- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình Tự Quê Hương 26
Thơ Mặc Giang
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01. Đôi bờ nhớ thương
02. Tiếng hát Việt Nam muôn đời
03. Một nhà Việt Nam
04. Quê hương tình tự muôn đời
05. Tình tự nâng niu
06. Vịnh nước non
07. Chuyển trao từng thế hệ
08. Ca vang đồi thế kỷ
09. Sóng vỗ đôi bờ
10. Dậy sóng Thi Thơ
Đôi bờ nhớ thương
Tháng 3-2006
Tôi đứng bên này sông
Anh đứng bên kia sông
Cùng nói chuyện dòng sông
Mà cách nhau đôi bờ biền biệt
Nước vẫn chảy miên man thi thiết
Khi lăn tăn, khi nổi trận ba đào
Có những khi, mùa lũ lụt dâng cao
Làm sạt, lở, cho hai bờ tơi tả
Tôi dang ra, để tránh mưa tầm tã
Anh thụt lùi, để khỏi đẫm mưa tuôn
Khi đã qua cơn thác lũ điên cuồng
Nước rút xuống, cùng trở về, đứng ngó
Cùng nhìn nhau giữa đôi bờ loang lở
Chỗ phù sa, chỗ cát đá bùn lầy
Chỗ xoáy vòng, chỗ trộn lẫn đục ngây
Chỗ nghiêng ngửa, chỗ dập vùi lau lách
Một dòng sông, mà sao nhiều oan nghiệt
Biết bao phen phải lặn lội đưa đò
Hay bắc cầu, nối từng nhịp sao cho
Cầu không gãy, đau thêm cho lòng nước
Như Mỹ Thuận, mấy trăm năm chầu chực
Như thuở nào, lại sợ Phá Tam Giang
Lúc nào cũng cách ngăn, cản trở đôi đàng
Muốn thông thương, phải bào mòn trí lực
Vì suối, nguồn lượn lờ uốn khúc
Vì sặc, nứa chằng chịt bao quanh
Nên ngăn che gió mát trong lành
Cùng gian khổ, và chưa trọn tình vui hưởng
Hãy ngược dòng tận nguồn dẫn thượng
Hãy xuôi dòng cuối ngọn ra khơi
Lắng nghe tiếng nói không lời
Vỗ về sông nước đầy vơi đôi bờ
Lắng nghe tiếng nói xa mơ
Dòng sông chỉ một, đôi bờ nhớ thương.
Tiếng hát Việt Nam muôn đời
Tháng 3-2006
Rằng non nước Việt năm ngàn
Của giòng Hồng Lạc da vàng Rồng Tiên
Rằng non nước Việt ba Miền
Giang sơn gấm vóc hồn thiêng muôn đời
Rằng người dân Việt ta ơi
Nhớ về nguồn cội nơi nơi tôn thờ
Nhớ từ lập quốc dựng cờ
Mở mang xây dựng cơ đồ Việt Nam
Nhớ từ nguồn cội Văn Lang
Kinh bao thời đại huy hoàng đến nay
Ân thâm tiên liệt cao dày
Cháu con kế nghiệp không thay đổi lòng
Nối liền lịch sử một dòng
Nối liền một dãi hình cong cơ đồ
Trong, thời gìn giữ điểm tô
Ngoài, thời giao hảo hải hồ bốn phương
Hiên ngang, lẫm liệt, đường đường
Tinh anh, khí tiết, chân phương sáng ngời
Quê hương, đất nước ta ơi
Dâng cao tiếng hát muôn đời Việt Nam.
Một Nhà Việt Nam
Tháng 12 - 2006
Đồng bào hai tiếng nói ra
Đồng chung một bọc, đồng là anh em
Đồng hương hai tiếng quen quen
Đồng lân xứ sở, đồng len nặng tình
Khởi từ huyền sử uy linh
Năm ngàn năm đã quyện mình hồn thiêng
Khởi từ giòng giống Rồng Tiên
Mở mang trùm khắp ba miền Việt Nam
Ngược lên nguồn cội vẹn toàn
Xuôi về hậu tấn sắt son mặn nồng
Ngược dòng Tiên Tổ Cha Ông
Xuôi dòng kế thế cháu con lưu truyền
Khi thời mâu-thuẫn-trống-chiêng
Khi thời hát hội-đoàn viên-thái bình
Vẽ thêm nét sử đan thanh
Vẽ thêm dấu ngọc xinh xinh quê mình
Đồng hương hai tiếng nặng tình
Đồng bào hai tiếng như mình với ta
Mở vòng tay lớn hoan ca
Nghe lòng chan chứa một nhà Việt Nam.
Quê hương tình tự muôn đời
Tiếng quê hương, trăm thương ngàn nhớ
Tiếng Lạc Hồng, muôn thuở không phai
Tiếng Việt Nam, gấm vóc hoa cài
Tiếng dân tộc, lung linh tình tự
Năm ngàn năm, trao nhau gìn giữ
Trải bao đời, kế thế dựng xây
Và truyền lưu đến tận ngàn sau
Mảnh dư đồ, non sông nước Việt
Đây, quê hương thắm thiết
Đây, tình quê đậm đà
Thái Bình bắc nhịp đi qua
Cửu Long chín khúc, Hồng Hà dặm soi
Đồng Nai, sóng vỗ ru hời
Trường Sơn ấp ủ ngỏ lời Biển Đông
Bông lúa chín thơm thơm mùa mới
Cánh đồng vàng toa tỏa ngát hương
Tình quê reo khắp nẻo đường
Ta đi từng bước vương vương nỗi niềm
Quê hương một dải Ba Miền
Việt Nam sông núi, hồn thiêng muôn đời.
Tháng 2 – 2007
Tình tự nâng niu
Tháng 3 – 2007
Quê hương tôi cằn khô sỏi đá
Nóng oi bức trên đầu xanh lá mạ
Cháy điêu tàn làm sạm lúa sữa non
Nên lớn lên, trông gai góc, cõi còm
Thành một con người chai sần, rắn rỏi
Đốt đèn mờ dưới mái tranh vũng tối
Mang ngu ngơ để đọc truyện thánh hiền
Mang cần cù để đập dũa truân chuyên
Nên vóc dáng, trông gian lao chịu đựng
Đất sỏi đá, từ bước đi chập chững
Nét tàn khô, dẫn lối nẻo vào ra
Thuở còn xanh đã nếm vị trầm kha
Nên tuổi già, cội cằn phơi gốc trắng
Mái tranh nghèo, sau hè rau đắng
Bên bờ ao, mấy ngọn rau cay
Con đường quê, đan kết cỏ may
Dòng sông nhỏ, lở bồi bến cát
Quê tôi đó vẫn hằn sâu xào xạc
Mảnh tình quê man mác vẫn còn đây
Dù làm gì và đến cuối cuộc đời
Vẫn ôm ấp và nâng niu mãi mãi.
Vịnh nước non
Tháng 3 – 2007
Tôi viết bài thơ vịnh nước non
Nước đi ra biển lại lên non
Non chờ góc núi reo hồn nước
Non nước muôn đời vẫn nước non
Bao năm, non nước chẳng hao mòn
Nay lở mai bồi nhuận sắt son
Mãi dũa đan thanh thêu gấm ngọc
Khi vuông khi méo lại khi tròn
Thời gian mưa nắng dẫu đi qua
Lối cũ đường xưa vẫn đậm đà
Tang hải thương điền treo tuế nguyệt
Rạc rào quốc quốc lại gia gia
Vật đổi sao dời dẫu đổi thay
Non xanh nước biếc chẳng lung lay
Một màu lồng lộng mênh mông ấy
Nước gối đầu non mây trắng bay.
Chuyển trao từng thế hệ !
Tháng 3 – 2007
Tôi hỏi em,
Nghĩ gì chuyện của một thời quá khứ
Em nói rằng,
Chuyện người lớn, em không biết lắm đâu
Ai biết được khi nước đã chảy qua cầu
Nước chưa đến, còn không biết đường mà đỡ
Ngay người lớn, có khi quên khi nhớ
Có khi lầm, lẫn lộn trắng với đen
Có khi phết, có khi tẩy, bớt thêm
Nói như thật, khác nào mò kim đáy nước
Nào sông ngân, nào lại cầu ô thước
Nào nam tào, nào bắc đẩu, sao đêm
Chuyện đã qua, khung cửa đã buông rèm
Em biết được, dế mèn phiêu lưu ký
Chỉ như thế, cũng đã nhiều ý vị
Mang thì mang, nhiều ít cũng đeo mang
Chứ làm sao biết được đống tro tàn
Tìm vào đó, lửa đã lạnh tanh
Mà bụi mờ bay mù mịt
Em chỉ biết xót xa, nhìn rừng già chằng chịc
Còn chúng em, đan kéo giữa rừng non
Và em nghe những tiếng dế nỉ non
Reo réo rắt những đêm khuya hoang lạnh
Dòng lịch sử như chiếc xe chuyển bánh
Lội và qua, cán tất cả trên đường
Dù dốc đèo, dù sỏi đá gập ghềnh
Nghe ken két nhiều vết đau, rên rỉ
Em nói sơ sơ, tôi cạn nguồn của ý
Xin chúc em cứ sống, cứ bước đi
Mỗi thời qua, dù lưu lại được gì
Cùng trân trọng, chuyển trao từng thế hệ.
Ca Vang Đồi Thế Kỷ
Tháng 6 – 2007
Những hàng cây nghiêng nghiêng bên bờ suối
Mỗi ngày lên đổ bóng xuống dòng sông
Nước lăn tăn, đẩy sóng, gợn bềnh bồng
Gió thoang thoảng nhẹ nhàng phơn phớt lá
Hoàng hôn đợi, ánh tà dương chưa ngả
Đêm ngập ngừng, trăng vắt mảnh trời xa
Muỗi vo ve, hòa lẫn tiếng ngân nga
Mọi sinh vật về đêm đồng trổi khúc
Thức canh trường, nặng lòng con quốc quốc
Vọng hồn quê, trĩu gánh cái gia gia
Giang là sông, sơn là núi, tụ sơn hà
Căn là gốc, cội là nguồn, thêu cẩm tú
Mở mắt chào đời, nơi chôn nhau cắt rốn
Mảnh hình hài, mang vóc dáng mẹ cha
Từ mẹ cha, ngược lên nữa, ngàn xưa
Ta bắt gặp thuở khơi dòng Tiên Tổ
Cảm ơn nghe, hàng cây bên bờ suối
Cảm ơn nghe, bóng đổ xuống dòng sông
Quốc quốc, gia gia, lòng những dặn lòng
Nghe tiếng gọi, nhớ hồn thiêng non nước
Từng thế hệ trao nhau lần dấn bước
Con đường dài reo khúc nhạc quê hương
Hát vang lên trên khắp vạn nẻo đường
Con cháu Việt, giống Rồng Tiên muôn thuở
Cha Long Quân, gối đầu, ngàn thương nhớ
Mẹ Âu Cơ, ôm tay, vạn yêu thương
Trăng sáng soi ngàn vạn lý tỏ tường
Chim Hồng Lạc ca vang đồi thế kỷ.
Sóng vỗ đôi bờ
Tháng 7 – 2007
Hai bờ đại dương
Hai mảnh tinh cầu
Một cõi quê nhà, đành đoạn chìm sâu
Đâu rồi, nơi cắt rốn chôn nhau
Đâu rồi, nơi quê cha đất tổ
Mang thân phận, tha phương khách thổ
Kiếp lưu đày, mờ mịt trùng khơi
Quê cha, lời nói nghẹn lời
Đất mẹ, se thắt da mồi tóc sương
Dấu mờ, khép kín quê hương
Bờ rêu thấm lạnh, nhớ thương lên màu
Xa xa nhìn mấy nhịp cầu
Biển khơi sóng vỗ, chìm sâu muôn trùng
10 năm, chưa có điểm cuối cùng
20 năm, chưa băng qua điểm mốc
30 năm, thuyền viễn xứ vẫn phiêu du
Mỗi năm, qua một mùa thu
Ba mươi năm đã mấy thu lá vàng
Lá nào theo gió bay ngang
Lá nào vùi dập bên đàng rêu xanh
Tâm can vướng nhện tơ mành
Đoạn trường mấy khúc treo cành tàn khô
Hồn ai thổn thức dưới mồ
Hồn ai khắc khoải trên bờ ly tan
Đường kia, kinh tuyến băng ngang
Đường này, vĩ tuyến bẽ bàng biển dâu
Quê người không có mưa ngâu
Mà sao thấm cả thịt thau da gầy
Quê người không có mưa bay
Mà sao thấm cả nỗi này tình kia
Dòng sông mấy khúc phân chia
Núi non mấy nẻo xa lìa sơn khê
Còn đâu là lối đi về
Còn đâu là lối lê thê dặm trường
Tiếng quê hương, gởi lên đồi gió hú
Tiếng tự tình, gởi xuống hố tịch băng
Bóng thời gian mờ sương gió rêu phong
Bóng không gian giữa đôi bờ sóng vỗ.
Dậy sóng thi thơ
Tháng 9 – 2007
Trường giang dậy sóng thi thơ
Lăn tăn mây nước đôi bờ trào dâng
Thi thơ cuồn cuộn gieo vần
Khi cao cao vút, khi trầm trầm sâu
Dòng sông qua mấy nhịp cầu
Nước trôi mấy khúc sắc màu thời gian
Chơi vơi trên đỉnh ngút ngàn
Hững hờ cuối ngọn bẽ bàng thế nhân
Thi thơ bụi gió phong trần
Tan hoang bến cát, nát phần bờ lau
Ði qua lối mới, nghe đau
Ði về đường cũ, biển dâu nghe buồn
Tròn đâu, mà hỏi chi vuông
Cội đâu, mà hỏi chi nguồn khởi đi
Chữ VONG ơi, nghĩa là gì
Chữ PHI ơi, nghĩa là chi, tư lường
Vật vờ nhân ảnh vét mương
Hư danh giả tướng be đường đeo gông
Phân chia, đố kỵ gieo trồng
Kết bè, rẽ phái tréo tròng lên nhau
Trường giang bèo bọt lêu bêu
Bèo trôi cuối bến, bọt trêu đầu ghềnh
Trường giang mây nước lênh đênh
Thi thơ dậy sóng ê mình trường giang.