Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 122

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 13241)
Tuyển tập 122


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG



Tuyển tập 10 bài Số 122 - thơ Mặc Giang

(Từ bài số 1211 đến số 1220)

macgiang@y7mail.com ; thnhattan@yahoo.com.au

 

01. Ác mộng đêm mơ !

02. Ai không có quê hương ?

03. Vịnh núi sông

04. Vịnh quê hương

05. Vịnh nước non

06. Vịnh cơ đồ

07. Bừng tỉnh cơn mơ

08. Chỉ có quê mình

09. Nhớ thuở học đường

10. Dù có vô thường

 

Ác mộng đêm mơ !

 

Quê hương ơi, hỡi sông dài biển rộng

Ta du thuyền dong ruổi khắp bờ xa

Để nhìn trông thế nước non nhà

Đừng tơi tấp phong ba bão táp

 

Quê hương ơi, hỡi giang san gấm vóc

Ta băng đèo, vượt vạn lý sơn khê

Để nhìn trông bèo bọt nhiêu khê

Đừng ập phủ xát xây cát đá

 

“Lửa thử vàng, gian nan thử sức”

Là thịt da, ai lại chẳng nghe đau

thịt xương, ai chẳng cạn kiệt con tàu

Vật đổi sao dời, huống gì thân phù thế

 

“Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi”

Dạ sắt, lòng son, ai ngại núi e sông

Đường hầm đóng bít, tua tủa gai chông

Đóng chốt khóa, còn đắp be cố thủ

 

Chí nam nhi, vắt lên đèo chí tử

Mộng anh thư, vùi xuống hố cực hình

Quê hương ơi, non nước của mình

Hỏi trời đất, lặng thinh không nói

 

Sao đêm dài, sao mờ le lói

Trăng trên ngàn, vàng vọt trăng thâu

Sông sâu, đứt mấy nhịp cầu

Biển sâu, xơ mạn con tàu xa khơi

Núi cao, trơ trọi núi đồi

Vực thẳm, đất đá lở bồi xác xơ

Quê hương ơi, biết bao giờ

Bừng cơn ác mộng đêm mơ còn dài.

 

Tháng 02 – 2009

 

Ai không có quê hương !

 

Quê hương ta đó đẹp vô cùng

Phố thị, làng quê, đến đảo hòn

Mây trắng trời xanh cùng ấm lạnh

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương” chung

 

Quê hương ta đó đẹp như mơ

Từ thuở phôi sinh cho đến giờ

Đất Mẹ ươm tình hoa mỉm nụ

Quê Cha rèn chí đất đơm hoa

 

Quê hương ta đó đẹp nhà nhà

Lão ấu, nữ nam, đều thiết tha

Nghèo khó, sang hèn, hòa hợp sống

Tự tình dân tộc nở tâm hoa

 

Mạ xanh lúa chín rợp đồng vàng

Tiếng hát câu hò điệp khúc vang

Tay cấy, tay cày, tay gặt hái

Vai gồng, vai gánh, vai cưu mang

 

Khúc hát đồng quê tiếng tự tình

Có hàng trúc biếc đứng xinh xinh

Hương cau thoang thoảng bay theo gió

Ngát đượm làng quê của chúng mình

 

Ta bước chân đi giữa phố phường

Đèn xanh đèn đỏ những con đường

Có ai thơ thẩn bên hè phố

Đưa mắt nhìn xa nghĩ vấn vương

 

Quê hương diễn tả thật không lường

Một nhớ hai thương, đếm nhớ thương

Ba mến, bốn yêu, yêu mến quá

Hỏi ai không có một quê hương ???

 

Hỡi khách đường xa có nhớ nhà

Hỏi chi, chiếc gối của đêm qua

Vũng sương còn ướt, chưa khô gối

Đâu phải một đêm, đỡ khổ a !!!

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh núi sông

 

Kính cẩn oai nghiêm thật tỏ tường

Đền thờ Quốc Tổ, đấng Hùng Vương

Linh thiêng điều ngựgia hộ

Đất nước muôn đời của Tổ Tông

 

Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông

Hùng Vương khai Tổ quốc giang sơn

Cháu con gìn giữ luôn bồi đắp

Đất nước Việt Nam thật vững bền

 

Tuyệt thế hùng ca vịnh núi sông

Trường Sơn hùng vĩ vững như đồng

Biển Đông sóng cả yên bờ cõi

Dân tộc trung trinh giống Lạc Hồng

 

Sông núi hồn thiêng quyện khói hương

Bao nhiêu tấc đất, bấy nhiêu xương

Bao nhiêu sông biển, bấy nhiêu máu

Mỗi đoạn đường đi mỗi nhớ thương

 

An bang thiên địa giống Tiên Rồng

Văn Hiến năm ngàn rạng Tổ Tông

Tiếp nối truyền lưu trao thế hệ

Vô cùng vô tận đến vô chung

 

Cất cao tiếng hát vịnh non sông

Đất nước Rồng Tiên giống Lạc Hồng

Tiết liệt đường đường trang dũng khí

Đan thanh sử ngọc lộng huy hoàng

 

Ta hát ca vang vịnh núi sông

Việt Nam muôn thuở rạng trời đông

Năm châu bốn biển hòa âm vọng

Dân tộc anh hùng tuyệt sắt son

 

Vịnh quê hương

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Trỗi khúc ngân vang khắp nẻo đường

Cao ngất Trường Sơn reo đỉnh núi

Biển Đông cỡi sóng vỗ trùng dương

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Cẩm tú giang san không thể lường

Dấu ngọc tranh thêu đan nét sử

Tấm gương rạng rỡ tỏa muôn phương

 

Nam Quan cửa ải của biên thùy

Đến Mũi Ca Mau nhịp bước đi

Thành bức dư đồ son thếp ngọc

Trời long đất lở chẳng suy vi

 

Sá gì thời thế phải can qua

Xâm thực xâm lăng xâm lấn à

Phương Bắc, phương Tây đều gục ngã 

Nhớ nghe, đừng động Việt Nam ta

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Trổi khúc ngân vang vạn nẻo đường

Kiêu hãnh tự hào cùng tiến bước

Rồng Tiên dòng giống thật phi thường

 

Bài ca ta hát vịnh quê hương

Vang khắp làng quê đến phố phường

Dân tộc Việt Nam yêu dấu quá

Một thương nhớ mãi đến ngàn thương.

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh nước non

 

Ta hát bài ca vịnh nước non

Danh lam thắng cảnh đẹp như son

Giang sơn cẩm tú thanh như ngọc

Trải bóng thời gian dẫu có mòn

 

Hình bóng Văn Lang thuở dựng cờ

Đến nay ẩn dấu bức tranh thơ

Phong sương tuế nguyệt còn lưu ảnh

Quốc Tổ hùng thiêng ngự án thờ

 

Loa Thành hòa quyện biến Thăng Long

Trang sử lung linh mãi chảy dòng

Nối tiếp cho sông dài biển rộng

Hình cong chữ S trải mênh mông

 

Tự thuở sơ khai giống Lạc Hồng

Đến nay, chín chục triệu lòng son

Da vàng máu đỏ reo tình tự

Đồng bọc đồng bào đồng cháu con

 

Nước non ta vịnh một bài ca

Nam Bắc Trung con cháu một nhà

Nước chảy đá mòn không biến đổi

Sao dời vật đổi chẳng phôi pha

 

Nước non ta vịnh một bài ca

Tuyệt tác hùng anh non nước nhà

Khí tiết đường đường hồn Tổ Quốc

Khắp lòng sông núi vọng ngân xa.

 

Tháng 02 – 2009

 

Vịnh cơ đồ

 

Quê hương ta đó vịnh cơ đồ

Quốc Tổ Hùng Vương thuở dựng cờ

Lập nước Văn Lang kỳ vĩ ấy

Ngàn năm Văn Hiến đẹp như mơ

 

Quê hương ta đó vịnh non sông

Cẩm tú giang sơn giống Lạc Hồng

Thời đại chuyển lưu trao thế hệ

Trời xoay đất chuyển vững như đồng

 

Trời Nam định thị nước Nam ta

Đừng có đụng vào, chết tiệt đa

Nước Việt phương Nam, dân Việt ở

Xâm lăng xâm thực quyết không tha

 

Non sông gấm góc vịnh Ba Miền

Nam Bắc Trung kết nhịp nối duyên

Tình tự chan hòa cao tiếng hát

Thiên thai vang khúc nhạc thần tiên

 

Ta cao tiếng hát vịnh quê hương

Thế hệ Ông Cha đã mở đường

Thế hệ cháu con nguyền mở lối

Non sông một dải đẹp như gương

 

Ta cao tiếng hát vịnh cơ đồ

Hòn ngọc viễn đông mãi điểm tô

Sánh với năm châu cùng bốn biển

Việt Nam muôn thuở đẹp như mơ.

 

Tháng 02 - 2009

 

Bừng tỉnh cơn mơ

 

Từ ngày cất bước ra đi

Dòng đời dập dũa tư nghì tóc tơ

Trần gian là một trận đồ

Xát xây nhân thế dại khờ chưa thôi

Đất, còn núi lở đá bồi

Trời, còn lồng lộng cõm còi hư vô

Kia thời sa mạc tàn khô

Đây thời bãi sậy xác xơ đầm lầy

Rừng già gốc cội trơ cây

Núi non chằng chịt truông mây lạnh mình

Nhân gian chìm nổi ba sinh

Đọa đày cuộc lữ phiêu trình nổi trôi

Bọt tan cát đá sóng mòi

Bèo giạt bến lở sông ngòi vũng nông

Nhân tình thế thái long đong

Lợi danh phù phiếm tréo tròng trần lao

Khổ đau phất gió lên cao

An lành trốt xoáy lộn nhào hố sâu

Nửa đời, đã sớm bạc đầu

Hỏi chi trắng dã da mồi tóc sương

Cuộc đời giấc mộng nghê thường

Trăm năm rồi cũng khói sương phai mờ

Mau mau bừng tỉnh cơn mơ

Ba đường sáu nẻo vật vờ xưa nay.

 

Tháng 02 – 2009

 

Chỉ có quê mình

 

Quê tôi, vốn thật nhà quê

Quanh năm suốt tháng sống nghề ruộng nương

Bốn mùa dãi nắng dầm sương

Mồ hôi muối áo nhuộm luôn bốn mùa

Quê tôi, vốn thật quê mùa

Miễn sao no ấm, hơn thua không màng

Mấy con đường đất cái quan

Làng trên xóm dưới băng ngang đi về

Quê tôi, quê thật là quê

Từ khi tấm bé mải mê đến già

Ruộng đồng vá đắp trầm kha

Mái tranh vách lá cửa nhà có chi

Tay cày, tay cấy, đen sì

Ngô khoai lúa gạo sắn mì oằn lưng

Nhiều năm thời tiết vô chừng

Bụng teo thóp lại, xương sườn nổi lên

Nhìn như lượn sóng lênh đênh

Hay mo như những tấm tôn chợ trời

Vậy mà gắn chặt cả đời

Khác nào câu chuyện “Nắm xôi Bờm cười”

Đi đâu, cũng chỉ quê người

Một mươi chưa hẳn, biết mười ra sao

Nhiều người nghĩ thấp nghĩ cao

Cuối cùng rồi cũng bôn đào về dinh

Không đâu bằng được quê mình

Đói no ấm lạnh ân tình có nhau

Không đâu bằng thuở ban đầu

Nấm rốn không nỡ, nắm nhau không lìa

Dù ai đội mão mang hia

Trong lòng cũng ước ao DÌA làng quê

Bởi vì quê có tình quê

Gừng cay muối mặn vỗ về yêu thương.

 

Tháng 02 – 2009

 

Nhớ thuở học đường

 

Ngày hai buổi mài trang giấy trắng

Rồi mai kia quảy gánh vào đời

Sân trường còn đó lá rơi

Nào ai quên được một thời đã qua

Nhớ lại thuở la đà bụi phấn

Tà áo ai phớt nắng gió bay

Sáng đi, hoa cỏ đan mây

Chiều về, chiếc lá ru cây bên đường

Thời bạch diện, dễ thương lắm chớ

Thuở thư sinh, tiên ở non bồng

Vẽ bao diễm mộng đem hong

Kết trang giấy trắng ước mong cao vời

Ngày nào đó xa rời đèn sách

Mái học đường chia cách sau lưng

Trường đời, quả thật khôn lường

Đâu như giấy trắng tinh tường, phải không

Nếu ước gì, ước còn tuổi trẻ

Được vui chơi nhẵn ghế sân trường

Với tà áo trắng thương thương

Với trang bạch diện chưa vương thế trần

Đời đâu mãi dự phần diễm phúc

Tuổi thần tiên có lúc thôi mà

Một khi cất bước đi qua

Nhìn sân trường cũ, ta bà bụi bay.

 

Tự nói sẽ viết, sau khi nhìn thấy bài Bến Tre Quê Tôi, do ai đó đưa lên

trang mạng Bến Tre Bạn Bè của giới Giáo viên, Học sinh thuộc tỉnh này.

Và mới viết xong.

Tháng 02 – 2009

 

Dù có vô thường

 

Một mai dù có vô thường

Chuyển thân cát bụi trên đường ta đi

Kìa trông, vô thỉ là gì

Vô chung cũng thế, có chi ngại ngùng

Từ trong diệu hữu vô cùng

Chữ hoành vừa biến, chữ tung hiện hình

Xưa nay ta vẫn nguyên trinh

Minh châu ánh ngọc, tánh linh rạng ngời

Vô thường cất bước rong chơi

Chứ đừng cố thủ, chết đời đó nghe

Lá me đưa đẩy lá me

Ngàn năm phớt gió, lá me la đà

Lở bồi mới nhuận phù sa

Nếu không, một bãi tha ma hoang tàn

Thiên hà vạn thể mênh mang

Không, thành, hoại, trụ biến tàng nên thơ

Vô thường hằng diễm như mơ

Mê si chấp thủ, dại khờ mới đau

Đêm dài mê ngủ đã lâu

Tóe lên ánh ngọc, canh thâu lụn tàn

Một mai cũng có trăng vàng

Mai một cũng có trăng ngàn rong chơi

Nhất chân tánh thể tinh khôi

Vô thường hằng hữu tuyệt vời ai hay.

 

Tháng 02 – 2009

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4235)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 3082)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3127)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 3966)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3782)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 3991)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4181)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5632)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3475)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4109)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4652)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3342)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2930)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3521)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8617)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4710)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 3085)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3665)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4723)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 3981)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4274)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4455)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4220)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3292)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4884)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3299)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4630)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 4961)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 4995)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3775)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 4065)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3816)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4455)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3815)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4444)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 4100)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3473)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 4109)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4132)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4585)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5456)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3924)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 4038)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4610)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4114)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4932)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4660)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4092)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3750)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4137)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant