Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 82

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12863)
Tuyển tập 82


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 82

(Từ bài số 811 đến số 820)

 

01. Tình tự mênh mông 811

02. Một mai nhức nhối hoàng tuyền ! 812

03. Ði vào giấc ngủ ngàn năm 813

04. Tiếng khóc cội nguồn 814

05. Mấy mươi năm 815

06. Sông trăng bến cũ 816

07. Hoàng hôn tan đêm tối 817

08. Hoa Chân Lý 818

09. Hoa Bất Diệt 819

10. Hoa vũ trụ 820

 

Tình Tự mênh mông

Tháng 9 - 2007

 

Bút nghiên nát mực phong trần

Bụi đường còn tiếc lòng nhân chưa tàn

Luân hồi, từ độ lang thang

Ðến nay, chưa mỏi trên đàng phù sinh

Em ơi, luôn giữ bóng hình

Trong ta, còn có bên mình với ta

Dù cho chỉ một sát na

Hay rong khắp nẻo ta bà xưa nay

“Có, thì có tự mảy may

Không, thì cả thế gian này cũng không”

Nên ta, không có mùa đông

Không nghe hạ nắng, không bồng thu sang

Không trông xuân thắm mơ màng

Không đem trăng, vắt trên ngàn, chờ sao

Em ơi, đừng đợi chiêm bao

Nhìn xem trước mặt, cây đào trổ bông

Ðan tay, mạng mạch khơi dòng

Ðan tâm, trang trải, mở vòng trùng vây

Không chung, mà cũng chẳng tây

Trống không, mà lại đong đầy tâm như

Càn khôn, nhìn, chẳng chỗ dư

Nhét trong hạt cải, thái hư hiện hình

Trông ta thấy cả đến mình

Trơ vơ một cõi, tự tình mênh mông.

 

Một mai, nhức nhối Hoàng tuyền !

Tháng 9 – 2007 

 

Không phi thuyền, mà mơ hồ cứ phóng

Không bong bóng, mà cứ thổi bòng bong

Vẽ sừng cho thỏ, vẽ rùa thêm lông

Hỡi phù thế, bày nhau ăn bánh vẽ

 

Thắp đêm đen, đom đóm bay, tội thế

Thổi bào ảnh, đón gió lộng từng không

Khổng Minh xưa, phe phảy chiếc quạt lông

Khổng Minh nay, sa lông cơn điếu đổ

 

Tranh tối sáng, tắt đèn đem tố khổ

Bát quái đồ, thử vận đủ thứ chiêu

Gạo chưa vo, đã vội bảo cơm thiu

Cháo chưa nấu, còn loãng hơn nước ốc

 

Tha hồ đâm ngang, xẻ dọc

Tha hồ đánh ngược, thổi xuôi

Người mù nói chuyện người đui

Kẻ ngu luận bàn kẻ dốt

 

Chợt nhớ cổ nhân :

“Biết thì thưa thốt,

Không biết, thì dựa cột mà nghe”

Ai cũng muốn làm ông Nghè

Xã hội liệt la hàng Tổng

 

Ðường dài khóa đóng

Cửa ngõ còn xa

Gót vó chưa qua

Mờ mịt cát bay bụi gió

 

Hỡi kiếp phù sinh nhỏ thó

Thẹn thùng quân tử, trượng phu

Ðem đốt hết chữ ngu

Còn nhớp nhơ nhân thế

 

Chính trị, chính nhân, chính thể

Gian trần, tan nát nhân gian

Bụi tro mờ mịt bên đàng

Rong rêu chực chờ phủ kín

 

Xanh, đỏ, trắng, đen, nâu, tím

Lộng màu nhân ngã tàn khô

Một mai kéo xuống đáy mồ

Hoàng tuyền chưa yên, nhức nhối.

 

Ði vào, Giấc ngủ ngàn năm

Tháng 9 – 2007

 

Em ở đâu, và làm gì

Chị ở đâu, và làm gì

Anh ở đâu,và làm gì

Ta vẫn còn nhau, và gọi đúng tên nhau

Em ở đâu, và làm gì

Chị ở đâu, và làm gì

Anh ở đâu, và làm gì

Tuy sống khác nhau, nhưng chung một niềm đau

Tôi biết rằng,

Em đã thấy

Chị đã thấy

Và anh đã thấy

Nước trường giang, đã triều dâng, bão thổi

Sóng biển đông, đã bạc trắng Trường Sơn

Không cần lời lẽ thiệt hơn

Tràn ngập lệ buồn đất mẹ

Không cần chôn vùi quạnh quẽ

Cảm rung nhức nhối thiên thu

Thịt da anh,

Thịt da chị,

Thịt da em,

Thịt da tôi,

Ðã nổi những khối u

Ði vào tâm can, cốt tủy

Máu, biết bao lần nghẽn chảy

Tim, biết bao lần tắt ngang

Thẩm thấu tự nguồn cơn

Xuyên qua tế bào, tóc tơ, mạch thở

Phải thế không anh 

Phải thế không chị

Phải thế không em

Dù ai có ngủ quên

Vẫn lắng nghe và giật mình trỗi dậy

Ðón nhận sâu xa tình tự

Ði vào giấc ngủ ngàn năm.

 

Tiếng khóc cội nguồn !

Tháng 9 – 2007

 

Sao tôi khóc, khi không còn nước mắt

Bởi niềm đau, đào mạch lệ khơi dòng

Rồi con tim lại gảy khúc lăn tăn

Tạo thành giọt nối dài tuôn hai lối

 

Sao tôi khóc, em ơi, đừng có hỏi

Nếu nói ra, giọt lệ sẽ nghe đau

Như tang thương đã tràn ngập biển dâu

Như muối mặn đã mênh mang bốn biển

 

Nước mắt chảy mà không cần lên tiếng

Chỉ những ai chín rụng nỗi niềm tây

Sẽ biết nghe tiếng khóc phủ trời mây

Tràn lấp cả ruộng đồng, ao hồ, sông núi

 

Nước mắt đó sẽ tràn lên khắp phố

Sẽ băng lên khắp thân thể châu thành

Sẽ biến thành hồn lệ sử long lanh

Ðốt ngọn lửa soi Ðền Thờ Tổ Quốc

 

Ta sẽ thấu thuở đầu đời dân tộc

Ta sẽ nhuần đến muôn thuở vị lai

Chữ Việt Nam chỉ có một không hai

Chữ Hồng Lạc chỉ thế ư, bất nhị

 

Nước mắt ấy, đã chảy từ vô thỉ

Khi Tổ Tiên dạy hai tiếng thương yêu

Khi Cha Ông luôn răn bảo nhiễu điều

Và cháu con phải nâng niu gìn giữ

 

Nước mắt ấy, không là lời than thở

Không là lời thán oán : nát phân ly

Không là lời cầu nguyện : thắp kinh kỳ

Mà là mạch sống của tình thương, nguồn cội

 

Tôi không nói, nghĩa là tôi đã nói

Vì tôi nghe tiếng khóc của Ông Cha

Vì tôi nghe tiếng khóc nước non nhà

Hiểu tiếng khóc, mới biết :

Gục đầu, lặng câm, nâng niu, gìn giữ !!!

 

Mấy mươi năm

Tháng 9 - 2007

 

Mấy mươi năm một chuyến đi

Tìm trong dĩ vãng có còn chi

Dấu mờ nhòa nhạt bờ rêu phủ

Theo bóng thời gian chẳng lưu gì

 

Mấy mươi năm một chuyến về

Bụi mờ sông núi lộng sơn khê

Vết tích non sông nằm rên rỉ

Son sắt chìm sâu não ước thề

 

Mấy mươi năm nửa cuộc đời

Phong trần đập dũa tấp trăm nơi

Nắng mưa năm tháng trêu sỏi đá

Sương gió bốn mùa cợt biển dâu

 

Mấy mươi năm thế kỷ mòn

Hệ lụy can qua nát lòng son

Lò cừ nung nấu thui gang sắt

Bóp bốn góc vuông bảo vẹn tròn

 

Mấy mươi năm một con đường

Be bờ lau lách, vá tang thương

Lấp đê bùng vỡ, bồi hang ổ

Chữ đoạn cảm cơ, đắp chữ trường

 

Thế đủ rồi mấy mươi năm

Cũng đi cũng đứng cũng uống ăn

Cũng tới cũng lui cũng ngủ nghỉ

Khác chi trăng bạc ngủ trên ngàn.

 

Sông trăng Bến Cũ

Tháng 9 – 2007

 

Tôi đang đi trên đường Hàn Mặc Tử

Ngồi trong quán cà phê Lối Cũ nhớ thương

Ðắm tâm tư nhìn mặt nước sông Hương

Bèo mấy lớp bềnh bồng trôi lơ lửng

 

Hàn Mặc Tử, đâu rồi hình bóng cũ

Mộng Cầm xưa, “áo trắng quá” nơi đâu

Nước sông Hương ôm mơ mộng vương sầu

Trăng man mác gối đầu thôn Vỹ Dạ

 

Áo trắng năm xưa, gợi hồn tượng đá

Áo trắng năm nay, vợn gió bay bay

Thuyền ai đẩy sóng lung lay

Sông trăng bến cũ tháng ngày điểm hoa

Lá me thu tím la đà

Chiếc vương bèo giạt chiếc sa dặm trường

Thuyền ai rẽ bến sông Hương

Cánh hoa khép nhụy trên đường về đâu

 

Cạnh sông Hương, có con đường Mặc Tử

Thôn Vỹ Dạ, còn đâu nữa Mộng Cầm

Mặc Tử ru hồn bên dốc đá

Mộng Cầm lặng lẽ khóc đêm trăng.

 

Hoàng hôn tan đêm tối

Tháng 9 – 2007

 

Tôi trở về, con đường dài chào đón

Hoa khô cành, lá khô nhánh, rung cây

Cơn gió Ðông se lạnh thổi gió Tây

Cơn gió Nam gọi hồn reo gió Bắc

 

Tôi trở về, tìm những gì còn mất

Dòng thời gian chìm dĩ vãng phôi pha

Dấu hương xưa mòn năm tháng nhạt nhòa

Khung ký ức còn nhiều ngăn quên nhớ

 

Tôi trở về, cái già treo trước gió

Cái xuân xanh trả tuổi trẻ từ lâu

Tóc điểm sương pha trắng phủ mái đầu

Ðeo khối óc cõi cằn chờ lú lẫn

 

Tôi trở về, mẹ tôi mờ chín suối

Cha của tôi, nấm mộ, cỏ mọc hoang

Anh của tôi, chân yếu, đỡ thân còng

Chị của tôi, nhìn không xa mấy thước

 

Còn em tôi, da sần sùi đầy mặt

Ðàn cháu thơ, thưa Cố mới trở về

Dòng thời gian, sỏi đá nhuộm xác xơ

Hình bóng cũ gởi bảo tàng cổ viện

 

Dòng sông xưa ngậm buồn không gợn sóng

Nước ơ hờ lặng lẽ chẳng buông trôi

Núi nghiêng nghiêng ngả bóng gát lưng đồi

Rừng ngái ngủ hoàng hôn tan đêm tối.

 

Hoa Chân Lý

Tháng 9 – 2007

 

Hoa Chân Lý nở trên dòng bất nhị

Ðưa muôn loài về tánh thể nhất nguyên

Ðể nhận chân, lý vô thượng diệu huyền

Luôn hiện hữu, giữa đôi bờ không sắc

 

Hoa Chân Lý tỏa thường hằng bất diệt

Nở an nhiên cho vạn hữu tồn sinh

Một là hai, hai là một, nguyên trinh

Không biến hoại trên hành trình còn mất

 

Hoa Chân Lý vượt trụ thành đắc thất

Kim cương tòa bừng tỏa ánh minh châu

Tỏa ngũ sắc thanh thiên mọi nhịp cầu

Dung tất cả trên dòng sông tam thế

 

Không kẹt giữa rừng vô minh nghẹt thở

Không vướng vào biển sinh tử trầm mê

Ngàn năm trước, vẫn là núi Tào Khê

Ngàn năm sau, vẫn là sơn Linh Thứu

 

Hoa Chân Lý, em ơi, đừng có hỏi

Hoa Ưu Ðàm, em ơi, thật huyền vi

Nhận ra rồi, em cứ bước chân đi

Giác hữu tình, cùng hòa reo tiếng hát

 

Ngọn bát phong, tan hoang bên bờ cát

Lửa tam đồ, xơ xác cạnh bờ lau

Hoa Chân Lý trăng trắng như hoa cau

Thơm bát ngát trên đường về quê cũ.

 

Hoa Bất Diệt

Tháng 9 – 2007

 

Hoa Bất Diệt nở trên dòng sinh diệt

Cỡi vô thường để tỏa đóa vô sanh

Biển trần gian, hiện hữu nét tinh anh

Ta bà khổ, bừng minh châu muôn thuở

 

Hoa Bất Diệt ngàn đời, ta vẫn nhớ

Tỏa chơn thường, vạn thuở, ta không quên

Trên lộ trình Bồ Tát đạo, thênh thênh

Ðưa chúng sinh bước lên đường Tứ Thánh

 

Hoa Bất Diệt vào tam đồ giá lạnh

Cửa tam vô, bừng ánh đạo từ bi

Ngân tiếng chuông đạo lý bất tư nghì

Tan tất cả biển trầm luân thống khổ

 

Này em hỡi, ta biết nhau từ đó

Này em hỡi, ta còn nhau muôn đời

Như mây trời, cỡi sóng bạc rong chơi

Như trùng dương, du thuyền, reo bát nhã

 

Một là một, ta còn đây tất cả

Ðường quy nhất, ta có mất gì đâu

Hoa Bất Diệt chính là đóa minh châu

Tâm như như, vốn thường hằng miên viễn

 

Vẫy chào nghe, leo lên đò vĩ tuyến

Không còn đau, tiếng vỗ khóc ly tan

Hoa Bất Diệt ngợi ca ánh đạo vàng

Tỏa bát ngát khắp mười phương ba cõi.

 

Hoa vũ trụ

Tháng 9 – 2007

 

Hoa vũ trụ nở ra vầng nhật nguyệt

Ðể Thái dương xoay chuyển có đêm ngày

Tạo sự sống hiện sinh trái đất này

Con ngườivạn vật chung nhau hòa điệu

 

Hoa vũ trụ thắp vầng trăng vi diệu

Ðể đêm đêm bừng tỏa ánh trăng ngàn

Tạo an lành trang trải khắp trần gian

Chứ nếu không, nửa dòng đời khép lại

 

Hoa vũ trụ nở hằng sa tinh tú

Ðể bảo hòa vô hạn cõi thái hư

Một ánh sao mờ, không có chỗ dư

Một ánh sao băng, không hề biến mất

 

Ta vén tay, đỡ vành hoa vũ trụ

Xoay và nhìn từng cánh thắm càn khôn

Từ li ti đến biến hóa vô cùng

Như Hoa Tạng trùng trùng nhân duyên khởi

 

Nơi ta đi, không đâu là chỗ tới

Nơi ta đến, không đâu chẳng nẻo về

Như đi trên thềm vũ trụ nở hoa

Nhìn sắc thể đi qua từng cánh mở.

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 5518)
Vua A Xà Thế một ngày Cúng dường Đức Phật lễ đầy trang nghiêm, Hôm sau vua họp tôi hiền Cùng ngồi bàn chuyện cúng thêm dâng ngài.
(Xem: 5403)
Một món quà nho nhỏ Ấm lòng kẻ lỡ đường Đến những người bất hạnh Đang thiếu thốn tình thương .
(Xem: 6083)
Sau tám vạn bốn ngàn năm Dấn chân đường đạo, ẩn thân cửa thiền Sống đời tu sĩ bình yên Nhà vua hạnh phúc kia liền mệnh chung
(Xem: 5930)
Một lần té bẳy lần ta đứng dậy Đứng một mình tiếp tục bước đường đi Ta không mong ai cứu vãn điều gì Chỉ muốn được cất bước đi vô ngại .
(Xem: 6856)
Hình như đất vẫn thì thầm Đừng gieo thơ thẩn nẩy mầm thở than Hình như trời đã than van Sáng mưa chiều bão gió càng thong dong
(Xem: 7447)
Xã buông duyên phận một đời Giữ chi phiền muộn bởi lời thề xưa Vô thường réo gọi sớm trưa Học buông hành xã nắng mưa chẳng màng
(Xem: 7755)
Điều Ngự Trượng Phu xuất thế gian, Vô ưu mừng rỡ tỏa non ngàn. Tỳ Ni thị hiện sen nâng bước, Lộc Uyển quảng khai đạo khởi lan.
(Xem: 5621)
Không phiền não cầu mong chi giải thoát Cứ thong dong như nước chảy qua cầu (T.Tuệ Sĩ?) Người ơi đừng mãi lo sầu Mở tung cánh cửa nhiệm mầu tâm ta
(Xem: 6501)
Trầm hương len gió thắm y vàng, Phật Đản linh thiêng diệu thế gian. Vang vọng kinh thâm niềm hỷ lạc, Diễn bày pháp bảo hướng bình an.
(Xem: 5586)
Liễu nghĩa Phật Thừa khai Pháp Nhẫn Đường về Cực Lạc chẳng hề xa Thâm tín Phật ngôn lìa giả tướng Ta Bà (hay)Tịnh Độ ở Tâm ta . Quán chiếu lời vàng ngộ Sắc Không .
(Xem: 4642)
Thiền môn nét đẹp lắng yên Lòng người đạo sĩ an nhiên tháng ngày Mở khai tâm trí trong ngoài Như như bất động hiển bày nội tâm
(Xem: 5134)
Phật từng khuyên dạy chúng sanh: "Họa từ cái miệng phát sinh tức thời Các con ăn nói lựa lời Giữ gìn cái miệng cuộc đời được an!"
(Xem: 5396)
Ngài từ thuở rất xa xưa Quyền cao, chức trọng lại dư bạc vàng Nhưng về già nhận ra rằng Càng thêm tuổi tác lại càng khổ đau
(Xem: 5543)
Ba trăm sáu lăm ngày là mấy ? Cõi hồng trần trông thấy mà thương Đời người như khói mây sương Sáng trong lấp lánh vô thường biến tan .
(Xem: 12072)
Đọc tụng kinh văn lắng nghiệp trần, Lời kinh thánh thoát diệt tham sân. Đèn thiền tỏa chiếu xua niềm tục, Đuốc tuệ ngời soi thấu lẽ chân.
(Xem: 6075)
Vọng niệm lăng xăng suốt tháng ngày, Đảo điên, quanh quẩn, lắm dời thay. Đi đi, đến đến, thô tâm hiện, Đứng đứng, ngồi ngồi, vọng nghiệp bày
(Xem: 6037)
Chơn tâm tịch tĩnh chiếu đêm ngày, Động tịnh xưa nay, chẳng đổi thay. Đến đến, đi đi, tuỳ cảnh hiện, Cười cười, nói nói, ứng duyên bày.
(Xem: 5888)
Cuộc sống trăm năm tưởng đâu nhiều Nào ngờ như cảnh khói lam chiều Thoáng qua giây lát rồi tan biến Còn lại bầu trời thật đáng yêu .
(Xem: 6817)
Đưa người trở lại con đường Hiểu thương từ trong ánh mắt Rạng ngời khắp cả năm châu Muôn người cùng nhau khai phóng Niềm vui khắp cả địa cầu .
(Xem: 5877)
Thiêng liêng mầu nhiệm ánh dương tràn , Ban rải tình thương đến muôn vàn, Diễn giảng kinh vàng lan khắp chốn, Hoàng dương chánh pháp dứt kêu than.
(Xem: 5958)
Khổ lụy tai ương mãi bám vây Tới lui luẩn quẩn biết ai thay. Ba đường giác ngộ nào đâu thấy ! (*) Sáu nẻo trầm mê chẳng có hay !
(Xem: 5024)
Tháng tư hướng về quê cũ Hai bờ ngăn cách đại dương Biết bao người con dân Việt Ra đi mang cả tình thương .
(Xem: 6156)
Nụ cười kết nối tình ta Hoà trong ánh mắt thiết tha cõi lòng Cười cho xuyên suốt mây hồng Cho đời đẹp mãi tấm lòng bên nhau .
(Xem: 6330)
Có hai người bạn lái buôn Bàn nhau sửa soạn lên đường đi xa Đem hàng hóa để bán ra Cùng đi một hướng, cùng qua một vùng,
(Xem: 5968)
Tham lam, sân hận dài lâu Si mê không dứt, Đạo mầu chẳng tin Ngày lìa dương thế muộn phiền Vợ như nghiệp chướng theo liền bên ta,
(Xem: 6590)
Bình bát cơm muôn nhà Duyên hoá độ ngàn xa Bước đi cùng khắp chốn Mây trắng trải ngàn hoa .
(Xem: 6593)
Xôn xao trần thế sống an nhiên, Xả bỏ ưu tư chẳng lụy phiền. Sáng sáng tụng kinh trên điện Phật, Chiều chiều thiền tọa dưới hàng hiên.
(Xem: 6967)
Trong chiều nghiêng tím đỏ Giai điệu nào rung lên Đôi bàn tay bé nhỏ Trên dương cầm thân quen
(Xem: 10384)
Tôi đi trong chiều Cali Màu hoa vàng ngập tràn giữa chiều nắng gió Những cánh chim gọi nhau về tổ Mây tím vắt ngang chiều như tà áo ai bay
(Xem: 5708)
Hương phấn chiều về hoa trắng bay Đời ta trôi dạt tận phương này Vui cùng vui với nguồn tâm đạo Vui tiếng chuông chùa giữa đổi thay .
(Xem: 6932)
Chuông ngân từng tiếng thật linh thiêng, Cảnh tỉnh hàm linh khắp mọi miền. Xả bỏ phàm tình, tu thánh giáo, Gieo trồng tuệ nghiệp, chứng tâm nguyên.
(Xem: 5409)
Thiết nghĩ đời người chẳng bao lăm, Trao dồi đạo nghiệp nguyện tinh cần. Vun mầm đức tuệ, xây niềm lạc, Tưới nước bi từ dựng cảnh an.
(Xem: 7352)
Trăng thiền chiếu sáng khắp thiên nhân, Chiếu nẻo vô minh, soi lỗi lầm. Chiếu cội Bồ Đề, soi thể tánh, Soi lòng Bát Nhã, tỏ nguồn tâm.
(Xem: 7047)
Ta về một cõi tâm không Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn Còn yêu một thuở đi hoang Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya
(Xem: 4827)
Vàng bạc giấy tiền đốt tiêu hao Ô nhiễm môi trường khổ biết bao Thà đem cứu giúp người đói khổ Phước đức ân sâu nghĩa đồng bào .
(Xem: 9240)
Đời là tạm chẳng có chi là thật Xác thân này cũng là cõi hư vô Nhìn hạt sương lóng lánh sáng hôm nào Một tia nắng biến tan về biển cả .
(Xem: 6612)
Ngoài trời mưa lạnh sáng nay Ta ngồi yên lặng nhìn ngay chính mình Cuộc đời là cả hành trình Buồn vui thương ghét tự mình biết thôi .
(Xem: 5622)
Thành Ba-La-Nại thuở xưa Ở miền bắc Ấn có vua trị vì Quốc vương nhiều ngựa kể chi Nhưng riêng một ngựa kia thì tuyệt luân
(Xem: 6801)
Duyên lành Thầy đã xuất gia, Bốn mươi năm chẳng như là chiêm bao Lăng Nghiêm vang vọng thuở nào Mà trong tiềm thức Ưu đàm rộ bông
(Xem: 6149)
Hạt giống Phật muôn đời như trăng sáng Thế mà ta chẳng nhận biết bao giờ Mãi mò tìm trăng dưới nước ngoài khơi Càng tìm mãi mãi càng thêm mệt xác .
(Xem: 6620)
Mắt em quán trọ của ngàn sao Ngọt ngất hoang sơ ánh rượu đào Pha loãng nắng tà dâng cát bụi Ấm lòng khách lữ bước lao đao.
(Xem: 5448)
Bốn chục năm qua một tấm lòng Ngoài đời trong đạo vẫn thong dong Không con không cái không sự nghiệp Ta vẫn là ta giữa đại đồng .
(Xem: 5829)
Lung linh tỏa sáng đài cao, Cúi đầu gập lạy len vào tánh trong. Hiểu rằng chẳng ỷ cầu mong. Nương theo pháp Phật thong dong cõi trần.
(Xem: 5748)
Mãi niệm thời qua trong tĩnh lặng, Luôn đi tháng đến chốn bình an. Sáng rồi quang rạng thêm ngày mới, Khổ ải trầm luân hiểu chẳng than.
(Xem: 7243)
Vì vô minh mãi quên đi Khi gieo nhân ác quả thì đớn đau Từ kiếp này qua kiếp sau Con đường địa ngục đọa mau thoát nào.
(Xem: 6855)
Tôi nhắc lại chúng sinh Đừng bao giờ bỏ cuộc Mặc chuyện chi xảy ra Mặc diễn tiến quanh ta Chớ bỏ cuộc bao giờ.
(Xem: 5215)
Đường tu chẳng muộn bao giờ Xin đừng cố đợi cố chờ làm chi Mai này ta có thể đi ( chết ) Còn đâu học pháp từ bi thánh hiền
(Xem: 5691)
Nhớ Thu xưa hoa đắng trái sầu Nhìn lá phong vàng thổn thức đau Khung trời kỷ niệm còn vương vấn Xuôi ngược dòng đời lắm khổ đau…
(Xem: 5825)
Đã hết rồi tuổi già sắp đến Đốt hương lòng thắp nến soi tâm Đã đi đã đến âm thầm Tử sinh một thoáng trầm luân vạn đời
(Xem: 8347)
Quan Âm đức hạnh nguyện cao thâm, Hiện tướng đoan nghiêm giữa thế trần.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant