Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 49

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13221)
Tuyển tập 49


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 49

(Từ bài số 481 đến số 490)

thnhattan@yahoo.com.au

 

Nước mắt nào ? 481

Bảo vệ hành tinh xanh ! 482

Tử sinh, hai nhịp vơi đầy ! 483

Đi là đến, đường về luôn bỏ ngõ ! 484

Người về, tôi đi ! 485

Mỗi kiếp, mở một đường đi mới ! 486

Người sung sướng chắc gì hơn ta được 487

Cõi mộng cuộc đời 488

Ai giúp ngươi cho được ! 489

Vui lên đi ! 490

 

Nước mắt nào ?

  Tháng 9 * 2005

 

Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy nhân thế

Bãi đau thương, còn tranh chấp, dập vùi

Bãi nhiễu nhương, còn hỗn tạp buồn vui

Cả trăm năm, một kiếp người, chưa đủ

 

Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy sinh tử

Những tai ương, mang cái chết lạnh lùng

Sống khác nhau mà lại phải chết chung

Mạng con người vùi thây như cỏ rác

 

Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy chua chác

Người với người xử sự tựa như men

Chữ đức nhân đã mờ mịt trước đèn

Chữ quân tử rải lên thềm băng giá

 

Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy lệ đá

Bay nhạt nhòa, cát bụi cũng tiêu sơ

Sống giữa đời mà cứ ngỡ như mơ

Niềm chân thực chôn trước thềm hư huyễn

 

Nước mắt nào, nhỏ xuống vũng lầy phù phiếm

Trông lều bều như bèo giạt mây trôi

Sóng nhấp nhô thêm nay lở mai bồi

Vùi xơ xác tàn khô không tư lự

 

Nước mắt nào, còn rưng rưng tình tự

Hết thương đau cho miệng mỉm môi cười

Mang tin yêu thắp sáng mọi con người

Cùng xây dựng cõi trần gian tươi đẹp !

 

*****

 

Bảo vệ hành tinh xanh !

  Tháng 9 - 2005

 

Trái đất, không còn là một hành tinh xanh,

Ươm mơ sự sống

Hết nhân tai thì lại đến thiên tai

Dưới đất, trên không, thủy lục, nối dài

Không chấn động nơi nầy, thì rung rinh nơi nọ

 

Nơi nầy hạn hán, nơi kia bão tố

Nơi nầy chết khô, nơi nọ chết chìm

Nơi nầy hết hồn, nơi nọ đứng tim

Khủng bố, chiến tranh, động đất , cuồng phong, hỏa hoạn

 

Ghe, thuyền chìm, số ít người hốt hoảng

Phà, tàu nghiêng, con số lớn, thất kinh

Nạn phi cơ, cùng kéo xuống âm linh

Nạn xe lửa, cùng mò trong sắt vụn

 

Thời tiết đổ, bốn mùa thay lá rụng

Nhật nguyệt xoay, hai lằn mức đêm ngày

Mạng con người, trong khoảnh khắc phút giây

Sống và chết, không kịp chia tích tắc

 

Có khi chết, một cái ào, tím ngắt

Có khi chết, một cái ào, im re

Có khi chết, một cái ào, nín khe

Thật mơ hồ, trông còn hơn mộng mị

 

Chết thật tình, mà nghe sao vô lý

Chết lạnh lùng, chết thật quá tự nhiên

Mới đó, mà trôi về một cõi lãng quên

Mới đó, mà lung linh mờ cát bụi

 

Núi, không còn vững vàng non núi

Sông, không còn êm ả dòng sông

Biển, không còn lăn tăn sóng vỗ bềnh bồng

Đất, không còn liền, rung rinh chấn động

 

Còn gì không, ươm mơ tràn nhựa sống

Còn gì không, bảo vệ hành tinh xanh

Đừng nhẫn tâm đánh đổ những tròng trành

Chết vạn vậtđau lòng nhân loại !!! 

 

*****

 

Tử sinh, hai nhịp vơi đầy

  Tháng 9 - 2005

 

Trong tích tắc, biết bao nhiêu sự chết

Chứ đâu cần một đêm với một ngày

Chứ đâu cần một tháng với một năm

Chỉ nói riêng loài người, chứ chưa nói loài khác

 

Sự sống chết như trùng trùng hòa nhạc

Bản trường thiên trên vạn nẻo vô thường

Bản u hoài trên muôn hướng thê lương

Sống và chết, gảy cung đàn bất tận

 

Mỗi cá thể, tùy theo duyên, cơ, phận

Kiếp trăm năm dù nay thiếu mai thừa

Tử thần im, cõi sống còn dây dưa

Tử thần gọi, một đi không trở lại

 

Người đang chết, đột nhiên, không kịp ngoáy

Người đang sống, sờ sững trong phút giây

Rồi phớt qua, như gió thoảng mây bay

Lại tiếp tục hành trình reo nhân thế

 

Nhịp sống chết vẫn dửng dưng ngạo nghễ

Gõ vi vu từng âm điệu du dương

tâm can và nát ruột tình thương

Hai âm điệu tử sinh rung rung mãi

 

Sâu thăm thẳm cho tận cùng khổ ải

Cao vô ngần cho thấu đến chân mây

Tử sinh hai nhịp vơi đầy

Cung đàn sống chết, còn đây vô thường !

 

*****

 

Đi là đến, đường về bỏ ngõ !

 Tháng 9 - 2005

 

Mấy mươi năm tôi đã đi

Khi nhìn lại chẳng được gì

Cả cuộc đời, chỉ là con số không trống rỗng

 

Trước mặt, một khung trời lồng lộng

Sau lưng, một dĩ vãng lùi xa

Quảng đường đi dù cây cỏ lá hoa

Vẫn trả lại bóng rêu mờ cát bụi

 

Ngày tôi đi, rừng hoang reo gió núi

Ngày tôi về, triều sóng vỗ đại dương

Cõi trần gian, trả lại bến thê lương

Cõi nhân gian, trả lại bờ vắng lặng

 

Thấm hơi muối, nên vương mùi biển mặn

Thấm gió rừng, nên vướng vị sương pha

Mấy mươi năm dong ruổi cõi ta bà

Càng thẩm thấu cuộc đời nơi quán trọ

 

Nói rằng có, thì có gì để có

Nói rằng không, thì vốn sẵn đã không

Thuyền phiêu du đưa đẩy biển bềnh bồng

Nơi tôi đến, chỉ là người lữ khách

 

Chiều nghiêng bóng, hoàng hôn về tĩnh mặc

Thức đêm dài, tỉnh mộng đếm canh thâu

Đưa bàn tay gom góp những sắc màu

Rơi lả chả, rớt xuống thềm băng giá

 

Cát bụi bay, lay động hồn sỏi đá

Gió la đà lành lạnh cửa tâm tư

Nên tôi đi, đi nữa vẫn còn dư

Đi là đến, đường về luôn bỏ ngõ ! 

 

*****

 

Người về, tôi đi !

  Tháng 9 - 2005

 

Người về trên đỉnh Linh Sơn

Tôi đi trên mỏm chờn vờn núi non

 Người về vết cũ lối mòn

Tôi đi trên nẻo chưa con đường nào

 Người về bỏ ngõ hư hao

Tôi đi đón nhận rạt rào tình quê

 Người về tựa vách Tào Khê

Tôi đi hố thẳm vỗ về thâm sâu

 Người về một cõi nhiệm mầu

Tôi đi muôn cõi dù đâu chẳng cần

 Người về tịch ảnh tánh chân

Tôi đi vá đắp phong trần muôn phương

 Người về vui với chơn thường

Tôi đi vui với ngân sương đêm dài

 Người về ngủ chốn thiên thai

Tôi đi đánh động phương đài giá băng

 Người về núp bóng vĩnh hằng

Tôi đi khêu ngọn hải đăng giữa trời

 Người về, xa lánh cuộc đời

Tôi đi muôn kiếp không nơi nào chừa

 Người về tột đỉnh thượng thừa

Tôi đi vô đẳng chưa vừa đường đi

Song hành rồi cũng như ri

Vô hành rồi cũng thế ni độc hành

 Vẽ chơi hai lối vòng quanh

Vòng tròn búng sẵn loanh hoanh tròn tròn

 Cho hay, hư huyễn nào hơn !!!

 

*****

 

Mỗi kiếp, mở một đường đi mới !

  Tháng 9 – 2005

 

Tám mươi năm, rồi Người cũng ra đi

Ba ba năm, rồi Người cũng từ ly

Nói cho lắm, rồi giữa đường bỏ ngõ

 

Tôi cứ đi dù khi mờ khi tỏ

Nếu không trăng thì có những vì sao

Nên tôi đi muôn kiếp, chết chi nào

Nẻo sinh tử mở toang, ai đóng cửa

 

Người tịch chơn, rồi ngồi yên, cũng rứa

Người vĩnh hằng, rồi tĩnh lặng, cũng thôi

Còn tôi đi cho nát cõi luân hồi

Dẫm cho mòn đường vào ra sinh tử

 

Nếu Người thấy, bảo tôi đi chi dữ

Tôi không thấy, nên đi mãi chẳng sao

Đem càn khôn hứng trên rổ hư hao

Hốt rỗng không, đổ xuống thềm huyễn ảo

 

Mỗi tấm thân như một lần vá áo

Mỗi sắc hình như một áng phù vân

Tôi cứ đi chẳng hẹn lữa hẹn lần

Dù sáu nẻo bốn đường đâu có thiệt

 

Tôi đến với những tận cùng thống thiết

Tôi chia với những tận đáy thương đau

Dù biển dâu có thăm thẳm một màu

Tôi vạch nét để lột trần tang hải

 

Không qua đèo làm sao nhìn quan ải

Không băng rừng làm sao biết sơn khê

Có cần chi quay gót nẻo đi về

Tôi cứ tới, chỗ nào không có lối

 

Người ngồi lâu có mỏi

Cùng bước với tôi chơi

Tôi cứ đi, chưa hết một cuộc đời

Vì mỗi kiếp mở một đường đi mới !

 

*****

Người sung sướng chắc gì hơn ta được !

  Tháng 9 – 2005

 

Đừng trách chi, cuộc đời là thế đó

Nếu thanh cao, còn gì nghĩa cuộc đời

Phải nổi trôi, cho thấm những đầy vơi

Phải phong trần, cho đượm mùi gió bụi

 

Đừng trách chi, một kiếp người ngắn ngủi

Nếu bình yên, không uổng lắm hay sao

Không biển khơi, làm sao biết ba đào

Không hầm hố, cần chi đường bằng phẳng

 

Đừng trách chi, cuộc đời sao cay đắng

Nếu không mùi, có vô vị lắm không

Ta phải đón cái buốt của mùa đông

Ta phải nhận cái nồng trong nắng hạ

 

Đừng trách chi, tình người sao kỳ lạ

Một bức tranh phải đủ sắc đủ màu

Đã làm người phải thấm nghĩa thương đau

Mới hiểu được cõi trần gian lao khổ

 

Trăng vẫn đẹp, dù trăng ngà mấy độ

Hoa vẫn tươi, dù từ đá đơm bông

Ta nhận chân tất cả có hơn không

Người sung sướng chắc gì hơn ta được !

 

*****

 

Cõi mộng cuộc đời

  Tháng 9 - 2005

 

Lặng yên, nhìn lại cuộc đời

Hoàng hôn nghiêng bóng chơi vơi giữa dòng

 Cội già ra vẻ thong dong

Mà sao ẩn nét bên song u hoài

 Xa mờ vén bức mành soi

Mai kia rồi sẽ lẻ loi một mình

 Diễm huyền mở cửa lung linh

Bờ đê hớt hãi bờ kinh rợn hồn

 Ráng chiều kéo chậm hoàng hôn

Mà sao con đẩy dập dồn đưa mau

 Chân mây mặt nước rầu rầu

Điểm canh gõ nhịp canh thâu đã về

 Dù cho như một cơn mê

Nhưng khi giã biệt ê chề làm sao

 Lỡ đi, biết đến nơi nào

Còn thua những giấc chiêm bao chập chờn

 Chiêm bao còn mộng bao lơn

Cõi về lạnh ngắt trống trơn cõi về

 Xuân xanh còn kéo lê thê

Lá vàng rung rẩy đã kề sát bên

 Bàng hoàng, xin gởi lãng quên

Mà sao cứ nhớ, đêm đêm giật mình

 Trơ vơ, chiếc bóng soi hình

Ai ai cũng thế, thì mình thế thôi

 Mới hay cõi mộng cuộc đời !

 

*****

 

Ai giúp ngươi cho được ?

  Tháng 9 – 2005

 

Ai bảo ngươi chui ra

Trên thế giới ta bà

Để rồi than đau khổ

 

Ai bảo ngươi chúi cổ

Vào thời đại nhiểu nhương

Để rồi than ly loạn

 

Ai bảo ngươi tính toán

Giữa bãi biển nương dâu

Để rồi kêu tang hải

 

Ai bảo ngươi qua ải

Của ngưỡng cửa diêm phù

Lại than đời trần thế

 

Ai bảo ngươi vào bể

Giữa sóng vỗ muôn trùng

Rồi trông bờ thăm thẳm

 

Ai bảo ngươi chìm đắm

Trong thế thái nhân tình

Rồi hận đời đen bạc

 

Ai bảo ngươi lưu lạc

Không biết nẻo quay về

Tìm đâu ra nguồn cội

 

Trong sáng và tăm tối

Cũng tại chính ngươi thôi

Đừng trách cứ lôi thôi

Ai giúp ngươi cho được ? 

 

*****

 

Vui lên đi !

 Tháng 9 – 2005

 

Vui lên đi, cuộc đời sẽ đổi mới

Mỉm môi cười chớm nở vạn tin yêu

Những mầm non vươn nụ cuối tiêu điều

Dòng nhựa sống len qua bờ khô héo

 

Vui lên đi, cuộc đời sẽ có nẻo

Khúc quanh co sẽ có lối mở ra

Khi đã cùng trong tận điểm trầm kha

Ép chân tường vượt mình băng bức phá

 

Vui lên đi, cuộc đời sẽ khác lạ

Nụ tầm xuân ươm hạt hạ, thu, đông

Nét xinh tươi từ sỏi đá đơm bông

Giữa hoang dại tựu thành hoa mới quí

 

Vui lên đi, cuộc đời sẽ ý vị

Những tinh khôi xô đẩy mọi chán chường

Mở mắt nhìn để còn thấy yêu thương

Sống hướng thượng giữa biển trần phù thế

 

Vui lên đi, sông dài ra cửa bể

Lướt thuyền đời reo sóng vỗ đại dương

Trong mênh mông, đâu có chỗ cùng đường

Trời đất rộng, thu mình chi ngõ hẹp

 

Vui lên đi, mỗi niềm vui ý đẹp

Một ngày qua, một ngày lại, mới tinh

Cuối từng đêm sẵn hiện ánh bình minh 

Nếu biết sống, cuộc đời luôn tươi đẹp !

 

*****

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4279)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 3115)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3163)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 4023)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3802)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 4016)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4228)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5692)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3520)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4150)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4685)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3375)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2959)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3550)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8703)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4767)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 3126)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3706)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4763)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 4015)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4298)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4491)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4261)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3333)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4931)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3337)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4675)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 5006)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 5036)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3815)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 4108)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3868)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4507)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3858)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4475)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 4163)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3511)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 4160)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4187)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4633)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5478)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3961)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 4068)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4640)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4143)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4968)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4687)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4130)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3776)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4164)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant