Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Cô bé hai mắt

14 Tháng Hai 201100:00(Xem: 6033)
Cô bé hai mắt

Ngày xưa, có một bà có ba cô con gái. Con lớn tên là Một Mắt vì
cô chỉ có độc một mắt ở giữa trán. Cô thứ hai tên là Hai Mắt vì cô có
hai mắt như mọi người khác. Cô út tên là Ba Mắt vì cô có ba mắt,
mắt thứ ba cũng ở giữa trán.
Cô Hai Mắt giống y như những người thường khác nên bị mẹ,
chị và em không chịu được.
Họ bảo cô:
- Có hai mắt thì cũng chẳng hơn gì người thường, không phải là
họ hàng nhà ta.
Họ thấy cô đâu là xua đấy, quẳng cho cô quần áo xấu xí, chỉ cho
thức ăn thừa, tìm đủ cách làm cho cô đau khổ.
Có lần cô Hai Mắt ra đồng chăn dê, đói lắm vì chị và em cho ăn
ít quá. Cô liền ngồi xuống bờ ruộng khóc lóc thảm thiết, nước mắt
tuôn ra như hai dòng suối nhỏ.
Đang than vãn, cô ngẩng lên thấy một bà đứng bên mình hỏi:
- Hai Mắt, sao con lại khóc?
Hai Mắt trả lời:
- Con không khóc sao được? Chỉ vì con có hai mắt như người
bình thường, mẹ, chị và em không chịu được, xua con từ xó này
sang xó khác, quăng cho con quần áo cũ, chỉ cho con ăn cơm thừa
canh cặn. Hôm nay ở nhà cho con ăn ít quá, con đói lắm.
Bà lão bảo:
- Hai Mắt, con hãy lau mặt đi, bà sẽ bảo con cái này để con
không bị đói nữa. Con cứ việc bảo con dê cái của con:
Này dê con, hãy be lên!
Thức ăn, này hỡi bàn xinh, hãy bày!
Thì lập tức trước mắt con sẽ hiện ra một cái bàn xinh xắn, ở
trên bày các thức ăn ngon lành, con tha hồ ăn. Sau khi con ăn no
rồi, không cần đến bàn nữa, thì con chỉ việc nói:
Này dê con, hãy be be!
Chiếc bàn xinh, hãy biến đi, biến này!
Thì bàn lập tức sẽ biến mất.
Sau đó, bà lão đi. Hai Mắt nghĩ bụng: "Mình phải thử ngay
xem lời bà dặn có đúng không vì mình đói quá". Cô nói:
Này dê con, hãy be lên!
Thức ăn, này hỡi bàn xinh, hãy bày!
Nói chưa dứt lời, thì có một chiếc bàn xinh xắn phủ chiếc khăn
nhỏ trắng tinh hiện ra. Trên bàn có đĩa, dao, dĩa, thìa bạc, đầy các
thức ăn tuyệt ngon còn nóng, hơi lên nghi ngút như vừa bưng ở
dưới bếp lên.
Hai Mắt ăn uống ngon lành. No nê rồi, cô lại nói như lời bà lão
dặn:
Này dê con, hãy be be!
Chiếc bàn xinh, hãy biến đi, biến này!
Lập tức chiếc bàn xinh xắn và các thứ ở trên biến mất. Hai Mắt
nghĩ bụng làm nội trợ kiểu ấy thật thú vị, cô hả hê vui thích lắm.
Buổi tối, cô chăn dê về nhà, thấy có chiếc bát sành đựng thức
ăn mà chị và em để phần cho, nhưng cô không đụng đến. Ngày hôm
sau cô lại chăn dê đi, để nguyên mấy mẩu bánh phần cô. Lần đầu
và lần thứ hai, chị và em không để ý, nhưng cứ thế mãi nên họ cũng
biết và nói:
- Con Hai Mắt có điều gì khả nghi. Không lần nào nó đụng đến
thức ăn, thế mà mọi khi để cho nó cái gì là nó chén hết sạch cơ mà.
Phải tìm cho ra đầu đuôi việc này mời được.
Khi Hai Mắt ra đi. Một Mắt đến bảo:
- Để tao đi ra đồng với, xem mày chăn dê có tốt không, mày có
chịu đưa dê đi ăn ở nơi tốt cỏ không.
Nhưng Hai Mắt đã biết được ý định của Một Mắt, cô chăn dê
đến đồng cỏ rậm và bảo:
- Chị Một Mắt ạ, chị em mình ngồi xuống rồi em hát cho chị
nghe.
Một Mắt ngồi xuống, mệt quá vì chưa quen đi đường và vì trời
nắng chang chang, còn Hai Mắt cứ hát mãi:
Một Mắt ơi, chị còn thức không?
Một Mắt ơi, chị ngủ đấy à?
Một Mắt nhắm mắt độc nhất của mình lại mà ngủ. Lúc Hai
Mắt thấy một mắt đã ngủ say, việc không thể lộ được, cô mới bảo:
Này dê con, hãy be lên!
Thức ăn, này hỡi bàn xinh, hãy bày!
Cô ngồi vào chiếc bàn xinh xắn, ăn uống no nê rồi lại nói:
Này dê con, hãy be be!
Chiếc bàn xinh, hãy biến đi, biến này!
Tất cả mọi thứ đều biến ngay.
Hai Mắt liền đánh thức Một Mắt dậy mà bảo:
- Chị Một Mắt ạ, chị định đi chăn dê mà lại ngủ à? Trong khi
đó dê nó có thể chạy khắp thiên hạ mất. Thôi ta về nhà chị ơi.
Hai người về nhà. Hai Mắt để nguyên không đụng đến thức ăn.
Một Mắt không cho mẹ biết được tại sao em không chịu ăn. Nó xin
lỗi mẹ:
- Con ra đồng ngủ quên đi mất.
Hôm sau, mẹ bảo Ba Mắt:
- Lần này, mày đi cùng phải để ý xem con Hai Mắt ra ngoài có
ăn gì không, có ai mang gì đến cho nó ăn uống không, vì nhất định
là nó phải ăn uống lén lút.
Ba Mắt đến bảo Hai Mắt:
- Em muốn đi với chị để xem chị chăn dê có tốt không, chị có
đưa dê đi ăn nơi tốt cỏ không?
Nhưng Hai Mắt đỗán được ý định của Ba Mắt nên cô chăn dê
đến đồng cỏ rậm rồi bảo:
- Em Ba Mắt ạ, ta ngồi đây. Chị sẽ hát cho em nghe.
Ba Mắt ngồi xuống. Đường xa, trời nắng, nên người mệt nhoài.
Hai Mắt lại bắt đầu hát bài hát hôm trước:
Ba Mắt ơi, thức đấy ư?
Nhưng sau đáng lẽ phải hát:
Ba Mắt ơi, ngủ đấy à?
Thì cô lại đãng trí hát:
Hai Mắt ơi, ngủ đấy à?
Rồi cứ hát mãi:
Ba Mắt ơi, thức đấy ư?
Hai Mắt ơi, ngủ đấy à?
Hai con mắt của Ba Mắt nhắm lại ngủ, còn con mắt thứ ba
không bị phép của câu thần chú nên không ngủ. Thật ra thì Ba Mắt
nhắm cả mắt thứ ba, nhưng nó nhắm giả vờ làm như ngủ, nó nhấp
nháy để có thể nhìn rõ được hết mọi việc. Hai Mắt tưởng là Ba Mắt
đã ngủ say rồi, liền niệm chú:
Này dê con, hãy be lên!
Thức ăn, này hỡi bàn xinh, hãy bày!
ăn uống no nê rồi bảo chiếc bàn nhỏ biến đi:
Này dê con, hãy be be!
Chiếc bàn xinh, hãy biến đi, biến này!
Ba Mắt trông thấy hết. Hai Mắt đến chỗ nó đánh thức dậy bảo:
- Úi chà. Ba Mắt em ngủ à? Thế mà cũng đòi đi chăn dê? Thôi
ta về nhà đi!
Về đến nhà, Hai Mắt lại không ăn. Ba Mắt liền mách mẹ:
- Giờ thì con biết tại sao cái con làm bộ ấy nó không ăn rồi. Ở
ngoài đồng nó nói "Này dê con, hãy be lên! Thức ăn, này hỡi bàn
xinh, hãy bày!" thì có một chiếc bàn nhỏ bày đầy thức ăn, thức uống
tuyệt ngon, ngon hơn ở nhà ta nhiều, hiện ra. Nó ăn uống no nê rồi
nó bảo: "Này dê con, hãy be be! Chiếc bàn xinh, hãy biến đi, biến
này!" thì mọi thứ đều biến mất. Con trông thấy tất cả rõ mồn một.
Hai mắt nó niệm thần chú cho con ngủ, nhưng may còn con mắt
trên trán vẫn thức. Người mẹ đố kỵ liền kêu lên:
- A, mày lại đòi hơn chúng tao à! Phải cho mày chừa cái thói ấy
đi!
Mụ lấy dao mổ lợn, đâm trúng tim dê, dê khuỵu xuống chết.
Hai Mắt thấy vậy, buồn bã đi ra ngồi bờ ruộng khóc lóc thảm
thiết. Bà lão bỗng lại hiện ra bên cô mà bảo:
- Hai Mắt làm sao con khóc?
Cô đáp:
- Con không khóc sao được! Mẹ con đã đâm mất con dê mà
hàng ngày, khi con niệm câu thần chú của bà, nó dọn thức ăn thật
ngon cho con ra bàn. Giờ thì con lại phải chịu đói khát, khổ sở rồi.
Bà lão bảo:
- Hai Mắt ạ! Để bà bày cho con một kế hay: con hãy xin chị và
em lấy bộ lông của con dê đã bị giết, con đem chôn ở trước cửa rồi sẽ
gặp may.
Nói xong bà lão biến mất. Hai Mắt về nhà bảo chị và em:
- Chị và em yêu dấu ơi, dê ấy của tôi, cho tôi xin chút đỉnh của
nó với. Tôi chẳng dám xin gì ngon lành đâu, chỉ xin bộ lông mà thôi.
Hai đứa cười ồ lên bảo:
- Ừ, nếu chỉ xin có thế thì cứ việc mà lấy đi.
Hai Mắt lấy bộ lông, đến tối theo lời bà lão dặn lặng leo đem
chôn trước cửa nhà.
Sáng hôm sau, khi cả nhà cùng dậy ra cửa thì thấy có một cây
kỳ lạ, đẹp lộng lẫy, quả vàng xen giữa lá bạc, trần gian không có gì
đẹp bằng. Không ai biết tại sao qua một đêm, cây ở đâu mọc ra. Chỉ
có Hai Mắt biết rõ là cây ở lông dê mọc lên vì nó mọc đúng ở nơi
chôn bộ lông.
Mẹ liền bảo :
- Một Mắt, con trèo lên hái quả xuống.
Một Mắt trèo lên, nhưng cứ định hái một quả táo vàng thì cành
lại tuột khỏi tay. Mà lần nào cũng như vậy, khiến cho nó không hái
được quả nào, hái mãi cũng không được.
Mẹ liền bảo:
- Ba Mắt, con hãy trèo lên, con có ba mắt, ắt là nhìn rõ hơn Một
Mắt.
Một Mắt tụt xuống. Ba Mắt trèo lên. Nhưng Ba Mắt cũng
chẳng tài gì hơn, với mãi mà vẫn cứ bị hụt, táo vàng vẫn cứ thụt lại.
Sau bà mẹ sốt ruột, đích thân trèo cây, nhưng định hái quả thì
lại chỉ nắm không khí, chẳng hơn Một Mắt và Ba Mắt:
Hai Mắt liền bảo:
- Để tôi lên xem sao, có thể là được.
Chị và em gái nói:
- Đồ Hai Mắt thì làm được trò trống g´!
Nhưng khi Hai Mắt trèo lên, táo vàng không thụt lại, mà tự ý
rơi vào tay cô, cô hái được hết quả nọ đến quả kia, mang xuống đấy
một tạp dề. Bà mẹ giật lấy. Đáng lẽ, mụ, Một Mắt và Ba Mắt phải
đối đãi tử tế hơn với cô Hai Mắt đáng thương, thì họ lại đố kỵ thêm
vì chỉ có mình cô hái được quả vàng. Họ đối với cô càng thêm cay
nghiệt.
Một hôm, họ đang đứng bên cây thì có một hiệp sĩ trẻ tuổi đi
tới.
Cô chị và cô em gọi:
- Hai Mắt ơi, nhanh lên, trèo xuống đi kẻo chúng tao ngượng cả
mặt vì mày.
Rồi hai người vớ vội một chiếc thùng rỗng để ở ngay gốc cây úp
lên cô Hai Mắt đáng thương. Chúng lại nhét tất cả táo vàng mà cô
hái được vào trong đó. Hiệp sĩ đến nơi. Ấy là một nhà quí phái rất
đẹp. Chàng ngừng lại ngắm cây táo vàng lộng lẫy và bảo cô chị và
cô em:
- Cây đẹp này của ai? Cho ta một cánh thì muốn xin gì ta cũng
cho.
Một Mắt và Ba Mắt vội đáp là cây của chúng, chúng sẵn sàng
bẻ cho chàng một cành. Hai chị em ra sức bẻ nhưng lần nào cành và
quả cũng thụt lại.
Chàng hiệp sĩ liền bảo:
- Quái lạ, sao cây của các cô mà các cô lại không hái được?
Chúng vẫn khăng khăng nói là cây của chúng. Trong khi ấy,
Hai Mắt ở dưới thùng để mấy quả táo vàng lăn đến chân hiệp sĩ vì
nàng bực tức là Một Mắt và Ba Mắt lại không chịu nói thật. Hiệp sĩ
thấy táo, ngạc nhiên hỏi táo từ đâu đến. Một Mắt và Ba Mắt đáp
chúng còn một người chị em, không dám để cho ra mắt vì cô cũng
chỉ có hai mắt như những người thường khác. Nhưng hiệp sĩ đòi
xem mặt cô và gọi:
- Cô Hai Mắt đâu, lại đây nào!
Hai Mắt bình tĩnh chui ở dưới thùng ra. Hiệp sĩ ngạc nhiên về
sắc đẹp của cô, hỏi:
- Chắc cô Hai Mắt bẻ được cho tôi một cành chứ!
Hai Mắt đáp:
- Thưa vâng, hẳn là được, vì cây của em.
Cô trèo lên cây, nhẹ nhàng bẻ một cành có lá bạc quả vàng thật
đẹp đưa cho hiệp sĩ.
Hiệp sĩ liền bảo:
- Cô Hai Mắt ơi, tôi trả công cô thế nào đây?
Hai Mắt đáp:
- Từ sáng tinh mơ đến tối mịt, em chịu đói khát, cơ cực, buồn lo,
nếu chàng chịu mang em đi để cứu em thì em thật là sung sướng.
Hiệp sĩ liền đỡ Hai Mắt lên ngựa, mang về lâu đài cha. Tới nơi,
chàng cho cô mặc quần áo đẹp đẽ, tha hồ ăn uống. Chàng yêu cô và
lấy cô làm vợ ... Lễ cưới rất vui vẻ.
Khi chàng hiệp sĩ đẹp trai mang Hai Mắt đi rồi, chị và em lồng
lên vì thấy cô sung sướng.
Hai cô nghĩ bụng: Cây thần còn ở tay ta, dù ta không hái được
quả nào, thì mọi người vẫn cứ phải ngừng lại, ngắm cây, vào tìm ta
để khen cây. Biết đâu rồi ta chẳng gặp may.
Nhưng sáng hôm sau, cây thần bỗng biến mất, hy vọng của hai
chị em cũng tiêu tan. Khi Hai Mắt từ trong phòng nhỏ nhìn ra, cô
mừng rỡ thấy cây đã theo cô và hiện lên.
Cô Hai Mắt hưởng hạnh phúc lâu dài. Một hôm, có hai người
đàn bà nghèo khó đến lâu đài cô xin ăn. Cô Hai Mắt nhận ra chị và
em mình. Một Mắt và Ba Mắt bị sa sút, nghèo túng, phải đi tha
phương cầu thực. Cô Hai Mắt niềm nở chào hai người, đối đãi tốt
với họ, chăm sóc họ, khiến họ hối hận, vì đã từng đối xử độc ác với
cô.
Câu chuyện thật là cảm động và qua câu chuyện này các em sẽ
thấy một bài học: trong cuộc đời ai có tấm lòng nhân hậu sẽ được
hưởng hạnh phúc, kẻ độc ác, xấu xa sẽ gặp phải nhiều bất hạnh.



Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 6162)
Gần bên giếng của chùa bỗng mọc lên một cây hoa lạ. Cây cao một trượng, trên ngọn có một đóa hoa ngũ sắc cực kỳ tươi đẹp.
(Xem: 6304)
Tỉnh Tuy Viễn ở Trung Hoa, bắc giáp Mông Cổ. Thị trấn tỉnh hội là Quy Tuy. Cách 10 cây số về phía nam có mộ của Vương Chiêu Quân, người cung phi tuyệt đẹp của Hán Nguyên đế...
(Xem: 12944)
Đời Xuân Thu, Quản Di Ngô tự là Trọng, vốn người có tài kinh bang tế thế. Ngày còn hàn vi, chưa gặp thời thường cùng bạn là Bảo Thúc Nha đi buôn chung.
(Xem: 17202)
Hán, Sở giao binh tại Cai Hạ. Đây là trận cuối cùng quyết định thắng bại của đôi bên. Tướng soái của Hán vương Lưu Bang là Hàn Tín đem trăm vạn quân siết chặt vòng vây...
(Xem: 7480)
Đọc sử Tàu, ai cũng biết qua vua Đường Minh Hoàng và Dương Quí Phi nhà vua tuy già nhưng vẫn đa tình và rất mực phong lưu.
(Xem: 7523)
"Không vào hang hùm sao bắt được cọp con", nguyên Hán văn: "Bất nhập hổ huyệt an đắc hổ tử". Đó là lời nói bất hủ của tướng Ban Siêu đời nhà Hán ở Trung Hoa.
(Xem: 7183)
Về thời thượng cổ, người ta chưa có cơ khí gì để đo lường thời gian mà chỉ có một ít dụng cụ thô sơ. Dụng cụ đó là cái đồng hồ thái dương...
(Xem: 7592)
Can Tương và Mạc Gia là tên hai vợ chồng người rèn kiếm. Mà cũng là tên hai thanh kiếm báu ngày xưa ở bên Tàu.
(Xem: 9072)
Ngày xưa, lầu xanh là nơi các nhà quyền quý, những thiếu nữ khuê các ở. "Đại lộ khi thanh lâu" nghĩa là đường lớn dựng lầu xanh.
(Xem: 7097)
Năm 1279, Nguyên Thế TổHốt Tất Liệt - vua Mông Cổ - đem quân đánh nhà Nam Tống ở Trung Quốc. Nam Tống đại bại bị diệt. Nhà Nguyên làm chủ toàn bộ Trung Quốc.
(Xem: 8121)
"Thao lược" cũng gọi là "Lục thao, Tam lược". Đây là hai bộ sách thuộc về binh pháp cổ Trung Hoa.
(Xem: 5845)
Đời Tam quốc, nhà Ngụy và Thục giao tranh. Thừa tướng nhà Thục là Gia Cát Lượng tự Khổng Minh cầm quân phạt Ngụy ...
(Xem: 5979)
Ngô Khởi, người nước Vệ đời Chiến Quốc (481-221 trước D.L.). Lúc còn bé, Khởi chuyên học nghề đánh gươm, luyện võ. Bà mẹ rầy la.
(Xem: 4739)
"Thấy nhàn" là thấy chim nhạn. Theo nguyên tác bằng Hán văn của Đặng Trần Côn là: "Kiến nhạn uổng nhiên tư tái bạch". "Thấy nhàn" có nghĩa là thư tín, do điển Tô Võ.
(Xem: 6144)
Trương Tịch tự Văn Xương, người đất Tô Châu, thi gia thời Trung Đường (766-827), đậu Tiến sĩ dưới triều vua Đức Tông. Năm 799, được Hàn Dũ tiến cử làm Quốc tử bác sĩ...
(Xem: 5394)
Cây đàn bằng gỗ, thùng đàn hình thang, cần dài. Đầu cần có trạm hình đầu con ngựa. Cung đàn làm bằng đuôi ngựa.
(Xem: 6392)
Nàng Ban tức là Ban Chiêu, tự Huệ Cơ, con gái của Ban Bưu, em gái của Ban Cố đời Đông Hán (25-196). Sinh trong gia đình Nho họ, cha anh đều học thức tài giỏi.
(Xem: 5348)
Ở núi Xuân Đài, xã Thọ Vực, huyện Vĩnh Lộc (Thanh Hóa) có động Hồ công. Phía trước động ngoảnh về sông Mã.
(Xem: 6221)
Đời Xuân Thu (551-479 trước D.L.), tướng Dưỡng Do Cơ và Phan Đảng đều là người nước Sở, có tài thiện xạ. Một hôm, cả hai thử tài nhau chơi.
(Xem: 7411)
Thái Diễm cũng gọi là Thái Văn Cơ, một nữ sĩ tài hoa đời Tam Quốc (220-264). Cha nàng là Thái Ung, có tài thẩm âm vào bực nhứt cổ kim.
(Xem: 5024)
Bá Nha, người đời nhà Tấn, làm quan Thượng Đại Phu. Một hôm đi sứ nước Sở trở về, đến sông Hán Dương, nhằm đêm Trung Thu trăng thanh gió mát...
(Xem: 5321)
Chứng kiến được cảnh thảm khốc của một bi tình si lụy của Đường Minh Hoàng, họ Bạch để lòng cảm xúc bằng bài "Trường hận ca" (Hận tình muôn thuở).
(Xem: 5216)
Năm hạng tang phục (Ngũ phục) là gì? - Theo "Thọ mai gia lễ", có năm hạng tang phục tuỳ theo quan hệ huyết thống và nghĩa tình phân biệt thân sơ:
(Xem: 5681)
Bên Trung Hoa, tại vùng Trúc Giang có một chàng lái buôn tên Quan Diệp Nhược yêu một nàng thôn nữ tên Tần Thúy Hải.
(Xem: 6949)
Không ai biết trống cơm ra đời từ lúc nào. Chỉ biết đại khái là các cụ ta thường dùng nó trong những dịp tế lễ thần thánh...
(Xem: 5621)
Chóp núi Vọng Phu là một khối đá hoa cương khổng lồ, đứng thẳng lên trời; bên cạnh lại có một khối đá khác nhỏ hơn.
(Xem: 5062)
Đời nhà Đường (618-907), Tể Tướng Trương Gia Trinh có năm người con gái. Cả năm đều xấp xỉ ngang nhau. Mỗi người một vẻ...
(Xem: 6650)
Theo truyền thuyết (sách "Dị văn lục") thì khúc vũ này do Đường Minh Hoàng du Nguyệt điện về chế ra cho những người cung nữ múa hát.
(Xem: 5105)
Hồ nằm về phía đông bắc thành phố Đà Lạt (khoảng 5 cây số). Nơi đây trước kia là một vùng hoang vu, giang sơn của những loài thảo mộc...
(Xem: 7988)
Hoàng đế nước Kim rất yêu quý hai nàng cung phi là Lệ Cẩm tây cung và Ngọc Sương ái phi. Hoàng hậu lấy làm ghen tức...
(Xem: 5657)
"Hậu Đình Hoa" nghĩa là "Hoa ở sân sau". Đây là một tập thơ chọn lọc rồi phổ thành âm điệu cho các cung nữ, phi tần hát...
(Xem: 5395)
Thúy Kiều, con của viên ngoại họ Vương, người ở Bắc Kinh. Nàng yêu kiều diễm lệ, có một thái độ phong lưu, tính thích hào hoa, thích âm luật...
(Xem: 11781)
Tương truyền đời nhà Tấn (265-419), có người chài cá ở huyện Vũ Lăng, một hôm chèo thuyền đi ngược ven theo bờ suối.
(Xem: 10007)
Rẽ cho thưa hết một lời đã nao! Vẻ chi một đóa yêu đào! Vườn hồng khi dám ngăn rào chim xanh.
(Xem: 9249)
Lam Kiều là một cái cầu bắc trên sông Lam, thuộc tỉnh Thiểm Tây bên Tàu, tương truyền là nơi tiên ở.
(Xem: 8296)
Ngày xưa có một vị lái buôn tên là Kappata. Ông có một con lừa chuyên chở hàng gốm, mỗi ngày ông thường đi một cuộc hành trình dài bảy lý...
(Xem: 7429)
Triều vua nào cũng vậy, nhiều giai nhân tuyệt sắc trong nước được tuyển vào cung để làm cung nữ. Họ là những giai nhân bạc mạng...
(Xem: 5639)
Núi Na ở thôn Quần Ngọc, huyện Nông Cống, tỉnh Thanh Hóa. Trên đỉnh núi có chùa xưa, tục danh là Tiên am. Phía tả có động thâm u.
(Xem: 5850)
Tư Mã Tương Như tự Tràng Khanh, người đất Thục đời Tiền Hán (206 trước D.L.-8 sau D.L.), rất đa tài, văn hay, đàn giỏi.
(Xem: 5992)
Tô Đông Pha là một thi hào danh tiếng đời nhà Tống (950-1275). Ông có một cô hầu tuyệt đẹp tên Xuân Nương.
(Xem: 4745)
"Giảo thố tam quật" nghĩa là "con thỏ khôn có ba ngách hang". Ý nói: thỏ có ba ngách hang để tránh cho khỏi bị chết...
(Xem: 6914)
Đời Hậu Chu, thời Ngũ Quý (905-955), ở tỉnh Hồ Nam vùng sông Tiêu Tương có nàng Ý Nương, con gái của Lương công. Nàng có sắc đẹp lại hay chữ.
(Xem: 5365)
Nàng họ Ban, không biết tên, vốn là một cung phi của vua Thành Đế nhà Hán (32-8 trước D.L.). Nàng làm nữ quan, chức Tiệp Dư nên thường gọi nàng Ban Tiệp Dư.
(Xem: 5642)
Ở xã Trị Nội, huyện Nga Sơn, phía hữu núi Thần Phù có "Bích Đào động" cũng gọi là "Từ Thức động", trong trải rộng rãi mà lại thanh hư, cây cối xinh tốt.
(Xem: 21694)
Tư Mã Tương Như, tự Tràng Khanh, người ở Thành Đô đời nhà Hán. Người rất đa tài, văn hay, đàn giỏi. Khi lìa quê lên Tràng An để lập công danh...
(Xem: 4921)
Nhà Tần (306-209 trước D.L.), đời vua Tần Thủy Hoàng (221-209 trước D.L.) có người con gái họ Hứa tên Mạnh Khương. Chồng của nàng họ Phạm tên Thực, người ở miền Quan Trung nước Sở.
(Xem: 5368)
Đời nhà Tấn (265-419) ở đất Thần Châu có nàng Tô Huệ tự Nhược Lan. Nàng, dung nhan kiều mị, tài đức song toàn, văn chương xuất chúng.
(Xem: 10033)
Tào Tháo đời Tam Quốc (220-264) có xây một cái đài bên sông Chương Hà tỉnh Hà Nam, đặt tên là Đồng Tước. Đài này cực kỳ tráng lệ.
(Xem: 5254)
Đời vua Hán cảnh Đế có người bán dầu tên Bùi Độ nghèo khổ lang thang, được thầy tướng số cho biết sẽ chết đói vì coi tướng mặt có hai đường chỉ...
(Xem: 5386)
Triều vua Lý Thái Tông (1028-1054) nước Đại Việt, Xạ Đẩu không theo lệ cống, thất lễ phiên thần, vua tự đem binh Nam chinh. Xạ Đẩu bày trận ở sông Bồ Chính...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant