Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 29

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13459)
Tuyển tập 29


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 29

(Từ bài số 281 đến số 290)

thnhattan@yahoo.com.au

 

81 Vần thơ còn đó, đẹp thay ! 281

82 Là thi sĩ, nghĩa là . . . ! 282

83 Cuộc đời như một cái máy ! 283

84 Nhìn băng tuyết lở, hờn căm ! 284

85. Thương những gia đình bất hạnh ! 285

86. Thương cho cảnh người già 286

87. Thương trẻ thơ quê nghèo khốn khó ! 287

88. Chết, sẽ còn hay mất ! 288

89. Đàn gảy tai trâu ! Nước đổ lá khoai ! 289

90. Bịnh tham ô, nằm ụ, ù lì !!! 290

 

Vần thơ còn đó, đẹp thay !

 Tháng 03-2005

 

 “Đố ai quét sạch lá rừng

Để ta kêu gió, gió đừng rung cây”

 Đố ai đón hết vầng mây

Để ta chận lại, mây nầy thôi bay

 Đố ai làm nước không lay

Để ta gọi sóng đừng đày gió sương

 Đố ai quét sạch bụi đường

Để ta kêu bụi đừng vương vãi nhiều

 Đố ai nhặt hết cô liêu

Để ta nhốt lại buồn hiu một nhà

 Đố ai nhặt hết thơ ca

Để ta thôi động âm ba tao đàn

 Đố ai nhặt hết trăng vàng

Để ta thôi bắt đường ngang lối về

 Đố ai chận nước bờ đê

Để ta gọi nước vỗ về bên sông

 Đố ai cắt giá mùa đông

Để ta kêu rét đừng trông lạnh lùng

 Đố ai nhặt hết thu vàng

Để ta gọi lá đừng tan lìa cành

 Đố ai sống hết xuân xanh

Để ta cho trẻ không thành già nua

 Đố ai đếm hạ mấy mùa

Để ta gọi nóng chào thua oi nồng

 Đố ai nhặt hết diêu bông

Để ta kêu én đừng hòng se tơ

 Đố ai đón hết vầng thơ

Để ta gát bút trông chờ mà chơi

 Nếu không, ta viết mấy lời

Thành câu thi phú cuộc đời của ta

 Cho đời ý vị vậy mà

Như câu tục ngữ, như ca dao này

 Vần thơ còn đó đẹp thay.

 

Là thi sĩ, nghĩa là ...!

 Tháng 03-2005

 

Là thi sĩ nghĩa là ru với gió

Ôm bóng đêm nói chuyện với trăng sao

Tai có thể nghe ngàn vạn lý xạc xào

Mắt có thể thấy khuất muôn trùng vời vợi

 

Là thi sĩ không thấy mình trơ trọi

Cỡi sông ngân nói chuyện với thiên hà

Vượt cung trăng để thăm viếng Hằng Nga 

Căn gác nhỏ nhưng nhìn trời đất hẹp

 

Nhìn vũ trụ như bàn tay mở khép

Nhìn huyễn sinh như một hớp cà phê

Nhìn công danh thấy mặt mũi ê chề

Nhìn phú quí bèo nhèo đôi dép bỏ

 

Là thi sĩ gom vòm trời nho nhỏ

Sống riêng mình như một ốc đảo hoang

Còn thì còn như vạn hữu càn khôn

Mất thì mất li ti hơn hạt bụi

 

Vụt một cái đưa hồn lên đỉnh núi

Biến cái vèo có mặt giữa biển khơi

Phóng cái nhìn có mặt khắp nơi nơi

Vò một cái nát tan không tụ điểm

 

Chợt quay lại, mệt mỏi rồi, ngưng chuyện

Ly cà phê còn mấy giọt sau cùng

Nghiên cái ly, quẹt một cái, sạch chung

Gác ngòi bút trở về trong thực tại.

 

Cuộc đời, như một cái máy !

Tháng 03-2005

 

Ngẫm cuộc đời thật buồn cười không nhĩ !

Một trăm năm giỡn mặt những trò chơi

Nói hay ho thì là bảo một đời

Nhưng nói lại, khác nào như cái máy

 

Tuổi còn thơ bao nhiêu năm chạy nhảy

Dệt mộng mơ không quá nóc sân trường

Nhìn cuộc đời không qua khỏi từ chương

Hiểu cuộc đời bằng đầu non ảo tưởng

 

Khi lớn lên giữa dòng đời muôn hướng

Những bại thành nếm hương vị trần ai

Vui nhỏ nhoi nhưng cay đắng dài dài

Thời sung sức dũa mài bao bầm dập

 

Qua khỏi đó là thời kỳ xuống dốc

Sức mòn dần theo chiếc bóng thời gian

Đành cam tâm cho phận sự đã mang

Chứ thõa mãn thì phải cần xét lại

 

Chiều nghiêng bóng tuổi già thêm rã rượi

Máy đã mòn qua thao tác nhiều năm

Bồi cũng hư mà bổ cũng không xong

Đỡ sống chết, lão thành nên độc thọ

 

Máy ì ạch thêm tật nầy chướng nọ

Lại phát sinh đủ thứ bịnh trên đời

con người như cái máy mà chơi

Như đã ví “con người là cây sậy !”.

 

Nhìn băng tuyết lở, hờn căm !!!

 Tháng 03-2005

 

Ta đã thấy những tảng băng

đang gầm gừ trên núi tuyết

Đã dài lâu nên long gốc cựa mình

Này băng ơi, trong trắng như tuyết trinh ! 

Đừng tan vỡ cho trần gian tang tóc

Băng tuyết lở, cuốn vùi trong tích tắt

Từ trên cao, tuôn đổ xuống còn gì

Cao nguyên, đồng bằng, thung lũng, có ra chi

Trông ngổn ngang, lều bều như biển trắng

Còn chi nữa, tuyết trong ngần xinh xắn

Còn gì đâu, băng giá lạnh lên ngôi

Trời nghiêng, loang lổ, trụt trồi

Đất nghiêng, úp ngửa núi đồi thành sông

Con người bé nhỏ như không

Vùi tan nát cả, còn trông nỗi gì

Khủng khiếp, dị kỳ

Lạnh tanh, biển tuyết

Một vùng hủy diệt

Chôn dưới giá băng

Băng tuyết đổ đất bằng tuôn đổ

Biển tuyết băng thống khổ băng ngang

Phũ phàng chi lắm phũ phàng

Đắng cay chi lắm vô vàn đắng cay

Trời không còn có ban ngày

Đất không còn có xéo dày ban đêm

Cuộc sống đổ xuống thềm tan nát

Cửa nhà trôi xơ xác ngửa nghiêng

Dị thời đồng chịu oan khiên

Đồng thời cùng chịu oán phiền cho ai

Trời đất đổ thiên tai

Cho trần gian nghiêng ngửa

Băng tuyết đổ tuôn dài

Cho tất cả tiêu ma

Còn chi nào cửa nào nhà

Còn chi nhân thế nào ta với mình

Ôi thống khổ điêu linh

Cho muôn người như một

Ôi tan hoang hài cốt

Cho xương thịt nát tan

Nhìn băng Bắc cực bẽ bàng

Nhìn băng Nam cực lại càng thê lương

Đất trời đã đổ tang thương

Tuyết băng núi đổ càng thương thảm nhiều

Xin đóng cửa tịch liêu

Nhìn một trời băng giá

Xin khép tiếng khóc cười

Nhìn một bãi tiêu vong

Nhìn băng tuyết lở, hờn căm !!! 

 

Thương những gia đình bất hạnh !

 Tháng 03-2005

 

Căn nhà này, sao hoang tàn đổ nát

Từ ngoài vào trong, sao vắng vẻ lạnh tanh

Nơi bàn thờ, nhiều mạng nhện bao quanh

Nhện cũng bỏ đi, vì không còn ruồi muỗi

 

Nơi sau vườn, cỏ cao bằng đọt chuối

Chuối trỗ buồng, rồi chín, héo, đeo cây

Nơi cửa trước không cài, bao lớp bụi phủ dày

Khu xó bếp xác xơ, tro tàn bay muốn hết

 

Mái nhà tranh như rổ nang, đan kết

Đếm sao trời, không thiếu ánh sao thưa

Trên nền nhà lưu lại những vết mưa

Mùi ẩm thấp đóng rêu xanh mấy lớp

 

Bên bờ ao, cá ngậm tăm, không đớp

Súng chen bèo buồn ủ dột lặng thinh

Chim bay ngang vương theo bóng in hình

Vẽ thành nét “cửa nhà ai vô tự” !!!

 

Chợt ngẫm nghĩ rồi đâm ra tư lự

Căn nhà này nhớ có mấy anh em

Không lẽ nào thần sống đã gạch tên

Hay không lẽ loạn ly đều đi cả

 

Mấy ụ đất hơi nhô trông thấy lạ

Lại nghiêng nghiêng theo hàng lối bên hè

Đến gần trông, thấy lành lạnh hơi e

Đọc những chữ ngoằn ngoèo trên tấm gỗ

 

À, thì ra đây là những nấm mộ

Nào cha, nào mẹ, nào anh, nào chị, nào em

Hướng mắt về nơi nào đó buồn tênh

Để hình dung trên quê hương mình,

Còn bao nhiêu những gia đình bất hạnh !!!

 

Thương cho cảnh người già !

 Tháng 03-2005

 

Căn nhà nhỏ, có cụ già tựa cửa

Đưa mắt mờ, vò võ ngó xa xôi

Da nhăn nheo trổ hoa gấm đồi mồi

Đầu trắng hếu phất phơ làn tóc bạc

 

Trời oi ả, cụ ngồi hong hóng mát

Chừng lâm râm, nổi lửa, bắt cơm chiều

Cào mớ than, hâm lại trã kho tiêu

Chỉ ngần ấy cũng xong, thời đạm bạc

 

Võng kẽo kẹt bên ngọn đèn leo lét

Cụ buồn trông những tấm ảnh trên tường

Rồi thì thầm : đứa nào tao cũng thương

Nhưng ở chung thì già nầy chưa muốn

 

Cái chuyện đó, nay mai, đâu có muộn

Còn bây giờ, lo liệu được, yên thân

Khi ở xa, thì nói nghĩa, nói ân

Chứ ở gần, chén ly khua, phải biết !!!

 

Nếu không còn cựa nổi, đành chịu thiệt

Chừng nào chừng, thì lúc ấy hẵn hay

Đành rằng, con con, cháu cháu, vui vầy

Nhưng một khi lo cho già, thì tha hồ kể lể

 

Con thì con, nhưng còn dâu còn rể

Cháu thì cháu, nhưng cháu nọ cháu kia

Rồi bơ phờ, cầm cây gậy, quơ quơ !!!

Đóng cửa lại, và cài then, thở dốc !!!

 

Thương trẻ thơ quê nghèo khốn khó !

  Tháng 03-2005

 

Có những chuyến buồn buồn đi thăm vội

Nhìn những em bé nhỏ ở miền quê

Từ sáng tinh mơ, cho đến chiều về

Tôi đều thấy các em ngày hai buổi

 

Sống quanh quẩn chung quanh nhà, cặm cụi

Tưới nước, bón phân, nhổ cỏ, vun trồng

Lượm hột, hái điều, lang, sắn, ngô đồng

Da bánh ít, mái tóc thề, óng mượt

 

Vừa chị, vừa em, quây quần lũ lượt 

Em lặt rau, chị thổi lửa nấu cơm

Thỉnh thoảng trông, mỗi sáng đến chiều hôm

Tôi không thấy những gì là đèn sách

 

Nghĩ thấy tội cho nên tôi tìm cách

Hỏi xa gần rồi lại hỏi gần xa

Khi nghe xong thì tôi đã hiểu ra

Nhà nghèo khó nên làm sao đi học

 

Những vùng sâu vùng xa, và nhiều nơi heo hút

Từ ê a, cho đến hết vỡ lòng

Hay đánh vần xuôi ngược, thế là xong

Đọc lấp bấp “con nhà quê nghèo khó”

 

Thôi giã từ, nghe các em nho nhỏ

Đi đó đây, tôi vẫn nhớ xa xôi

Thật cảm thương cho những đứa em tôi

Đời khép lại như quê nghèo khốn khó !!!

 

Chết, sẽ còn hay mất !!!

 Tháng 03-2005

 

Hãy tìm hiểu, chết sẽ còn hay mất ???

Hãy nhìn xem sự việc ấy thế nào

Một trăm năm chẳng có nghĩa là bao

Cõi trần thế hỏi ai không có chết ???

 

Nếu bảo chết là không còn gì hết

Thân trả về cát bụi thế là xong

Hỏi thỏ mấy sừng, hỏi rùa mấy lông

Ta chưa chết thì làm sao nói được

 

Thế tại sao không nhìn về phía trước

Dùng chuyện xưa để nói đến chuyện nay

Dùng chuyện nay để nói đến chuyện mai

Để sự thật hiển bày cho ra lẽ

 

Nào Bố Đại Hòa Thượng từng hiện thế

Nào Quán Âm cứu độ cỡi vầng mây

Nào Mẹ Maria cứu tế khắp đó đây

Có tạm đủ cho chúng ta tin tưởng

 

Thêm chút nữa để nhìn vài hiện tượng

Ai đã từng xem “lên cốt xuống đồng”

Ai đã từng xem “ma nhập hốt hồn”

Ai đã từng xem “cầu cơ han hỏi”

 

Về tôn giáo, ta xin không nói tới

Ta chỉ xin đề cập chuyện hiển nhiên

Chứ cũng không đá động chuyện Thần Tiên

Và cũng không Thiên Đàng hay Địa Ngục

 

Trong chúng ta ai không từng có lúc

Tự vấn riêng, chết sẽ mất hay còn

Mất, thì con người như sỏi đá, nào hơn !

Còn, thì đi đâu, sao ta không biết

 

Bỡi chưa chết nên ta chưa có biết

Nếu chết rồi ta sẽ biết đi đâu

Chưa bước đi vào ngưỡng cửa nhiệm mầu

Nhưng khi chết, sẽ còn không có mất !!! 

 

Đàn gảy tai trâu ! Nước đổ lá khoai !

 Tháng 03-2005

 

Đàn gảy tai trâu, có tội không đàn ?

Nước đổ lá khoai, có thương không nước ?

Nước cứ đổ, có lỗi gì bỡi nước !

Đàn cứ kêu, nào có lỗi chi đàn ?

Chỉ tiếc trâu, nặng óc, không nghe vang

Chỉ tiếc lá, trơn tru, nên chẳng thấm

Nước cứ chảy bỡi tình non nghĩa nặng

Đàn cứ kêu bỡi đàn quyện cung đàn

Đàn không kêu, ai biết được âm vang

Nước không chảy, ai nặng tình non nước

Nước ta đó, tự ngàn xưa gọi nước

Của giống Lạc Hồng, quốc hiệu Văn Lang

Của người con cháu da vàng

Đồng bào một bọc cung đàn thương yêu

Lên non ngân vọng cao siêu

Xuống nước nghĩa nặng như triều Biển Đông

Ngàn năm con Lạc cháu Hồng

Nước cùng nguồn cội giống giòng chẳng phai

Ngàn năm trổi điệu âm giai

Tiếng kêu không đổi nhớ hoài Việt Nam

Trâu thì trâu nhưng đàn cứ gảy

Lá thì lá, nước nhuận non sông

Oai linh Tiên Tổ vô cùng

Khí thiêng thạch trụ như đồng chẳng xao

Từ ngàn xưa biết bao tình tự

Đến ngàn sau đậm nét son vàng

Cho giang sơn tổ quốc Việt Nam

Trao thế hệ muôn đời dấn bước

Nước réo gọi, nước non non nước

Đàn kêu vang tích tịch tình tang

Cùng reo réo rắc cung đàn

Cùng reo non nước huy hoàng muôn năm. 

 

Bịnh tham ô, nằm ụ, ù lì !!!

  Tháng 03-2005

 

Từ cơn quốc biến gia vong

Quê hương nổi trận cuồng phong

Sản sinh ra những loài đục khoét

Khoét từ thượng tầng đan kết

Đục từ trứng nước đục ra

Khoét, đục cho tan nát nước nhà

Mọi hang ổ, chỗ nào không có

Dù là đục to đục nhỏ

Dù là khoét ít khoét nhiều

Không qui, không sách, không chiêu

Dày chằng chịt nên khó bề cứu chữa !!!

Giây muốn bứt, nhưng động rừng, vướng nứa

Hang muốn vào, nhưng đụng ổ, hết ra 

Nên chỉ bắt một vài con tép cho qua

Hay chỉ chụp một vài con chim gãy cánh

Đục và khoét có vây có cánh

Bịnh tham ô, cửa thế cửa quyền

Không những ăn vàng bạc của tiền

Mà ăn cả vật tư, động sản

Hỡi những kẻ leo đồi nhũng lạm !

Hãy nhìn kia, thế nước, lòng dân !

Hay lớn nhỏ đều cùng nhau can dự chia phần

Nên không thể mạnh tay tận diệt !!!

Muốn sửa sai, tái thiết

Phải chận đứng tham ô

Muốn xây dựng cơ đồ

Phải sạch trong pháp trị

Nếu che đậy, kết bè, thì cùng nhau chết dí !

Nếu tranh giành, chống chế, thì dãy dụa tiêu ma !

Đất, ngày thêm ũng thối xì ra

Nước, ngày thêm bùn lầy ứ đọng

Đã phóng mãi trên đường dài giải phóng !

Những quan liêu, nhũng lạm, trì trệ,

Hãy phóng giải sạch đi !!!

Hay bao che, bảo thủ, độc tôn

Nên nằm ụ, ù lì !!!

Thì đất nước không tròng trành sao được ???

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4242)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 3084)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3128)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3972)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3786)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3998)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4196)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5645)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3483)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4117)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4654)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3350)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2932)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3532)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8632)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4721)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 3089)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3673)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4731)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3985)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4277)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4460)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4223)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3296)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4893)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3303)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4637)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4969)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 5002)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3782)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 4073)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3826)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4461)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3818)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4447)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 4103)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3477)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 4113)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4135)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4595)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5459)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3927)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 4043)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4614)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4121)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4938)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4667)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4096)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3753)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4141)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant