Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Bài Mới Nhất trang Văn Học
Điền Email để nhận bài mới

Phật Pháp Cứu Đời Tôi

06 Tháng Giêng 201617:08(Xem: 11759)
Phật Pháp Cứu Đời Tôi
Phật Pháp Cứu Đời Tôi


Nghiệt ngã thay dòng đời mê muội, bởi thấy biết sai lầm nên mới chuốc họa vào thân, dù biết đó là tai hại, khổ đau, nhưng nhiều người vẫn chịu chết chìm trong tội lỗi. Động lòng trắc ẩn bi thương trước dòng xoáy cuộc đời với vô vàn sự cám dỗ, nhiều chông gai, nhiều cạm bẫy, tình đời luôn thay trắng đổi đen. Con người cứ thế loanh quanh lẩn quẩn trong nỗi khổ niềm đau, để rồi làm chết đi các hột giống tốt lành, gieo đau thương khổ não cho nhiều người. Thế gian là một trường đời ô hợp luôn chất chứa muôn ngàn sóng gió lành dữ đúng sai, phải quấy tốt xấu, buồn thương giận ghét. Tình đời là thế đó, một kiếp người chẳng đáng là bao, vậy mà nhiều người vẫn bị dòng nước cuốn trôi và nhấn chìm.

 Chỉ có đấng Thế tôn vị cha già đáng kính ngài đã vượt qua cạm bẩy cuộc đời, rống lên tiếng rống sư tử, trên hai ngàn sáu trăm năm, làm muôn loài thú phải nép mình trong sợ hãi. Ngài đã xua tan bóng tối mê lầm từ dạo ấy, đem lại quyền làm chủ cho thế giới loài người, đem lại niềm tinchân lý mãi sáng ngời trong nhân loại. Thật hạnh phúc thay! Cho loài người chúng ta, đã biết được những điều chưa biết, đã thấy được những điều chưa thấy, đã nghe được những điều chưa nghe, mỗi người hãy tự thắp sáng lên ngọn đuốc của chính mình, thì thế gian này sẽ tỏ sáng, rực sáng trong niềm an vui hạnh phúc. Ngược lại, nếu ai chấp nhận số phận đã an bài thì người đó sẽ sống mãi trong tối tăm mê muội, trong ngục tù tội lỗi.

 Ta có quyền vươn lên từ sức mạnh của ý chí, niềm tinnghị lực, thì mọi việc sẽ có thể thay đổi tốt đẹp. Nhân quả khác với số phận là có thể thay đổi được, còn số phận thì không. Người tin sâu nhân quả sẽ làm mới chính mình bằng sức mạnh của trí tuệ, nên dễ dàng vượt qua sóng gió cuộc đời, bằng nhận thức sáng suốtviệc làm chân chánh. Người chấp nhận số phận đã an bài thì dễ dàng buông xuôi cuộc sống, yếu đuối bạc nhược, cuối cùng bị dòng đời cuốn trôi, để rồi phải sống trong đau khổ lầm mê. Nếu chúng ta chấp nhận cái gì cũng cố định cả, dù có tu cũng chẳng lợi ích gì. Như bản thân chúng tôi đã từng nghiện ngập đam mê đủ thứ, nếu không thay đổi được thì giờ đây, tôi đã rũ xương trong lao tù nghiện ngập. Nhiều người vì không hiểu thấu lý nhân quả, nên chấp nhận cuộc đời giống như bèo dạt mây trôi, cứ nghĩ rằng ai làm sao tôi làm vậy, ai làm bậy tôi làm theo, chẳng biết suy nghĩ tìm tòi, mặc tình cho dòng đời cuốn trôi. Cái quan niệm đó chỉ hợp với thời đại xa xưa và ngày nay khoa học đã chứng minh rằng, không có cái gì do một nhân mà hình thành.

 Cờ bạc, rượu chè, hút xách, đàng điếm, liều lĩnh, bất mãn, buông lung phóng túng và sa đọa chúng tôi đã từng mắc phải từ lúc còn thơ dại, vậy cái gì đã thúc đẩy tôi khi tuổi đời còn non kém, để mắc phải sai lầm đáng tiếc. Đó là do sự tác nghiệp của quá khứ quá sâu đậm, nên bây giờ khi hội đủ nhân duyên liền bị hút vào dòng xoáy của đam mê tội lỗi. Tuy nhiên nhân quả rất đa dạng và phức tạp, chúng ta không thể nào một sớm, một chiều, mà thấu rõ được hết. Trong kinh Phật dạy nếu người nào trước kia lỡ gây tạo nghiệp xấu ác, hiện tại biết tu giới, tu thân, tu tâm hay làm các điều phước thiện thì nhân quả xấu nhiều đời có thể thay đổiđược tùy theo khả năng tu tập của mình.

 Xưa nay hiền thánh thường khen ngợi

 Thật đáng khâm phục người biết lỗi.

 Ai sống mà không có lỗi

 Có lỗi mà biết sửa đổi hay thay.

 Đã làm người dù ít hay nhiều, ai cũng có thể vấp phải lỗi lầm. Phật pháp chính là chiếc thuyền từ cứu vớt chúng sinh, làm mới lại chính mình vượt qua dòng sông tội lỗi. Cái hay của Phật pháp là giúp chúng ta vững niềm tin nơi chính mình, từ đó chúng ta có thể tự mình đứng lên, vượt qua số phận một cách dễ dàng sau khi vấp ngã. Người trí thì không cần nương tựa vào ai, mà tự mình chiêm nghiệm quán xét để không bị rơi vào dòng đam mê tội lỗi. Còn người đang bị mê lầm chưa đủ niềm tin, thì phải nương thầy lành bạn tốt, tránh xa bạn bè xấu ác và được sự hổ trợ đắc lực của gia đình, thì mới có thể làm mới lại cuộc đời. Chính bản thân chúng tôi đã nhiều lần bị vấp ngã, khi chưa gặp Phật pháp, mặc dù đã cố gắng quyết tâm hết sức mình, để vượt qua những lỗi lầm nhưng không thể nào vượt qua nỗi. Khi chưa gặp duyên xấu thì không sao, nhưng khi gặp rồi thì chứng nào tật nấy, như ngựa quen đường cũ khó mà dứt ra. Đây chính là tập khí nhiều đời của chúng ta đã từng huân tập. Tập là tập quen được lặp đi lặp lại nhiều lần, từ những ý nghĩ, lời nói rồi hành động, bởi vì huân tập lâu ngày nên nó có sức mạnh chi phối và sai sử ta chạy theo thói quen đó. Từ vô thủy kiếp đến nay, ai cũng từng luân hồi vô số kiếp nên chất chứa nhiều thói quen tật xấu, muốn thay đổi và chuyển hóa chúng, ta phải có thời gian dài quán chiếu xem xéttu tập thì mới có thể buông bỏ được.

 Thực tế chúng tôi không phải là người hay ho tài giỏi gì, nhờ nhân duyên nhiều đời đã gieo trồng phước đức, nên ngày nay hội đủ nhân duyên mới gặp được thầy lành, bạn tốt. Và chúng ta đi khắp cả thế gian này không ai tốt bằng mẹ. Mẹ là người đã giúp chúng tôi vượt qua cạm bẫy cuộc đời để gặp được Tam bảo. Nếu ai bây giờ còn mẹ, đó là một phước báo to lớn vô cùng, vì còn có cơ hội hiếu kính phụng dưỡng báo đáp công sinh thành dưỡng dục, của hai đấng sinh thành nhất là ơn mẹ rất khó đền!

 Nhờ mẹ tôi biết đường tu,

 Nếu không có mẹ tôi giờ ra sao?

 Cũng nhờ có được mẹ hiền,

 Tôi vào cửa Phật tu hành đến nay.

Tình thương của mẹ đối với tôi thật là cao cả và quý báu, dù tôi tu có thành Phật đi chăng nữa cũng không thể nào trả hết công ơn của mẹ. Trong cuộc đời này, tôi không thể nào kiếm đâu ra được như người mẹ của tôi bây giờ, bà như hiện thân bồ tát Quán Thế Âm đi vào đời để cứu giúp chúng sinh. Nơi nào có khổ đau là nơi đó có Bồ tát, hơn nữa đời người, tôi làm khổ mẹ quá chừng vậy mà khi tôi gặp nạn, hoặc lường gạt ai, bà sẵn sàng đền bù tất cả, để giúp tôi vượt khỏi vòng lao lý. Ngày nay tuy tôi được an ổn tu hành, nhưng vẫn không có nhiều cơ hội để được chăm sóc mẹ trong khỏang đời còn lại.

 Ngược lại, bà lúc nào cũng thương tưởng nhớ đến tôi, luôn hỏi thăm các em tôi coi thầy Phổ Giác lúc này có còn tu nữa hay không? Một hôm vì muốn thăm tôi, bà nói gạt với mấy đứa em có người nói tôi ra đời để có cớ lên Thường Chiếu, khi gặp tôi bà cười hì! hì! Ra chiều thoải mái lắm, mặc dù bà đang bệnh phải đi xe lăn. Tấm lòng của mẹ đối với tôi thật là bao la và cao cả! Tôi không biết phải lấy gì, để đền đáp hết công ơn mẹ, chỉ thầm nguyện trong lòng cố gắng tu hành viên mãn, để cùng mẹ đi trên con đường giác ngộ.

 Trên thế gian này, chắc có lẽ không có tình yêu thương nào thiêng liêng và cao quý hơn tình mẹ. Từ khi mở mắt chào đời mẹ đã mớm sửa cho con và nâng niu che chở bằng lời ru tiếng hát ngọt ngào, để con yên giấc ngủ. Mẹ vẫn âm thầm thức khuya dậy sớm, không quản ngại thân gầy, để lo cho con từ miếng ăn giấc ngủ, chiến cơm manh áo, mong con được mau khôn lớn. Đôi lúc mẹ vì con trẻ, mà chịu nhiều gian lao cực khổ và thậm chí chấp nhận gây tạo tội lỗi, để giúp cho con được an vui hạnh phúc. Khi con chập chững biết đi, mẹ vui mừngsung sướng. Đến lúc con trưởng thành mẹ lo cho con ăn học, xây dựng tương lai sự nghiệp, dựng vợ gã chồng để đắp xây hạnh phúc gia đình. Ôi, tình mẹ thật là cao cả và sâu nặng. Mẹ đã hy sinh cho con suốt cả cuộc đời, mà không nghĩ đến bản thân. Ai còn mẹ hãy nên biết ơnđền ơn, đừng để mẹ buồn, mẹ khổ.

 Đi khắp thế gian, không ai tốt bằng mẹ.

 Tần tảo sớm hôm, mẹ nuôi con khôn lớn.

 Bao bọc chở che, khi con gặp hoạn nạn.

 An ủi vổ về, khi con phải đi xa.

 Mẹ vẫn bên con, dù biển cạn núi mòn.

 Gánh nặng cuộc đời, mẹ mang cả hai vai.

 Ai còn mẹ, xin đừng làm mẹ buồn khổ.

 Không có mẹ, con đã ra người thiên cổ.

 Mẹ là cả bầu trời, thương yêu dịu ngọt.

 Mẹ là cả bầu trời, che mát cho con.

 Quả thật đi hết trái đất này, tôi không thể tìm ra được người mẹ nào, như mẹ tôi bây giờ. Mẹ đã cho tôi tất cả, để được bình yên tận cõi lòng, tôi thầm cám ơn mẹ và quyết chí tu hành để đền đáp công ơn mẹ. Thật ra bà không chỉ thương mình tôi, mà tám anh em tôi, bà cũng đều thương yêu như nhau! Đứa làm ăn nên ra bà cũng thương, đứa nghèo khổ bà càng thương hơn và có những đứa chỉ làm hại hòan tòan như tôi bà vẫn thương, nhờ tình thương của mẹ, đã giúp cho tôi vươn lên chính mình vượt qua số phận tối tăm. Ai bây giờ còn mẹ, thì hãy hết lòng hiếu dưỡng không một phút giây nào xao lãng, đừng để khi mẹ ra đi rồi mới tiếc núôi thương xót mẹ hiền, thì hãy nên xem xét lại. Nhiều người khi cha mẹ còn sống không cung phụng cấp dưỡng chu đáu, chờ đến khi chết mới làm đám linh đình nói là báo hiếu cha mẹ. Người thật tâm cung kính và có hiếu là phải biết lo khi cha mẹ còn sống, giúp cha mẹ an vui hạnh phúc khi tuổi già. Khi xưa chúng tôi hiểu biết sai lầm, nên hơn nữa đời người sống trong đau khổ lầm mê. Nhờ mẹ đã giúp cho tôi vượt qua vũng bùn tội lỗi. Thất chí, bất mãn, buông lung, liều lĩnh, nghiện ngập, si dại trong đam mê tội lỗicuộc đời của tôi nếu không có mẹ bây giờ ra sao?

 Ngày nay nhờ tắm mình trong giáo pháp chư Phật, được sự trực tiếp chỉ dạy của chư hiền Thánh tăng, trên có Hòa Thượng Trúc Lâm tôn sư là vị Phật sống. Thầy chúng tôiBồ tát tái lai trụ trì Thiền viện Thường Chiếu, viện trưởng Thiền viện Trúc Lâm Trí Đức với số chúng Tăng ni hơn cả ngàn người. Trên một ngàn là thiện hữu tri thức, còn tôi chỉ là hàng sơ cơ học đạo đang từng bước chập chững trên con đường Phật đạo, như người chết đi sống lại được Phật pháp cứu vớt, với chút kinh nghiệm bản thân, chúng tôi có đôi lời tâm tình xin gởi đến các pháp lữ gần xa, những ai còn đang mải mê đắm say trong dòng sông tội lỗi, xin hãy cùng chúng tôi vượt qua cạm bẫy cuộc đời?

 Trong khoảng thời gian bị đam mê nghiện ngập và nợ nần chồng chất không có khả năng chi trả, bế tắc khổ đau cùng cực, lại bị sự hăm dọa của chủ nợ. Chúng tôi lo sợ, khủng hoảng không biết làm cách nào, cùng đường đành nghĩ đến giải pháp chết là hết cho xong chuyện, nghĩ vậy rồi tôi liền trở về nhà thăm mẹ lần cuối. Nhờ vậy tôi được mẹ khuyên đi tu và mẹ tôi đã khẳng định đi tu sướng lắm con ơi. Lúc đó tôi nghĩ thầm trong bụng đi tu làm sao sướng, đi tu khổ thấy bà. Ấy thế mà, lời khuyên của mẹ đã rót vào tim tôi lúc nào không hay, tôi tự suy nghĩ lại, đi tu để khỏi phải chết, may ra còn chút hy vọng. Đêm hôm đó tôi thầm cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ giờ đây tôi đã bị đọa lạc vào chốn địa ngục a tỳ. Làm gì hôm nay có thời gian để cùng chia sẻ với các pháp lữ gần xa một chút tâm tình.

 Con tu là nhờ mẹ

 Cả cuộc đời thương con

 Không quản ngại thân gầy

 Công ơn mẹ khó đền.

 Mẹ là ánh trăng soi

 Xóa tan bao phiền muộn

 Mẹ cho con tất cả

 Bình yên tận cõi lòng.

 Nhờ có môi trường tốt như thế, nên tôi từng bước cố gắng vượt qua những thói quen xấu một cách dễ dàng và tu học cho đến bây giờ. Con người có đầu mình và hai tay, hai chân để lao động, làm việc, phục vụ, dấn thân, vì lợi ích nhân loại. Lao động để thấu rõ sự nhọc nhằn của đàn na tín thí, họ nhín ăn bớt mặc để cúng dường Tam bảo mong Tam bảo luôn được trường tồnthế gian này để chúng sinhnơi nương tựatu học. Nhờ có lao động mà chúng ta cảm thông được từ con người cho đến muôn loài, nếu muốn bảo tồn sự sống thì phải nương nhờ lẫn nhau. Để có cơm ăn, áo mặc con người làm tổn hại không biết bao loài vật khác. Lao động như ăn cơm, học hỏi như uống nước, tu sữa như hơi thở, lao động là lẽ sống thiết thực để phục vụ đời sống cho con người, lao động đem lại giá trị đóng góp giúp cho con người ổn định nhu cầu ăn mặc ở ngủ nghĩ được chu đáo. Lao động để hiểu được giá trị đích thực của nó, để bào tồn sự sống, để được đóng góp và phát triển trong tình yêu thương nhân loại và muôn loài.

 Con người nếu không có lao động sẽ không tồn tại, vì không đáp ứng đủ nhu cầu sự sống. Ngoài ra lao động còn là phong cách rèn luyện cho cơ thể được điều hòa, làm cho tinh thần được minh mẫn sáng suốt. Trong lúc lao động, chúng ta vẫn áp dụng tu tập được bằng những phương pháp trì niệm và lao động là một nhu cầu sống không thể thiếu trong xã hội. Nhờ lao động chúng ta sẽ dễ dàng cảm thông sự nhọc nhằn cực khổ của nhiều người vì miếng cơm manh áo, vì sự sống của thân này mà chúng ta làm tổn hại biết bao loài vật khác, do đó mọi người cố gắng tu hành không dám ỷ lại.

 Kho tàng vô giá của con người là nhờ làm việc, lao động, phục vụ, dấn thân vì cộng đồng xã hội nhờ vậy nhân loại mới tồn tại. Nếu chúng ta sống trên cõi đời này mà không biết siêng năng, cần mẫn và bằng bàn tay khối óc luôn làm việc không biết mệt mỏi, thì làm sao tìm được kho tàng vô giá nếu không có sự tinh cần nổ lực lao động. Thiếu nó chúng ta dễ rơi vào sự hưởng thụ quá độ và làm băng hoại nhân cách đạo đức của con người, để rồi phải rơi vào hố sâu của đam mê tội lỗi.

 Trong cuộc sống, muốn thăng tiến trên con đường công danh sự nghiệp để trở thành người hiền tài đóng góp cho xã hội, thì mọi người phải cố gắng ra sức học tập rèn luyện tu dưỡng đạo đức.

 Học để biết lời Phật dạy, để biết được điều hay lẽ phải, biết được nhân nào dẫn đến an vui hạnh phúc, nhân nào dẫn đến sa đọa khổ đau. Cái hay đạo Phật là khi nghe lời dạy của ngài không bắt buộc chúng ta phải tin liền, mà cần phảithời gian quán xét chiêm nghiệm, tư duy cho đến khi nào thấy được lợi ích thiết thực rồi mới tin. Tin như vậy là tin sâu, tin khi trí tuệ đã được phát sinh. Trong nhà Phật thường dạy: Muốn thấu rõ chân lý thì phải văn tư tu, văn là nghe lời Phật dạy, sao khi nghe thì phải suy tư quán chiếu, tìm tòi nghĩa lý sâu xa của nó, rồi tu là biết cách dừng những nghiệp xấu ác, chuyển hóa khổ đau thành an vui hạnh phúc. Nên có bài thơ rằng:

 Lỗi lầm sám hối ăn năn

 Lấy làm hổ thẹn nguyện hằng sửa sai.

 Trong tâm nở một nụ cười

 Sống trong tỉnh giác tương lai sáng ngời.

 Và trong cuộc đời,

 Nếu ai chỉ lỗi cho mình

 Hãy nên kết làm tri kỷ

 Bởi có bạn hiền như thế

 Luôn làm tốt thêm cho ta.

Vâng, ít nhất trong cuộc đời ai cũng có thể có một lần lầm lỗi, nhưng được người chỉ lỗi quả thật là điều hiếm có, đa phần chúng ta sống đắc nhân tâm nhiều hơn, do đó kiếm bạn đồng hành rất khó, vì sự thật mất lòng? Trong cuộc sống nếu chúng ta không có bạn hướng thượng, thà chấp nhận sống một mình còn hơn. Người xưa thường nhắc nhở con cháu phải biết chọn bạn mà chơi. Bạn bè khá quan trọng ảnh hưởng đến việc nên hư thành bại của đời người. Nhiều người công thành danh toại, nhờ biết quan hệ tốt với bạn bè thân hữu. Nhưng có một số người tán gia bại sản, thân bại danh liệt vì kết thân với một số bạn bè xấu. Trong kinh Phật dạy: Nếu không tìm được người hơn mình, hoặc ngang với mình, thà quyết sống một mình, chớ không nên kết bạn với người thấp kém hơn.

 Ai trong chúng ta chưa thật sự giác ngộ, giải thoát, thì hãy nên dè dặt chọn bạn mà chơi. Bởi vì giữa dòng đời nghiệt ngã tôi và bạn có thể gặp nhau, nếu hai người cùng đi chung con đường hướng thượng cùng nhau sẻ chia những nỗi khổ niềm đau và chan hòa tình yêu thương. Bạn và tôi là chỗ trú ẩn cho nhiều người nương tựa. Có được một người bạn tốt như vậy, quả thật chúng ta sẽ có một cuộc sống hết sức tuyệt vời. Còn ngược lại thì sao? Sẽ cùng nhau rơi vào hố sâu của đam mê tội lỗichúng ta sẽ chấp nhận một cuộc đời đen tối. Ai cũng có ước mơ đáng quý và trân trọng hết, nhưng vì lỡ lầm chọn bạn mê muội, nên đành chôn vùi cuộc đời trong tối tăm mờ mịt. Và tôi và bạn sẽ nối kết tình thân với nhau trong một duyên tình cờ, để rồi chúng ta cùng nhau kết nối tình yêu thương và sẻ chia những nỗi khổ niềm đau trong cuộc sống. Chân thành thay! 

 Tôi có ngã, để cùng người thông cảm.

 Đem tình thương, chia sẻ đến nhiều người.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 1982)
Người học Phật rất quen thuộc với ảnh dụ qua sông rồi thì bỏ ngay chiếc bè.
(Xem: 2333)
Triết học Phật giáo luôn chứa đựng những khái niệm sâu sắc và khó hiểu, nhưng cũng mang lại những giá trị tri thức
(Xem: 1923)
Kinh Tứ Niệm Xứ dạy hành giả thiết lập Chánh Niệm trên bốn lãnh vực Thân, Thọ, Tâm, Pháp gọi tắt là Niệm Thân, Niệm Thọ, Niệm Tâm, Niệm Pháp.
(Xem: 2161)
Các vị thánh trong Phật giáo thường được mô tảtừ bi như mẹ hiền, với sự kiên nhẫn vô tận của một người mẹ
(Xem: 1901)
Thu thúc lục căn là làm chủ sáu giác quan khi tiếp xúc với sáu đối tượng trần cảnh.
(Xem: 2342)
Bốn câu thi kệ này được trích trong bài « Kinh Hạnh Phúc » mà đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã nói cách đây đã hơn hai ngàn năm trăm năm,
(Xem: 2298)
Đức Phật đến với cuộc đời không gì khác ngoài chỉ bày cho con người một nếp sống hạnh phúc an lạc.
(Xem: 2034)
Chúng ta ở đây; chúng ta tồn tạichúng taquyền hiện hữu. Ngay cả những sinh vật không có tri giác như hoa cũng có quyền tồn tại.
(Xem: 2457)
Đức Phật xuất hiệnhành đạo nơi xứ Ấn cách nay hơn 26 thế kỷ với hiện thân con người, bậc Giác ngộ trong thế gian.
(Xem: 1928)
Phá kiến là một thuật ngữ trong Phật giáo dùng để chỉ cho việc có quan điểm, giải thích, hướng dẫn sai lạc ý nghĩa chân chính của Phật pháp.
(Xem: 2110)
“Dòng sông ơi! Vẫn thơ mộng như ngày xưa! Tình người ơi! Vẫn đẹp cho đến bao giờ…?”
(Xem: 2321)
Nói sơ tâm, là nói về tâm của người mới học, tâm đơn sơ, tâm như hài nhi trẻ nhỏ, tâm rất mực hồn nhiên, chưa có chút gì là chữ nghĩa dày đặc, không chút gì là kiến thức uyên bác.
(Xem: 2144)
Cái đẹp luôn là đề tài thơ mộng cho con người ta bay bổng, mộng mơ và tương tư không dứt, nó là một phần ý vị của cuộc sống.
(Xem: 2259)
Người tu học Phật đều biết rằng, Bát Chánh đạolà nền tảng quan trọng của toàn bộ giáo pháp Thế Tôn.
(Xem: 1966)
Chúng ta không thể nào trường sanh bất tử, trẻ đẹp, và mạnh khỏe mãi mãi được trên đời.
(Xem: 2276)
Tu hành là gì? Có phải nhất định cần thoát ly cuộc sống, chạy vào trong chùa niệm kinh lạy Phật...
(Xem: 2902)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(Xem: 2151)
Để đoạn tận tất cả tà kiến thì phải trau dồi chánh kiến. Chánh kiến ở đây là cái gì?
(Xem: 2747)
Thế gian không có cái gì khổ cả, khổ chỉ là những ảo giác của con người.
(Xem: 2310)
Đúng thế, đời là vô thường, huyễn mộng ai ai cũng biết. Nhưng chúng ta không thể nào ngồi im mà thụ động tại chỗ.
(Xem: 2422)
Đức Phật đã dạy các nhà sư nên đi lang thang thế nào? Các bản tiếng Anh thường dùng chữ “wander” để nói về hành vi lang thang.
(Xem: 1947)
Phàm có sinh thì có tử, đó là lẽ thường trong cuộc đời. Vạn sự vạn vật đều vận hành theo quy luật sinh ra, tồn tại, thay đổi, hoại diệt (gọi là sinh, trụ, dị, diệt)
(Xem: 1954)
Pháp thoại này Thế Tôn dạy Tôn giả La-vân (La-hầu-la) quán chiếu về thân nghiệp giống như đang soi gương thấy rõ mặt mình dơ hay sạch.
(Xem: 2354)
Cứ mỗi độ Vu Lan lại về với chúng ta, chính lúc đó là mùa Báo Hiếu, không biết bao nhiêu người con, từ khắp bốn phương nhớ tưởng đến công lao sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ…!
(Xem: 2217)
Thỉnh thoảng chúng ta nghe rằng bạn này tu theo Thiền Chỉ, và rồi nghe rằng bạn kia tu theo Thiền Quán.
(Xem: 2443)
Bài pháp thoại này được nói tại một ngày tu Chánh niệmTu viện Tisarana, vào tháng Ba năm 2008.
(Xem: 2453)
Bài viết này được chuyển thể từ một bài báo xuất bản đầu tiên trên Tina Lear's Medium.
(Xem: 2157)
Hình như bất cứ lãnh vực nào, bước vào chuyên sâu, đều luôn có những chướng ngại, hoặc chướng duyên;nhất là hành giả trên con đường tâm linh giải thoát.
(Xem: 2251)
Về câu hỏi, thế nào là thời mạt Pháp? Tôi được nghe câu trả lời của Đức Đạt Lai Lạt Ma trong buổi nói chuyện tại chùa Viên Giác
(Xem: 2467)
Phàm phu thì sống trong thức phân biệt, nên thấy có sanh tử và không ra khỏi. Trái lại, bậc thánh thì sống trong trí và do đó thoát khỏi sanh tử:
(Xem: 2279)
Phàm là người xuất gia ở chốn Tòng Lâm, tự viện, phải sống đời phạm hạnh, nghiêm trì giới luật đã thọ, giữ gìn oai nghi tế hạnhtrang nghiêm tự thân, kính trên nhường dưới, từ ái với mọi người.
(Xem: 1752)
Bất cứ trong một tổ chức nào, từ chính trị đến xã hội, từ Tôn giáo đến đoàn thể…đều cần có một lý thuyết nền tảng vững chắc để làm cơ sở triển khai mọi sinh hoạt.
(Xem: 2203)
Mỗi ngày trong cơ thể ta đều có những tế bào cũ chết đi và những tế bào mới sinh ra nhưng có bao giờ chúng làm đám tang hay tổ chức sinh nhật cho chúng đâu
(Xem: 2519)
Chúng ta thường nghe nói rằng Thiền Tổ Sư là dạy pháp vô niệm, vô tâm.
(Xem: 2446)
Như lý tác ý là khởi nghĩ, hướng tâm về mọi sự vật và hiện tượng đúng như lời dạy của Đức Phật.
(Xem: 2346)
Một thời Đức Phật trú tại nước Xá-vệ, ở trong Thắng Lâm, vườn Cấp Cô Độc. Bấy giờ Thế Tônnói với các Tỳ-kheo:
(Xem: 2279)
Thân là thân thể của con người. Niệm là ghi nhận, quan sát. Xứ là lĩnh vực, là đề mục để hành giả quan sát tu tập.
(Xem: 2647)
“Chiếc áo không làm nên nhà sư”, nghĩa bóng của nó như một lời nhắc nhở mọi người, đừng vội đánh giá người khác qua hình thức bên ngoài.
(Xem: 2479)
Có phải bây giờ đã tới thời mạt pháp? Hay là sắp tới thời mạt pháp?
(Xem: 2015)
Tánh Không được đồng hóa với như mộng. Đây là điều hệ thống Kinh Đại Bát Nhã thường nói.
(Xem: 2412)
Toàn thể thế giới chúng ta, bên ngoài là thế gian, bên trong là tâm. Tất cả chúng là một biển vô tận của các pháp hữu vi đang vận hành.
(Xem: 1890)
Việc tu tậpthiền viện nhấn mạnh vào việc hoàn thành mọi công tác tốt đẹp. Là tu sĩ, chúng tôi đặt nặng giá trị của việc chánh niệm về những điều bình thường
(Xem: 1836)
Danh vọng nương nơi cái tôi mà tồn tại. Không có cái tôi, danh vọng không hiện hữu.
(Xem: 2553)
Đã tử lâu lắm rồi, người Phật tử đã nghe nói về thời mạt pháp.
(Xem: 2315)
Gần đây chúng ta thấy xuất hiện trên mạng xã hội nhiều bài viết kêu gọi người Phật tử phải cảnh giác với việc “trộm tăng tướng” hay “tặc trụ”.
(Xem: 1985)
Trong nhiều bài pháp tôi đã viết, thì thường đề cập đến vấn đề làm phước, tích phước, tích đức, hay tu thiện... V
(Xem: 2761)
Bố thícúng dường là một trong những hạnh đầu tiên để làm cho cõi này tốt đẹp hơn, và là những bước đi đầu tiên của Phật tử trên đường giải thoát.
(Xem: 1923)
Thuyết âm mưu không phải là vấn đề mới, nó vốn xảy ra từ xa xưa, bên Đông hay bên Tây đều có cả.
(Xem: 2727)
Sự xuất hiện của hành giả Thích Minh Tuệ đã tạo ra một biến động chưa từng có trong lịch sử Phật Giáo Việt Nam.
(Xem: 2601)
Bệnh đau là chuyện tất yếu của con người. Trừ những người có phước đức về sức khỏe sâu dày, còn lại hầu hết đều trải qua bệnh tật.
Quảng Cáo Bảo Trợ
free website cloud based tv menu online azimenu
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant