- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - Số 47
(Từ bài số 461 đến số 470)
Thuyền về bến cũ 461
Nếu không người thì cũng không ta 462
Đường hầm bỏ lại ! 463
Thân phận người nghèo khổ ! 464
Những em bé cơ cùng ! 465
Hỏi những hương hồn đã chết ? 466
Ếch nằm đáy giếng ! 467
Trung Nguyên khấn nguyện 468
Bốn mùa quốc quốc gia gia 469
Vỡ toang một tiếng ô hô ! 470
Thuyền về bến cũ
Thơ nhạc * Tháng 8—2005
Sao người cố tìm quên
Sao người lại vô tình
Đang còn sống mà sao chối bỏ
Chuyện quê hương chuyện nước non mình
Sao người nỡ buông trôi
Sao người nỡ dập vùi
Trách hờn chi hương quê còn đó
Cho non sông thẹn mặt núi đồi
Thời gian nào đã qua
Thời gian nào chưa qua
Tiếp nối nhau qua từng thế hệ
Truyền trao nhau chuyện nước non nhà
Người còn nhớ bên sông
Cùng chia lúa ngô đồng
Nung cháy đen từ trong khói lửa
Tay trong tay nồng ấm bếp hồng
Hãy thức dậy đi anh
Hãy thức dậy đi em
Đã khổ đau đêm dài quá đủ
Nắng lên rồi ngày mới tươi xanh
Cùng xua những đêm đông
Cùng kết lại tấm lòng
Cho ân tình ngàn năm còn đó
Cho con tim chan chứa khơi dòng
Bắc nhịp cầu cảm thông
Ta nghe ấm cõi lòng
Mắt Mẹ già Biển Đông ngóng đợi
Mắt Cha già Núi Thái chờ trông
Anh không cố tìm quên
Tôi không cố vô tình
Anh và tôi cùng nhau tiến bước
Cùng đắp xây trên nước non mình
Tôi không cố quên người
Người đừng cố quên tôi
Nước sông Hồng rì rào sóng vỗ
Nước Cửu Long nhô nhấp vơi đầy
Nhớ Sài Gòn Hà Nội
Nhớ Miền Bắc Miền Nam
Cùng đưa nhau thuyền về bến cũ
Non sông nào cũng của Việt Nam.
*****
Nếu không người thì cũng không ta !
Thơ nhạc * Tháng 8—2005
Một trăm năm quê hương nghiêng ngửa
Chín năm trường máu nhuộm thành sông
Hăm mốt năm xương chồng thành núi
Ba mươi năm nát ruột tơ lòng
Nhớ trăm con một bọc năm xưa
Năm ngàn năm lịch sử có thừa
Nước muôn sông ra khơi gặp biển
Chuyện của mình như thế, đủ chưa
Bọt sóng nào không có lao chao
Từ trùng dương cuồn cuộn đưa vào
Dù cuốn xoáy, lăn quay, đảo lộn
Đẩy vào bờ, sóng cũng hư hao
Đường trường xa dù nhiều ngõ, lối
Cũng dẫm qua từng một bước chân
Biết bao đường khi đi chưa tới
Đã vỡ toang, đắp vá bao lần
Một trăm năm, điêu tàn đổ nát
Lại chín năm, từng mảnh xác xơ
Hăm mốt năm, tơi bời khói lửa
Ba mươi lăm, lại tấp đôi bờ
Đừng nói nữa, ngày mai lại sáng
Đừng nói hoài, đêm tối sẽ qua
Sông nước kia, bao lần khô cạn
Núi non kia, biết mấy sơn hà
Một trăm năm nước chảy qua cầu
Chín năm dài cũng đã chìm sâu
Hăm mốt năm bụi tro tàn tích
Ba mươi năm, tại người tại ta !!!
Bởi tại người, hay bởi tại ta
Bởi vì ai để nước non nhà
Kéo từng cơn xoay vần cuốn xoáy
Nếu không người thì cũng không ta.
*****
Đường hầm bỏ lại !
Tháng 8—2005
Đường vào hầm, chỉ một đường độc đạo
Càng bước đi, càng tăm tối mịt mù
Muốn thoái lui thì cửa đã khép dù
Nên cuốn hút, lăn quay trong bóng tối
Nào là hang hóc, sình bùn, lầy lội
Nào là khí độc, đá tảng, hòn chồng
Nên phải núp chui, tránh né, cúi lòn
Vậy, mà còn va chạm u đầu, sức trán
Người đi trước đã muôn chiều khổ nạn
Kẻ theo sau, cũng lãnh đủ tứ bề
Cùng nhìn nhau, rầu nát ruột ê chề
Muốn thoát khỏi nhưng không tìm ra lối
Có tội không, trách ai tình ai tội
Có tội không, trách ai tội ai tình
Hết ê mặt thì chịu đựng xẫu mình
Cùng dãy giụa trong đường hầm tàn tạ
Ai mà chai lì gỗ đá
Ai mà gạch sỏi trơ trơ
Thủ thân, ù tạt, vật vờ
Ngột ngạt một hầm nghẹt thở
Đã quá đủ, chần chờ chi nữa
Đã quá thừa, lần lữa chi đau
Bụi tro đen đúa sắc màu
Mặt mày lem luốt làm nau mấy lần
“Thương người như thể thương thân”
Biết nhau đã lắm, phong trần chi nhau
Sao bằng cuốn quách bờ lau
Đường hầm bỏ lại mà mau ra ngoài
Một mai ai có đoái hoài
Cũng tàn tích cũ lở bồi mà thôi
Đường hầm rêu phủ lên ngôi
Phong sương tuế nguyệt một thời xa xưa
Điêu tàn, xơ xác, nắng mưa !!!
*****
Thân phận người nghèo khổ !
Tháng 8—2005
Khi thiếu thốn mới hiểu người khốn khó
Khi chật vật mới thương kẻ gian nan
Khi lầm than mới thương cảnh cơ hàn
Khi cùng đường mới thương người hết chạy
Đã kẹt cứng thì làm sao cựa quậy
Đã hết phương thì đành phải bó tay
Đã mạt rệp thì ai dám cho vay
Giương mắt ếch ngó khung trời đen tối
Người ngoại cuộc thì lạm bàn dễ nói
Nói thì dễ nhưng có làm được gì
Nói cho nhiều rồi cũng chẳng có chi
Nói suông đuộc thì ai không biết nói
Không cơ hội thì làm sao thoát khỏi
Cái cô cùng nó nghiệt ngã lắm thay
Nó trống trơn, vậy mà lắm đọa đày
Biết bao người, cả cuộc đời chịu trận
Khi túng quẫn, thì túng càng thêm quẫn
Khi ngặt nghèo thì nghèo lại ngặt thêm
Nên nhiều khi họ muốn cố lãng quên
Nhưng giăng khắp bủa vây, thì làm sao quên được
Ngạn ngữ người xưa, đã từng nói trước
Người ngoài chăn, sao biết kẻ trong chăn
Người thong dong, sao hiểu kẻ nặng oằn
Chỉ may ra, là những người trong cuộc
Lửa không có, nói làm chi thắp đuốc
Dầu cạn khô, làm sao khơi ngọn đèn
Nên âm thầm, le lói tựa bóng đêm
Đời tăm tối biết bao giờ được sáng
Leo ghềnh qua ráng
Vượt dốc băng đèo
Chạy đi đâu nó cũng vẫn đeo theo
Ai hiểu được những con người nghèo khổ !!!
*****
Những em bé cơ cùng !
Tháng 8—2005
Có những em bé,
Không bao giờ được mặc quần áo mới
Có những em bé,
Không bao giờ, ngậm cục kẹo, cắn cà rem
Chỉ đứng nhìn, rồi lấm lét phát thèm
Nuốt nước bọt, rồi quay đi chỗ khác
Thân xương xẩu, bọc làn da tái mét
Mũi thò lò, thụt thịt, có tội không
Giương mắt nhìn, chờ đợi những ngóng trông
Trông những gì, hỡi những em khốn khổ ???
Học là cái gì ! Nói làm chi sách vở !
Chưa ra khỏi nhà, làm sao biết mái trường !
Chỉ lâu lâu, mới có người mở rộng tình thương
Tẩm một chút như sương sa mỏng mảnh
Em chưa từng biết, cái gì là quà bánh
Em chưa từng nhìn, đủ mọi thứ đồ chơi
Vọc đất, bụi bay, ruồi muỗi, bu đầy !!!
Thống khổ, cơ cùng, ai thương, ai xót !!!
Chỉ mong sao, được ít nhiều chia sớt
Bớt tiêu pha, bớt chi phí những dư thừa
Thì các em, cũng sẽ được móc mưa
Đã chịu đựng quãng đường dài nắng hạn
Cá không nước, thì làm sao không chết cạn
Cái tuổi thơ, em biết khóc, không biết cười
Lòng vàng trang trải, ai người ?
Tình thương che chở, ai người thương em
Ai người thao thức từng đêm
Làm sao cứu hết những em cơ cùng
Xin người mở rộng bao dung
Xin người giải cứu cơ cùng cho em !!!
*****
Hỏi những hương hồn đã chết !
Tháng 8—2005
Nơi nghĩa trang, những con người nằm xuống
Nơi tháp miếu, những hũ cốt tro tàn
Trông im lìm, không một chút âm vang
Đi đâu hết, hỡi những linh hồn quá vãng
Nếu suối vàng, là hồn bay thất tán
Sao lại nghe, có một cõi đi về
Hay mù mờ huyễn ảo tựa cơn mê
Thế tại sao có một lần sinh tử
Hay, chết là cắt đứt, không còn do dự
Đi, là đi luôn, về với vĩnh hằng
Những vấn vương, rơi rớt có còn chăng
Là tiếc nuối của những người ở lại
Tự xưa nay, đi là đi mãi mãi
Đi là đi, cho trọn cõi đi về
Như núi sông đã giã biệt sơn khê
Những phưởng phất như lam chiều vợn khói
Trầm hương quyện, hỡi hồn ai có đoái
Hãy hiện hình, chỉ điểm người trần gian
Chứ nếu chết, là trả lại mênh mang
Sao bi thiết, phũ phàng, thê lương quá
Sống một kiếp, để rồi tiêu tan cả
Sống một đời, để vĩnh biệt ngàn thu
Thà đừng mang, để không trả mịt mù
Còn nếu có, đâu là nơi sẽ đến
Mới ngày nào, những ân tình trìu mến
Mới ngày nào, những bịn rịn chia xa
Vậy mà khi bước đến cõi tha ma
Quên tất cả, như hoang tàn nghĩa địa
Hỡi những hương hồn, nhạt màu sắc tía
Tôi đang đứng đây, hãy hiện mau về
Sao cứ lặng thinh, chìm lắng lê thê
Xin hãy chỉ cho người sau được biết
Rồi một mai, dòng tử sinh oan nghiệt
Khi lìa đời, tôi sẽ biết đi đâu
Không lẽ mênh mang, im bặt, nhạt màu
Mờ dấu tích và phai tàn giá lạnh !!!
Ếch nằm đáy giếng !
Tháng 8—2005
Khi ngồi yên một mình trong phòng nhỏ
Đưa mắt nhìn vào vũ trụ bao la
Bỗng tôi nghe những cảm giác xót xa
Chợt nhớ câu “con ếch nằm đáy giếng”
Với đáy giếng, con ếch đã lắm chuyện
Chưa chắc gì đã biết hết phải không
Nên lại rên những tiếng nói hồng hênh
Thật bé nhỏ, hèn chi kêu uệch uệch
Ếch chỉ kêu những tiếng kêu rỗng tuếch
Chứ dám đâu “coi trời đất bằng vung”
Bỡi trời tròn làm lọt xuống một khung
Chứ ếch nào đã ví von như thế
Chỉ có tôi mới ngu ngơ quá tệ
Thật khù khờ mà cứ nghĩ tài hoa
Rồi dửng dưng tự đắc chỉ riêng ta
Ta là nhất, một ông trời nho nhỏ
Dẹp đi nghe, đừng khùng điên thế đó
Ngẫm lại mình, mới thấy đủ thứ ngu
Cũng giống như cái câu chuyện người mù
Cùng rờ voi, mà tranh nhau ỏm tỏi
Như con đóm lập lòe trong đêm tối
Như con ếch nằm đáy giếng nhỏ nhoi
Rồi đem so với những cái của tôi
Còn bé nhỏ hơn những gì bé nhỏ
Hãy đập cho tan vỡ
Cái vỏ bọc tháp ngà
Mới thấy cái bao la
Của mênh mông vũ trụ
Tỉnh giấc chưa, hay vẫn còn say ngủ
Hỡi con người khờ khạo của tôi ơi !
*****
Trung Nguyên khấn nguyện !
Tháng 8—2005
Tháng Bảy Trung Nguyên
Xin thắp nén hương, bái tạ cửu huyền
Và bái tạ, tất cả những bậc tiền nhân Tiên Tổ
Trước đàn tràng, đã trang nghiêm thiết lễ
Xin linh thiêng, hãy chứng giám lai lâm
Khói hương bay quyền quyện khói hương trầm
Hồn thiêng hưởng, linh linh, hồn thiêng hưởng
Trước, bái tạ những bậc đường đường dẫn thượng
Sau, vọng cầu những chiến sĩ trận vong
Cùng đồng bào tử nạn khuất theo dòng
Cùng tất cả những oan hồn, uổng tử
Từ thủy lục, đến thiên tai, nạn dữ
Từ rừng thiêng, đến nước độc, mỏ hầm
Từ vực sâu, đến tận mọi không trung
Đến tất cả những đỏ đen, khủng bố
Khi còn sống, cõi trần gian đã khổ
Khi chết đi, cõi hư huyễn có đau
Hay ra sao mà man mác rầu rầu
Vờn vợn khói, mà không hề lên tiếng
Xin chắp tay, và chân thành khấn nguyện
Từ Cao Tằng, Tổ Phụ đến hồn thiêng
Từ lục thân, quyến thuộc, đến cửu huyền
Từ tử sĩ, đến cô hồn thất tán
Xin vượt thoát khỏi tam đồ, bát nạn
Xin mở toang mọi cửa ngục âm u
Xin xóa tan mọi vất vưởng mịt mù
Để thánh thoát cõi cao vời diệu vợi
Rồi soi xuống cõi trần gian khắc khoải
Gia hộ cho thế giới khỏi điêu linh
Gia hộ cho nhân loại được an bình
Cùng chung sống trong tình người cao đẹp
Dùng thánh đức dẹp tan bao sắt thép
Dùng tình thương xóa sạch mọi oán thù
Không còn những trầm luân, khổ ải, mịt mù
Chân thiện mỹ hãy cùng nhau chuyển hóa
Xin chắp tay cho Hoa Đàm nở rộ
Xin chắp tay cho kết tụ đài sen
Xin chắp tay cho sáng tỏa trước đèn
Cùng phủ phục Mùa Trung Nguyên khấn nguyện.
*****
Bài thơ 36 : Bốn mùa quốc quốc gia gia
Tháng 8 * 2005
Tiếng kêu con quốc những đêm đông
Tuế nguyệt phong sương vẫn lạnh lùng
Năm tháng bọt bèo trêu sóng nước
Đêm ngày lau sậy cợt non sông
Tiếng kêu con quốc những đêm hè
Rỉ rả canh trường ai có nghe
Khuya khoắc tàn hơi còn réo gọi
Suối nguồn ủ dột động lòng khe
Con quốc buồn trông hỏi tiếng thu
Lam chiều mờ khói tỏa âm u
Im lìm cây cỏ buồn man mác
Trải mấy mùa thu vẫn mịt mù
Chạnh lòng con quốc gọi sang xuân
Xuân khứ xuân lai đã mấy tuần
Hoa lá khô tàn khem khép nụ
Sắc màu gờn gợn nét bâng khuâng
Những trải một năm đến bốn mùa
Nhiều năm đếm thử biết hay chưa
Thời gian kéo mãi mòn rơ cốt
Cỗ máy rịch tang chậm quá rùa
Cho nên con quốc nặng can qua
Hết tiếng nhưng lòng vẫn xót xa
Còn nước là còn con quốc quốc
Còn nhà còn gọi cái gia gia.
*****
Vỡ toang một tiếng ô hô !
Tháng 8 * 2005
Mỗi người có một góc riêng
Chia nhau mọi chỗ khắp miền trần gian
Còn tôi không góc lang thang
Nên đi thơ thẩn trên đàng phù sinh
Núi đêm gió lộng lung linh
Rừng khuya thức giấc hỏi mình là ai
Nhìn trông hải giác thiên nhai
Rong rêu vẽ lối trên đài thiên thư
Một đời, nửa kiếp đã dư
Còn thêm nửa kiếp, thật ư, thế à
Trăng treo năm tháng chưa già
Hoàng hôn khép núi chưa tà đầu non
Mỗi người có một điểm son
Còn tôi không dấu nên mòn dặm băng
Đường đi im bặt vết hằn
Đường về không gợn lăng tăng sóng cồn
Đầu ghềnh, thác đổ gập ghềnh
Cuối sông nước chảy mông mênh vô bờ
Thuyền du xơ mạn xác xơ
Phù sinh phiêu bạt bơ phờ phiêu du
Tôi về gõ cửa thiên thu
Diễm huyền khép cánh mịt mù hư vô
Vỡ toang một tiếng ô hô !
*****