TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 94
(Từ bài số 931 đến số 940)
01. Một mái tình quê 931
02. Một mái quê nhà 932
03. Biết bao giờ 933
04. Hai thế hệ 934
05. Đừng hỏi ngày mai - 1 - 935
06. Một mảnh trăng mờ 936
07. Sông nhỏ bên làng 937
08. Đâu những ngày xưa 938
09. Chuyến xe vô thường 939
10. Nhà xưa ta đó 940
Một mái tình quê
Tháng 02 – 2008
Thương em cấy lúa đồng sâu
Thương anh cày trên đồng cạn
Quê nghèo một sương hai nắng
Chờ mùa lúa mới đơm bông
Đồng vàng rải nhẹ nắng hong
Oi nồng bờ tre ngóng gió
Nón nghiêng đôi vai nho nhỏ
Tóc thề sợi ngắn bay bay
Thương em nắng rám da gầy
Thương anh vụ mùa lam lũ
Hương lành tình quê ấp ủ
Đói nghèo dịu ngọt cơm canh
Chim reo lảnh lót trên cành
Giọng hò xa đưa tiếng hát
Gió quê hương bay ngào ngạt
Đêm về múc nước ánh trăng
Thương em nhỏ giọt ướt khăn
Thương anh mồ hôi trắng áo
Thơm thơm ngô đồng lúa gạo
Thoảng mùi bông cỏ mạ non
Chiều về đuổi bóng hoàng hôn
Ngày lên hừng đông đón nắng
Quê nghèo tình sâu nghĩa nặng
Ấm êm một mái cuộc đời.
Một mái quê nhà
Tháng 02 – 2008
Quê nhà một mái xa xưa
Mà sao thấm lạnh gió lùa đêm đông
Quê nhà một mái ước mong
Mà sao sáng sớm đem hong nắng chiều
Tìm trong ký ức nâng niu
Từng trang kỷ niệm đã nhiều phôi pha
Vầng trăng vắt vảnh ngà ngà
Huống chi sao nhỏ xa xa cuối trời
Đường dài đã lắm chơi vơi
Bờ lau cát trắng trùng khơi sóng cồn
Lặng tìm một nẻo cô thôn
Khác chi chiếc bóng hoàng hôn hiện về
Độc hành mỏi bước lê thê
Từng cơn ấm lạnh vỗ về bên sông
Nghe thơm thoang thoảng hương đồng
Nghe mùi lúa mới chờ trông cơm chiều
Ơ hờ cuối ngõ tịch liêu
Quê nhà một mái yêu kiều chìm sâu
Xanh xanh, nước biếc một màu
Xa xa, chiếc bóng con tàu biệt ly
Đôi bờ mỏi mắt vành mi
Quê nhà một mái còn gì, mai sau.
Biết bao giờ
Tháng 02 – 2008
Biết bao giờ trời yên biển lặng
Thời gian qua nghiệt ngã quá nhiều rồi
Đau khổ, tang thương, đổ nát, tơi bời
Cát đá còn rã rời huống chi cây cỏ
Biết bao giờ không còn trời nghiêng đất ngửa
Nhân loại bình an, và vạn vật bớt điêu linh
Bớt tối tăm và chào đón bình minh
Vá đắp lại hoang tàn, ươm sự sống
Biết bao giờ thành thật tin yêu hy vọng
Kết đài hoa tay bắt miệng cười
Máu nóng luân lưu, người với con người
Chứ nào phải gỗ đá, sắt chì pha máu lạnh
Mưa dầm kia, có khi sẽ tạnh
Bão táp kia, có lúc sẽ yên
Vậy mà con người mãi mãi đảo điên
Thù hận, chiến tranh, đấu đá, gầm gừ trên bệ phóng
Lương tri ngủ trong căn nhà hực nóng
Lương tâm tàn trong hầm lửa sục sôi
Bóng dã nhân đeo mặt nạ lên ngôi
Bãi chính trường, làm tình người ũng thối
Cái nhân tâm thui chột trong bóng tối
Cái nhẫn tâm ngự trị tử cấm thành
Cái lợi danh tột đỉnh tận trời xanh
Rồi ngạo nghễ huênh hoang, ai chịu được
Tâm thánh đức một trượng, dạ quỉ ma mười thước
Ma quỉ nào cũng chỉ là quỉ ma
Núp bóng tối, làm hùng hổ ba hoa
Ra ánh sáng, sẽ tiêu tan tất cả.
Hai thế hệ
Tháng 02 – 2008
Tuổi trẻ các em diễm phúc nhiều
Văn minh vật chất vượt băng tiêu
Điểm tô tâm tánh rèn nhân đức
Sẽ có cuộc đời tựa gấm thêu
Thế hệ các em ít đắng cay
Không cay khói lửa đắng ngô khoai
Học hành đứng đắn, đừng sa ngã
Sự sống ươm mơ dệt lối hài
Thế hệ chúng tôi không thế đâu
Cái thời nghiêng ngửa tựa nương dâu
Tai trời ách nước hơn triều sóng
Vây bủa trầm kha, phủ ngập đầu
Thế hệ chúng tôi lắm nhiểu nhương
Đỏ xanh nhem nhuốt vẽ trăm đường
Đến nay kèn cựa chưa qua khỏi
Đau buốt tâm can, thấu tủy xương
Mong mỏi thật nhiều tuổi các em
Đường đi rộng mở, lối thênh thênh
Không đeo đá tảng trèo trên cát
Đừng phủ rong rêu, ngủ dưới thềm
Thế hệ các em biết mỉm cười
Nụ cười rạng rỡ thật là tươi
Không gian ma mị, ngoa tâm ý
Tình tự thương yêu thật tánh người
Đừng hỏi ngày mai
Tháng 02 - 2008
Đừng hỏi ngày mai sẽ tới đâu
Hôm nay tận lực mọi cơ cầu
Suy tư hành động thật sâu sắc
Nhân đã gieo trồng, quả đến sau
Đừng hỏi ngày mai những ước mơ
Hôm nay không phí mất ngày giờ
Thời gian qua khỏi không tìm lại
Sung rụng đúng tầm, hẳn ngủ mơ
Đừng hỏi ngày mai những bại thành
Ngọc ngà chỉ có ở tinh anh
Kim ngân bền chí mài son sắt
E ngại làm gì khúc ngõ quanh
Đừng hỏi ngày mai có đến không
Ra tay chăm bón gốc hoa hồng
Lo chi lao nhọc nhiều gai góc
Lá chớm chồi non, nụ kết bông
Nói một, nhờ dùm, xin hiểu hai
Người khôn không nói những dong dài
Cuộc đời há biết ai khôn dại
Tự trả lời đi, thế mới hay
Thế thì chẳng ngại những ngày mai
Nghĩ chín chắn rồi, phải bắt tay
Có khác nào như đinh đóng cột
Một đường thẳng tắp đến tương lai.
Một mảnh trăng mờ
Tháng 02 – 2008
Vầng trăng một mảnh chênh vênh
Dõi soi chiếc bóng lênh đênh cuối trời
Xa xa núi kéo lưng đồi
Mênh mông sóng vỗ biển khơi mịt mờ
Ra đi từ đó đến giờ
Đêm đêm tỉnh mộng trăng mờ giăng giăng
Hồ yên, cá lặn ngậm tăm
Trơ vơ một mảnh thắp vành trăng soi
Đường về, còn lắm xa xôi
Đường đi, cô đọng đắng môi khô cười
Mười đà đã đủ một mươi
Trăm đà thấm thía mười mươi những là
Xa thì, quả thật là xa
Gần thì, thử hỏi trùng ba mấy bờ
Bụi lau bến cát ơ hờ
Dòng sông ly khách lững lờ trôi đi
Vơi đầy cạn mấy bờ mi
Giọt khô còn đọng thầm thì bao phen
Thâu canh le lói bên đèn
Buồn trông đổ xuống dưới thềm trơ vơ
Ngàn mây loáng bạc mịt mờ
Vầng trăng một mảnh cuối bờ cô liêu.
Sông nhỏ bên làng
Tháng 02 – 2008
Quê nghèo một mái thương thương
Bên dòng sông nhỏ, bên nương ruộng đồng
Tuổi thơ một lũ chơi rong
Sớm hong nắng sớm, chiều hong nắng chiều
Đêm về còn cất tiếng kêu
Ra sông tắm ánh trăng thêu cát vàng
Hát cười rộn rã hòa vang
Quê nghèo cũng có thiên đàng tuổi thơ
Ê a mấy chữ i tờ
Đèn dầu xuôi ngược hằng giờ chưa thông
Sáng ngày lại vội chơi rong
Hoàng hôn buông phủ tối om chưa về
Tuổi thơ trọn vẹn ước thề
Cái gì đã hứa không hề lãng quên
Khắp từ xóm dưới xóm trên
Hè nhau một tiếng thênh thênh mở đường
Vậy mà nguồn cội quê hương
Lớn lên mới biết khôn lường tình quê
Khi xa mới ước mong về
Đường xa cách trở não nề ruột đau
Gian truân, càng thấm nương dâu
Phong trần, càng nhớ hương cau quê mùa
Cái quay, búng sẵn hơn thua
Ôi thương nhớ thuở quê mùa mái tranh
Bốn mùa lui tới loanh quanh
Mạ non, lúa chín, trúc xanh, tre vàng
Một trời cô đọng mênh mang
Dòng sông nho nhỏ thôn làng tôi ơi !!!
Đâu những ngày xưa
Tháng 02 – 2008
Ta trở về, thăm làng quê xóm nhỏ
Con đường xưa, lối cũ, khác đi nhiều
Những dấu mờ trong kỷ niệm nâng niu
Nay như lạc giữa một trời xa lạ
Ta vẫn thấy mạ non đeo gốc rạ
Ta vẫn nghe thoang thoảng lúa thơm bông
Nhìn xa xa, cát vẫn trắng bên sông
Khói vờn vợn trên mái tranh nghèo khó
Những xưa cũ, cố hình dung cho rõ
Vẫn lờ mờ, khác lạ, kiếm không ra
Mấy mươi năm mưa nắng phủ trầm kha
Mớ ký ức, nhện giăng giăng màn gió
Không chấp nhận, chiều tà thương bóng xế
Chấp nhận thì, đêm xuống tiếc hoàng hôn
Cho đến nay, chưa thỏa mãn tâm hồn
Nhưng chối bỏ, nghĩa là ta mất hết
Rồi ngẫm nghĩ, kìa sao dời vật đổi
Sóng rì rào bãi biển tỏa nương dâu
Sông nước trôi, lặng lẽ chảy qua cầu
Bèo phiêu dạt, bềnh bồng chìm mây nước
Mấy mươi năm, trăng mờ, treo đỉnh dốc
Bóng thời gian, sao ngủ, gác đầu non
Thì huống chi, đường về nẻo cô thôn
Còn đâu nữa bóng hình xưa lối cũ
Mấy mươi năm, ngay chính ta cũng thế
So sánh xưa, nay đã khác xa nhiều
Bước lang thang bên ghềnh đá rong rêu
Bụi gió đưa giọt sương khô đọng lá.
Chuyến xe vô thường
Tháng 02 – 2008
Ai đi chuyến xe vô thường dong ruổi
Trên nẻo đường sinh tử rước điêu linh
Của những ai lặn hụp bước đăng trình
Biển trầm luân vẫy vùng trong thống khổ
Ai đi chuyến xe vô thường khắp chốn
Dù đầu non, góc biển, cuối chân trời
Đón những ai lạc lối đứng chơi vơi
Đường vô tận giữa mịt mờ sương gió
Ai đi chuyến xe vô thường đây đó
Vượt trầm kha trên vạn nẻo ta bà
Đón những ai mòn dấu lệ châu pha
Đeo cô quạnh leo đỉnh đồi băng giá
Ai đi chuyến xe vô thường nghiệt ngã
Vào hư vô, một hạt bụi chưa tan
Chưa có đâu là lối dọc đường ngang
Đưa đón khách phiêu bồng dòng sinh tử
Ôi chuyến xe vô thường
Bao hình hài sắc tướng
Bao vóc dáng phôi pha
Dù ngã nhân nghiệp vướng
Ai cũng từng đi qua
Ôi chiếc xe vô thường
Trải ba đường thống thiết
Qua sáu nẻo trầm luân
Nắng mưa tàn sương gió
Hư ảo nát phù vân
Trên chuyến xe vô thường
Dong ruổi cõi sầu thương
Đón đưa người lữ khách
Về bờ bến thanh lương.
Nhà xưa ta đó
Tháng 02 – 2008
Tiếng chuông ngân, đêm dài, vang tỉnh thức
Ánh châu pha, bóng tối, khép âm u
Mạch thông thương, mở lối, thoát ao tù
Căn nhà lửa không còn thui vạn hữu
Tiếng sấm dậy, đất trời vang lồng lộng
Tiếng triều dâng, bốn biển thét trùng dương
Cửa từ bi rộng mở, khép đau thương
Đường giải thoát thênh thang, chìm sinh tử
Địa ngục, từ nay bỏ ngõ
Thiên Đường, không một nấc thang
Đưa tay nâng đóa ưu đàm
Liên hoa sen vàng thơm ngát
Nhân gian hòa reo tiếng hát
Trần thế trổi khúc ca vang
Từ nay, bóng tối xóa tan
Bình minh vừng đông, tỏa sáng
Chiều về, không lo chạng vạng
Đêm về, không ngại hoàng hôn
Xa mờ dấu ngọc điểm son
Tro than ửng hồng bếp lửa
Đây rồi, đường xưa lối cũ
Ngân vang một cõi đi về
Không còn vạn lý sơn khê
Ngàn trùng mây bay réo gió
Đây rồi, đầu thôn lối ngõ
Đã từ bao thuở chia xa
Đến nay, hết những la đà
Mỉm cười, nhà xưa ta đó.01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08