TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ Mặc Giang - 88
(Từ bài số 871 đến số 880)
01. Kết vòng tay hoa 871
02. Nếu có thể 872
03. Nếu đủ sức 873
04. Khép lại đôi bờ 874
05. Đạo giáo, không nên hí luận ! 875
06. Sao lại là văn nhân, thi sĩ ! 876
07. Xếp lại tử sinh 877
08. Nước mắt loanh quanh 878
09. Thế là hết ! 879
10. Hợp tan này còn nhỏ 880
Kết Vòng Tay Hoa
Tháng 10 – 2007
Kìa xem, cá lội trên đèo
Chim bay dưới nước, thuyền chèo trên non
Kìa xem, sắt nhạt hơn son
Cong ngay hơn thẳng, méo tròn hơn vuông
Ðố ai, ngậm trái bồ hòn
Mà không biết đắng, da mòn thịt thau
Ðố ai, gông cũi đeo đầu
Mà không ô nhục con tàu trần ai
“Thức đêm, mới biết đêm dài
Tối tăm, mới biết lối cài dặm băng
Lên ngàn, thử hỏi cung trăng
Cây đa, Chú Cuội, Chị Hằng, đi đâu
Rụng rơi, chín mấy trái sầu
Tang thương nát mấy biển dâu, nghiêng bờ
Khom lưng đem đổ cơ đồ
Tiền nhân ơi hỡi, đáy mồ sao yên
Sục sôi đến cả hoàng tuyền
Rung rinh đến cả hồn thiêng năm ngàn
Nhìn trông, gạch lót trên đàng
Bắc cầu nối nhịp, bắc thang leo đèo
Bắc thừng, nối cáp, dây treo
Cá tung tăng lội, chim vèo bay cao
Thuyền xưa chở một bến nào
Sông sâu biển rộng ra vào mênh mông
Vuông tròn trả lại sắt son
Trinh nguyên muôn thuở, kết vòng tay hoa.
Nếu có thể
(Cái chữ Mẹ, có thể đổi các từ
Cha, anh, chị, em,…)
Tháng 10 – 2007
Nếu có thể, lội ngược về quá khứ
Khi mẹ tôi chưa ngả bóng vô thường
Ðể không mang những nỗi bi thương
Rót vào khoảng mênh mông giá lạnh
Nếu có thể, vào hoang mờ cổ kính
Tìm mẹ thương, bóng dáng của ngày xưa
Ðể không nhìn chiếc lá lưa thưa
Cố nương níu đeo cành thu tím
Nếu có thể, lội ngược dòng sinh tử
Khi mẹ tôi chưa bước qua cửa tạ từ
Ðể không nghe tiếng nói thiên thu
Rơi vào khoảng thinh không trống rỗng
Nếu có thể, vén bức màn dĩ vãng
Khi mẹ tôi còn lặn lội cõi trần gian
Chín trông mong rơi rụng thời gian
Bên khung cửa nhìn xa xôi đêm xuống
Nếu có thể, vào hoàng tuyền thăm thẳm
Tìm mẹ hiền đang nằm ngủ ở đâu
Ðể được ôm vòng tay mẹ giây lâu
Mẹ ơi mẹ, đừng qua khung cửa tử
Nếu có thể, mẹ ơi, nếu có thể
Con sẽ xin đánh đổi hết cuộc đời
Xin được gần bên mẹ dấu yêu
Ðể tìm lại những gì con đã mất.
Nếu đủ sức
Tháng 10 – 2007
Nếu đủ sức, tôi chận thời gian đứng lại
Xoay ngược chiều, tìm từng quá khứ đã qua
Lục trong đống tro tàn, và đóng lại những mồ ma
Cửa sinh tử chưa có ai đá động
Những người thân, sơ, đang cùng tôi chung sống
Dù trường đời phải gặp bao nhiêu ngả sinh ly
Nhưng không phải tử biệt, để mãi mãi ra đi
Chân trời tím vẽ nhiều khung còn mất
Tôi sẽ thấy đường mấy nẻo, cầu mấy nhịp, sông mấy khúc
Của những gì theo từng chặng đã qua
Mẹ tôi còn kia, ấp ủ dưới mái nhà
Cha tôi còn kia, nhìn non nghiêng bóng núi
Và còn kia, em tôi giặt áo bên bờ suối
Chị của tôi, cấy lúa cạnh bờ ao
Anh của tôi, cày thêm nữa mấy sào
Những hạt ngọc chưa nằm sâu gốc rạ
Và còn kia, bờ giới tuyến không vẽ đường nghiệt ngã
Ðể đất mẹ không chất chồng xương máu tiền nhân
Tất cả những ai dấn thân, phụng sự, góp phần
Nếu có, chỉ để tô thắm quê hương, dân tộc
Chứ không phải đổ vào bãi sình lầy nước đọng
Ủng ruộng đồng, và bốc mùi ô uế non sông
Tạo thành những vết nhơ ô nhục Lạc Hồng
Từ Văn Lang khởi đi huy hoàng rạng rỡ
Nếu đủ sức, anh và tôi phải làm như thế
Ðể nước non này, mãi mãi là gấm vóc giang san
Ðể núi sông này, mãi mãi là đãi ngọc chạm vàng
Trang sử Việt đan thanh, năm ngàn năm văn hiến
Bàn thờ Tổ Quốc, uy nghiêm hồn thiêng khói quyện
Mọi thế hệ đi qua, nhất nhất phủ phục suy tôn
Từng dòng chảy đi qua, nhất nhất trân trọng noi gương
Non nước Việt Nam, muôn đời rạng danh kim cổ.
Khép lại đôi bờ
Tháng 10 – 2007
Dòng sông nước chảy đôi bờ
Ai thương ai nhớ ai chờ đợi ai
Sóng xô sợi ngắn sợi dài
Lênh đênh mặt nước, bèo cài hoa trôi
Thuyền ai thấp thoáng xa khơi
Đêm đêm sương lạnh trăng soi lững lờ
Đôi bờ sóng vỗ nhấp nhô
Xa xa cát trắng mịt mờ trời mây
Bên cầu ngọn gió heo may
Bờ mi khép lại niềm tây gợn màu
Sông dài nước chảy về đâu
Lăn tăn hai ngả giọt châu vo tròn
Dấu mờ phủ kín héo hon
Chìm sâu cô lữ, lối mòn nghe đau
Sông trăng mặt nước rầu rầu
Lang thang chiếc bóng đêm thâu lạnh lùng.
Đạo giáo, không nên hí luận !
Tháng 10 – 2007
Người ta mỉa, tu sao không ẩn vào nơi thâm sơn cùng cốc
Người ta mai, tu sao không ngồi yên nơi cửa Phật, Thánh đường
Chuyện thế gian, cứ để cho thiên hạ giương cung
Đừng vướng bận những trần lao tục tữ
Tu, sao không phó mặc, kệ kinh, hạ thủ
Tu, sao không nhắm mắt, thế sự thõng buông
Chuyện trần gian, cứ để cho người dương thế vẽ tuồng
Đừng cản trở, ngăn đường, gây sóng gió
Thương người mù sờ voi, mà ba hoa tố khổ
Thương chúng sanh vô minh, mà dạy thế, dạy đời
Sống ao tù, mà trách cứ biển khơi
Tâm ngục tốt, mà đốt đèn thánh đức
Tu, là cứu tam đồ đọa đày vẩn đục
Tu, là độ tam thế dứt nẻo lầm mê
Sống, mà đeo hôn trầm, mang nhân ảnh ngô nghê
Chết, chật ních A Tỳ, mười tám tầng chồng chất
Tu, là cứu chúng sanh cùng khắp
Tu, là độ vạn loại an lành
Người nhân gian, vốn không hiểu ngọn ngành
Lại còn trách, tu với hành sao thế
Cứu chúng sanh, đâu phải chuyện của các ngươi mà đặt để
Cứu muôn loài, đâu phải chuyện của các ngươi mà kêu rêu
Biển trầm luân, bèo bọt nổi lều bều
Làm gian khổ bản hoài thánh nhân thánh đức
Người nhân gian không hiểu, đừng đụng vào lằn mức
Không nhớ câu :
Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe
Kiến thức của thế gian, chưa làm nổi ông nghè
Đường đạo giáo, không thể đem hí luận.
Sao lại là văn nhân, thi sĩ !
Tháng 10 – 2007
Đừng thắc mắc văn nhân viết gì thế ?
Đừng thắc mắc thi sĩ viết gì kia ?
Để tư tưởng dựng thành những tấm bia
Chữ nghĩa không tồn kho, sa trường sao im tiếng
Biển lộng trùng dương
Triều dâng vỗ sóng
Gió thét từng cơn
Vang vọng núi rừng
Cũng không thiệt hại cái vô cùng
Và càn khôn vẫn mờ mờ hư ảo
Văn nhân, cứ dùng ngòi bút thiện xảo
Thi sĩ, cứ dùng chữ nghĩa vờn chơi
Cứ vắt cạn một đời
Treo phù sinh huyễn mộng
Gõ vào cửa tịch cô chốt đóng
Vén bức thềm vũ trụ hư hao
Vút cho đến cuối ngọn sào
Thành những tiếng thanh âm đột phá
Văn, tuyệt tác, chính là văn độc sáng
Sĩ, tuyệt vời, chính là sĩ độc chiêu
Đánh phủ đầu, đánh tơi tả mọi chiều
Để tư tưởng không còn phương chống đỡ
Thi sĩ, là những con người biết thở
Văn nhân, là những con người biết rung
Thở và rung đến hơi thở cuối cùng
Khi tâm can chưa phất cờ thúc thủ.
Xếp lại tử sinh
Tháng 10 – 2007
Mai này, xếp lại tử sinh
Bờ rêu phủ kín bóng hình đi qua
Hoàng hôn giã biệt chiều tà
Ô hay, một kiếp ta bà còn chi
Mai này, lúc đã đến khi
Kéo thêm một chút, dễ gì, được sao
Nhanh hơn một cuộc chiêm bao
Đâu còn giấc điệp xuyến xao mộng thường
Mai này, ngọn cỏ nhả sương
Ô hay, ấm lạnh vấn vương đêm dài
Đường đi, lối cỏ hoa cài
Đường về đóng cửa, tuyền đài xác xơ
Van chi, cát bụi mịt mờ
Đầu ghềnh sóng vỗ, cuối bờ triều dâng
Mai này, gác mái trầm luân
Giã từ quán trọ dự phần một phen
Vẫy tay khép lại khung rèm
Van chi mây bạc, phủ thềm phù vân
Một mai, mai một, lựa lần
Cuối đường khuất nẻo, cơ cần chi ai !!!
Nước mắt loanh quanh
Tháng 10 - 2007
Giọt nước mắt rưng rưng lăn trên má
Hỏi, tại sao mà như thế, em ơi
Em nhìn tôi, nuốt ngậm ngùi, không nói
Tôi hiểu rồi, nước mắt mặn, mềm môi
Giọt nước mắt, lạ chưa, sao kỳ thế
Cứ ngỡ rằng, dễ khóc lúc còn thơ
Nhưng lớn lên, mọi lứa tuổi, vẫn tĩnh bơ
Khi đúng chỗ, chảy ngọt ngào không muốn khép
Thế mới biết, cuộc đời, trùng trùng kỳ quặc
Mỗi người là một khung trời thu hẹp
Mỗi người là một ốc đảo hoang sơ
Tự ươm mơ, tự tô vẽ, tự đày đọa đến xác xơ
Tự thấm thía và ôm vành cô lữ
Chính ta cũng không hiểu ta
Làm sao người khác hiểu
Đâu cần người ta hiểu hết
Đâu cần trách cứ chi ai
Nếu ai cũng hiểu hết rồi
Cuộc đời, đâu còn có nghĩa gì đâu
Dù sao mờ, lặng lẽ khóc đêm thâu
Dù sao Hôm, chờ sao Mai đợi sáng ???
Vầng đông hiện, và vầng dương lóe nắng
Ta vẫn che, một ngõ vắng tâm tư
Kẻo ánh nắng kia, tìm chỗ lẻn chui
Ta đâu muốn bật mí hết căn hầm bí mật
Thế, giọt nước mắt nào, em lại khóc
Khóc làm chi, cho nước mắt long lanh
Em có khóc đâu, bởi nước mắt loanh quanh
Reo rưng rức trên bảo thành riêng rẽ.
Thế là hết !!!
Tháng 10 – 2007
Thế là hết, xin giã từ một chuyến
Một chuyến về, lại là một chuyến đi
Mấy mươi năm, cũng tiếp tục từ ly
Bao nhớ nhung, lại trôi về nhung nhớ
Mỗi hội ngộ, đứng trên đầu tan vỡ
Mỗi tao phùng, nằm dưới đáy hợp tan
Chưa kịp nghe tiếng vỗ của thời gian
Cánh cửa hẹp, mở khung trời khép lại
Dù níu kéo, thời gian ơi, đứng lại !
Dù kèo nài, không gian ơi, mở ra !
Dù hững hờ, cố dấu những xót xa
Hay thổ lộ mọi cung đàn tiếc nuối
Nhưng, cái nhịp thời gian, thần sầu, quỉ khốc
Vẫn lù lù xuất hiện, lặng câm
Đánh tan hoang những hố thẳm âm thầm
Đập vụn vỡ những thành trì cố thủ
Một chuyến đi, thế là hết
Một chuyến về, thế là xong
Để cho ai lại vẽ bóng chờ mong
Và cho ai lại tô màu nhân ảnh
Sương không xuống, sao nghe lòng thấm lạnh !
Đông chưa về, sao giá buốt tâm can !
Tìm xa xôi còn sót lại bên đàng
Nhét vào đống hành trang, đời nhân thế.
Hợp tan này còn nhỏ !
Tháng 10 – 2007
Đừng khóc nghe em,
cuộc đời, biết bao lần tan hợp !
Đừng khóc nghe anh,
cuộc đời, biết bao lần hợp tan !
Hãy nhìn kia, dấu vết rong rêu, sắp lớp bên đàng
Giọt lệ thủy đeo vành, khô sỏi đá
Uống thuốc thời gian, quên dần nỗi nhớ
Uống thuốc nghê thường, làm bạn nỗi quên
Khung trời tím, gác trên mỏm chênh vênh
Khung trời hồng, núp dưới thềm mơ ước
Trong cuộc đời, biết bao lần nước mắt
Nước mắt nào, không thấm những đắng cay
Khi niềm chung, rúng động nỗi niềm tây
Vẫn đành đoạn giữa lằn ranh ngăn cách
Đưa tay, vói, bên đôi bờ cánh khép
Để một mai, còn hé mở, biết đâu
Chứ không đến độ lạnh lùng, thăm thẳm chìm sâu
Những nụ chớm, gắn hoa mơ “Bích Câu Kỳ Ngộ”
Nhớ nghe em, hợp tan này còn nhỏ
Nhớ nghe anh, hợp tan này còn may
Vì chưa phải là cuộc hợp tan lớn nhất trong đời
Vụn vỡ !
Rã rời !
Nhắm mắt !
Buông tay !
Và, lúc đó, không còn chi nói nữa !!!01. Tiếng lòng nức nở quê hương 01
02. Thầm lặng 02
03. Việt Nam, quê hương còn đó 03
04. Quê hương còn đó, đợi chờ 04
05. Từ đó xa mờ 05
06. Tiếng kêu cứu quê hương 06
07. Thương Thầy An Thiên 07
08. Chùa tôi 08