- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 49
Thơ Mặc Giang
01. Việt Nam ngạo nghễ
02. Bài ca ngợi Núi Sông
03. Dừng lại con tàu
04. Hai ngả đôi bờ
05. Tình tự Quê Hương
06. Kết Sử đan thanh
07. Quê Nghèo có tội gì đâu
08. Bỗng nhớ Quê Nghèo
09. Đừng ai đánh mất
10. Con tàu Quê Hương 2
Việt Nam ngạo nghễ
Quê hương gấm vóc ta ơi
Đã mang từ thuở chào đời
Dù đi Đông Tây Nam Bắc
Giữ gìn nguyên vẹn mà thôi
Không ai đánh đổ quê hương
Mệnh danh thời thế nghê thường
Núp bóng trò chơi chủ nghĩa
Bờ lau cát đá bên đường
Không ai giành lấy quê hương
Đừng đâm đầu máu vô tường
Thành trì rong rêu gió bụi
Biển dâu đập vỗ tang thương
Quê hương muôn thuở của chung
Việt Nam dân tộc anh hùng
Đời đời ngẩng đầu ngạo nghễ
Đồng bào đồng bọc tương dung
Anh đứng Nam Quan cửa ải
Tôi dừng cuối mũi Cà Mau
Em miền Trung giữa con tàu
Ta đi khắp lòng đất nước
Ta hát bài ca Tổ Quốc
Ta hát bài ca giang sơn
Dù cho nước chảy đá mòn
Núi sông không hề thay đổi
Ta hát bài ca nguồn cội
Ta hát bài ca Rồng Tiên
Đẹp thay non nước Ba Miền
Sừng sững trời Đông bừng sáng
Anh băng đèo heo ghềnh ráng
Tôi vượt hố thẳm vực sâu
Em đan tay bắc nhịp cầu
Thắm tô da vàng máu đỏ
Quê hương có ta trong đó
Đất nuôi thân thể tiền nhân
Nước reo bì cốt cơ phần
Thế thế truyền lưu gìn giữ
Đất Nam, dân Nam hùng cứ
Nước Nam, dân Nam bảo trì
Một tấc, không hề suy vi
Một ly, không hề sai biệt
Núi sông nước non xanh biếc
Quê hương cẩm tú sơn hà
Nhất nhất, anh chị em ta
Đồng tuyên Việt Nam bất diệt
Nam thanh, anh hùng hào kiệt
Nữ tú, xứng bậc anh thư
Hòa reo câu hát tiếng cười
Ai người Việt Nam – ngạo nghễ!
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Bài ca ngợi Núi Sông
Ta hát bài ca ngợi núi sông
Quê hương gấm vóc rạng trời Đông
Muôn năm sừng sững không thay đổi
Của nước Việt Nam giống Lạc Hồng
Ta hát bài ca ngợi nước non
Băng qua thời thế vẫn trường tồn
Nối dòng lịch sử đan thanh mãi
Dấu ấn không mòn những triện son
Ta hát bài ca ngợi nước Nam
Nam thanh nữ tú giống da vàng
Anh hùng hào kiệt thời thời có
Dân tộc này trời đất định ban
Ta hát bài ca ngợi Tổ Tiên
Việt Nam sông núi khí hùng thiêng
Văn Lang tự thuở ngàn xưa ấy
Đến mãi ngàn sau thạch trụ kiềng
Ta hát bài ca ngợi Tổ Tiên
Quê hương gấm vóc của Ba Miền
Bắc Nam Trung tự tình hòa quyện
Cách núi ngăn sông vẫn nối liền
Việt Nam muôn thuở vững như đồng
Con cháu Rồng Tiên giống Lạc Hồng
Anh chị em ta cùng dấn bước
Đồng bào một bọc nhớ nghe không.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Dừng lại con tàu
Mai sau dừng bước chân về
Ươm mơ tình tự hương quê thơm nồng
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Buông tay gác kiếm vui đồng ruộng nương
Ngày thời hưởng trọn vầng dương
Đêm thời tắm gội tinh tường trăng thanh
Hương quê đồng nội trong lành
Khác xa phố thị châu thành rộn vang
Tình quê thoang thoảng nhẹ nhàng
Thơm thơm lúa chín lan lan ngô đồng
Phù sinh quẳng gánh trôi sông
Nghê thường buông thả bềnh bồng trôi đi
Dấu xưa hoài cổ kinh kỳ
Sương pha thấm lạnh tư nghì tinh anh
Trăng treo soi bóng ngậm vành
Nắng vàng ủ dột trên cành tà dương
Ba sinh sóng vỗ tư lường
Ô hay dâu biển tang thương vậy mà
Nếu không, sao bãi tha ma
Hồn đau chưa trọn la đà đó đây
Một đời trả cội cho cây
Trả trăng cho gió trả mây cho ngàn
Hùng anh bốn biển dọc ngang
Trơ vơ nấm mộ cỏ đan xanh rì
Thế thời thời thế như ri
Cổ kim kim cổ khác chi đeo sầu
Trăm năm một cuộc qua mau
Ta xin dừng lại con tàu tình tang.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Hai ngả đôi bờ
Đất Mẹ thơm thơm vị mía đường
Quê Cha ngọt ngọt mùi quê hương
Đi đâu vẫn nhớ về nơi ấy
Còn có chùm nhau nấm rốn chôn
Chôn nhau cắt rốn thuở đầu đời
Tình tự cưu mang đeo đẳng thôi
Đất Mẹ in sâu càng thấm thía
Quê Cha ghi đậm càng lên ngôi
Tình quê nhắc đến muốn chùng lòng
Cuốn hút thời gian trôi nhớ mong
Nhịp đập tháng năm mờ cố quận
Vòng tròn lốc xoáy uốn cong cong
Quê nhà đã trắng mấy mùa cau
Vật đổi sao dời tím sắc màu
Cát lở đá bồi dày gió bụi
Con tim bốp lại nát lòng đau
Đất Mẹ thân yêu gởi cuối trời
Quê Cha thương nhớ mặn làn môi
Hai bờ đôi ngả đeo oan nghiệt
Biển động gầm vang phủ sóng mòi.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Tình tự hương quê
Hương quê thơm lúa đồng xanh
Thơm hương đồng nội trong lành nắng mai
Thơm bông cỏ dại hoa cài
Mục đồng cỡi gió khoan thai đuổi diều
Hương quê Đất Mẹ dấu yêu
Quê Cha trầm lắng chín chiều nhớ thương
Thương từ hạt giống mới ươm
Thương lên Nguồn Cội mở đường dựng xây
Hương quê tình tự đong đầy
Làng trên xóm dưới chung tay đỡ đần
Lũy tre chèo chống phong trần
Khóm trúc bảo bọc ân cần nắng mưa
Hương quê âu yếm bốn mùa
Xuân đông thu hạ vui đùa mến yêu
Đẹp như khúc nhịp cầu kiều
Sang như tơ lụa khăn điều vắt vai
Hương quê gương sáng treo đài
Thanh cao thánh thiện đeo ngai tôn thờ
Một sông hai bến mấy bờ
Theo dòng lịch sử cơ đồ đó nghe
Hương quê đưa đẩy lá me
La đà hoa phượng mơn mê cúc vàng
Cho ai sầu mộng bên đàng
Mắt hoài trông đợi ngỡ ngàng vóc tiên
Hương quê sắc thắm Ba Miền
Lung linh tình tự hồn thiêng muôn đời
Hương quê đẹp lắm ai ơi
Ca vang tiếng hát vạn lời mến thương
Hương quê tình tự quê hương
Ca vang vang mãi trên đường hương quê.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Kết Sử đan thanh
Nhắc đến quê hương thấy chạnh lòng
Lênh đênh vận nước mãi long đong
Phong ba bão táp cuồng điên lộng
Cát lở đá bồi ngập núi sông
Vật đổi sao dời khắp nước non
Bọt bèo rác rưới nổi lềnh khênh
Bùn nhơ cặn cáu thi nhau quến
Thành thị, thôn quê, đến đảo hòn
Quê hương gấm vóc vũng ra cồn
Cẩm tú sơn hà nát núi non
Son sắt tinh ba thành đá cuội
Biển dâu đập vỗ phủ hao mòn
Tình tự biến đi chỗ khác chơi
Lương tri đạo đức khó đâm chồi
Gian ngoa trí trá tha hồ quậy
Chuyển hóa mau lên trễ quá rồi
Lịch sử thanh cao giống Lạc Hồng
Đừng đem đánh đổ thả trôi sông
Ra tay vá đắp vun bồi lại
Sát cánh chung vai đỡ, gánh, gồng
Quê hương không phải của riêng ai
Thế thế truyền lưu mãi nối dài
Máu đỏ da vàng dòng Lạc Việt
Tương thân tương ái kết phương đài
Gấm vóc cơ đồ là của chung
Người dân nước Việt thương nhau cùng
Bắc Nam Trung quyện hòa tam thể
Tôi luyện hùng anh son sắt nung
Xứng đáng người dân nước Việt này
Sao dời vật đổi không lung lay
Tang thương biến hải không hề chuyển
Thanh sử đá vàng cao đẹp thay.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Quê nghèo có tội gì đâu!
Quê nghèo có tội gì đâu
Mà quên cắt rốn chôn nhau đầu đời
Quê nghèo chối bỏ thì thôi
Đừng khinh biếm nhẽ nặng lời khó nghe
Mai sau dừng bước trở về
Mới thương khóm trúc lũy tre đầu làng
Châu thành phố thị thênh thang
Mới thương xóm nhỏ băng ngang bên đường
Giàu sang phú quý nghê thường
Đâu bằng đồng nội thơm hương bốn mùa
Bon chen tranh đoạt hơn thua
Ô hay vân cẩu gió lùa xưa nay
Quần the áo gấm bụi bay
Ô hay nhân ngã xát xây hư đời
Quê nghèo đạm bạc thế thôi
Dù cho đất lở cát bồi tới đâu
Quê nghèo có trước có sau
Dù cho mưa nắng dãi dầu phong sương
Cội Nguồn từ đó vương vương
Tổ Tiên còn đó Tông Đường còn đây
Đừng chê sỏi đá trâu cày
Cơm đong gạo thóc tháng ngày dây dưa
Đừng chê no đói thiếu thừa
Tấm thân còm cõi bốn mùa gian nan
Là Cha là Mẹ cưu mang
Ông Bà Nội Ngoại họ hàng thân thương
Quê nghèo mới có quê hương
Tạo thành châu thị phố phường hôm nay
Quê nghèo đeo đẳng trĩu tay
Mới thành Tổ Quốc dựng xây cơ đồ
Nâng niu tình tự ươm mơ…
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Bỗng nhớ Quê Nghèo
Ai cũng chê quê nghèo khốn khó
Ai cũng ngán đất xéo trâu cày
Đoạn đành đi đó đi đây
Châu thành phố thị học bày cao sang
Đi cho khắp nẻo cùng đàng
Học đi, thấm thía ngập tràn “sàng khôn”
Lựa là, mới biết héo hon
Bụi trần, mới biết bào mòn thanh cao
Xưa, sao thanh bạch thế nào
Mà nay hoen ố làm sao thế này
Quê nghèo dẫu trắng đôi tay
Trâu cày dưới nước bò cày trên khô
Bốn mùa đong đãi đói no
Nhưng không sầu muộn dày vò tâm can
Còn kia, lối dọc đường ngang
“Sàng khôn” khốn nỗi, bẽ bàng thế nhân
Bức tranh vân cẩu gieo vần
Khen ai khéo vẽ bao lần chưa xong
Châu thành phố thị lưng còng
Phập phù nhân ngã long đong một đời
Quê nghèo bỗng nhớ xa xôi
Nhà tranh vách lá ru hời nhẹ buông
Chữ tròn khép lại chữ vuông
Quê nghèo muôn thuở bình thường thế thôi.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Đừng ai đánh mất
Đồng vàng thơm lúa chín
Mạ non mởn ruộng xanh
Sáng gió mát trong lành
Chiều hoàng hôn tắm gội
Lại vụ mùa đang tới
Rộn rã khắp làng quê
Kia tiếng hát câu vè
Đây tiếng ca đồng nội
Anh đầu trên nhắn gởi
Em xóm dưới vọng vang
Cô thôn nữ bên đàng
Ửng hồng nghiêng vành nón
Trăng tròn chưa vẫn trọn
Trăng mười sáu vẫn thanh
Chim reo hót trên cành
Vờn bay đôi cánh vỗ
Trăng lên trên đầu ngõ
Trăng gối đỉnh non bồng
Cát trắng giữa dòng sông
Chị Hằng mơ bóng nước
Làng quê không mộng ước
Không tham vọng cao sang
Chỉ mong sống thanh nhàn
Như đồng xanh cỏ nội
Như gạo thơm mùa mới
Như nếp một hương cau
Sống no ấm có nhau
Mùa sau chờ mùa trước
Biết tu nhân tích đức
Trọng ơn nghĩa ân tình
Như trúc biếc xinh xinh
Như tre vàng óng ả
Lúa xanh nhờ lá mạ
Gạo trắng mới ngon cơm
Tình quê sống có hồn
Hương quê thơm đất mẹ
Ta thầm kêu khe khẽ
Ôi Đất Mẹ ta ơi
Thương Quê Mẹ trọn đời
Xin đừng ai đánh mất.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Con tàu Quê Hương 2
Đồng vàng thơm lúa trổ bông
Cho tôi tắm mát trên dòng sông quê
Tay ôm gối mộng ươm thề
Đói no ấm lạnh vỗ về có nhau
Bốn mùa qua lại thêm màu
Vẽ tô tình tự con tàu quê hương
Em đi nhè nhẹ bên đường
Anh đi nằng nặng dặm trường sơn khê
Biển Đông đưa sóng đẩy về
Trường Sơn ngóng đợi lỗi thề chi ai
Hương quê tình nặng nghĩa dài
Bước đi lối cỏ hoa cài tương lân
Đẳng đeo đổi đá phong trần
Nắng mưa đổi gió phù vân thương nhiều
Quê mình còn có Mẹ yêu
Còn Cha bạc trắng tơ điều không pha
Bước đi nước nước nhà nhà
Bước về quốc quốc gia gia mặn nồng
Vậy mà là núi là sông
Chim Lạc vẫy gọi chim Hồng bay bay
Đi đâu nhớ cội nguồn này
Nhớ Tông nhớ Tổ sâu dày keo sơn
Dù cho nước chảy đá mòn
Nhưng dòng với giống vẫn còn trơ trơ
Bãi lau dù có xô bờ
Biển dâu dù có tàn khô cát vàng
Lần theo dấu sử sang trang
Sắt son tô thắm thanh đan tươi màu
Quê hương còn mãi con tàu
Trao tay gìn giữ con tàu quê hương
Đời sau thuở trước noi gương
Trâm anh lẫm liệt đường đường Việt Nam.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang