Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 122

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13320)
Tuyển tập 122


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG



Tuyển tập 10 bài Số 122 - thơ Mặc Giang

(Từ bài số 1211 đến số 1220)

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Ác mộng đêm mơ !

02. Ai không có quê hương ?

03. Vịnh núi sông

04. Vịnh quê hương

05. Vịnh nước non

06. Vịnh cơ đồ

07. Bừng tỉnh cơn mơ

08. Chỉ có quê mình

09. Nhớ thuở học đường

10. Dù có vô thường

 

Ác mộng đêm mơ !

 

Quê hương ơi, hỡi sông dài biển rộng

Ta du thuyền dong ruổi khắp bờ xa

Để nhìn trông thế nước non nhà

Đừng tơi tấp phong ba bão táp

 

Quê hương ơi, hỡi giang san gấm vóc

Ta băng đèo, vượt vạn lý sơn khê

Để nhìn trông bèo bọt nhiêu khê

Đừng ập phủ xát xây cát đá

 

“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”

Là thịt da, ai lại chẳng nghe đau

thịt xương, ai chẳng cạn kiệt con tàu

Vật đổi sao dời, huống gì thân phù thế

 

“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi”

Dạ sắt, lòng son, ai ngại núi e sông

Đường hầm đóng bít, tua tủa gai chông

Đóng chốt khóa, còn đắp be cố thủ

 

Chí nam nhi, vắt lên đèo chí tử

Mộng anh thư, vùi xuống hố cực hình

Quê hương ơi, non nước của mình

Hỏi trời đất, lặng thinh không nói

 

Sao đêm dài, sao mờ le lói

Trăng trên ngàn, vàng vọt trăng thâu

Sông sâu, đứt mấy nhịp cầu

Biển sâu, xơ mạn con tàu xa khơi

Núi cao, trơ trọi núi đồi

Vực thẳm, đất đá lở bồi xác xơ

Quê hương ơi, biết bao giờ

Bừng cơn ác mộng đêm mơ còn dài.

 

Tháng 02 – 2009

 

Ai không có quê hương !

 

Quê hương ta đó đẹp vô cùng

Phố thị, làng quê, đến đảo hòn

Mây trắng trời xanh cùng ấm lạnh

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương” chung

 

Quê hương ta đó đẹp như mơ

Từ thuở phôi sinh cho đến giờ

Đất Mẹ ươm tình hoa mỉm nụ

Quê Cha rèn chí đất đơm hoa

 

Quê hương ta đó đẹp nhà nhà

Lão ấu, nữ nam, đều thiết tha

Nghèo khó, sang hèn, hòa hợp sống

Tự tình dân tộc nở tâm hoa

 

Mạ xanh lúa chín rợp đồng vàng

Tiếng hát câu hò điệp khúc vang

Tay cấy, tay cày, tay gặt hái

Vai gồng, vai gánh, vai cưu mang

 

Khúc hát đồng quê tiếng tự tình

Có hàng trúc biếc đứng xinh xinh

Hương cau thoang thoảng bay theo gió

Ngát đượm làng quê của chúng mình

 

Ta bước chân đi giữa phố phường

Đèn xanh đèn đỏ những con đường

Có ai thơ thẩn bên hè phố

Đưa mắt nhìn xa nghĩ vấn vương

 

Quê hương diễn tả thật không lường

Một nhớ hai thương, đếm nhớ thương

Ba mến, bốn yêu, yêu mến quá

Hỏi ai không có một quê hương ???

 

Hỡi khách đường xa có nhớ nhà

Hỏi chi, chiếc gối của đêm qua

Vũng sương còn ướt, chưa khô gối

Đâu phải một đêm, đỡ khổ a !!!

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh núi sông

 

Kính cẩn oai nghiêm thật tỏ tường

Đền thờ Quốc Tổ, đấng Hùng Vương

Linh thiêng điều ngựgia hộ

Đất nước muôn đời của Tổ Tông

 

Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông

Hùng Vương khai Tổ quốc giang sơn

Cháu con gìn giữ luôn bồi đắp

Đất nước Việt Nam thật vững bền

 

Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông

Trường Sơn hùng vĩ vững như đồng

Biển Đông sóng cả yên bờ cõi

Dân tộc trung trinh giống Lạc Hồng

 

Sông núi hồn thiêng quyện khói hương

Bao nhiêu tấc đất, bấy nhiêu xương

Bao nhiêu sông biển, bấy nhiêu máu

Mỗi đoạn đường đi mỗi nhớ thương

 

An bang thiên địa giống Tiên Rồng

Văn Hiến năm ngàn rạng Tổ Tông

Tiếp nối truyền lưu trao thế hệ

Vô cùng vô tận đến vô chung

 

Cất cao tiếng hát vịnh non sông

Đất nước Rồng Tiên giống Lạc Hồng

Tiết liệt đường đường trang dũng khí

Đan thanh sử ngọc lộng huy hoàng

 

Ta hát ca vang vịnh núi sông

Việt Nam muôn thuở rạng trời đông

Năm châu bốn biển hòa âm vọng

Dân tộc anh hùng tuyệt sắt son

 

Vịnh quê hương

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Trỗi khúc ngân vang khắp nẻo đường

Cao ngất Trường Sơn reo đỉnh núi

Biển Đông cỡi sóng vỗ trùng dương

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Cẩm tú giang san không thể lường

Dấu ngọc tranh thêu đan nét sử

Tấm gương rạng rỡ tỏa muôn phương

 

Nam Quan cửa ải của biên thùy

Đến Mũi Ca Mau nhịp bước đi

Thành bức dư đồ son thếp ngọc

Trời long đất lở chẳng suy vi

 

Sá gì thời thế phải can qua

Xâm thực xâm lăng xâm lấn à

Phương Bắc, phương Tây đều gục ngã 

Nhớ nghe, đừng động Việt Nam ta

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Trổi khúc ngân vang vạn nẻo đường

Kiêu hãnh tự hào cùng tiến bước

Rồng Tiên dòng giống thật phi thường

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Vang khắp làng quê đến phố phường

Dân tộc Việt Nam yêu dấu quá

Một thương nhớ mãi đến ngàn thương.

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh nước non

 

Ta hát bài ca vịnh nước non

Danh lam thắng cảnh đẹp như son

Giang sơn cẩm tú thanh như ngọc

Trải bóng thời gian dẫu có mòn

 

Hình bóng Văn Lang thuở dựng cờ

Đến nay ẩn dấu bức tranh thơ

Phong sương tuế nguyệt còn lưu ảnh

Quốc Tổ hùng thiêng ngự án thờ

 

Loa Thành hòa quyện biến Thăng Long

Trang sử lung linh mãi chảy dòng

Nối tiếp cho sông dài biển rộng

Hình cong chữ S trải mênh mông

 

Tự thuở sơ khai giống Lạc Hồng

Đến nay, chín chục triệu lòng son

Da vàng máu đỏ reo tình tự

Đồng bọc đồng bào đồng cháu con

 

Nước non ta vịnh một bài ca

Nam Bắc Trung con cháu một nhà

Nước chảy đá mòn không biến đổi

Sao dời vật đổi chẳng phôi pha

 

Nước non ta vịnh một bài ca

Tuyệt tác hùng anh non nước nhà

Khí tiết đường đường hồn Tổ Quốc

Khắp lòng sông núi vọng ngân xa.

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh cơ đồ

 

Quê hương ta đó vịnh cơ đồ

Quốc Tổ Hùng Vương thuở dựng cờ

Lập nước Văn Lang kỳ vĩ ấy

Ngàn năm Văn Hiến đẹp như mơ

 

Quê hương ta đó vịnh non sông

Cẩm tú giang sơn giống Lạc Hồng

Thời đại chuyển lưu trao thế hệ

Trời xoay đất chuyển vững như đồng

 

Trời Nam định thị nước Nam ta

Đừng có đụng vào, chết tiệt đa

Nước Việt phương Nam, dân Việt ở

Xâm lăng xâm thực quyết không tha

 

Non sông gấm góc vịnh Ba Miền

Nam Bắc Trung kết nhịp nối duyên

Tình tự chan hòa cao tiếng hát

Thiên thai vang khúc nhạc thần tiên

 

Ta cao tiếng hát vịnh quê hương

Thế hệ Ông Cha đã mở đường

Thế hệ cháu con nguyền mở lối

Non sông một dải đẹp như gương

 

Ta cao tiếng hát vịnh cơ đồ

Hòn ngọc viễn đông mãi điểm tô

Sánh với năm châu cùng bốn biển

Việt Nam muôn thuở đẹp như mơ.

 

Tháng 02 - 2009

 

Bừng tỉnh cơn mơ

 

Từ ngày cất bước ra đi

Dòng đời dập dũa tư nghì tóc tơ

Trần gian là một trận đồ

Xát xây nhân thế dại khờ chưa thôi

Đất, còn núi lở đá bồi

Trời, còn lồng lộng cõm còi hư vô

Kia thời sa mạc tàn khô

Đây thời bãi sậy xác xơ đầm lầy

Rừng già gốc cội trơ cây

Núi non chằng chịt truông mây lạnh mình

Nhân gian chìm nổi ba sinh

Đọa đày cuộc lữ phiêu trình nổi trôi

Bọt tan cát đá sóng mòi

Bèo giạt bến lở sông ngòi vũng nông

Nhân tình thế thái long đong

Lợi danh phù phiếm tréo tròng trần lao

Khổ đau phất gió lên cao

An lành trốt xoáy lộn nhào hố sâu

Nửa đời, đã sớm bạc đầu

Hỏi chi trắng dã da mồi tóc sương

Cuộc đời giấc mộng nghê thường

Trăm năm rồi cũng khói sương phai mờ

Mau mau bừng tỉnh cơn mơ

Ba đường sáu nẻo vật vờ xưa nay.

 

Tháng 02 – 2009

 

Chỉ có quê mình

 

Quê tôi, vốn thật nhà quê

Quanh năm suốt tháng sống nghề ruộng nương

Bốn mùa dãi nắng dầm sương

Mồ hôi muối áo nhuộm luôn bốn mùa

Quê tôi, vốn thật quê mùa

Miễn sao no ấm, hơn thua không màng

Mấy con đường đất cái quan

Làng trên xóm dưới băng ngang đi về

Quê tôi, quê thật là quê

Từ khi tấm bé mải mê đến già

Ruộng đồng vá đắp trầm kha

Mái tranh vách lá cửa nhà có chi

Tay cày, tay cấy, đen sì

Ngô khoai lúa gạo sắn mì oằn lưng

Nhiều năm thời tiết vô chừng

Bụng teo thóp lại, xương sườn nổi lên

Nhìn như lượn sóng lênh đênh

Hay mo như những tấm tôn chợ trời

Vậy mà gắn chặt cả đời

Khác nào câu chuyện “Nắm xôi Bờm cười”

Đi đâu, cũng chỉ quê người

Một mươi chưa hẳn, biết mười ra sao

Nhiều người nghĩ thấp nghĩ cao

Cuối cùng rồi cũng bôn đào về dinh

Không đâu bằng được quê mình

Đói no ấm lạnh ân tình có nhau

Không đâu bằng thuở ban đầu

Nấm rốn không nỡ, nắm nhau không lìa

Dù ai đội mão mang hia

Trong lòng cũng ước ao DÌA làng quê

Bởi vì quê có tình quê

Gừng cay muối mặn vỗ về yêu thương.

 

Tháng 02 – 2009

 

Nhớ thuở học đường

 

Ngày hai buổi mài trang giấy trắng

Rồi mai kia quảy gánh vào đời

Sân trường còn đó lá rơi

Nào ai quên được một thời đã qua

Nhớ lại thuở la đà bụi phấn

Tà áo ai phớt nắng gió bay

Sáng đi, hoa cỏ đan mây

Chiều về, chiếc lá ru cây bên đường

Thời bạch diện, dễ thương lắm chớ

Thuở thư sinh, tiên ở non bồng

Vẽ bao diễm mộng đem hong

Kết trang giấy trắng ước mong cao vời

Ngày nào đó xa rời đèn sách

Mái học đường chia cách sau lưng

Trường đời, quả thật khôn lường

Đâu như giấy trắng tinh tường, phải không

Nếu ước gì, ước còn tuổi trẻ

Được vui chơi nhẵn ghế sân trường

Với tà áo trắng thương thương

Với trang bạch diện chưa vương thế trần

Đời đâu mãi dự phần diễm phúc

Tuổi thần tiên có lúc thôi mà

Một khi cất bước đi qua

Nhìn sân trường cũ, ta bà bụi bay.

 

Tự nói sẽ viết, sau khi nhìn thấy bài Bến Tre Quê Tôi, do ai đó đưa lên

trang mạng Bến Tre Bạn Bè của giới Giáo viên, Học sinh thuộc tỉnh này.

Và mới viết xong.

Tháng 02 – 2009

 

Dù có vô thường

 

Một mai dù có vô thường

Chuyển thân cát bụi trên đường ta đi

Kìa trông, vô thỉ là gì

Vô chung cũng thế, có chi ngại ngùng

Từ trong diệu hữu vô cùng

Chữ hoành vừa biến, chữ tung hiện hình

Xưa nay ta vẫn nguyên trinh

Minh châu ánh ngọc, tánh linh rạng ngời

Vô thường cất bước rong chơi

Chứ đừng cố thủ, chết đời đó nghe

Lá me đưa đẩy lá me

Ngàn năm phớt gió, lá me la đà

Lở bồi mới nhuận phù sa

Nếu không, một bãi tha ma hoang tàn

Thiên hà vạn thể mênh mang

Không, thành, hoại, trụ biến tàng nên thơ

Vô thường hằng diễm như mơ

Mê si chấp thủ, dại khờ mới đau

Đêm dài mê ngủ đã lâu

Tóe lên ánh ngọc, canh thâu lụn tàn

Một mai cũng có trăng vàng

Mai một cũng có trăng ngàn rong chơi

Nhất chân tánh thể tinh khôi

Vô thường hằng hữu tuyệt vời ai hay.

 

Tháng 02 – 2009

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 5528)
Vua A Xà Thế một ngày Cúng dường Đức Phật lễ đầy trang nghiêm, Hôm sau vua họp tôi hiền Cùng ngồi bàn chuyện cúng thêm dâng ngài.
(Xem: 5411)
Một món quà nho nhỏ Ấm lòng kẻ lỡ đường Đến những người bất hạnh Đang thiếu thốn tình thương .
(Xem: 6099)
Sau tám vạn bốn ngàn năm Dấn chân đường đạo, ẩn thân cửa thiền Sống đời tu sĩ bình yên Nhà vua hạnh phúc kia liền mệnh chung
(Xem: 5951)
Một lần té bẳy lần ta đứng dậy Đứng một mình tiếp tục bước đường đi Ta không mong ai cứu vãn điều gì Chỉ muốn được cất bước đi vô ngại .
(Xem: 6883)
Hình như đất vẫn thì thầm Đừng gieo thơ thẩn nẩy mầm thở than Hình như trời đã than van Sáng mưa chiều bão gió càng thong dong
(Xem: 7467)
Xã buông duyên phận một đời Giữ chi phiền muộn bởi lời thề xưa Vô thường réo gọi sớm trưa Học buông hành xã nắng mưa chẳng màng
(Xem: 7784)
Điều Ngự Trượng Phu xuất thế gian, Vô ưu mừng rỡ tỏa non ngàn. Tỳ Ni thị hiện sen nâng bước, Lộc Uyển quảng khai đạo khởi lan.
(Xem: 5639)
Không phiền não cầu mong chi giải thoát Cứ thong dong như nước chảy qua cầu (T.Tuệ Sĩ?) Người ơi đừng mãi lo sầu Mở tung cánh cửa nhiệm mầu tâm ta
(Xem: 6520)
Trầm hương len gió thắm y vàng, Phật Đản linh thiêng diệu thế gian. Vang vọng kinh thâm niềm hỷ lạc, Diễn bày pháp bảo hướng bình an.
(Xem: 5602)
Liễu nghĩa Phật Thừa khai Pháp Nhẫn Đường về Cực Lạc chẳng hề xa Thâm tín Phật ngôn lìa giả tướng Ta Bà (hay)Tịnh Độ ở Tâm ta . Quán chiếu lời vàng ngộ Sắc Không .
(Xem: 4647)
Thiền môn nét đẹp lắng yên Lòng người đạo sĩ an nhiên tháng ngày Mở khai tâm trí trong ngoài Như như bất động hiển bày nội tâm
(Xem: 5158)
Phật từng khuyên dạy chúng sanh: "Họa từ cái miệng phát sinh tức thời Các con ăn nói lựa lời Giữ gìn cái miệng cuộc đời được an!"
(Xem: 5412)
Ngài từ thuở rất xa xưa Quyền cao, chức trọng lại dư bạc vàng Nhưng về già nhận ra rằng Càng thêm tuổi tác lại càng khổ đau
(Xem: 5553)
Ba trăm sáu lăm ngày là mấy ? Cõi hồng trần trông thấy mà thương Đời người như khói mây sương Sáng trong lấp lánh vô thường biến tan .
(Xem: 12101)
Đọc tụng kinh văn lắng nghiệp trần, Lời kinh thánh thoát diệt tham sân. Đèn thiền tỏa chiếu xua niềm tục, Đuốc tuệ ngời soi thấu lẽ chân.
(Xem: 6086)
Vọng niệm lăng xăng suốt tháng ngày, Đảo điên, quanh quẩn, lắm dời thay. Đi đi, đến đến, thô tâm hiện, Đứng đứng, ngồi ngồi, vọng nghiệp bày
(Xem: 6050)
Chơn tâm tịch tĩnh chiếu đêm ngày, Động tịnh xưa nay, chẳng đổi thay. Đến đến, đi đi, tuỳ cảnh hiện, Cười cười, nói nói, ứng duyên bày.
(Xem: 5904)
Cuộc sống trăm năm tưởng đâu nhiều Nào ngờ như cảnh khói lam chiều Thoáng qua giây lát rồi tan biến Còn lại bầu trời thật đáng yêu .
(Xem: 6830)
Đưa người trở lại con đường Hiểu thương từ trong ánh mắt Rạng ngời khắp cả năm châu Muôn người cùng nhau khai phóng Niềm vui khắp cả địa cầu .
(Xem: 5889)
Thiêng liêng mầu nhiệm ánh dương tràn , Ban rải tình thương đến muôn vàn, Diễn giảng kinh vàng lan khắp chốn, Hoàng dương chánh pháp dứt kêu than.
(Xem: 5966)
Khổ lụy tai ương mãi bám vây Tới lui luẩn quẩn biết ai thay. Ba đường giác ngộ nào đâu thấy ! (*) Sáu nẻo trầm mê chẳng có hay !
(Xem: 5053)
Tháng tư hướng về quê cũ Hai bờ ngăn cách đại dương Biết bao người con dân Việt Ra đi mang cả tình thương .
(Xem: 6167)
Nụ cười kết nối tình ta Hoà trong ánh mắt thiết tha cõi lòng Cười cho xuyên suốt mây hồng Cho đời đẹp mãi tấm lòng bên nhau .
(Xem: 6336)
Có hai người bạn lái buôn Bàn nhau sửa soạn lên đường đi xa Đem hàng hóa để bán ra Cùng đi một hướng, cùng qua một vùng,
(Xem: 5989)
Tham lam, sân hận dài lâu Si mê không dứt, Đạo mầu chẳng tin Ngày lìa dương thế muộn phiền Vợ như nghiệp chướng theo liền bên ta,
(Xem: 6603)
Bình bát cơm muôn nhà Duyên hoá độ ngàn xa Bước đi cùng khắp chốn Mây trắng trải ngàn hoa .
(Xem: 6612)
Xôn xao trần thế sống an nhiên, Xả bỏ ưu tư chẳng lụy phiền. Sáng sáng tụng kinh trên điện Phật, Chiều chiều thiền tọa dưới hàng hiên.
(Xem: 6987)
Trong chiều nghiêng tím đỏ Giai điệu nào rung lên Đôi bàn tay bé nhỏ Trên dương cầm thân quen
(Xem: 10406)
Tôi đi trong chiều Cali Màu hoa vàng ngập tràn giữa chiều nắng gió Những cánh chim gọi nhau về tổ Mây tím vắt ngang chiều như tà áo ai bay
(Xem: 5727)
Hương phấn chiều về hoa trắng bay Đời ta trôi dạt tận phương này Vui cùng vui với nguồn tâm đạo Vui tiếng chuông chùa giữa đổi thay .
(Xem: 6945)
Chuông ngân từng tiếng thật linh thiêng, Cảnh tỉnh hàm linh khắp mọi miền. Xả bỏ phàm tình, tu thánh giáo, Gieo trồng tuệ nghiệp, chứng tâm nguyên.
(Xem: 5423)
Thiết nghĩ đời người chẳng bao lăm, Trao dồi đạo nghiệp nguyện tinh cần. Vun mầm đức tuệ, xây niềm lạc, Tưới nước bi từ dựng cảnh an.
(Xem: 7382)
Trăng thiền chiếu sáng khắp thiên nhân, Chiếu nẻo vô minh, soi lỗi lầm. Chiếu cội Bồ Đề, soi thể tánh, Soi lòng Bát Nhã, tỏ nguồn tâm.
(Xem: 7063)
Ta về một cõi tâm không Vẫn nghe quá khứ ngập trong nắng tàn Còn yêu một thuở đi hoang Thu trong đáy mắt sao ngàn nửa khuya
(Xem: 4847)
Vàng bạc giấy tiền đốt tiêu hao Ô nhiễm môi trường khổ biết bao Thà đem cứu giúp người đói khổ Phước đức ân sâu nghĩa đồng bào .
(Xem: 9259)
Đời là tạm chẳng có chi là thật Xác thân này cũng là cõi hư vô Nhìn hạt sương lóng lánh sáng hôm nào Một tia nắng biến tan về biển cả .
(Xem: 6628)
Ngoài trời mưa lạnh sáng nay Ta ngồi yên lặng nhìn ngay chính mình Cuộc đời là cả hành trình Buồn vui thương ghét tự mình biết thôi .
(Xem: 5640)
Thành Ba-La-Nại thuở xưa Ở miền bắc Ấn có vua trị vì Quốc vương nhiều ngựa kể chi Nhưng riêng một ngựa kia thì tuyệt luân
(Xem: 6820)
Duyên lành Thầy đã xuất gia, Bốn mươi năm chẳng như là chiêm bao Lăng Nghiêm vang vọng thuở nào Mà trong tiềm thức Ưu đàm rộ bông
(Xem: 6158)
Hạt giống Phật muôn đời như trăng sáng Thế mà ta chẳng nhận biết bao giờ Mãi mò tìm trăng dưới nước ngoài khơi Càng tìm mãi mãi càng thêm mệt xác .
(Xem: 6635)
Mắt em quán trọ của ngàn sao Ngọt ngất hoang sơ ánh rượu đào Pha loãng nắng tà dâng cát bụi Ấm lòng khách lữ bước lao đao.
(Xem: 5471)
Bốn chục năm qua một tấm lòng Ngoài đời trong đạo vẫn thong dong Không con không cái không sự nghiệp Ta vẫn là ta giữa đại đồng .
(Xem: 5838)
Lung linh tỏa sáng đài cao, Cúi đầu gập lạy len vào tánh trong. Hiểu rằng chẳng ỷ cầu mong. Nương theo pháp Phật thong dong cõi trần.
(Xem: 5761)
Mãi niệm thời qua trong tĩnh lặng, Luôn đi tháng đến chốn bình an. Sáng rồi quang rạng thêm ngày mới, Khổ ải trầm luân hiểu chẳng than.
(Xem: 7252)
Vì vô minh mãi quên đi Khi gieo nhân ác quả thì đớn đau Từ kiếp này qua kiếp sau Con đường địa ngục đọa mau thoát nào.
(Xem: 6877)
Tôi nhắc lại chúng sinh Đừng bao giờ bỏ cuộc Mặc chuyện chi xảy ra Mặc diễn tiến quanh ta Chớ bỏ cuộc bao giờ.
(Xem: 5226)
Đường tu chẳng muộn bao giờ Xin đừng cố đợi cố chờ làm chi Mai này ta có thể đi ( chết ) Còn đâu học pháp từ bi thánh hiền
(Xem: 5710)
Nhớ Thu xưa hoa đắng trái sầu Nhìn lá phong vàng thổn thức đau Khung trời kỷ niệm còn vương vấn Xuôi ngược dòng đời lắm khổ đau…
(Xem: 5845)
Đã hết rồi tuổi già sắp đến Đốt hương lòng thắp nến soi tâm Đã đi đã đến âm thầm Tử sinh một thoáng trầm luân vạn đời
(Xem: 8362)
Quan Âm đức hạnh nguyện cao thâm, Hiện tướng đoan nghiêm giữa thế trần.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant