Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 41

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13405)
Tuyển tập 41


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 41

(Từ bài số 401 đến số 410)

thnhattan@yahoo.com.au

 

01 Một vạch—Ba thế hệ ! 401

02 Tình núi nghĩa rừng ! 402

03 Tình biển nghĩa sông ! 403

04 Nắng—Mưa tranh biện ! 404

05 Ngày—Đêm tâm sự ! 405

06 Hữu không hữu, khác gì không diệu hữu ! 406

07 Tôi đi mãi trên hành trình bất diệt ! 407

08 Nghe rừng khua gió núi 408

09 Đôi vành khô ứ đọng ! 409

10 Mai nầy biết ru ! 410

 

Một vạch-ba thế hệ !

  Tháng 06-2005

 

Tôi gặp anh lang thang trên đồi núi

Tôi gặp chị buồn buồn cạnh dòng sông

Tôi gặp em vọc đất giữa ruộng đồng

Xin ghi lại những điều khi han hỏi

 

Anh ở đó từ một thời lửa khói

Xương thịt tan vào lòng đất ven rừng

Hương hồn bay giữa đồi núi chập chùng

Để thổn thức theo chiều dài lịch sử

 

Chị ở đó bên dòng sông bến cũ

Tình tơ vương theo nghĩa nước đong đầy

Mở niềm chung khép lại nỗi niềm tây

Để ôm ấp nụ hồng trong giá lạnh

 

Thế còn em làm gì trên đồng vắng

Cái tuổi thơ, em có làm gì đâu

Em đang chơi cùng bọn trẻ chăn trâu

Bỗng biến mất một chiều buồn quê mẹ

 

Anh, chị, em, mỗi người thầm nói khẽ

gặp nhau trong cửa ngõ tâm hồn

Tôi ngồi đây nghe lòng dạ bồn chồn

Xin thương tiếc cho những người đã mất

 

Thấy thương anh như niềm đau của đất

Thấy thương chị như tình nước nhớ sông

Thấy thương em như lúa mạ nhớ đồng

Theo dòng chuyển mỗi một thời kinh dị

 

Thắp nén hương xin nguyện cầu huyền bí

Anh, chị, em xin hòa quyện hồn thiêng

Nối đường dài từ lịch sử tổ tiên

Cho chúng tôi, và đàn em thế hệ.

 

Tình núi nghĩa rừng !

 Tháng 06-2005

 

 Rừng già gạn hỏi núi non

Đã bao nhiêu tuổi mà còn xuân xanh

 Núi rằng lạ thật không anh

Nào đâu có tuổi mà xanh với già

 Còn anh sao gọi rừng già

Vì trơ gốc cội mặn mà gió sương

 Núi nghe cơ cảm xót thương

Nghiêng nghiêng bóng núi vương vương cạnh rừng

 Núi cao rừng thấp chập chùng

Lung linh kỳ bí điệp trùng xa xa

 Núi non bên cạnh rừng già

Rừng reo gió hú la đà đầu non

 Thời gian dù có hao mòn

Núi rừng muôn thuở vẫn còn thiên thu.

 

 

Tình biển nghĩa sông !

  Tháng 06-2005

 

 Nghĩa sông tình biển mênh mông

Sông đi ra biển, biển bồng ra khơi

 Sông đi từ giữa núi đồi

Xuyên qua rừng nội trụt trồi cao nguyên

 Đi dần xuống tới trung nguyên

Băng qua ao lạch đến miền hạ lưu

 Ruộng cao đồng thấp, gò, u

Đi ra cho đến cửa ngù mới thôi

 Sông đi cùng biển rong chơi

Năm châu bốn biển trong đời mấy ai

 Mới hay biển rộng sông dài

Tình sông nghĩa biển nào phai sắc màu

 Nước sông ra biển về đâu

Bốc thành hơi nước lại thâu về nguồn

 Mây ngàn đẫm hạt mưa tuông

Khi to khi nhỏ khi vuông khi tròn

 Thành con nước chảy dập dồn

Qua ghềnh qua thác qua cồn qua sông

 Sông sâu cho cạn đáy lòng

Biển sâu cho cạn tình đong nghĩa đầy

 Cho non cho nước cho mây

Cho mưa cho gió cho ngày cho đêm

 Tình sông nghĩa biển êm đềm

Nghĩa sông tình biển càng thêm mặn mà

 Hát lên khúc nhạc câu ca

Sông dài biển rộng tình ca muôn đời.

 

Nắng-Mưa tranh biện !

 Tháng 06-2005

 

 Buồn buồn nắng hỏi thăm mưa

Đi đâu lâu lắm sao chưa trở về

 Mưa rằng lạc lối sơn khê

Mây còn giăng mắc lê thê trên ngàn

 Đất trời rộng quá thênh thang

Để ta chận lại bắt ngang đem về

 Còn anh, sao nắng ủ ê

Nắng thiêu, nắng đốt mỏi mê điêu tàn

 Nắng nồng, nắng cháy, chói chan

Nắng hực đổ lửa, nắng tàn bạo canh

 Nắng nghe nổi trận tam bành

Liền phang một mạch, liền banh một lèo

 Còn anh, khi tịt, hết xeo

Khi mưa mưa đổ, eo sèo còn mưa

 Mưa sáng mưa tối mưa trưa

Mưa ngày chưa đã mưa bừa qua đêm

 Mưa dầm, sỏi đá cũng mềm

Mưa dề lũ lụt chền ền ra kia

 Mưa cho nước đổ đầm đìa

Mưa đi thúi đất, mưa « dìa » thúi cây

 Hai anh đang gắt gỏng gây

Thôi đừng nói nữa, thế nầy được không

 Nắng rằng, chẳng phải tại ông

Mưa rằng, không lẽ chẳng ông, tại bà

 Này này, hãy bỏ chuyện qua

Sao cho chừng mực vậy mà nắng mưa

 Nắng mưa biết đủ biết vừa

Đừng đem trút hết để chừa mai sau

 Nắng mưa đừng có đâu mâu

Đừng đem trút hết trên đầu trần gian

 Nắng sao cho đẹp nắng vàng

Mưa sao tí tách mưa mang nước về

 Hai mùa mưa nắng đề huề

Đã không trách nắng nào hề trách mưa

 Nắng mưa hòa thuận nghe chưa

Cùng thương nhân thế cho vừa lòng ai.

 

 

Ngày-Đêm tâm sự !

 Tháng 06-2005

 

 Buồn buồn ngày hỏi thăm đêm

Sao đêm u tối kèm nhem thế này

 Này này, nói thiệt anh hay

Tại anh sáng quắt cả ngày phát rêm

 Nên tôi mang lại êm đềm

Khép trong cánh tối ngủ êm cho đời

 Chớ tôi sáng nữa thì thôi

Người trong nhân thế chịu đời sao yên

 Còn bao sinh vật về đêm

Suốt ngày nằm ngủ chẳng thèm cựa đâu

 Ngày đêm gối tựa kê đầu

Làm nhịp sáng tối bắt cầu lại qua

 Đêm đêm thắp giãi ngân hà

Ngày ngày soi bóng bóng tà tà dương

 Đêm ru giấc mộng nghê thường

Ngày ru giấc điệp trên đường về đâu

 Có ngày chầm chậm qua mau

Có đêm chầm chậm canh thâu đợi chờ

 Vầng đông mở cửa tinh mơ

Hết đêm ngày đến, thời giờ khắc ghi

 Ngày ngày tuần tự qua đi

Đêm đêm lại đến có chi đâu nào

 Cho đêm những giấc chiêm bao

Cho ngày dậy nắng đẹp bao nắng vàng

 Đêm ngày mở cửa nhân gian

Cùng reo nhân thế trên đàng phù sinh

 Sáng đi tối đến an bình

Cho đêm ngày trọn như mình với ta. 

 

Hữu không hữu, khác gì không diệu hữu !

  Tháng 06-2005

 

Tôi là một con thuyền phiêu du viễn xứ

Mấy mươi năm chèo chống cõi trần gian

Những đi qua, đã bỏ lại bên đàng

Những chưa đến, còn xa mờ vời vợi

 

Chim rũ cánh giữa lưng trời đã mỏi

Chiều thấp dần mà tổ mãi tìm đâu

Trước mặt, chơi vơi, thăm thẳm một màu

Sau lưng, mất hút, không nơi điểm tựa

 

Cõi hữu thinh, mọi nẻo đường mở cửa

Cõi vô thinh, không một lối gợn hình

Sống như mơ còn mộng ảo lung linh

Thà mượn huyễn vẽ vời tranh gió bụi

 

Bám vào đó để phiêu du một cõi

Vẫn còn hơn buông thả chốn mịt mù

Dù bảo rằng trở về với thiên thu

Để sống với tánh linh không dấu vết

 

Hữu là giả, vô lại càng rỗng tuếch

Tôi không mơ để níu lấy thường hằng

Thà tôi làm cát bụi thả trôi lăn

Đi đi mãi trên hành trình bất tận

 

Tôi bám có dù cho rằng lẩn thẩn

Còn bám không, cho là có, lạ chưa

Hai danh từ, hai mệnh thể đẩy đưa

Tôi chọn có, rong chơi cho phỉ sức

 

Thuyền viễn xứ nổi khắp cùng đáy vực

Thuyền phiêu du trôi khắp chốn diêm phù

Tôi không về trong cõi tịnh thiên thu

Bám cái không, rồi nằm yên, nín thở

 

Tôi làm một con thuyền đi muôn thuở

Cỡi phong trần góp nhặt bụi phù sinh

Dù cho ai trong diệu hữu vô hình

Đừng có trách và nhìn tôi tiếc rẻ

 

Giữa hữu-vô, khác nhau một lằn kẽ

Tôi nắm lằn để kẽ nét mà chơi

Nếu bỏ đi còn gì nữa trong đời

Hữu không hữu, khác gì không diệu hữu!

 

Tôi đi mãi, trên hành trình bất diệt !

 Tháng 06-2005

 

Nếu bảo chết là trở về cát bụi

Hỏi suối vàng còn có chỗ để dung

xưa nay nhào vô đó tới cùng

Nhét một đống thì làm sao thở nổi

 

Cõi trần gian dù gian trần khá đủ

Tôi vẫn rong cho nát mộng ba sinh

Giữa thênh thang sao không bước đăng trình

Tội tình chi phải nằm im thiêm thiếp

 

Mượn cát bụi tôi đi trong muôn kiếp

Để nhìn chơi cùng cát bụi phù du

Đứng yên chi cho rong phủ mịt mù

Hình không nhận vẽ chi trong vô tướng

 

Nói cõi nào cũng chỉ là huyễn tượng

Đứng cõi này, nói cõi khác, lạ không

Tôi đứng đây, cho cõi hữu là không

Thì cõi vô, lấy gì mà làm có

 

Còn nếu bảo, vào trần gian chi khổ

Tránh trần gian, như thế có khổ không

Bám vào vô, nói chi nữa lông bông

Thà bám hữu, muôn hình bao thú vị

 

Hai nguyên tác vẽ lên đường bất nhị

Bỏ cái nầy, tìm cái khác, cũng vậy thôi

Cho nên tôi vẫn tự tại riêng tôi

Rong cho phỉ, cõi nào tôi cũng mặc

 

Sao trời vụt tắt

Vẽ ánh thiều quang

Tôi có đây, cả một cõi trần gian

Đi đi mãi, trên hành trình bất diệt !

 

Nghe rừng khua gió núi

 Tháng 06-2005

 

Đừng đánh đổ, quãng đường dài quá lắm

Đánh đổ ai, đánh đổ cả chính mình

Mười năm rồi, khi trông lại thất kinh

Hai mươi năm nữa, còn chi để nói

 

Có buồn không, con nai vàng bên bờ suối

Có buồn không, con vượn hú giữa rừng khuya

Trong âm u, còn hậm hực phân chia

Trăng đã gát cuối đầu non hóc núi

 

Người đã đi vào thiên thu buồn tủi

Người cội cằn ngồi trơ gốc rung cây

Người phất cờ khi đã nắm trong tay

Cùng cố thủ leo lên đồi chí tử

 

Lưỡng hổ tranh hùng, nhứt sanh nhứt tử

Đa cáo tranh phong, đại náo đại thương

Anh nào cũng tranh, khí thế đường đường

Mang bào ảnh, phết phù du vân cẩu

 

Rồi bỏ nhau đi, ai tình ai tội

Rồi bỏ nhau đi, ai tội ai tình

Đày biển dâu cho nát bã nhục vinh

Đọa thương hải cho tang điền ứ đọng

 

Đã mười năm, đến cuối đồi hy vọng

Hai mươi năm, chưa ra khỏi đường hầm

Khi buông tay, mang ân hận ngậm câm

Gốc nhìn cội, trông đầu trơ tóc bạc

 

Vô tình nghe tiếng vạc

Cất tiếng hót kêu đêm

Nhắm mắt ngó xuống thềm

Tàn một đời ê ẩm

 

Anh hùng tận khi anh hùng đã thấm

Chỉ trượng phu mới biết chỗ dừng chân

Gát lại mái phong trần

Thả vèo cơn gió bụi

 

Ta đứng lại nghe rừng khua gió núi

Tiếng đêm khuya vẫn gào thét canh trường

Tiếng tự tình reo trên khắp quê hương

Giọt nước mắt đọng đôi bờ thăm thẳm !

 

Đôi vành khô ứ đọng !

Tháng 6 – 2005

 

Tôi vẫn nhớ những bàn tay vẫy vẫy

Tiễn tôi đi từ ngày đó lâu rồi

Bóng nhỏ dần rồi mất hút xa xôi

Còn đọng lại chưa nhòa trong ký ức

 

Chiếc xe chạy bon bon về phía trước

Tôi đứng yên nhìn ngược lại phía sau

Cho đến khi biên biếc chỉ một màu

Khép nhỏ lại cuối khung trời thăm thẳm

 

Tôi ngồi yên nghe tâm tư trĩu nặng

Hình dung nơi khi đến sẽ ra sao

Mang từ ly trong nhung nhớ rạc rào

Từ ngày đó, xa dần, xa mãi mãi

 

Tôi vẫn nhớ những bàn tay vẫy vẫy

Của ngày nào tiễn biệt bước tôi đi

Theo thời gian gõ những nhịp chia ly

Của từng nốt trên cung đàn còn mất

 

Biết bao người đã đi vào lòng đất

Biết bao người tắm gội bụi trần gian

Nợ nhân sinh mỗi kẻ bước lên đàng

Mang nghiệp dĩ vào đời cùng duyên số

 

Tôi vẫn nhớ chuyến ra đi ngày đó

Đến hôm nay đã một quãng đường dài

Còn nằm yên trong ký ức chưa phai

Nhưng trụ diệt cỡi vô thường biến hoại

 

Cánh cửa tử khép chân trời vời vợi

Cánh cửa sinh mở mặt mới tinh mơ

Những bàn tay vẫy vẫy thật xa mờ

Và ngày đó vẫn còn đây thăm thẳm

 

Ngồi một mình ở một nơi thanh vắng

Tôi lục ra trong gói cũ hành trang

Một chuyến đi đã biền biệt muôn ngàn

Bỗng ươn ướt đôi vành khô ứ đọng!!!

 

Mai nầy biết ru !

  Tháng 06-2005

 

 Mai nầy cất bước ra đi

Thời gian còn nhớ những gì đã qua

 Mai nầy cất bước đi xa

Không gian còn dính dấu nhòa đã vương

 Phù sinh gối mộng nghê thường

Bụi mờ đan kín trên đường thế nhân

 Còn chăng đôi nét phong trần

Mờ mờ nhân ảnh phù vân cuối trời

 Cuộc đời dù có trong đời

Biển khơi dù có trùng khơi mấy bờ

 Rồi ra như một cơn mơ

Bừng con mắt dậy vật vờ đêm khuya

 Dòng sông mấy khúc chia lìa

Nhịp cầu mấy nhịp đi-về vô thinh

 Còn đâu chiếc bóng vương hình

Thuyền du mấy bến phù sinh mấy lần

 Mai nầy gởi lại phù vân

Gió sương nhòa nhạt phong trần bụi bay

 Mai nầy gởi gió heo may

Phất phơ chiếc lá tỏ bày bèo mây

 Khi chưa đến lúc mai nầy

Đến khi tới lúc mai nầy biết ru !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12690)
Chuông điểm chùa xa ngân giọt nhỏ Tri âm nương bóng nguyệt theo về Mời nhau lưng chén, quên phù thế...
(Xem: 10822)
Đi ở, hồn nhiên giữa cõi người Mỗi ngày hương sắc mỗi hoa tươi Tỏa – cho ngây ngất trời phương viễn Ủ - để mơn man đất ngạch trường...
(Xem: 9541)
Pháp Hoa vi diệu khôn lường Ba đời Chư Phật tán dương Chúng sanh thành tâm quy ngưỡng Ánh trăng dẫn lối đưa đường
(Xem: 9679)
Xanh bốn mùa tùng bách Là đức tánh trượng phu Học tang bồng lương đống Là nhớ nghĩa ân sư.
(Xem: 10096)
Nam Mô A Di Đà Phật Liên trì ao báu nở hoa Hoa sen chín phẩm kết tòa Một lòng Tây Phương trực vãng
(Xem: 12860)
Chùa tôi nho nhỏ bên làng Bên dòng sông quyện bên hàng thông xanh Có tre mấy lũy yên lành Có chim ca hót trên cành líu lo
(Xem: 12232)
Gương tâm hiển lộ xuân bất diệt, Từ ấy thanh bình giữa sắc-không.
(Xem: 10788)
Từng bước với đường chiều, Dưới hàng cây xanh mát, Giữa tâm hồn bát ngát, Sáng nụ cười tin yêu
(Xem: 13102)
An nhiên, nhạn vượt sông dài Ảnh in làn nước buổi mai lạnh lùng Nhạn lưu dấu chẳng cố lòng...
(Xem: 13075)
Sao thưa trăng nhạt sáng từ tâm Tất Đạt từ lâu phát quảng tâm Thê tử đoạn tình vì đại nguyện Quốc thành xả bỏ bởi bi tâm
(Xem: 10131)
Tôi là người Việt Nam, nước da tôi cùng một màu vàng như các sắc tộc Á Châu, Nhưng trái tim tôi hòa cùng một nhịp đập như người dân Tây Tạng...
(Xem: 12986)
Nắng lụa chan hoà dâng ý thơ Ấm tình gia tộc chốn hoang sơ. Lên đồi hoa trắng, hồn thư thái Cứ ngỡ lạc vào một cõi mơ…
(Xem: 19289)
Cho dù gặp lúc phong ba, Tình thương của mẹ chan hòa xiết bao! Ngày của mẹ, đẹp làm sao! Cho con dâng chút ngọt ngào nhớ ơn.
(Xem: 19725)
Chập chờn thức giấc nửa khuya, Tưởng hình bóng Mạ như vừa thoáng qua. Áo dài nối vạt phất phơ!
(Xem: 21308)
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao! Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con. Mơ màng giấc mộng chưa tròn, Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng.
(Xem: 20354)
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non
(Xem: 19775)
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng...
(Xem: 19061)
Cơn bão tuyết châm chích và vùi dập Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc...
(Xem: 20500)
Bình minh đang gọi ra bình minh khác Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương? Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất...
(Xem: 21104)
Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa Dù đi xa hay ở rất gần Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ...
(Xem: 17941)
Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ
(Xem: 21859)
Con sẽ không đợi một ngày kia Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
(Xem: 11902)
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy...
(Xem: 12810)
Uống vào giọt đắng thời gian Vươn mình chụp bắt tuổi vàng hư không.
(Xem: 13538)
Tự mình, tự trang nghiêm Tự mình, tự thành thật Với chính mình và cuộc đời...
(Xem: 12731)
Tình yêu là trói buộc Trói trong dây tham si Trói trong mọi tiền kiếp Kiếp trước và kiếp nay.
(Xem: 19586)
Năm xưa con còn nhỏ Mẹ dẫn con đi chùa Tóc mẹ vẫn còn xanh Bốn tuổi muốn xuất gia.
(Xem: 14682)
Buông ra hãy buông ra Tất cả đều do ta Thứ gì cũng gom góp Sao kham nổi đường xa?
(Xem: 11610)
Ta tìm Mi từ vạn nẻo Nơi chân trời góc bể chốn mây trôi Nhưng im hơi Mi lánh mặt ta rồi...
(Xem: 13038)
Tin Xuân thấp thoáng ngàn xa Câu Kinh Vô Tự nở hoa cúng dường... - Tập thơ Suối Hoa- Tác giả: Tuệ Nga
(Xem: 12689)
Tôi âm thầm cảm tạ Tạ ân Đấng Cha Lành Đã mở khai trí tuệ Tôi nghe tâm an bình
(Xem: 12668)
Ta đi tìm lại mình Giữa biển đời náo động Ơi, ưu phiền cuộc sống Ơi, khát vọng bon chen
(Xem: 11531)
Chùa Bồ Vàng bên giòng sông Như Nguyệt Mùa Xuân về xanh biếc lá Ngâu non Sao bỗng nghe nhung nhớ dậy ngợp hồn...
(Xem: 11021)
Tôi về miền an trú Lượm hạt Nắng Bồ Đề Dài năm trong cõi tạm Bụi hồng trần lê thê
(Xem: 10392)
Trong tôi lãng đãng khói sương Nên sương khói mãi vấn vương thơ mình Là Thơ là Mộng là Tình Trăm năm Thơ Mộng theo mình, ảo hư
(Xem: 11638)
Những cây, những cành thấm nhuần nước ngọt Nắng Bồ Ðề tươi mát trải khắp vườn nhân sinh
(Xem: 12295)
Nước cành dương của mẹ hiền, Dập tan lửa tục ba miền trầm luân. Rạng ngời danh đức Quán Âm, Trước sau giữ mối từ tâm cứu đời.
(Xem: 12050)
Ông nhà giàu dạo bước, Trên phố quen hoàng hôn, Gặp chú đánh giày buồn, Lam lũ gầy khổ sở
(Xem: 9016)
Như sen nở dưới mặt trời Vươn cao mặt nước, xa nơi bùn lầy, ưu tiên truyền đạo giờ đây Khai tâm những kẻ loay hoay tìm đường
(Xem: 10368)
Tháng 12, Tháng 01 Năm 2011 Bão lụt tại Queen-sland Úc Đại Lợi Ngày 23 tháng 02 Động đất xảy ra tại Christ-church Tân Tây Lan
(Xem: 14123)
Trở về nương tựa cội tâm Phước duyên cuối nẻo phong trần thong dong...
(Xem: 13570)
Thênh thang rừng nắng sớm Róc rách suối trong veo Thiền sư chống gậy trúc Chim ngàn ríu rít theo...
(Xem: 12477)
Ta có bài thơ xanh xanh màu lá cỏ Nhặt ở đáy lòng nên con chữ cũng rưng rưng Ta có bài thơ về tình người, sự sống...
(Xem: 13329)
Ban mai dạo quanh vườn Chồi biếc còn giăng sương Núi rừng tràn sức sống...
(Xem: 12979)
Chiều Hương Thiền Gió không là gió Sao nghe như Nâng nhẹ bước chân ai...
(Xem: 12941)
Rắn trườn lên đồi tây Rung hết cả rừng cây Gió về bên đồi đông Tịch liêu. Chiều. Ráng hồng.
(Xem: 14651)
Khi đến chẳng mang theo gì Cũng như vậy đó ra đi nhẹ nhàng Sá chi đâu chuyện thế gian...
(Xem: 14391)
Trùng phùng - Tưởng niệm thi sĩ, triết gia Phạm Công Thiện - Tác giả: Triều Nguyên
(Xem: 41781)
Bôn ba ngoài vạn dặm Cũng chỉ một trăng rằm Bao nhiêu là hố thẳm Xoáy về nốt ruồi đậm
(Xem: 11584)
Tiếng thét ấy đã im bặt gánh trần gian quẫy bước dặm ngàn âm thanh khốc liệt vẫn bàng hoàng ngân vang...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant