- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 136 - thơ Mặc Giang
(Từ bài số 1351 đến số 1360)
01 “Quê hương thứ hai” nghe nhục lắm!
02 Dìu dắt vào Nhà Như Lai
03 Đạo Pháp và Dân Tộc
04 Ba nghiệp thanh tịnh
05 Ngưỡng vọng hành trạng Ngài Nhật Liên
06 Tiễn Người thăm lại nhà xưa
07 Tiễn bước về Tây
08 Thương lấy Haiti
09 Việt Nam dân tộc anh hùng
10 Ba mươi lăm năm
“Quê hương thứ hai” nghe nhục lắm!
Tha phương khách thổ đời lưu lạc
Xây xát phong trần vọng cố hương
Biển Đông sóng vỗ, mờ bụi cát
Núi Thái mịt mờ, bạc khói sương
Ta vẫn chạnh lòng nghĩ nhớ quê
Khi hoàng hôn xuống kéo đêm về
Trăng sao ủ dột canh khuya vắng
Kiếp sống nơi đây không phải quê
Quê tôi dù có đói hay nghèo
Nhưng có tự tình dạ đẳng đeo
Xóm dưới thôn trên lòng khắn khít
Mỗi khi no ấm hay chèo queo
Đất khách tự do ai mặc ai
Sát bên hàng giậu chớ đoái hoài
Mạnh ai nấy sống và lo lấy
Có chết muỗi ruồi cũng chẳng hay
Nước lã chừng như vương chút mùi
Xứ người lạt nhách cứ lui cui
Gặp thì vẫy vẫy qua loa vậy
Không gặp tháng năm mặc kệ ngươi
Quê mình không biết sẽ ra sao
Thuở trước đói no ấm lạnh, nào
Cơm cháo ngô khoai nhường ấm cật
Còn nay thời thế có tiêu hao
Dù có tiêu hao có thế nào
Chỉ nhìn đất mẹ bớt nghe đau
Quê cha bụi đất tung bờ cát
Vẫn thấy thương thương gió xạc xào
Còn thêm một mảnh bức dư đồ
Ai đã làm cho nó xác xơ
Cắt bớt chỗ kia, xéo chỗ nọ
Tổ Tiên đau lắm, nát lòng khô
Địa đầu đâu nữa Ải Nam Quan
Điểm cuối Cà Mau sóng ngập tràn
Quần đảo ngoại nhân muốn cưỡng đoạt
Đất liền Bô-xít đỏ lây lan
Đỉnh núi Trường Sơn phủ trắng đầu
Biển Đông trồi trụt nhói lòng đau
Bờ lau cát đá te tua nữa
Gấm vóc giang sơn nát bã trầu
Còn ta biệt xứ kiếp lưu đày
Bởi thế bởi thời bởi loạn lây
Bởi nhiễu bởi nhương bởi ngoại nhập
Nếu không, sao lánh nước non nầy
Họ đâu nặng nghĩa tiếng dân tình
Tráo tráo trơ trơ cái nhục vinh
Bạo bạo tàn tàn cái sắt máu
Vì đồ vì đảng vì lao linh
Chắc người cũng khổ lụy như tôi
Tự đắc gì đâu nương xứ người
Quê hương thứ hai nghe nhục lắm
Ai nói, riêng tôi, chẳng nửa lời.
Tháng 12 – 2009
Mặc Giang
Dìu dắt vào nhà Như Lai
Khóa tu học Phật pháp kỳ 9
Cuối năm 2009
Băng qua 2010
Nhìn lên Đức Phật mỉm cuời
Tăng, Ni, Phật tử người người hỷ hoan
Rừng già che chở chồi non
Bồ đề ươm hạt vuông tròn trước sau
Đường lên Tứ Thánh nhiệm mầu
Nắm tay xây đắp nhịp cầu lại qua
Độ cho hết khổ Ta bà
Chúng sanh dìu dắt vào nhà Như Lai
Người với ta, tuy hai mà một
Ta với người, tuy một mà hai
Ưu Đàm nâng cánh hoa cài
Tử sinh bặt dấu đường dài dặm băng
Phật ân đại thệ thượng hoằng
Tam đồ hạ tế siêu thăng liên trì
Đó là đạo lý từ bi
Đó là bản hoài mười phương chư Phật
Tất cả chúng sanh
Sắc tướng, hình hài, tuy khác
Tâm như, tánh giác, tương đồng
Lắng nghe vi diệu tiếng chuông
Ngân vang tỉnh thức chơn thường trổ bông
Ngày xưa, núi khác với sông
Ngày nay, núi núi sông sông khác gì
Đường nào cũng có lối đi
Thấp cao, rộng hẹp hỏi chi nẻo về
Kìa xem, ngọn mạch Tào Khê
Linh Sơn ẩn hiện, Long Hoa mỉm cuời
Tặng Thầy một đóa xinh tươi
Tặng Cô một đóa sáng ngời tinh anh
Tặng Anh một đóa trong lành
Tặng Em một đóa trên cành thùy dương
Ta ca tiếng hát tình thương
Ta
reo ánh đạo trên đường ta đi.
Viết tại Khóa tu học kỳ 9 của Giáo Hội tại Bringelly, New South Wales, Từ 31-12-2009 đến 04-01-2010.
ĐẠO PHÁP và DÂN TỘC
Khóa tu Phật pháp ở Úc Châu
Mỗi năm tổ chức dễ dàng đâu
Tận tâm tận lực sao hay nhất
Kết quả thật cao như vọng cầu
Phối hợp nhịp nhàng tất cả khâu
Năm ngày hòa nhịp tựa liên châu
Thời gian giờ khắc cho quy củ
Vượt sóng trùng khơi vững chuyến tàu
Con thuyền Bát Nhã thật thanh lương
Pháp vũ pháp vân chuyển pháp vương
Kinh kệ trầm hùng siêu pháp giới
Xuất phàm nhập Thánh bước lên đường
Con đường Bát chánh đã khai hoa
Sen quý hai tay dâng trước tòa
Nguyện Đức từ bi đăng bảo tọa
Đạo mầu thấm nhuận khắp gần xa
Chư Tôn Thiền Đức mọi Tăng Ni
Vì đạo cứu đời nguyện bước đi
Phật tử một lòng xin hỗ trợ
Truyền đăng tục diệm pháp vô nghì
Người con Đức Phật quyết lòng son
Sức mỏi, nhưng tâm lực chẳng mòn
Dù khổ, nguyện lên đường cứu khổ
Nguyện cho Phật Pháp mãi trường tồn
Phật thân vi diêu tỏa hào quang
Phật diện châu viên ánh đạo vàng
Phật pháp nhiệm mầu hằng phổ chiếu
Phật ân trùm phủ rộng mang mang
Dân tộc, quê hương lắm thuẩn mâu
Quốc hồn, quốc túy đắm chìm sâu
Con đò vĩ tuyến chưa dừng bến
Núi Thái biển Đông sóng bạc đầu
Tiếng quốc gọi hồn vọng cố hương
Tiếng gia non nỉ thức canh trường
Vì dân vì nước sao nông nỗi
Con cháu Lạc hồng có khóc thương
Tất cả chúng ta nguyện mến thương
Một tay, xin cứu lấy quê hương
Một tay, xin giữ gìn đạo pháp
Khúc dạ tâm đan nát đoạn trường.
Tháng 01-2010
Ba nghiệp thanh tịnh
Tu cho sạch nghiệp của thân
Không còn đắm lụy phong trần lao linh
Tu cho miệng sạch, nguyên trinh
Không còn khẩu nghiệp tội tình đắng cay
Tu cho ý chẳng xéo dày
Không còn bỉ thử, đọa đày ngã nhân
Mây bay vất vưởng phù vân
Bọt bèo tàn tạ gốc phần vì đâu
Tang thương chi lắm biển dâu
Một đời bạc trắng mái đầu thương thay
“Ớt nào mà ớt chẳng cay”
Rau răm mới đắng, cỏ may mới phiền
Khổ, từ sinh tử triền miên
Khổ ra cửa ải mọi miền trần lao
Khổ, từ lặn hụp chiêm bao
Khổ ra cuối ngọn sóng đào biển lay
Nay, nhờ Ơn Phật quý thay
Ba rừng Giáo Lý, trắng tay sao đành
Trăm năm phù thế trôi nhanh
Nếu không tỉnh ngộ, chỉ mành treo chuông
Nay, nhờ Ơn Phật tỏ tường
Mặt trăng tay chỉ, dẫn đường Tào Khê
Phiêu du đã có nẻo về
Quay đầu bỉ ngạn, bến mê xa rời
Nghiệp thân thanh tịnh, tuyệt vời
Pháp thân vi diệu nơi nơi hiện hình
Nghiệp khẩu thanh tịnh, tuyệt tình
Trúc xinh trúc đứng một mình cũng xinh
Nghiệp ý, đóng cửa tử sinh
Ba đường sáu nẻo bặt thinh dấu hài
Thần Tiên mở hội thiên thai
Thiều quang nắng rọi hoa mai trổ rồi
Non cao, núi ngủ lưng đồi
Tu Di chót đỉnh, thời thời hoan ca.
Ngày 03-01-2010
Mặc Giang
Ngưỡng Vọng Hành Trạng Ngài Nhật Liên
Xin kính ngưỡng hướng về, một Cây Đại Thọ trong Rừng Già
Đã khuất bóng giữa núi non, đồi dốc, hố sâu, hòn chồng, đá tảng
74 năm trường, xuất gia, học đạo, hoằng dương, trau dồi huệ mạng
87 năm một cuộc lữ, âm thầm gánh vác Đạo – Đời, nặng trĩu hai vai
Thượng hoằng Phật Đạo, hạ hóa chúng sanh, hạnh nguyện miệt mài
Danh lợi, địa vị, quyền uy, như đôi dép bỏ
Quảng Trị địa linh nhân kiệt, thời nào cũng có
Có linh mới có kiệt, xuất chúng siêu quần
Có lực mới có hồn, bạt thế siêu nhân
Là núi là sông, là khí là phách, của Miền Trung Nước Việt
Hòa cùng Miền Bắc, hiệp cùng Miền Nam tổ quốc
Vững tay chèo, kèo tay lái, giữ gìn Đạo pháp, Quê hương
Dắt díu nhau đi trên khắp nẻo đường
Khi hòa hóa, khi nhu cương, để thắm tô giang sơn gấm vóc
Thế mới gọi là, Đạo Pháp và Dân Tộc
Thế mới gọi là, Phật Giáo và Quê Hương
Từ bi réo gọi tình thương
Đan tâm xây đắp cành dương óng vàng
Vai này, Đạo Pháp cưu mang
Vai kia, non nước thênh thang ba miền
Đạo mầu thấm nhuận hồn thiêng
Non sông ôm ấp nối liền tình quê
Sống sao trọn vẹn ước thề
Núi cao chớ hỏi Tào Khê làm gì
Một đời, tâm lực vô nghì
Bách niên ư hữ, cớ chi thế trần
Nhẹ hơn một áng phù vân
Trong hơn sương trắng tỏa vầng thiều quang
Một Sa di, chim ngàn còn mỏi cánh
Khi Sa môn, phi mã sánh sao bằng
Hạnh vô cùng, nguyện vô tận, đức khiêm cung
Nên đời Ngài khắc ghi nhiều dấu ấn
Một Sa di, mà đã dự hội sao cho nhất thống
Một Sa di, mà làm Giảng sư, Giáo thọ thiền lâm
Tam đàn cụ túc, chấn động sơn môn
Du hóa sang Miên, sang Lào tế độ
Kế thế trụ trì Tây Thiên Thầy Tổ
Trùng kiến Long Thọ, Chứng minh Đạo Sư
Văn Thánh cổ tự, hưng chấn thiên tư
Nhận trao Ấn Tín, Tam - Tứ Tăng Thống
Không sư tử hống, mà còn hơn sư tử hống
Không hổ hùm thiêng, mà còn hơn hổ hùm thiêng
Một tiếng chuông ngân, vang vọng mọi miền
Một cây đại thọ, tàng che bóng phủ
Tăng Thống, Phụ tá hai đời, đủ hay chưa đủ
Lịch sử Phật Giáo, truyền trao, thiếu hay rằng thừa
Trời chẳng dám dùng dằng, đất chẳng dám dây dưa
Nào nghĩa lý nội ngoại ỡm ờ thời thế
Đầu trần góc bể
Chân duỗi thiên nhai
Đời – Đạo hai vai
Càn khôn nể mặt
Một vì sao sừng sững giữa vòm trời, đã tắt
Một đại thọ giữa rừng già, thũng gốc Tây qui
Một cuộc huyễn sinh, tụ thì đến, tán thì đi
Nhưng nghĩa nặng tình sâu, cho rừng khuya khua bóng núi
Vẫn còn kia, Đệ tử, Môn đồ, Pháp lữ
Vẫn còn đây, Đạo pháp, Dân tộc, Quê hương
Sen vàng chín phẩm Tây Phương
Ta Bà hồi nhập mở đường độ sanh
Kìa xem mây trắng trời xanh
Vô Ưu một đóa trên cành thiên thu
Ta Bà còn lắm chỗ dư
Ngài mau quay gót độ người thế nhân.
Úc Châu, ngày 13-01-2010
Thích Nhật Tân kính bái
Tiễn Người thăm lại Nhà Xưa
Tràn nước mắt cho bờ mi ấm lạnh
Ngập thương đau cho cay xé tâm hồn
Nung lò cừ để tôi luyện sắt son
Lửa thử vàng để trui rèn chí khí
Vì Đạo Pháp leo lên đồi thế kỷ
Vì Quê Hương trèo vách núi nhiêu khê
Hạnh dấn thân không sao vẹn ước thề
Tâm nguyện lực chẳng sờn lòng gai góc
Biển trần khổ ta du thuyền độc mộc
Hạnh độ tha xin trang trải cho đời
Cây khô cằn ta gắn nụ xinh tươi
Đất nức nẻ xin ươm mầm nẩy hạt
Sóng triều vỗ lung linh bên bờ cát
Nước cam lồ ăm ắp vẫy cành dương
Ban đức Từ xóa sạch mọi đau thương
Ban đức Bi dưỡng nuôi chân thiện mỹ
Ai cản được bước chân người Tăng Sĩ
Áo Như Lai ta vá nhuộm tam đồ
Chắp tay nguyền với hai chữ Nam Mô
Dung tất cả nhập Huyền môn Hoa Tạng
Đất Nước này, ai có quyền mua bán
Đạo Pháp này, ai có quyền eo kèo
Tích trượng kia, ta nện cho mấy hèo
Đừng trí trá mang tội đồ Tông Tổ
Năm ngàn năm, giống Lạc Hồng rạng rỡ
Hai ngàn năm, tắm gội đạo từ bi
Đạo vì Đời, mang tâm lực vô nghì
Đời vì Đạo, nguyện tiến tu thánh đức
Người nhẹ gót thong dong về Tây Trúc
Thăm Nhà Xưa một thoáng, kẻo hoài trông
Chốn Ta Bà, sen quý mãi trổ bông
Tình Pháp Lữ mong chờ Người quay lại
Thuyền Bát Nhã, nắm tay chèo tay lái
Chuyển pháp luân, nương tâm lực tâm đan
Khắp muôn phương gieo rắc ánh Đạo vàng
Bồ Tát hạnh chu du hành Lục Độ
Đời khổ ải, nguyện lên đường cứu khổ
Đời thương đau, nguyện cứu hết thương đau
Tiếng chuông ngân vang vọng khắp tinh cầu
Áo Như Lai chưa phai màu hoại sắc
Người về thăm cho đệ huynh nhắn gởi
Đấng Cha Lành an trụ có khỏe không
Gia hộ cho trần thế bớt long đong
Thời mạt pháp chúng sanh nhiều nông nỗi.
Cung tiễn Ngài thăm lại Nhà Xưa
Ngày 14-01-2010
Thích Nhật Tân
Tiễn bước về Tây
Tiễn người quay gót về Tây
Phù sinh còn lắm nỗi này tình kia
Tiễn người nặng bước chia lìa
Môn đồ Pháp quyến đầm đìa móc mưa
Thương người biết mấy cho vừa
Một đời tận tụy ai chưa thấm lòng
Người đi cánh hạc thong dong
Chúng con ở lại nhớ trông bóng người
Nhìn nhau nước mắt khô cười
Cành mai trước ngõ ít tươi nụ vàng
Tiễn người tay đứt cung đàn
Đờn ngưng khúc nhịp đò ngang bóng chiều
Còn đâu sóng vỗ cầu kiều
Còn đâu gió thoảng cánh diều bay xa
Trần gian vốn chẳng là nhà
Phiêu du quán trọ Ta Bà thế thôi
Non cao núi ngã lưng đồi
Thùy dương cát trắng sóng mòi nhẹ lay
Người về hoa cỏ đan mây
Chúng con ở lại niềm tây lạnh lùng
Điểm khởi, phải có điểm cùng
Vẽ lên dấu ngọc thỉ chung đăng trình
Có tử, thì phải có sinh
Vẽ lên diện mục hỏi mình là ai
Bản hoài bản nguyện Như Lai
Ô hay, trước ngõ cành mai trổ rồi
Ân tình nặng nghĩa một đời
Gắn lên chót đỉnh chơi vơi tiếng lòng
Bảo rằng mây trắng thong dong
Biết đâu tơi tả tơ mòng ẩn sâu
Bảo rằng bãi biển nương dâu
Biết đâu bèo bọt muộn sầu mênh mang
Hữu tình gắn cõi trần gian
Vô tình lay động trên đàng ta đi
Nếu không, cạn tiếng Từ Bi
Tâm không, nhưng nặng tư nghì độ sanh.
Kính tiễn Người đi,
Ngày 14-01-2010
Mặc Giang
Thương lấy Haiti
Viết sau khi xem tin tức và nhìn thấy hình ảnh điêu linh, thống khổ, kinh hoàng xảy ra tại nước Haiti, nằm ở Châu Mỹ Latin, bị một trận động đất cực mạnh với cường độ 7.3 Richter xảy ra vào ngày 12-01-2010 tại vùng biển sát bờ, làm cho toàn bộ thủ đô Port-au-Prince và một vùng rộng lớn của quốc gia này đổ nát, hơn 100 ngàn người bị chết, hơn 3 triệu người sống trong cảnh màn trời chiếu đất, trong 9 triệu người theo dân số hiện tại.
Con số tử vong có thể cao hơn. Nạn dịch có thể diễn ra. Tình trạng cứu trợ bị tắt nghẽn vì phi trường hư hại, đường sá sụp đổ hay bị gập ghình. Nhiều tệ nạn cũng đang hoành hành tại đây,… Liên Hiệp Quốc, rất nhiều nước trên thế giới đã lên tiếng cứu trợ. Ngay cả Ngoại trưởng Hoa Kỳ, bà Hillary Clinton phải hoãn chuyến công du Úc – Tân Tây Lan, để khảo sát chương trình viện trợ, đủ để biết mức độ trầm trọng khẩn thiết tới đâu. Nhiều quốc gia đã đưa quân đội, chuyên viên, bác sĩ tới để tìm cách tiếp cứu, đủ biết tính cấp bách và nghiêm trọng vô cùng.
Lại động đất xảy ra tại Haiti
Mới ngày 12 tháng 1 của năm 2010 chứ gì
Hơn 100 ngàn người bị chết chóc như ri
Hơn 3 triệu người sống trong cảnh màn trời chiếu đất
Trời gì mà trời
Đất gì mà đất
Điêu linh chất ngất
Tan nát thê lương
Tận đáy tang thương
Tận cùng thống khổ
Mạng sống con người thua cây thua cỏ
Kiếp sống con người chỉ mành treo chuông
Khi trời đất nổi cơn phẫn nộ điên cuồng
Vô số nạn nhân bị vùi chôn tập thể
Người sống sót nghẽn lòng, nín thở
Tê tái con tim, và nát dạ tâm can
Phũ phàng chi hỡi phũ phàng
Đắng cay chi hỡi ngập tràn đắng cay
Trắng tay, trắng cả hai tay
Nhà tan cửa nát mặt mày xác xơ
Tìm trong đổ nát dại khờ
Còn ai sống sót vật vờ chui ra
Tìm trong một bãi tha ma
Ai cha, ai mẹ, ai là anh em
Trời đất thênh thênh
Người người trố mắt
Ruột đau hơn cắt
Dạ xót hơn cào
Cuộc đời, tệ quá chiêm bao
Kiếp người, tệ quá bọt trào sóng tuôn
Nhìn trông đổ nát kinh hoàng
Nhìn trông thống thiết da mòn thịt thau
Còn chi mà nói khổ đau
Còn chi mà nói biển dâu điêu tàn
Xin người mở rộng cưu mang
Ít nhiều cũng tấm lòng vàng quý thay
Xin người dang rộng đôi tay
Lá lành lá rách mới hay nghĩa tình
Còn sót lại một mình em đó
Còn trơ vơ một đứa em kia
Em mang cuộc sống chia lìa
Sống cho hết kiếp đầm đìa thế nhân
Em mang cuộc sống cô thân
Sống cho cùng tận gốc phần hẩm hiu
Ruột gan đâu nữa chín chiều
Lòng son đâu nữa chỉ điều tóc tơ
Đời em, vắt nước ra mo
Vắt cơm ra cháo lần mò thế thôi
Haiti, ơi hỡi Haiti
Nhìn trông đổ nát còn gì hay không
Haiti, đau khổ chất chồng
Xuống sông tát biển bắt còng lên non
Tìm trong trái đắng bồ hòn
Để nghe góc cạnh nỉ non mấy bờ
Tìm trong tận đáy xác xơ
Để nghe cuộc sống dại khờ hồn đau
Thương người, xin viết đôi câu
Sẻ chia bùi ngọt con tàu trần gian
Thương người, xin viết đôi hàng
Đất còn chi nữa bắt thang hỏi trời
Haiti, tiếng khóc thay cười
Hỡi ai thương xót, cho người Haiti!
Ngày 15-01-2010
TNT Mặc Giang
Việt Nam dân tộc anh hùng
Ta mang theo cả quê hương
Ta mang theo cả hình hài đất mẹ
Ta mang cả vóc dáng quê cha
Năm ngàn năm xây dựng nước nhà
Bao thời đại kinh qua lịch sử
Dòng giống Lạc Hồng,
Thương yêu tình tự
Con cháu Rồng Tiên,
Máu đỏ da vàng
Phía Bắc đỉnh đầu,
Cửa Ải Nam Quan
Phía Nam cuối mũi,
Cà Mau biển lộng
Đức Tổ Hùng Vương,
Cờ bay khói quyện
Đại phá Hán Tàu,
Nhị kiệt Trưng Vương
Ngô Quyền đại thắng,
Quét sạch Bắc phương
Chôn mộng xâm lăng,
Bạch Đằng dậy sóng
Đánh tan Nguyên Mông,
Đức Trần Hưng Đạo
Dẹp lũ tham tàn,
Giặc Minh tàn bạo
Áo vải Lam Sơn,
Lê Lợi phất cờ
Đại đế Quang Trung,
Giặc Thanh chật mồ
Việt Nam thái hòa,
An bình thịnh trị
Ba Miền tổ quốc,
Thành đồng vách núi
Một dãy Trường Sơn,
Chống đỡ sơn hà
Biển Thái Bình, vượt sóng đẩy bờ xa
Non nước Việt, thành giang san cẩm tú
Ta mang theo cả quê hương
Ta mang theo cả hình hài đất mẹ
Ta mang theo cả vóc dáng quê cha
Nước Việt Nam thế thế an hòa
Dân Việt Nam thời thời oanh liệt
Mỗi tấc đất kết tinh anh hùng hào kiệt
Mỗi bước đi cấu thành trung dũng keo sơn
Đội phong ba sức lực không mòn
Dẫm phong trần chí khí không chuyển
Chống ngoại xâm tung hô một tiếng
Triệu triệu con người, và triệu triệu trái tim
Xuất xử như thần, bão thổi triều dâng
Đạp tất cả mọi chông gai thử thách
Ông cha ta đã khai thông chuyển mạch
Con cháu ta mãi nối tiếp truyền thừa
Vượt bại thành, băng nghiệt ngã hơn thua
Điểm cuối đích, khải hoàn bài ca chiến thắng
Dân Việt Nam ta tình sâu nghĩa nặng
Nước Việt Nam ta biển rộng sông dài
Truyền ngàn xưa lưu lại đến ngàn sau
Không biến thể không lung lay đâu được
Ta ra đi, vì non sông đất nước
Ta ra đi, vì dân tộc quê hương
Đó là lời tuyên xưng, dõng dạc đường đường
Như Hịch Tướng Sĩ, hay Bình Ngô Đại Cáo
Đất anh hùng, sinh ra anh hùng tiết tháo
Đất địa linh, sinh ra nghĩa sĩ anh thư
Chủ hòa, chủ bại, bám danh, bám lợi ư
Hội nghị Diên Hồng, hùm thiêng trỗi dậy
Ta mang theo cả quê hương là thế ấy
Báo khắp cùng trên bốn biển năm châu
Đụng Việt Nam không tan xác cũng bể đầu
Bao nhiêu thời xâm thực đều sứt tai, gãy gọng
Con cháu Lạc Hồng, một dòng một giống
Đất nước Việt Nam, một thế một phương
Trung liệt, trâm anh, nghĩa khí phi thường
Quét tất cả mọi bạo tàn hống hách
Năm ngàn năm văn hiến, vững hơn bàn thạch
Trang lịch sử huy hoàng, son sắt đan thanh
Trên, rúng động trời xanh
Dưới, rền vang khắp đất
Truyền trao nhau muôn đời không mất
Tiếp nối nhau muôn thuở không cùng
Việt Nam dân tộc anh hùng
Việt Nam là của giống dòng Việt Nam.
Mặc Giang
Tháng 4 – 2010
Ba Mươi Lăm Năm
Mười năm sắc úa lên màu
Hai mươi năm rũ con tàu xác xơ
Ba mươi năm đã tàn khô
Thêm năm năm nữa sương mờ bụi bay
Cỗi cằn đeo đẳng hao gầy
Tóc bay trắng gió mặt mày hằn sâu
Xát xây cho nát khối đầu
Đập giũa cho bấy cơ cầu tâm can
Mười năm đứt mấy đoạn trường
Hai mươi năm những tư lường tóc tơ
Ba mươi năm luống dại khờ
Thêm năm năm nữa cơ hồ còn chi
Lối mòn cạn hết nẻo đi
Đường hầm thăm thẳm đen sì trước sau
Biển sâu xơ mạn con tàu
Núi cao thách đố cánh diều tầm không
Khản kêu rát cổ chim Hồng
Chim Lạc đờ đẫn tang bồng phong sương
Mười năm còn thắm cương thường
Hai mươi năm bấy chao tương sẫm màu
Ba mươi năm phủ bờ lau
Thêm năm năm nữa vàng thau pha chì
Hoàng tuyền ùn nghẽn lối đi
Dương trần cũng thế khác gì chưa chôn
Đêm đêm tiếng quốc rợn hồn
Trường canh non nỉ sắt mòn son pha
Cũng vì tiếng quốc gọi gia
Tiếng non gọi nước cửa nhà Việt Nam
Mười năm chưa nỡ sao cam
Hai mươi năm thử đá vàng lửa nung
Ba mươi năm luống chưa cùng
Thêm năm năm nữa anh hùng biết tay
Phần ba thế kỷ miệt mài
Tinh hoa sức lực phơi đài dặm soi
Trùng trùng đất lở cát bồi
Biển khơi sóng vỗ núi đồi mù sương
Cũng vì hai tiếng quê hương
Thế thời thời thế nghê thường tình tang.
Tháng 4 – 2010