình

Đã làm gì, mà được tôn thế ấy

 

Rùa ngoe ngoảy, dùng bốn chân đưa đẩy

Đầu thụt thò, rút cổ núp, nín khe

Chẳng ậm ừ, nằm bất động, im re

Ai cứ chết, vậy mà rùa vẫn sống

 

Thế nhân trào lộng

Thổi bóng thần quy

Trông thật lạ kỳ

Nào ai hiểu được

 

Chiều đến muộn, hoàng hôn chờ ngõ trước

Đêm chậm buông, bóng tối đợi cửa sau

Da mòn xương thấm thịt thau

Mu sần mai sụi đổi màu phong sương

Cuộc đời, ngẫm nghĩ mà thương !!! 

 

Nhát gan như thỏ đế !

 Tháng 01-2005

 

Hỡi những ai nhát gan như thỏ đế

Chưa thấy hình mà đã sợ bóng ma

Sống nhăn răng mà bảo vỡ tim ra

Chưa phong sương mà đã e trúng gió

 

Cứ bảo nhau nghe

Nhìn đời cho rõ

Biết người biết ta

Cùng sống trong đời

Thuyền ai to thì vùng vẫy biển khơi

Thuyền ta bé cứ vào ra sông nhỏ

 

Cuộc đời, ai không nhiều gian khó

Trường đời, ai lại chẳng đắng cay

Chưa phong trần, đừng vội phụ đôi tay

Chưa dong ruổi, sao bảo rằng chân yếu

 

Hãy nhìn nét mong manh trên cành liễu

Trải bốn mùa chống chõi với nắng mưa

Vẫn phất phơ giỡn mặt ngọn gió lùa

Vẫn phe phảy cười phong ba nghiệt ngã

 

Không dám mở những chân trời mới lạ

Cứ vào ra nơi ngõ tối hẩm hiu

Cứ than van như những cảnh chợ chiều

Nhìn người khổ, đã thấy mình phát quải

 

Chưa thử thời đã nghe mùi thất bại

Chưa thử thế đã bảo chẳng thành công

Nên cuộc đời đã vẽ sẵn số không

Đeo nhút nhát trèo trên lưng thỏ đế

 

Ta nói nhau nghe

Sống đời không dễ

Nhỏ to không kể

Chịu khó sẽ thành

Biết đâu, một ngày nọ, mới toanh

Đã có sẵn và đang chờ ta đó !!!

 

Cảm Thương Sư Cô Diệu Pháp

 Đêm 16 tháng Chạp Giáp Thân.

 

Ngày 16 tháng Chạp năm Giáp Thân

Quay ngược về năm Giáp Tuất

Tin đi từ Tịnh Thất

Vắng bóng Sư Cô già

Tin đi khắp gần xa

Như trời mưa buổi sáng

Diệu Pháp tự tâm, khi vừng đông chưa tỏ rạng

Tìm về Chân Diệu, tĩnh tu niệm Phật tọa thiền

Có lẽ, Cô đi về một cõi an nhiên

Nằm rạp xuống, quay mặt về Tây, nhắm mắt

Bảy mươi hai tuổi, đi tìm ngõ tắt

Bán thế xuất gia, phó mặc cuộc đời

Bao năm trụ trì, cũng đủ tàn hơi

Còn có người sau, nên Cô cất bước

Cô thường nói : Già rồi, tĩnh tu, kiếm phước

Sức lực đâu còn gánh vác nổi mạng mạch Như Lai

Đâu dám nói, năm nọ năm kia, mà chỉ ngày một ngày hai

Con bòn mót chút tư lương, và xin hầu quí Thầy, là đủ

Bóng Phật Đà, còn đây lối cũ

Kể từ nay, bóng dáng Cô đâu

Đời người, vó ngựa bóng câu

Vô thường đã đến vọng cầu mà chi

Di Đà bổn nguyện từ bi

Lạc Bang ao báu Liên Trì trổ bông

Thất thập cổ lai, hai nữa còn không

Có thỉ có chung, mà cùng sao được

Con đường triền phược

Dốc nẻo gập ghềnh

Cô đi rồi, ai nhớ ai quên

Đường muôn hướng, mình Cô độc đạo

Sáu nẻo luân hồi

Máy huyền cơ xảo

Một kiếp phù sinh

Tự trả tự vay

Cho đến khi nhắm mắt buông tay

Thân tứ đại rêu mờ cát bụi

Công việc Cô ngày xưa cặm cụi

Xin cùng nhau tặng một cành hoa

Dù chỉ là một đóa hoa khô

Vẫn làm đẹp giữa rừng cây cỏ

Xin tiễn Cô, khói hương trầm lan tỏa

Vọng kinh cầu, theo tiếng mõ cầu kinh

Vọng chuông ngân cùng huyền ảo lung linh

Vô tâm niệm, bặt âm Chân-Diệu-Pháp

Một vòng hai Giáp

Thân-Tuất, là đây

Cô về, một cõi trời Tây

Chúng tôi ở lại đong đầy mến thương

Cô về, một cõi chơn thường

Chúng tôi ở lại, vô thường đi quanh

Trăng tròn mười sáu trăng thanh

Hoa Đàm điểm nụ trên cành Vô Ưu.

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 21638)
Có một ngày nào đó, Nhớ nhà không nói ra, Bấm đốt tay, ừ nhỉ, Xuân này nữa là ba... Thích Hạnh Tuệ
(Xem: 13324)
Bỗng chợt thấy già nua nào có tuổi, Chẳng buồn lo, hân hoan lòng tràn ngập. Ngày tháng trôi, ra đi từng bước nhỏ
(Xem: 27512)
Nhâm Thìn năm mới ước mơ Xin dùng tâm khảm họa thơ tặng đời Cầu cho thế giới, muôn loài Sống trong hạnh phúc, vui say hòa bình
(Xem: 11566)
này cô, cô ni nhỏ xin giữ thật vắng lặng từng bước cô đi thật dịu dàng hãy lắng nghe từng góc chùa tiếng gió xao xác của rừng thiền năm xưa
(Xem: 11555)
Viết, để khen tặng người trong cuộc đã vì tình thương, sự sống, vượt qua mọi lằn mức của khổ đau, chịu đựng và thân phận - TNT Mặc Giang
(Xem: 21690)
Xuân pháo đỏ cúc vàng bánh tét Con thơ cười giữa tiếng trống lân Khói nghi ngút giữa nhan và pháo Chan hòa trong nắng ấm tình xuân
(Xem: 10681)
Nửa mùa tóc trắng bơ vơ, Mắt xanh mòn mỏi chợt mơ vô thường... Nguyên Siêu
(Xem: 11996)
Ra đi khắp bốn phương trời Tìm ai mỏi gót muôn đời còn xa Ta về gặp lại tình ta Dấu chân viễn mộng chỉ là phù vân.
(Xem: 11178)
Giác Hoàng Phổ Chiếu - Nén hương tưởng niệm Giác Linh Cố HT Thích Thanh Đạm - Thích Minh Tuệ
(Xem: 19585)
Những truyện cổ Phật Giáo tuy giản dị nhưng rất thâm thúy, thường hàm chứa đầy đủ và sâu sắc về đạo đức, giáo dục, luân lý và triết học.
(Xem: 36647)
Xin chắp tay hoa mỉm miệng cười Hoa Ưu Đàm Bát nở xinh tươi Xanh vàng đỏ trắng sen thơm ngát Phiền não, Bồ đề, một niệm thôi
(Xem: 16851)
Đất lành còn đó dư hương Xuân thu đông hạ hằng vương vấn lòng Ngày về mòn mỏi ngóng trông Nào ai hiểu được thuyền không nước buồn
(Xem: 12851)
Ta lên núi, học làm Tiên nhẫn nhục, mặc thói đời nhân ngã với thị, phi! Mây có hẹn, mà quên về cũng được
(Xem: 10549)
đêm như cất tiếng âm hao, tiếng tan vô thức, tiếng vào hư không. dẫu bao nương nhẹ cánh hồng...
(Xem: 12183)
Kinh ví như tấm gương Soi gương thấy tâm mình Nếu đọc nhưng chưa thấy: Thiếu công phu tham thiền
(Xem: 12750)
Áo bồng bềnh đời du tăng khất sĩ Mắt bình yên nhìn thế sự phù vân Trao thức giả lời ngọc vàng minh triết Tặng hiền nhân niềm cảm hứng nhân văn
(Xem: 10932)
Sáng nay em không là một mình Và em chưa bao giờ chật hẹp. Trên em có trời Dưới em có đất
(Xem: 10443)
Phụng sự chúng sanh cúng dường mười phương chư Phật Nào đâu dị biệt Nam tông, Bắc tông...
(Xem: 9759)
Hôm nay niềm nhớ dâng về Huế Em viết bài thơ gửi mến thương Nét bút theo lòng mơ dáng chị Dịu hiền như mặt nước sông Hương
(Xem: 10566)
Dốc lên lưng chừng Thiền viện Từng dòng phồn tạp áo hoa Vô thanh hòa ngàn âm giọng Trực Tâm ngưỡng A Di Đà
(Xem: 19371)
Mẹ già tần tảo tháng ngày Giành con tấm áo kịp tày lứa đôi Hiên ngoài rả rích giọt rơi
(Xem: 10133)
Về quê giỗ mẹ Thừa Thiên giữa ngày áp thấp triền miên mưa. Và, lay phay mùi gió thanh trà...
(Xem: 15503)
Ôi Tình Mẹ dạt dào như biển lớn, Khi con đau Mẹ thức suốt năm canh, Từ sinh ra cho đến tuổi trưởng thành...
(Xem: 18329)
Con đành xa Mẹ từ lâu Đến nay mấy bận bạt màu xiêm y Thời gian còn lại những gì?! Còn hình bóng Mẹ khắc ghi trong lòng.
(Xem: 9893)
Tiếng kinh, trong như giọt nước mắt Rơi trên một chiều sẫm nắng Trên những tàn sala xanh biếc
(Xem: 8862)
Nhớ xưa theo Mẹ đến trường Cây bông lan dại bên đường lả lơi Mùa xuân dừng lại mỉm cười Xanh xanh tha thướt ngang trời bóng mây
(Xem: 9775)
Anh may mắn được về thăm xứ Huế tôi vẫn lênh đênh cách trở muôn trùng lòng thương Huế tháng năm còn đọng mãi...
(Xem: 9060)
Mưa tạnh đầu non lá rung sương Lửa trại còn un khói hoang đường Vằng vặc đêm dài trăng mười sáu...
(Xem: 12323)
Làn tóc rối trải dài trên thềm vắng Trăng có về, ngây ngất bức thảm hoang Người lữ hành trên đường đời cô quạnh...
(Xem: 13046)
Nào là hoa bưởi hoa chanh, Nào câu quan họ mái đình cây đa, Xin đừng bắt chước câu ca, Đi về dối mẹ để mà yêu nhau... Xuân Quỳnh
(Xem: 12613)
Từ khi lộ ánh trăng thiền Tri ân sâu nặng cơ duyên cuộc đời Vô ngôn sáng giữa muôn lời Dấn thân thế sự, chẳng rời Tánh Không.
(Xem: 12172)
Yêu Tổ Quốc, xin khấu đầu Tiên Tổ Gia hộ cho non nước mãi trường tồn Việt Nam này toàn vẹn khắp núi sông...
(Xem: 11496)
Vũ trụ càn khôn đã định ban Giang sơn gấm vóc ở Phương Nam Muôn đời hiện hữu cùng trời đất Son sắt tinh hoa kết sử vàng
(Xem: 14110)
Em đi, chàng theo sau. Em không dám đi mau, Ngại chàng chê hấp tấp, Số gian nan không giầu.
(Xem: 14069)
Lên miền Cực Lạc hội đồng, Mọi người khi ấy đều trông rành rành. Cho hay lành lại gặp lành, Nam mô Di Phật tu hành thì hơn.
(Xem: 12046)
Chữ tình nghĩa trời cao, đất rộng, Nỗi đoạn trường còn sống còn đau. Mấy lời tâm sự trước sau, Đôi vầng nhật nguyệt trên đầu chứng cho.
(Xem: 12384)
Khi lòng an định, Xuân về xanh non, Tâm thiền tỉnh thức, Buông nhịp sống mòn.
(Xem: 13309)
Hè đến xuân cài bên sắc nắng Gió vui câu hát niệm vô thường Hoa thoảng vị thiền màu khói bạc...
(Xem: 14544)
Có những kẻ trọn đời - góc khuất Dâng hiến trái tim hồng, với nghĩa vụ vô danh Họ quên mất mùa Xuân...
(Xem: 12263)
Đầy vơi con nước kinh thành Mù sương vẽ mãi bức tranh cội nguồn Hoàng cung dõi ánh trăng sương...
(Xem: 14581)
Đất ơi, ngươi xinh đẹp biết bao, và siêu phàm biết mấy! Hoàn hảo biết bao khi ngươi vâng lời ánh sáng...
(Xem: 13562)
Cung đàn reo thánh thót, Từng nhịp khúc buông lơi... Tình tang... Theo nốt nhạc
(Xem: 14649)
Một ngày rồi ta, trả Hơi về Gió Một ngày rồi ta, trả Thân về Đất Một ngày rồi ta, trả từng hạt Nước...
(Xem: 13719)
Em và Tôi như là hai hạt bụi, Trôi lạc loài qua bao kiếp khổ đau Nay có phải từ muôn trùng duyên nghiệp...
(Xem: 13287)
Trăm năm mặc chuyện có, không; trên đầu chữ Phật trong lòng chữ tâm; Gương huyền chiếu giữa tòng lâm...
(Xem: 13765)
Ai đem nước đổ ra sông Để cho con nước bềnh bồng trôi đi Nước kia có tội tình gì Đừng buôn đừng bán đừng vì lợi danh
(Xem: 12418)
Xin ngắt một cành hoa Dâng lên công đức Mẹ Xin ngắt một cành hoa Dâng lên công đức Cha Nhớ thương cửa cửa nhà nhà
(Xem: 12636)
Cầm kỳ thi họa thú Bát nhã diệu hành thâm Cuộc lữ hành hát hỏi tri âm Đâu chốn cõi truy tầm duyên nợ
(Xem: 12961)
Trông trời trông đất trông mây Con trông thấy Phật vun đầy hồng ân Non cao biển rộng xa gần...
(Xem: 17446)
Tạ ơn Tam Bảo chở che Ác ngăn việc trước, lành dè việc sau Trải bao ngày tháng cơ cầu Vững tâm, chánh niệm phủi lau bụi trần
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant