Subscribe HoaVoUu Youtube
Kính mời Subscribe kênh
YouTube Hoa Vô Ưu
Sitemap Hoavouu.com
Điền Email để nhận bài mới

Tuyển tập 78

27 Tháng Mười Một 201100:00(Xem: 12675)
Tuyển tập 78


TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 78

(Từ bài số 771 đến số 780)

 

71. Hỏi ai mang nửa vầng trăng 771

72. Một chút lưu tình 772

73. Mảnh trăng treo 773

74. Vành trăng, treo dốc đá 774

75. Ca vang Đồi Thế Kỷ 775

76. Đưa em về quê cũ 776

77. Hoa Đàm reo nhân thế 777

78. Khép cửa Thiên Thu 778

79. Chính ta là Vũ Trụ 779

80. Khúc nhạc Thần Tiên 780

 

Hỏi ai mang nửa vầng trăng !

Tháng 6 – 2007

 

Hỏi ai mang Nửa Vầng Trăng !

Đi đâu, nhớ rủ chị Hằng theo chơi

Dù cho bốn biển trùng khơi

Hay ngàn sương gió, núi đồi xa xăm

Dù cho biền biệt dặm băng

Thời gian còn đó, tháng năm xa mờ

Vầng Trăng nghiêng bóng đêm mơ

Chị Hằng vẫn nhớ, đợi chờ từ lâu

Sông Ngân, ai bắc nhịp cầu

Lung linh bóng nguyệt, kê đầu gối trăng.

 

Một Chút Lưu Tình

Tháng 6 - 2007

 

Vầng trăng nghiêng nửa mái đầu

Nửa in dưới biển, nửa chầu trên non

Vầng trăng khi khuyết khi tròn

Hỏi ai lưu giữ nét son ửng hồng

Ra đi, từ thuở hồng hoang

Hương thơm đồng nội, tâm hồn trinh nguyên

Dù cho đập dũa truân chuyên

Không lay bào ảnh đảo điên cuộc đời

Dù cho chìm nổi muôn nơi

Không sờn dấu ngọc, không rời tánh linh

Xưa nay, nguyên vẹn bóng hình

Phong trần gọt dũa, cũng mình với ta

Rong chơi một cõi ta bà

Lửa nung không cháy, sắc pha không tàn

Trần ai, mới quí đá vàng

Ngã nhân, mới quí tâm can tuyệt vời

Dặm ngàn sẵn ánh trăng soi

Đường trường mở lối vạn lời hoan ca

Đi đâu, không phải là nhà

Ở đâu, không phải là ta với mình

Vào ra bao nẻo tử sinh

Ta xin giữ chút lưu tình, thế thôi !!!

 

Mảnh Trăng Treo

Tháng 6 – 2007

 

Mảnh trăng treo giữa lưng trời óng ánh

Xuyên khung thềm cửa sổ, đẹp quá chưa

Ta đưa tay, nhẹ vén bức rèm thưa

Nhìn thật kỹ vành trăng reo ánh nguyệt

 

Mảnh trăng treo, đẹp tự nhiên, diễm tuyệt

Xin mượn lời diễn tả mảnh trăng treo

Chữ nghĩa bay, bay theo gió đưa vèo

Bút ngập ngừng không lăn trên trang giấy

 

Ta gác bút, chận nguồn cơn của ý

Để cùng trăng thưởng thức nét diễm huyền

Đã vẽ nên bức ảnh đẹp thần tiên

Mà lâu nay, ta chưa từng để ý

 

Mảnh trăng treo, ôi vô cùng tuyệt mỹ

Vắt trên ngàn như nhắn gởi hồn ai

Đêm từng đêm mở lối đến thiên thai

Ôm tinh nguyên rải lên thềm vũ trụ

 

Rải xuống cõi phiêu bồng đang ngải ngủ

Trong ấm êm ru giấc điệp mơ màng

Bỏ quên đi sự kiều diễm bình an

Vốn sẵn có từ hồng hoang tác tạo

 

Mảnh trăng treo, đêm từng đêm, nhắn gởi

Tự trên ngàn, soi rọi xuống trần gian

Sống an lành, một cõi sống mênh mang

Trang trải khắp mọi vành đai thiên thể

 

Sung sướng quá, lòng nhủ thầm khe khẽ

Kể từ nay, ta sẵn có trăng treo

Sống an nhiên, hồn tịch lắng, trong veo

Dong ruổi mãi trên hành trình miên viễn.

 

Vành Trăng Treo Dốc Đá

Tháng 6 – 2007

 

Ta chợt nhớ ngày xưa Hàn Mặc Tử

Mỗi đêm về đau đớn ánh trăng soi

Mỗi mùa trăng, con bịnh lại lên ngôi

Nên Mặc Tử, nói đến trăng nhiều nhất

 

Ôm con bịnh, nhốt trong phòng, cô độc

Từng cơn đau hành hạ thức đêm trường

Đưa mắt ra, đã nhìn thấy ánh trăng

Nhắm mắt lại, bóng nguyệt vờn tâm trí

 

Mặc Tử với trăng, ôi chao, tội thế

Nên thơ người thổn thức khóc vì trăng

Thả xuống sông, sóng nước đẩy bềnh bồng

Rải trên ngàn, ánh vàng loang khắp nẻo

 

Khi thì rao, ai mua trăng, sẽ bán

Khi thì mơ, trăng về, kịp tối nay

Bởi cơn đau lên tiếng suốt đêm ngày

Nên tình tự ngập tràn trên trang giấy

 

Mấy năm thôi, mà thơ văn ngần ấy

Con đường về cửa tử, mở sớm hơn

Chứ nếu không, Mặc Tử lấy hết trơn

Trong thiên hạ, đâu còn trăng để nói

 

Thương Mặc Tử, thương đường lên dốc đá

Lầu Ông Hoàng, bóng nguyệt vẫn dõi soi

Thương họ Hàn, thương lắm, họ Hàn ơi

Ta xin vẫy trăng ngàn bên dốc đá

 

Một mình ta, ngàn cây reo kẽ lá

Mượn canh thâu, nói chuyện với đêm trường

Ta muốn nghe hết mọi tiếng đau thương

Để nhân thế không còn ai khóc nữa !!!

 

Hàn Mặc Tử, đường nào lên dốc đá

Con đường nào dẫn lối bước ta đi

Đi khắp nơi, cho tan hết sầu bi

Ta sẽ vớt vành trăng, treo dốc đá !!!

 

Ca Vang Đồi Thế Kỷ

Tháng 6 – 2007

 

Những hàng cây nghiêng nghiêng bên bờ suối

Mỗi ngày lên đổ bóng xuống dòng sông

Nước lăn tăn, đẩy sóng, gợn bềnh bồng

Gió thoang thoảng nhẹ nhàng phơn phớt lá

 

Hoàng hôn đợi, ánh tà dương chưa ngả

Đêm ngập ngừng, trăng vắt mảnh trời xa

Muỗi vo ve, hòa lẫn tiếng ngân nga

Mọi sinh vật về đêm đồng trổi khúc

 

Thức canh trường, nặng lòng con quốc quốc

Vọng hồn quê, trĩu gánh cái gia gia

Giang là sông, sơn là núi, tụ sơn hà

Căn là gốc, cội là nguồn, thêu cẩm tú

 

Mở mắt chào đời, nơi chôn nhau cắt rốn

Mảnh hình hài, mang vóc dáng mẹ cha

Từ mẹ cha, ngược lên nữa, ngàn xưa

Ta bắt gặp thuở khơi dòng Tiên Tổ

 

Cảm ơn nghe, hàng cây bên bờ suối

Cảm ơn nghe, bóng đổ xuống dòng sông

Quốc quốc, gia gia, lòng những dặn lòng

Nghe tiếng gọi, nhớ hồn thiêng non nước

 

Từng thế hệ trao nhau lần dấn bước

Con đường dài reo khúc nhạc quê hương

Hát vang lên trên khắp vạn nẻo đường

Con cháu Việt, giống Rồng Tiên muôn thuở

 

Cha Long Quân, gối đầu, ngàn thương nhớ

Mẹ Âu Cơ, ôm tay, vạn yêu thương

Trăng sáng soi ngàn vạn lý tỏ tường

Chim Hồng Lạc ca vang đồi thế kỷ.

 

Đưa em về quê cũ

 

Em ra đi trên con đường muôn hướng

Đi loanh quanh trên sáu nẻo phiêu bồng

Sống nổi chìm trong ba cõi lông bông

Làm người khách lữ hành lang thang mãi

 

Em ra đi giữa muôn bờ khổ hải

Em nổi chìm trên vạn bến sông mê

Đeo tiền khiên, mang oán trái, ê chề

Vào cửa tử, ra cửa sinh, thống thiết

 

Tiếng chuông ngân, vang lên rồi, tỉnh thức

Mộng ba sinh, phe phẩy ngọn gió lùa

Chợt thấy rồi, bóng dáng của ngày xưa

Em cất bước lên đường về quê cũ

 

Đã từ lâu, mang kiếp người du thủ

Cõi hồng trần, làm viễn khách lang thang

Vẽ rong rêu, treo bức ảnh trần gian

Gom cát bụi, tô bức tranh phù thế

 

Giọt nước mắt cạn rồi, thôi ngấn lệ

Dòng sầu bi khô đọng, hết ngân sương

Em hỡi em, hãy cất bước lên đường

Đường đi đó, đưa em về quê cũ !!!

 

Tháng 7 – 2007

 

Hoa Đàm reo nhân thế !

 

Em trở về căn nhà xa xưa ấy

Em trở về tìm lại bóng dáng xưa

Chốn dương trần đã tàn tạ nắng mưa

Đường khổ ải xát xây bờ lau lách

 

Đỉnh Linh Sơn, ngân cao muôn tiếng hát

Núi Tu Di, vang vọng vạn lời ca

Con đường nào, em đã bước đi qua

Dòng thời gian, giữ gìn hình bóng cũ

 

Em ra đi, tự đầu nguồn, vô thỉ

Khi đất trời, khởi động, thuở hồng hoang

Đến hôm nay, em vẫn thế, trinh nguyên

Như dấu ngọc lung linh, vầng trăng tỏa

 

Em dừng bước trên con đường thống khổ

Nghe thì thầm nhịp sóng, vỗ sông mê

Đường xưa đâu, kìa, một cõi đi về

Em thấy đó, bóng hình xưa muôn thuở

 

Con đường về, nằm ngay bên đầu ngõ

Căn nhà xưa, em đang sống, là đây

Nhận ra niềm chân thực, hạnh phúc thay

Em mỉm nụ Hoa Đàm, reo nhân thế !!!

 

Tháng 7 – 2007

 

Khép Cửa Thiên Thu

Tháng 7 – 2007

 

Buồn trông mây ngủ trên ngàn

Chim bay mỏi cánh trên đàng về đâu

Buồn trông canh gõ đêm thâu

Trăng treo óng ánh đỉnh đầu sơn khê

Buồn trông lối ngõ đi về

Bước chân mòn mỏi lê thê dặm trường

Buồn trông chiếc lá ẩm sương

Đong đưa trơ cội, vấn vương đeo cành

Buồn trông én liệng loanh quanh

Đông tàn thu héo, xuân xanh mấy mùa

Buồn trông bao ngọn gió lùa

Rong rêu mấy lớp được thua lên màu

Buồn trông nước chảy qua cầu

Bèo trôi man mác về đâu giữa dòng

Buồn trông giá buốt đêm đông

Bao giờ nắng hạ, chờ trông ấm lòng

Hẳn chưa, mây trắng thong dong

Biết đâu không hướng, bềnh bồng nổi trôi

Hẳn chưa, núi ngủ lưng đồi

Thâm u huyễn hoặc lên ngôi mịt mùng

Hẳn chưa, biển cả điệp trùng

Đẩy xô tan tác, rối tung vô bờ

Vắt cho kiệt sức tàn khô

Ép cho cạn lực cơ hồ chưa xong

Rồi đem nước đổ trôi sông

Đổ xơ xác bụi rêu phong hoen mờ

Rồi đem đánh lận vật vờ

Đẩy đưa né tránh cuộc cờ can qua

Nắng mưa tàn tạ mái nhà

Cột xiêu vách đổ nắng tà phơi sương

Xoáy cho loang lổ mọi đường

Đá chồng, hòn tản thê lương điêu tàn

Đuổi theo bóng gió thời gian

Rượt theo ảo ảnh trên đàng lăn quay

Buồn trông đêm ngủ ban ngày

Đến khi đêm đến loay hoay mịt mù

Buồn trông bóng tối âm u

Gật gù, khép cửa thiên thu rợn hồn.

 

Chính ta là vũ trụ !

Tháng 7 – 2007

 

Ta cất bước khi gà chưa gọi sáng

Khi vừng đông còn ngái ngủ yên lành

Khi làn sương còn nhả sợi mong manh

Gội bóng đêm, mơ màng ru giấc điệp

 

Tiếng ếch nhái thỉnh thoảng vang từng chặp

Hạc về khuya rỉ rả tiếc đêm dài

Quốc canh trường mòn mỏi tiếng một hai

Khua động tĩnh, rót kỷ canh thăm thẳm

 

Đèn phố thị lờ mờ nhoi, nhấp nháy

Vọng ngàn sao lí nhí gợn, xa mờ

Lâu lâu vang tiếng rú của động cơ

Rồi im bặt giữa thinh không lồng lộng

 

Vành vũ trụ đen ngòm, không chỗ trống

Ta bước đi, xô bóng tối thâm u

Bóng tối bao quanh, khép lại mịt mù

Nghe xây xát giữa phong sương thấm lạnh

 

Ta cất bước, gõ tịch băng cô quạnh

Khua âm vang đánh động thả hư vô

Nghe càn khôn mở cửa tận đáy hồ

Và thúc giục, hỡi sinh linh, thức dậy

 

dương gian, chen trầm kha đưa đẩy

Xuống hoàng tuyền, chồng chất ngủ mê say

Rồi bảo rằng, sao con tạo quá tay

Đâu biết được, chính ta là vũ trụ !!!

 

Khúc nhạc Thần Tiên

Tháng 7 – 2007

 

Ta bước đi rung rinh vành đại địa

Ta bước đi chấn động cả thiên hà

Từng âm ba xô đẩy mọi âm ba

Làm vũ trụ dãn ra và lớn mãi

 

Khi hội tụ, gom vào trong hạt cải

Khi phân kỳ, phổ pháp giới châu sa

Đi với có, thì có cả hằng sa

Đi với không, vo tròn không có một

 

Khi gối tựa kê đầu trên đỉnh tuyết

Khi vươn vai, đụng chóp núi Tu Di

Duỗi chân ra, thấu địa ngục A Tỳ

Đưa bàn tay, quá ba ngàn thế giới

 

Hoa vũ trụ, nở trùng trùng duyên khởi

Hoa tâm như, trùm vạn hữu vô biên

Hoa pháp thân, không còn chỗ hậu tiền

Hoa nhị nguyên, kéo hai đầu chung thỉ

 

Hãy nhìn kia, nẻo tận cùng của ý

Thì hư vô đã bỏ lại sau lưng

Muôn vì sao, còn sắp lớp mấy từng

Thân hữu hạn, tâm vô cùng là thế

 

Có nghĩa gì trên dọc đường sinh tử

Có nghĩa gì trong sáu nẻo vào ra

Hoa không gian nhỏ hơn hạt sương pha

Hoa thời gian không đầy trong tích tắc

 

Hoa thực tại mở phương trời huyễn hoặc

Hoa chân nhưtự tánh hằng nhiên

Ta với ta, trổi khúc nhạc thần tiên

Ca hát mãi, không còn đâu biên tế !!!

01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương còn đó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
(Xem: 4296)
Đoàn ca kịch nọ nổi danh Kiếm ăn đi khắp tỉnh thành làng thôn Diễn tuồng ác quỷ kinh hồn Tuồng "Quỷ La Sát" luôn luôn hãi hùng
(Xem: 3130)
Một buổi sáng, Trời Mây trong xanh ngắt, Nắng tung tăng chào đón một ngày vui... Gió êm đưa tia nắng rộn niềm vui, Mặt Trời lên tỏa hào quang rực sáng...
(Xem: 3186)
Hôm nay vào trước Cổng Chùa, Nhận Cành Hoa Trắng cài lên áo mình. Tâm Hương một nén ân tình, Kính dâng lên Mẹ muôn phần nhớ thương !
(Xem: 4050)
Thi Hoá Kinh Trung Bộ 4 tập - Giới Lạc Mai Lạc Hồng
(Xem: 3820)
Tuy là thầy của Nhật Hoàng Thiền sư vẫn thích lang thang du hành Ngài tuy đã rất nổi danh Vẫn làm khất sĩ dạo quanh khắp vùng.
(Xem: 4029)
Cỏ cây, sinh vật thời xưa Đều cùng biết nói, lại vừa biết nghe Riêng loài người giỏi mọi bề Được tôn chúa tể chính vì trí khôn,
(Xem: 4238)
Nguồn sức mạnh của trẻ thơ Chính là tiếng khóc bất ngờ kêu la. Nguồn sức mạnh của đàn bà Là cơn phẫn nộ bùng ra tức thời.
(Xem: 5707)
Một thiền sư rất nổi danh Lãng du theo đám mây xanh cuối trời Chân ông in dấu khắp nơi
(Xem: 3535)
Tất cả Pháp Thế Gian, Ta cần phải buông bỏ, Tín- Hạnh- Nguyện ghi nhớ. Thu nhiếp các Lục Căn, Giữ Tâm luôn thanh tịnh.
(Xem: 4166)
Khi mà bạn có Mẹ hiền Chăm lo cho bạn ngày đêm an phần Những gì bạn muốn bạn cần Mẹ hoan hỉ giúp, xả thân chẳng phiền.
(Xem: 4698)
Mẹ mà nở những nụ cười Lúc nào cũng chiếu sáng ngời đẹp thay, Mẹ ôm ấp trong vòng tay Mang niềm vui tới bao ngày trong ta.
(Xem: 3387)
Có hai phương cách thông thường Thực thi tôn giáo cõi dương trần này Một là hãy sống xa đây Xa nơi trần tục như thầy tu thôi
(Xem: 2975)
Trời rạng muôn phương với trăng sao, Đất rung bảy lần cùng núi rừng, Người về rực rỡ vườn tuệ giác, Thiên nhạc dặt dìu khúc xưng dương.
(Xem: 3560)
Một người giàu có thuở xưa Tác phong đứng đắn lại thừa thông minh Cho nên các kẻ chung quanh Tỏ lòng thán phục, tỏ tình kính yêu
(Xem: 8750)
Cuộc đời ảo giác giấc mộng dài, Lao đao chuốc khổ để làm chi? Suốt ngày say khướt bên chén rượu, Mình ta ngất ngưỡng mái hiên ngoài.
(Xem: 4780)
Cầu mong đại dịch chóng qua thôi Thế giới giờ đây điêu đứng rồi Phố xá đìu hiu đều đóng cửa Thôn quê lặng lẽ thảy im hơi
(Xem: 3147)
Lời Kinh Đêm càng vút cao cao mãi, Tỏa lan vào ánh sáng khắp Không Gian... Mỗi Câu Kinh tràn ý nghĩa Ngọc Vàng, Bây cao mãi, hòa tan vào Vũ Trụ....
(Xem: 3725)
Thiền sư tinh tấn tu hành Cho nên đạo hạnh nổi danh khắp vùng Bà con ca tụng vô cùng Ngài nêu gương sáng soi chung cho đời.
(Xem: 4783)
Trong một viện dưỡng lão ở nước Úc, cụ ông Mak Filise, 86 tuổi, không có thân nhân nào thăm viếng trong nhiều năm.
(Xem: 4034)
Nước kia có một ông vua Nghe lời đồn đãi khó ưa về mình Ngoài đời có kẻ phê bình Rằng mình bạo ngược, tính tình tàn hung
(Xem: 4314)
Lại thêm một ngày cho cuộc đời. Lại thêm một ngày cho em, Lại thêm một ngày cho anh, Lại thêm một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
(Xem: 4506)
Nợ nước thù chồng nặng cả hai Cùng em chia sẻ bước chông gai Sơn hà dựng lại, dân ghi đức Vương bá xây nền quốc chính ngôi
(Xem: 4282)
Nguyện Cầu Đức Phật Dược Sư, Chữa cho Thế Giới bớt dần dịch căn,
(Xem: 3354)
Một năm Thầy Hư Vân về Kê Túc, Để tịnh tu, giao Hội cho Cao Tăng... Tại đây, Thầy tu sửa Chùa Hưng Vân... Chùa La Thuyên, tỉnh Hạ Dương cho hoàn chỉnh
(Xem: 4952)
Ta cứ ngỡ tuổi già toàn tẻ nhạt, Ngại bốn mùa năm tháng lướt qua nhanh,
(Xem: 3342)
Nơi miền bắc Ấn Độ xưa Trong vương quốc nọ có vua trị vì Giúp vua là vị quan kia Có tài định giá những gì bán buôn
(Xem: 4690)
Bạn ơi, Muốn sống hạnh phúc thì xin bạn: Đừng đem chuyện hàng xóm vào gia đình. Đừng đem chuyện đường phố vào nhà. Đừng đem chuyện cộng đồng vào những bữa cơm.
(Xem: 5027)
Tuyển tập song ngữ “Thơ Thiền Lê-Nguyễn Zen Poems” đã góp một phần rất tuyệt vời khi đưa ra ánh sáng một phương diện khác của ảnh hưởng Thiền tại Việt Nam...
(Xem: 5063)
Xuân về khắp chốn rộn tin vui Mở cửa mừng Xuân rạng ánh cười Phú quý Xuân sang nguồn cội thắm Vinh hoa Tết đến nghĩa tình tươi
(Xem: 3836)
Kỷ Hợi qua, Canh Tý đến nhanh, Ba Mươi Tết, thanh thản, yên bình, Bánh chưng xanh, quả, hoa bầy sẵn, Chuẩn bị dâng cúng Phật đầu năm.
(Xem: 4126)
Thêm một mùa Xuân chốn viễn phương. Nhớ về quê cũ trắng canh trường!
(Xem: 3881)
Thức chờ năm mới gió đượm hương trà nửa khuya tóc trắng một đời sắp qua.
(Xem: 4542)
Rừng Sala giữa cây Song Thọ, Lúc nửa đêm, Phật sắp Niết Bàn, Không khí quá trang nghiêm yên tịnh, Các Đệ Tử ngồi kín chung quanh.
(Xem: 3880)
Trong chuyến đi, Hành Hương Thăm Đất Phật. Đến Sông Hằng rồi Lộc Uyển xanh tươi, Tiếp theo là Thánh Tích Phật xa xôi... Rồi sau đến Nalanda hoang phế!
(Xem: 4488)
Nhân vào ngày Lễ Tạ Ơn Chúng ta cảm tạ vô vàn thành tâm Những lời cầu nguyện quanh năm, Tạ ơn gia cảnh muôn phần yêu thương,
(Xem: 4188)
Tờ mờ sáng tinh sương, Gậy, nón lá, lên đường, Ai không khỏe ở lại ! Vì Leo núi đường trường,
(Xem: 3528)
Một ngày mới tôi về thăm Phật Tích. Bao lâu rồi trông đợi đến hôm nay. Thời gian qua tâm tư ngóng từng ngày. Đủ duyên lành cùng nhau thăm Đất Phật
(Xem: 4174)
Ở Ba La Nại thời xưa Có nhà giàu nọ rất ưa bạc bài Ông thường chơi với một người Cũng mê bài bạc, tứ thời ăn thua
(Xem: 4198)
Thuở xưa có kẻ đi đường Rất là khát nước nên dừng chốn đây Kiếm tìm nước khắp Đông Tây Thấy sương lóng lánh giăng đầy phía xa
(Xem: 4653)
Tu Bồ Đề sinh ra đời Một ngày đặc biết đất trời lạ sao Trong nhà của cải biết bao Tự nhiên biến mất đường nào ai hay.
(Xem: 5507)
Dốc đá ven đường tiến thẳng non, Sương chùng suối róc cảnh chon von. Qui chơn thấy lẽ không tìm ngọn, Lập hạnh vun đời vẫn nguyện con.
(Xem: 3982)
Thuyền Nhân trước nay thành “Thùng Nhân” Việt... Boat People hoá thành “Load People”. Xin cầu nguyện cho những linh hồn vừa khuất bóng.
(Xem: 4082)
Hè nhau báng bổ chốn thiền môn Kẻ xướng người hô phang dập dồn Bắt bóng toang mồm rao báo nóng Trông hình ngoác mỏ động làng ồn
(Xem: 4649)
Lắng lòng nghe một chiếc lá rơi Mùa Thu vừa đến nhẹ bên đời Chiều phai, giọt nắng còn vương đọng Như thầm tiếc nuối một ngày trôi..
(Xem: 4156)
Trước khi câu chuyện xảy ra Ở bên châu Á người ta nói rằng Voi và chó chẳng kết thân Chẳng bao giờ có thể gần gũi nhau,
(Xem: 4978)
Cội Bồ đề lá cành xanh thắm Bám đất sâu in đậm bóng từ Bao năm chẳng quản hoại hư Chở che muôn loại thân như diệu kỳ
(Xem: 4705)
Duyên trần thúc đẩy đến nơi này, Khổ luỵ sầu đau cứ mãi quay Lận đận bơ vơ bao mộng mị Lênh đênh lạc lõng bấy mơ lay
(Xem: 4147)
Bồ tát tự tại cứ đi, Chúng sanh theo gót những gì ngài qua, Để cùng thoát khổ Ta Bà, Tây phương tịnh độ một nhà an vui.
(Xem: 3781)
Có chàng giàu có kể chi Tiền nhiều nhưng lại ngu si tức cười Không hề biết đến việc đời, Một hôm chàng chợt dạo chơi trong vùng
(Xem: 4179)
Căn bản của sự tha thứ là quên đi những gì đã xảy ra, nhưng nhớ những gì đã xảy ra rồi và cần tha thứ cho sự bình an của tâm hồn.
Quảng Cáo Bảo Trợ
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Get a FREE Online Menu and Front Door: Stand Banner Menu Display for Your Restaurant