Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 36

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13267)
Tuyển tập 36


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 36

(Từ bài số 351 đến số 360)

thnhattan@yahoo.com.au

 

Đã mòn ba vạn sáu ! 351

Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết ! 352

Nâng tay ôm giấc ngủ yên 353

Hồn sông núi gác câu thề, bỏ ngõ ! 354

Ta về 355

Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế ! 356

Sống, biết sống, và phải sống ! 357

Khổ nghèo ôm thân phận ! 358

Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động ! 359

Không thành danh cũng thành nhân em nhé ! 360

 

Đã mòn ba vạn sáu !

 Tháng 6-2005

 

Đường còn dài sao bước chân đã mỏi

Ý còn nhiều nhưng lực đã tiêu ma

Nhuộm gió sương đã tàn tạ phong ba

Thuyền xơ mạn đã làm trơ sóng bạc

 

Dừng chân lại cùng ta nghe tiếng hát

Trời nghiêng nghiêng đổ bóng xế nương chiều

Đường trần gian vỗ tiếng gõ cô liêu

Người lữ thứ trơ vơ nhìn gió bụi

 

Bóng cây cả cõi cằn bên bờ suối

Bóng cây non đội nắng gối rừng thưa

Chốn hoang vu vang vọng gió xa đưa

Mòn cát bụi trên bước đường du thủ

 

Bỗng thức giấc khua rừng khuya ngái ngủ

Chợt vương vai động gió thổi đêm dài

Xoa bàn tay nắn bóp đôi bờ vai

Chai với đá giũa mòn bao sinh lực

 

Đường xuống dốc dọ bước đi từng mức

Bỏ sau lưng thời vượt núi băng ngàn

Thật vô tình hỡi cái đập thời gian

Là xương thịt làm sao không xây xát

 

Ta ngồi đây trên đồi cao gió mát

Ánh tà dương nghiêng bóng đổ vương dài

Góp rong rêu vẽ lại tấm hình hài

Nhặt xơ xác ghi dọc đường gió bụi

 

Nghiêng nghiêng vách núi

Ngả bóng rừng khuya

Dừng bước chân ngẫm nghĩ phút chia lìa

Nhanh quá nhĩ, đã mòn ba vạn sáu !!! 

 

 

Ta đang sống, nghĩa là ta sẽ chết !

 Tháng 6-2005

 

Ta đang sống nghĩa là ta đang chết

Mỗi ngày qua là chết mất một ngày

Mỗi chiều qua là bóng ngả về tây

Cuộc đời ta đang dần dần ngắn lại

 

Trong tự thể đột sinh và đột thải

Những huyết cầu hồng bạch xô xát nhau

Những kháng sinh đối kháng kịch ê đầu

Một thành lũy phủ che bao khí độc

 

Ở bên ngoài đối diện nhiều hiểm hóc

Mọi sắc trần trơ trụi bãi phù sa

Mọi khổ vui náo động tựa chớp lòa

Để công phá một trận đồ tử thủ

 

Thời xuân trẻ dễ dàng trong phòng ngự

Lúc già nua dù có mấy viện binh

Nhưng cổ thành đã tàn lực, rung rinh

Chẳng mấy chốc, đầu hàngđiều kiện

 

Ta đang sống là lâm vào trận tuyến

Không tấn công, chỉ củng cố dự phòng

Một thời gian rồi cũng phải đi đong

Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết.

 

Nâng tay ôm giấc ngủ yên

 Tháng 6-2005

(Viết cho những ai đang mang bịnh mất ngủ !)

 

 Nâng tay ôm giấc ngủ yên

Bỏ quên gió bụi ưu phiền phía sau

 Núi mơ kê giấc mộng đào

Suối tiên róc rách lạc vào hư vô

 Phập phồng hơi thở nhấp nhô

Ngũ thân rã phách cơ hồ lìa xa

 Trên đầu khối óc nổ hoa

Góc phòng nghiêng ngửa một tòa đảo điên

 Còn nguyên đến cả ưu phiền

Còn nguyên một giấc ngủ yên chưa về

 Chập chờn nửa tỉnh nửa mê

Nửa ôm giấc mộng nửa kê gối đầu

 Lặng nhìn gác cửa đêm thâu

Hai con mắt xót đỏ ngầu trắng canh

 Cho xin giấc ngủ yên lành

Trơ vơ một cõi ngó quanh đêm dài.

 

Hồn sông núi, gác câu thề, bỏ ngõ !

 Tháng 04-2005

 

Một ngày năm ấy

Quê hương tràn khói lửa

Họ đã chiếm Miền Nam. Dẫm ra Miền Trung

Và đạp lên đất Bắc. Vậy là hết rồi

Bóng dáng thực dân, bắt đầu quay lại

Bốn năm sau, như con tàu cần tay lái

Họ trao cho mình lập chính thể quốc gia

Chỉ coi về hành chánh, trị an, lấy lệ qua loa

Còn tất cả, họ nắm vai trò chủ chốt

Một ngày năm ấy

Trận cứ điểm dâng cao cùng tột

Biến Việt Nam thành hai mảnh phân đôi

Bến Hải chia phôi. Hai bờ vĩ tuyến

Miền Bắc đây rồi, buồn buồn khói quyện

Miền Nam đây rồi, mờ tỏa bụi bay

Hai khối tranh nhau, đạn xới bom cày

Làm tan nát ngửa nghiêng mọi miền đất mẹ

Một ngày năm ấy

Xéo cả quê hương, điêu linh quạnh quẽ

Họ bày trò, Việt Nam tự quyết lấy nhau

Sự tự quyết kia, nói nữa chi đau

Những vết tích tro tàn khơi tức tưởi

Miệng không nói được, tê đầu ngọn lưỡi

Tai không nghe được, tủi nhục phủ đầu

Vận nước nổi trôi, cuốn chảy qua cầu

Giờ lịch sử rung theo chiều dĩ vãng

Một ngày năm ấy

Tấp bờ lau, giạt bơ phờ, tản mạn

Trông mong manh, liều nhắm mắt, từ ly

Cuối phương trời phó một chuyến ra đi 

Thân đất khách mấy mươi năm trôi nổi

Một ngày năm ấy

Quá khứ dần qua, tương lai chưa tới

Quê hương ơi, còn đợi biết bao giờ

Việt Nam ơi, sông nước chảy mấy bờ

Thuyền viễn xứ lang thang về bến cũ

Một ngày năm ấy

Nhận bao nhiêu, không đủ

Cho bao nhiêu, không thừa

Tình quê hương tròn nguyện ước hay chưa

Hồn sông núi gác câu thề bỏ ngõ !

 

  Ta về

 Tháng 04-2005

 

 “Ta về ta tắm ao ta

Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”

 Ta về gìn giữ keo sơn

Dù xưa dù cũ không sờn sắt son

 Ta về xây đắp núi non

Dù cho nước chảy đá mòn chẳng phai

 Ta về xây dựng tương lai

Dù cho tháng đợi năm dài chẳng thuyên

 Ta về thăm lại mọi miền

Nước non một dãi nối liền quê hương

 Ta về nhắn gởi tình thương

Rung lên từng nhịp trên đường ta đi

 Ta về thăm lại Kinh Kỳ

Thành đô Phố cũ những gì xa xưa

 Ta về cho nắng đổ mưa

Cho hương thơm nhụy cho vừa những ai

 Ta về Bến Nghé, Đồng Nai

Nhớ thương lục tỉnh, vành đai Sài Gòn

 Ta về Hà Nội bồn chồn

Buồn trông hoài cổ nghe hồn nao nao

 Ta về như giấc chiêm bao

Như đêm đã hết trăng sao còn gì

 Mới ngày nào đó ta đi

Thời gian đã đổi đến khi ta về

 Mới ngày nào đó ta về

Thời gian đã đổi lối về ta đi

 Ta đi không nghĩa từ ly

Như tàu rời bến cũng vì sân ga

 “Ta về ta tắm ao ta

Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”

 

Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế !

 Tháng 04-2005

 

Ngó lên trời thì trời cao lồng lộng

Ngó xuống đất thì đất rộng thênh thang

Trong phút giây tôi bỗng thấy bàng hoàng

Nghĩa lý gì một tấm thân bé nhỏ

 

Nhìn thỉ chung bóng thời gian bỏ ngõ

Nhìn mông mênh bóng không gian vô cùng

Nhìn huyễn sinh tôi bỗng thấy hãi hùng

Sống và chết khác nhau bằng hơi thở

 

Cát bụi nào tạo ra tôi đây chớ

Hình hài nào tạo vóc dáng của tôi

Một ngày kia khi cõi sống hết hơi

Thì cõi chết không mời tôi vẫn tới

 

Sống với thân hư huyễn còn tạm gọi

Chết lặng câm thì hình tướng ra sao

Tôi là ai làm sao biết được nào

Hay rỗng không mà thật ra tôi có 

 

Thế thì chết đâu phải là bỏ xó

Sao bảo rằng cát bụi sẽ tiêu ma

Không từ không tôi vẫn có đấy mà

Cõi vô hình cũng hay hay chứ nhĩ !

 

Cõi hữu hình nhưng thật ra mộng mị

Vào nhân gian nên đón nhận thân người

Mượn hình hài cát bụi thấy vui vui

Dù bé nhỏ vẫn là tôi, có mặt

 

Ngó lên trời, kìa, trăng sao vằng vặc

Ngó xuống đất, kìa, vạn vật vô cùng

Tôi là tôi từ vô thỉ vô chung

Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế !!!

 

Sống biết sống, và phải sống!

  Tháng 04-2005

 

Trong nhân gian không có quyền xúc phạm

Chỉ nâng niu, trân trọng người với người

Chỉ trao nhau trìu mến với nụ cười

Cho tình đời không có nhiều ngăn cách

 

Trong nhân thế tình nhân gian chuyển mạch

Người với người kêu tiếng gọi tình thương

Hãy tránh đi những đổ nát thê lương

Cùng dung thứ đừng gieo chi thù hận

 

Cuộc nhân thế lọc đi bao cặn bẩn

Để tâm hồn biết hướng thượng vươn lên

Giữa đất trời cao rộng quá, thênh thênh

Đừng ích kỷ hẹp hòi trong vũng tối

 

Dòng chuyển hóa biết tô bồi đổi mới

Theo thời gian ngày thêm một tốt hơn

Đừng nhùng nhằng bên vết cũ lối mòn

Đứng giậm chân dưới tường thành cổ hũ

 

Nếu biết sống cuộc đời bao kỳ thú

Còn nếu không nhân thế kiếp đọa đày

Một ngày kia khi nhắm mắt buông tay

Cũng trả lại trần gian cho nhân thế

 

Mọi dòng sông đều tuông ra cửa bể

Mọi con đường đều có đích để đi

Ai vì ai ai như thế ai vì

Sống biết sống sống trong đời phải sống !

 

 

Khổ nghèo ôm thân phận !

 Tháng 04-2005

 

Ai có hiểu những con người nghèo khó

Cả cuộc đời thắt ngặt đến ngu ngơ

Cái nghèo đeo dai dẳng muốn phát khờ

Làm chi được cái khôn đem bó rọ

 

Mới mở mắt đã thấy đầy gian khó

Đến tối mò cái khổ lại chồng thêm

Có những khi đang ngủ nó nổi lên

Thành giấc mơ hãi hùng lo trối chết

 

Khổ với nghèo ngày càng thêm đan kết

Tháng năm dài đờ đẫn thở hết ra

Đi đó đây nhìn cuộc sống của người ta

Về vừa tới xó nhà trông phát quải

 

Người cùng khốn cái nghèo đèo cái dại

Mới có câu cái khó bó cái khôn”

Theo thời gian thêm ứ đọng dập dồn

Tiền với bạc chẳng bao giờ dính túi

 

Vậy mà suốt đời sớm hôm cặm cụi

Mái nhà tranh đắp vá đám ruộng cằn

Khi thất mùa phải lo chạy cân đong

Khi bịnh hoạn nằm lì không thang thuốc

 

Người dư dả nói sao nghe mướt rượt

Đâu phải tôi chỉ an phận thủ thường

Không có tiền làm sao chải với bương

Đã vay mượn vài phen lời sanh lỗ

 

Trả không nổi nên đày thêm cái khổ

Số khổ nghèo còn lớn hơn số không

Còn nặng hơn đeo tù ngục cùm gông

Không xiềng xích mà cả đời tù túng

 

Người nghèo khổ còn hơn người giam lỏng

Còn hơn người vỡ nợ thở không ra

Chuyện nọ kia càng khốn khổ thấy bà

Nên lủi thủi xó nhà ôm thân phận !

 

Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động !

  Tháng 04-2005

 

Tôi là tôi của một bờ ốc đảo

Mang âm thầm nói chuyện với riêng tư

Mang riêng tư đi vào nẻo thiên thu

Để muôn đời hoang mờ trong sương bạc

 

Tôi là tôi của một vì sao lạc

Bay lang thang trong vũ trụ vô cùng

Với ngàn xa đến vạn lý muôn trùng

Để nhìn ngắm những thiên hà di động

 

Tôi là tôi của mây ngàn lồng lộng

Chập chùng trôi chìm nổi khắp muôn phương

Giữa trời cao và cùng tận biên cương

Để nhìn ngắm không gian mấy tầng chồng chất

 

Tôi là tôi của gió bay lất phất

Khung trời nào cũng đều đã đi qua

Khi nhanh nhanh khi chầm chậm la đà

Vương vương nhẹ mọi bóng hình trước mặt

 

Tôi là tôi của âm ba tích tắc

Vượt vô cùng đột phá mọi âm thanh

Đến và đi trong một thoáng thật nhanh

Sẽ có mặt nơi nơi cần biến hiện

 

Tôi là tôi của suối nguồn sông biển

Bến nước nào cũng dẫn đến bờ sông

Con sông nào cũng nước cuốn theo dòng

Ra biển cả cân bằng trời cao biển rộng

 

Tôi là tôi của tử sinh sự sống

Mang hình hài cùng giã huyễn đi hoang

Bỡi vì thân cát bụi chẳng hao mòn

Khi vũ trụ còn hằng hà thiên thể

 

Tôi là tôi của kệch thô vi tế

Nên đời tôi sẽ hiện hữu vô cùng

Khi càn khôn khép lại cửa thỉ chung

Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động !

 

 

Không thành danh cũng thành nhân em nhé !

 Tháng 5-2005

 

Người em nhỏ, đang làm gì, đứng đó

Sao buồn buồn, dáng tư lự, đăm chiêu

Hay nhìn đời giữa gió tấp muôn chiều

Cái tuổi trẻ của em, nhiều ái ngại

 

Đời là cuộc trường chinh ngàn quan ải

Sống là cuộc phiêu hành vạn chông gai

Ai cũng như ai, rồi cứ thế, miệt mài

Và mỗi kẻ, một cuộc đời, tiến bước

 

Vì lớn hơn em, nên tôi đi trước

Vì nhỏ hơn tôi, em sẽ đi sau

Cùng nhân gian nhưng sẽ chẳng giống nhau

Vốn đã khác bỡi mỗi người một vẻ

 

Đã bước đi, phải đôi lần vấp té

Vấp té rồi, thì lại phải đứng lên

Đừng sợ lo, mà nằm đó, ngủ quên

Đời, phải biết thành công nhờ thất bại

 

Em cứ giữ con thuyền và vững lái

Nước muôn sông, đời muôn nẻo, để đi

Sống trong đời đừng có ái ngại chi

Em cứ sống, rồi ra, em sẽ biết

 

Em cứ sống như lòng em đã quyết

Cứ bước đi rồi sẽ đến, em ơi

Khi đã mang một kiếp sống con người

Không thành danh cũng thành nhân, em nhé !

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 14744)
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua Trong tôi bừng dậy niềm chua xót Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
(Xem: 14744)
Thấy dặm thanh vân bước ngại chen Được nhàn ta sá dưỡng thân nhàn Ba gian am quán lòng hằng mến Đôi chốn sơn hà mặt đã quen
(Xem: 11482)
Nhà chỉ mấy thước vuông, sách vở xếp cạnh nồi Nếu nằm mơ, em quờ tay là chạm vào thùng gạo Ô tường nhỏ treo tranh và phơi áo...
(Xem: 11270)
Trách lung do tự tại Tán bộ nhược nhàn du Tiếu thoại độc ảnh hưởng Không tiêu vĩnh nhật sầu.
(Xem: 12939)
Ta lấy viết phết cuộc đời lên giấy Nghe đất trời cuồn cuộn âm ba Giữa thinh không ẩn hiện bóng sơn hà Nghiêng nét bút phóng ngang bờ ảo mộng
(Xem: 12894)
Một thương Oanh Vũ lam xinh Lên chùa lễ Phật, tâm thành dâng hoa Hai thương Oanh Vũ nết na Yêu cha, kính mẹ, trong nhà em ngoan
(Xem: 10076)
Nhất diệp biển chu hồ hải khách Tranh xuất vi hàng phong thích thích Vi mang tứ cố vãn triều sinh Giang thủy liên thiên nhất âu bạch
(Xem: 10627)
Một chút mây và một chút mưa Hồn em thở nhẹ cõi xa xưa Buồn bay lên mấy hàng dây thép Mây trắng em còn phơi ban trưa
(Xem: 11236)
Hạnh phúc tôi nhỏ nhoi Một góc đời xa lạ Như một thoáng môi cười Ngọt ngào xanh mắt lá.
(Xem: 11549)
Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi Về chưa con sao vẫn thấy chưa về Con lại phải thêm một lần nói dối Chờ sang năm con hứa sẽ về quê
(Xem: 10585)
Lắng tai nghe mẹ giãi bày Cha sinh mẹ dưỡng sánh tày bể Đông Lấy gì trả nghĩa đền công Ơn sao cho xứng tấm lòng mẹ cha
(Xem: 10345)
Từ cõi mộng Khoác áo nâu sòng Qua dòng sinh tử Có – không!
(Xem: 18805)
Tinh sương hớp cạn chén trà Nhìn vào thế giới Ta bà ngát hương Nơi đây vẫn đoá chân thường Vẫn ngày Mùng Tám tỏ tường sắc không.
(Xem: 9565)
Long dài, short ngắn, tall cao Here đây, there đó, which nào, where đâu Sentence có nghĩa là câu Lesson bài học, rainbow cầu vồng
(Xem: 10738)
Hai ta lưu lạc phương Nam này Trải mấy mùa qua én nhạn bay Xuân đến khắp trời, hoa rượu nở Riêng ta với ngươi buồn vậy thay!
(Xem: 11637)
Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu đương
(Xem: 9799)
Còn nghe được tiếng ve sầu Còn yêu đốm lửa đêm sâu bập bùng Quê người trên đỉnh Trường Sơn Cho ta gửi một nỗi hờn thiên thu.
(Xem: 11834)
Ôi ánh mắt con đường vào dữ liệu Để một lần virus tình yêu Truyền qua mạng bằng cái nhìn say đắm Khiến con tim điên đảo thất thường
(Xem: 12858)
Em biết anh là nhà thơ bụi bặm Thơ viết xong, anh để lại dọc đường Mỗi buổi sáng, em thường đi ngang đó Nhặt thơ về, em cất kỹ trong rương!
(Xem: 14607)
Gió đưa xác lá về đường Thu sang nhuộm cả sầu thương một trời Sầu thương nhuộm lấy hồn tôi, Đêm qua ngồi đọc thơ người xa xăm.
(Xem: 25557)
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương, Con nhớ mẹ suốt canh trường khắc khoải, Ơn dưỡng dục mẹ ôi ! Sao xiết kể, Công sinh thành con nghĩ: quặn lòng đau.
(Xem: 11578)
Khi biết lòng anh như đã chết Mây thôi hồng, và lá cũng thôi xanh Màu hoa tươi cũng héo ở trên cành Và vũ trụ thảy một màu đen tối
(Xem: 8890)
Cư trần lạc đạo thả trùy duyên Cơ tắc xan hề khốn tắc miên Gia trung hữu bảo hưu tầm mịch Đối kính vô tâm mạc vấn thiền
(Xem: 10208)
Trải vách quế gió vàng hiu hắt, Mảnh vũ y lạnh ngắt như đồng, Oán chi những khách tiêu phòng, Mà xui phận bạc nằm trong má đào.
(Xem: 12081)
So lao tâm lao lực cũng một đàn, Người trần thế muốn nhàn sao được ? Nên phải giữ lấy nhàn làm trước, Dẫu trời cho có tiếc cũng xin nài.
(Xem: 10060)
1- Thuở trời đất nổi cơn gió bụi 2- Khách má hồng nhiều nỗi truân chuyên 3- Xanh kia thăm thẳm tầng trên 4- Vì ai gây dựng cho nên nỗi này
(Xem: 13456)
Thông minh nhất nam tử Yêu vi thiên hạ kỳ Trót sinh ra thì phải có chi chi, Chẳng lẽ tiêu lưng ba vạn sáu.
(Xem: 12885)
Năm xưa con mặc áo Mẹ chắt chiu đêm ngày Vì nhà mình nghèo thiếu Mẹ phải tự may tay
(Xem: 18153)
Ta ngồi mãi giữa hư vô lòng núi bỗng thấy chiều hớt hải đuổi theo mây khối thời gian rơi vào triền đá lặng hiện tại nào mất hút ở đầu cây
(Xem: 12317)
Thế sự du du nại lão hà, Vô cùng thiên địa nhập hàm ca Thời lai, đồ điếu thành công dị, Sự khứ, anh hùng ẩm hận đa
(Xem: 14427)
Như hòn sỏi nghìn năm im lặng Lì với đời, trơ với nắng sương Dòng kí ức xanh rêu ngày cũ Mộng xa xưa lặng bước đăng trình.
(Xem: 12326)
Em về nắng quáng bên sông Mộng hồn xưa đã bềnh bồng trôi xuôi Anh đi từ độ luân hồi Dừng chân quán gió bên đồi ngủ say.
(Xem: 19997)
Đất Quảng Nam chưa mưa đà thấm Rượu hồng đào chưa nhấm đà say. Lòng ta như chén rượu đầy, Lời thề nhớ chén rượu này bạn ơi!
(Xem: 26824)
Mười năm vườn xưa xanh tốt Hai mươi năm nắng rọi lều tranh Mẹ tôi gọi tôi về Bên bến nước rửa chân...
(Xem: 18686)
Người về từ cõi vô biên, trắng thơm đại nguyện trăm miền bước đi.
(Xem: 18394)
Em bỏ lại khung trời tuổi mộng Bước chân đi duyên kiếp tự thuở nào Câu kinh Phật sớm hôm bầu bạn Gối thềm khuya mơ một vì sao.
(Xem: 17496)
Thuở ấy lòng tôi thơ thới quá Hồn thơ nguyên vẹn một trời hương Nhưng nhà nghệ sĩ từ đâu lại Êm ái trao tôi một vết thương
(Xem: 18904)
Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ! Một mùa thu cũ một lòng đau Ba năm ví biết anh còn nhớ Em đã câm lời có nói đâu
(Xem: 37105)
Vâng lời Thầy con đi quét lá Lá vàng rơi lả tả khắp nơi Lá khô rơi như một kiếp con người Giờ phút cuối là về cùng cát bụi
(Xem: 22670)
Chiều mộng hòa thơ trên nhánh duyên Cây me ríu rít cặp chim chuyền Đổ trời xanh ngọc qua muôn lá Thu đến nơi nơi động tiếng huyền
(Xem: 22132)
Tiễn chân anh tận phi trường Lỗi đi. Lỗi ở. Mười phương lỗi về Mù sương phi cảng não nề Thôi anh ở lại buồn về em mang
(Xem: 21929)
Bài thơ đầu anh viết tặng em Là bài thơ anh kể về đôi dép Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết Những vật tầm thường cũng biến thành thơ
(Xem: 16894)
Bàn tay già chầm chậm, Thờ thẫn nắm tay con. Từ rãnh mắt xoáy mòn, Giọt thương cảm lăn tròn theo vết cũ.
(Xem: 21733)
Sàng tiền minh nguyệt quang Nghi thị địa thượng sương Cử đầu vọng minh nguyệt Đê đầu tư cố hương
(Xem: 22170)
Nghe như từ kiếp luân hồi Mật ngọt tình yêu còn đọng Tái sinh bên bờ môi nóng Nguồn cơn thác lũ dâng tràn
(Xem: 21220)
Đứng lên đi em, tiếp tục hành trình... đừng quỵ ngã, Dẫu gai đời đâm rướm máu đôi chân. Những con đường em qua, dẫu mịt mù, mịt mù... gió bụi
(Xem: 15675)
Hỡi ơi! Súng giặc đất rền; lòng dân trời tỏ. Mười năm công vỡ ruộng, chưa ắt còn danh nổi như phao; Một trận nghĩa đánh Tây, thân tuy mất tiếng vang như mõ.
(Xem: 29078)
Tự thuở nằm nôi Cha đâu xa vắng Ở quanh con như giọt nắng hiên nhà Ngó trước trông sau vườn rau mướp đắng Giàn cà non vừa trổ nụ hương hoa
(Xem: 14126)
Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt, Toát hơi may lạnh buốt xương khô, Não người thay buổi chiều thu, Ngàn lau nhuốm bạc, lá ngô rụng vàng.
(Xem: 21728)
Kiếp trước em là chú sóc Còn anh là hạt dẻ nâu Sóc xô anh vào vách núi Đời này hai đứa gặp nhau!
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant