- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 80
(Từ bài số 791 đến số 800)
91. Một Đóa Song Đường 791
92. Song Đường, một đóa không tên ! 792
93. Bài ca hay nhất 793
94. Xin dành cho Cha Mẹ 794
95. Tiếng nói Không Cha ! 795
96. Mẹ còn đây, mãi mãi ! 796
97. Một mình chưa thỏa, là hai ! 797
98. Những Lời Mẹ Thương ! 798
99. Còn Mẹ là còn tất cả 799
100. Công Cha, một tiếng, một đời ! 800
--------------------------------------------------
Một Đóa Song Đường
Tháng 7 – 2007
Hai tay nâng một cành hoa
Chí thành dâng hiến Mẹ Cha tỏ tường
Nói rằng Một Đóa Song Đường
Công cha nghĩa mẹ không lường thâm sâu
Dù cho gian khổ dãi dầu
Cũng không đền đáp cơ cầu mẹ cha
Công cha, núi thẳm thua xa
Nghĩa mẹ, biển lớn những là thấm đâu
Công cha, đội mãi trên đầu
Nghĩa mẹ, thờ mãi, sông sâu không bằng
Đóa Song Đường ấy em mang
Không hoa nào của trần gian sánh cùng
Đóa Song Đường ấy mênh mông
Không màu không sắc lượng dung tương đồng
Dù cho màu sắc diêu bông
Hay màu hoa trắng hoa hồng nắng mai
Trắng hồng rồi cũng nhạt phai
Song Đường một đóa hoa cài thiên thư
Chín, chưa thể vẹn thành mười
Một, chưa thể sánh, còn mươi, những là
Phụ thân, núi Thái, thua xa
Mẫu thân, biển Thái, sương pha đầu cành
Này em, này chị, này anh
Song Đường một đóa thiên thanh muôn đời
Dù cho sắc thắm hoa cười
Song Đường một đóa tuyệt vời ngàn năm.
Song Đường, Một Đóa Không Tên
Tháng 7 – 2007
Sắc thắm muôn hoa là sắc hoa trời đất
Xuân hạ thu đông là biến chuyển bốn mùa
Càn khôn kia, không thể sánh Ơn Cha
Trời đất kia, không thể so Đức Mẹ
Ngày Mẹ mất, đất trời sụp đổ
Ngày Cha đi, vũ trụ ngửa nghiêng
Công cha nghĩa mẹ thiêng liêng
Cho con gởi khắp mọi miền đơn côi
Công cha nghĩa mẹ tuyệt vời
Cho con ghi nhớ trọn đời không quên
Vũ trụ kia, một cõi mông mênh
Trời đất kia, lặng thinh trống rỗng
Còn tình mẹ, đong đầy, không chỗ trống
Còn ơn cha, chan chứa, không chỗ dư
Vũ trụ kia, một cõi thái hư
Trời đất kia, khi nghiêng khi ngửa
Ân của cha, ân cao muôn thuở
Đức của mẹ, đức rộng muôn đời
Trăm năm cũng chẳng chút vơi
Ngàn năm cũng chẳng một lời thiệt hơn
Càn khôn, thành, trụ, hoại, không
Đất trời xoay chuyển hao mòn thời gian
Công cha, nào nghĩa bạc vàng
Đức mẹ, nào nghĩa kim hoàng bụi lau
Hoa nào rồi cũng phai màu
Sánh sao một đóa minh châu Song Đường
Dù đi muôn hướng ngàn phương
Dù đi trên khắp nẻo đường trần gian
Sao còn mờ, trăng vàng còn ngại
Đèn còn lu, đèn tỏ dõi soi
Tấm Gương, khi trong khi đục, đổi dời
Đóa Hoa Song Đường thỉ chung bất biến
Xin tặng em một bông hoa, không tên không tuổi
Xin tặng anh một bông hoa, không tuổi không tên
Đóa Hoa Song Đường, vi diệu thênh thênh
Tan tất cả nỗi quên,
Chỉ còn trong nỗi nhớ !!!
Bài Ca Hay Nhất
Tháng 7 – 2007
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Công ơn Cha, dù ngàn năm cũng không phai
Công đức Mẹ, dù ngàn năm, cũng không đổi
Trong cuộc đời nếu ai có hỏi
Thương yêu ai cao nhất trong đời
Em đáp liền, không do dự, em ơi
Tình thương cao quí nhất, xin dành cho cha mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Mẹ
Tôi hát mãi bài ca dâng Cha
Núi Thái Sơn, mờ sương khói quan hà
Biển Thái Bình, gập ghềnh vang sóng vỗ
Công ơn Cha, một đời gian khổ
Công đức Mẹ, một kiếp cho con
Tình Cha Mẹ, đẹp lắm, em thấy không
Em hãy cùng tôi, hát ca muôn ngàn tiếng hát
Tiếng hát đó, cao hơn núi Thái
Lời ca kia, sâu hơn biển Đông
Tiếng hát mẹ cha, không cần nhạc, không cần đờn
Nếu không hát được
Thì trên cuộc đời này
Không còn một bài ca nào, em hát nữa
Em hát lên bài ca dâng Mẹ
Em hát lên bài ca dâng Cha
Hát tự con tim,
Hát tự tấm lòng
Bài ca hay nhất, trong mọi bài ca nhân thế.
Xin dành cho Cha Mẹ
Tháng 7 – 2007
Trong cuộc đời này
nếu có ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin dành cho Mẹ
Trong cuộc đời này
nều có ngôn từ nào đẹp nhất
tôi xin dành cho Cha
Tiếng thương yêu Mẹ, không cần nói ra
Tiếng thương yêu Cha, không cần trau chuốc
Tình thương Mẹ, tôi không cần hoa lá
Tình thương Cha, tôi không cần phết sơn
Dù ngàn năm, cũng chẳng hao mòn
Chứ đừng nói, một đời này, làm sao sánh
Tôi có nghe, “Công Cha như núi Thái Sơn”
Tôi có nghe, “Lòng Mẹ, như biển Thái Bình”
Núi Thái Sơn kia, còn đèo heo hút gió
Biển Thái Bình kia, còn sóng vỗ triều dâng
Ơn Mẹ Cha, vượt vũ trụ cao ngần
Nghĩa Sinh Thành, phủ muôn ngàn thiên thể
Nên trong cuộc đời này,
Chữ nào đẹp nhất, tôi xin dành cho Mẹ
Chữ nào đẹp nhất, tôi xin dành cho Cha
Dù gió ngàn bay, dù lá rụng la đà
Tôi vẫn nói, công đức sinh thành
Hai tiếng Mẹ Cha, là nhất
Khi nào, không còn trời đất
Khi nào, không còn vũ trụ lăn quay
Khi nào, không còn tôi, thì lúc đó hẵn hay
Ngay cả hai chữ vô thỉ vô chung
Cũng không sánh được chữ Song Đường cao cả.
Tiếng nói Không Cha
Tháng 7 – 2007
Từ ngày tôi mất cha, như nhà không có nóc
Gót tôi sỏi đá phong trần, đâu còn gót đỏ như son
Cát bụi phù sa, không còn bóng cả che thân
Dọc đường sương gió, không còn tựa nương ấm lạnh
Cha ơi Cha, đường trần gian, con đường nào phải tránh
Đường thế nhân, con đường nào phải đi
Con đường nào, không làm hổ tông ti
Con đường nào, không làm đau thất tổ
Cha ơi Cha, sống trong đời, con không ngại gì gian khó
Vào trường đời, con không ngại gì đắng cay
Nghĩ đến Cha, thỉnh thoảng con nghe ngọn gió heo may
Nghe cô độc giữa đồi cao gió hú
Có khi, con nhìn mây trời vẫn vũ
Có khi, con nhìn sóng vỗ triều dâng
Nhân ảnh kia, ai vẽ nét phù vân
Tang thương này, ai be bờ dâu thẳm
Chống đôi tay, đỡ bồ hòn trong trái đắng
Dẫm đôi chân, mòn sỏi đá phết rong rêu
Và con nghe thấm thía tiếng nhiễu điều
Hồn dân tộc, lộng hồn thiêng sông núi
Đường đi chưa mỏi
Bóng xế chưa tàn
Con sẽ đi, từ vĩ tuyến giăng ngang
Và đi hết giữa hoành – tung trụ vũ.
Mẹ còn đây mãi mãi !
Tháng 7 – 2007
Tiếng thưa Mẹ, hết rồi, không nói nữa
Kể từ ngày Mẹ đã bỏ con đi
Quán trọ trần gian, tử biệt sinh ly
Cung nhịp vô thường, dặm ngàn soi bóng
Tiếng Mẹ ơi, dấu đáy lòng thăm thẳm
Hỡi vô thường, ai vẽ nét phù vân
Để mẹ tôi, về một cõi xa xăm
Tôi còn lại, áng hương thờ nhả khói
Tiếng Mẹ ơi, thỉnh thoảng con vẫn gọi
Vào những khuya, chìm đắm nẻo tâm tư
Biết Mẹ đi, đi biền biệt xa rồi
Hình ảnh Mẹ vẫn còn đây muôn thuở
Ngay những khi Mẹ nhìn con, không nói
Ngay những khi Mẹ nhịp nhịp roi đau
Tôi lén nhìn trong mắt Mẹ thật sâu
Tôi chưa khóc, nhưng Mẹ tôi đã khóc
Mùa Hiếu Hạnh, một mình nghe cô độc
Khóc trong lòng, nói hai tiếng, Mẹ ơi
Dù biết rằng không còn Mẹ trong đời
Hình ảnh Mẹ, ngàn đời, con không mất
Chắp tay nguyền, khói hương trầm nghi ngút
Cõi nhiệm mầu, xin hồn Mẹ chứng tri
Từ thẩm sâu, con nghe tiếng thầm thì
Mẹ còn đây, còn trong con mãi mãi.
Một mình chưa thỏa, là hai !
Tháng 8 – 2007
Một mình, mới lắm cưu mang
Hai mình, nhắm mắt, một đàng mà đi
Nếu không, nhân nghĩa còn gì
Tan hoang đến cả đường đi lối về
Không mang cái nợ riêng tư
Mà mang cái nợ trăm bề trần gian
Không cầu hưởng thụ, an nhàn
Mà trèo núi thẳm, ngắm ngàn sơn khê
Cảm cơ những nỗi ê chề
Sẻ chia những cảnh não nề phù sinh
Nào kia nghiệt ngã điêu linh
Nào đây thán oán, dân tình xót xa
Khi thời, dính dự can qua
Khi không, tơi tấp trầm kha nghẽn đường
Biết bao cay đắng nhiểu nhương
Biết bao rách nát tang thương não lòng
Lên non đeo đá đèo bồng
Xuống biển kéo cát sóng lồng trùng khơi
Một mình, chưa thỏa cuộc đời
Hai mình, một gánh chia đôi sao cùng !
Những lời Mẹ Thương
Tháng 8 – 2007
“Mẹ già như chuối ba hương
Như xôi nếp một như đường mía lau”
Tấm lòng biển rộng sông sâu
Tình thương chan chứa một màu thanh lương
Mẹ già dãi nắng dầm sương
Tâm can pha đắng đoạn trường pha cay
Miễn sao con cháu vui vầy
Da mồi tóc bạc héo gầy cũng cam
Mẹ là mây sắc hương ngàn
Thương con như nước trường giang xô bờ
Mẹ là nét ngọc ươm mơ
Không còn chữ nghĩa tôn thờ mẹ ơi
Viết cho phủ cả đất trời
Không sao diễn tả hết lời mẹ thương
“Mẹ là hoa, mẹ là hương
Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu”
Cho con từ thuở ban đầu
Đến khi khôn lớn nhuốm màu trần gian
Thương con không tiếng thở than
Thương con từng bước trên đàng con đi
Mẹ là hình ảnh tuyệt kỳ
Bức tranh tuyệt mỹ, vần thi tuyệt vời
Cầu cho mẹ sống suốt đời
Cho con nói mãi những lời mẹ thương.
Còn Mẹ là còn tất cả !
Tháng 8 – 2007
Diễm phúc nhất trong đời
Cho những ai còn có mẹ
Bất hạnh nhất trong đời
Cho những ai không còn mẹ
Dù tuổi yếu già
Mẹ không làm gì cho em
Mẹ không làm gì cho chị
Mẹ không làm gì cho anh
Nhưng chỉ cần, mẹ còn đó
Là còn tất cả
Còn tình thương của mẹ bao la
Còn cặp mắt mẹ hiền chan chứa
Còn bàn tay âu yếm vỗ về
Còn đôi mắt nhìn em lệ ứa
Mội khi em vấp ngã
Hay bị đập dũa tang thương trước mọi nẻo trường đời
Trời đất kia, không đủ nói lên tình mẹ
Vũ trụ kia, không đủ chất chứa tình mẹ
Sông có sâu, không sâu hơn lòng mẹ
Biển có rộng, không rộng hơn lòng mẹ
Trăng sao kia lấp lánh cả bầu trời
Không tràn ngập, bằng tình mẹ yêu thương
Huống chi một đóa bông hồng
Hay một bông hoa màu đỏ
Đó chỉ là hình ảnh tượng trưng
Thật thế nghe em
Nếu một ngày kia mẹ mất
Em sẽ thấy bầu trời sụp đổ
Em sẽ thấy vũ trụ ngửa nghiêng
Dù cho một rừng bông hồng,
sẽ biến thành một rừng bông trắng
Dù cho một biển bông đỏ,
sẽ biến thành biển lệ chứa chan
Em đứng trên bờ ly biệt
Bờ này sóng biếc xô bờ
Bờ kia sóng bạc ly tan
Mắt em nhìn chốn xa mờ
Để tìm hình ảnh mẹ hiền còn đâu đó
Lòng em chìm đắm thật sâu
Để tìm hình ảnh mẹ hiền ẩn hiện nơi đâu
Lúc đó, em sẽ thấm niềm đau
Trong cuộc đời,
Không có niềm đau nào bằng niềm đau mất mẹ
Trong cuộc đời,
Không có nước mắt nào
Bằng nước mắt vo tròn khô đọng vành mi
Thì thầm hai tiếng : Mẹ Ơi !
Cho nên, còn có mẹ trong đời
Em hãy sung sướng lên đi !
Chị hãy sung sướng lên đi !
Và, Anh hãy sung sướng lên đi !
Công cha, một tiếng, một đời !
Tháng 8 – 2007
Em biết tại sao có câu
“Công cha như núi Thái Sơn”
Em biết tại sao có câu
“Còn cha, gót đỏ như son”
Và Em biết tại sao lại có câu
“Con có cha, như nhà có nóc”
Cha em đó, mồ hôi nước mắt
Cha em đó, chan nắng đổ mưa
Cha em đó, chân tay sần sũi
Đánh đổi một đời, gian khổ vì em
Nếu em có gì, cha em trầm ngâm không nói
Nếu em có gì, cha em se thắt tâm can
Em có biết không, cha em đứt ruột đứt gan
Nặng trĩu khối đầu
Đá tảng hòn chồng cao như núi Thái
Gánh vác phong trần, chống đỡ cho em
Dù không buông những tiếng yếu mềm
Nhưng lòng cha chan nước mắt
Đó chính là như nhà có nóc
Che cho em, không nắng không mưa
Che cho em, sóng cả gió lùa
Khôn lớn trưởng thành. để đi vào trường đời
Từng bước em đi, gót đỏ như son
Mẹ, có vai trò của mẹ
Cha, có vị trí của cha
Ví trị đó, không cần nói ra
Cứng hơn đá, vững hơn đồng
Dùng chữ nghĩa yếu mềm
Thì làm sao diễn tả
Những thành bại nhục vinh trong đời
Cha cho em tất cả
Những nhiêu khê cay đắng trong đời
Cha chống đỡ cho em
Em chỉ nói một câu
“Công cha như núi Thái Sơn”
Em chỉ nói một câu
“Còn cha, gót đỏ như son”
Một tiếng phụ thân
Một tiếng từ nghiêm
Như thế đủ rồi
Không cần ngôn từ nào nữa
Phải nhớ nghe em
Một tiếng, một đời, gian khổ, công cha !!!
------------------------