- 1. Sự Giáng Trần Phúc Lợi
- 2. Cuộc Viếng Thăm Của Vị Đạo Sư Hiền Đức
- 3. Hoàng tử nhân đức
- 4. Cuộc Thi Chọn Phò Mã
- 5. Những Cung Ðiện Ðầy Thú Vui
- 6. Điệu Hát Quyến Rũ
- 7. Cảnh Tượng Bất Ngờ
- 8. Chuyến Du Ngoạn Lần Thứ Hai
- 9. Cảnh Tượng Sửng Sốt Cuối Cùng
- 10. Những Lạc Thú Chóng Tàn Phai
- 11. Buổi Thiền Quán An Lạc
- 12. Vua Tịnh Phạn Lo Lắng
- 13. Xuất Gia
- 14. Cuộc Tầm Ðạo Bắt Ðầu
- 15. Sáu Năm Tu Khổ Hạnh
- 16. Tín Nữ Cúng Dường
- 17. Cuộc Chiến Ðầu Vĩ Ðại
- 18. Giác Ngộ
- 19. Thuyết Pháp Cho Ai
- 20. Bài Pháp Ðầu Tiên
- 21. Nỗi Khổ Ðau Của Bà Mẹ
- 22. Con Người Thô Lỗ
- 23. Những Lời Tán Dương
- 24. Lòng Thương Yêu Loài Vật
- 25. Năng Lực Của Lòng Từ Bi
- 26. Trở Về
- 27. Nhà Vua Và Ông Thần Cây
- 28. Lòng Thương Bình Ðẳng Ðối Với Tất Cả
- 29. Những Ngày Cuối Cùng
- 30. Giáo Pháp Vẫn Còn Tồn Tại
- 31. Chú Thích Của Dịch Giả
THE STORY OF BUDDHA
Nguyên Tác: JOHNATHAN LANDAW - Người Dịch: HT. THÍCH TRÍ CHƠN
16. TÍN NỮ CÚNG DƯỜNG
Tại ngôi làng nhỏ sát cạnh khu rừng có một anh chăn bò. Sinh sống với cô vợ tên Tu Già Ða (Sujata)(20). Nàng rất sung sướng vừa mới sinh được cháu trai đầu lòng. Cô dùng sữa thơm ngon nhất vắt từ những con bò của anh chồng để chuẩn bị nấu một bữa ăn thịnh soạn. Cô mang thức ăn vào rừng dâng cúng cho những vị thần mà cô tin rằng họ đang sống ở đó. Nàng thường hay cầu xin những thần linh này và nay muốn cám ơn các Ngài đã giúp cho cô sinh được một đứa con khỏe mạnh.
Khi vào trong rừng, cô thấy sa môn Tất Ðạt Ða đang ngồi ở đó. Thân hình của đạo sĩ trông ốm gầy và yếu đuối, nhưng nét mặt của ông vẫn trong sáng và xinh đẹp. Nàng Tu Già Ða nhìn sa môn với sự ngạc nhiên. Cô thầm bảo: “Xưa nay ta chưa bao giờ thấy nhân vật nào phước tướng như thế. Có thể Ngài chính là vua của các thần cây cối ở đây!” Và nàng mang thức ăn đặc biệt ấy đến dâng cúng cho người.
Sa
môn Tất Ðạt Ða từ từ mở mắt và trông thấy bát đồ
ăn để trước mặt. Người mỉm cười yên lặng nhìn
Tu Già Ða, rồi đưa bát sữa lên miệng và bắt đầu uống.
Nàng kinh ngạc thấy sau khi dùng sữa, sức khỏe nơi cơ thể
của sa môn ngày càng tăng lên. Uống sữa xong, ông đặt bát
xuống, cám ơn Tu Già Ða và nói: “Con tưởng nghĩ ta là thần
linh, nhưng ta chỉ là đạo sĩ đang đi tìm chân lý. Nhờ dùng
sữa con dâng cúng, ta cảm thấy khỏe lại. Nay ta tin chắc
rằng ta sẽ tìm ra đạo giải thoát. Con sẽ được nhiều
phước báu do hành động lành con đã làm hôm nay. Cám ơn con”.
Năm
người bạn cùng tu với sa môn Tất Ðạt Ða trong rừng thấy
ông nhận lấy thức ăn đặc biệt của cô Tu Già Ða. Họ
rất bực mình và tự bảo nhau: “Sa môn Tất Ðạt Ta đã
từ bỏ công cuộc tầm đạo. Ông ta không còn theo đuổi cuộc
sống thánh thiện nữa. Hãy nhìn kia, ông tắm rửa và dùng
thức ăn ngon trở lại. Làm sao chúng ta có thể chung sống
với con người như vậy được? Hãy lại đây. Chúng ta nên
rời khu rừng này và đến thành Ba La Nại (Benares)(21). Chúng
ta có thể tiếp tục con đường tu khổ hạnh tại vườn Lộc
Uyển (22) gần đó”.