(THE LOVE of LIFE)
Tác giả: G.B. Talovick - Người dịch: HT. Thích Trí Chơn
Một Trăm Mạng Sống
“Bữa nay, em cảm thấy khỏe hơn không?” Ông Phan biết vợ mình mắc bệnh lao rất khó chữa lành nên ông đã hết lòng chăm sóc cho vợ.”
Vợ ông mệt mỏi trả lời: “Cám ơn anh đã quá lo lắng cho em.”
Ông Phan đã mời bác sĩ Trần giỏi nhất để chữa bệnh cho vợ ông. Bác sĩ Trần sau khi khám bệnh người vợ, đã gặp riêng ông Phan.
Bác sĩ bảo: “Mặc dù vợ ông bệnh quá nặng đấy nhưng vẫn có cách chữa được. Theo toa thuốc này, cần đến một trăm đầu con chim sẽ để chế vị thuốc đó. Sang ngày thứ ba và thứ bảy, vợ ông cần phải dùng óc của chim sẻ. Ðây là vị thuốc bí mật do ông bà của tôi truyền lại và nó không bao giờ không có kết quả. Nhưng nên nhớ rằng ông phải giết đủ một trăm con chim sẻ, chứ thiếu một con cũng không được.”
Ông Phan hết lòng muốn cứu sống vợ nên đã gấp rút đi mua một trăm con chim sẻ. Chúng bị nhốt chật trong một cái lồng lớn. Chúng nhảy nhót và kêu thảm thiết vì không đủ chỗ cho chúng bay nhảy thỏa thích. Có thể chúng cũng biết rằng chúng sắp sửa bị giết chết.
Bà Phan hỏi chồng: “Anh định làm gì với những con chim sẻ đó?”
Người chồng vui vẻ trả lời: “Ðây là vị thuốc đặc biệt của bác sĩ Trần! Anh đang chuẩn bị giết chúng để chế vị thuốc ấy, và em dùng sẽ tức khắc lành bệnh.”
Bà Phan liền ngồi dậy trên giường và nói: “Anh không thể làm một việc ác như thế. Anh không nên giết một trăm mạng sống để cứu lấy sự sống của riêng mình em! Em đành chịu chết còn hơn để anh sát hại một trăm con chim sẻ để cứu mạng sống cho em!”
Ông Phan không biết làm sao.
Bà vợ tiếp tục bảo: “Nếu anh thực tình thương em, thì anh nên nghe lời em là hãy mở lồng thả hết những con chim sẻ đó ra. Như thế dù em có chết em cũng mãn nguyện để nhắm mắt.” Ông Phan đã giải quyết thế nào? Ông mang lồng chim vào trong rừng và phóng sanh tất cả một trăm con chim sẻ đó. Chúng bay vào các bụi rậm, đậu trên cây và kêu hót líu lo. Chúng lộ vẻ vô cùng sung sướng vì được thả tự do.
Vài ngày sau, bà Phan rời khỏi giường, mặc dù bà đã không uống thuốc gì hết. Bà con và bạn bè kéo nhau đến chúc mừng bà đã nhanh chóng bình phục khỏi cơn bệnh hiểm nghèo. Mọi người đều hết sức vui mừng.
Năm
sau, bà Phan sinh được một cháu trai. Em bé mạnh khỏe và
rất dễ thương, nhưng điều buồn cười là trên mỗi cánh
tay của nó có một cái dấu bớt; và các dấu bớt này trông
hình giống như những con chim sẻ!
One Hundred Lives
“Are you feeling any better today?” Fan knew that his wife had tuberculosis, which was not easy to cure, but he took care of her very tenderly.
“Thank... you... for... your concern,” his wife gasped out painfully.
Fan asked the best doctor Ch’en, to treat his wife. Doctor Ch’en examined her carefully, and took Fan aside.
“There is a way to cure her, even though she is quite sick,” the doctor said. “Take the heads of one hundred sparrows, and make them into medicine according to this prescription. Then on the third and seventh days eat sparrow brains. This is a secret passed down from my ancestors, and it never fails. But remember, you have to have one hundred sparrows. You can’t be even one short.”
Fan was eager to help his wife, so he rushed out and bought one hundred sparrows. They were all crowded into one big cage. They chirped and hopped around mournfully, because there wasn’t enough space for them to enjoy themselves. May be they even knew they were going to be killed.
“What are you doing with all those sparrows?” Mrs. Fan asked.
“This is Doctor Ch’en’s special prescription! We’re going to make them into medicine, and you’ll be up and around in no time,” her husband cheerfully responded.
“No, you can’t do that!” Mrs. Fan sat up in bed. “You can’t take one hundred lives to save my one life! I would rather die than let you kill those sparrows for me!”
Fan didn’t know what to do.
“If you really love me,” she continued, “Do as I say. Open the cage and let all of those sparrows go. Then even if I die, I will die at ease.” What could he do? Fan took the cage out to the woods and let all one hundred sparrows go free. They flew into the bushes and trees and sang and cheeped. They looked and sounded very happy to be free.
In a few days, Mrs. Fan got out of bed again, even though she hadn’t had any medicine. Her friends and relatives came to congratulate her on her speedy recovery from such a terrible disease. Everybody was very happy.
The next year, the Fans had a baby boy. He was lively and cute, but the funny thing was, on each arm he had a birthmark, and the birthmarks looked just like sparrows!