- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 128 - thơ Mặc Giang
(Từ bài số 1271 đến số 1280)
macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au
01. Cái nghèo quê tôi
02. Tạ tội quê nghèo
03. Chưa hẳn là người
04. Quê hương là nhất
05. Chờ một nhịp cầu
06. Một khối tình quê
07. Lại một dòng sông
08. Tiếng gọi dòng sông
09. Non nước quê mình
10. Đóa Hoa Hiếu Hạnh
Cái nghèo quê tôi
Quê hương tôi nghèo lắm
Cơm cháo độn ngô khoai
Ngay từ thuở chào đời
Quen dần trong đói khổ
Cái nghèo đèo cái khó
Cái quẫn bó cái khôn
Nên chứa chất tâm hồn
Hòn chồng nâng đá tảng
Sóng tràn bờ lãng mạn
Bãi cát trắng bụi lau
Dìu dịu hơn hương cau
Thơm thơm hơn nếp một
Đất cày nằm sắp lớp
Lằn bừa nhũn bụi tro
Tay nắm chiếc quạt mo
Phất băng bèo nhân ảnh
Con đê ngăn lối chắn
Hàng giậu vững như đồng
Đỡ cả núi cả sông
Trải bao thời nghiêng ngửa
Lũy tre xanh trước ngõ
Bụi trúc biếc sau hè
Sừng sững tựa sơn khê
Biển Đông reo núi Thái
Quê hương tôi nghèo lắm
Nhưng không tiếng thở than
Nhân nghĩa kết đá vàng
Nhân tình đơm son sắt
Quê hương tôi nghèo lắm
Nhưng chẳng có đâu bằng
Lòng dân sáng trăng rằm
Rọi đêm đen phù thế
Khắp năm châu bốn bể
Đâu hơn quê hương tôi
Thử đi bốn phương trời
Quê hương tôi là nhất
Sá gì bã vật chất
Nghĩa gì bãi phồn hoa
Bèo bọt cuốn trôi bờ
Thế nhân chìm ảo mộng
Quê hương tôi lồng lộng
Mây trắng ngát trời xanh
Sự sống đẹp trong lành
Nghèo nhưng nhất thiên hạ
Ngàn cây ca hoa lá
Biển rộng hát sông dài
Thử mở cửa thiên thai
Quê hương tôi diễm lệ
Nghèo mà chân thiện mỹ
Rách mà sạch thanh lương
Không đâu bằng quê hương
Việt Nam mình em nhé !
Tháng 7 – 2009
Tạ tội quê nghèo
Tôi xin tạ tội quê nghèo
Ấm nồng bếp lửa mái tranh
Củ khoai lùi tro chưa chín
Đói no từ thuở đầu xanh
Tôi xin tạ tội quê nghèo
Ruộng đồng chân bùn tay lấm
Gánh gồng cày sâu cuốc bẫm
Luyện tôi dũng lực trung trinh
Tôi thương mẹ tôi mưa nắng
Tôi nhớ cha tôi vun trồng
Mồ hôi phơi vành áo trắng
Tô bồi tình biển nghĩa sông
Tôi xin giữ lấy quê nghèo
Mặn mà gừng cay muối mặn
Đậm đà tình sâu nghĩa nặng
Cưu mang xuống biển lên đèo
Quê nghèo có tội gì đâu
Nuôi ta lúc chửa xanh đầu
Cho dù đi đây đi đó
Không phai gốc rạ úa màu
Lợi danh, bọt trôi bãi biển
Sang hèn, bèo dạt bến sông
Quẳng đi ta bà thế giới
Điền viên ruộng lúa ngô đồng
Luống cày vun trồng đất mẹ
Lối bừa vun xới quê cha
Mạ non thì thầm khe khẽ
Đồng xanh thơm lúa sơn hà.
Tháng 7 – 2009
Chưa hẳn là người !
Tiếng ve réo rắc trưa hè
Một mùa inh ỏi tai nghe
Khốc khô lòn khe gió nắng
Đong đầy một cõi tình quê
Quê người lạnh buốt mùa đông
Cái tình cố quận thinh không
Bếp điện mền bông lò sưởi
Nhưng không lửa khói ấm nồng
Quê người cũng gọi là xuân
Chào nhau tay bắt mặt mừng
Hương xuân chừng như để có
Chứa đầy một khoảng trống không
Quê người cũng có thu sang
Rừng cây đổ lá thu vàng
Khung trời tàn thu tím ngắt
Nhưng không tiếng nói thôn làng
Quê người phố thị thênh thang
Cái giàu đầy ắp cái sang
Văn minh nâng cao cường độ
Nhưng không tiếng nói phố phường
Ai có xa quê mới biết
Xa quê như thiếu tiếng cười
Quê hương nếu ai chối bỏ
Sống thôi, chưa hẳn là người !
Tháng 7 - 2009
Quê hương là nhất
Quê hương nắng táp mưa lùa
Đói nghèo không tốn tiền mua
Đẳng đeo một đời gian khổ
Mà sao nhung nhớ dư thừa
Quê hương nay ruộng mai đồng
Bốn mùa ấm lạnh tháng năm
Đong giọt mồ hôi cơm áo
Mà sao nặng trĩu trong lòng
Quê hương một mái nhà tranh
Khổ nghèo từ thuở đầu xanh
Lớn lên thành đô phố hội
Mà sao ruột héo tơ tằm
Quê hương xóm nhỏ thôn làng
Nắng thì đổ lửa chói chang
Mưa thì dầm dề thác lũ
Mà sao tình tự mênh mang
Đi đâu cũng một cuộc đời
Ở đâu cũng thế mà thôi
Nhưng tình quê hương chỉ một
Không sao có thể đắp bồi
Quê hương có hoa có bướm
Ở đâu không bướm không hoa
Nhưng chỉ quê hương là nhất
Tha phương không phải là nhà.
Tháng 7 – 2009
Chờ một nhịp cầu
Cây cầu chung một con sông
Mà sao đứt nhịp giữa dòng thế ni
Muốn qua, thật khó quá đi
Sa chân nước xoáy nhỡ thì làm sao
Nhớ nghe không dễ đâu nào
Phong ba bão táp bèo trào bọt tan
Nhìn kia, một Phá Tam Giang
Xưa nay biết mấy bẽ bàng lắm ru
Xa xa sương tỏa mịt mù
Hai đầu đành đoạn thiên thu sóng cồn
Thời gian chưa phủ dấu sờn
Không gian chưa lấp vết mòn hằn sâu
Khi nào bắt lại nhịp cầu
May ra vá đắp biển dâu xanh rì
Thắp lên đóm lửa li ti
Soi trong đêm tối đen sì đã lâu
Sao ơi, đừng có đeo sầu
Trăng ơi, đừng có kê đầu gối sương
Đầm lầy khoét rãnh khai mương
Cuối hầm nứt kẽ mở đường chui ra
Qua rồi những thuở chia xa
Cây cầu nối nhịp tình ta vẹn tình
Mới tan hết những lao linh
Cảm cơ thấm thía chuyện mình nghe em.
Tháng 7 – 2009
Một khối tình quê
Tôi mang một khối tình quê
Lên non xuống biển chưa hề chia xa
Bốn mùa đưa đẩy lại qua
Xuân đông thu hạ vậy mà, thế thôi
Tôi mang từ thuở nằm nôi
Đến nay nguyên vẹn, cuối đời nguyên trinh
Đi đâu, như bóng với hình
Ở đâu cũng vậy, như mình với ta
Rằng xa, xin đáp, thế à
Rằng gần, cũng đáp thế à, có chi
Tôi leo lên đỉnh Ba Vì
Sông Đà, núi Tản thầm thì bao phen
Tôi trèo lên Ải Nam Quan
Cà Mau sóng vỗ chứa chan nỗi niềm
Niềm chung cho tới niềm riêng
Tình non nghĩa nước mọi miền quê hương
Bước đi từng bước trên đường
Nghe trong gió thoảng khôn lường hồn quê
Đi đâu, cũng nhớ tình quê
Ở đâu, cũng nhớ bốn bề bủa giăng
Như đêm, đã có vầng trăng
Như ngày, đã có nắng vàng lung linh
Hương quê nặng trĩu khối tình
Hồn quê vương vấn như mình với ta.
Tháng 7 – 2009
Lại một dòng sông
Đôi bờ của một dòng sông
Lan man sóng đẩy nước bồng trôi đi
Bờ nầy lên tiếng thầm thì
Bờ kia ôm ấp những gì xưa nay
Bụi lau ru gió lay lay
Hàng dừa đón nắng cay cay xa mờ
Con đê trông ngóng đêm mơ
Cây đa nghiêng bóng bến đò chờ ai
Sao hôm chờ đợi sao mai
Dấu chân vẽ cát nhạt phai chưa tàn
Rong rêu ủ kín bên đàng
Phong sương trải lớp thời gian úa màu
Vẳng nghe cát đá kêu đau
Tang thương thấm lạnh nương dâu rợn hồn
Nước đi ra biển thăm cồn
Tới nguồn thăm cội lên non thăm đèo
Phù sinh nhân ảnh đưa vèo
Gom bong bóng nước cỡi bèo hợp tan
Đưa tay vớt ánh trăng ngàn
Lung linh đáy nước trường giang xô bờ
Dòng sông ôm bóng ru mơ.
Tháng 7 – 2009
Tiếng gọi dòng sông
Vẳng nghe tiếng gọi dòng sông
Bến đi bến đợi bến mong bến chờ
Đầu ghềnh nước chảy xa bờ
Cuối sông nước cuốn lặng lờ ra khơi
Trầm tư bốn biển đất trời
Nhìn trông quán trọ cuộc đời lại qua
Chỗ này, là cửa là nhà
Chỗ kia, là bãi tha ma rợn hồn
Đi từ chót đỉnh núi non
Băng ra hải đảo sóng cồn khua vang
Ngập ngừng khúc rẽ đò ngang
Đêm khuya thanh vắng trăng ngàn lung linh
Bóng ai như thể là mình
Rong rêu sót lại lưu hình chưa pha
Ô hay một cõi ta bà
Biết bao dấu tích nhà ga phiêu bồng
Trăng kia còn vắt từng không
Sao kia còn hiện giữa thềm hư vô
Bèo trôi bến nước sóng xô
Bọt trồi bãi cát tàn khô bụi hồng
Dòng sông vọng tiếng thinh không.
Tháng 7 – 2009
Non nước Quê Mình
Anh đi biền biệt phương xa
Cha già đỡ nắng, mẹ già gối sương
Anh đi lối cỏ bên đường
Quê nhà một cõi, dặm trường đăm chiêu
Ruột đau, biết mấy chín chiều
Lòng đau, biết mấy chỉ điều đan tơ
Biển Đông réo rắc hải hồ
Trường Sơn vợn khói cơ đồ tóc tang
Nhớ xưa ai đến Đèo Ngang
Thềm hoang rêu phủ, quan san treo cành
Mờ mờ nhân ảnh hoen thành
Gập ghềnh sóng vỗ reo quanh ghế ngồi
Dòng sông nay lở mai bồi
Đẩy xô cát trắng mặn mòi phù sa
Anh đi, xa mái quê nhà
Đêm đêm quốc gọi, canh gà vọng sương
Trăng khuya vàng vọt ngàn phương
Lập lòe đom đóm soi đường từ ly
Mắt mẹ sâu thẳm bờ mi
Lòng cha hun hút tư nghì núi sông
Mạ non khô khốc ruộng đồng
Lúa vàng èo uột ngậm bông bốn mùa
Cái quay búng sẵn được thua
Bọt bèo thời thế gió lùa lại qua
Anh đi, bỏ lại quê nhà
Nào cha nào mẹ nào bà nào con
Núi kia, đeo đá ôm non
Sông kia, ru biển mơ hòn đảo xa
Anh đi bụi gió sương pha
Phong trần đập giũa cho tà phù sinh
Hỡi ôi, non nước quê mình !!!
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang
Đóa Hoa Hiếu Hạnh
Một bông hồng xin dâng Mẹ
Một bông hồng xin dâng Cha
Đền ơn hiếu hạnh những là thấm đâu
Công Cha phải nhớ làm đầu
Nghĩa Mẹ phải nhớ là câu trau mình
Song Đường một đóa nguyên trinh
Không hoa nào cõi phù sinh sánh bằng
Công Cha nghĩa Mẹ nặng oằn
Đền ơn hiếu hạnh không ngằn mé đâu
Một bông hồng xin dâng Mẹ
Một bông hồng tưởng nhớ Cha
Không bông nào cõi ta bà
Thiêng liêng cao quý như hoa song đường
Mẹ, cho tiếng nói tình thương
Cha, cho nghị lực trên đường trần gian
Hoa hồng cho Mẹ em mang
Mỗi khi ấm lạnh dọc ngang đi về
Cho Cha, anh gánh sơn khê
Gánh sông gánh núi ước thề trĩu vai
Hoa hồng cho Mẹ em cài
Thương yêu dịu ngọt phương đài thơm hương
Cho Cha, anh bước lên đường
Dấn thân phụng hiến can trường không pha
Một bông hồng, nhờ đức Mẹ
Một bông hồng, nhờ ơn Cha
Đáp đền, không tiếng kêu ca
Hiếu hạnh, không tiếng xót xa so bì
Đừng để Mẹ ứa vành mi
Tóc Cha bạc trắng tư nghì vì ai
Chắp tay nâng đóa hoa cài
Con hiền cháu thảo kề vai chung lòng
Vườn hồng xin mãi trổ bông
Đóa hoa Hiếu Hạnh vun trồng tháng năm.
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang