Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Trên chuyến tàu về quê

11 Tháng Hai 201100:00(Xem: 17824)
Trên chuyến tàu về quê


Tàu ra khỏi thành phố, trả lại phía sau phố thị sầm uất, đầy bon chen và bụi bặm. Hải trút một hơi thở dài, cảm xúc mơ màng, không rõ đang buồn hay đang vui. Vậy là sau bốn năm lăn lộn ở chốn phố thị phồn hoa này, cuối cùng thì Hải cũng đã trở về quê, một chuyến về ngoài dự kiến. Nếu như không bị mất việc thì chắc Hải chưa về quê vào lúc này. Hải ngả đầu vào ghế, mắt nhắm nghiền lại, đầu óc nghĩ ngợi mong lung. Bốn năm bươn chải nơi xứ người, bây giờ anh trở về quê với số tiền ít ỏi này đây. Nhưng với một người công nhân bình thường như Hải thì có thể nào kiếm nhiều hơn được. Hải cảm thầy hổ thẹn là không kiếm được nhiều tiền hơn để giúp gia đình, nhưng biết phải làm sao đây.

Trong suốt những năm tháng xa quê vào trong này làm, Hải cố thắt lưng buộc bụng; không dám ăn xài, không dám tham gia một cuộc đi chơi nào, không dám vào quán cà phê, không dám rượu chè trà thuốc… và không cả kết giao bạn bè. Suốt bốn năm qua, anh sống lầm lũi, đơn độc, một lối sống mà trước đây khi còn ở nhà anh không bao giờ có. Suốt ngày làm ở công ty, tối đến trở về khu nhà trọ, ở đâu anh cũng như rơi lạc vào một xứ sở xa lạ. Những tranh giành hơn thua, những cuộc chè chén bài bạc mà anh phải chứng kiến hàng ngày đã làm cho anh buồn chán, ngày càng muốn xa lánh mọi người, và tầm hồn trở nên xơ cứng. Có những đêm anh lang thang một mình, thẫn thờ như người mất trí, và ngôi chùa gần nơi anh ở là điểm nương tựa duy nhất cho những bước chân rã rời của anh. Trước đây, khi còn đi sinh hoạt Gia đình Phật tử ở quê, anh thấy ngôi chùa bình thường quá; mỗi chủ nhật đến chùa sinh hoạt một lần, có khi buồn chẳng muốn đi. Còn trong những ngày tha phương đơn độc này, anh thấy ngôi chùa mới thật ý nghĩa với anh làm sao...

Tiếng nói cười ồn ào của hai cô sinh viên phía trước đã đánh thức Hải trở về với thực tại. Anh thấy buồn cười là từ lúc bước lên tàu đến giờ anh chưa hề mở mắt để nhìn những người xung quanh. Hai cô gái ngồi hàng ghế trước, anh nghĩ là những sinh viên ngành ngoại ngữ thuộc diện con nhà giàu. Nhìn cách ăn bận thời thượng sang trọng, điện thoại di động hàng xịn luôn miệng í ới, nửa tiếng Anh nửa tiếng Việt pha tạp nên anh đoán chừng thế. Hàng ghế phía sau lưng anh là hai người đàn ông trung niên, có dáng dấp của những người lao động chân tay, nét mặt nhăn nhó và hằn học. Hàng ghế dãy bên kia là một nhà sư luống tuổi, ngồi cận là một gã đàn ông luôn miệng ngáp dài. Phía hàng ghế trên là một cặp người Tây, một nam một nữ, trông lịch sự và ít lời... Còn ngồi bên cạnh anh là một bà lão, khuôn mặt hiền từ nhưng thoáng nét lo âu. Hải quan sát một vòng rồi lại nhắm nghiền mắt, lát sau anh quay sang bà lão ngồi bên và hỏi:

- Bà về đâu ạ?

- Bà về Đà Nẵng.

- Chắc bà vào Sài Gòn thăm người thân?

- Con gái bà ở trong này, nó bệnh nên bà vào nuôi.

Câu chuyện bị cắt ngang khi nhân viên phục vụ đẩy xe cơm tới. Anh này lần lượt phát cơm cho từng người. Đến chỗ nhà sư, anh ta đưa phần cơm chay và nói một cách lấy lệ:

- Nhà chùa dùng tạm, trên tàu không phục vụ cơm chay chu đáo được.

Nhà sư đỡ lấy phần cơm, mỉm cười thay cho lời cám ơn. Phía sau lưng Hải, gã đàn ông văng tục rồi châm chọc. Anh ta nói không lớn, nhưng cũng đủ cho những người xung quanh nghe:

- ..., cứ đưa quách một hợp cơm mặn đi, bày đặt chay trai, về chùa mấy ông ăn tới gì nữa là...

Bà lão ngồi gần Hải nghe vậy, không kiềm chế được, quay mặt lại nói:

- Này chú, người ta tu hành, chú nói vậy mà không sợ tội à.

- Tội vạ gì... mà tôi có nói gì bà đâu mà bà lên tiếng cơ chứ. Lắm chuyện.

Bà lão định đáp lại, nhưng Hải ngăn không cho bà nói. Anh không muốn sự việc ồn ào lên một cách không cần thiết. Rồi anh kín đáo nhìn sang phía nhà sư. Nhà sư mở hộp cơm và bình thản ăn. Anh không biết là lúc nãy nhà sưnghe lời nói của người đàn ông kia hay không, nhưng chắc là nghe, vì khoảng cách giữa nhà sư và người đàn ông không xa hơn bao nhiêu so với chỗ của anh. Phía bên cạnh nhà sư, gã đàn ông thì vừa ăn vừa hì hà ực bia một cách vô tư. Anh cảm thấy khó chịu, quay mặt nhìn qua cửa sổ. Bà lão bảo:

- Ăn thôi cháu.

Anh dạ và bắt đầu lột nắp các hộp thức ăn. Tự dưng anh cảm thấy buồn và khó chịu, như thể bản thân anh vừa mới bị ai đó xúc phạm...

Tàu đến gha. Gã đàn ông ngồi cận nhà sư xuống tàu. Hải thở dài nhẹ nhỏm, nghĩ rằng nhà sư chắc sẽ dễ chịu hơn khi không còn gã kia ngồi cận nữa. Hai phút sau, một phụ nữ trung niên lên thế chỗ. Qua cách trang điểm và ăn mặc, anh đoán chừng người này là một nghệ sĩ, nhưng với cách đi đứng và lối ăn nói thì anh lại đoán bà ta là một người bán hàng ở chợ. Bà này vừa mới ngồi xuống đã vội lôi gói quà trong túi xách ra ăn, hết thứ này sang thứ khác một cách tự nhiên. Người đàn ông sau lưng anh lại nhìn sang phía nhà sư rồi hi hí cười một cách khoái chí. Hải cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn quay lại nói với gã một vài câu nhưng rồi lại thôi...

Tàu đến ga Đà Nẵng. Hải xách giúp hành lý cho bà lão và tiễn bà xuống sân ga. Bà lão nhìn anh mỉm cười, khuôn mặt nhân hậu biểu lộ sự xúc động. Anh chào bà và bước lên tàu quay lại chỗ ngồi. Thế chỗ bà lão lúc này là một cô gái. Cô gái nhìn anh, cười và gật đầu chào một cách điệu nghệ. Anh gật đầu chào lại và ngồi xuống. Phía hàng ghế trên, hai cô sinh viên vẫn cái trò bấm điện thoại và cười giỡn. Bên kia, nhà sư vẫn giữ nguyên trạng thái như lúc anh mới gặp trên tàu: không buồn không vui, nét mặt bình thản, mắt khép nhẹ, hai tay vòng ở trước ngực. Bên cạnh, người phụ nữ mà anh không thể đoán ra nghề nghiệp thì đang ngả người ngủ.

Tàu lại chuyển bánh. Hải dán mắt ra cửa và nghĩ ngợi mong lung. Anh ước tàu có thể chạy nhanh hơn để anh được sớm về nhà, nhưng khi nghĩ đến số tiền ít ỏi mà mình để dành được trong bấy nhiêu năm thì anh lại thở dài não nuột. Rồi anh nghĩ về những tranh giành, những thủ đoạn diễn ra hàng ngày ở công ty anh; nghĩ về những con người ở khu nhà trọ, và về cả những gì anh chứng kiến trên con tàu này. Anh cảm thấy buồn bã và chán nản...

Tiếng loa tàu lại vang lên, thông báo tàu sắp đỗ ga. Nhà sư đội chiếc nón lên, xách chiếc đãy và đứng dậy khỏi ghế. Ông mỉm cưới chào những người xung quanh, kể cả gã đàn ông thích châm chọc ông. Vẫn phong thái đó, nhẹ nhàng và trầm tĩnh, ông chậm rãi bước đến cuối toa tàu để chuẩn bị xuống ga. Hải đứng dậy, muốn bước theo ông để nói một điều gì đó, nhưng rồi lại không làm được. Anh ngồi xuống, dán mắt nhìn theo cho đến khi bóng dáng nhà sư khuất cuối toa tàu. Hải nhắm mắt lại, một cảm xúc kỳ lạ đang trào dâng trong lòng anh, mọi buồn vui như vỡ tung. Anh trút ra một hơi thở dài rồi nhìn qua cửa sổ. Tàu lại chuyển bánh, ngoài kia xóm làng, ruộng đồng lại xuất hiện. Trời đang mưa. Những hạt mưa đập tạt vào làm mờ kính cửa. Hải chợt nhận ra rằng bây giờ miền Trung đang vào mùa mưa. ❑

Nguồn: Tập San Pháp Luân 20


Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1283)
Hiện nay, ô nhiễm môi trường ngày càng trở nên nghiêm trọngViệt Nam và trên thế giới.
(Xem: 1406)
Để lĩnh hội trọn vẹn “cảm giác an lạc” sinh khởi nhờ thiền định, đòi hỏi các thiền sinh phải có một nền tảng định vững chắc.
(Xem: 1531)
Một hôm Ngài A Nan hỏi Đức Phật ? Bạch Đức Thế Tôn, sau khi một chúng sanh qua đời họ sẽ tái sanh về đâu?
(Xem: 1604)
Ba đứa chơi thân với nhau tự thuở nào, thiên hạ ai cũng bảo ba đứa ấy như hình với bóng
(Xem: 1788)
Năng lễ, sở lễ tánh Không tịch Cảm ứng đạo giao nan tư nghì
(Xem: 1631)
Nắng như thiêu đốt suốt những ngày qua. Luồng gió nóng thốc qua sân nhà tưởng chừng làm héo hắt thêm cho những
(Xem: 1516)
Ngũ là năm. Uẩn có nhiều nghĩa, như: chắc chắn, nhóm, thành phần hay yếu tố
(Xem: 1285)
Khi thân yên, ta có thể hiểu biết về thân. Khi tâm tĩnh lặng, ta có hiểu biết về tâm. Khi hơi thở tĩnh lặng, ta có hiểu biết về hơi thở.
(Xem: 1417)
Người tu ở một mình hay cùng với đại chúng, chuyên tu hay đi vào đời để hoằng phápsở thích, hạnh nguyện riêng của mỗi người.
(Xem: 1383)
Nhiều Thiền sư tiếp cận với cộng đồng Hoa Kỳ và Tây phương, trong những thời gian đầu dạy Thiền, thường tránh nói về giới,
(Xem: 1427)
Khi sợ hãi, lo lắng, tâm ta đắm chìm trong những ý nghĩ về các biến cố kinh khủng có thể xảy ra trong tương lai.
(Xem: 1371)
Ăn chay là một thói quen ăn uống phổ biến gần gũi với tinh thần từ bi của Phật giáo.
(Xem: 1338)
“Xứng tánh làm Phật sự” là một câu trong bài nguyện hương mở đầu cho bất kỳ thời tụng kinh nào.
(Xem: 1573)
Sinh tử phiền não của mỗi người, đều phải dựa vào công năng tu hành của chính bản thân để đạt được giải thoát;
(Xem: 1624)
Một khi thân tâm ta thanh tịnh, hoàn cảnh sẽ tùy thuộc thanh tịnh.
(Xem: 1686)
Trong cuộc sống, dù khôn khéo hay thánh thiện đến mấy thì không một ai có thể tránh khỏi bị miệng lưỡi người đời chê trách,
(Xem: 1570)
Rất khó tìm hạnh phúcthế gian này. Thật vậy, khi nhìn quanh, ta không thấy gì ngoài đau khổ, phiền muộnhỗn loạn.
(Xem: 1535)
An cưcấm túc ở một chỗ, hạn chế tuyệt đối sự đi lại và nỗ lực tu học trong ba tháng mùa mưa, gọi là kiết hạ.
(Xem: 1303)
Trung Luận của Bồ tát Long Thọ phá trừ mọi bám chấp thuộc về kiến (cái thấy, quan niệm) của con người để hiển bày tánh Không.
(Xem: 1456)
Giáo pháp của Đức Phật nhằm hướng dẫn, giúp chúng sinh đối trị, vượt qua phiền não của chính mình để chuyển hóa thân tâm
(Xem: 1420)
Giới lớn nhất là giới bình đẳng. Phải thấy tâm bình đẳng. Phải giữ tâm bình đẳng.
(Xem: 1498)
Trong tâm lý học, cảm tính là một nội hàm bao gồm những cảm xúc bên trong con người, là một quá trình
(Xem: 1553)
Sáu pháp môn mầu nhiệm, Hán gọi là Lục diệu pháp môn. Nghĩa sáu phương pháp thực tập thiền quán, giúp ta đi vào cửa ngõ của định và tuệ, cửa ngõ giải thoát hay Niết bàn.
(Xem: 1613)
Câu hỏi là làm thế nào để đem lại sự an tĩnhan lạc nội tâm trong đời sống hằng ngày của bạn và quan trọng hơn nữa là ...
(Xem: 1482)
Thân thể đau nhức mỏi nhừ, từng đốt xương rã rời như rụng rơi, những sợi cơ dường đã xơ cứng vô dụng,
(Xem: 1601)
Căn cơ của một người bình thường không thể nào biết được có kiếp trước hay kiếp sau.
(Xem: 1489)
Khi tâm thanh tịnh, người ta sẽ thấy thế giới thanh tịnh. Kinh Duy Ma Cật, phẩm Phật quốc thứ nhất, Đức Phật nói với trưởng giả Bảo Tích:
(Xem: 1438)
Cái ta trong đạo Phật gọi là ngã, trong triết học gọi là bản ngã, còn cái của ta gọi là ngã sở, tức là những sở hữu của cái ta.
(Xem: 1531)
rong hệ thống triết học và lề lối suy nghĩ của Tây Phương thì thế giới này có thật, sơn hà đại địa, con người và cái Tôi hay cái Ngã
(Xem: 1436)
Lần giở từng trang kinh Trung bộ - một trong 5 bộ kinh thuộc Kinh tạng Pāli, người đọc có thể dõi theo những bước chân của Đức Phật
(Xem: 1615)
Trong kiếp sống nhân sinh đầy gió bụi này, ai cũng mang trên người một chữ NGHIỆP.
(Xem: 1889)
Thế gian này đang quá nhiều bi thương, bởi con người còn đầy dẫy tham sân si, sống ích kỷ, đố kỵ, chỉ biết lo thâu tóm cho riêng mình,
(Xem: 1566)
Của báu thế gian chỉ tồn tại khi ta còn thở. Ngay khi chúng ta nằm xuống, chúng sẽ thuộc về người khác.
(Xem: 1863)
“Phật Pháp cao siêu rất nhiệm mầu Trăm ngàn muôn kiếp khó tìm cầu Nay con nghe thấy chuyên trì tụng Nguyện hiểu Như Lai nghĩa nhiệm mầu”
(Xem: 1447)
Đôi khi những điều hữu ích nhất mà chúng ta học được không đến từ những người thầy mà từ những người như chúng ta, chỉ đang cố gắng để làm tốt nhất có thể với cuộc sống này.
(Xem: 1392)
Việt Nam cũng như cộng đồng Phật giáo Việt Nam hải ngoại, Phật giáo bắc truyền chiếm đa số, phần lớn tu sĩcư sĩ đều tu học theo truyền thống bắc tông.
(Xem: 1584)
Phật pháp lớn như biển, tin là con người có khả năng, nghi là khả năng chướng ngại.
(Xem: 1440)
Của báu thế gian chỉ tồn tại khi ta còn thở. Ngay khi chúng ta nằm xuống, chúng sẽ thuộc về người khác.
(Xem: 1543)
Trong câu chuyện hằng ngày, thỉnh thoảng chúng tôi có nghe một vài thiền sinh nhắc đến cụm từ “Vạn pháp tùy duyên”,
(Xem: 1708)
Hiện nay có một hiện tượng đáng ngại là một số tu sĩ thuyết pháp có một số tín đồ nghe theo, hoặc là ...
(Xem: 1914)
Nhiều người hôm nay đang mạnh khỏe, rồi bỗng dưng ngã bệnh và chết ngay hôm sau.
(Xem: 1938)
Con người thường sợ cái chết nên làm mọi cách để níu kéo sự sống, níu kéo bằng tiền bạc, bằng thuốc men, thức ăn, bằng các hoạt động thể chất.
(Xem: 1759)
Vô sanh là một từ được nói trong kinh điển cả hệ Pali và hệ Sanskrit, và trong mọi tông phái, để chỉ giải thoátgiác ngộ.
(Xem: 1934)
Sự sợ hãi là tập tính của con người khi mà những gì bất lợi xảy ra thì kéo theo sự sợ hãi bị ảnh hưởng liên lụy tác động đến mình.
(Xem: 1615)
Trong cuộc sống thì sự vật hiện tượng luôn thay đổi không ngừng, trong sự biến chuyển vô thường không cố định thì bất cứ hiện tượng sự vật...
(Xem: 1552)
Đức Phật dạy chúng ta phát triển giá trị nội tại bằng cách thiền quán về thiện ý, nhưng bạn phải có ý định thực hiện điều đó thì mới thực sự có kết quả
(Xem: 2090)
Mục tiêu của Kinh Hoa Nghiêm (Avatamsaka, Gandavyuha) là giúp ta có được cuộc sống an nhiên, tự tại, hạnh phúc ngay ở đây và bây giờ…
(Xem: 1699)
Có hai loại Bồ Đề Tâm: Bồ Đề Tâm Nguyện và Bồ Đề Tâm Hạnh.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant