Tâm Minh NGÔ TẰNG GIAO chuyển thơ
* 1 *
NGƯỜI NGU ĂN MUỐI
Thưở
xưa
có một người ngu
Đến
thăm
nhà bạn rất ư thân tình
Chủ
nhà
vui đãi khách mình
Bữa
cơm
đạm bạc, có canh ăn cùng
Chàng
chê
canh lạt khó dùng
Chủ
bèn
nêm chút muối trong canh này
Chàng
ăn
cảm thấy ngon ngay
Nên
chàng
tự nghĩ loay hoay trong đầu:
“Ngon
nhờ
ít muối thêm vào
Muối
nhiều
ngon chắc gấp bao nhiêu lần!”
Thế
rồi
chàng chẳng ngại ngần
Xin
nguyên
chén muối bỏ luôn miệng mình
Nuốt
đi
hết, tưởng ngon lành
Nào
ngờ
chất muối mặn kinh hồn người
Anh
chàng
tưởng chết tới nơi
Muối
kia
mà ngấm tàn đời còn đâu
Vội
vàng
móc họng ra mau
Để
nôn,
để mửa ngõ hầu cứu nguy.
*
Tu
hành
chớ có mê si
Uống
ăn
vừa phải lợi thì vô biên
Đừng
theo
tà giáo tuyên truyền
Nhịn
ăn
nhịn uống mà thêm sai lầm
Giữ
gìn
sức khoẻ tối cần
Mới
mong
đắc đạo thánh nhân tuyệt vời,
Dù
cho
nhịn bảy ngày trời
Hay
mười
lăm bữa, khổ đời thêm thôi
Tự
mình
hành hạ thân người
Chỉ
thêm
đói khát. So thời giống sao
Giống
người
ăn muối biết bao
Rời
xa
chân lý, lạc vào cõi mê.
*
2 *
ĐỂ
DÀNH SỮA
Có
người dự định tháng sau
Mời
nhiều
khách đến cùng nhau vui vầy
Sữa
bò
đãi khách bữa này
Cho
nên
phải trữ sữa ngay bây giờ
Để
dành
nhiều lo phòng hờ
Lỡ
khi
khách đến bất ngờ thiếu đi.
Anh
chàng
lẩn thẩn nghĩ suy:
“Mỗi
ngày
mình nặn sữa kia ra hoài
Mang
thùng
lớn chứa đủ rồi
Nhưng
mà
lại sợ sữa thời dễ hư
Để
lâu
sữa sẽ bị chua
Chi
bằng
sữa đó đừng đưa ra ngoài
Giữ
nguyên
trong vú bò thôi
Tới
ngày
đãi khách sai người nặn ra
Bớt
đi
được công việc nhà
Sữa
khi
đó mới chắc là thơm ngon
Quả
là
phương pháp tinh khôn!”
Nghĩ
xong
chàng tách bò con ra liền
Rồi
đem
bò mẹ nhốt riêng
Chàng
không
nặn sữa, để nguyên ít ngày.
Thời
gian
trôi lẹ làng thay
Tháng
sau
khách đã tới ngay đầy nhà
Chàng
bèn
dắt bò mẹ ra
Sữa
tươi
cố nặn nhưng mà có đâu
Vú
bò
nặn mãi thật lâu
Chẳng
hề
được giọt sữa nào. Than ôi!
Vây
quanh
khách khó nín cười
Khi
hay
rõ chuyện đầu đuôi lạ lùng:
“Chủ
nhà
quả thật điên khùng
Để
dành
sữa lại ở trong vú bò!”
*
Ở
đời chớ có đợi chờ
Phát
tâm
bố thí phải lo làm liền
Đợi
chi
tới lúc nhiều tiền
Lỡ
làng
công chuyện, chẳng nên chút nào.
Góp
gom
của cải khó sao
Chưa
xong
đã gặp biết bao muộn phiền
Hoả
tai,
lũ lụt trong miền,
Hoặc
là
trộm cướp ngày đêm rình mò,
Vua
quan
chiếm đoạt, tận thu,
Bất
ngờ
thần chết có từ một ai
Kịp
đâu
bố thí cho người.
Kẻ
ngu
dành sữa so thời khác chi!
*
3 *
KHOANH
TAY
CHỊU
ĐÒN
Có
anh chàng ngốc sói đầu
Một
hôm
kẻ lạ chợt đâu ngó vào
Thấy
đầu
không sợi tóc nào
Hắn
dùng
lê đánh lên bao nhiêu lần
Trái
lê
đánh bật máu luôn
Máu
tuôn
anh vẫn không buồn nói chi
Đứng
im
hứng chịu đòn kia
Không
màng
chống lại, không hề tránh ra.
Bất
ngờ
có bạn đi qua
Động
lòng
trắc ẩn, xót xa khuyên liền:
“Sao
anh
cứ đứng lặng yên
Để
người
ta đánh mãi trên đầu mình,
Không
đánh
lại vì nể tình
Thời
nên
tránh né, sao đành đứng nguyên,
Đầu
anh
đầy máu hai bên
Đau
không?
Sao chẳng kêu rên thế này?”
Anh
chàng
ngốc trả lời ngay:
“Tên
kia
xấc láo lại đầy ngu si
Thấy
tôi
tóc chẳng có chi
Tưởng
đầu
tôi giống đá kia trong vườn
Đá
xinh
xắn, đá dễ thương
Cho
nên
hắn mới lầm đường đánh lên
Trái
lê
cứng, đầu tôi mềm
Máu
ra
lênh láng mãi thêm tuôn trào
Hắn
vô
tri thức biết bao
Bạn
ơi
tôi biết tính sao bây giờ?”
Bạn
nghe
nói giận vô bờ
Trách
anh
chàng ngốc: “Thật là đáng thương
Bị
người
đánh đã chán chường
Mà
anh
vẫn đứng bình thường. Lạ thay!
Ngu
si
nhất cõi đời này
Chính
là
anh chứ ai đây sánh cùng!”
*
Thầy
tu
một số buông lung
Bao
nhiêu
Giới cấm coi thường sá chi
Buông
luôn
Định với Tuệ kia
Chỉ
ưa
gò ép oai nghi bên ngoài
Hầu
mong
được khắp mọi người
Cúng
dường
cung kính. Khổ đời vậy thay!
Tu
hành
theo kiểu thế này
Đớn
đau
kết quả gặt ngay tức thì
So
cùng
với kẻ ngu kia
Thấy
sao
tương tự, khác gì nhau đâu!
*
4 *
VỢ
GIẢ CHẾT
DỐI
CHỒNG
Một
chàng cưới được vợ xinh
Nàng
tuy
rất đẹp, tính tình lại hoang
Chàng
thương
vợ thật nồng nàn
Nhưng
nàng
trái lại phũ phàng chẳng yêu
Ngoại
tình
một sớm một chiều
Tình
nhân
sẵn đó nàng theo tức thì
Muốn
về
nhà bỏ chồng kia
Tìm
qua
người mới tính bề kết duyên.
Khi
chồng
vắng mấy ngày liền
Nàng
tìm
một lão bà quen thân nàng
Nhỏ
to
kín đáo dặn rằng:
“Khi
tôi
rời khỏi ngôi làng ngày mai
Bà
tìm
xác chết của ai
Xác
cô
con gái không người thân quen
Mang
về
nhà để một bên
Chồng
tôi
trở lại bà liền báo ngay
Rằng
tôi
là xác chết này
Mọi
người
tẩm liệm sẵn đây đợi chàng.”
Bà
già
thực hiện chu toàn
Đúng
theo
kế hoạch của nàng vợ hư.
Khi
chồng
về lại nhà xưa
Nhìn
qua
xác chết rất ư buồn rầu
Chàng
ngồi
khóc suốt canh thâu
Rồi
đem
hỏa táng, có đâu hay gì
Tin
rằng
vợ đã chết đi
Tro
xương
còn lại chàng thì dấu yêu
Đựng
trong
hũ để mang theo
“Khối
tình
quá khứ” nâng niu đêm ngày.
Vợ
chàng
lúc đó vui vầy
Kết
duyên
đầm ấm với tay nhân tình,
Thời
gian
thoáng chốc trôi nhanh
Thế
rồi
chồng mới lạnh tanh với nàng
Nay
ruồng
rẫy vì chán chường
Khiến
nàng
tủi phận tìm đường trở lui
Quay
về
tổ ấm trước thôi
Thưa
cùng
chồng cũ những lời yêu thương:
“Em
đây
là vợ của chàng
Trở
về
nối lại dở dang cuộc tình!”
Người
chồng
lớn tiếng thanh minh:
“Vợ
tôi
đã chết cỏ xanh nấm mồ
Cô
sao
ăn nói hồ đồ
Dối
gian
chi vậy! Thế cô muốn gì?”
Cô
nàng
biện bạch tía lia
Mong
chồng
nhận vợ xưa kia là mình
Nhưng
chồng
phủ nhận tận tình:
“Vợ
tôi
đã chết rành rành từ lâu
Tôi
nào
tin được cô đâu
Nhận
cô
làm vợ nghe sao lạ kỳ!”
*
Thế
gian
nào có khác gì
Lắm
người
thành kiến rất chi sai lầm
Nhưng
không
chịu cải đổi dần,
Như
phường
ngoại đạo tà tâm lâu đời
Dù
nghe
Giáo Pháp tuyệt vời
Cũng
không
tin tưởng vào nơi Đạo Vàng
Giống
người
chồng ngốc thảm thương
Vợ
tuy
còn sống trăm đường chẳng tin.
*
5 *
KHÁT
KHÔNG
UỐNG
NƯỚC
Thuở
xưa có kẻ đi đường
Rất
là
khát nước nên dừng chốn đây
Kiếm
tìm
nước khắp Đông Tây
Thấy
sương
lóng lánh giăng đầy phía xa
Tưởng
là
nước vội tìm qua
Mới
hay
lầm lẫn. Thế là trở lui.
Cuối
cùng
tìm được nước rồi
Dòng
sông
trong mát, nước trôi không ngừng
Nhưng
chàng
chỉ đứng dòm chừng
Nhìn
xem.
Không uống. Lạ lùng vậy thay!
Người
ta
thấy, vội hỏi ngay:
“Anh
đi
tìm nước, nước đầy dưới sông
Sao
không
uống, chỉ đứng trông?”
Anh
chàng
đáp lại vô cùng kỳ khôi:
“Nước
sông
này nhiều quá trời
Một
lần
mà uống có đời nào xong,
Uống
một
lần hết nước sông
Thời
tôi
mới uống, mới không ngại ngần.”
Mọi
người
quanh đấy cười ầm
Chê
anh
chàng nọ ngu đần mãi thôi.
*
Thế
gian
có một ít người
Không
gần
chân lý, sống đời lầm sai
Luôn
gàn
bướng chẳng nghe ai
Cho
là
Giới Luật Phật thời lớn lao
Lại
thêm
nghiêm ngặt xiết bao
Thọ
trì,
tuân giữ hết nào dễ đâu
Họ
tin
vậy nên từ lâu
Sa
chân
giới cấm, lao đầu bến mê
Để
rồi
đau khổ tràn trề
Trong
vòng
sinh tử não nề nổi trôi
Khó
mà
đắc Đạo trọn đời
Xem
ra
đáng trách, nghĩ thời đáng thương
Khác
chi
kẻ khát đi đường
Kiếm
ra
được nước không màng uống thôi!
*
6 *
GIẾT
CON
CHO
ĐỦ GÁNH
Có
người nuôi bảy đứa con
Một
con
bỗng chết, không còn sống thêm
Thi
hài
anh chẳng chôn liền
Trong
nhà
anh vẫn giữ nguyên con mình
Rồi
anh
cùng cả gia đình
Dọn
đi
nơi khác. Quả tình lạ thay!
Láng
giềng
thấy vậy nói ngay:
“Sao
không
gánh xác chết này đi chôn
Mà
anh
lại bỏ đi luôn
Hành
vi
như vậy chẳng khôn chút nào
Rất
là
dại dột biết bao.”
Anh
kia
bèn đáp: “Biết sao bây giờ
Chắc
chi
tôi đã dại khờ
Một
con
nằm chết vậy mà khó khăn
Muốn
cho
quang gánh được cân
Hai
đầu
cần có xác thân hai người
Gánh
đi
chôn mới dễ thôi
Mới
thành
đủ gánh đôi nơi cân bằng.”
Thế
rồi
anh chợt nghĩ rằng
Giết
thêm
đứa nữa dễ dàng gánh ra
Nghĩ
xong
anh chẳng nề hà
Giết
thêm
một đứa thế là đủ đôi
Hai
con
thành một gánh rồi
Gánh
lên
chôn tại núi đồi trên cao.
*
Truyện
này
tỉ dụ giống sao
Người
tu
Giới Luật phạm vào ít thôi
Nhưng
không
sám hối một lời
Ăn
năn
cũng tránh. Tính bài dối gian
Làm
như
giữ Giới đàng hoàng
Có
ai
chỉ trích lại càng ngang nhiên
Bao
Giới
Luật cứ phạm thêm
Nói
rằng:
“Sau đó sẽ liền ăn năn
Sẽ
liền
sám hối một lần
Cho
thêm
thuận tiện, đâu cần ngưng ngay.”
Tu
như
vậy sai lầm thay
Giới
như
ngọc quý hàng ngày phải tuân,
Tu
sai
thời tiếc vô ngần
Giống
người
ngu xuẩn bội phần kể trên
Muốn
cho
đủ gánh hai bên
Vô
minh
sai khiến giết thêm con mình.
*
7 *
NHẬN
NGƯỜI
LÀM
ANH
Một
người giàu có thuở xưa
Tác
phong
đứng đắn lại thừa thông minh
Cho
nên
các kẻ chung quanh
Tỏ
lòng
thán phục, tỏ tình kính yêu
Xa
gần
ái mộ rất nhiều.
Bỗng
đâu
có kẻ sớm chiều lân la
Tới
lui
thăm viếng thiết tha
Rồi
sau
nhận họ: “Ông là anh tôi.”
Điều
này
cũng dễ hiểu thôi
Của
làm
tối mắt khiến người dối gian
Kết
thân
thích, nhận họ hàng
Để
mà
lợi dụng bạc vàng chứ đâu.
Ít
lâu
sau người nhà giàu
Khốn
cùng,
sa sút hết mau bạc tiền
Kẻ
kia
bèn trở mặt liền
Giờ
đây
lại nói: “Chẳng quen thuộc gì
Ông
nào
có phải anh chi.”
Lời
sao
lãnh đạm, nghe thì đáng khinh
Bà
con
lối xóm bực mình
Cười
chê
kẻ đó: “Quả tình bất nhân!”
*
Truyện
này
thí dụ rất gần
Có
phường
tà giáo manh tâm lọc lừa
Lời
hay
của Phật nhận bừa
Nhận
là
giáo pháp từ xưa của mình
Đến
khi
dân chúng ở quanh
Cùng
nhau
bảo họ thực hành ngay đi
Những
người
này chẳng phụng trì
Chẳng
theo
giáo pháp thực thi chút gì
Hoàn
toàn
chỉ muốn ngăn che
Âm
mưu
tội ác u mê gian tà.
May
thay
Giáo Pháp Phật Đà
Dễ
chi
bị bọn tà ma lộng hành.
*
8 *
TRỘM
ÁO NHÀ VUA
Có
người ở chốn quê mùa
Lén
vào
kho áo nhà vua trộm về
Bộ
y
phục đẹp kể chi
Trộm
xong
trốn tới vùng kia xa vời.
Khi
vua
biết vụ trộm rồi
Phái
nhiều
binh lính khắp nơi truy tìm
Cuối
cùng
cũng bắt được liền
Giải
tên
ăn trộm lên trên pháp đình.
Bị
tra
hỏi, hắn gian tình
Chối
luôn
tội trộm của mình mới đây
Khai
rằng
bộ y phục này
Là
do
tổ phụ lâu nay lưu truyền.
Vua
ra
lệnh mặc thử liền
Hắn
đem
y phục mặc lên thân người
Mặc
sao
lộn bậy tức cười
Món
trên
xuống dưới, dưới thời lên trên
Áo
quần,
mũ mãng đảo điên
Tỏ
ra
hắn chẳng hề quen bao giờ.
Vua
bèn
phán: “Không còn ngờ
Điều
này
chứng tỏ ngươi là kẻ gian
Đây
là
y phục cung vàng
Riêng
vua
cùng với các quan thường dùng.”
Trộm
khờ
cứng họng hết đường
Cúi
đầu
thú nhận tội cùng vua thôi.
*
Truyện
này
thí dụ lâu rồi
Vua
là
Đức Phật của thời xa xưa
Còn
y
phục được coi như
Chính
là
Giáo Pháp tối ư nhiệm mầu
Nhà
quê
kẻ trộm khác đâu
Là
phường
tà giáo mưu cầu gian manh
Trộm
của
người rồi chí tình
Nhận
làm
giáo pháp của mình đấy thôi
Trộm
điều
Phật dạy tuyệt vời
Khoe
rằng
giáo pháp của nơi chính mình
Nhưng
không
biết cách thực hành
Vì
không
thấu hiểu cho rành trước sau
Cho
nên
lộn bậy đuôi đầu
Đảo
điên
bản chất lộ mau tức thì.
*
9 *
KẺ
NGỐC KHEN CHA
Có
ông nọ thuở xưa xa
Hay
khen
đức hạnh của cha ruột mình
Khoe
cùng
người đứng chung quanh:
“Cha
tôi
chính trực, hiền lành mãi thôi
Không
làm
hại sinh mạng người
Ghét
quân
cướp giật, ghét ai lọc lừa
Công
bình,
đức độ, nhân từ
Tránh
lời
gian dối, lại ưa giúp đời
Cứu
người
nguy khốn khắp nơi
Từ
bi
nở đẹp tuyệt vời trong tâm.”
Bấy
giờ
có kẻ ở gần
Vốn
mang
bản chất ngu đần, vô minh
Nghe
xong
chợt nghĩ: “Quả tình
Mình
nên
ca tụng cha mình một phen.”
Hắn
bèn
lên tiếng bon chen:
“Cha
tôi
đức hạnh vượt trên khắp làng
Cha
ông
so chẳng sánh ngang.”
Bà
con
quanh đó rộn ràng hỏi ngay:
“Cha
anh
như vậy tốt thay
Thế
thì
đức hạnh trước đây thế nào?”
Kẻ
ngu
vênh mặt tự hào:
“Cha
tôi
từ nhỏ ưa nào chuyện dâm
Tuyệt
đường
tình dục bao năm
Chẳng
hề
biết đến. Không ham chuyện này.”
Mọi
người
cười rộ hỏi ngay:
“Cha
anh
đoạn dục từ ngày ấu thơ
Làm
sao
đẻ được anh ra?”
Kẻ
ngu
cứng họng khó mà nói chi.
*
Ở
đời khen ngợi chuyện gì
Cần
cho
chân thật, chớ hề dối gian
Nói
sai
tai hại vô vàn
Không
mang
hiệu quả, xa gần khinh khi
Phật
tuyên
“ngũ giới” xưa kia
Dạy
đừng
“vọng ngữ”. Ta thì chớ quên!
*
10 *
NHÀ
GIÀU CẤT LẦU
Có
chàng giàu có kể chi
Tiền
nhiều
nhưng lại ngu si tức cười
Không
hề
biết đến việc đời,
Một
hôm
chàng chợt dạo chơi trong vùng
Ngang
căn
nhà của phú ông
Rất
chi
đẹp đẽ, vô cùng cao sang
Ba
tầng
lầu thật huy hoàng
Chàng
nhìn
ham thích xốn xang nghĩ rằng:
“Tiền
ta
tuy chẳng sánh bằng
Ít
ra
đủ cất một tầng cũng hay.”
Chàng
về
hào hứng mời ngay
Một
nhà
kiến trúc vùng này tới mau
Hỏi
thăm:
“Nhà ba tầng lầu
Thời
ông
có cất khi nào hay chưa?”
Người
xây
cất cười rồi thưa:
“Ba
tầng
lầu đó tôi thừa khả năng.”
Thế
là
hợp với ý chàng
Chàng
nhờ
người đó vội vàng khởi công:
“Cất
lầu
ba giống phú ông
Làm
ngay
cho đẹp, phải trông tuyệt vời.”
Người
xây
cất đồng ý thôi
Thợ
thời
đem tới, đất thời san ra
Đắp
nền
móng, dựng tường nhà.
Chàng
giàu
ít bữa ghé qua xem chừng
Hỏi
thăm
cho biết tỏ tường:
“Này
ông
kiến trúc, ông đương làm gì?”
Người
xây
cất đáp tức thì:
“Nhà
ba
tầng đó, có chi lạ nào.”
Chàng
giàu
bèn nói: “Vậy sao,
Xây
chi
tầng dưới tốn hao phiền hà
Chỉ
cần
xây cái lầu ba.”
Người
xây
cất đáp: “Làm nhà trước sau
Phải
xây
tầng dưới khởi đầu
Xong
rồi
ta mới xây lầu tầng trên.”
Chàng
giàu
ngu ngốc ngăn liền:
“Không!
Tôi
chỉ muốn trả tiền cho ông
Cất
lầu
ba cho chóng xong
Còn
hai
tầng dưới tôi không yêu cầu!”
Người
xây
cất cười hồi lâu
Tận
tình
giảng giải. Chàng đâu nghe gì.
Tỏ
ra
cố chấp kể chi
Yêu
cầu
kiên quyết thực thi ý mình.
Chàng
giàu
ngu ngốc thật tình
Cất
lầu
công việc đành đình lại thôi.
*
Truyện
này
tỉ dụ ở đời
Trong
hàng
Phật tử có người biếng tu
Phụng
thờ
“Tam Bảo” ơ hờ
Tu
“Giới,
Định, Tuệ” cũng lơ là hoài
Tưởng
lầm
tu vậy đúng rồi
Không
cần
theo bước của người tu lâu
Muốn
mình
“chứng quả” thật mau
Bỏ
ba
“quả vị” khởi đầu đường tu
Vượt
ngay
tới quả thứ tư
Thành
A
La Hán theo như ước nguyền.
Tu
như
vậy thật cuồng điên
So
cùng
chàng ngốc ở trên khác gì!
*
11 *
BÀ
LA MÔN
GIẾT
CON
Có
người ngoại đạo thuở xưa
Tự
xưng
mình giỏi nên ưa khoe tài
Rành
quá
khứ, biết tương lai
Bao
điều
học vấn trên đời tinh thông
Nói
ra
trôi chảy vô cùng.
Một
hôm
chàng muốn phô trương tay nghề
Bèn
đi
đến một nước kia
Ôm
theo
con nhỏ, não nề khóc than.
Mọi
người
thấy lạ hỏi han:
“Tại
sao
anh khóc vô vàn tang thương?”
Chàng
lên
tiếng đáp não nùng:
“Con
tôi
sẽ chết trong vòng bảy hôm
Cho
nên
tôi rất đau buồn.”
Bà
con
thương hại khuyên luôn anh này:
“Con
anh
hiện mạnh khoẻ thay
Làm
sao
chỉ sống bảy ngày nữa thôi
Chắc
là
anh tính lầm rồi
Chỉ
thêm
buồn khổ hại người, ích chi.”
Chàng
bèn
quả quyết tức thì:
“Tôi
xem
chính xác, ít khi sai lầm
Mặt
trời
có thể mờ dần,
Mặt
trăng
có thể khuất luôn trên trời,
Muôn
sao
có thể rụng rơi
Riêng
tôi
đoán đúng mọi lời tiên tri.”
Bảy
ngày
lần lượt trôi đi
Con
chàng
không chết. Có gì lạ đâu.
Chàng
bèn
tính toán trong đầu
Muốn
cho
danh dự trước sau bảo tồn
Chàng
ra
tay giết con luôn
Chứng
minh
mình chẳng đoán lầm đoán sai.
Bà
con
thấy vậy phục tài
Cùng
nhau
tin tưởng, đồng thời ngợi ca
Tiếng
tăm
từ đó vang xa
Số
người
tôn kính thật là nhiều thôi.
*
Biết
bao
ngoại đạo ở đời
Muốn
người
tin phục, buông lời dối gian
Nhận
mình
đắc đạo thánh nhân
Rồi
mang
thủ đoạn bạo tàn phô trương
Khi
cần
mê hoặc người thường
Hầu
mong
hưởng lợi. Trăm phương khác gì
Kẻ
gian
manh kể trên kia
Giết
con
cho đúng “tiên tri”, đúng lời.
Kẻ
này
sẽ gặt tức thời
Tương
lai
quả báo tơi bời sầu bi!
*
12 *
QUẠT
NƯỚC ĐƯỜNG
Thuở
xưa có một anh kia
Nấu
đường
cát trắng chuyên nghề đã lâu
Một
hôm
đang bận, chợt đâu
Có
ông
khách nọ sang giàu đến thăm
Anh
ngưng
nấu, chạy lăng xăng
Hết
lòng
o bế khách sang tới nhà,
Muốn
mời
khách uống nước trà
Anh
đi
lấy nước đổ ra cái nồi
Thêm
đường
một ít vào rồi
Bắc
lên
lò nấu, lửa thời chụm lên
Lửa
to,
nước nóng sôi liền
Sôi
lên
sùng sục. Anh bèn lo âu
Nước
đường
nóng, dễ uống đâu
E
rằng khách quý chờ lâu bực mình
Phải
làm
cho nước nguội nhanh
Anh
bèn
quạt nước ở quanh trong nồi
Quạt
lâu,
đường vẫn cứ sôi
Vì
anh
lính quýnh quên dời nồi đi
Nồi
còn
trên bếp lửa kia
Dưới
còn
lửa nóng đường thì vẫn sôi.
Anh
chàng
quạt lẹ đã đời
Cho
nên
toát cả mồ hôi dầm dề.
Mọi
người
quanh đó cười chê:
“Phí
công
quạt mãi không hề ích chi
Dưới
nồi
không tắt lửa đi
Quạt
hoài
nước chẳng dễ gì nguội cho!”
*
Truyện
này
tỉ dụ người tu
Tham,
Sân,
Si chẳng diệt trừ cho nhanh
Lửa
phiền
não đó hoành hành
Làm
sao
giải thoát ngọn ngành khổ đau
Dù
tu
khổ hạnh dài lâu
Nằm
giường
gai góc có đâu ích gì
Hành
thân,
hành xác thảm thê
Uổng
công,
vô ích, dễ chi viên thành
Tương
lai
đau khổ quẩn quanh
Trôi
lăn
trong cõi tử sinh xoay vòng.
*
13 *
SỰ
THẬT
CHỨNG
MINH
Trong
nhà một nhóm ngồi quanh
Phẩm
bình
đức hạnh một anh ở ngoài
Một
người
lên tiếng chê bai:
“Anh
này
mọi việc trên đời đều hay
Trừ
hai
điều đáng chê thay
Một
là
sân hận nổi ngay dễ dàng
Hai
là
lỗ mãng vô vàn
Mỗi
khi
chạm việc liên quan đến mình.”
Người
này
đang kể sự tình
Thời
anh
chàng đó thình lình đi ngang
Bên
tai
nghe lọt rõ ràng
Đùng
đùng
nổi giận vội vàng ra tay
Nhảy
chồm
ngay vào nhà này
Túm
người
đang nói trong đây đánh liền
Miệng
thời
la hét cuồng điên:
“Ta
nào
sân hận, chớ nên nói càn
Ta
nào
lỗ mãng hung tàn!”
Mọi
người
quanh đó can ngăn thốt lời:
“Hãy
nhìn
hành động của ngươi
Những
gì
hiện tại tức thời chứng minh
Hận
sân,
lỗ mãng đầy mình
Người
ta
bình phẩm quả tình chẳng sai.”
*
Trần
gian
tội lỗi lắm người
Suốt
ngày
trác táng, cả đời say sưa
Nào
đâu
tự nhận thói hư
Chẳng
ưng
chỉ trích, không ưa phê bình
Nghe
chê,
xấu hổ, bực mình
Giận
lên
tìm cách gian manh trả thù
Khó
mà
tiến trên đường tu,
Dấn
sâu
cõi ác vốn từ xưa kia
Gánh
vào
hậu quả não nề!
*
14 *
GIẾT
KẺ
DẪN
ĐƯỜNG
Một
đoàn đông toàn thương gia
Dự
trù
vượt biển đi xa buôn hàng
Tìm
đường
sinh sống lang thang
Lộ
trình
đoàn phải băng ngang cánh đồng
Đầy
nguy
hiểm, rộng mênh mông
Cả
đoàn
lúng túng, đường không biết rành
Bàn
nhau
mời kẻ giúp mình
Đi
theo
chỉ lối, khởi hành luôn thôi.
Nửa
đường
vừa vượt qua rồi
Đoàn
buôn
bất chợt gặp ngôi miếu thần
Giữa
đồng
bát ngát vô ngần,
Chiếu
theo
tập quán của dân vùng này
Thời
đoàn
cần cúng miếu ngay
Một
người
phải giết tại đây tế thần
Mới
mong
đi thoát cả đoàn.
Thương
gia
xúm lại họp bàn riêng tư:
“Chúng
mình
thân thích từ xưa
Đồng
hương,
bè bạn, rất ư lâu đời
Lạ
thời
chỉ có một người
Là
người
đưa lối, giết thời tiện thay
Để
đem
cúng tế miếu này.”
Bàn
xong
là họ ra tay tức thì
Mang
người
đưa lối giết đi
Giết
xong
nghĩ chuyện cúng kia yên lành
Đoàn
buôn
tiếp tục lộ trình
Tiếc
rằng
không có ai rành đường đi,
Giữa
đồng
hoang vắng bốn bề
Bơ
vơ,
lạc lõng, thảm thê, hãi hùng
Để
rồi
cả bọn cuối cùng
Thảy
đều
chết thảm trong vùng hiểm nguy.
*
Truyện
này
tỉ dụ mỗi khi
Muốn
vào
biển Phật Pháp kia kiếm tìm
Những
châu
báu quý lưu truyền
Pháp
lành
ta phải tu liền ngay thôi
Noi
theo
Giáo Pháp tuyệt vời
Đưa
đường
chỉ lối tới nơi an lành.
Nhiều
người
điên đảo tu hành
Pháp
lành,
Chân Lý chí tình bỏ qua
Quay
cuồng
trong cõi ta bà
Đường
dài
sinh tử khó ra được nào
Chìm
trong
biển khổ dâng trào
Trôi
xa
bờ giác, lạc vào bến mê.
*
15 *
MUỐN
CON
MAU
LỚN
Thuở
xưa có một ông vua
Quý
yêu
công chúa mới vừa sinh ra
Nên
vua
mong muốn thiết tha
Con
mình
mau lớn để mà ngắm trông
Vua
bèn
triệu đến hoàng cung
Lương
y
một vị tiếng lừng khắp nơi
Rồi
vua
thương lượng cùng người:
“Hiện
ông
có thuốc tuyệt vời gì không
Để
cho
công chúa uống xong
Tức
thì
mau lớn ta mong nhờ người.”
Lương
y
từ tốn trả lời:
“Thuốc
hay
như vậy kiếm thời cũng ra
Nhưng
mà
phải đến phương xa
Có
điều
tôi muốn trình qua cùng ngài
Tháng
ngày
tìm thuốc kéo dài
Thời
công
chúa phải ở ngoài chốn riêng
Ngài
đừng
thăm. Cần cữ kiêng.
Khi
nào
kiếm thuốc đã yên chuyện rồi
Và
công
chúa dùng xong xuôi
Tới
thăm
thuận tiện thời tôi thỉnh mời.”
Vua
nghe,
ưng thuận, y lời.
Lương
y
từ biệt thảnh thơi ra về
Lên
đường
đi kiếm thuốc kia
Mười
hai
năm chẵn tới kỳ trở lui
Kiếm
ra
được thuốc quý rồi
Đưa
công
chúa uống tức thời thuốc tiên
Xong
đưa
công chúa đi liền
Vào
trình
diện đấng vua hiền trong cung.
Nhà
vua
rất đỗi vui mừng
Thấy
công
chúa đã vô cùng lớn khôn
Ngợi
khen
thầy thuốc kia luôn:
“Thầy
tài,
thầy giỏi không còn ai hơn,
Và
công
chúa được nhờ ơn
Thuốc
hay,
chóng lớn, vô vàn tốt tươi.”
Sau
khi
vua nói dứt lời
Sai
quan
ban thưởng cho người có công
Nhiều
tài
vật quý vô song.
Mọi
người
rõ chuyện cười ông vua này
Là
người
dại dột lắm thay
Tuổi
con
mà cũng không hay biết gì.
*
Người
tu
Đạo Phật từ bi
Hành
trì
cần phải rất chi chân tình
Tinh
anh
tìm hiểu tự mình
Rằng:
“Khi
nước đến sẽ thành ra ao
Dòng
trong
sẽ hiện trăng sao.”
Mới
mong
công đức trước sau vẹn toàn
Nếu
không
cố
gắng chuyên cần
Không
theo
Phật Pháp vô ngần thâm sâu
Chỉ
mong
kết quả cho mau
Khó
mà
đạt được đạo mầu tối cao.
Kẻ
ngu
muội đáng cười sao!
*
16 *
TƯỚI
MÍA
BẰNG
NƯỚC MÍA
Hai
người trồng mía thi đua
Cùng
so
tài nghệ hơn thua một ngày
Xem
ai
giỏi, xem ai hay
Ai
trồng
mía tốt thưởng ngay, khen liền,
Ai
trồng
mía xấu thời phiền
Bị
người
kia phạt. Hai bên đồng lòng.
Một
anh
tự nghĩ: “Mía ngon
Vì
xưa
nay ngọt, ai còn lạ chi
Muốn
tăng
thêm vị ngọt kia
Mình
dùng
nước mía tưới thì tốt cây.”
Nghĩ
xong
anh thực hiện ngay
Mang
nhiều
mía ép, nước đầy chảy ra
Rồi
bưng
nước mía đem qua
Tưới
lên
vườn mía anh ta mới trồng.
Chao
ơi,
hao tốn vô cùng
Mà
rồi
kết quả lại không được gì
Cả
vườn
mía mới trồng kia
Đều
hư
hoại hết. Ngu si! Đáng cười!
*
Truyện
này
tỉ dụ ở đời
Khi
tu
Phật Pháp lắm người kỳ khôi
Không
theo
đường chính sẵn rồi
Giở
trò
gian dối, lôi thôi, khác thường
Đui
mù
tu luyện sai đường
Ỷ
quyền, ỷ thế giàu sang của mình
Cướp
ngang
tài sản dân lành
Đem
làm
phước thiện mong thành công ngay
Quả
lành
mong sẽ tới tay
Ngờ
đâu
kết quả đắng cay vô vàn
Hao
tinh
thần, phí thời gian
Nhọc
công
vô ích, đạo vàng thấy đâu
Tương
lai
tai họa thảm sầu
Giống
người
tưới mía trước sau khác gì!
*
17 *
VÌ
NHỎ MẤT LỚN
Có
chàng cho mượn năm đồng
Đã
lâu
con nợ cũng không trả tiền
Chàng
bèn
tìm đến đòi liền
Qua
nhà
con nợ ở bên kia làng
Có
dòng
sông rộng chắn ngang
Phải
đi
đò khiến anh chàng tốn hao
Ba
đồng
một lượt, ít sao!
Tới
nơi
người mượn nợ nào có đây
Vắng
xa
nhà đã mấy ngày
Thế
là
chàng lại phải quay đầu về
Trả
ba
đồng, giống lượt đi
Tiền
đò
qua lại vị chi sáu đồng
Tính
ra
quả thật nhọc công
Lại
thêm
tổn thất mà không được gì.
*
Ở
đời thấy có nhiều khi
Vì
tranh
chút lợi rất chi tầm thường
Chúng
sinh
hành động lầm đường
Thanh
danh
bại hoại thảm thương theo liền
Gặt
về
kết quả muộn phiền
Và
rồi
chút lợi cũng bền được đâu,
Đời
này
tiếng xấu ngập đầu
Đời
sau
quả báo đớn đau dữ dằn.
*
18 *
TRÊN
LẦU MÀI DAO
Có
chàng nọ thuở xa xưa
Từ
lâu
phục dịch cho vua của mình
Quả
là
khổ sở thật tình
Tâm
tư
mỏi mệt, thân hình tang thương
Nhà
vua
bèn thưởng cho chàng
Lạc
đà
vừa chết để mang về nhà.
Món
quà
vua quý ban ra
Chàng
mang
về tính lột da tức thì
Tiếc
thay
dao lụt quá đi
Lưỡi
kia
không sắc dễ chi đứt nào.
Chàng
đi
tìm đá mài dao
Thấy
viên
đá ở lầu cao trên cùng
Chàng
leo
lên mài dao xong
Quay
lui
trở xuống đem dùng dao kia
Lột
da.
Dao lại lụt đi
Mới
dùng
chốc lát có gì dài lâu
Thế
là
chàng lại leo lầu
Đem
dao
mài nữa rồi mau xuống liền
Lột
da.
Dao lụt. Lại lên
Xuống
lên
nhiều lượt cho nên mệt người
Chàng
bèn
nảy ý lạ đời:
“Lạc
đà
ta vác lên nơi tầng lầu
Vừa
lột
da vừa mài dao
Thật
là
thuận tiện. Ai nào khôn hơn!”
Nghĩ
xong
chàng thực hiện luôn
Cho
là
mình quả vô ngần thông minh.
Xa
gần
lên tiếng phẩm bình:
“Rất
chi
ngu xuẩn, thật tình dở hơi!”
*
Truyện
này
tỉ dụ ở đời
Bao
nhiêu
giới cấm lắm người không theo
Rồi
vung
tiền của thật nhiều
Để
đem
bố thí mong gieo phước lành
Mong
sao
cho bản thân mình
Sau
này
sẽ được tái sinh cõi Trời
Giống
người
đần độn trên thôi
Nào
đâu
kết quả! Nực cười lắm thay!
*
19 *
GHI
DẤU TRÊN THUYỀN
Một
chàng vượt biển đi xa
Thuyền
qua
ngọn sóng bất ngờ đánh rơi
Chén
bằng
bạc quý sáng ngời
Chén
rơi
xuống biển và rồi chìm sâu
Chàng
bèn
làm dấu thật mau
Hông
thuyền
ghi lại để sau dễ tìm
Rồi
chàng
tiếp tục chèo thuyền
Trong
tâm
tự nghĩ: “Nào quên dễ gì
Chỗ
chén
rơi đã khắc ghi
Ngang
hông
thuyền đó kiếm thì khó chi.”
Thời
gian
hai tháng trôi đi
Thuyền
chàng
đến địa phương kia xa vời
Ngay
trên
sông, ở ngoài khơi
Anh
chàng
bỗng nhớ chén rơi, muốn tìm
Bèn
theo
dấu tại mạn thuyền
Định
tâm
sẽ nhảy xuống miền nước sâu.
Có
người
nhìn thấy hỏi mau:
“Anh
làm
gì lại lặn vào biển khơi?”
Chàng
ung
dung khẽ đáp lời:
“Tôi
tìm
chén bạc đánh rơi ngày nào.”
Người
kia
hỏi: “Rơi tại đâu?”
Anh
chàng:
“Rơi tại biển sâu mới rồi
Cách
đây
hai tháng mà thôi
Và
tôi
cẩn thận ghi nơi hông thuyền
Chỗ
chén
rơi để khỏi quên
Ngày
nay
theo dấu nhảy tìm khó chi.”
Mọi
người
nghe vậy cười chê:
“Nước
sông
nước biển có gì khác đâu
Nhưng
nơi
chốn thời khác nhau
Ngàn
trùng
cách biệt trước sau xa vời
Rơi
một
đằng, lặn một nơi
Làm
sao
tìm được chén rơi của mình.”
*
Truyện
này
nhắc nhở chúng sinh:
“Có
người
ngoại đạo tu hành buông lơi
Không
theo
chính hạnh tuyệt vời,
Tu
theo
khổ hạnh, công thời tiêu tan
Vừa
vô
ích, vừa lầm than
Một
ly
sai biệt dậm ngàn mất đi,
Ta
cần
sáng suốt kể chi
Phải
theo
đúng Chánh Pháp khi tu hành!”
*
20 *
TRẢ
THỊT
Nước
kia có một ông vua
Nghe
lời
đồn đãi khó ưa về mình
Ngoài
đời
có kẻ phê bình
Rằng
mình
bạo ngược, tính tình tàn hung
Còn
về
chính trị chẳng thông,
Vua
nghe
tức bực trong lòng lắm thay
Vua
bèn
hạ lệnh ra ngay:
“Bắt
cho
kỳ được tên này về cung
Tên
này
phạm thượng vô cùng.”
Tuy
nhiên
mật thám truy lùng không ra
Biết
ai
mà bắt bây giờ
Nịnh
thần
có kẻ bất ngờ trình tâu,
Vua
nghe
ra lệnh tóm đầu
Một
viên
quan nọ có đâu tội tình
Rồi
lên
án chịu cực hình
Lóc
trăm
lạng thịt trên mình quan kia
Sau
xương
sống, thật thảm thê
Gọi
là
trừng phạt tội “khi quân” này.
Thế
rồi
sau một ít ngày
Có
người
minh chứng vua hay rõ ràng
Vị
quan
đó bị hàm oan
Dám
đâu
nói xấu cung vàng khi nao.
Nhà
vua
hối hận biết bao
Oan
người
vô tội lẽ nào để yên
Phải
đền
bù cho người hiền
Đền
bù
tổn thất lại liền một khi
Vua
bèn
ra lệnh lạ kỳ
Dùng
ngàn
lạng thịt tức thì đắp lên
Ngay
xương
sống, trả lại liền
Nghĩ
bù
đắp vậy là yên mọi bề.
Vị
quan
được trả thịt về
Vẫn
còn
đau đớn não nề khóc than
Cứ
rên
rỉ suốt canh tàn
Nhà
vua
nghe được chẳng cần xét suy
Đến
nơi
vặn hỏi quan kia:
“Ngươi
còn
khóc lóc làm chi nữa mà
Thịt
ngươi
ta chỉ lấy ra
Có
trăm
lạng thịt. Nay ta đền bồi
Một
ngàn
lạng thịt đủ rồi
Cớ
sao
ngươi vẫn còn ngồi than thân?”
Nạn
nhân
mệt mỏi vô ngần
Không
còn
sức lực, chịu thầm đớn đau,
Người
chung
quanh vội trình tâu:
“Nếu
ai
mà có chặt đầu đại vương
Rồi
sau
họ lại bồi thường
Một
ngàn
đầu khác cũng không ích gì
Làm
sao
dính lại đầu kia!”
Vua
nghe
nói vậy, lầm lì, lặng thinh.
*
Kẻ
ngu
trong đám chúng sinh
Tham
vui
hiện tại thoả tình không thôi
Sợ
đâu
hậu quả tương lai,
Họ
gây
khổ não cho người chung quanh
Góp
gom
tiền của về mình
Rồi
đem
làm phúc, quả lành cầu mong
Mong
bao
tội lỗi diệt xong,
Nghĩ
suy
như vậy là không đúng rồi.
Truyện
nhà
vua lóc thịt người
Khuyên
đừng
cẩu thả buông lơi việc gì
Bạo
tàn,
lỗ mãng ích chi
Kẻo
khi
lầm lỡ khó bề sửa sai!
*
21 *
CẦU
CON
Ở
trong vùng có một bà
Sinh
con
một đứa rất là mừng vui
Nhưng
rồi
mẹ muốn đủ đôi
Muốn
thêm
đứa nữa cho đời tươi thêm
Nên
bà
dò hỏi chị em
Hỏi
đàn
bà khác thân quen giúp mình:
“Xin
ai
có kế tài tình
Chỉ
tôi
phương pháp để sinh thêm nào.”
Có
bà
lão tuổi đã cao
Bấy
giờ
lên tiếng: “Sinh đâu khó gì
Nhưng
con
đầu phải giết đi
Để
rồi
lấy máu tế thì linh thay
Tế
thần
xong toại ý ngay
Đó
là
phương pháp già này tinh thông.”
Nghe
lời
bà mẹ xiêu lòng
Định
làm
theo vậy mà không ngại ngần
May
thay
lối xóm ở gần
Có
người
hay biết cản ngăn bà liền
Trách
rằng:
“Chị quả cuồng điên
Muốn
thêm
con nữa, cứ nên mong cầu
Nhưng
sao
tính giết con đầu
Giết
xong
nhìn lại còn đâu đứa nào
Thật
là
dại dột biết bao
Chị
cần
xét lại xem sao. Chớ làm!”
*
Ở
đời lắm kẻ sai lầm
Dị
đoan,
mê tín, theo chân thuyết tà
Do
phường
ngoại đạo đề ra
Rằng:
“Muốn
hạnh phúc thăng hoa cuộc đời
Phải
tu
khổ hạnh tức thời
Nhảy
vào
hầm lửa, nằm gai, trần truồng.”
Tu
sai
nên chỉ uổng công
Khổ
thân
tự hại chứ không phước gì
Đâu
sinh
lên được Trời kia
So
cùng
Phật Giáo rất chi ngược đời
Vì
xa
Chánh Pháp tuyệt vời.
*
22 *
BÁN
TRẦM HƯƠNG
Có
chàng lặn lội biển khơi
Tìm
trầm
hương quý kiếm lời bán ra
Trải
nhiều
năm tháng trôi qua
Công
lao
kết quả thật là tốt thay
Trầm
hương
được một xe đầy
Đem
về
giữa chợ chàng bầy bán rao
Vì
hàng
quý, nên giá cao
Thành
ra
chẳng có ai nào muốn mua
Chàng
buồn
chán, chàng ưu tư
Băn
khoăn
tính toán nhưng chưa được gì.
Chợt
chàng
ngó thấy người kia
Mang
than
ra chợ bán thì hết mau
Có
bao
giờ ế hàng đâu
Chàng
nhìn,
tính toán trong đầu loay hoay:
“Ta
đem
đốt trầm hương này
Thành
than
rồi bán xong ngay dễ dàng.”
Nghĩ
xong
chàng đã vội vàng
Mang
trầm
hương đốt thành than hết liền
Đưa
ra
chợ bán kiếm tiền
Thế
là
bán chạy quả nhiên hết hàng.
Buồn
thay
giá một xe than
So
ra
rẻ mạt sao bằng trầm hương.
*
Truyện
này
khuyên khách thập phương
Tu
hành
chớ ngại con đường gian truân
Nếu
mong
Phật quả thành tâm
Khó
chi
ta cũng ngàn lần vượt ngay.
Giữ
nguyên
quả vị Phật này
Chớ
nên
thoái chí chẳng hay chút nào,
Giữ
nguyên
quả vị tối cao
Quyết
tâm
thành đạt chớ nao núng lòng.
*
23 *
TRỘM
MỀN
Có
tên trộm thật ngu si
Vào
nhà
giàu có lấy đi ít hàng
Toàn
là
gấm quý hạng sang
Rồi
còn
vơ vét trên đường rút lui
Một
mền
rách nát tả tơi
Và
quần
áo cũ của người chủ gia
Xong
rồi
mới chịu đi ra
Đem
hàng
gấm quý bao qua ngoài cùng
Áo
quần,
mền rách phía trong
Gói
thành
một gói, cõi lòng thảnh thơi.
Sau
này
đi khắp mọi nơi
Hắn
mang
gói đó chẳng rời phút giây.
Mọi
người
biết được chuyện này
Đêu
chê
cười hắn là tay ngu đần.
*
Ở
đời ai đã phát tâm
Tin
theo
Phật Pháp chuyên cần tu thân
Không
nên
trở lại sai lầm
Tham
lam
danh lợi dương trần làm chi
Để
rồi
Giới Luật phá đi.
Nếu
ai
điên đảo nghĩ suy sai đường
Giới
thanh
tịnh cứ coi thường
Tất
nhiên
đức hạnh tổn thương nặng nề
Khiến
cho
thiên hạ cười chê!
*
24 *
GIEO
MÈ
Có
người ăn chút vừng mè
Khi
ăn
mè sống anh chê bai liền
Ăn
mè
rang chín anh khen
Rồi
anh
tự nghĩ: “Mình nên trồng mè
Mè
rang
chín ăn ngon ghê
Nếu
đem
mè chín trồng thì tốt cây
Chắc
cây
cho hạt ngon đây.”
Nghĩ
xong
anh thực hiện ngay tức thì
Rang
vừng
mè cho chín đi
Rồi
mang
tới mảnh đất kia gieo trồng.
Than
ôi
kết quả chờ trông
Chẳng
cây
nào mọc! Uổng công mất rồi!
*
Truyện
này
ví dụ có người
Tu
theo
hạnh Bồ Tát thời không vui
Than
tu
khổ hạnh buồn đời
Con
đường
Phật quả xa vời, gian nan.
Sau
khi
nghĩ bèn chuyển sang
Chỉ
tu
theo hạnh dễ dàng mà thôi
Làm
A
La Hán được rồi
Đường
tu
mau chứng, luân hồi thoát ngay
Chẳng
còn
sinh, tử vần xoay.
Tu
như
vậy thật tiếc thay vô cùng
Sau
này
khó thể trông mong
Muốn
cầu
Phật quả có hòng được đâu!
*
25 *
NƯỚC
VÀ LỬA
Có
người sống tại nhà này
Thường
hay
làm mọi việc ngay trong phòng
Cần
nước
lạnh, cần lửa hồng,
Lửa
chàng
nhóm ở bên trong chén sành
Nước
thời
chứa ở trong bình
Cái
bình
bằng thiếc nhỏ xinh, nóng liền.
Chàng
lo
chuẩn bị làm đêm
Để
bình
đựng nước lên trên chén sành
Trong
lòng
tự nghĩ khôn lanh:
“Lửa
hồng,
nước lạnh sẵn dành tại đây
Tối
nay
làm việc có ngay.”
Khi
quay
lại đó tiếc thay cho chàng
Nước
thời
nóng, thật lỡ làng
Lửa
vì
bị đậy nên tàn mất đi
Cả
hai
dùng chẳng được chi
Việc
làm
chậm trễ cũng vì khờ thôi.
*
Truyện
này
ví dụ ở đời
Xuất
gia
cầu học lắm người hăng say
Học
theo
Phật Pháp điều hay
Nhưng
rồi
quyến luyến lại quay về nhà
Về
gia
đình, khó thoát ra
Thân
chìm
cõi dục, tâm sa biển tình
Lửa
công
đức tàn lụi nhanh
Nước
trì
giới, đức tu hành mất đi
Thế
gian
sự nghiệp còn gì
Chỉ
còn
một nỗi sầu bi dâng tràn!
*
26 *
BẮT
CHƯỚC VUA
Có
người nọ thuở xa xưa
Muốn
tìm
cách khiến cho vua của mình
Được
hài
lòng, vui thật tình
Tìm
người
quen hắn chân thành hỏi han,
Người
quen
mách kế cho rằng:
“Lấy
lòng
vua cũng dễ dàng, khó chi
Anh
nên
bắt chước ngài đi
Theo
từng
điệu bộ mỗi khi gần ngài.”
Hắn
khen:
“Ý kiến thật tài.”
Xong
rồi
hắn đến nơi ngai vàng liền
Dõi
theo
cử chỉ vua hiền
Để
rồi
bắt chước giống in mọi điều.
Bấy
giờ
vua nháy mắt nhiều
Hắn
bèn
cũng chớp mắt theo liên hồi
Giống
như
in, giống quá trời
Nhà
vua
thấy lạ thốt lời hỏi ngay:
“Sao
ngươi
chớp mắt mãi đây
Bị
lông
hay bụi bẩn bay rớt vào?”
Hắn
bèn
lên tiếng thưa mau:
“Mắt
tôi
vẫn tốt từ bao lâu rồi
Cầu
mong
lấy được lòng ngài
Nên
tôi
bắt chước, tức thời theo ngay
Nhái
cho
thật giống, thật hay
Ngài
vui,
ban thưởng, thân này thăng hoa.”
Vua
nghe
nổi giận thét la:
“Nhà
ngươi
láo xược chẳng tha được nào!”
Vua
sai
quân lính lôi vào
Phạt
về
tội dám hỗn hào cùng vua
Đánh
đòn
một trận cho chừa
Đuổi
ra
khỏi nước kể như tàn đời.
*
Truyện
này
thí dụ nhiều người
Được
nghe
Phật Pháp để rồi tu theo
Nhưng
không
hiểu được một điều
Phật
vì
đại chúng tuy nêu Pháp lành
Pháp
nhiều
khi thấp thật tình
Giúp
người
kém cỏi thấm nhanh đạo mầu,
Họ
nào
hay biết được đâu
Khi
nghe
Pháp thấy có câu, chữ nào
Tỏ
ra
không được thanh cao
Họ
bèn
lên tiếng ồn ào chê bai
Hoặc
là
bắt chước làm sai
Mất
đi
thiện lợi, gánh tai hại về
Đọa
vào
đường ác não nề
Mất
đi
chứng ngộ, thảm thê khổ hình.
*
27 *
TRỊ
VẾT THƯƠNG
Tội
thay có một ông già
Bị
vua
đánh đập rất là nhẫn tâm
Mang
thương
tích nặng vô ngần
Ông
dùng
phân ngựa thoa luôn ngay vào
Vài
hôm
thương tích lành mau.
Có
người
ngu nọ thấy sao lạ lùng
Bèn
lên
tiếng nói vui mừng:
“Ta
vừa
học được một phương thuốc này
Trị
thương
tích thật là hay.”
Người
ngu
vội vã về ngay nhà mình
Gọi
con
ra khẽ tâm tình:
“Cha
vừa
biết thuốc chữa lành vết thương
Thật
hay
ho, thật lạ thường
Con
để
cha đánh sau lưng bây giờ
Rồi
khi
thương tích hiện ra
Thuốc
hay
kia sẽ đem thoa chữa liền
Chắc
là
hiệu nghiệm vô biên.”
Con
nghe
cha nói xong bèn chịu ngay
Đánh
lưng
con cha ra tay
Rồi
đem
phân ngựa thoa đầy vết thương
Thật
là
ngu xuẩn trăm đường
Khiến
cho
thiên hạ bốn phương chê cười.
*
Truyện
này
thí dụ có người
Muốn
tu
học Phật Pháp thời lầm mê
Để
phiền
não, tham sân si
Tự
do
phát khởi. Mất đi Pháp Lành
Lại
thêm
nghiệp lụy tăng nhanh.
Tỉ
như
nghe nói thực hành tốt thay
“Quán
thân
bất tịnh” thật hay
Thân
phàm
ngũ uẩn bỏ ngay dễ dàng
Thoát
ly
sinh tử đôi đường,
Hắn
bèn
“nữ sắc” coi thường quán mau
Quán
thêm
“ngũ dục” xem sao
Than
ôi
kết quả thảm sầu tới nhanh
“Quán
thân
bất tịnh” không thành
Vì
tâm
chưa vững nên đành đớn đau
Đường
mê
sắc dục dấn sâu
Tử
sinh
nghiệp báo tránh đâu thoát nào!
*
28 *
XẺO
MŨI
Trong
làng có một anh chàng
Sánh
duyên
cùng với một nàng vợ xinh
Đẹp
nhan
sắc, tuổi xuân xanh
Chỉ
riêng
cái mũi quả tình khó coi.
Thời
gian
chắp cánh dần trôi
Bỗng
nhiên
chàng gặp một người như tiên
Dung
nhan
rực
rỡ một miền
Lại
thêm
mũi đẹp có duyên vô cùng
Anh
chàng
tự nghĩ trong lòng:
“Nàng
này
mũi đẹp, mình mong ước rằng
Làm
sao
có được mũi nàng
Để
thay
vào mũi khó thương vợ mình
Vợ
mình
sẽ đẹp sẽ xinh.”
Thế
rồi
chàng thực hiện nhanh ý này
Cắt
đi
mũi người đẹp ngay
Cầm
về
khoe vợ giọng đầy sướng vui:
“Em
ơi!
Có mũi đẹp rồi
Tặng
em
thay mũi cũ thời tuyệt luân!”
Chàng
bèn
xẻo mũi vợ luôn
Quăng
đi
mũi cũ chẳng buồn tiếc chi
Thay
vào
bằng mũi đẹp kia
Cuối
cùng
không ráp được vì dễ đâu,
Vợ
chàng
mất mũi đớn đau
Càng
thêm
xấu xí thảm sầu tang thương.
Vì
trò
ngu xuẩn của chàng
Gây
tai
hại cả hai nàng than ôi!
*
Truyện
này
thí dụ có người
Nghe
Sa
Môn đức tuyệt vời từ lâu
Bà
La
Môn đức kém đâu
Mọi
người
cung kính trước sau cúng dường
Người
này
bèn nghĩ điên cuồng:
“Ta
cùng
các vị đó không khác gì.”
Thế
là
lên giọng u mê
Xưng
mình
đức lớn khác chi đâu nào
Thật
là
bất lợi xiết bao
Tổn
thêm
phẩm hạnh từ lâu của mình.
*
29 *
ĐỐT
ÁO
Có
chàng nọ nghèo thật nghèo
Làm
thuê,
tiền bạc không nhiều là bao
Chàng
dành
dụm mãi trước sau
Đủ
tiền
may một áo sao tầm thường
Vải
thô,
áo ngắn thảm thương
Nên
khi
chàng mặc ra đường khó coi.
Có
người
chặn hỏi chê cười:
“Hình
dung,
mặt mũi anh thời đẹp xinh
Chắc
là
thuộc một gia đình
Giàu
sang,
phú quý ở quanh trong làng
Sao
anh
mặc áo vải thường?
Tôi
nay
có cách tìm đường giúp anh
Có
quần
áo đẹp tốt lành
Nhưng
anh
phải thật tâm thành tin tôi
Tôi
không
dối. Nói thật thôi.”
Chàng
nghèo
mừng rỡ: “Được rồi tôi tin
Nghe
theo
anh chỉ bảo liền.”
Thế
là
kẻ lạ ngay bên mé rừng
Đốt
lên
ngọn lửa bập bùng
Bảo
chàng
nghèo đó: “Anh đừng ngại chi
Cởi
mau
cái áo xấu kia
Bỏ
vào
trong lửa đốt đi tức thời
Sau
khi
áo cháy xong xuôi
Anh
nên
đợi một chút rồi thấy ngay
Áo
quần
đẹp hiện ra đây.”
Chàng
nghèo
tuân lệnh kẻ này làm theo
Cởi
ra
áo cũ xấu, nghèo
Vứt
vào
lửa đốt cháy vèo đi mau.
Chàng
đi
qua lại chờ lâu
Nào
quần
áo đẹp có đâu hiện hình.
*
Truyện
này
khuyên nhủ chúng sinh
Phải
theo
lời Phật dạy mình chớ quên
Thân
người
khó đạt được liền
Chúng
ta
đã được phải nên giữ gìn
Tu
thân,
tích đức, tạo duyên
Vun
bồi
cội phúc luôn thêm tốt lành
Y
theo Chánh Pháp tu hành.
Tiếc
thay
ngoại đạo gian manh vô vàn
Lập
ra
tà thuyết dối gian
Khuyên
nên
hủy hoại tấm thân con người
Nhảy
vào
hầm lửa ngạt hơi
Là
sinh
lên được cõi trời tối cao
Hưởng
đời
sống thật dài lâu
Hưởng
nhiều
khoái lạc ngọt ngào mai sau.
Lời
vô
lý, khó tin sao
Đời
này
tổn hại tránh nào thoát đây,
Đời
sau
mê hoặc tới ngay
Sa
vào
địa ngục đọa đày khổ đau.
*
30 *
NUÔI
DÊ
Chàng
kia nuôi một bầy dê
Đúng
theo
phương pháp, tay nghề giỏi giang
Nên
dê
sinh sản từng đàn
Từ
ngàn
con đến chục ngàn rất mau
Nhưng
chàng
hà tiện hàng đầu
Không
hề
dám giết con nào để ăn
Hoặc
là
đãi khách đến thăm
Dù
ai
năn nỉ cũng bằng thừa thôi
Không
cho,
không bán lâu rồi.
Ngày
kia
xuất hiện một người dối gian
Tới
làm
quen với anh chàng
Dùng
lời
ngon ngọt kết làm bạn thân,
Chàng
tin
ngay, chẳng ngại ngần
Giao
du
kẻ lạ không cần nghĩ thêm.
Một
hôm
kẻ đó nói liền:
“Chúng
ta
là bạn thân quen bao ngày
Muốn
cùng
anh bàn chuyện này
Anh
chưa
có vợ. Buồn thay cuộc đời
Cô
đơn,
hiu quạnh, đơn côi,
Tôi
nghe
ở hướng Đông nơi tỉnh mình
Có
cô
gái nọ đẹp xinh
Nếu
mà
anh cưới quả tình xứng đôi
Tôi
xin
giới thiệu hai người
Kết
duyên
chồng vợ nghĩ thời thành công.”
Chàng
nuôi
dê mừng vô cùng
Giao
dê
cho bạn nhiều không tính tiền
Sắm
bao
lễ vật đưa thêm
Làm
đồ
sính lễ đầu tiên của chàng.
Vài
ngày
sau ông bạn vàng
Bỗng
quay
trở lại nói rằng: “Anh ơi!
Cô
nàng
chịu lấy anh rồi
May
thay
cô vợ anh thời mới sinh
Một
con
ngộ nghĩnh thật tình
Tôi
quay
lại báo để anh được mừng.”
Chàng
nuôi
dê sướng vô cùng
Hôn
thê
mặt mũi đã từng thấy đâu
Nhưng
nghe
nói sinh con đầu
Vui
không
thể tả. Dê nào tiếc chi
Cấp
dê
cho bạn lia chia
Hai
bên
từ biệt. Bạn đi đến nàng.
Vài
ngày
sau ông bạn vàng
Lại
quay
lui báo tin rằng: “Anh ơi!
Thảm
thê,
đau đớn quá trời
Con
anh
vừa mới lìa đời ít hôm
Tôi
xin
thành thật chia buồn
Tỏ
lòng
bạn hữu tình luôn đậm mầu.”
Chàng
nuôi
dê chợt u sầu
Nghe
tin
vật vã buồn đau khóc hoài.
*
Truyện
này
thí dụ cuộc đời
Ở
trong Phật Giáo có người đa văn
Nhưng
vì
danh lợi bản thân
Đã
không
giáo hoá cho dân quanh mình
Lại
ham
dục lạc thường tình
Cho
nên
bị lường gạt thành đớn đau
Một
ngày
nọ chợt quay đầu
Tới
bờ
mê hoặc, ghé cầu vô minh
Bao
công
đức, bao pháp lành
Than
ôi
phút chốc thôi đành buông trôi
Tu
hành
lơ đãng mất rồi
Mạng
thân,
tài sản tức thời tiêu tan
Thật
là
tủi nhục vô vàn
Tự
mình
chuốc khổ, chuốc oan cho mình!
*
31 *
MUA
LỪA
Thuở
xưa đạo Bà la môn
Tín
đồ
một nhóm họp luôn cùng bàn
Cử
hành
đại hội huy hoàng
Cần
nhiều
chén bạc, chén vàng đem trưng
Nên
giáo
chủ không ngại ngùng
Sai
người
lên chợ mời ông thợ về
Thợ
đồ
sứ giỏi tay nghề.
Tuân
lời
đệ tử tức thì đi ngay
Giữa
đường
họ gặp ông này
Dắt
lừa
ra chợ hôm nay bán hàng
Lưng
lừa
chở nặng rộn ràng
Toàn
đồ
sứ quý sẵn sàng bán ra,
Lừa
đang
đi chợt bất ngờ
Xảy
chân,
té quỵ bên bờ đường mương
Bao
nhiêu
đồ sứ trên lưng
Rơi
luôn
xuống đất và cùng vỡ tan
Thế
là
ông thợ bàng hoàng
Buồn
rầu
cất tiếng khóc than não nùng.
Mấy
chàng
đệ tử lạ lùng
Bèn
lên
tiếng hỏi: “Sao ông khóc hoài?”
Thở
dài
ông thợ trả lời:
“Bao
nhiêu
đồ sứ đi đời nhà ma
Công
lao
làm suốt năm qua
Giờ
lừa
làm bể, thế là công toi
Các
anh
nhìn đó mà coi
Tôi
buồn
đứt ruột khóc thời lạ đâu.”
Mấy
chàng
đưa mắt ngó nhau
Nghĩ
thầm
mừng rỡ: “Lừa sao thật tài
Một
năm
ông thợ miệt mài
Công
trình
khó nhọc lừa thời phá tan
Chỉ
trong
giây phút dễ dàng
Chú
lừa
thật giỏi, nên mang lừa về.”
Họ
bèn
thương lượng tức thì
Xin
ông
thợ bán lừa kia cho mình.
Đang
tức
giận, đang bất bình
Nên
ông
đồng ý bán nhanh chú lừa
Khi
nghe
thấy họ hỏi mua
Đôi
bên
thanh toán êm ru mọi bề.
Các
chàng
đệ tử ra về
Mang
lừa
trình diện, hả hê vô vàn
Chợt
nghe
giáo chủ hỏi han:
“Mua
lừa
chuyên chở đâu cần dùng chi
Chỉ
cần
ông thợ khéo kia
Sao
không
mời thợ lại đi mua lừa?”
Các
chàng
hăng hái vội thưa:
“Lừa
này
bản lãnh rất ư lạ lùng
Giỏi
hơn
ông thợ vô cùng
Bao
đồ
sứ thợ làm trong năm rồi
Chỉ
cần
vài phút giây thôi
Một
mình
lừa đã tức thời phá tan.”
Lắc
đầu
giáo chủ khẽ than:
“Các
con
dại dột nên ham lừa này
Lừa
trong
khoảnh khắc chưa đầy
Làm
bao
đồ sứ bể ngay dễ dàng
Nhưng
dù
trải trăm năm trường
Lừa
này
cũng chẳng biết đường làm chi
Tạo
ra
đồ sứ quý kia
Dù
cho
một cái, nói gì nhiều hơn.”
*
Thế
gian
lắm kẻ thọ ơn
Nhờ
người
giúp đỡ ân cần lắm khi
Nhưng
không
đền đáp chút chi
Lại
đem
thù oán mà đi trả người
Vong
ân,
bội nghĩa ở đời
Chỉ
thêm
tai hại. Ta thời tránh xa!
*
32 *
TRỘM
VÀNG
Hai
thương gia nọ từ lâu
Ở
cùng một chỗ cạnh nhau bán hàng
Một
người
buôn bán bạc vàng
Một
người
bông vải. Hai chàng thảnh thơi.
Một
hôm
có khách tới nơi
Mua
vàng
nên muốn tức thời thử ngay
Xem
vàng
thật, giả sao đây
Để
vàng
vào lửa là hay biết liền.
Người
bông
vải nổi tham lên
Trộm
luôn
một cục vàng trên lửa hồng
Vội
vàng
đem giấu trong bông
Sợ
ai
nhìn thấy thời không hay gì.
Vàng
đang
nóng đỏ kể chi
Khiến
cho
bông vải cháy đi điêu tàn
Sạch
sành
sanh, cháy tiêu tan
Thế
là
bại lộ chuyện gian manh rồi
Vàng
không
trộm được của người
Bao
nhiêu
bông vải mình thời tiêu ma.
*
Đôi
khi
ngoại đạo quanh ta
Trộm
luôn
Chánh Pháp Phật Đà quang vinh
Đem
làm
giáo lý của mình
Nhưng
mà
nguyên lý quả tình hiểu đâu
Vụng
về
sử dụng cùng nhau
Việc
làm
kết quả trước sau tiêu tùng:
“Đạo
mình
pha trộn lung tung
Rất
là
mâu thuẫn, vô cùng kỳ khôi.”
Khi
cơ
mưu bại lộ rồi
Làm
trò
cười mãi cho người bàng quan.
*
33 *
CHẶT
CÂY TÌM TRÁI
Cây sinh ra trái rất ư khác đời
Sum sê tàn nhánh xanh tươi
Trái thời ngon ngọt tuyệt vời hiếm thay.
Từ nơi quốc ngoại một ngày
Có người khách nọ ghé đây thăm vườn
Nhà vua đưa khách đi luôn
Tới xem cây quý, cành vươn, lá dày
Vua khoe rằng: “Trái của cây
Rất nhiều nước ngọt, lại đầy vị ngon
Thật là hiếm quý vô song.”
Khách xin ăn thử, cầu mong hưởng liền
Vua bằng lòng, nhưng nhìn lên
Thấy cây cao lớn, bốn bên vươn cành
Vua bèn ra lệnh lính canh
Đốn cây đổ xuống cỏ xanh ven rào
Nhưng tìm không được trái nào
Đành trồng cây lại. Biết sao bây giờ!
Vua sai dựng lại chỗ xưa
Dựng cây lên chỗ mới vừa chặt xong
Rồi tìm mọi cách vun trồng,
Than ôi cây quý nay không sống còn
Không còn sinh trái ngọt ngon
Chồi non, cành lá héo hon thảm sầu.
*
Truyện này thí dụ đạo mầu
Phật từng khuyên dạy ta mau tu hành
Trì giới cấm, theo pháp lành
Để như cây quý tươi xanh giữa trời
Sinh ra quả báu tuyệt vời
Từ bi, trí tuệ bao người cầu mong
Thêm thiền định, thêm thần thông
Nở hoa, kết trái vô cùng khả quan,
Nhưng nhiều người lại hoang đàng
Buông lung, phạm giới, đạo vàng buông lơi
Mà mong cây phước tốt tươi
Vô minh như vậy nghĩ thời đáng thương!