Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới
Bài Mới Nhất

Walter Liebenthal | Thích Nhuận Châu dịch: Trúc Đạo Sinh

29 Tháng Tư 202313:43(Xem: 1346)
Walter Liebenthal | Thích Nhuận Châu dịch: Trúc Đạo Sinh
Walter Liebenthal-Trúc Đạo Sinh

truc-dao-sinh-2

1. THỜI NIÊN THIẾU – ĐẾN LÔ SƠN

Trúc Đạo Sinh, người họ Ngụy 魏, sinh ra[1] khi gia đình cư ngụBành Thành 彭城, nay là Từ Châu 徐州 phía Bắc tỉnh Giang Tô 江蘇. Nguyên quán gia đình trước ở miền Tây Nam, tỉnh Hà Bắc, sau chuyển về huyện Cự Lộc 钜鹿. Thân phụ là quan hành chánh ở huyện Bành Thành, nổi tiếng là một vị quan thanh liêm. Tiểu sử[2] có ghi: “Sinh là cậu bé thông minh khác thường, hiểu ngay những gì vừa mới được dạy. Cậu là thần tượng của ông bố khi nhận ra khả năng xuất cách của con trai mình.” Được sự đồng ý của cha, Trúc Đạo Sinh xuất gia với ngài Trúc Pháp Thái 竺法汰 (320-387) tại chùa Ngõa Quan 瓦官寺 ở Kiến Khang[3]. Tiểu sử của Pháp Thái[4] có ghi:

“Xuất thân từ huyện Đông Quản (東莞) (tỉnh Quảng Đông). Cùng Đạo An tham học với Phật Đồ Trừng.”[5] Chú bé thông minh này rất khôi ngô. Cùng Đạo An đến Tân Dã (野新), nơi Đạo An truyền dạy đệ tử. Pháp Thái được gửi đến kinh đô. Ở đó, Pháp Thái trú tại chùa Ngõa Quan. Khi đến đó, Pháp Thái được thỉnh giảng kinh Phóng Quang Bát-nhã Ba-la-mật-đa[6] cho Hoàng đế nghe[7]. Vào thời của Giản Văn Đế (371-372), Pháp Thái đạt đến đỉnh cao của sự tôn trọng, tiếp nhận nhiều đệ tử. Trúc Đạo Sinh là một trong số đệ tử đó. Trúc Pháp Thái viên tịch ở Kiến Khang năm 387,[8] lúc 68 tuổi.

Trúc Pháp Thái không phải là học giả lớn, chỉ là một pháp sư nổi tiếng và có ảnh hưởng trong giới quý tộc. Trong số đệ tửhộ pháp đắc lực của ngài, chúng ta thấy có Vương Hiệp, con trai là Vương Tuần, và cháu là Vương Hoằng (王弘) đều tham dự các buổi giảng về Đốn ngộ.[9] Vị hộ pháp khác, đó là Tạ An (謝安), thuộc dòng họ Tạ Linh Vận (謝靈運), nhà thơ Phật giáo và là bạn của Trúc Đạo Sinh. Trong pháp hệ đó, Trúc Đạo Sinh kế thừa được uy tín xã hội từ thầy mình.[10] Trúc Đạo Sinh có được học thêm kinh nào đó ngoài kinh Phóng Quang Bát-nhã thì chưa được biết[11]. Tiểu sử của ngài Trúc Pháp Thái có ghi ‘đệ tử của ngài ngồi ở hàng đầu’. Đây giống như một trường Phật học có tổ chức quy củ, có lẽ là đầu tiên trong lịch sử Trung Hoa.

Trúc Đạo Sinh có được pháp danh từ thầy ban cho, đó là chữ Trúc (竺). Nói chung, Trúc Đạo Sinh được chú ý vì học rất nhanh. Lên 15 tuổi đã giảng pháp được và có triển vọng trở thành một pháp sư tương lai. Năm 20 tuổi thọ giới tỳ-kheo, Trúc Đạo Sinh trở thành một vị pháp sưuy tín.

Cuộc du phương đầu tiên trong đời của Trúc Đạo Sinh là khi 30 tuổi. Có lẽ ông đã đến Lô Sơn (dãy núi nằm về hướng Nam của Kiukiang trên sông Dương Tử), là trung tâm sinh hoạt Phật giáo sớm nhất vào năm 397[12]. Ở đây, Trúc Đạo Sinh gặp Huệ Viễn (334-416) và Tăng-già Đề-bà (僧伽提-Saṃghadeva, 365-384), một luận sư thuộc Nhất thiết hữu bộ từ Kashmira đến Lô Sơn chừng 4-5 năm sau năm 385,[13] và ở đây, sư đã dịch A-tỳ-đạt-ma tâm luận[14] được biên soạn bởi Pháp Thắng (Dharmarśresti)[15] năm 391 và kinh Tridharmaka Sūtra, thuộc hệ A-hàm ngay sau đó. Cùng năm đó, Saṃghadeva từ Lô Sơn trở về kinh đô.

Trúc Đạo Sinh ở tại Lô Sơn 7 năm cho đến năm 405. Rồi đi lên phía Bắc cùng với Huệ Nghiêm (慧嚴), Huệ Duệ (慧叡), Huệ Quán (慧觀).[16] Bi ký và tiểu sử đều ghi Trúc Đạo Sinh gặp ngài Saṃghadeva và học Nhất thiết hữu bộLô Sơn. Đầu tiên, Sinh ở tại Ching-she[17] với những người Ấn Độ, nhưng sau đó phải dời đến chùa Tây Lâm,[18] có lẽ sau khi Saṃghadeva đã ra đi. Tu viện này nằm trên vùng đất bằng ở phía Bắc của ngọn núi, trong khi chùa Đông Lâm, trụ xứ của Huệ Viễn, Bát-nhã đài, nơi các bản kinh được dịch, và khu vực sinh hoạt dành cho khách tăng lại nằm trên đỉnh ngọn núi dốc đứng. Ngày nay, đường sá rất tốt, du khách lên đến đó mất chừng ba bốn giờ, nhưng thời ấy phải mất rất lâu. Điều đó nghĩa là Trúc Đạo Sinh có lẽ không tham dự vào các sinh hoạt thường ngày của tăng chúng. Ý nghĩa sâu xa hơn, Trúc Đạo Sinh không thuộc về nội bộ mà trong truyện ký cho biết, là thành viên của Bạch Liên Xã (White Lotus Society), hội của những người cư sĩ niệm Phật. Lúc ấy vẫn chưa có một vị tăng nào phát nguyện vãng sanh thế giới Cực lạc[19].

Trúc Đạo Sinh nghiên cứu Nhất thiết hữu bộLô Sơn. Điều nầy có nghĩa là ông đọc và dịch A-tỳ-đạt-ma tâm luận ngay năm đầu tiên nghe giải thích của ngài Saṃghadeva, người mà ‘có thể trò chuyện và cười đùa với các pháp hữu Trung Hoa.’[20] Nhưng có rất ít ảnh hưởng về nghiên cứu được ghi nhận trong các bộ luận của ông. Thỉnh thoảngphảng phất đôi chút,[21] nhưng thế giới quan của ông vẫn hầu như chưa được khơi mở đến. Huệ Lâm nói rằng Trúc Đạo Sinh “là sự pha trộn giữa Nhất thiết hữu bộ của Saṃghadeva và Đại thừa của Cưu-ma-la-thập.”[22]. Không thể nói rằng có lúc nào đó, Trúc Đạo Sinh là người của Nhất thiết hữu bộ.

Trúc Đạo Sinh lưu lại ở Lô Sơn khi Saṃghadeva đã rời đó. Điều này chứng tỏ rằng riêng ông gắn bó với thầy xưa của mình. Nhưng Trúc Đạo Sinh là nhà tư tưởng sắc bén và qua đàm luận có lẽ thấy được nhiều điều hơn là ông đang có[23].

Huệ Viễn đã được giáo dục thông qua Tứ thư, Kinh sử, Lão tử, Trang TửKinh dịch. Trình độ học vấn của ngài đúng như hàng quý tộc ở Trung Hoa thường được kế thừa. Hầu như Huệ Viễn không bao giờ[24] trích dẫn kinh Phật. Quan niệm Phật học của ngài, như trong Hán Nguỵ Lưỡng Tấn Nam Bắc Triều Phật giáo Sử, của Thang Dụng Đồng soạn (Tang, History) cho biết, ấn tượng sâu sắc riêng của Huệ Viễn về Phật pháp là qua tiếp xúc với ngài Đạo An hơn là từ học thuyết của các tông phái,[25] trong khi Trúc Đạo Sinh nghiên tầm từ các kinh luận. Trúc Đạo Sinh biết rõ các suy nghiệm của mình như là cách kiến giải kinh điển, xem đó như lời dạy của chư Phật là không thể sai lầm. Nhưng trong tiểu sử của Trúc Đạo Sinh có ghi. ‘Dù rất thông minh, nhưng Trúc Đạo Sinh vẫn giữ đường lối nhất định trong việc nghiên cứu của mình.’ Có nghĩa là Trúc Đạo Sinh giữ vững quan điểm của riêng mình như Huệ Viễn giữ quan điểm của ngài cùng các pháp hữu, những điều nầy được bàn thảo khắp miền Nam Trung Hoa trong số giới quý tộc có khuynh hướng triết học. Ở Lô Sơn, trong bầu không khí nhiệt thành khát ngưỡng, Trúc Đạo Sinh hình thành một cách có hệ thống các vấn đề, kinh luận nào nên phiên dịch và ai là người phiên dịch các kinh luận ấy. Cưu-ma-la-thập sẽ trả lời vấn đề nầy. Đến đây Trúc Đạo Sinh vấp phải vấn đề mới lạ về tư tưởng Ấn Độ.

2. CÁC CUỘC THẢO LUẬNLÔ SƠN

Vấn đề được bàn luận nhiều nhất ở Lô Sơn là nhân cách của bậc Thánh đã giác ngộ, cảnh giới của Ngài, quan điểm của riêng mình trong pháp giới tỏa chiếu ánh sáng giác ngộ tối thượng của Nhất thể (the One). Theo tư tưởng Phật giáo Ấn Độ, có rất nhiều vị Phật, cơ bản, các Ngài luôn luôn là bậc Đạo sư chứ không phải là Đấng sáng tạo hoặc chủ tể. Trong kinh Bát-nhã Ba-la-mật-đa, các Ngài là con người siêu việt. Trong kinh Pháp Hoa, chư Phật có mặt khắp nơi trong pháp giới này với hóa thân (nirmāṇa-kāya) của Ngài, nhưng số nhiều đó vẫn chưa thể thỏa mãn tâm thức người Trung Hoa. Phật tính (Cosmic Sage) chỉ là một duy nhất, bình đẳng, bất khả phân, chân Phật không phải là nhân vật thị hiện một lần trong một đời người để khai thị diệu pháp, mà chính là năng lực uyên nguyên khiến cho vạn hữu sinh khởi, và không bao giờ khô cạn. Khi thảo luận quay sang vấn đề thọ mạng[26] của chư Phật, Huệ Viễn nói rằng: “Chư Phật là trung tâm bất biến của pháp giới, là lý thường hằng bất biến (immutable cosmic order), làm sao ngừng hiện hữu được?”[27]. Đặc điểm ấy của chư Phật cũng chính là quan niệm của Trúc Đạo Sinh.

Như chúng ta sẽ thấy, được hấp thụ quan niệm bất khả phân của Lý pháp giới (Cosmic Order, c: li), theo đó là quan niệm Nhất thể của Phật tính (oneness of the Sage). Trong trích dẫn trên, ngài Huệ Viễn đã thấy trước điểm nầy. Khi Huệ Viễn đồng nhất Phật tính với Lý pháp giới, cội nguồn bất biến của sáng tạo, là ngài đã khó nhận ra tính nhất đa tương dung (same as several). Nếu thế, lẽ ra phải có hai nguồn, hai pháp giới, tại sao lại như thế được? Phật giáo Ấn Độ quan niệm rằng Pháp giới tánh chẳng có gốc ngọn (hoặc trung tâm), mà ngược lại chỉ có Niết-bàn. Đức Phật khi thể nhập Niết-bàn mà phải tách lìa pháp giới, vậy thì đức Phật ấy biểu hiện cho Pháp nào? Điểm nầy là yếu tính của sự khác biệt hai quan niệm trong hai truyền thống Phật giáo.

Trúc Đạo Sinh giảng thuyết về Phật tính (Cosmic Buddha), theo truyền thống tư tưởng Trung Hoa, vốn được truyền thụ từ ngài Huệ Viễn. Trúc Đạo Sinh đọc được điều nầy trong kinh. Đó là điều Trúc Đạo Sinh cho rằng chân nghĩa bị che mờ bởi ngôn ngữ, được viết ra vì đáp ứng cho tầng lớp Phật tửcăn cơ trung bình, không có ý hướng thâm nhập chân lý cao cả.

Dường như khi ở Lô Sơn, Trúc Đạo Sinh đã biên soạn một vài tập sách mỏng, đó là Nhị đế (On the Two Truths),[28] chính là hai pháp giới, pháp giới nầy và pháp giới kia vốn là điều người Trung Hoa hoàn toàn chưa thông suốt: phải chăng có một thiên đường hay đó chính là Niết-bàn? Đề tài nầy đã được đề cập trong nhiều bài viết suốt thời Tần. Nó lại được đưa ra lần nữa khi tư tưởng Trung đạo bắt đầu được khởi xướng. Bài viết Thích bát trụ sơ tâm dục thú nê hoàn nghĩa[29], nếu tôi không lầm khi cho rằng bài viết nầy đề cập đến giáo lý Tam thừa, thì ắt nó phải được ra đời trong thời gian nầy. Thích Đạo Lâm đã viết luận sớ về Tam thừa[30] và tư tưởng Pháp Thái đã rất tương đồng với ngài Đạo An. Không nghi ngờ gì khi Trúc Đạo Sinh đã biết được kinh Pháp Hoa[31] nên đã viết lên được những dòng tư tưởng như trên. Vì khi đến Trường An, Trúc Đạo Sinh đã rất nổi tiếng, nếu không thì ông chẳng được xem là những đệ tử tâm đắc của Cưu-ma-la-thập.

3. TRÚC ĐẠO SINH Ở TRÀNG AN

Cưu-ma-la-thập đến Tràng An vào cuối năm 401[32], sau khi dịch một bản văn ngắn về thiền (dhyāna), Ngài bắt tay dịch ngay Trí độ luận[33] (Mahāprajñāpāramitā-śāstra), bộ luận đồ sộ giải thích tư tưởng Bát-nhã. Tuy nhiên, nội dung được cấu trúc quá nhiều tập, khá bất tiện đối với người Trung Hoa. Thế nên năm 403, Đại phẩm là bản kinh mà luận ấy chú giải được đưa ra, Cưu-ma-la-thập đơn giản chỉ thêm phần giải thích bằng tiếng Hán để có được bản gốc. Đại phẩm được phiên dịch với công trình tập thể của hơn 500 vị tăng và cư sĩ. Dường như Trúc Đạo Sinh và các pháp hữu của ông đến hơi muộn để tham gia vào sự kiện quan trọng nầy. Nhưng chúng ta phải lưu ý đến việc dịch kinh Duy-ma-cật và kinh Pháp Hoa vào năm 405, kinh Thiền pháp yếu[34] năm 407, và kinh Tiểu phẩm Bát-nhã (Daśasāhasrikā).[35] Các kinh nầy, ngoại trừ kinh Thiền pháp yếu, sau đó Trúc Đạo Sinh chuyên trứ tác luận giải. Ngài chắc phải rời Tràng An ngay sau khi dịch xong kinh Tiểu phẩm Bát-nhã và đến Lô Sơn vào mùa Thu cùng năm ấy.[36]

Chúng ta không biết được tại sao Trúc Đạo Sinh rời Tràng An quá sớm, sao Ngài không ở lại để tham gia dịch Trung quán luận tụng (Madhyamaka-kārikā)[37] vào năm sau, đó cũng là một sự kiện lớn. Tăng Triệu (僧肇) nói rằng Trúc Đạo Sinh ‘giữa đường chuyển sang hướng Nam – trung đồ thiên nam.’[38] Phải có điều gì đó xảy ra khiến Trúc Đạo Sinh nguội lạnh nhiệt tình; phải có biến cố nào xảy ra, nhưng chúng ta chỉ có thể dự đoán như vậy mà thôi.

Đó là cung cách của thời ấy, thích mời những người nổi tiếng về thuyết giáo để tranh luận, điều ấy sẽ đem đến vinh dự cho người thắng, nhưng người thua lại chuốc lấy cái nhục và dẫn đến sự thù địch. Chúng ta đã biết cuộc thử tài tranh luậnTrúc Đạo Sinh đã thắng Đạo Dung (道融),[39] người được nhà cai trị Dao Hưng (Yao Hsing) tin tưởng và được Cưu-ma-la-thập đánh giá cao. Đạo Dung đã giảng thuyết về Trung quán luận ngay cả trước khi luận nầy được phiên dịch hoàn toàn.

Ở Tràng An, Trúc Đạo Sinh có cả thù lẫn bạn, Tăng Triệu (僧肇) là người thuộc diện thứ hai. Nhưng Trúc Đạo Sinh vẫn thấy như mình là người ngoại cuộc. Lúc ấy, Cưu-ma-la-thập được tiếp đãi như một vị hoàng tử bị quản thúc (ngài gọi mình là ‘con chim bị cắt hai cánh’), mọi giao tiếp đều bị ngăn đón bởi các phép xã giao, chỉ có thể thấy được Cưu-ma-la-thập vào những lúc ngài giảng pháp. Trúc Đạo Sinh chắc hẳn là phải bị hạn chế sự tự do và nói chuyện thoải mái như tình pháp lữ thắm thiết khi ở Lô Sơn.

Về không khí học thuật ở Tràng An, chúng ta được biết qua Dụ nghi luận[40] (喻疑論) của Huệ Duệ (慧叡, 355-439),[41] Theo Tang, có hai nhóm đối lập nhau, một của những người theo Cưu-ma-la-thập, nhập vào tư tưởng Đại thừa một cách nhanh chóng; một là những người trước đây học đạo qua nghiên cứu học tập giáo lý trong kinh A-hàm và văn hệ A-tỳ-đạt-ma thuộc Thượng toạ bộ,[42] vốn đã được truyền đến Tràng An chừng 20 năm trước khi ngài Cưu-ma-la-thập đến đây. Những người nầy thấy mình khó thích nghi với trào lưu Phật học mới.

Những tăng sĩ Ấn Độ chuyên tụng tập kinh hệ A-hàm là thuộc Nhất thiết hữu bộ (Sarvāstivāda), tức thuộc hệ tư tưởng Tiểu thừa[43]. Đạo An, nhân vật kiệt xuất ở Tràng An, là người xiển dương tư tưởng Đại thừa, nhưng những năm cuối cùng –viên tịch năm 385 – khi các bộ luận A-tỳ-đạt-ma truyền đến Trung Hoa, đã thổi vào Tràng An một luồng sinh khí mới và được nhiều giới quan tâm, tập trung vào Tỳ-bà-sa và A-tỳ-đạt-ma. Với sự xuất hiện của Cưu-ma-la-thập, không khí nghiên cứu kinh luận lại thay đổi lần nữa. Cưu-ma-la-thập sinh trưởng tại nước Quy-tư (Kucha), được thấm nhuần tư tưởng Nhất thiết hữu bộ nhưng sau đó chuyển sang tư tưởng Đại thừa. Ngài vẫn thực hành giới luật của Nhất thiết hữu bộ nhưng không tán thành tư tưởng của phái nầy.

Dụ nghi luận (喻疑論) nêu tên những người chống đối Cưu-ma-la-thập. Ít ai biết chuyện nầy. Nhưng chắc phải có một số đông người đến học cần phải được điều phục bằng kỷ luật nghiêm túc để duy trì. Sự huyên náo đó không thể nào thu hút một con người quý tộcvăn hóa như Trúc Đạo Sinh.

4. SINH HOẠT Ở KIẾN KHANG

Từ Tràng An, trước tiên, Trúc Đạo Sinh trở về Lô Sơn, nơi ông đã đến vào cuối mùa Hạ năm 408. Trúc Đạo Sinh mang đến cho ngài Huệ Viễn một thiên luận của Tăng Triệu nhan đề Bát nhã vô tri luận (般若無知論; e: On Prajñā not Cognizant of Objects), được mọi thành viên trong tăng chúng cùng đọc và được trả lời qua Ưu-bà-tắc Lưu Di Dân[44] (劉遺民). Ngay sau đó, vào năm 409, theo Cao tăng truyện, Trúc Đạo Sinh đi về Kiến Khang. Ban đầu ông ở nơi nào không được biết rõ. Sau năm 419, Trúc Đạo Sinh trú tại Long Quang tự (龍光寺), còn gọi là Thanh Viên tự (青園寺)[45] vì chùa có vườn rau phía trước[46].

Lúc ấy, ở kinh đô có chừng 30 ngôi chùa[47], trong đó chùa Ngõa Quan được xây dựng năm 364 là lớn nhất. Chùa đã được trùng tu rộng lớn hơn do ngài Trúc Pháp Thái, thầy của Trúc Đạo Sinh, đó là nơi Trúc Đạo Sinh trú lại đầu tiên[48]. Ở đó, ngôi chùa cổ xưa nhất, có lẽ nơi nổi tiếng nhất là Đạo tràng tự (道場寺) được xây dựng năm 323. Nơi đây, ngài Pháp Hiển đã dịch kinh Niết-bàn, ngài Buddhabhadra dịch kinh Hoa Nghiêm và luật Ma-ha-tăng-kỳ (Mahāsāṅghikavinaya), ngài Bảo Vân dịch kinh Phật bản hạnh kinh[49] (Taishō 193). Huệ Quán lưu trú tại đây khi đến kinh đô sau năm 412. Nhiều chùa được xây dựng vào niên hiệu Nghĩa Hy (義熙, 405-418) năm 405 (Ất Tị)[50]. Nhưng làn sóng xây dựng chùa là dưới triều đại Tống Văn Đế (文帝), niên hiệu Nguyên Gia (元嘉, 424-453)[51] khi Trúc Đạo Sinh không còn ở đó nữa[52].

Sinh hoạt ở Kiến Khang không giống như ở Tràng An. Ở đó, tăng đoàn không chịu sự giám sát trực tiếp của triều đình, nhưng các chùa và tự viện ít nhiều có thể chế riêng tùy thuộc vào gia tộc của người dựng lập. Chư tăng đảm nhiệm công khóa thường ngày, tụng kinhứng phó đạo tràng, đáp ứng nhu cầu tâm linh của gia quyến người bảo trợ tự viện và cho các Phật tử khác. Trong khi các vị tăng chuyên nghiên cứu, khi chưa được tuyển vào việc phiên dịch kinh điển thì dành thời gian để nghiên cứu thêm và giảng dạy Phật pháp.

Lòng nhiệt thành với Phật pháp là lớn nhất trong các vị vua trong thời đó. Tống Vũ Đế (武帝), tức Lưu Dụ (劉裕, 420-422), dù không chống trái tín ngưỡng mới, không được hướng dẫn chu đáo, nhưng có rất nhiều người trong giới tướng lĩnh dành thời gian chiêm nghiệm về các vấn đề siêu hình học sâu sắc khó hiểu. Tống Văn Đế là người được ngài Huệ Quán dạy dỗ, rất thân cận với giới tăng sĩ. Ông đã xây dựng hai ngôi chùa,[53] nhưng ông không phải là một Phật tử đích thực, và ít nhất trong nửa đầu thời gian trị vì của ông, ảnh hưởng của Tăng Ni chưa phải là mối nguy lớn[54]. Trúc Đạo Sinh, Huệ Quán, Huệ NghiêmHuệ Duệ, nhờ trong những chuyến du phương và được tiếp xúc với những người uy tín như Cưu-ma-la-thập và Huệ Viễn, đã được công nhận là những người có uy tín và bị đố kỵ bởi những vị tăng khác chưa từng được đi ra nhiều nơi. Mối bất đồng ấy lan tràn như thể chỉ với một yếu tố nhỏ đủ để phát hiện thành nạn bè phái[55]. Những vị tăng có danh tiếng và những vị dịch kinh đều được vua chúa viếng thăm[56], nhưng chỉ có Huệ QuánHuệ Lâm đi vào trong triều đình. Như chúng ta đã biết[57], có những mối quan hệ mật thiết giữa tăng sĩ và giới quý tộc. Chúng ta đã được nghe về tình bạn như giữa Tạ Linh Vận và Đàm Long (曇隆),[58] hoặc giữa Phạm Thái (范泰)[59] và Huệ Nghĩa (慧義)[60]. Huệ Lâm (慧琳)[61], một đệ tử của Đạo Uyên (道淵), thuộc về quyến thuộc của thái tử Lô Lăng Vương Nghĩa Chân (盧陵王義真)[62], cùng với Tạ Linh VậnNhan Diên Chi (顏延之). Dưới thời Tống Văn Đế, Huệ Lâm được phép ngồi trong vị trí dành cho hàng Tam thái (三太), có sự phân biệt nẩy sinh ra lòng đố kỵ. Phạm Thái, Vương Hoằng[63] (王弘), và Nhan Diên Chi[64] (顏延之) được lưu ý là người bảo hộ cho Trúc Đạo Sinh. Hà Thượng Chi[65] (何尚之), Mạnh Khải[66] (孟覬) mà tên tuổi của họ có xuất hiện trong các tập tiểu sử của chư tăng và trong các tư liệu về thư tín trong Hoằng Minh Tập (HMCHI), đều là những vị quan đầu triều. Dường như có chút trái nghịch trong vấn đề nầy[67]. Và những vị huyền sĩ đạo Lão ở miền Bắc trở nên có thế lực mạnh đủ để chống lại Phật giáo, họ vẫn có chút ảnh hưởng ở miền Nam Trung Hoa.

5. PHÁP LỮ LÔ SƠN

Tình bạn giữa danh vọng quyền lực và người nghèo có học thức là một khía cạnh khác thường trong xã hội, vốn không hề có trong các xã hội đương thời khác. Quyền lực phải cúi rạp mình dưới nhà tư tưởng, thi sĩ hay những tăng sĩ đạo hạnh, là điều không thấy ở miền Bắc, nơi Tăng sĩ Phật giáoĐạo sĩ Lão giáo bị vương quyền sử dụng vào mục tiêu quyền lực chính trị. Nhưng bậc trí thì không bao giờ vâng thuận thứ quyền lực nầy. Cưu-ma-la-thập bị cầm giữ bởi Dao Hưng (姚興) nhưng được đối xử như là vật sở hữu của vua. Ngài khó chịu vì sự ti tiện khi họ ép buộc ngài phải quan hệ với phụ nữ để mong sản sinh ra một thiên tài cho kẻ thống trị. Dao Hưng có lẽ không có ý định hãm hại Cưu-ma-la-thập theo cách đó, nhưng quyền lựctình bạn thì không bao giờ đi chung với nhau được. Khi kẻ thống trị xâm nhập vào cuộc sống riêng tư thì họ sẽ phá hủy sự phát triển và khiến cho nền văn hóa bị tàn lụi. Đức tính khiêm cung của vua chúa ở Nam triều là lý do khiến cho suốt cả thời kỳ chính trị chưa ổn định, nền văn minh ở lưu vực sông Dương Tử không chỉ phì nhiêu mà còn thịnh vượng và phát triển. Sự quan tâm của họ đến tân Lão giáoPhật giáo đã khiến Nam triều thành trung tâm văn hóa của Trung Hoa suốt thời kì Nam Bắc triều.

Khi Trúc Đạo Sinh thảo luận về Nghiệp và Giác ngộ tối hậu trong giới quý tộc, thì các nhà tư tưởng, các tăng sĩ Phật giáo ở Ô Y hạng[68], không xa nơi Đạo Sinh đang trú ngụ; tình pháp hữu của những người ở Lô Sơn vẫn còn bao phủ khắp kinh đô. Nhiều người trong giới quý tộc đã hành hương lên đỉnh núi để được đàm luận cùng với các bậc Đạo sư. Khi họ trở về, họ lan truyền tin tức về một vị Thánh người Ấn Độ được tái sinhtiết lộ bí mật rằng linh hồn phải lang thang qua địa ngụccõi trời, cuối cùng mới về đến nhà là cõi giới nơi linh hồn a trú ngụ. Nhiều người đã ở lại trên núi, dựng thất ở hay sống trong các nhà khách. Không khí thân tình đã có hồi xưa nay chỉ còn trong huyền thoại. Vào năm 402, chỉ còn có 8 nhà quý tộc, dưới sự hướng dẫn của Huệ Viễn, phát nguyện trước khi vãng sanh Tây phương Tịnh độ sẽ đợi ngoài cửa cho đến khi các người bạn cùng vào được một lần, đây là việc làm hiếm có xưa nay trong lịch sử Trung Hoa, đặc biệt là trong giới quý tộc[69]. Bạch Liên Xã được lập sau này, gồm có 18 vị (Thập bát cao hiền-十八高賢), đều là những người thuộc giới trí thức. Lưu Di Dân (Liu I-min)[70], Chu Tục Chi[71] (周續之), Tông Bỉnh[72] (宗炳), Lôi Thứ Tông[73] (雷次宗) các thành viên của nhóm pháp hữu xưa cũ đều là tác giả của các bài luận hoặc của nhiều thư tín. Một số vị trở thành giáo thụ trong các học viện mới lập do Tống Văn Đế tổ chức, trong đó đầu tiên tư tưởng tân Lão giáoBản thể luận Phật giáo (ontology) được truyền dạy[74]. Họ được lưu ý về sự tôn trọng các thư tín của Hoàng đế và các quan cận thần. Chính Huệ Viễn đã được tôn sùng như một bậc Thánh; chúng ta đọc được điều ấy sau khi ngài viên tịch và rất đông Phật tử đã hành hương đến dự tang lễ của ngài, đó là điều xưa nay hiếm có ở Trung Hoa.

Dường như tầng lớp tăng sĩ bậc trung bị bỏ quên khi tổ chức hệ thống tín ngưỡng trong hàng cao tăng. Chúng ta hoàn toàn không biết được những việc gì đã được thực hiện, lễ nghi nào được cử hành, pháp môn tu tập như thế nào. Chỉ biết pháp danh các vị được Huệ Viễn cử sang Ấn Độ thỉnh kinh mang về. Đó là Pháp Hiển, Pháp Lâm và những vị khác – đã quá nổi tiếng. Ảnh hưởng của Huệ Viễn nhờ vào tính nghiêm túc và sự thu hút từ oai nghi. Huệ Viễn là người sùng đạo, ngài cân nhắc đời sống qua tiêu chuẩn của sinh mệnh siêu việt. Ngài khiến cho giới thống trị ở Trung Hoa phải công nhận Đức Phật. Nhưng tư tưởng của Huệ Viễn có lẽ chưa được công nhận đúng như tư tưởng Phật giáo Ấn Độ. Điểm tương đồng giữa quan điểm của Huệ Viễnquan niệm về thần[75] là bằng chứng,[76] nhưng khó để nhận định có sự ảnh hưởng nào chăng? Phần nhiều cho rằng: Quan niệm về thần của Huệ Viễn như là một khái niệm, là tương tự như tinh thần (psyche), mà cũng giống như shen (神), là thuộc về cội nguồn thiêng liêng. Đạo Lão nhắm vào mục tiêu hợp nhất với tự nhiên, nhưng tự nhiên ấy, vào thế kỷ thứ IV, đã từng xem nó như là con người đó sao? Kinh văn Lão giáo nói về sự hòa đồng với Thái nhất (Đạo 道) là quá muộn để vận dụng có ích. (cf. Maspero, Taoism. p. 39, 74).



Chú thích:
Về chú thích hầu hết là của tác giả, theo đúng nguyên tác, phần có dấu (*) là của người dịch.

[1] Ngày tháng năm sinh chưa được rõ. Trong tác phẩm Tang, History do Thang Dụng Đồng soạn, nhan đề Hán Ngụy Lưỡng Tấn Nam Bắc Triều Phật giáo Sử, Shanghai, 1938, ghi năm sinh là 360, vì Thang Dụng Đồng nghĩ rằng Trúc Đạo Sinh xuất gia năm 371, năm Ngài 11 tuổi. Trong trường hợp nầy, tuổi của Trúc Đạo Sinh lên đến 74. Trong phần ghi chú ở trang 611 của tác phẩm nầy, Thang Dụng Đồng lại ghi là “60”, có lẽ đó là một sơ suất.

[2] Trích từ Xuất tam tạng ký tập, ch.15.4.

[3] Đời Tần đã đổi tên kinh đô từ Kiến Nghiệp thành Kiến Lân, bị phạm húy nên đổi thành Kiến Khang. Trong trường hợp nầy, tôi muốn dùng Kiến Nghiệp để chính xác hơn, nhưng để đơn giản, suốt tài liệu nầy sẽ dùng Kiến Khang.

[4] K S p. 354b. Cf. Tang, History p. 204, also 252, 267. Pháp Thái tin vào thần minh. Trong tác phẩm Kiến Khang thực lục (ch.9, 6a), có chép câu chuyện, còn được tìm thấy trong Fo-tsu t’ung-chi 36, Taishō 203c, IX p. 340c, chép rằng: “Vương Thản Chi 王坦之 hiện ra trước Pháp Thái sau khi chết. Họ đã có ước hẹn nhau rằng, ai chết trước sẽ về hiện ra báo mộng cho người kia biết là có thần minh.

[5] Cf. W. Liebenthal, Ci the Sanskrit quivalent of Fu-t’u-teng. Trong Sino Indian Studies III, 3. 4, Santiniketan 1949, pp. 127-130. Chữ teng. trong Mātaṅga thường được phiên âm Thắng (勝) chứ không phải là Trừng (澄) như trong Phật Đồ Trừng (佛圖澄). Nhưng trong Kinh Mātaṅga Sūtra lại ghi 鄧,登. Trong tác phẩm KSCH. 9 p. 389a. (cf. version 7) lại liệt kê những chữ khác như… đều dùng để phiên âm chữ Mātaṅga. Một chứng cứ khác có thể được đưa ra qua truyện ký về T’ien-shih chi (Thích ký) (fol. 1 ff.), gồm hai tiểu sử, một của ngài Ca-diếp (迦葉-Kaśyapa), tổ Thiền tông, và một của Mātaṅga, hóa thân của ngài Ca-diếp Ma-đằng (Kaśyapa Mātaṅga) đã trở thành 2 nhân vật trong truyện nầy. Trong đó, Mātaṅga được viết là 澄 nên Ngài được gọi là Phật Đồ Trừng (佛圖澄). Nên Ngài được gọi là Tiểu Trừng Tôn Giả (小澄尊者). Vấn đề nầy còn đang bỏ ngỏ.

[6] 放光般若經 Pañcaviṃśatisāhasrikā-prajñāpāramitā; Taishō 221. do Chu Sĩ Hành (Chu Shih-hsing) mang về từ Khotan và Mokṣala (無叉羅) dịch 竺叔蘭等共譯.

[7] Giữa năm 365 và 371.

[8] Cf. The Book of Chao p. 150, ghi chú 655.

[9] *E: Instantaneous Illumination.

[10] Rất thú vị khi lưu ý rằng, phạm vi lan truyền của Phật giáo không chỉ trong vùng núi non mà ít ra là trong khoảng đầu thế kỷ, đã tỏa rộng đến vùng thành thị. Sự truyền thừa trong Phật giáo chắc là không tránh khỏi ảnh hưởng từ những dòng họ đối thủ nhau.

[11] Nhiều vị Tăng không biết được nhiều hơn một bộ kinh, nhưng ở Chùa Ngõa Quan là một trung tâm nghiên cứu Phật giáo. Ngài Pháp Thái đã trứ tác nhiều bộ luận gọi là Nghĩa sớ như của Đạo Sinh.

[12] Xuất tam tạng ký tập, p. 110c chép rằng, Trúc Đạo Sinh đến Lô Sơn vào thời An Đế (安帝), con của Hiếu Vũ Đế, niên hiệu Long An (隆安) (397 – 401) và ở đó 7 năm. Trong tác phẩm Tang, History, p. 613, lại nghi ngờ thời gian nầy. Có thể Trúc Đạo Sinh đến sớm hơn, nếu không thì không thể nào được học với ngài Sanghadeva, là người đã rời Lô Sơn năm 397. Nhìn từ khía cạnh khác, nếu Trúc Đạo Sinh không đến Lô Sơn sau năm 397, thì không có việc 4 pháp hữu của Ngài như được ghi trong số 12 vị Tăng tham gia dịch thuật bộ Đại phẩm (Pañcaviṁśtkā) vào năm 403 – 404, là sự kiện quan trọng nhất trong thời nầy. Nếu họ đến Trường An vào năm 405 và đi đường mất 1 năm, đếm ngược lại 7 năm, thì năm 397 là con số đáng tin. Trong một trang khác của Cf. Tang, History, (p. 365), nói rằng năm 405, Huệ Viễn lần đầu nghe tin Cưu-ma-la-thập đã đến Trung Hoa, và rồi những pháp hữu của mình chia tay lên đường. Điều nầy lại cho biết Trúc Đạo Sinh đã đến Lô Sơn năm 398. Ngoài ra, chùa Ngõa Quan bị cháy rụi năm 397 (Cao tăng truyện. p.410a), sự kiện nầy có lẽ khiến Trúc Đạo Sinh phải ra đi.

[13] Gautama Saṃghadeva, Luận sư A-tỳ-đạt-ma (Ābhidharmika) đến Tràng An năm 383, nhưng sau sự phế truất của Phù Kiên năm 385, Ngài đến Lạc Dương cùng với đệ tử của ngài Đạo An là Pháp Hòa. Ở Tràng An, Ngài tham gia dịch Prakaraṇa-pāda của ngài Thế Hữu (Vasumitra) với ngài Tăng-già Bạt Trừng (僧伽跋澄-Saṃghabhūti) năm 384, và cùng ngài Trúc Phật Niệm nỗ lực dịch ấn bản đầu tiên của Phát trí luận (發智論 Jñānapraṣthāna), trong đó bị thiếu mất một phẩm, do đó việc dịch bộ luận A-tỳ-đạt-ma Phát trí luận (阿毗達磨發智論) nầy không thành. Ngài Saṃghadeva nỗ lực dịch lại bản nầy khi ở Lạc Dương sau khi học hỏi nhiều về chữ Hán. Ngài chỉnh lại bản dịch Jñānapraṣthāna, và Luận Tỳ-bà-sa vốn do ngài Tăng-già Bạt Trừng dịch lần đầu tại Tràng An năm 383. Bản dịch Luận Tỳ-bà-sa của Ngài gồm 14 phẩm, gọi là A-tỳ-đạt-ma Tỳ-bà-sa luận hoặc là Quảng thuyết, nay không còn. Khi biết rõ rằng, Triệu Chính (Yao Hsing) còn sùng tín Phật pháp hơn cả Phù Kiên, Pháp Hòa và nhóm pháp hữu của Ngài đã trở về Tràng An trong khi ngài Saṃghadeva ‘sang sông’ năm 391 theo lời mời của ngài Huệ Viễn. Ở Lô Sơn, Ngài dịch lại A-tỳ-đạt-ma tâm luận. Việc nầy, Ngài thực hiện tại Bát-nhã đài ở Nam Sơn Tinh Xá vào năm 391. Cùng năm đó, Ngài dịch lại Tam pháp luận (Tridharmaka). Taishö 1506. vốn đã dịch 2 lần ở Tràng An. Năm 398 Ngài trở lại kinh đô nơi một thí chủ, Vệ Quân Vương Tuần Đông Đình Hầu đã dựng cho Ngài một Tinh xá. Nơi đây, Ngài dịch kinh Tăng Nhất A-hàm và Trung A-hàm cùng với nhóm pháp hữuLô Sơn và giảng về A-tỳ-đạt-ma. (Cao tăng truyện p. 328c; Xuất tam tạng ký tập, pp. 63c, 64a; Tang, History pp. 223, 227. 354, 840; Bagchi, Le canon bouddique en Chine, tome 1cr, Paris 1927, pp. 161, 335.

[14] A-tỳ-đạt-ma tâm luận, Taishō 1550 (cf. 1551). Hầu hết các tác giả đều gọi là A-tỳ-đạt-ma tâm luận (Abhidharm-hṛdaya). Tôi theo La Vallé-Poussin. cf. Kośa., Introcduction p. XLVIII.

[15] B. Nanjiö gọi là Dharmajina, Takskuau tharmottara. La Vahlée-Poussin, following Peiliot, give. tharmairt. U. Wogihars a. above. Cf. Akanuma Chizen Indo, Bukkyö koyū-meishi-jiten p. 167.

[16] Hui-chiao. KSCH, p. 367. 14, ghi rằng ‘Họ cùng học và nổi tiếng như nhau.’ Vì họ đều xuất thân từ Lô Sơn nên có lẽ do từ năng lực của Huệ Viễn nên họ vẫn còn trong vòng ảnh hưởng uy tín của ngài. Huệ Viễn chắc phải có hỗ trợ hoặc giúp đỡ cho chuyến tham phương nầy. Trong số các pháp hữu của Trúc Đạo Sinh, Huệ Duệ (慧叡) là người lớn tuổi nhất (355-439), là người nổi tiếng đi tham phương, Ông bị một bộ tộc ở miền Tây Thục (Szechuan) bắt giữ làm nô lệ một thời gian. Tương truyền, ông đã sang Ấn Độ. Khi về kinh đô, ông dạy tiếng Sanskrit cho Tạ Linh Vận, người đã phân định hệ thống ngữ âm tiếng Hán gọi là fan-ch’ieh. Ở Kiến Khang, ông trú tại Ô Y tự.

(烏衣寺-Wu-i-ssu), rất gần với nơi cự ngụ của giới quý tộc họ Tạ ở Ô Y hạng (Swallow Street). Vương Tử (P’eng-ch’eng Wang) (Nan-shih 13) được đề cập trong phần tiểu sử của ông như là vị hộ pháp đắc lực. (Cao tăng truyện 7 p. 367; Tang, History pp. 298, 325). Huệ Nghiêm (363-443) tham gia dịch kinh ở Tràng An. Về sau ở Kiến Khang, Tăng Duệ giúp dịch kinh Hoa Nghiêm (với ngài Buddabhadra; 418-421) và sưu tập những bản kinh Niết-bàn còn đang lưu hành (khoảng năm 430). Tại kinh đô Tăng Duệ trú tại chùa Đông An. (Cao tăng truyện. p. 367b. Tang. History, pp. 297, 325. Huệ Quán (慧觀), viên tịch khoảng giữa năm 443 và 447, (cf. The Book of Chao, p. 183, ghi năm 796), bắt đầu học Phật với kinh Pháp Hoa. Trở thành đệ tử của Huệ Viễn. Ở Tràng An, Tăng Duệ học Thiền với ngài Buddhabhadra, là người mà ông cùng đi theo đến Lô Sơn, Năm 412, Ngài đến Giang Lăng. Ở đó, ông gặp Lưu Cầu (Liu Yü). Tăng Duệ được Hoàng đế tin tưởng và thường được mời vào cung. Ở kinh đô, ông trú tại chùa Đạo Dương. (Cao tăng truyện. 7p . 367b. Tang. History, pp. 307, 326.

[17] Cao tăng truyện. Đây có lẽ là Nam Sơn (Nan-shan ching-she) hoặc Đông Lâm (Tung-lin ching-she) mà Huệ Viễn đã lập nên khi đến Đông Lâm tự. Cf. note 12.

[18] Cao tăng truyện. Shuo-ch’u 10, có mục Lô Sơn Tây tự Trúc Đạo Sinh sự theo sau mục Lô Sơn Huệ Viễn tập hữu tông sự. Như vậy ban đầu có lẽ Ngài trú ở chùa Tây Lâm. Tiểu sử của Ngài ghi rằng năm 430, Ngài rời Hu-ch’iu san Ching-she ở Lô Sơn, vốn chỉ đề cập đến Đông Lâm tự. Ở đây Ngài soạn CSPS và tịch năm 434. Như vậy trong thời gian lưu trú ở Lô Sơn lần thứ hai, Ngài trú tại chùa Đông Lâm, phương trượng của trú trì. Tang. History p. 621

[19] KSCH 7 p. 359a. 12.

[20] Biography, KSCH 2 p. 329.

[21] Cf. translation. (14b) note 2, (15k) note 3 to be published later.

[22] Trong bi ký. From there it has gone into the KSCH.

[23] Phùng Hữu Lan. Trung Quốc Triết học sử. Shanghai 1933, vol. 2 p. 687.

[24] *Đúng ra là ít khi, thỉnh thoảng Huệ Viễn mới trích dẫn Kinh Phật. Xem Richard H. Robinson, EARLY MADHYAMIKA IN INDIA AND CHINA. Thích Nhuận Châu dịch Việt. 2020.

[25] Tang. History P. 360: ZWI-ER: Kỳ kinh học đương kỷ thành nhất gia ngôn.

[26] Thọ mạng trường viễn; đề tài của ipaya-kauéalya parivarta.

[27] Cuộc thảo luận nầy chỉ được trích dẫn trong KSCH p 360. và theo Thang Dụng Đồng, p.632, có tính cách huyền thoại. Vì ông nghĩ rằng, điều ấy tiết lộ trước điều mà trong kinh Niết-bàn không nghĩ là có như vậy. Đức Phật theo ngài Huệ Viễn tán thánquan niệm Phật tính (Cosmic Buddha) của Phật giáo Trung Hoa, không phải là pháp thể hằng hữu như trong kinh Niết-bàn.

[28] Tiếng Sanskrit thường được phân biệt rõ là thế đế (saṃvṛti-satya) và chân đế (paramārtha-satya). Cf chữ laukika: giới thường được dùng chung với dharma hay sat, nhưng có nghĩa tương đồng. Trong tiếng Hán, nghĩa của satya (đế, chân lý, sự thực) và sat; với nghĩa: có, hiện hữu, tồn tại, vốn ít có sự phân biệt – Cf. Th. Stcherbatsky, The Conception of Buddhist Nirvāṇa, Lenigrad 1927, p. 164 ghi chú 1.

[29] *e: Explaining That With the first Thought in the Eighth Bhumi (the Saint) Realizes His Desire and Attains Nirvana.

[30] Biện Tam thừa luận – Pien san-ch’eng lun. Cf. Ch’eng-lu, p. 83c.

[31] Kinh Pháp Hoa đã có ở Trung Hoa từ năm 255. Đến năm 335 đã có ba bản dịch. Sự đối chiếu ở đây rất chính xác.

[32] Đúng ra là vào đầu năm 402, do sự tương thích giữa Dương lịch và Âm lịch.

[33] Taishō 1509. Transl. by E. Lamotte; La traité de la grand. vertue de sagesse, tome. 1 and 2, Louvain 1944 and 1949. (Bibiiothèque du Muséon XVIII).

Kinh Mahāprajñāpāramitā-Sūtra (MPPS) gồm 700 trang trong ấn phẩm Đại Chính tân tu Đại tạng kinh (Taishō) được dịch trong 4 năm, nhanh gấp 3 lần theo dự tính của Cưu-ma-la-thập. Ngài Tăng Duệ (Seng-jui), trong bài giới thiệu, cho chúng ta biết bản tiếng Sanskrit đã được cắt bỏ còn một phần muời một với bản gốc. Nếu chúng ta so sánh dữ liệu ấy, thì bản kinh nầy bằng một phần ba bản gốc. Có thể do nhờ giải thích của Cưu-ma-la-thập được thêm vào. Tăng Duệ cho biết bản tiếng Sanskrit không được đưa ra bản luận chung, khi nó đề cập đến những vấn đề thông thường, được Cưu-ma-la-thập giải thích qua văn Hán. Khi Cưu-ma-la-thập đề cập đến Ấn Độ, có người cho rằng ý nghĩa khác khá nhiều so với ngôn ngữ của người Trung Hoa, ci. pp. 65b và 684a 25. Có lẽ chỉ có hai chương đầu là có nhiều tiếng Sanskrit gốc (?) mà Cưu-ma-la-thập có lẽ tin rằng đã được ngài Long Thụ soạn.

[34] Ch’an-fa-yao (a sutra on aśubha-bhāvanā); Taishō 613, cf. Tang, History, pp. 302, 308, d. 3.

[35] Taishō 227.

[36] Tang, History p. 615.

[37] Taishō 1564.

[38] Giữa đường trở về Nam – trung đồ thiên nam (中途遷南) Cf. The Book of Chao, p. 100.

[39] (Tang) KSCH 5.p. 462. 16. Biography of Seng.min. Đạo Dungtác giả của các bộ luận giải về kinh Pháp Hoa.

[40] 喻疑論-以釋世之非難佛性義者,

[41] * Tăng Duệ

[42] Có 7 bộ luận thuộc hệ nầy kèm số hiệu trong Taishō:

  1. Phát trí luận (發智論-Jñānaprasthāna), (1343), đồ sộ nhất, được biên soạn chưa hoàn chỉnh, và 6 bộ khác nhỏ hơn.
  2. Phẩm loại túc luận (品類足論-prakaraṇapādaśāstra), (1541), được cho là của Thế Hữu (世友-Vasumitra) ở Tràng An.
  3. Thức thân túc luận (識身足論-Vijñānakāyapāda), (1593),
  4. Pháp uẩn túc luận (法 蘊足論-Dharmaskandhapāda), (1537),
  5. Thi thiết luận (施設論 – Prajñaptiśāstra), (1538),
  6. Giới thân túc luận (界身足論 – Dhātukāyapāda), (1540),
  7. Tập dị môn túc luận (集异門足論Saṃgītiparyāyapāda), (1536).

Cả 7 bộ luận nầy đều chưa được biết đến ở Tràng An. Bộ luận giải đồ sộ nhất về Phát trí luận (發智論-Jñānaprasthāna) là Tỳ-bà-sa (毘婆沙Vibhāṣā), (1547) cùng một số bộ luận khác không được liệt kê trong nhóm nầy đó là Xá-lợi-phất A-tỳ-đạt-ma luận (舍利弗阿毗曇論Śāriputrābhidharmaśāstra), (1548); A-tỳ-đàm cam lộ sinh vị luận (阿毘曇甘露生味論), (1553); và các luận giải của nó (cf. note 13). Thường không được liệt kê trong số luận thư A-tỳ-đạt-ma, như nó thuộc về Tattvasiddhi (1646), được ngài Cưu-ma-la-thập dịch.

[43] Th. Stcherbatsky trong tác phẩm The Central Conception of Buddhism. Ldn. 1923, p. 4. Cảnh báo rằng thuật ngữ Sarvāsti không chỉ có nghĩa là ‘tất cả đều hiện hữu’. Ông nói tiếp, ‘cuộc tranh luận giữa Nhất thiết hữu bộ và các trường phái đối thủ là nhắm vào toàn bộ những lĩnh vực khác nhau, về quan niệm của chúng ta là Duy thực (realism) hay Duy tâm (idealism).’ Cùng trích dẫn nội dung như vậy trong La Vailée-Poussin, La controverse du tempe in Mélanges Chinois et Bouddhique. Tome 5. 1936-7, pp. 128.134. Cf. The Book of Chao pp. 35-6.

[44] Một nhân vật thượng thừa trong số giới quý tộc tu trong núi. Ông mất năm 410. Cf. The Book of Chao p. 86 note 329.

[45] Thanh Viên tự (青園寺) được xây dựng 10 năm sau, tức năm 419, do sự kết hôn của Hoàng hậu Cung Tư (恭思皇后). Bà bị thảm sát năm sau đó. Tiểu sử của bà có ghi trong Chin-su 32.

[46] Dưới ngọn Phúc Châu (覆舟山), dãy núi phía Tây của Chung sơn (鍾山), bên trong hành lang Đông bắc của thành phố cổ nầy. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể xem nhẹ câu chuyện được kể trong KSCH rằng, sau việc trục xuất Trúc Đạo Sinh trong năm 428, có một con rồng hiện rasự kiện mà ngôi chùa nầy có tên là Long Quang. Trong tiểu sử của Buddhajīva có liên quan đến một bản dịch năm 423, năm năm trước khi Ngài bị trục xuất. Trúc Đạo Sinh đã được gọi là Long Quang Đạo Sinh.

[47] Có lẽ còn nhiều hơn, nhưng phần nhiều các chùa là một phần của ngôi chùa chính được kiến trúc thích hợp cho mục đích tôn thờ tượng Phật hay xá lợi. Biên niên sử thời đó vẫn còn ghi lại việc dựng một tượng Phật như là một sự kiện lớn của thời ấy. Không dễ có sự thống kê chính xác vì các tự viện nhỏ thường đổi tên hoặc thay đổi nhanh chóng. Những trung tâm sinh hoạt Phật học khác ngoài vùng kinh đô ra là Tượng Lâm (Chiang-ling) về phía Tây. Kuei-chi ở phía Tây, và Bành Thành ở phía Đông Bắc, và hai trung tâm ở phía Tây bắc kinh đô, nhưng các đô thị nhỏ hơn đã bắt đầu có nơi tôn trí tượng Phật của địa phương mình.

[48] Chùa Ngõa Quan nằm ở phía Tây Nam của thành phố, gần trụ xứ của gia đình quý tộc họ Vương và họ Tạ. (chú thích 15 ở trên) Cf. P. L. Gail-lard, Ninkin d’alor. et d’aujourdhui. Varieté. Sinologiques 23, Sanghai 1903, p. 50.

[49] *T04n0193 佛本行經 ( 7 卷) 【宋 釋寶雲譯】

[50] Năm nhà Hậu Tần bắt đầu mời ngài Cưu-ma-la-thập làm quốc sư.

[51] Tống Văn Đế: tên là Nghĩa Long (義隆), con của Vũ Đế, tại vị 30 năm.

[52] Tang, History p 417. Cf. (Ch’ing) Trần Tác Lâm (陳作霖), History of the Buddhist Monateries during the Southern Dynasty (南朝佛寺志).

[53] Thiên Trúc tự (天竺寺) và Báo Ân tự (報恩寺), cả hai đều ở kinh đô.

[54] Sự ta thánphản ứng bạo động trong triều chính bắt đầu nổ ra sau khi Trúc Đạo Sinh thị tịch. Cf. Sung-shu 97, Thiên trúc truyện (天竺傳). The Pai-hei 1un của Huệ Lâm, một bài phê phán sinh hoạt Phật giáo được viết bởi một vị tăng vào khoảng từ năm 443, năm trước khi Trúc Đạo Sinh viên tịch. Nội dung than phiền về Ni hơn là Tăng. Các vị Tăng được triều đình công nhận thường là những vị có học thức, trong khi các vị Ni xuất gia từ những hậu cung thì thường xuất thân từ tầng lớp thấp trong xã hộitrình độ học vấn của các vị Ni nầy rất sơ sài.

[55] Sō-hōshi: Tông Pháp sư (宗法師). Vị tăng học giả người Nhật Bản, năm sinh không rõ. Dựng nên cuộc tranh luận giữa ngài Trúc Đạo SinhPháp Hiển từ một đoạn văn trong KSCH: “Hiển chúng … chi – 顯眾…之” mà ông hiểu là ‘tăng chúng của ngài Pháp Hiển trục xuất Trúc Đạo Sinh đi’, trong khi tôi, qua Tang p. 619 dòng 6, đối với toàn thể tăng đoàn, Trúc Đạo Sinh bị trục xuất. Pháp Hiển viên tịch trước năm 423, có nghĩa là ít nhất năm năm trước khi xung đột thuyết Nhất xiển đềPhật tánh ra đời. Tác phẩm Ichi-jō-bus-shō-e-nichi-shō. Taishō 2297, LLX pp. 173c, 174a, 27 ff.; Taishō 2299 LXX pp. 290c ff. Ibid. lb. Ngài Huệ Quán được đề cập như là một đối thủ nhưng không có bằng chứng.

[56] Câu chuyện sau đây từ trong tiểu sử của Trúc Đạo Sinh trích từ KSCH, dù có vẻ truyền thuyết, nhưng đánh giá được mối quan hệ giữa vua chúa và Tăng sĩ. Thái tử Tống Văn Đế (424.453) đánh giá rất cao về Trúc Đạo Sinh. Một lần, Trúc Đạo Sinh chuẩn bị cho một cuộc tiếp kiến. Thái tử ngồi cùng với các Tăng sĩ trên nền nhà nơi bữa ăn được dọn ra. Trời đã quá trưa và các vị tăng e ngại đã quá ngọ rồi, không thọ trai được nữa. Thái tử nói, ‘Ta cứ xem như là đang đúng ngọ’. Trúc Đạo Sinh tán đồng, ‘Mặt trời là của Thiên tử (Trích dẫn từ I-chin Li-kua (30) T’uan ts’u). Mặt trời thuộc về ngôi Thiên tử. Nó phải là đúng ngọ nếu Thiên tử muốn vậy.’ Nói lời nầy xong, Trúc Đạo Sinh nâng bát lên và bắt đầu dùng cơm, Tăng chúng cùng theo. Mọi người đều thán phục sự nhạy bén của Trúc Đạo Sinh.

[57] Có một sự kiện được mô tả trong KSCH, 7 p. 368b 21. ‘Một phần ba số ngày trong tháng thứ ba thuộc niên hiệu Nguyên Gia (元嘉, 426), ngài (Huệ Quán) được Tống Văn Đế mời tham dự lễ Cầu thủy, (nước được khơi cho chảy trên mặt đất, trên đó những chung rượu được thả nổi bồng bềnh. Mỗi vị khách phải nâng chung rượu lên uống và đọc vài câu thơ khi chung rượu đến trước mặt mình – Kuan), cùng với các quan cận thần khác.’

[58] Một vị tăng ở Lô Sơn cùng vân du với họ Tạ trong vùng núi Shang-yü. Điếu văn của sư được họ Tạ viết hiện còn lưu hành trong Tạ Khang lạc tập (謝康樂集). Còn có ghi trong KHMCHI 23, p. 266b.

[59] Phạm Thái (335-428) xuất thân từ Shan-yin thuộc huyện Thuận Dương Sơn Âm (順陽山陰) phía Nam tỉnh Hồ Nam. Ông làm quan dưới triều Tần và lên đến chức Ngự sử (御史). Khi triều Tần sụp đổ, ông chuyển sang làm quan triều Tống, nhưng gặp rắc rối với quan Nhiếp chính nên năm 424 phải từ quan. Được Tống Văn Đế mời trở lại triều chính làm quan cận thần cho Văn Đế. Vào lúc tuổi già, ông sưu tập lại những lời dạy về đạo đức và phát triển theo khuynh hướng Phật giáo. Ông xây dựng Tinh xá Kỳ Hoàn gần nơi ông ở, và cúng dường rất nhiều tài sản vào đó. (cf. below note 52). Cf. Sung-ahu 60.

[60] Tiểu sử trong KSCH 7 tr. 368c. Ông làm một việc rất phi thường gây ngạc nhiên vô cùng khi trình cho Tống Vũ đế, tức Lưu Dụ (劉裕) biết một kho tàng mà ông được báo mộng. Khi vào triều đình, ông được lòng Phạm Thái, là quan Thượng thư dưới triều Tống Vũ đế, sư được hỏi cách tổ chức sắp đặt ngôi chùa Kỳ Viên mà Phạm Thái vừa dựng nên. Sau khi Tống Vũ Đế băng hà, Phạm Thái gặp chuyện dèm pha với quan Nhiếp chính Hsu-Hsien-chih và có nguy cơ bị thất sủng. Ông hỏi Huệ Nghĩa nên phải làm gì, Huệ Nghĩa khuyên: ‘Hãy trung thành và vâng phục những người đang nắm quyền lực. Rồi tình bạn hữu sẽ còn mãi giữa người trên và kẻ dưới.’

[61] Huệ Lâm đã làm một việc khác thường là từ một vị tăng chuyển sang vai trò một ông quan đầu triều. Cho thấy vào thời ấy, những vị tăng có học thức cao và được xã hội trọng vọng thì có thể bước lên địa vị rất cao trong triều chính. Sư than phiền với Vua về tình trạng Tăng đoàn nơi sư xuất thân. Về phương diện nầy, sư được xem như là người phản bội đạo Phật. Nhưng lịch sử lại nhận định khác hẳn, Tăng sĩ thời đó có người tham lammê tín, họ sống dựa vào lòng tin nhẹ dạ của tín đồ. Huệ Lâm không phải là người duy nhất phản đối về điều nầy. Có lẽ Ngài đã kéo Trúc Đạo SinhTạ Linh Vận về phe mình, những người biết rằng đạo Phật sẽ không tồn tại nếu không tách rời hẳn lối sinh hoạt tín ngưỡng mang chất thế tục nầy. The Pei-hsi lum, viết vào khoảng năm 431, được tìm thấy trong Annals of the Sung 97 p. lIb 1. Biography in Immortaliy 9 first note. Cf. KSCH. p. 369a.

[62] Lô Lăng Vương Nghĩa Chân (盧陵王義真) là con thứ của Tống Vũ Đế.

[63] Vương Hoằng (王弘, 379-432) xuất thân trong một gia đình ở (臨沂) Lâm Cân, huyện Lang Nha. Ông làm quan đến chức Thái Bảo, đột nhiên bị thất sủng vì một biến cố. Ông được mô tả là người thận trọng và cương nghị, nhưng cũng là người hay chỉ tríchnghiêm khắc. Dù ông là người quan tâm đến tư tưởng Tân Lão giáoPhật giáo như những người đương thời, nhưng ông vẫn xem mình là Nho gia và giữ lề thói đạo đức một cách rất nghiêm túc.

[64] Nhan Diên Chi (顏延之, 384-456) xuất thân từ (臨沂) Lâm Cân như Vương Hoằng.

[65] Hà Thượng Chi (何尚之, 382-460) xuất thân làng Tiềm (潛), huyện Lô Giang (盧江), là nhà Nho thích hòa đồng nhưng tính khí rất bộc trực. Ông làm quan đến chức ngang hàng Thượng thư, có khuynh hướng rất trọng Phật giáo. Ông bảo vệ Phật giáo chống lại cải cách Huệ Lâm.

[66] Nay không còn tiểu sử của nhận vật nầy, nhưng trong Sung shu 66 p. 9a còn một ghi chú. Ông yêu quý người anh của ông là Ch’ang nên không ra làm quan cho đến người anh ấy qua đời. Đây được hiểu là do chữ Hiếu. Rồi ông làm quan Thái thú ở Đông Dương, sau đó ở K’uei chi và ở đó ông lập một ngôi chùa. Sau ông được triệu về làm quan ở kinh đô.

[67] Trích dẫn của Ho Ch’eng t’ien (370-447). cf. H. Maspero, Lés instrumennts astronomique des Chinois au temps des Han. Mélanges Chinois et Bouddhiques Vol. VI, 1939 p. 230.

[68] Tham khảo chú thích 15 trên.

[69] Về hội nầy, xin xem Cf. KSCH. 357 c ff.; Yu-lu pp. 109b if., 110. 2; Tang, History pp. 365-371.

[70] Lưu Di Dân (Liu I-min) là nhân vật nổi bật trong những người phát nguyện như trên. Ông cũng như Huệ Viễn, tin vào sự luân hồigiải thích tánh Không (Śūnyatā) là trạng thái khi tâm thể nhập vào pháp giới. Cf. The Book of Chao p. 86 note 329 and p. 151.

[71] Chu Tục Chi (周續之) xuất thân từ vùng Dự Chương (豫章-Kiangsi). Ông bẩm thụ nền giáo dục phổ biến do triều đình tổ chức ở huyện nhà. Rất siêng năng học tập, ông không lập gia đình. “Tôi không thấy bị phiền hà bởi thân mình, nhưng chắc là sẽ thấy rắc rối khi có vợ.” Ở Lô Sơn, ông kết bạn thành bộ ba với Liu I-min và nhà thơ Đào Uyên Minh. Được gọi là Tam Ẩn (三隱). Điều nầy chứng tỏ rằng, Đào Uyên Minh không phải chỉ đến Lô Sơn để thăm viếng. Ông được triệu về kinh để dạy cho con của Lưu Dụ, ông có được mối quan hệ giá trị đối với một nhân vật sau nầy là vua Tống Văn Đế, là người giúp ông mở một ngôi trường ở vùng ngoại ô kinh đô. Ông mất năm 432 khi mới chỉ 47 tuổi. Sung-shu 93; Nan-shih 75; Lu-shan chi LI p. 1039.

[72] Tông Bỉnh (宗炳, 375-443) là người trong giới quý tộc ở Nam Dương, Hồ Nam. Ông đích thực là ‘người bạn cao quý của các cuộc tranh luận’, ông từ chối không ra làm quan, nhưng để thời gian đi đây đó giao du, đàm luận, sáng tác thơ, nhạc, họa. Ming-fo lun. KMCHI p. 9b f., answer the Ta-hsing 1uan, of Ho Ch’eng-t’ien. Cf. Imortality 12; Sung-shu 93; Nan-shih 75.

[73] Lôi Thứ Tông (雷次宗, 386-448) xuất thân từ vùng Dự Chương (Kiangsi) như Chu Tục Chi (周續之). Sau một thời gian làm quan ngắn, ông về hưu rồi đến Lô Sơn và ở đó nhiều năm. Trong một bức thư gửi cho con cháu mình, ông viết: “Cha yêu quý khung cảnh nầy biết chừng nào, làm sao cha nói được niềm vui khi thâm nhập đạo lý, trở nên hòa nhập với thể tánh và thấy gần gũi với vận mệnh rốt ráo của mình như vậy. Cha sẽ quy y Phật, chắc chắn rằng ý nguyện nầy sẽ bảo đảm cho sinh mệnh tương lai của cha…” Năm 438, ông được vua Tống Văn Đế triệu về kinh đảm nhận chức vụ đứng đầu một học viện giáo dục. Sung shu 93 pp. 17b 3 9.

[74] Thời đó gọi là huyền học. Chương trình học gồm 4 môn. Hán học cổ điển do Lei Tsi-tsung đảm trách. Tân Lão giáoBản thể luận Phật giáo do Ho Ch’eng-t’ien đảm trách. Văn học do Tạ Nguyên (謝元) đảm trách. Trong thời gian đó, môn huyền học phải bao gồm trong Phật giáo. Nghĩa thuần túy của Tân Lão giáo theo lối cổ không còn được thông dụng nữa.

[75] *e: gnostic speculation

[76] *Xem Richard H. Robinson, Early Madhyamika tn India and China. Thích Nhuận Châu dịch Việt. 2020.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 152)
Hai câu hỏi hiện lên trong đầu tôi khi nghĩ về giáo lý vô thường liên quan đến cuộc đời tôi.
(Xem: 229)
Lôgic học là một ngành học có mục đích xác định các quy tắc vận hành của tư duy để tìm kiếm sự thực.
(Xem: 256)
Trong quá trình hình thành và phát triển xã hội, con người luôn khát khao tìm cầu hạnh phúc, thỏa mãn nhu cầu về vật chất và tinh thần.
(Xem: 287)
Tuệ là trí tuệ tức cái biết, thức là nhận thức cũng là cái biết. Cả hai đều là cái biết nhưng có đặc điểm khác nhau.
(Xem: 358)
Khái niệm Niết-bàn vốn thành hình cách đây hơn 2500 năm. Các học giả và các triết gia khác nhau
(Xem: 564)
Ở trên là hai câu đầu trong bài kệ Lục Tổ Huệ Năng khai thị nhân bài kệ của thiền sư Ngọa Luân. Câu chuyện được thuật lại trong Pháp Bảo Đàn Kinh, phẩm Cơ Duyên thứ 7.
(Xem: 630)
Chữ “Tăng đoàn” là một thuật ngữ tiếng Phạn, có nghĩa là “cộng đồng” và được sử dụng chủ yếu để chỉ những tín đồ đã xuất gia của Đức Phật,
(Xem: 569)
Tóm tắt: Phật giáo là tôn giáo được biết đến như một hệ thống triết học mang đậm chất tư duy, trí tuệ cùng giá trị đạo đức cao.
(Xem: 634)
Mỗi người hiểu về nghiệp theo mỗi kiểu khác nhau tùy vào nhận thức và trải nghiệm bản thân, nhưng phần lớn vẫn chịu ảnh hưởng của cách hiểu trong dân gian về khái niệm của từ này.
(Xem: 561)
Từ ngàn xưa cho đến thời điểm xã hội phát triển mạnh mẽ về mọi mặt như hiện nay, mặc dù nền văn minh có bước tiến bộ vượt bậc
(Xem: 500)
iáo lý Duyên khởi được xem như chiếc chìa khóa mở ra kho tàng pháp bảo Phật giáo, vì có thể giải quyết những vấn đề của khổ đau, cả sự sanh ra hay chết đi của con người.
(Xem: 563)
Đại Chánh Tân Tu Đại Tạng Kinh tập thứ 14. Kinh văn số 550 gồm 12 quyển. Chữ Hán từ trang 865 đến trang 894, gồm tất cả 29 trang.
(Xem: 638)
Những nhu cầu của con người sinh học thì giản dị, khi đói chỉ mong được ăn, khi khát mong được uống, khi mệt mong được nằm,
(Xem: 652)
Khi thân thể tiều tụy chỉ còn da bọc xương, những khổ thọ chết người đều đã trải qua,
(Xem: 744)
Trong quá trình thuyết giáo của đức Phật, những lời dạy của Ngài không được lưu giữ dưới dạng văn bản chữ viết
(Xem: 564)
Nhân ngày húy nhật của Hòa thượng Thích Trí Thủ, một trong những vị tông sư hoằng truyền luật học Phật giáo thời cận đại,
(Xem: 465)
Hành giả tu hành muốn mau đạt đến kết quả như mình mong muốn thì, điều kiện tiên quyết trước hết là chúng ta cần phải chọn lựa pháp môn nào cho thích hợp với căn cơ của mình
(Xem: 548)
Trọng tâm của triết học Phật giáohọc thuyết nổi tiếng về tính không - rằng tất cả chúng sinhhiện tượng đều trống rỗng về bản chất hay bản chất cố hữu.
(Xem: 622)
Vô phân biệt được nói đến nhiều lần trong Kinh Đại Bát Nhã Ba La Mật.
(Xem: 551)
Theo lý Duyên Khởi của đạo Phật, tất cả vạn hữu vũ trụ được hình thành do yếu tố hòa hiệp của nhơn duyên và sẽ đi đến phân ly do duyên tan rã.
(Xem: 559)
Cuộc chiến đấu mới–Sau khi Đức Phật nhập diệt, hình bóng của ngài vẫn hiện ra trong hàng thế kỷ trong một hang động–một hình bóng rất lớn
(Xem: 663)
Như Nietzsche khuyên răn chúng ta hãy lại bắt đầu học làm mới bằng cách để ý đến những việc ‘tầm thường’ và sự vận hành của ‘thân’ để xác định
(Xem: 678)
Tôi nghĩ là làm một việc có lý khi bác bỏ tuyên bố của Nietzsche rằng đạo Phật là một dạng của ‘thuyết hư vô thụ động,’ rằng đạo Phật truyền dạy
(Xem: 658)
Đặt vấn đề có phải đạo Phật là một dạng của ‘Chủ thuyết hư vô thụ động’ có nghĩa là đặt vấn đề liệu summum bonum[1] của đạo Phật,
(Xem: 726)
Dù có nhiều tác phẩm đa dạng về Phật học thích dụng ở Châu Âu thời kỳ trước Nietzsche,
(Xem: 766)
Nhân ngày húy nhật của Hòa thượng Thích Trí Thủ, một trong những vị tông sư hoằng truyền luật học Phật giáo thời cận đại,
(Xem: 737)
Hành giả tu hành muốn mau đạt đến kết quả như mình mong muốn thì, điều kiện tiên quyết trước hết là chúng ta cần phải chọn lựa pháp môn nào
(Xem: 928)
Cửa vào bất nhị, còn gọi là pháp môn bất nhị, từ xa xưa đã được truyền dạy từ thời Đức Phật, chứ không phải là hậu tác của chư tổ Bắc Tông,
(Xem: 786)
Tinh thần hòa hiệp là ý nghĩa sống lành mạnh an vui, tinh thần của một khối người biết tôn trọng ý niệm tự tồn, và xây dựng vươn cao trong ý chí hướng thượng.
(Xem: 1316)
Xuất xứ của Bát Chánh Đạo có hai nguồn là nguồn từ Phật chứng ngộ mà thuyết ra và nguồn được kết tập lại từ các kinh điển
(Xem: 869)
Tam tam-muội là chỉ cho ba loại định, tức là ba loại pháp môn quán hành của Phật giáo, được xem như là nguyên lý thực tiễn của Thiền định.
(Xem: 1031)
Tôi kính lễ bái bậc Chánh giác, bậc tối thắng trong hết thảy các nhà thuyết pháp, đã thuyết giảng Duyên khởibất diệtbất sinh,
(Xem: 797)
Thay vì tìm hiểu nguồn gốc tại sao phải chịu luân hồi sinh tử, con người không ngừng tìm kiếm căn nguyên của vũ trụ vạn vật, nơi mình sinh ra;
(Xem: 1016)
Khi Thái tử Tất-đạt-đa nhận thấy tất cả mọi người dân đang chìm trong đau khổ, và ngay chính bản thân mình rồi cũng phải chịu qui luật già, bệnh, chết
(Xem: 961)
Danh từ nghiệp hay karma (skt.) được đề cập thường xuyên trong các luận giải về tư tưởng triết họctôn giáo Ấn-độ.
(Xem: 929)
Tứ quả là bốn quả vị sai biệt của các bậc Thánh Thinh Văn thừa, tùy thuộc vào trình độ căn cơ của hành giả đã đạt được sau khi tu tập
(Xem: 1072)
Sau khi hoàng hậu Ma-da (Mayā) quá vãng, vua Tịnh Phạn (Suddhodana) tục huyền với Mahāpajāpatī Gotami và bà đã xuất gia
(Xem: 1324)
Kinh Pháp Hoa dạy rằng: “Đức Phật ra đời vì một đại nhân duyên. Đó là khai thị cho chúng sanh liễu ngộ Phật tri kiến nơi mình”.
(Xem: 1680)
Một trong những hình thức ta nuôi dưỡng phiền giận về chính mình là mặc cảm tội lỗi.
(Xem: 925)
Các câu hỏi, không khác với câu khẳng định, dựa trên các giả định.
(Xem: 1099)
Đối với những người nhìn vào Phật giáo qua phương tiện tiếng Anh, việc thực hành lòng từ bi và sự xả ly có thể không tương thích với nhau,
(Xem: 920)
Từ khi đức Phật xác lập: “Mọi vật đều vô thường, mọi vật đều vô ngã”, thường được diễn tả với danh từ Sarvam Sùnyam (mọi vật đều Không).
(Xem: 786)
Trong lịch sử Thiền Tông Việt Nam, Thiền sư Trần Thái Tông (1218-1277) được kể như một nhân vật vô cùng đặc biệt, với nội tâm giác ngộ cao siêu,
(Xem: 908)
Trước đây qua giáo lý của Đức Phật chúng ta hiểu rằng Đạo Phật là đạo xây dựng trên nền tảng trí tuệ, tức dùng sự giác ngộ, hiểu biết
(Xem: 947)
Thiền sư Trần Thái Tông (1218 -1277) một vị thiền sư siêu việt, ông vua anh minh, nhà tư tưởng lớn, một nhân cách cao cả.
(Xem: 1358)
Nhận thức rằng tất cả đều là giả tạm và cuộc đời là một nỗi khổ đau lớn, nên đức Phật mới đi tìm chân lýgiác ngộ chân lý.
(Xem: 1106)
Khi đức Phật còn tại thế, Ngài đã quy chế cho cộng đồng Tăng phải an cư ba tháng mùa mưa, ngày nay lịch an cư tùy hệ phái, từ rằm tháng tư đến rằm tháng bảy theo truyền thống Phật giáo Bắc phương;
(Xem: 1141)
Trung đạo là khái niệm được dùng khá nhiều trong Phật giáo. Tùy duyênTrung đạo được định nghĩa khác nhau,
(Xem: 896)
Đại Chánh Tân Tu Đại Tạng Kinh tập thứ 14. Kinh văn số 550 gồm 12 quyển. Chữ Hán từ trang 865 đến trang 894, gồm tất cả 29 trang.
(Xem: 1033)
Trong năm bộ Nikaya của hệ Pali, Đức Phật thường nói đến sự “không có lõi cứng” của các hiện tượng, từ thân tâm, cho đến thế giớichúng sanh.
(Xem: 1469)
Con người sống trong một thế giới mà đối với anh ta dường như là một cái gì đó hoàn toàn tách biệt với chính anh ta.
(Xem: 1356)
Nhân quả là một định luật tất yếu trong sự hình thành nhân sinh quan và vũ trụ quan qua liên hệ duyên khởi của cuộc sống con người, mà qua đó nhân quả được coi như là một luật tắc không thể thiếu được khi hình thành một xã hội nhân bản đạo đức.
(Xem: 1347)
Bất hạnh lớn nhất của Phật tử chúng ta là sinh ra vào một thời không có Phật. Một mất mát lớn, gần như không gì có thể thay thế. Hơn thế nữa, bất hạnh này đang trở thành một nỗi ám ảnhchúng ta không thể nào dứt bỏ trong cuộc hành trình dài, đơn độc qua bao vòng xoáy của kiếp người chúng ta không biết mình đang ở đâu và sẽ đi về đâu trong chuyến di này.
(Xem: 969)
Nhân ngày húy nhật của Hòa thượng Thích Trí Thủ, một trong những vị tông sư hoằng truyền luật học Phật giáo thời cận đại, tôi trích đoạn trong tác phẩm lịch sử của tôi đang viết chưa hoàn thiện, có nhắc đến công trạng của ngài, như dâng lên tấm lòng tưởng niệm đến bậc Long tượng Phật giáo.
(Xem: 1255)
Nói về vấn đề “trước nhất”, Kinh Phạm Võng với nội dung cốt yếu giới thiệu về quan điểm của các phái ngoại đạo, chính là bộ kinh đầu tiên trong Trường Bộ.
(Xem: 1175)
Lý tưởng về một vị Bồ tát bắt nguồn từ Phật giáo Nguyên thủy và được phát triển hoàn thiện trong tinh thần Phật giáo Đại thừa.
(Xem: 1214)
Khi học sinh từng người, từng người tốt nghiệp rời khỏi Phật học viện rồi, tôi bắt đầu xây dựng Biệt phân viện[1]khắp nơi, để ...
(Xem: 1579)
Xuất xứ của Bát Chánh Đạo có hai nguồn là nguồn từ Phật chứng ngộ mà thuyết ra và nguồn được kết tập lại từ các kinh điển. Phật thuyết từ chứng ngộ
(Xem: 1702)
Tam tam-muội là chỉ cho ba loại định, tức là ba loại pháp môn quán hành của Phật giáo, được xem như là nguyên lý thực tiễn của Thiền định. Định có nghĩa là tâm hành giả trụ vào một đối tượng nào đó khiến cho ý không bị tán loạn, dần dần tâm ý trở nên trong sáng và phát sinh trí tuệ.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant