- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
- Tuyển tập 51
- Tuyển tập 52
- Tuyển tập 53
- Tuyển tập 54
- Tuyển tập 55
- Tuyển tập 56
- Tuyển tập 57
- Tuyển tập 58
- Tuyển tập 59
- Tuyển tập 60
- Tuyển tập 61
- Tuyển tập 62
- Tuyển tập 63 & 64
- Tuyển tập 65
- Tuyển tập 66
- Tuyển tập 67
- Tuyển tập 68
- Tuyển tập 69
- Tuyển tập 70
- Tuyển tập 71
- Tuyển tập 72
- Tuyển tập 73
- Tuyển tập 74
- Tuyển tập 75
- Tuyển tập 76
- Tuyển tập 77
- Tuyển tập 78
- Tuyển tập 79
- Tuyển tập 80
- Tuyển tập 81
- Tuyển tập 82
- Tuyển tập 83
- Tuyển tập 84
- Tuyển tập 85
- Tuyển tập 86
- Tuyển tập 87
- Tuyển tập 88
- Tuyển tập 89
- Tuyển tập 90
- Tuyển tập 91
- Tuyển tập 92
- Tuyển tập 93
- Tuyển tập 94
- Tuyển tập 95
- Tuyển tập 96
- Tuyển tập 97
- Tuyển tập 98
- Tuyển tập 99
- Tuyển tập 100
- Tuyển tập 101
- Tuyển tập 102
- Tuyển tập 103
- Tuyển tập 104
- Tuyển tập 105
- Tuyển tập 106
- Tuyển tập 107
- Tuyển tập 108
- Tuyển tập 109
- Tuyển tập 110
- Tuyển tập 111
- Tuyển tập 112
- Tuyển tập 113
- Tuyển tập 114
- Tuyển tập 115
- Tuyển tập 116
- Tuyển tập 117
- Tuyển tập 118
- Tuyển tập 119
- Tuyển tập 120
- Tuyển tập 121
- Tuyển tập 122
- Tuyển tập 123
- Tuyển tập 124
- Tuyển tập 125
- Tuyển tập 126
- Tuyển tập 127
- Tuyển tập 128
- Tuyển tập 129
- Tuyển tập 130
- Tuyển tập 131
- Tuyển tập 132
- Tuyển tập 133
- Tuyển tập 134
- Tuyển tập 135
- Tuyển tập 136
- Tuyển tập 137
- Tuyển tập 138
- Tuyển tập 139
- Tuyển tập 140
- Tuyển tập 141
- Tuyển tập 142
- Tuyển tập 143
- Tuyển tập 144
- Tuyển tập 145
- Tuyển Tập 146
- Tuyển Tập 147
- Tuyển Tập 148
- Tuyển Tập 149
- Tuyển Tập 150
TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 87
(Từ bài số 861 đến số 870)
01. Vùi sâu đất mẹ 861
02. Hoa Ðồng Nội 862
03. Hoa Không Tên 863
04. Hoa Tự Tôn 864
05. Hoa Tủi Thân 865
06. Hoa Mặc Cảm 866
07. Thức dậy đi ! 867
08. Ðau lòng non nước! 868
09. Hãy vẽ, hãy tô 869
10. Son sắt tôn thờ 870
Vùi sâu đất mẹ !
Tháng 10 – 2007
Ðã lâu rồi, đồng khô không lúa chín
Bên bờ dâu, nắng đổ, cháy mạ non
Cỏ lưa thưa, gục ngọn, nép vệ đường
Cây ủ dột, ngả màu, nghiêng bóng núi
Nghe thăm thẳm, lối mòn xưa khẽ nói
Những rong rêu tàn tạ phủ lên màu
Cả bọt bèo cũng thấy thấm niềm đau
Huống chi bãi xát xây mùi tang hải
Lúa vàng vọt trên đồng khô nắng cháy
Mạ gục đầu chưa kịp chớm mầm non
Sắt còn đâu mà xa xót vết son
Lòng đất mẹ tỉ tê, chồng thương tích
Ngay cả, mới đầu hôm cô tịch
Mà canh thâu đã khóc tiếng đêm dài
Ngay cả, chưa dậy nắng ban mai
Mà hoàng hôn đã chực chờ bao phủ
Chiều buông xuống, bờ cây không ủ rũ
Sức còn đâu mà cục cựa loay hoay
Gió thì thầm phe phẩy ngọn heo may
Rung từng nét tải tê tim rỉ máu
Nhốt bóng đêm, đầy hàng rào, hàng giậu
Che vườn không, đã chết đứng tiêu điều
Nhà không nóc, mà cột cũng liu xiu
Chờ ngã gục vùi sâu thêm đất mẹ.
Hoa Ðồng Nội
Tháng 10 – 2007
Xin tặng em một bông hoa đồng nội
Em ươm mơ trên hoa nội cỏ đồng
Chào ngày lên, đem ánh nắng ra hong
Ðón đêm đến, khi hoàng hôn buông xuống
Hoa Ðồng Nội, nở ngày mùa đến muộn
Tỏa hương lành từng vụ sống ấm êm
Khi chậm tay, khi hối hả, nhanh lên
Cùng chia sẻ giọt mồ hôi, cơm áo
Em có mặt, khi đất trời giông bão
Em an nhiên, khi mưa thuận gió hòa
Bởi vì em, vốn là một bông hoa
Từ đồng nội mang sắc hương thơm ngát
Hoa Ðồng Nội, cất tiếng reo ca hát
Tiếng nhặc khoan, đồng vọng tiếng hò đưa
Ðẹp thanh thiên, ôi, biết nói sao vừa
Như cỏ non hứng ngàn hạt sương trắng
Vầng đông hiện, em mỉm cười gió nắng
Hoàng hôn về, em nán đợi chiều hôm
Ngày ngày lên, rảo nhẹ bước chân êm
Đêm đêm xuống, vẳng nghe niềm xao xuyến
Đêm ơi đêm, sao thời gian dài quá
Ngày ơi ngày, hãy mở cửa đêm mơ
Kẻo chìm sâu, trống vắng đến dại khờ
Trời u uẩn, tiếc hoa đồng cỏ nội.
Hoa Không Tên
Tháng 10 – 2007
Xin tặng em, một bông hoa không tên không tuổi
Xin tặng anh, một bông hoa không tuổi không tên
Ðể nhìn đời bằng nỗi nhớ tìm quên
Ðể thương đời bằng tìm quên gởi nhớ
Ðóa hoa đó, em đã mang từ thuở
Vừa sinh ra, cất tiếng khóc chào đời
Rồi theo em, từng tiếng nói, câu cười
Chia sẻ những buồn vui, ngọt bùi, gian khó
Ðóa hoa đó, anh đã mang từ thuở
Bước vào đời trên mọi nẻo dọc ngang
Khi núi thét mưa rừng, khi sóng vỗ trường giang
Và thôi thúc tiếng nam nhi, đội trời, đạp đất
Tôi có mãi bên anh, trải qua nhiều dấu ngoặt
Tôi có mãi bên em, nâng đỡ bước chân mềm
Có nhiều khi, tôi thức trắng thâu đêm
Cùng bùi ngọt, canh tàn, trăng sao khóc
Tôi đứng bên anh, đồi cao đỉnh dốc
Tôi đứng bên em, đèo cả mênh mông
Ðể lắng nghe cái giá buốt mùa đông
Và lắng nghe cái oi nồng nắng hạ
Hoa Không Tên, ai mua, tôi không bán
Hoa Không Tên, ai bán, tôi không mua
Em, là đóa trinh nguyên, có sẵn bốn mùa
Ðể trao tặng cõi trần ai thống khổ
Không có tôi, nhưng em luôn vẫn nhớ
Không có tôi, nhưng anh mãi không quên
Bởi vì tôi, là một đóa không tên
Khi cảm nhận, có mặt nhau mãi mãi.
Hoa Tự Tôn
Tháng 10 – 2007
Hoa Tự Tôn, bím đời, ba hoa quá
Tự cho mình cao nhất, chẳng còn ai
Rồi đong đưa ngất ngưỡng ngồi trên đài
Đeo tự hào, tự kiêu, cống cao, ngã mạn
Hoa Tự Tôn, bím đời, sao quá đáng
Không hiểu câu, thiên hạ biết bao người
Nhưng người ta không đãi mép khua môi
Vì thẩm thấu, “cao nhơn tấc hữu cao nhơn trị”
Hãy nhìn xem, con ếch nằm đáy giếng
Rống thật to, rồi uệch uệch, oang oang
Ðâu biết rằng vo tròn trong nắp vung
Làm sao thấy trời cao và biển rộng
Hoa Tự Tôn, chết không còn đất sống
Huống chi đời, tinh tế lắm đó nghe
Ðừng mục hạ vô nhơn
Ðừng mặt đá mày dày
Không lẽ nói toạc ra
Thắng được người đã khó
Thắng được mình mới hay
Vậy mà từ xưa nay
Cứ oang oang đáy giếng
Hoa Tự Tôn, nói ra, là hết chuyện
Nên ở đời, biết sống, mới đáng khen
Ðừng đợi khi người ta vén bức rèm
Thì mặt mũi, còn đâu, nhìn thiên hạ
Hoa Tự Tôn, trên bờ cây khép lá
Báo cho người xấu xí cõi trần gian
Hễ gieo gì, thì nghiệp dĩ phải mang
Ðừng cứ mãi mành thưa che mắt thánh
Hoa Tự Tôn, Hoa Tự Tôn, muôn cánh
Xấu xí ơi, xấu xí ơi, nặng mùi
Hãy tỉnh lòng và vứt bỏ đi thôi
Biết bao tiếng cười chê, sao không biết ???
Hoa Tủi Thân
Tháng 10 – 2007
Hoa Tủi Thân xếp cánh sầu, khóc nắng
Dáng buồn buồn khép lá mộng, ru mưa
Ðêm tối tăm, ủ dột, đã dài chưa
Kéo lê thê, biết bao giờ được sáng
Hoa Tủi Thân đeo mảnh đời bất hạnh
Nở trong vườn muôn sắc của trần gian
Ðể những ai mang thân phận bẽ bàng
Vẫn còn có một bông hoa an ủi
Hoa Tủi Thân trên dọc đường lầm lũi
Khách lữ hành lững thững bước chân đi
Cánh hoa kia, có tên gọi là chi
Sao ủm thủm giống đời ta quá nhĩ
Người với ta, phải chăng, là tri kỷ
Ta với người, nào hẳn, kẻ tri âm
Thôi từ nay, làm đôi bạn tương lân
Cùng chia sẻ vui buồn trong nhân thế
Cuộc đời, là một bản trường ca, em nhé
Không cần đàn mà trổi khúc ngân vang
Khi đau thương, khi hạnh phúc kéo màn
Ðại nhạc hội, ai không là ca sĩ
Hát không cùng, ôi, bài hát tuyệt mỹ
Ca không cùng, ôi, bài ca tuyệt vời
Hát du dương cho tiếng hát đong đời
Ca réo rắt cho lời ca đồng vọng
Hoa Tủi Thân không bao giờ ai oán
Ðau buồn chi, trần thế biết bao người
Vốn đa mang tiếng khóc thay tiếng cười
Người ta sống, thì ta đây phải sống
Ðời, không phải lúc nào cũng hoa mộng
Ðời, không phải lúc nào cũng hoa mơ
Hạnh phúc, khổ đau, có sẵn tự bao giờ
Cùng hiện hữu, mới trở thành trần thế
Hoa Tủi Thân, xin tặng người bất hạnh
Xin tặng người may mắn cõi nhân gian
Trong cuộc đời đã biết bao lần mang
Ðừng quên tôi, mỗi khi lâm cảnh ngộ
Tôi tin chắc thế nào em vẫn nhớ
Tôi tin chắc làm sao anh sẽ quên
Biết bao lần đứng trên mỏm chênh vênh
Ðã mang tôi, Hoa Tủi Thân dai dẳng ???
Hoa Mặc Cảm
Tháng 10 – 2007
Này em hỡi, đeo chi Hoa Mặc Cảm
Này anh hỡi, mang chi đóa tự ti
Trên trường đời muôn nẻo cứ bước đi
Góc buồn thảm nhét bên lề cuộc sống
Hoa Mặc Cảm, không nhoẻn cười cao vọng
Không khinh đời, tự mãn, nở kiêu sa
Ai không từng đã lâm cảnh nhiêu khê
Ðừng ngồi đó mà than thân trách phận
Chính tôi đây, nở trên đầu ghềnh ráng
Rơi tận cùng hố thẳm của thương đau
Thất bại rồi, thì ngồi dậy, đứng lên, ngẩng đầu
Hoa Mặc Cảm đeo chơi trong giây lát
Tôi vẫn đứng trên đồi cao, ca hát
Tôi vẫn đứng dưới đáy vực, ngân vang
Sống ở đời, thì ngại gì trần gian
Trời đất rộng, khép mình chi cửa hẹp
Có thất vọng, mới có niềm hy vọng
Có bại thành, mới thấm những chua cay
Khi ra đời, ta đã trắng đôi tay
Thế thì nay, ngại gì hai tay trắng
Hoa Mặc Cảm, nghe trái sầu trĩu nặng
Chín nỗi niềm, khô héo cảnh trần ai
Từng nấc thang, bước lên nẻo thiên thai
Trả cái giá cuộc đời cần phải trả
Lúa mộng vàng trên đầu xanh lá mạ
Hoa nhoẻn cười từ phân bón ươm cây
Mặc cảm chi mà sầu mộng vơi đầy
Sông có khúc, đời người, ai không lúc
Hãy đưa tay vén bức màn héo hắt
Mở khung trời lồng lộng bước chân đi
Hoa Mặc Cảm sẽ lên tiếng thầm thì
Ðời là thế, có gì mà than thở !!!
Thức dậy đi !
Tháng 10 – 2007
Thức dậy đi em, nhìn một ngày đang tới
Thức dậy đi anh, nhớ một ngày đã qua
Ðể nghe, tất cả những gì xót xa
Và, những gì vui mừng chưa kịp nói
Hỏi, cố nhiên, em có quyền cứ hỏi
Buồn, cố nhiên, anh có quyền buồn đau
Nhưng không đem tang thương, bạc đãi biển dâu
Và không đem hoang tàn, vùi tro bụi
Mỗi giai đoạn đi qua, gian truân chất chồng hơn núi
Mỗi thời kỳ đi qua, nghiệt ngã vùi dập hơn sông
Ðừng trách cứ và thảy vào trống không
Em và anh, sinh sau, làm sao biết
Mỗi khúc quanh, biết bao nhiêu khúc ngoặc
Mỗi vòng xoay, vòng xoắn thật kinh hồn
Người đi sau, đừng nói chuyện dại khôn
Người đi trước, đâu phải không khối óc
Nước chảy xuôi, không bao giờ chảy ngược
Dù đem bơm, nước vẫn chảy xuống cơ mà
Làm sao thấy những nghiệt ngã can qua
Khi đang đứng ở giữa dòng, cuối ngọn
Thế thì, không nên luận bàn có tính chê bai, quyết đoán
Sao không thế này, sao không thế nọ, phải không
Thức dậy đi, kẻo mai kia đi đong
Xuống hoàng tuyền còn dày cơn điếu đổ !!!
Ðau lòng non nước
Tháng 10 – 2007
Nhìn xem nước đổ về sông
Từ nguồn tới ngọn giữa dòng can qua
Nước đâu có mãi la đà
Khi chạm vỡ óc, khi va vỡ đầu
Khi buồn, con nước rầu rầu
Khi đau, con nước nao nao mấy lần
Trải qua bao độ phù vân
Non xanh nước biếc phong trần ngửa nghiêng
Trải qua bao độ đảo điên
Non long thế núi, nước long thế bờ
Tơi bời, bọt sóng xác xơ
Tan hoang non nước, dại khờ hồn đau
Muốn cho non nước một màu
Bầm gan, tím ruột, nát nhàu như tương
Cũng vì tổ quốc, quê hương
Thịt da nát vóc, máu xương nát hình
Ai nghe non nước quê mình
Thức dậy đi, hay trùm mền mà tru
Một mai về với thiên thu
Khoanh tay, nhắm mắt, gật gù, dạ thưa
Ðau lòng non nước, hay chưa ???
Hãy vẽ, hãy tô
Tháng 10 – 2007
Em hãy vẽ, bức tranh quê hương gấm vóc
Anh hãy tô, bức tranh rạng rỡ dư đồ
Hiện rõ từng đốt xương, da thịt tàn khô
Từng trang sử đi qua, chan từng máu lệ
Máu lệ đó, dù trải qua ngàn năm, vẫn nhớ
Tàn khô kia, dù trải qua muôn đời, vẫn thương
Mỗi thế hệ, xây đắp mọi con đường
Non nước này, núi sông này, lẫm liệt
Thoáng cây rung, ta nghe ngàn da diết
Mắt rưng rưng, ta nghe nhũn tâm tư
Mẹ Việt Nam, ôi đẹp quá, thế ư
Cha Việt Nam, ôi cao ngần, tuyệt mỹ
Tiếng giá gương, bay xa ngàn thiên lý
Tiếng tự tình, lay động vạn mến thương
Chân bước đi, lòng trĩu nặng vấn vương
Bờ núi đá, vết hằn ghi đậm nét
Gió Trường Sơn, lộng rừng, núi thét
Sóng Biển Ðông, triều dậy, bão dâng
Giống Rồng Tiên cao tột như thần
Giòng Hồng Lạc thanh thiên như thánh
Bức tranh đó, vạn niên, vạn thọ, diên khánh
Dư đồ kia, vạn thời, vạn thế, vạn linh
Ta bước chân đi, quê hương non nước của mình
Tình chứa chan tình, non sông muôn đời bất diệt.
Son sắt tôn thờ
Tháng 10 – 2007
Tôi khóc bởi, nước mắt mẹ đã chảy
Tôi đau bởi, mái tóc cha úa màu
Tôi buồn bởi, em, da thấm thịt thau
Tôi thương bởi, người, đeo khối sầu vạn kỷ
Khóc, không có nghĩa gục đầu, rên rỉ
Ðau, không có nghĩa cúi mặt, khoanh tay
Buồn, không có nghĩa ngậm đắng, nuốt cay
Mà xoáy lở những tường thành băng giá
Gia tài của mẹ, không ai có quyền tàn phá
Mảnh đất của cha, không ai có quyền xéo dày
Lịch sử xưa nay, không ai có quyền đổi thay
Non nước ngàn năm, không ai có quyền xúc phạm
Ðẩy tan đi những sắc màu buồn thảm
Quét sạch đi những bóng dáng tối tăm
Xóa tan đi những cặn bã nhục vinh
Tô thắm lại, cái đẹp rạng ngời hồn thiêng sông núi
Con cháu Lạc Hồng, là những con người dời non lấp biển
Giòng giống Rồng Tiên, là những con người đội đá vá trời
Chứ không phải là một phường lang, sói, chồn, dơi
Mà núp, ló, đỡ, khom, đục, chui, rỉa, khoét
Ta đắp lại những hoang tàn đổ nát
Ta xây lại mảnh xơ xác dư đồ
Biết trân trọng những vụn vỡ, tàn khô
Thành tượng đài sáng soi vàng son gấm vóc
Tiếp nối nhau, đời sau qua thuở trước
Non nước này là hậu thế của Văn Lang
Của con cháu Rồng Tiên nước Việt huy hoàng
Hùng dũng hiên ngang, ngẩng đầu đi tới
Nước Việt Nam của người Việt Nam, một cõi
Non Việt Nam của người Việt Nam, một phương
Là người Việt Nam, nắm tay nhau, vững bước lên đường
Quét sạch tất cả những rong rêu, bọt bèo, băng tảng
Những tàn dư rách nát, hãy cúi đầu cội nguồn khói quyện
Những ý hệ lai căn, hãy phủ phục Tiên Tổ uy linh
Từ hôm nay, ta đi trên nước non mình
Vào ngày mai, cháu con truyền trao gìn giữ.