Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Chưa Hẳn Là Niết Bàn

16 Tháng Sáu 202315:31(Xem: 1418)
Chưa Hẳn Là Niết Bàn

Chưa Hẳn Là Niết Bàn

Rachel Neumann*
Chân Minh Văn

Định Nghĩa Chánh Niệm

 

Đôi khi những điều hữu ích nhất mà chúng ta học được không đến từ những người thầy mà từ những người như chúng ta, chỉ đang cố gắng để làm tốt nhất có thể với cuộc sống này. Rachel Neumann là một học trò của ThiềnThích Nhất Hạnh, cô đã biên tập nhiều cuốn sách của ông. Làm việc để áp dụng những lời dạy của Thầy vào cuộc sống của chính mình, cô đã học được một số bài học về việc lắng nghe mà tất cả chúng ta đều có thể nhận được lợi ích từ đó.

 

Thường khi tôi yêu cầu cô con gái Plum của tôi hít một hơi thở thật sâu, nó trả lời: “Con vừa nói chuyện vừa có thể thở được mà!” Cho đến gần đây, tôi nhận ra rằng tôi cũng có thái độ như vậy về việc lắng nghe. Tôi có thể lắng nghe trong khi tôi nói chuyện! Tôi có thể vừa nghe vừa nghĩ về danh sách mua hàng hoặc vết sưng trên trán! Trong công việc biên tập sách của mình, tôi đã học cách thực sự lắng nghe những gì mình đang đọc, đọc nó vài lần, nói với chính mình và, vì tôi thường có câu hỏi nhưng không có ai để hỏi, nên phải quay lại và đọc. Điều này đã đủ khó với văn bản chỉ im lặng ngồi đó, không ngắt lời hay phán xét tôi, nhưng lắng nghe theo cách đó đối với những con người sống khác, những người mà lời nói luôn pha trộn với câu hỏi, cảm xúc và phán xét của chính họ, tỏ ra khó hơn rất nhiều. Một trong những lý do khiến chúng ta dành quá ít thời gian cho chính mình hoặc cho người khác là việc lắng nghe, thực sự lắng nghe, có thể gây bất tiện và tốn thời gian. Tất cả chúng ta đều nghĩ rằng mình lắng nghe tốt hơn người khác. Đó là sự thật, những người khác không phải là người lắng nghe tốt. Đó là sự thật, chúng tôi không. Tôi không. Tôi có xu hướng nói và suy nghĩ rất nhanh; khi người khác nói chuyện, tôi có xu hướng nghĩ đến phần cuối câu của họ. Đôi khi tôi quá bận rộn cố gắng không ngắt lời họ bằng câu trả lời rõ ràng là họ đang cố hỏi đến nỗi tôi quên mất rằng họ đang nói và bắt đầu làm việc khác, chẳng hạn như cắt móng tay hoặc kiểm tra e-mail. Quả thật là không đẹp chút nào.

Thiền sư Thích Nhất Hạnh và tôi gần đây đã dành một năm để viết một cuốn sách về lòng chung thủy và sự thành công của các mối quan hệ lâu dài. Đó là một cuốn sách dày 150 trang, nhưng tôi sẽ cung cấp cho bạn bí mật ở đây chỉ trong một vài dòng. Nếu bạn muốn duy trì mối quan hệ của mình, hãy thành thật về những đau khổđịnh kiến ​​của chính bạn. Dành thời gian cho bản thân để chú ý đến vết ngứa, vết sưng tấy hoặc danh sách thực phẩm để nó không xuất hiện khi đối tác của bạn đang nói. Nói cách khác, khi bạn có mặt với người khác, bạn phải biết lắng nghe.

Đối với đối tác của tôi, Jason và tôi, điều này có nghĩa là ít thời gian giả vờ lắng nghe hơn và có nhiều thời gian hơn để thực sự lắng nghe. Hóa ra mặc dù tôi luôn nghĩ rằng mình khá giỏi trong việc giả vờ lắng nghe, nhưng anh ấy vẫn có thể nhận ra. Anh biết tôi chỉ sốt ruột chờ anh nói xong để góp ý. Hóa ra lắng nghe cũng giống như ngồi thiền; nó rất đau, đặc biệtlúc đầu và không nên thực hiện trong thời gian dài.

Một lần, khi Jason đang nói về một khách hàng của anh ấy, và tôi đang cho anh ấy lời khuyên bổ ích, anh ấy đã ngăn tôi lại. “Anh không muốn lời khuyên của em,” anh nói. “Anh chỉ muốn em lắng nghe thôi.” Tôi lườm anh ta. “Vậy thì anh nên nói với em ngay từ đầu,” tôi nói. “Em sẽ nghe theo cách khác!” Anh trừng mắt nhìn tôi, nhưng sau đó, mỗi chúng tôi đã học cách nói, trước khi nói về điều gì đó khó khăn, "Bạn có sẵn sàng nghe không?" Thật ngạc nhiên là, nếu tôi được hỏi thẳng, tôi có thể lắng nghe theo cách mà trước đây tôi không chắc là có thể xảy ra.

Đôi khi, tôi không thể lắng nghe. Tôi mệt mỏi hoặc mất tập trung hoặc một ngày đã quá bận rộn. Sau đó, tôi đang học cách nói “Không”. Điều đó thật đáng thất vọng và khó chịu, nhưng tôi nhận ra rằng như vậy vẫn tốt hơngiả vờ. Một trong những khó khăn đối với tôi khi lắng nghe sâu là tôi thiếu kiên nhẫn để tìm câu trả lời và làm cho mọi thứ tốt hơn. Nếu tôi chỉ lắng nghe, tôi lo lắng rằng lắng nghe sẽ được coi là “đủ” và mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi. Đó là niềm tin mà tôi đang dần xây dựng, ở Jason và ở bản thân mình, rằng việc lắng nghe sâu có thể là đủ hoặc có thể không, nhưng đó hầu như luôn là bước đầu tiên. Tôi tin tưởng mạnh mẽ vào những đánh giá nhanh, tư duy phê phán và những điều chung chung, và tôi đã đấu tranh để chấp nhận rằng lắng nghe sâu sắc không có nghĩa là từ bỏ những điều này. Với cách bộ não con người đã được thiết lập để phân biệt và chỉnh sửa, việc lắng nghe mà không phán xét là điều không thể. Ngồi và thở với nhận thức sẽ hữu ích, ở chỗ tôi đang dành thời gian cho bản thân; ít nhất là tôi đang thiền. Ngồi yên, bạn sẽ dễ dàng nhìn thấy những suy nghĩ đến và đi mà không bị cuốn vào chúng. Nhưng ngay sau khi tôi chấm dứt, nó sẽ hoạt động trở lại, còn được gọi là phán đoán.

Tôi vẫn đang tìm cách lắng nghe sâu mà vẫn hoạt động với mức độ phản xạ nhanh và cường độ mà cuộc sống của tôi yêu cầu. Tôi nghĩ Thầy Thích Nhất Hạnh sẽ nói tôi nên chậm lại. Nhưng tôi không có mong muốn chậm hơn nữa. Thay vào đó, tôi đang lắng nghe mà không hành động ngay lập tức hoặc đặt nhiều trọng lượng vào phán đoán xảy ra. Thật hữu ích khi thừa nhận những đánh giá mà tôi luôn đưa ra. Sau đó, tôi có thể thấy chúng đến từ đâu. Đôi khi, tôi nhìn và quyết định rằng mình đã đúng: người nầy hoặc người kia có ý lừa đảo. Những lần khác, thường là quá muộn hai phút, tôi nhận ra tất cả sự đúng đắn của mình đều xuất phát từ nỗi sợ hãi, tức giận hoặc thèm muốn của chính mình và tôi vô cùng xấu hổ.

Với bạn bè, tôi dễ dàng lùi bước. Với Jason, mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Nhưng đối với các con tôi, khi chúng lớn lên, tôi thấy việc lắng nghe sâu thực sự khó khăn. Có lẽ điều này là do tôi đã biết chúng từ khi tôi có thể lắng nghe chúng mà không cần lời nói, và bây giờ chúng chứa đầy những từ ngữ thường khiến tôi mất tập trung vào những gì chúng đang cảm nhận. Điều này một phần là do tôi cũng có những trải nghiệm thời thơ ấu của riêng mình ảnh hưởng đến cách tôi nhìn nhận chúng. Lắng nghe chúng khó hơn rất nhiều so với việc chăm sóc chúng, phối hợp với chúng và dành tình cảm cho chúng. Đó là bởi vì khi tôi lắng nghe, tôi cảm thấy mình phải làm gì đó với nó.

Sáng nay, Luna, con gái lớn của tôi, muốn ném một con sên mà nó tìm thấy ở bậc thềm trước nhà vào thùng phân trộn của thành phố. Thông thường, cô ấy nhận được mười xu cho mỗi con sên mà cô ấy ném vào và năm xu cho mỗi con ốc sên nhỏ. Nhưng sáng nay, chúng tôi đi đén trường muộn, và chúng tôi không có thời gian cho nghi lễ sên đó. Tôi nói với cô ấy rằng chúng ta phải rời khỏi con sên ngay bây giờ, và nó sẽ ở đó khi cô ấy đi học về hoặc (hy vọng) bị một con chim hét đen ăn thịt. Điều này không ổn. Luna bắt đầu với điều mà tôi đoán là điệp khúc phổ biến nhất của tất cả trẻ em trong độ tuổi đi học. “Thật không công bằng,” cô nói. Cô ấy yêu con sên đó, và nó có thể bị nát nếu chúng ta để nó ở đó trên vỉa hè. Cô ấy cần mười xu đó và sẽ dùng nó để mua thứ gì đó. Cô ấy tiếp tục lặp đi lặp lại câu “Thật không công bằng” trong mười phút đầu tiên của chuyến đi. Trong hai phút, tôi đã bị kích thích. Cô ấy thật vô lý. Nhưng rồi tôi nhập tâm vào bài tụng của cô ấy, coi từng câu như một cơ hội để lắng nghe và hít thở, và bắt đầu thưởng thức nó. Sau một vài phút, tôi đã vượt qua việc đó. Tôi thông báo với cô ấy rằng cô ấy có thể tiếp tục, và tôi vẫn nghe cô ấy nói rằng điều đó là không công bằng. Bây giờ tôi sẽ nghe radio. Cô ấy tiếp tục thêm năm phút nữa, mặc dù với giọng nhẹ nhàng hơn, thích thú với âm thanh phàn nàn của chính mình.

Gần đây, tất cả phụ huynh của học sinh lớp hai tại trường của Luna đã được gọi đến để họp về con cái của chúng tôi. Chúng tôi ngồi đó lắng nghe khi các nhà tâm lý học tự giới thiệu và nói về sự phát triển xã hộicảm xúc của trẻ tám tuổi cũng như sự phát triển ngày càng tăng về tôn ti thứ bậc của chúng. Cuối cùng, một phụ huynh lo lắng thốt ra điều mà nhiều người trong chúng tôi đang nghĩ: “Nhưng tại sao chúng ta lại ở đây?” Chúng ta đã làm gì? Trước khi có thể lắng nghe bất cứ điều gì, chúng ta cần biết: Chúng ta có đang gặp rắc rối không? Chúng ta đã làm gì sai? Chúng ta cáu kỉnh khi con cái khó chịu, không phải chỉ vì chúng ta yêu chúng và muốn chúng hạnh phúc sao? Nếu chỉ có vậy, chúng ta sẽ buồn khi họ buồn, nhưng chúng ta sẽ không quá tức giận hay thất vọng. Chúng ta khó chịu vì chúng ta thường cảm thấy mình phải sửa chữa mà không thể. Chúng ta không thể bắt những đứa trẻ khác ở công viên chia sẻ đồ chơi của mình và chúng ta không thể làm một bữa ăn nhẹ khi chúng đang đói trong xe. Hoặc chúng ta khó chịu vì điều gì đó tương tự đã xảy ra với chúng tachúng ta cũng có cảm giác như vậy, nhưng chúng ta không thể giải quyết được. Bây giờ nó lại ở đây trước mặt chúng ta.

Có rất ít điều chúng tôi thực sự có thể sửa chữa. Tôi biết điều này ngay với những điều nhỏ nhặt. Khi chúng tôi đang lái xe đến trường, không đời nào chúng tôi phải quay lại nhà và ném sên vào thùng, vì vậy tôi có thể thoải mái về điều đó. Chẳng có gì để làm. Càng khó hơn khi Plum nói với tôi rằng cô ấy sợ chết hoặc khi Luna nói rằng cô ấy cô đơn trên sân trường. Đây là những điều kích hoạt ký ức và lo lắng của riêng tôi. Thật khó để muốn nghe nó trừ khi tôi có thể sửa nó.

Dù lớn hay nhỏ, lắng nghe vẫn là phần trăm lớn nhất trong những gì tôi thực sự có thể làm. Phần nhỏ hơn, nhưng vẫn quan trọng, là phán đoántìm ra hành động nào cần phải thực hiện. Khi tôi bắt đầu lắng nghe những gì Thầy Thích Nhất Hạnh thực sự đang cố gắng nói, có rất nhiều chỉnh sửa cấu trúc mà tôi cần phải làm. Là một biên tập viên, tôi đã chuyển từ công việc dọn dẹp nhà cửa sang đội phá dỡ và xây dựng. Tôi càng dành nhiều không gian để lắng nghe, tôi càng hiểu rõ hơn về những gì tôi cần làm tiếp theo.

Đức Phật khuyến khích tất cả những thính giả của Ngài trau dồi ba năng lượng: chánh niệm (smrti trong tiếng Phạn), định (samadhi) và tuệ (prajna). Tôi đã luôn nghĩ rằng những từ này đi cùng nhau trông rất đẹp và nghe có vẻ hay, nhưng mối liên hệ của chúng bắt đầu có ý nghĩa khi tôi thử nó. Chánh niệm (nhận thức rộng mở, sẵn sàng) dẫn đến định (lắng nghe sâu, tập trung) dẫn đến tuệ (rõ rànghiểu biết phải làm gì tiếp theo). Khi còn nhỏ, tất cả những gì tôi muốn là được bố mẹ đấm vào bụng đứa trẻ bắt nạt mình, hoặc ít nhất là dạy tôi cách nắm chặt nắm đấm. Khi bố mẹ tôi dường như chỉ lắng nghe để nói với tôi rằng họ đã xin lỗi như thế nào, thay vì cảm thấy được lắng nghe, tôi chỉ cảm thấy bế tắc và bất lực. Tôi không chỉ muốn sự đồng cảm; Tôi muốn được an toàn ở trường và ở nhà riêng của mình.

Vì vậy, tôi có thể phản ứng thái quá và mắc sai lầm ở phía bên kia, bỏ qua việc lắng nghe và nhảy lên ngựa và cầm kiếm của mình để giết kẻ bắt nạt trước khi các con tôi kể xong câu chuyện của chúng. Tôi đang làm việc trên sự cân bằng. Đây là mục tiêu của tôi: Lắng nghe sâu sắc. Hỏi câu hỏi. Sau đó dừng lại một chút. Kiểm tra lại về tính khả dụng của tôi. Sau đó, nếu cần, hãy để sự phán xét dẫn đến hành động. Hãy để những đứa trẻ của tôi đưa ra những hiểu biết của riêng chúng. Nếu cần thiết, hãy cho chúng một chân lên ngựa, cho chúng mượn thanh kiếm của tôi và đẩy chúng đi đúng hướng. Tôi sẽ đi chiếc xe dự phòng, chỉ trong trường hợp chúng cần ai đó lắng nghe chúng khi chúng đi.

 

* Bài dịch trích từ “Bài viết hay nhất về đạo Phật trong năm 2013” (The Best Buddhist Writing 2013) do Marvin McLeod biên tập.

RACHEL NEUMANN là giám đốc biên tập của Parallax Press, chi nhánh xuất bản của cộng đồng Thiền sư Thích Nhất Hạnh, và là tác giả của “Chưa hẳn là Niết Bàn: Hành trình Chánh niệm của Người hoài nghi” (Not Quite Nirvana: A Skeptic’s Journey to Mindfulness), được trích ở đây. Tác giả sống ở Bay Area, California và thường xuyên viết về những liên hệ của chánh niệm, nuôi dạy con cái, chính trị và sự lộn xộn của cuộc sống hàng ngày.

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 112)
Như người bị trúng tên độc là một trong những ảnh dụ gây ấn tượng mạnh mẽ về những việc cần làm ngay.
(Xem: 110)
Bất cứ chuyến đi nào cũng giữ lại trong tôi nhiều kỷ niệm.
(Xem: 154)
Bệnh tật và thống khổ không thể tách rời nhau, cho nên gọi là “Bệnh thống” [病痛], “Bệnh khổ” [病苦], “Tật khổ” [疾苦].
(Xem: 214)
Sống ở đời ai cũng mong muốn gia đạo bình an, sự nghiệp ổn định và phát triển.
(Xem: 425)
Một ngày nọ, Phật thấy một vị tăng khóc bên ngoài lối vào Tịnh xá Jetavana Vihara (Kỳ đà tinh xá).
(Xem: 316)
Trong những ngày vừa qua, câu chuyện về một vị sư mang tên T.M.T lan truyền trên mạng xã hội với hình ảnh một vị đầu trần
(Xem: 292)
Lòng từ bi giống như một hạt giống lành đặt vào lòng đất, từng ngày lớn lên thành sự thấu cảm, yêu thương.
(Xem: 285)
Bài bác có nghĩa là phủ nhận một điều gì đó và dùng lý lẽ để chứng minh điều đó là không đúng, theo sự hiểu biết của cá nhân của mình.
(Xem: 357)
Trong cuộc sống hiện đại, chúng ta gặp phải nhiều áp lực và lo lắng từ công việc, cuộc sống xã hội, về giao tiếp theo truyền thống và trên mạng xã hội.
(Xem: 392)
Là Phật tử, chúng ta thường được nghe giảng “đạo Phật là đạo của từ bi và trí tuệ”, nhưng ý nghĩa thật sự của đạo Phật là gì?
(Xem: 564)
Trong cuộc sống đời thường, mỗi một cá nhân chúng ta thường không để ý đến hiệu quả của lòng thương trong nhiều trường hợp ứng xử hoặc trong nhiều công việc thường ngày.
(Xem: 387)
Phra Ajaan Lee Dhammadharo (1907-1961), là một trong những vị thiền sư theo truyền thống tu khổ hạnh trong rừng.
(Xem: 386)
Ở đây, này Hiền giả, vị Thánh đệ tử thành tựu lòng tinbất động đối với Đức Phật… đối với Pháp…
(Xem: 477)
húng ta có thân này là do nghiệp. Nghiệp được hiểu đơn giản nhất, đời thường nhất là thói quen.
(Xem: 416)
Trong chùa có một anh câm. Không ai nhớ anh ta đến chùa từ bao giờ, vả lại cũng không mấy người để ý đến anh ta.
(Xem: 409)
Danh và thực trong đời sống xã hội là nói cái tên gọi và thực chất, chức danh và khả năng, danh vị và tài đức.
(Xem: 454)
Theo giáo thuyết nhà Phật, quán tưởng là tập trung tư tưởng để quan sát, phân tích và suy nghiệm một vấn đề, giúp cho thân an và tâm không loạn động, cũng như được chánh niệm.
(Xem: 438)
Theo Phật giáo, hồi hướng được làm với lòng ước nguyện để chuyển đổi những thiện hành trở thành nguyên nhân để giúp một người đạt được toàn giác.
(Xem: 528)
Như người bị trúng tên độc là một trong những ảnh dụ gây ấn tượng mạnh mẽ về những việc cần làm ngay.
(Xem: 349)
Là một công dân, bạn có thể trở nên dễ phục tùng các mệnh lệnh, sẵn sàng nhượng bộ các quyền của bạn hơn vì những lời hứa mơ hồ về sự an toàn.
(Xem: 304)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(Xem: 354)
Đã xuất gia thì không ai là người ác cả, ác Tỷ kheo dùng để chỉ cho những người xuất gia tiến bộ chậm, chưa chuyển hóa các tập khí xấu ác của chính mình.
(Xem: 362)
Con người khổ đau vì không biết và không thể sống đời sống chân thực (real life). Đời sống chân thựctrong bài này được gọi là “thực tại của đời sống”.
(Xem: 447)
Hiện tại chính là thời kỳ mạt pháp, pháp đã đến đoạn cuối của nó. Phần đông không chú trọng vào sự tu hành,
(Xem: 518)
Hôm nọ lúc Đức Thế Tôn đang giảng dạy ở tu viện Kỳ Viên, có một ông say rượu loạng quạng đi vô và nói "Thế Tôn, Con muốn xuất gia đi tu".
(Xem: 513)
Bốn mươi lăm năm thuyết pháp, Đức Phật đã dày công thiết lập nên lộ trình TU CHỨNG duy nhất, là VĂN - TƯ - TU.
(Xem: 540)
Con đường giải thoát, tức là Bát Chánh Đạo. Có thể gói trọn vào một câu, hay hai câu, hay vài câu được không?
(Xem: 529)
Chữ “tu” có nghĩa là “sửa đổi” hay “thay đổi”. Sửa chữa những hành vi bất thiện sai lầm để bản thân trở nên tốt đẹplương thiện hơn.
(Xem: 528)
Đức Phật đến với cuộc đời không gì khác ngoài chỉ bày cho con người một nếp sống hạnh phúc an lạc.
(Xem: 814)
Chết an lànhmong mỏi to lớn và sau cùng của một kiếp nhân sinh. Ngoài đời hằng mong sinh thuận tử an.
(Xem: 745)
Pháp giớivũ trụ được các bậc giác ngộ chứng ngộ.
(Xem: 1025)
Một số bài pháp hay nhất mà tôi từng nghe là những bài pháp của Đức Phật.
(Xem: 608)
Huyền thoại truyền thống về cuộc đơi Đức Phật kể lại rằng trong suốt thời niên thiếu và vào tuổi trưởng thành, thái tử Siddhattha
(Xem: 828)
Xã hội ngày nay, đời sống hiện đại phần nào làm con người bị cuốn vào guồng xoay vật chất như “thiêu thân”.
(Xem: 658)
Con đường giải thoát, tức là Bát Chánh Đạo. Có thể gói trọn vào một câu, hay hai câu, hay vài câu được không?
(Xem: 664)
Ái là tâm yêu thích. Người đời thì yêu thích nhiều thứ nên biển ái mênh mông.
(Xem: 530)
Chánh kiến là thấy biết đúng sự thật. Thấy biết về thiện và bất thiện, căn bản của thiện và bất thiện;
(Xem: 644)
Thiền sư Sawaki luôn nhấn mạnh đến tầm quan trọng của việc hành thiền hơn là học kinh sách hay tham công án.
(Xem: 606)
Cách đây hơn 2500 năm trước, Đức Phật Thích Ca Mâu Ni đã từng dự ngôn
(Xem: 800)
“Sinh ra, tồn tại, suy biến và hoại diệt trong từng thoáng chốc. Thế gian được thấy như thế...”
(Xem: 569)
Một trong những giả định đằng sau Phật giáo đương đại (Contemporary Buddhism) là 'thông điệp' của Phật giáo có thể truyền đến...
(Xem: 976)
Con đường Bồ tát gồm hai sự tích tập trí huệ và tích tập công đức. Hai sự tích tập này đầy đủ thì được gọi là Lưỡng Túc Tôn, bậc hai sự đầy đủ, tức là một vị Phật.
(Xem: 724)
Có người nói thế giới này hư hoại, thật ra thế giới không có hư hoại. Vậy thì cái gì hư hoại?
(Xem: 715)
Buông bỏ là một hạnh lành, không phải người nào cũng làm được. Xả bỏ được bao nhiêu thì nhẹ nhàng và thong dong bấy nhiêu.
(Xem: 1168)
Nhân dịp Năm Mới, tôi xin cảm ơn tất cả những người đã gửi cho tôi những lời chúc tốt đẹp, và tôi xin gửi lời chào đến tất cả chư Huynh Đệ trên khắp thế giới.
(Xem: 811)
Trong lịch sử dân tộc Việt Nam, vị thủy tổ đầu tiên về nguồn gốc của dân tộc Việt Nam là...
(Xem: 690)
Theo truyền thuyết, rồng là loài vật linh thiêng, có thần thông, có khả năng làm mưa, phun ra khói, lửa, thăng, giáng, ẩn, hiện, biến hóa lớn nhỏ một cách tự tại.
(Xem: 1081)
Trí tuệ giống như ánh sáng, và có ba cấp độ:
(Xem: 650)
Chúng ta thường nghe dặn dò rằng, hãy tu đi, đừng nói nhiều, đừng lý luận nhiều, đừng dựa vào chữ nghĩa biện biệt sẽ dễ loạn tâm
(Xem: 778)
Trước khi tìm hiểu chủ đề “Nương thuyền Bát nhã là gì? ”, chúng ta cùng nhau tìm hiểu ý nghĩa của từ Bát nhã.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant