Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 110

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12994)
Tuyển tập 110


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài Số 110 - thơ Mặc Giang

(Từ bài số 1091 đến số 1100)

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Ưu Đàm vô nhiễm 1091

02. Tìm em cho đến vô cùng 1092

03. Mai tôi đi rồi 1093

04. Kết tòa thiên thu 1094

05. Khép cửa đêm dài 1095

06. Những giọt nước cuối cùng đem đổ quách ! 1096

07. Có phải : Câm, Điếc, Ngọng, Mù !!! 1097

08. Phải chi, thời ăn lông ở lỗ ! 1098

09. Thời kỳ tin học 1099

10. Tiếng gõ cô liêu 1100

 

Ưu Đàm vô nhiễm 

 

Đêm khuya khoắt rừng sâu còn kéo gió

Canh thâu dài núi thẳm thét hoang vu

Biển trùng khơi lồng lộng sóng mịt mù

Sông hun hút xạc xào khua đáy nước

 

Vành vũ trụ khép khung trời xa tít

Thắp ngàn sao nhấp nháy dệt tầng không

Một mình ta phiêu bạt giữa mênh mông

Ôm hư vô thả xuống bờ băng giá

 

Vọng âm vang, vẳng nghe hồn sỏi đá

Tấm hình hài xơ xác mảnh hồn đau

Ta vẳng nghe tiếng nói của thiên thu

Gõ khoan nhặt trên nhịp cầu còn mất

 

Cát bụi bay trả về cho đất

Sương gió bay trả lại cho trời

Một mình ta độc lữ không thôi

Đi đi mãi con đường không sắc

 

Không, ta trả về cho sắc

Sắc, ta trả về cho không

Tử sinh hai nẻo bềnh bồng

Chân thân hồi quan tự kỷ

 

Vành vũ trụ khép khung trời vô thỉ

Nẻo hư vô khép cánh cửa vô chung

Ta cứ đi, không có điểm cuối cùng

Gói hành trang là Ưu Đàm vô nhiễm.

 

Tháng 9 – 2008 

 

Tìm em cho đến vô cùng

 

Tìm em muôn kiếp tử sinh

Lang thang từ độ đăng trình xa xưa

Tìm em muôn kiếp chưa vừa

Chia tay từ độ gió lùa hồng hoang

Ba đường sáu nẻo đưa chân

Rụng rơi cát đá dấu mòn bụi bay

Phơi sương đãi nắng khô cày

Miếng cơm manh áo xéo dày tóc tang

Ươm mơ em ẩn trên ngàn

Bắt thang lên hỏi thiên đàng nơi đâu

Ươm mơ em đứng bên cầu

Nhặt khoan gõ nhịp đêm sâu lụn tàn

Tìm em lặn xuống suối vàng

Trùng trùng địa ngục ngỡ ngàng trống không

Tìm em đi hết mùa đông

Băng qua mùa hạ xuân lồng sang thu

Biển khơi sóng vỗ mịt mù

Núi rừng khép kín âm u lạnh lùng

Tìm em tìm đến vô cùng

Dù cho vô thỉ vô chung mấy thì

Mắt mòn hun hút bờ mi

Tâm đan hun hút tư nghì mù sương

Tìm em trăm hướng ngàn phương

Dù cho muôn kiếp dặm trường nghe em.

 

Tháng 9 – 2008

 

Mai tôi đi rồi

 

Mai tôi đi rồi, từ giã thân thương

Một kiếp lang thang trên một quãng đường

Ngừng bước đăng trình gởi mây theo gió

Cát bụi ru hời, còn đó vương vương

 

Mai tôi đi rồi, từ giã trần gian

Ngừng bước phiêu du trên một đoạn đàng

Dòng sông đôi bờ, chia xa hai nẻo

Sóng nước gập ghình, đập vỗ mênh mang

 

Mai tôi đi rồi, từ giã đời tôi

Ngừng bước tử sinh, một kiếp con người

Sáu nẻo ba đường, khép hờ bỏ ngõ

Vang vọng thiên thu, còn đó tiếng cười

 

Mai tôi đi rồi, về với hư vô

Cát bụi lung linh, nghĩa địa hoang mờ

Sương khói nhạt nhòa, hồn ru băng giá

Tinh tú muôn trùng, tìm bóng nguyên sơ

 

Mai tôi đi rồi, từ giã thân thương

Ngừng bước phiêu du, một kiếp con người

Mai tôi đi rồi, từ giã trần gian

Ngừng bước lang thang, tiếng nói câu cười

Cát bụi xa mờ, về với hư vô

Sương gió đợi chờ, hình bóng nguyên sơ.

 

Tháng 9 - 2008

 

Kết tòa thiên thu

 

Ta đi trong nắng trong mưa

Để nghe hoang lạnh gió lùa đêm đông

Ta đi góc biển đầu non

Để nghe ghềnh láng sóng cồn kêu vang

Ta đi khắp nẻo quan san

Để nghe đan chéo dọc ngang đổ đường

Không nghe nát cõi tình thương

Sao nghe thống nỗi tư lường hồn đau

Không nghe tàn tạ con tàu

Sao nghe cạn kiệt sắc màu thời gian

Không nghe khô cháy tâm can

Sao nghe thấm thía tro tàn tiêu sơ

Sông khuya nước chảy xa mờ

Thuyền ai thấp thoáng trăng mơ đêm dài

Bến xưa lối cũ hoa cài

Đường xưa gối mộng gởi đài rêu phong

Ta đi cuối nẻo xa dòng

Vẽ lên dấu ngọc kết vòng tay hoa

Ta đi âm vọng giao thoa

Núi rừng đan kín kết tòa thiên thu.

 

Tháng 8 – 2008

 

Khép cửa đêm dài

 

Băng giá lên ngôi, phủ đỉnh đồi tuyết trắng

Cát đá lở bồi, ngập hố thẳm tiêu sơ

Nát hồn đau, đay nghiến dại khờ

Tan lòng dạ, xát xây son sắt

 

Đóm lửa lập lòe, trải đêm dài chưa tắt

Bếp hồng vợn khói, phờ phạt gió bụi bay

Đôi bờ khô, rỉ giọt cay cay

Không đủ long, ướt vành héo muộn

 

Thế kỷ băng ngang, bao bão giông xoáy cuốn

Đất trời nghiêng ngửa, bao nghiệt ngã can qua

Bánh xe lăn, nghiến nát trầm kha

Vết thời đại, lở loang dấu sử

 

Ngàn sao vẫn nghìn trùng le lói

Đom đóm bay ủ dột miệt mài

Vầng nhật hiện, ngày lên quá ngắn

Bóng hoàng hôn, ập phủ đêm dài

 

Rừng cây non chưa xanh chiếc lá

Đám cây già nứt nẻ tàn khô

Mưa gió nắng, gục đầu lá mạ

Lúa lép thừa, đồng ruộng xác xơ

 

Đẩy xô lưỡng cực đôi bờ

Hai chiều mấy máy động cơ mấy thì

Vàng thau bạc trắng pha chì

Nhôm đồng kẽm sắt đen sì ngổn ngang

Đổ trên nghĩa địa hoang tàn

Tang thương lở lói ngỡ ngàng biển dâu

Đêm dài khép cửa canh thâu.

 

Tháng 8 – 2008

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách !!!

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Hỏi còn gì sót lại cho hôm nay

Đám ruộng khô nứt nẻ nát mũi cày

Đất loang lổ lưa thưa cây cỏ dại

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Hỏi còn gì sót lại cho ngày mai

Chết chưa chôn đã sắm sẵn quan tài

Chôn chưa chết đày nhau ra nghĩa địa

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Hỏi còn gì quá khứ những ngày qua

Bao bảo châu, bao sắc thắm ngọc ngà

Tan nát hết bởi bàn tay đoản hậu

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Ly bể rồi, ly đâu nữa đầy ly

Bờ vỡ rồi, bờ đâu nữa tràn bờ

Xới tung tóe còn chi là gốc cội

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Đẩy nhau đi vào những bước đường cùng

Vào tuyệt lộ không chừa một chỗ dung

Rồi hớt hải đục xuyên lao ngõ ngách

 

Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách

Sống chưa chôn mà chết cũng chật mồ

Ngọc ném đi, rồi lượm đá, cỏ khô

Đốt cháy rụi, rồi bới tìm tro lạnh

 

Trải bao thời, gương soi tròn thể tánh

Trải bao thế, tâm lực vẹn sắt son

Thế mà nay như một cái xác không hồn

Chém đứt sạch bằng những nhát dao chí tử

 

Trải bao thời, rừng thiêng nhờ sư tử

Trải bao thế, núi thẳm nhờ hùm oai

Thế mà nay, một lũ cáo chồn dơi

Sao không chết núi rừng thiêng kỳ vĩ

 

Trải bao thời, thành quách nhờ cột trụ

Trải bao thế, đá tảng nhờ hòn chồng

Thế mà nay, một lũ nháo lon ton

Thì sự nghiệp làm sao không sụp đổ

 

Ôi, những giọt nước cuối cùng

Đã cạn tàu ráo máng đổ đi

Lại vô nhơn mục hạ sân si

Chém đứt sạch bởi bàn tay chí tử

 

Ôi, những giọt nước cuối cùng

Đã cạn tàu ráo mán đổ đi

Vô tâm, vô hậu, vô nghì

Tang thương đổ nát đen sì dâu xanh

Vô tác, vô nguyện, vô hành

Khốc khô sa mạc treo cành tầm không

Vô trụ, vô xứ, vô môn

Hư không trống rỗng càn khôn mịt mờ

Rơi vào một kẻ ai ngờ

Hết rồi giọt nước, đổ bờ rêu xanh

Tâm tư, tâm lực, đoạn đành

Ruột gan, lòng dạ, tơ mành nhện treo

Núi cao, dốc thẳm, hố đèo

Bàn tay một kẻ đổ vèo tiêu tan

Đường hầm bóng tối mênh mang !!!

 

Tháng 9 – 2008

 

Có phải : Câm, Điếc, Ngọng, Mù !!!

 

Anh có phải là người câm !

Chị có phải là người điếc !

Em có phải là người ngọng !

Tôi có phải là người mù !

 

Mà sao khép cửa âm u

Đường hầm thăm thẳm mịt mù chẳng hay

Mà sao chẳng biết đêm ngày

Vùi đầu bóng tối đọa đày hồn đau

 

Nếu không ngọng, tại sao miệng ú ớ ?

Nếu không điếc, tại sao tai không nghe ?

Nếu không câm, tại sao miệng nín khe ?

Nếu không mù, tại sao không có thấy ?

 

Hay sư tử đã chết, nên núi cao nghiêng ngả

Hay hùm thiêng đã chết, nên núi cả điêu tàn

Để sói chồn, tha hồ múa gậy rừng hoang

Người nhân thế cũng ê càng, khúm núm

 

Phải chi câm, để chặn lời tắt ngúm

Phải chi điếc, để chẳng lọt vào tai

Phải chi ngọng, há miệng chẳng mắc quai

Phải chi mù, dẫu ai lòa thiên hạ

 

Câm, thì làm sao để nói !

Ngọng, thì làm sao nên lời !

Điếc, thì cứ vểnh tai voi !

Mù, thì cứ trơ mắt ếch !

 

Ôi thế giới mù lòa

Chỉ một bè lũ đấm xoa

Chỉ một nhúm nhỏ ba hoa

Mà thời thế uốn cong khép gió

 

Nếu không phải, tại sao đánh đổ

Nếu không phải, tại sao chôn vùi

Lịch sử huy hoàng, un khói đen thui

Son sắt tâm đan, bụi tro thiêu đốt

 

Em chưa hẳn là người ngọng !

Tôi chưa hẳn là người mù !

Anh chưa hẳn là người câm !

Chị chưa hẳn là người điếc !

 

Thế, chúng ta có biết :

Đã, đang và sẽ sống ra sao ?

Đã, đang và sẽ làm thế nào ?

Cái gì là quá khứ, hiện tại, mai sau ?

Cái gì là tấm lòng, tim thắt, ruột đau ?

 

Tang thương dù có lên màu

Biển dâu dù có làm nau mấy lần

Phong trần đày đọa phong trần

Không dày gió bụi cơ cần ai hay

« Có, thì có tự mảy may

Không, thì cả thế gian này cũng không”

Sá gì bão tố cuồng phong

Nếu không, quảy gánh tang bồng mà chi

Sá gì dục vọng mê si

Nếu không, quảy gánh tư nghì là sao

Ô hay, biển đục ba đào

Bên hiên gió thoảng, cây đào trổ bông.

 

Tháng 9 – 2008

 

Phải chi thời ăn lông ở lỗ !

 

Ta nhìn lại, ngược thời kỳ trung cổ

Cái thời kỳ, ăn lông ở lỗ xa xưa

Thấy thương thương, và tội nghiệp quá đi chưa

Sống chơn chất, thật sơ khai dung dị

 

Con người, khép từng bộ lạc nho nhỏ

Tình người, khép từng dòng tộc tồn sinh

Nếu may mắn, thì tộc trưởng anh minh

Thật man rợ, sa vào tay bạo chúa

 

Cái độc đoán, độc tôn, độc quyền, đóng khố

Cái độc chuyên, độc chính, độc lộng, đóng băng

Cái sân si, tật đố, ngã mạn, đóng gông

Cái mục thị, vô nhân, vô hậu, đóng tuyết

 

Thời đại hôm nay, văn minh, khoa học

Nhân loại hôm nay, tiến hóa, thăng hoa

Nhưng nhiều nơi trên thế giới vẫn trầm kha

Vẫn nghiệt ngã, bởi những con người không thể tưởng

 

Thời cổ hũ, thì đích thị là bạo chúa

Còn thời nay, ngôn từ nào mới chính danh

Họ cho rằng, họ là bậc cái thế hùng anh

Người bình dân hay lê thứ, không dám nhận

 

Dù thất học, hay i tờ lẫn lộn

Dù vỡ lòng, hay bập bẹ đánh vần

Nhưng phải trái, trắng đen, tà chánh, chưa kịp thả lên cân

Biện xảo, ma đầu, đảo lộn, trá hình, không làm sao đánh lận

 

Không phải ngồi trên ngôi bậc, rồi muốn nói gì thì nói

Không phải ngồi trên tột đỉnh, rồi muốn làm gì thì làm

Dù dân giả, thấp cổ, bé miệng, lại bị thiết ngàm

Nhưng khẩu còn không phục, chứ đừng nói là tâm phục

 

Lục chồng sách cũ, đọc vài cuốn nhện bọc

Hay xem vài phim, thuở trung cổ sơ khai

Sao giống quá đi, chẳng khác một mảy may

Phải chi, ta đang sống thời ăn lông ở lỗ !!!

 

Tháng 9 – 2008

 

Thời kỳ tin học

 

Siêu siêu tốc là thời kỳ tin học

Siêu siêu lực là vi tính toàn cầu

Siêu siêu nhiên, bấm nút ngợp hỏa châu

Siêu siêu thông, biến hóa đi cùng khắp

 

Xin cảm ơn những bậc tài ba lỗi lạc

Xin cảm ơn những bậc trí não tuyệt siêu

Đã phát minh những sản phẩm tuyệt chiêu

Để tăng tốc nền văn minh đương đại

 

Chỉ cần ngồi một nơi nào đó, lên mạng

Thấy mọi hang cùng, ngõ ngách hành tinh

Thấy mọi hành trạng, vạn loại sinh linh

Thu vào màn ảnh, dọc ngang mấy tấc

 

Bao nhiêu cái hay, vô cùng hay thật

Bao nhiêu cái tệ, tệ nhất trong đời

Diễm phúc cho ai, học hỏi tìm tòi

Khốn khổ cho ai, phủ mờ tăm tối

 

Trần gian có đường, nhân gian có lối

“Gần đèn thì sáng, gần mực thì đen”

Núi cả đồi cao, hố thẳm vực thềm

Thành hay bại, do mỗi người tự quyết.

 

 Tháng 9 – 2008

 

Tiếng gõ cô liêu

 

Sỏi đá nghe đau mỗi khi khua xào xạt

Cây cỏ nghe đau mỗi lúc động đong đưa

Lại còn thêm sương nắng gió mưa

Bào mòn cõi vô tri thi thiết

 

Chiếc lá non vừa xanh mơn biên biếc

Chiếc lá già vàng úa kéo mong manh

Chưa vào thu, đã có chiếc xa cành

Chưa hết thu, chiếc cuối cùng phơi bụi

 

Sỏi đá kia đang nằm yên đâu đó

Bổng vô tình ai bước nhịp khua vang

Dẫm xát xây rồi bỏ lại bên đàng

Trải thời gian nhuộm mình rêu hoang lạnh

 

Vô tri không, hỡi hư vô lồng lộng

Hữu tri không, hỡi vô hữu hai bờ

Trăng lung linh, soi bóng nguyệt đêm mơ

Vầng nhật hiện, chiếu thiều quang hé nắng

 

Bên sau hè rau đắng

Cạnh bờ ao rau thơm

Nghe sỏi đá gọi hồn

Núi rừng khua gió hú

 

Đâu là vì tinh tú

Đâu là cõi vô tri

Thinh không ngỏ thầm thì

Mình với ta là một

 

Hữu vô phân lằn mứt

Ta với mình là hai

Cánh cửa khép tuyền đài

Giữa đôi đàng biến mất

 

Sỏi đá kia vẫn nằm bên bờ cát

Gió bụi bay xào xạt mảnh hồn rêu

Đường thủy chung còn gõ tiếng cô liêu

Khua nhịp bước trên hành trình phiêu lữ.

 

Tháng 9 – 2008

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 12690)
Chuông điểm chùa xa ngân giọt nhỏ Tri âm nương bóng nguyệt theo về Mời nhau lưng chén, quên phù thế...
(Xem: 10821)
Đi ở, hồn nhiên giữa cõi người Mỗi ngày hương sắc mỗi hoa tươi Tỏa – cho ngây ngất trời phương viễn Ủ - để mơn man đất ngạch trường...
(Xem: 9540)
Pháp Hoa vi diệu khôn lường Ba đời Chư Phật tán dương Chúng sanh thành tâm quy ngưỡng Ánh trăng dẫn lối đưa đường
(Xem: 9678)
Xanh bốn mùa tùng bách Là đức tánh trượng phu Học tang bồng lương đống Là nhớ nghĩa ân sư.
(Xem: 10096)
Nam Mô A Di Đà Phật Liên trì ao báu nở hoa Hoa sen chín phẩm kết tòa Một lòng Tây Phương trực vãng
(Xem: 12859)
Chùa tôi nho nhỏ bên làng Bên dòng sông quyện bên hàng thông xanh Có tre mấy lũy yên lành Có chim ca hót trên cành líu lo
(Xem: 12229)
Gương tâm hiển lộ xuân bất diệt, Từ ấy thanh bình giữa sắc-không.
(Xem: 10788)
Từng bước với đường chiều, Dưới hàng cây xanh mát, Giữa tâm hồn bát ngát, Sáng nụ cười tin yêu
(Xem: 13100)
An nhiên, nhạn vượt sông dài Ảnh in làn nước buổi mai lạnh lùng Nhạn lưu dấu chẳng cố lòng...
(Xem: 13072)
Sao thưa trăng nhạt sáng từ tâm Tất Đạt từ lâu phát quảng tâm Thê tử đoạn tình vì đại nguyện Quốc thành xả bỏ bởi bi tâm
(Xem: 10131)
Tôi là người Việt Nam, nước da tôi cùng một màu vàng như các sắc tộc Á Châu, Nhưng trái tim tôi hòa cùng một nhịp đập như người dân Tây Tạng...
(Xem: 12984)
Nắng lụa chan hoà dâng ý thơ Ấm tình gia tộc chốn hoang sơ. Lên đồi hoa trắng, hồn thư thái Cứ ngỡ lạc vào một cõi mơ…
(Xem: 19284)
Cho dù gặp lúc phong ba, Tình thương của mẹ chan hòa xiết bao! Ngày của mẹ, đẹp làm sao! Cho con dâng chút ngọt ngào nhớ ơn.
(Xem: 19725)
Chập chờn thức giấc nửa khuya, Tưởng hình bóng Mạ như vừa thoáng qua. Áo dài nối vạt phất phơ!
(Xem: 21306)
Đêm qua nhớ Mẹ xiết bao! Trằn qua trở lại, nghẹn ngào lòng con. Mơ màng giấc mộng chưa tròn, Nửa đêm ray rứt héo hon vô cùng.
(Xem: 20349)
Con đã viết nhiều bài thơ về Mẹ Không lần nào kể hết nỗi lòng con. Ơn nghĩa sinh thành như biển như non
(Xem: 19775)
Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng...
(Xem: 19058)
Cơn bão tuyết châm chích và vùi dập Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc...
(Xem: 20500)
Bình minh đang gọi ra bình minh khác Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương? Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất...
(Xem: 21103)
Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa Dù đi xa hay ở rất gần Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ...
(Xem: 17941)
Mẹ có nghĩa là ánh sáng Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim Mẹ có nghĩa là mãi mãi Là cho đi không đòi lại bao giờ
(Xem: 21859)
Con sẽ không đợi một ngày kia Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
(Xem: 11899)
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời Hình bóng mẹ lắng vào tim anh ấy Dẫu bây giờ con được yêu đến vậy...
(Xem: 12809)
Uống vào giọt đắng thời gian Vươn mình chụp bắt tuổi vàng hư không.
(Xem: 13537)
Tự mình, tự trang nghiêm Tự mình, tự thành thật Với chính mình và cuộc đời...
(Xem: 12729)
Tình yêu là trói buộc Trói trong dây tham si Trói trong mọi tiền kiếp Kiếp trước và kiếp nay.
(Xem: 19586)
Năm xưa con còn nhỏ Mẹ dẫn con đi chùa Tóc mẹ vẫn còn xanh Bốn tuổi muốn xuất gia.
(Xem: 14681)
Buông ra hãy buông ra Tất cả đều do ta Thứ gì cũng gom góp Sao kham nổi đường xa?
(Xem: 11610)
Ta tìm Mi từ vạn nẻo Nơi chân trời góc bể chốn mây trôi Nhưng im hơi Mi lánh mặt ta rồi...
(Xem: 13038)
Tin Xuân thấp thoáng ngàn xa Câu Kinh Vô Tự nở hoa cúng dường... - Tập thơ Suối Hoa- Tác giả: Tuệ Nga
(Xem: 12688)
Tôi âm thầm cảm tạ Tạ ân Đấng Cha Lành Đã mở khai trí tuệ Tôi nghe tâm an bình
(Xem: 12668)
Ta đi tìm lại mình Giữa biển đời náo động Ơi, ưu phiền cuộc sống Ơi, khát vọng bon chen
(Xem: 11529)
Chùa Bồ Vàng bên giòng sông Như Nguyệt Mùa Xuân về xanh biếc lá Ngâu non Sao bỗng nghe nhung nhớ dậy ngợp hồn...
(Xem: 11021)
Tôi về miền an trú Lượm hạt Nắng Bồ Đề Dài năm trong cõi tạm Bụi hồng trần lê thê
(Xem: 10391)
Trong tôi lãng đãng khói sương Nên sương khói mãi vấn vương thơ mình Là Thơ là Mộng là Tình Trăm năm Thơ Mộng theo mình, ảo hư
(Xem: 11638)
Những cây, những cành thấm nhuần nước ngọt Nắng Bồ Ðề tươi mát trải khắp vườn nhân sinh
(Xem: 12295)
Nước cành dương của mẹ hiền, Dập tan lửa tục ba miền trầm luân. Rạng ngời danh đức Quán Âm, Trước sau giữ mối từ tâm cứu đời.
(Xem: 12049)
Ông nhà giàu dạo bước, Trên phố quen hoàng hôn, Gặp chú đánh giày buồn, Lam lũ gầy khổ sở
(Xem: 9015)
Như sen nở dưới mặt trời Vươn cao mặt nước, xa nơi bùn lầy, ưu tiên truyền đạo giờ đây Khai tâm những kẻ loay hoay tìm đường
(Xem: 10368)
Tháng 12, Tháng 01 Năm 2011 Bão lụt tại Queen-sland Úc Đại Lợi Ngày 23 tháng 02 Động đất xảy ra tại Christ-church Tân Tây Lan
(Xem: 14120)
Trở về nương tựa cội tâm Phước duyên cuối nẻo phong trần thong dong...
(Xem: 13568)
Thênh thang rừng nắng sớm Róc rách suối trong veo Thiền sư chống gậy trúc Chim ngàn ríu rít theo...
(Xem: 12477)
Ta có bài thơ xanh xanh màu lá cỏ Nhặt ở đáy lòng nên con chữ cũng rưng rưng Ta có bài thơ về tình người, sự sống...
(Xem: 13321)
Ban mai dạo quanh vườn Chồi biếc còn giăng sương Núi rừng tràn sức sống...
(Xem: 12979)
Chiều Hương Thiền Gió không là gió Sao nghe như Nâng nhẹ bước chân ai...
(Xem: 12941)
Rắn trườn lên đồi tây Rung hết cả rừng cây Gió về bên đồi đông Tịch liêu. Chiều. Ráng hồng.
(Xem: 14648)
Khi đến chẳng mang theo gì Cũng như vậy đó ra đi nhẹ nhàng Sá chi đâu chuyện thế gian...
(Xem: 14389)
Trùng phùng - Tưởng niệm thi sĩ, triết gia Phạm Công Thiện - Tác giả: Triều Nguyên
(Xem: 41779)
Bôn ba ngoài vạn dặm Cũng chỉ một trăng rằm Bao nhiêu là hố thẳm Xoáy về nốt ruồi đậm
(Xem: 11583)
Tiếng thét ấy đã im bặt gánh trần gian quẫy bước dặm ngàn âm thanh khốc liệt vẫn bàng hoàng ngân vang...
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant